- Diệc Vân Tuyết chết không anh?
Nhìn một mảnh đất bằng trụi lủi bên dưới, Kiều Nhan vô thức bật hỏi.
May mà trước khi vụ nổ xảy ra, Vương Nhàn nhanh chân bước tới che trước mặt nàng, nên Kiều Nhan không bị ánh sáng chói lóa trực tiếp chiếu vào mắt, sóng xung kích từ vụ nổ cũng bị Vương Nhàn cản lại toàn bộ.
Nên lông tóc của nàng không tổn hại gì.
Chỉ là nàng không biết Diệc Vân Tuyết rốt cuộc là chạy thoát, hay là tự bạo đến chết luôn rồi.
- Không, cô ta nặng lắm bị trọng thương là cùng.
Như Ngọc bước tới phủi phủi bụi đất dính trên đầu tóc cùng quần áo của Vương Nhàn, nghe vậy liền mỉm cười lắc đầu đáp.
- A, sao cậu biết hay vậy?
Kiều Nhan nhìn Vương Nhàn vô cùng dịu dàng sửa lại mái tóc bị thổi tung của Như Ngọc, gỡ đi lá cây cùng vụn gỗ mắc trên tóc của cô.
Hắn còn chu đáo chỉnh lại váy cho Như Ngọc nữa, làm đáy lòng nàng hơi chua chua, nhịn không được lại hỏi tiếp.
- Tuy là không nhìn thấy gì.
Như Ngọc đứng yên tại chỗ cho Vương Nhàn chải lại mái tóc cho mình, khóe môi đầy ý cười ôn nhu nhìn hắn, bình thản giảng đạo:
- Nhưng tớ nghe được âm thanh từ mười ba chiếc hộ thuẫn của cô ta bị nổ.
- Trong không khí mùi máu tươi của cô ta cũng không quá nồng đậm, chứng tỏ Diệc Vân Tuyết chỉ bị sóng xung kích ép cho phun máu.
- Lại còn không thấy mảnh vỡ của phi kiếm nữa. Nhất định cô ta đã dùng lượng chân nguyên còn sót lại đạp phi kiếm chạy mất rồi.
Vương Nhàn nghe Như Ngọc kể lại toàn bộ sự việc, như thể nàng đã có mặt ở ngay hiện trường, liền gật đầu khen ngợi nàng.
- A...
Kiều Nhan trông thấy Vương Nhàn cũng đồng ý với suy luận của Như Ngọc, đáy lòng đã chua lại càng chua thêm.
Nàng có cảm giác hai người bọn họ chuyện nào cũng biết, việc gì xảy ra cũng có thể dễ dàng cho ra kết luận.
Còn Kiều Nhan nàng thì như một con bé ngốc, chưa trải sự đời vậy.
- Cầm lấy...
Như Ngọc không để ý đến tâm trạng buồn nẫu ruột của cô bé ngốc bên cạnh, chỉ đơn giản rút từ trong váy áo ra một viên đá lửa màu đen ném qua cho nàng.
- Ồ, cái gì đây Ngọc?
Nhìn viên đá như cục than đen trong tay, cô bé ngốc chớp chớp đôi mắt sáng rực tò mò hỏi.
- Đá lửa luyện thần kim.
Như Ngọc mỉm cười đáp.
- A...
Kiều Nhan kinh hãi hét lên, vội vàng lấy ra túi gấm đeo bên hông, cẩn thận bỏ cục than đen trên tay vào.
Cái gì mà cục than đen.
Cái gì mà đá lửa luyện thần kim chứ.
Kiều Nhan như thấy được báu vật cẩn trọng giắt túi gấm bên hông, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hắc Diễm Luyện Tinh Thạch nha. Trân quý vạn lần, núi vàng núi bạc cũng không đổi được.
- Hì, đối với mình cũng vô dụng, cậu cứ cầm nó mà luyện mũ giáp, sẵn tu bổ cho trường thương bản mệnh của cậu luôn.
Như Ngọc bình thản phân phó:
- Sắp đến ngày mở màn Luận Võ Đại Hội rồi, cậu phải chuẩn bị võ trang thật đầy đủ, để đối chiến cùng Diệc Vân Tuyết và Mộc Chân Chiêu.
- Thế còn cậu và anh Phong thì sao?
