Siêu Cấp Binh Vương

Chương 715


Đã có người dẫn đầu, những người còn lại tự nhiên cũng có dũng khí mười phần, nhao nhao hướng Diệp Khiêm xông tới.

Bất quá, nhiều người cũng không nhất định là chuyện tốt.

Thứ nhất, không gian nơi đây vốn cũng không rộng lắm, cho dù nhiều người cũng không có biện pháp phát huy ưu thế nhiều người; thứ hai, đa số người ở đây cũng chỉ tham gia náo nhiệt mà thôi, chỉ dám la hét om sòm, ở một bên giương nanh múa vuốt, cũng không dám thật sự có động tác gì.

Nhìn thấy hơn ba mươi người cùng tiến lên, Tống Nhiên tự nhiên cũng phải ra tay giúp đỡ.

Đối phó những người này, Tống Nhiên tự nhiên là không có chút áp lực nào.

Chỉ nghe thấy từng tiếng kêu gào thảm thiết, trước mặt Diệp Khiêm rất nhanh liền chồng chất lên một núi người.

Diệp Khiêm ra tay vẫn tàn nhẫn như trước, không có chút nào lưu tình, phàm là người bị hắn đánh trúng không phải gãy xương tay, thì cũng gãy xương chân.

Âm thanh của xương cốt đứt gãy tựa như một khúc nhạc ưu mỹ.

Một lát sau, hơn 30 tên khách hàng, toàn bộ đều ngã trên sàn nhà, không ngừng kêu la thảm thiết.

Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Chỉ bằng bọn mày mà cũng muốn can thiệp vào chuyện này, quả thật là không biết sống chết." Thấy có người giãy dụa bò lên, muốn hướng ra phía ngoài bỏ chạy, Diệp Khiêm nghiêm nghị trách mắng: "Đều con mẹ nó đứng lại cho tao, không có mệnh lệnh của lão tử, ai dám từ nơi này đi ra ngoài, thì lão tử sẽ chém chết người đó."
Lời nói của Diệp Khiêm không thể nghi ngờ đã có hiệu quả rất lớn, mấy người đang tính chạy trốn đều nhao nhao dừng bước, không dám động đậy chút nào."Bọn mày mau đóng cửa lại cho lão tử." Diệp Khiêm nói.

Những người kia không dám có chút chần chờ nào liền đóng cửa lại, bọn họ thật sự sợ Diệp Khiêm sẽ đối với bọn họ ra tay hung ác.

Nhìn thấy cửa ra vào đã bị đóng lại, Diệp Khiêm thoả mãn nở nụ cười một chút, âm thầm thầm nghĩ: "Những người Nhật Bản này đều là người chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh mà thôi, chỉ cần đối với bọn họ càng hung ác, thì bọn họ sẽ càng nghe lời giống như cháu trai vậy."
Chậm rãi đi đến trước mặt người thanh niên trẻ tuổi kia, Diệp Khiêm chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của hắn, nói: "Như thế nào? Bây giờ có thể chiêu đãi tao rồi chứ?"
"Mơ tưởng.


Quán của tao tuyệt đối sẽ không chiêu đãi người Hoa Hạ." Gã thanh niên trẻ tuổi nói.

"Vậy sao?" Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Xương cốt còn rất cứng rắn a, tao am hiểu nhất chính là sửa trị người xương cứng, đối với loại người như mày, tao có rất nhiều biện pháp.

Tao có thể nói cho mày biết rõ, càng là chuyện tao làm không được thì tao càng cảm thấy hứng thú, hôm nay tao muốn để cho mày chiêu đãi tao."
Gã thanh niên trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, nói: "Đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Tao nói cho mày biết, quán của tao tuyệt đối sẽ không chiêu đãi bất kỳ một người Hoa Hạ nào.

Muốn tao chiêu đãi mày hả? Hừ, quả thật là đang nằm mơ."
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà tiêu chí, nói: "Tao cũng rất thích nằm mơ, hơn nữa những chuyện tao nằm mơ thường xuyên có thể trở thành sự thật." Vừa mới nói xong, sắc mặt của Diệp Khiêm đột nhiên ngưng tụ, một cổ sát khí lập tức phát ra.

Bắt lấy cánh tay gã thanh niên trẻ tuổi, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, xương cánh tay của gã thanh niên trẻ tuổi liền bị bẻ gãy, hắn phát ra âm thanh kêu la thảm thiết giống như heo bị giết.

"Như thế nào? Hiện tại đã chịu chiêu đãi tao chưa?" Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, một bộ dạng ngây thơ vô hại.

Thế nhưng mà, phàm là người biết rõ Diệp Khiêm, thì đều hiểu rõ lúc hắn có bộ dáng tươi cười, thì ra tay còn tàn nhẫn hơn khi hắn có sắc mặt âm lãnh.

"Không có khả năng, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, tao tuyệt đối sẽ không chiêu đãi mày." Gã thanh niên trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, vẫn quật cường nói.

