Siêu Cấp Binh Vương

Chương 716


Nếu như không phải Hoàn Sơn Thái Lang quá mức cuồng vọng tự đại, vũ nhục Hoa Hạ, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không cần phải sửa trị hắn như vậy.

Bởi vì cái gọi là, ác nhân sẽ có ác nhân trị, loại người chuyên làm chuyện ác, ngang ngược càn rỡ giống như Hoàn Sơn Thái Lang, xứng đáng bị Diệp Khiêm thu thập.

Diệp Khiêm vốn cũng không có muốn gây chuyện thị phi, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, Diệp Khiêm cũng không muốn làm cho chuyện này trở nên phức tạp; thế nhưng mà, nếu như ngay cả người khác vũ nhục tổ quốc của mình, vũ nhục dân tộc của mình, mà mình lại muốn làm rùa đen rút đầu thì còn xứng làm người sao?
Ít nhất, Diệp Khiêm không phải là người như vậy, dù cho trước mặt có nguy hiểm thế nào, thì hắn cũng sẽ làm như vậy.

Làm người, nên có cốt khí, làm nam nhân thì càng nên có cốt khí.

Nếu không có phần cốt khí kia, thì có khác gì là một người đàn bà bình thường?
Bất quá, Diệp Khiêm ngược lại không ngờ rằng, tiểu tử này lại là người Đạo Điền Hội.

Đạo Điền Hội cùng Yamaguchi Group đều phụ thuộc vào Hắc Long hội, cũng có thể xem là địch nhân của Diệp Khiêm, nếu đã có duyên gặp gỡ, thì Diệp Khiêm cũng nên làm chút chuyện gì đó mới được a.

Hoàn Sơn Thái Lang cẩn thận từng li từng tí hầu hạ ở một bên, không dám có chút lười biếng, sợ mình một khi không cẩn thận sẽ đắc tội với Diệp Khiêm, sẽ rước lấy họa sát thân.

Mặc kệ trong nội tâm có bao nhiêu biệt khuất, có bao nhiêu phẫn nộ, lúc này cũng phải ngoan ngoãn toàn bộ áp chế xuống.

Diệp Khiêm cũng vui vẻ, nhàn nhã tự tại cùng Tống Nhiên dùng cơm.

Tuy hào khí có chút xấu hổ, bất quá trong nội tâm lại rất thống khoái.

Quan trọng là, Diệp Khiêm sửa trị Hoàn Sơn Thái Lang, trong nội tâm rất thoải mái ah.


Thu thập Hoàn Sơn Thái Lang, không chỉ vũ nhục một mình hắn, mà còn vũ nhục toàn bộ Đạo Điền Hội.

Vậy cũng là cho Đạo Điền Hội một cái cảnh cáo, khuyên bảo bọn họ về sau làm người phải biết xử sự thức thời một chút.

Ước chừng sau nửa giờ, Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên cuối cùng đã ăn xong.

Diệp Khiêm lau miệng, xoa xoa tay, nói: "Hết bao nhiêu tiền."
"Không cần, không cần, ngài đến dùng cơm là đã cho tôi mặt mũi rồi, đây là vinh hạnh của tôi, sao có thể thu tiền của ngài được?" Hoàn Sơn Thái Lang nịnh nọt nói.

"Anh nói gì vậy? Như thế nào? Anh cảm thấy tôi trả tiền không nổi sao?" Long mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói, "Người Hoa Hạ chúng tôi đi khắp giang hồ, như thế nào sẽ làm ra chuyện ăn cơm không trả tiền? Chuyện này nếu như truyền đi, thì chẳng phải sẽ để cho người khác chê cười người Hoa Hạ chúng tôi ăn cơm chùa sao? Đừng con mẹ nó nói nhảm, tranh thủ thời gian nói, hết bao nhiêu tiền?"
"Để tôi tính toán một chút, tôi tính toán một chút." Hoàn Sơn Thái Lang cuống quít nói, "Tổng cộng 5800 yên." Hoàn Sơn Thái Lang cũng thật sự không rõ Diệp Khiêm đến cùng là nói thật hay là nói giỡn, quả thật có chút khó xử, bất quá vẫn theo ý của Diệp Khiêm nói ra giá tiền.

