Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia

Chương 86 - Dọc Theo Từng Bậc Thang Bằng Đá

- Đây rốt cuộc là nơi nào nha?

Bên ngoài trời long đất lở, đá núi ầm ầm đổ xuống, thế nhưng bên trong gian thạch động, lại chẳng hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Sự yên tĩnh đến mức đáng sợ này, khiến cho Kiều Nhan không khỏi rùng mình một cái.

- Thạch động bên trong Thổ Thùy Phong.

Vương Nhàn bình thản đáp.

Như Ngọc bảo cơn địa chấn bắt nguồn từ ngọn núi này, hắn liền chạy trước mở đường, xuyên qua làn mưa gỗ đá mang theo hai nàng chạy đến chân núi;

Cuối cùng bước chân vào gian thạch động thần bí này đây.

- Có gì đáng ngờ à Ngọc?

Trông thấy Như Ngọc từ lúc vào đây vẫn luôn trầm mặc, chỉ nhíu nhíu mày đưa mắt quét đi quét lại xung quanh mấy vòng, Kiều Nhan bèn tò mò hỏi.

Từ lúc quen biết Như Ngọc đến giờ, Kiều Nhan luôn tin tưởng vào giác quan của cô.

Chỉ cần thấy Như Ngọc nhíu mày, Kiều Nhan liền biết ở đây ắt có huyền diệu bị che giấu.

- Nơi này hẳn là có pháp trận ẩn giấu cùng phòng ngự.

Như Ngọc cúi đầu trầm tư, chậm rãi đáp.

- Ùm, đúng là vậy. Phải có pháp trận che chắn, thì âm thanh bên ngoài mới không lọt vào đây được.

Kiều Nhan như hiểu ra, liền gật gù đồng ý.

- Đây không phải là điểm đáng ngờ.

Như Ngọc lắc lắc đầu, sau đó ngưng trọng giảng đạo:

- Quan trọng là, trong gian thạch động này, vừa rồi vẫn còn hiện hữu một đám người.

- Không thể nào.

Kiều Nhan nghe vậy liền đưa mắt nhìn xuống sàn động. Nhưng nền đá bên dưới không hề có một hạt bụi, chứ đừng nói đến dấu chân người đâu.

- Dấu vết cùng hơi thở của tu võ giả tuy bị quét đi sạch sẽ, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại những sợi khí tức rất mờ nhạt, nhất thời còn chưa kjp tán đi ngay được.

Như Ngọc ngữ khí ngưng trọng, nghiêm túc giải thích.

- Ách...cái này...

Kiều Nhan tuy không thể nhìn ra bất kỳ dấu vết nào, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng lời Như Ngọc.

Chỉ có điều...

- Nếu vậy thì... bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi?

Ngoài kia đất đá vẫn đang ào ào trút xuống, không ai có thể ra ngoài được.

Trong này lại là một động phủ kín mít, không có đường nào khác để đi.

Nếu vừa rồi ở đây, thật sự có một đám người, thì bọn họ đã biến đi đâu rồi?

Bỗng một suy nghĩ đáng sợ hơn chợt lóe lên;

Khiến tóc gáy Kiều Nhan đột nhiên dựng ngược, cùng một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, làm đáy lòng nàng ngập tràn kinh hãi, nhịn không được lắp bắp bật hỏi:

- Bọn họ... còn sống chứ?

Nếu toàn bộ đám tu võ giả đều chết hết thì...

Nghĩ đến điểm này, Kiều Nhan liền đưa tay gỡ xuống hắc ngọc trâm, miệng khẽ niệm:

- Ngã.

Ngay lập tức hắc ngọc trâm biến thành Hắc Phong Thương, hai tay nàng nắm chặt thanh trường thương, thủ thế sâm nghiêm sẵn sàng nghênh đón bất kỳ hung hiểm nào.

- Đưa mình Hắc Diễm Luyện Tinh Thạch.

Như Ngọc trông thấy Kiều Nhan cẩn trọng như vậy, liền gật đầu hài lòng, sau đó vươn tay hỏi mượn viên đá lửa.

- Đây Ngọc.

Kiều Nhan không chút chần chừ, từ túi gấm bên hông lấy ra Hắc Diễm thạch đưa qua.

- Tốt, bây giờ cậu lui ra cửa động trước đi, đợi mình ném ra bột lửa cậu hẵng đánh nổ chúng nhé.

Như Ngọc cạo xuống một ít bột lửa, lại trả tinh thạch lại cho Kiều Nhan, thuận miệng phân phó.

Đợi cho Kiều Nhan lui lại đủ xa, Vương Nhàn mới bước lùi lại một đoạn, đứng chắn ngay trước người nàng.

Như Ngọc trông thấy mọi người đều đã chuẩn bị ổn thỏa, lúc này mới đi đến đứng cạnh hắn;

Rồi vung tay phóng đám bột lửa ra giữa gian thạch động.

