Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 61 - Tử Thai Của Nhà Họ Dực

Chương 61:

Tử Thai Đã Chết Của Nhà Họ Dực

---*---

Minh Dực thành.

- Kinh Linh lão tổ, mong ngài giúp chúng ta một lần, duy trì giọt máu cuối cùng của Dực gia được không ạ?

Dực Văn Tâm khuỵu gối quỳ xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin lão giả mặc áo gai đang đứng trước mặt mình.

Cuối cùng nước mắt đầy mặt, run rẩy nói:

- Cầu xin ngài hãy cứu lấy vợ và con ta, Dực Văn Tâm này có bị trời tru đất diệt ta cũng chịu.

- Haizz...

Kinh Linh lão tổ ánh mắt đầy vẻ âm u, nhìn về phía người phụ nữ đang nằm hôn mê trên chiếc giường nơi góc phòng, nhịn không được mà khẽ thở dài một tiếng.

Bụng của người phụ nữ phồng to, chứng tỏ nàng mang thai đủ lâu, đã sắp đến ngày sinh em bé ra rồi.

Thế nhưng, Kinh Linh lão tổ có thể cảm ứng được, đứa bé trong bụng nàng đã không còn một tia sinh khí nào.

Đứa bé xấu số này, lúc sắp được chào đón ánh mặt trời, sắp được hít thở không khí tươi lành của tiểu thế giới này.

Thì...

Lại bỗng nhiên đột tử, chết từ trong bụng mẹ.

Vô cùng đau đớn nha.

Kinh Linh lão tổ trong lúc ngao du thiên hạ, từ nơi chân trời phía xa, lão đã nghe thấy tiếng kêu khóc thấu trời xanh của người đàn ông trung niên cha đứa bé, nên liền dời bước đi qua thành Minh Dực này.

Không biết trời xui đất khiến thế nào, bỗng Dực Văn Tâm chạy như điên ra cửa, kéo lão vào nhà hắn, còn liên tục dập đầu cầu xin lão cứu đứa bé xấu số này nữa.

Chuyện ly kỳ kinh dị thế này, khiến cho Kinh Linh lão tổ trong lòng không khỏi nổi lên ngập tràn sóng to gió lớn.

Tâm thần bất định, suy nghĩ ngàn vạn biến số có thể xảy ra của sự việc này.

- Ta chỉ có một thắc mắc.

Khuôn mặt Kinh Linh lão tổ đầy vẻ âm u, trầm giọng hỏi:

- Ngươi làm thế nào biết ta là ai, mà cầu xin ta cứu giúp vậy?

- Dạ?...

Dực Văn Tâm như nghe được tiên âm, vội ngẩng đầu, lau đi lệ nóng nơi khóe mắt, vui mừng kích động hỏi:

- Ngài chịu cứu con ta rồi ư?

- Trước tiên ngươi phải trả lời câu hỏi của ta đã.

Kinh Linh lão tổ rét căm căm, quắt mắt nghiêm giọng khẽ quát:

- Làm sao ngươi biết ta là ai?

- Dạ, ngài chính là Kinh Linh lão tổ Kỳ Linh Sơn đúng không ạ?

Dực Văn Tâm vội vàng kể lại:

- Vốn là ta đã tìm hết các thầy thuốc lang y trong Minh Dực thành, cùng những thôn xóm phụ cận xung quanh, hy vọng họ sẽ cứu sống được con ta. Nhưng ai cũng đều lắc đầu tỏ ý vô phương cứu chữa.

- Cuối cùng ta đành đến tổ miếu cầu xin tiên tổ hai quẻ, quẻ đầu một chữ Kinh, quẻ kế một chữ Linh.

- Ta chợt nghĩ, trên đời này nếu hai chữ Kinh Linh có thể cứu được con ta, thì chỉ có mỗi Kinh Linh lão tổ ngài, pháp lực vô biên, chủ mạch Kinh Linh của Kỳ Linh cấm đạo mà thôi ạ.

- Ta chờ ngài từ sáng đến giờ, rốt cuộc ngài cũng đến rồi. Thật may quá.

- Trời xanh có mắt, muốn cứu giúp Dực gia ta.

Dực Văn Tâm một hơi kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng hụt hơi mà thở dốc liên tục.