"Cái gì?" Diệp Khiêm quát to một tiếng, nói, "Con mẹ nó, nơi này là hắc điếm hả? Anh đếm thử một chút, nơi này tổng cộng có bao nhiêu cái đĩa? Con mẹ nó anh dám thu 5800 yên? Kiếm tiền dễ dàng như vậy đó hả?"
Hoàn Sơn Thái Lang hoàn toàn mộng, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết phải làm sao.

Rõ ràng là Diệp Khiêm nói muốn trả tiền, nhưng là bây giờ lại ngại tiền quá đắt, đây quả thật quá vớ vẩn nha.

Món ăn Diệp Khiêm gọi tuy không nhiều lắm, thế nhưng mà đều là đồ tốt a, 5800 yên này là đã giảm giá rồi.

Sửng sốt một chút, Hoàn Sơn Thái Lang nói: "Tiên sinh, hay là miễn đi, ngài tới đây ăn là cho tôi vinh hạnh rồi, bữa cơm này coi như là tôi mời."
Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Lời tôi nói anh xem như gió thổi bên tai sao? Tôi là loại người ăn cơm không trả tiền sao?"
"Ách, sẽ không, đương nhiên không phải như thế rồi.

Tiên sinh là người đại phú đại quý, vô luận là thân phận hay địa vị, đều là tài trí hơn người, như thế nào lại trả không nổi tiền cơm.


Thật sự là do tôi ngưỡng mộ tiên sinh, cho nên muốn mời tiên sinh bữa cơm này mà thôi." Hoàn Sơn Thái Lang nói.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm vỗ vỗ khuôn mặt của Hoàn Sơn Thái Lang, nói: "Đúng vậy, người trẻ tuổi rất có tiền đồ, tôi rất thích người thông minh.

Được rồi, đã anh thịnh tình mời tôi như thế, tôi đây cũng không nên cô phụ một phen ý tốt của anh, cứ như vậy đi.

Về sau lúc rãnh rỗi tôi sẽ thường xuyên tới đây ngồi một chút, bất quá, Hoàn Sơn lão bản, tôi hi vọng cái quy củ này của anh có thể sửa lại a."
"Nhất định nhất định, trước kia là do tôi không hiểu chuyện, tự cho là đúng, hôm nay sau khi được chứng kiến uy nghiêm của tiên sinh, sau này tôi tuyệt đối sẽ không như vậy." Hoàn Sơn Thái Lang liên tục gật đầu nói.

Hắn hận không thể để cho Diệp Khiêm lập tức rời đi, cho nên hắn đâu dám đắc tội Diệp Khiêm ah.

Diệp Khiêm đương nhiên cũng hiểu rõ Hoàn Sơn Thái Lang bất quá là đang nịnh nọt hắn mà thôi, chờ khi hắn vừa đi, quay người lại thì không biết Hoàn Sơn Thái Lang đã biến thành dạng gì rồi.

Bất quá, tại Nhật Bản, loại người giống như Hoàn Sơn Thái Lang nhiều không kể xiết, Diệp Khiêm cũng không có khả năng gặp một cái liền giết một cái a? Trừng phạt một chút là tốt rồi.

Diệp Khiêm sau khi nhẹ gật đầu, liền nhìn Tống Nhiên, mỉm cười, nói: "Chi Nhiên, chúng ta đi thôi."
"Đợi một chút, đợi chút đã!" Hoàn Sơn Thái Lang cuống quít kêu lên, "Tiên sinh,......"
Quay đầu nhìn Hoàn Sơn Thái Lang, Diệp Khiêm nói: "Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao? Anh không phải là muốn chơi xấu chứ? Nam tử hán đại trượng phu nói chuyện cần phải giữ lời, anh đã nói bữa cơm này là anh mời, vậy thì phải tuân thủ lời hứa của mình a.