Ầm

Dù trước khi kích nổ bột lửa của Hắc Diễm Luyện Tinh Thạch, Kiều Nhan đã vận hết mười thành chân khí cùng chân nguyên trong kinh mạch để hộ thể;

Thế nhưng nàng vẫn bị tiếng nổ đinh tai nhức óc đánh cho đầu óc quay cuồng, màng nhĩ bị sóng âm trùng kích kéo lên từng cơn đau nhói.

Nếu nàng không phải là Chân Võ Giả song tu, ắt hẳn trước khi bị hắc diễm thiêu, thì đã bị lực xung đánh cho thành thịt vụn rồi.

Một ngọn lửa đen kịt bùng lên như ác quỷ bước ra từ địa ngục, đánh cho gian thạch động rung chuyển dữ dội.

Ngay lập tức từng đường hoa văn kỳ dị sáng rực hiện lên trên vách tường bốn phía, thủ hộ gian thạch động khỏi sức công phá của hắc diễm.

- Nhan đánh nó.

Một viền ngăn cách vô hình bỗng chợt hiện ra ngay giữa thạch động, Như Ngọc hét lớn lên, Kiều Nhan liền vung trường thương, mũi thương sắc bén đánh thẳng tới vách ngăn vô hình kia.

Rắc

Ngay tức thời, một tiếng răng rắc giòn giã vang lên, vách ngăn vô hình lập tức bị đánh nát thành mảnh vụn, hóa thành vô số mảnh ánh sáng như sao đêm chớp mắt tan biến vào trong hư không.

Phù

Ba người Vương Nhàn biết ngay, pháp trận ẩn giấu huyền diệu đã bị bọn họ phá hủy.

May mắn là trận pháp phòng ngự chỉ bảo hộ gian thạch động, nếu bên ngoài pháp trận ẩn giấu còn có một pháp trận phòng ngự nữa;

Tức là liên hoàn Thủ Thủ Ẩn ba cái pháp trận nối tiếp nhau, ắt hẳn ba người còn phải tốn thêm một ít công sức, mới có thể phá trận được.

- Có mật đạo kìa.

Ẩn trận vừa bị phá, trước mắt ba người liền hiện ra một cầu thang bằng đá, nối thẳng xuống lòng đất, từng tia sáng đầy màu sắc mờ mờ ảo ảo từ bên dưới hắt lên, khiến Kiều Nhan vui mừng kinh hô thành tiếng.

- Xuống nào.

Vương Nhàn dẫn đầu, bước xuống cầu thang đá, Kiều Nhan đi ở giữa được Như Ngọc thủ hộ phía sau lưng, cả ba cùng nhau tiến vào mật đạo.

Cầu thang bằng đá này được xây dựng theo lối xoắn ốc hướng xuống dưới, hai bên vách tường được gắn đầy dạ minh châu đầy màu sắc, sáng rực rỡ chiếu rọi đường đi cho bọn họ.

Roạt

Leng keng

- Cái này...

Kiều Nhan vừa đi vừa ngắm nhìn dạ minh châu thì dưới chân nàng bỗng đạp trúng một viên, viên minh châu bị đá trúng liền lăn lông lốc xuống, rớt xuống từng bậc thang một tạo thành một loạt tiếng vang, đột ngột phá vỡ không gian yên tĩnh của mật đạo.

Ngay lập tức Kiều Nhan liền nhìn thấy, một khe cắm dạ minh châu ở bên cạnh đã trống rỗng, dấu vết vẫn còn mới như in, chứng tỏ viên minh châu này mới vừa bị gỡ xuống không lâu.

- Có người vừa mới đi xuống đây.

Kiều Nhan lập tức hiểu ra, liền nhỏ giọng thì thào.

Gián đoạn một lát, cả ba lại tiếp tục tiến xuống bên dưới cầu thang đá, dọc đường Kiều Nhan lại tiếp tục nhìn thấy vài ba cái khe cắm đã không còn dạ minh châu, dấu vết mới như cái đầu tiên;

Khiến cho đáy lòng nàng càng thêm chắc chắn cho phán đoán của mình vừa rồi.

- Tới rồi, cẩn thận.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa giờ, cũng có thể là một khắc, ba người bọn rốt cuộc nhìn thấy, ngay dưới chân cầu thang đá, có một cánh cửa bằng đá, lúc này đang mở toang ra.

Phía sau nó, nhất định phải là một gian thạch động nữa rồi.

Kiều Nhan hô hấp dồn dập, nắm chặt lấy Hắc Phong Thương, miệng khẽ niệm:

- Cửu Liên Hoa, hiện.

Ngay tức thì, chín đóa hoa ngay lập tức hiện ra trên đỉnh đầu nàng, tùy thời đều có thể phóng ra, ngăn cản bất kỳ công kích nào có thể đột ngột phát ra, từ sau cánh cửa bằng đá kia.

- Đi.

Vương Nhàn Như Ngọc quay đầu nhìn nhau, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, sau đó cùng nhau nhảy thẳng xuống, giết thẳng vào hang động sâu trong lòng đất này.

----*----

Bình Luận (0)
Comment