- Tổ miếu? Hai quẻ Kinh Linh?

Kinh Linh lão tổ kinh nghi bất định, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy kìa.

Những câu chuyện ly kỳ quái dị, lão vân du tứ hải cũng đã nghe nhiều, bây giờ ứng lên người mình, khiến cho đáy lòng lão nổi lên vô vàn lo lắng không yên.

Cứu? Hay không cứu đây?

- Con ngươi đã có tên gọi gì chưa?

Kinh Linh lão tổ trầm giọng hỏi.

- Dạ, vợ chồng chúng ta từ lúc có tin vui, đã đặt tên cho con rồi. Con trai sẽ gọi Dực Văn Thức.

Dực Văn Tâm nhanh chóng kể:

- Con gái sẽ mang tên

Dực Vân Tuyết

ạ.

- Dực Vân Tuyết... Vân Tuyết...

Tuyết...

Kinh Linh lão tổ rùng mình một cái, khẽ lẩm bẩm cái tên này.

Sau đó rút từ túi gấm bên hông ra một miếng ngọc bài, kích cỡ chỉ bé bằng hai ngón tay, âm thầm lặng lẽ nhìn.

Dực Văn Tâm trông thấy Kinh Linh lão tổ đột ngột lấy ra miếng ngọc bài, cũng tò mò mà ngẩng đầu quan sát theo.

Ầmmm

Chỉ là ánh mắt hắn vừa chạm đến, trong não đã nổ ầm một tiếng, trước mắt hắn rộng mở, như được nhìn thấy biển mây rộng bao la vô biên vô tận, có vô số đóa mây trắng đang lượn lờ trên bầu trời.

Khung cảnh uy nghi hùng vĩ vô cùng.

Dực Văn Tâm kinh hãi khiếp sợ vạn phần, vội vàng lắc lắc đầu đánh tỉnh mình.

Sau khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy mặt dưới miếng ngọc bài vẽ mỗi một đóa mây trắng mà thôi.

Làm gì còn biển mây hùng vĩ bao la nào nữa.

Ngược với hắn, Kinh Linh lão tổ nhìn hình ảnh một bông tuyết tám cạnh được khắc trên mặt còn lại của miếng ngọc bài, ánh mắt liên tục lóe lên những tia sáng đầy vẻ kinh dị.

Hai mặt miếng ngọc bài này, một mặt là mây một mặt là tuyết.

Ý nghĩa của nó đã rất rõ ràng, đây chính là:

Vân Tuyết ngọc bài.

Ngọc bài này trong một di tích cổ, Kinh Linh lão tổ vô tình nhặt được.

Ngày qua ngày tìm hiểu miếng ngọc bài, nhưng lão không thể nhìn ra được chút huyền diệu nào của nó, nên đành bỏ vào túi gấm bên hông, không để ý đến nữa.

Thế nhưng, hôm nay đi ngang qua thành Minh Dực, rốt cuộc huyền cơ đã hiện.

- Lão tổ, miếng ngọc bài này sẽ cứu được con ta ư?

- Ta cũng không chắc nữa.

Nắm chặt miếng ngọc bài, bàn tay Kinh Linh lão tổ khẽ run run.

Lão nhìn về phía chiếc bụng phồng lên của nữ nhân đang nằm hôn mê trên giường kia, trong lòng ngàn mối rắm rối không thôi.

Lão không biết mình có nên cứu đứa bé này không nữa.

Không cứu ư?

Thì mẹ đứa bé cũng sẽ chết theo luôn, Dực gia từ nay tuyệt hậu.

Nhìn người cha đáng thương của đứa bé liên tục dập đầu xin mình, khiến cho Kinh Linh lão tổ không nỡ thấy chết mà không cứu, không thể trơ mắt nhìn Dực gia diệt vong được.

Thế nhưng...

Lão thật sự không dám cứu đứa bé này.

Cái thai này vốn dĩ đã chết từ lâu rồi.

Rõ ràng là một tử thai, đột tử ngay từ trong bụng mẹ.

Cứu một tử thi ư?

Đây là một đại cấm kỵ, một điềm cực kỳ xấu.

Một chuyện chẳng lành.

Số mệnh của đứa bé này đã tận.

