Ầm ầm ầmmmm
Trường kiếm khổng lồ không nghe thấy những lời kêu la gào khóc của mọi người, ầm ầm đổ ập xuống, bốc lên gió lớn cuốn theo bụi cát mù mịt bay đầy trời, sóng xung kích lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh tạo thành từng cơn cuồng phong bão giật;
Như băng thiên như liệt địa, tựa trời sắp sập, đất sắp sứt đến nơi rồi.
Thế nhưng, khoảnh khắc đại kiếm chuẩn bị phủ xuống đỉnh đầu đám võ giả ở Đại Quảng Trường, thì huyễn ảnh chuông vàng đột nhiên nổi liên đầy vết nứt;
Dường như có cái gì đó sắp phá vỡ phong cấm của Định Thân Phù ra vậy;
Rắc
Ầmmm
Tiếng vỡ vụn giòn rụm vang lên, huyễn ảnh chuông vàng tức thì chia năm xẻ bảy, hóa thành trăm ngàn vạn mảnh vỡ chân nguyên tan biến vào trong thiên địa.
Tiếp theo đó, chỉ thấy Mộc Chân Kiếm trên tay Tiểu Chiêu bỗng phát ra từng đoàn quang mang màu xanh lục sáng chói mắt, quang mang xanh lục kia như uông dương thủy hải chiếu sáng trời xanh, rọi khắp đại địa;
Bao phủ toàn bộ thành Hoàng Liên cùng phạm vi mấy trăm dặm xung quanh;
Nhấn chìm cả thanh đại kiếm khổng lồ kia vào bên trong;
Ngay tức khắc, vạn vật, muôn loài, muôn dân cùng tất cả chúng nhân đều bị nhuộm thành thành một màu xanh biếc;
- Tiểu Mộc, Lên...
Phong cấm Định Thân Phù đã bị phá, Tiểu Chiêu nắm Tiểu Mộc (tên gọi thân thuộc của Mộc Chân Kiếm ý ạ) vung thẳng lên, đánh về phía thanh đại kiếm khổng lồ sắp chém xuống đầu mình kia.
Tiểu Mộc kiếm tuy bé nhỏ, nhưng lực lượng bên trong nó lại khủng bố vô biên vô tận;
So với đại kiếm của Vân Tuyết, nó chỉ như một con kiến hôi vậy;
Nhưng lưỡi kiếm nhỏ bé này lại có thể dễ dàng chặn đứng thế công của đại kiếm, nửa bước không lùi.
- Không thể nào...
Chúng nhân ở Đại Quảng Trường nhìn thấy một màn này, đều không giấu được vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm Mộc Chân Kiếm;
Bọn họ không thể hiểu nổi, rốt cuộc Mộc Chân Kiếm kia là thần binh lợi khí gì vậy kìa?
Tất nhiên, chúng nhân làm sao biết, Mộc Chân Kiếm chính là Tiên Binh trong truyền thuyết, trấn giữ Mộc Chân gia tộc từ ngàn vạn đời nay ;
Đặt vững chãi địa vị của một gia tộc võ tu, giữa một rừng các đại truyền thừa tu chân tu tiên, như rồng như hổ như lang như sói ở Đại Thừa Thiên trên Tiên Nguyên Giới.
Nó chém giết Tiên Vương Tiên Tôn như giết gà, uống máu Tiên Đế như uống nước;
Thế thì chỉ một lá Định Thân Phù mà đòi áp chế nó;
Hay phi kiếm của một tu chân giả còn chưa trúc kiến đạo cơ, cũng muốn cứng đấu cứng với nó ư?
Đây căn bản là Vân Tuyết không biết tự lượng sức mình, dám lấy trứng chọi đá, làm việc vô tri ngu ngốc vậy.
Diệc Vân Tuyết tất nhiên cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa bên trong Tiểu Mộc kiếm;
Liền vội vàng tụ tập mười thành chân nguyên trong từng sợi kinh mạch, điên cuồng rót vào đại kiếm; muốn chém Tiểu Mộc kiếm trên tay Tiểu Chiêu;
- Không ổn...
Thế nhưng, nàng lập tức nhận ra mình sai rồi;
Diệc Vân Tuyết ảo tưởng sức mạnh, ỷ vào một thân tu chân liền tự xem mình là vô địch thiên hạ, hôm nay...
Cuối cùng đã đá trúng thiết bản.