"Vậy sao? Không có sao, tao có rất nhiều thời gian, tao tin tưởng mày sẽ chiêu đãi tao." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Mày cũng đừng nóng vội, vừa rồi mày chỉ mới nếm món ăn khai vị mà thôi.

Tao am hiểu nhất không phải là phá hủy xương cốt, mà là tháo xương người.

Tao nghĩ mày có lẽ còn không biết a? Tao đã từng học qua giải phẩu thân thể con người, tao có thể đem xương cốt của con người tháo xuống từng cây một, nhưng mà người ta vẫn sẽ không chết.


Sau đó tao lại tiếp tục tháo xuống một cây, rồi lại một cây, tao cam đoan mày sẽ cảm thấy rất hưởng thụ a."
Bộ dạng tươi của Diệp Khiêm nhìn thì rất vô hại, thế nhưng mà trong mắt gã thanh niên trẻ tuổi thì quả thật là một loại tra tấn.

Trong nội tâm không hiểu sao lại cảm thấy lạnh hết cả người, toàn thân của hắn không ngừng run rẩy.

"Mày...!Mày không thể làm như vậy, có bản lĩnh thì mày cứ giết chết tao, mày làm như vậy thì tính toán là nam nhân gì." Gã thanh niên trẻ tuổi nói.

"Mày muốn chết?" Diệp Khiêm khẽ cười nói, "Chuyện này rất dễ dàng a, tao thích nhất chính là giúp người khác hoàn thành ước vọng.

Mày đã muốn chết như vậy, thì tao đây sẽ thanh toàn cho mày." Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm bỗng nhiên rút ra thanh dao găm, hướng ngực gã thanh niên trẻ tuổi đâm xuống.

"Đừng mà..." Gã thanh niên trẻ tuổi nhắm con mắt lại, hét lớn.

Diệp Khiêm nhanh chóng thu hồi tay của mình lại, chủy thủ vừa vặn chỉa vào ngực của gã thanh niên trẻ tuổi.

Chỉ cần tiến lên phía trước một chút, là cũng đủ để gã thanh niên trẻ tuổi đi gặp Diêm Vương rồi.

Gã thanh niên trẻ tuổi chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy thanh chủy thủ của Diệp Khiêm cách lồng ngực của mình chỉ kém một tấc, nhìn thấy Huyết Lãng hiện ra hồng sắc quang mang, nhìn thấy dòng khí lưu giống như máu tươi đang chảy ở bên trong Huyết Lãng, khiến cho trong nội tâm của gã thanh niên trẻ tuổi cảm thấy lạnh hết cả người.

Cũng may Diệp Khiêm rốt cục dừng tay lại, gã thanh niên trẻ tuổi chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

"Làm sao vậy? Không phải là mày một lòng muốn chết sao? Tao hảo tâm thành toàn mày, tại sao mày lại kêu tao dừng lại?" Diệp Khiêm khẽ cười nói.


"Mày...!Mày không thể giết tao." Gã thanh niên trẻ tuổi nói.

"Vì cái gì? Tao vì cái gì lại không thể giết mày?" Diệp Khiêm khẽ cười nói.

"Bởi vì...!Bởi vì tao là Hoàn Sơn Thái Lang, là đại thiếu gia của Đạo Điền Hội, là con trai độc nhất của Hoàn Sơn Thái Nhất hội trưởng Đạo Điền Hội, nếu như mày giết chết tao thì người Đạo Điền Hội nhất định sẽ không bỏ qua cho mày." Gã thanh niên trẻ tuổi nói, "Chắc mày biết Đạo Điền Hội a? Nếu mày giết tao, thì ngươi sẽ bị người Đạo Điền Hội truy sát, từ nay về sau, trên thế giới này sẽ không có chỗ cho mày sống yên thân nữa."
"Mày đây là đang uy hiếp tao sao?" Diệp Khiêm nói, "Tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp.

Đạo Điền Hội truy sát hay không truy sát tao, thì đó cũng là chuyện sau này, tao trước hết sẽ giết chết mày, ít nhất cũng khiến cho lòng tao cảm thấy thống khoái.

Dù sao mày cũng không chịu chiêu đãi tao, mày khiến tao mất hết mặt mũi, tao đây phải đòi lại mặt mũi của mình a, nếu không về sau tao còn lăn lộn thế nào nữa ah."
"Chiêu đãi, tao chiêu đãi." Hoàn Sơn Thái Lang nói.

"Không được, không thể để cho mày ủy khuất a.

Không phải mày đã nói, nơi đây không chiêu đãi người Hoa Hạ sao, tao sao có thể bức mày làm trái với nguyên tắc của mày được.

Được rồi, vẫn không nên để cho mày ủy khuất a, dù sao giết chết mày, tao cũng có thể vãn hồi mặt mũi.

Như vậy tao và ngươi cũng có thể bảo toàn mặt mũi của mình a, chẳng phải là tốt rồi sao." Diệp Khiêm nói xong, lại vung chủy thủ của mình lên.