Ông trời đã không cho phép đứa bé này tồn tại trên cõi đời này.

Ngươi cứu nó chính là đi ngược với Thiên đạo, sẽ chọc giận trời xanh.

Đứa bé này nếu sống lại, chắc chắn sẽ dẫn đến vô số tai họa, mà người đời không thể nào tưởng tượng nổi.

- Kinh Linh lão tổ, cầu xin ngài mau cứu con ta.

Rầm rầm

Nhìn thấy vẻ do dự không quyết trên mặt Kinh Linh lão tổ, Dực Văn Tâm đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, vội vàng dập đầu rầm rầm vào nền đất cứng rắn, liên tục cầu xin.

Mặt đất nơi hắn dập đầu lúc này đã dính đầy máu tươi, vầng trán Dực Văn Tâm bê bết máu, chảy dài xuống hai cánh mũi.

- Ài...

Kinh Linh lão tổ nhịn không được, cuối cùng bước đến bên chiếc giường, đem miếng ngọc bài đặt lên trên bụng người phụ nữ kia.

Ngay tức thì, một màn cực kỳ yêu dị liền xảy ra.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người Dực Văn Tâm Kinh Linh lão tổ, miếng ngọc bài vừa chạm vào bụng của nữ phụ nhân liền phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Từng luồng ánh sáng trắng như có linh tinh, nhanh chóng chui vào bụng của nữ phụ nhân, kéo theo linh khí như thác lũ từ bốn phương tám hướng ồ ạt chảy vào cơ thể của mỹ thiếu phụ.

Kinh Linh lão tổ có thể cảm ứng được, tử thai bên trong bụng nàng vốn đang ngập tràn tử khí, bây giờ bừng bừng khôi phục lại sinh cơ.

Tử thai lúc này đã hồi sinh, trở thành một đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh.

Chỉ còn chờ đến ngày được sinh ra nữa thôi.

Thế nhưng, trời đất Minh Dực thành vốn đang quang đãng, lúc này đang là giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đang chói chang nắng chói mắt.

Bỗng nhiên mây đen từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây, kéo theo sấm sét chớp giật đùng đùng.

Ánh mắt Kinh Linh lão tổ không khỏi tràn ngập nỗi sợ hãi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bộp bộp

Từng hạt nước mưa rơi bồm bộp xuống mái ngói.

Vừa mới một khắc trước, trời còn đang nắng nóng chói chang, bỗng nhiên không một tiếng động mây đen mưa giông bất ngờ kéo đến.

Trận mưa lớn này dường như kéo dài bất tận, mưa giông một mạch hơn một tháng, đến ngày đứa bé chào đời mới chịu chấm dứt.

Khiến cho Minh Dực thành cùng những vùng đất phụ cận xung quanh bị ngập trong biển nước.

Mùa màng thất thu, trâu bò gia súc bị dịch bệnh chết vô số.

Dân thường kêu khổ không ngớt, phải chật vật đấu tranh vô cùng gian khổ với nước lớn mới may mắn thoát qua được một kiếp này.

Chỉ là, chúng cao thủ cường giả Võ Tu tại thành Minh Dực lại chẳng hề hấn gì.

Vẫn cao cao tại thượng, dửng dưng không xem trận mưa này là một chuyện lớn.

Dực gia chính là một ví dụ.

Mặc kệ ngoài kia mưa gió bão bùng, bọn họ vẫn tổ chức tiệc mừng vô cùng linh đình.

Mừng ngày đứa bé được chào đời.

Oe oe oe...

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng khắp toàn bộ Dực gia.

Có tiếng bà đỡ mừng rỡ hô lên đầy kích động:

- Bé gái đã chào đời, là bé gái...

Tiếng chúc mừng của mọi người liên tục vang lên, ai nấy đều vui mừng vì Dực gia rốt cuộc đã có người nối dõi.

Có người sốt ruột nhịn không được hớn hở hỏi:

- Lão gia, đại tiểu thư tên là gì ạ?

- Con gái của ta gọi là...

Chỉ nghe thấy giọng nói đầy vui sướng của một người đàn ông trung niên, hắn vô cùng kích động đáp lời:

- Dực Vân Tuyết.

----*----

Bình Luận (0)
Comment