Chỉ là nàng vừa định thu lại phi kiếm để kiếm đường lui binh, thì một tiếng hét lớn như ngàn tỷ vạn đạo kinh lôi nổ tung giữa thiên địa, như sấm rền giữa bầu trời:
- CỬU U SƠN, HIỆN
Phí Kiều Nhan sau khi thoát khỏi bùa chú Định Thân, liền vận chân nguyên như thác lũ của mình trút vào pháp trận trên mũi thương Hắc Phong Thương;
Nhẹ vung mũi thương, trên bầu trời thành Hoàng Liên ngay lập tức hiện ra một tòa núi lớn;
Đại sơn to siêu to siêu khổng lồ;
Đại Kiếm của Vân Tuyết đã lớn, thế nhưng tòa Đại Sơn này còn to hơn gấp mấy lần.
- Cửu...Cửu...U...Sơn, nhà của chúng ta...
Hai lão già Niêm Diệu Niêm Duật cùng ngẩng đầu nhìn lên, liền chợt kinh hãi nhận ra, đây chẳng phải là núi Cửu U của hai lão đấy sao?
Làm sao nó có thể đột ngột xuất hiện ở đây, còn bay lơ lửng trên đầu bọn họ được?
- Trời ơi...cái... cái gì đây vậy?!?
Đám người đứng ở phía xa nhìn về phía Thành Hoàng Liên cũng nhịn không nổi sóng to gió lớn trong lòng, run giọng lắp bắp bật hỏi?
- Cửu U Sơn, Trấn...
Ầm ầmmm
Phí Kiều Nhan nghiến răng dộng mạnh trường thương vào mặt đất, tức thời ngọn đại sơn to khủng khiếp treo trên cao liền ầm ầm rơi xuống, đập mạnh vào thanh đại kiếm khổng lồ kia.
Khí thế hung mãnh vô ngần, sức nặng vô biên vô tận.
Núi lớn ép xuống, đem thanh đại kiếm cùng tòa đại thành đè ép dưới chân nó.
Sức ép kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, như thái sơn áp đỉnh, như lưu tinh vẫn thạch đánh vào hệ Thái Dương, khiến cho trời đất quay cuồng, chín tầng thương khung rung chuyển;
Tất cả sinh linh đều phải hãi hùng khiếp vía, haii chân run lẩy bẩy như muốn quỳ ngay xuống dập đầu nhận tội, cầu xin tha mạng.
Ầmmmm
Đại sơn đánh vào đại kiếm phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chấn cho màng nhĩ chúng nhân phải đau nhức đến xây xẩm mặt mày;
Sóng xung kích quét ngang ra bốn phương tám hướng, quét sạch tất cả mọi thứ; từ vật thể cho đến con ngươi đứng trên đường đi của chúng; cuốn phăng tất cả bay lên đầy trời.
Mặt đất trong chớp mắt biến thành bình địa, trơ trọi một mảnh mênh mông, không để lại dù chỉ là một hạt bụi.
Và ngọn núi khổng lồ ấy, chính là huyền diệu thứ hai của Cửu Liên Phủng Sơn Trận, pháp trận được khắc trên Hắc Phong Thương;
Mang tên: Cửu U Sơn Áp Đỉnh.
Uy lực cường đại vô biên, khủng bố tuyệt luân, Đại Sơn hiện, trời xanh thất sắc.
Chúng ta nên biết, pháp trận này chỉ là bản phục chế từ Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ của Đoạn Chỉ lão kỳ nhân thôi, mà đã mạnh mẽ đến như vậy rồi.
Nếu bản gốc được xuất thế, sức mạnh sẽ còn kinh khủng cỡ nào nữa;
Chỉ nghĩ đến thôi, cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi vạn phần rồi.
Nó có thể được xưng là Hậu Thiên Tiên Linh Bảo cũng không ngoa một chút nào.
...
Cứ như vậy, một trường ác chiến, đánh đến băng thiên liệt địa, cuối cùng đã bị huyễn ảnh của ngọn Cửu U Sơn trấn áp;
Ép cho băng diệt, rồi kết thúc với một tràng cảnh cực kỳ thê thảm.
Dư âm của nó phải đến bảy ngày sau mặt đất mới thôi rung chuyển, trời cao mới tụ lại mây xanh.
Chúng nhân mới dám mò mẫm từng bước một trở về thành.
----*----
**Vương Nhàn:"" nghe có mùi câu chương
-_-