"Không ủy khuất, không ủy khuất, tuyệt không ủy khuất." Hoàn Sơn Thái Lang cuống quít nói, "Có thể chiêu đãi tiên sinh, chính là vinh hạnh của tôi, là vinh hạnh của nhà hàng này a." Sau đó, hung hăng trợn mắt nhìn nhân viên phục vụ trong quán, nói: "Con mẹ nó, bọn mày còn không tranh thủ thời gian đi chuẩn bị món ăn cho vị tiên sinh này, đem tất cả món ăn tốt nhất trong quán chúng ta hết thảy đều mang lên."
Diệp Khiêm thoả mãn cười cười, nói: "Hoàn Sơn tiên sinh đã có ý tốt như vậy, tôi đây từ chối thì có chút bất kính rồi." Sau đó nhìn nhìn cái bàn trên mặt đất, lông mày có chút nhíu lại một chút, vừa muốn nói chuyện, Hoàn Sớn Thái Lang liền cướp lời nói: "Bọn mày đều ngu xuẩn hết rồi sao, còn không tranh thủ thời gian thu thập nơi này một chút, chẳng lẽ muốn cho tiên sinh dùng cơm ở nơi hỗn loạn như vậy sao?".

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, âm thầm nở nụ cười một chút, nhìn không ra Hoàn Sơn Thái Lang ngược lại có chút bổn sự làm chó săn ah.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng hết sức rõ ràng, đây chẳng qua là tình thế bắt buộc mà thôi, đợi Hoàn Sơn Thái Lang rời khỏi nơi đây, khẳng định sẽ có một phiên cảnh tượng khác.

Sau khi Hoàn Sơn Thái Lang ra lệnh một tiếng, hết thảy mọi người lập tức bận việc, mà ngay cả những khách hàng đến đây ăn cũng đều nhao nhao hỗ trợ.


Vừa chịu đựng đau xót trên người, vừa hỗ trợ thu thập đại sảnh, đem những bàn ghế toàn bộ dọn dẹp xong.

"Tiên sinh, tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi!" Hoàn Sơn Thái Lang nói.

Diệp Khiêm nhìn nhìn, nói: "Không có ghế, anh để cho tôi ngồi ở đâu? Nếu như tôi là người Hoa Hạ, vậy thì khi ăn cơm phải dựa theo phương thức người Hoa Hạ chúng ta a."
Hoàn Sơn Thái Lang nào dám do dự, vội vàng phân phó nhân viên phục vụ mang ghế đến.

Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Hoàn Sơn Thái Lang, nói: "Anh tốt nhất đừng đánh chủ ý quỷ quái gì, ngoan ngoãn đứng ở một bên hầu hạ, nếu không thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Không dám, không dám." Hoàn Sơn Thái Lang nói.

Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, đi đến trước mặt Tống Nhiên, khẽ cười nói: "Chị Nhiên, mời!" Một bộ dạng rất thân sĩ, làm ra một thủ thế "Mời".

Tống Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải theo lời ngồi xuống.

Ngồi ghế, ăn cơm Nhật Bản, quả thật là có chút buồn cười.

Hoàn Sơn Thái Lang ở một bên cẩn thận từng li từng tí hầu hạ, không dám có chút lười biếng, sợ mình một khi không cẩn thận lại đắc tội vị gia này, thì sẽ đưa tới cho hắn đại họa lâm đầu.

Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên ăn cơm cười cười nói nói, Hoàn Sơn Thái Lang biểu hiện ra một bộ dạng nịnh nọt tươi cười, thế nhưng mà trong nội tâm lại tức giận thầm nghĩ: "Hừ, đợi lão tử rời khỏi nơi đây, lão tử sẽ cho bọn mày biết chữ "chết" viết như thế nào."
"Anh lầm bầm cái gì đó, chẳng lẽ không phát hiện rượu trong chén của tôi không còn sao? Tranh thủ thời gian rót vào a." Diệp Khiêm nói, "Đừng cho là tôi không biết anh đang có chủ ý quỷ quái gì, là muốn lấy chờ sau khi tôi rời khỏi nơi đây, anh liền triệu tập đội ngũ đến báo thù tôi sao? Không cần, nếu như anh muốn triệu tập đội ngũ thì hiện cứ việc gọi điện thoại a, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi dù chỉ một bước."
"Không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân tuyệt đối không có ý nghĩ kia." Hoàn Sơn Thái Lang cuống quít nói.

Hắn cũng không đần như vậy, hiện tại gọi điện thoại triệu tập người tới, đợi đến lúc những người kia tới, thì chỉ sợ hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nên hiện tại hắn phải cẩn thận từng li từng tí hầu hạ Diệp Khiêm, tin tưởng Diệp Khiêm vì cố kỵ thân phận của hắn, sẽ không làm ra chuyện gì quá phận, chỉ cần chờ hắn rời khỏi nơi đây, hắn sẽ triệu tập huynh đệ Đạo Điền Hội.

Đến lúc đó cho dù công phu của Diệp Khiêm có cao thế nào, thì còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Anh tốt nhất đừng có ý nghĩ này, bằng không đợi người tới của anh tới đây, thì anh cũng đã đi gặp Diêm vương rồi.".

Bình Luận (0)
Comment