Kiều Nhan quét mắt nhìn Như Ngọc cùng Vương Nhàn một vòng, quần áo của bọn họ đơn giản đến cực điểm, không có chút bảo hộ nào luôn.
Lại nghĩ đến Diệc Vân Tuyết xuống tay giết người vô cùng quyết đoán, sát phạt ngoan độc không một chút nương tay.
Khiến nàng không khỏi lo lắng thay cho Vương Nhàn.
- Yên tâm, hai nữ nhân kia không làm gì được bọn mình đâu. Ngược lại...
Như Ngọc hai mắt sáng rực nhìn Kiều Nhan, nghiêm túc dặn dò:
- Cậu phải cực kỳ cẩn thận Diệc Vân Tuyết và Mộc Chân Chiêu, không được phép xem thường bọn họ.
- À ừ...
Kiều Nhan gật đầu đáp.
Như Ngọc biết cô bé này vẫn còn chưa ý thức được sự đáng sợ của Tiểu Chiêu nên hạ giọng, chậm rãi giảng:
- Diệc Vân Tuyết tu chân, thuật pháp cao minh, thủ đoạn vô số cậu cũng đã được lĩnh giáo.
- Chứ còn Mộc Chân Chiêu mới thật sự đáng sợ.
- Nàng ta chính là đại cường giả trên Tiên Nguyên giới, chuyển thế trùng sinh xuống Đại Việt mình đó.
- Cái gì...
Kiều Nhan tròn mắt, kinh ngạc hét lên:
- Tiên Nguyên giới.
- Ùm, nó ở giới diện cao cấp hơn hệ Mặt Trời của chúng ta vô số lần. Một Thế giới của Tu Chân Tu Tiên giả cực kỳ cực kỳ cường đại.
Như Ngọc ngữ khí nghiêm túc vạn phần, liên tục nhấn mạnh sự cường đại của tu sĩ Tiên Nguyên giới:
- Trường thương của cậu tuy rằng rắn chắc còn hơn cả sắt thép tinh luyện, nhưng nếu đem so với Tiểu Mộc Kiếm của Tiểu Chiêu, thì...
Không cần do dự, Như Ngọc nói thẳng:
- Không khác gì ruồi muỗi, lấy trứng chọi đá.
- Tu Chân của cậu tuy mạnh nhưng chưa đến đâu, Võ Kỹ tuy tinh diệu, một thân Tam Võ, nhưng nếu đem so với Mộc Chân Chiêu.
- Một Tu Võ giả dễ dàng tiêu diệt Tu Chân giả, thì cậu... căn bản là không có một chút cơ hội thắng nào.
Như Ngọc không chút khách khí, liên tục đả kích lòng háo thắng của Kiều Nhan.
Nếu để nàng tưởng rằng Tiểu Chiêu dễ chơi dễ xơi, thì Kiều Nhan nhất định sẽ bại vong dưới lưỡi kiếm của Mộc Chân Chiêu đấy.
- A, vậy mình phải làm sao?
Kiều Nhan cũng biết Như Ngọc là đang cảnh tỉnh mình, dẫu vậy, nàng cũng không có cách gì hay để đấu với Tiểu Chiêu hết.
Cô ta chính là lão quái vật trên Tiên Nguyên giới sống qua vô số năm, thân kinh ngàn vạn sinh tử đại chiến nha.
- Trừ phi cậu luyện ra đóa hoa sen thứ hai.
Trầm ngâm một hồi, Như Ngọc mới nghiêm túc đáp.
- Ý cậu là mình phải đột phá Thiên Cấp Song Ý á hả?
Sơ Ý một sen.
Song Ý hai bông hoa sen.
Tam Ý ba đóa hoa sen.
Đây chính là yếu quyết của Cửu Liên Thần Công mà Kiều Nhan đang luyện.
- Đúng vậy, chỉ có luyện ra hai đóa sen, cậu mới có cơ hội để đánh với Mộc Chân Chiêu một trận.
- ...
Cứ thế, trên đường về nhà, Vương Nhàn nhàn nhã đi đằng trước, ở phía sau hai cô gái nhỏ sóng vai nhau, vừa rảo bước vừa thảo luận đối sách cho kỳ Luận Võ Đại Hội sắp tới.
----*----