Không phải là tôi trả tiền không nổi, là tôi không muốn cô phụ hảo ý của anh ah."
"Đương nhiên đương nhiên, mời tiên sinh ăn cơm chính là vinh hạnh của tôi a." Hoàn Sơn Thái Lang nói, "Tiên sinh chính là cao nhân rất hiếm gặp, không biết có thể ban thưởng cho tôi tính danh của tiên sinh là gì?"
"Như thế nào? Anh đây là muốn nghe ngóng lai lịch của tôi sao?" Sắc mặt của Diệp Khiêm ngưng tụ, lạnh giọng nói.


"Không phải, đương nhiên không phải." Hoàn Sơn Thái Lang nói, "Tôi chỉ muốn biết rõ danh tính của tiên sinh, để sau này tuyên dương uy phong của tiên sinh cho người ngoài biết."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Anh đánh chủ ý quỷ quái gì, tôi biết rất rõ ràng.

Bất quá, tôi là người làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không phải sợ nói cho anh biết tên của tôi.

Anh trở về nói cho cha của anh biết, nói là có một người họ Diệp đi tới bái phỏng, thì ông ấy sẽ biết." Nói xong, Diệp Khiêm kéo tay Tống Nhiên, chậm rãi đi ra ngoài.

Đạo Điền Hội là một chi nhánh của Hắc Long hội, nếu như Diệp Khiêm muốn đối phó Hắc Long hội, thì tự nhiên cũng phải đối phó Đạo Điền Hội.

Huống hồ, Diệp Khiêm cũng rất muốn cùng người lãnh đạo Đạo Điền Hội gặp mặt, ít nhất gõ cho Hoàn Sơn Thái Nhất một hồi chuông cảnh báo, hoặc là tìm hiểu một chút cách nghĩ của Hoàn Sơn Thái Nhất.

Diệp Khiêm đã từ chỗ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhận được tin tức, Đạo Điền Hội, Cát Xuyên Xã đã có ý muốn thoát ly khỏi sự khống chế của Hắc Long hội, đây chính là một tin tức rất trọng yếu, Diệp Khiêm cũng rất muốn xác nhận một chút.

Nếu như tin tức này chính xác, vậy đối với Diệp Khiêm mà nói sẽ là một chuyện tốt rất lớn.

Nếu như tin tức không chính xác, thì Diệp Khiêm cũng có thể sớm chuẩn bị biện pháp đối phó, miễn cho trong lúc đối phó Hắc Long hội lại bị Đạo Điền Hội gây phiền toái.

Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên rời khỏi nhà hàng, Hoàn Sơn Thái Lang tức giận hừ một tiếng, nói: "Hừ, tao sẽ không bỏ qua cho mày.

Mau đi thăm dò cho tao, tra một chút lai lịch cùng hành tung của thằng đó cho tao, tao muốn biết nhất thanh nhị sở, ngay cả lúc nào nó đi WC, tao cũng phải biết rõ ràng."
Những gã thủ hạ kia đâu còn dám chần chờ, chịu đựng đau đớn trên người, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Trên đường trở về, Tống Nhiên nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Khiêm, nói: "Em có biết chuyện em làm vừa rồi nguy hiểm đến cở nào không? Tuy công phu của em không tệ, thế nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Huống hồ, người kia lại là thái tử gia của Đạo Điền Hội, bên cạnh em lại không có người nào, nếu như người Đạo Điền Hội chạy tới, thì xem em ứng phó như thế nào?"
Diệp Khiêm ngượng ngùng cười cười, nói: "Chị đi theo em lâu như vậy, còn không biết tính em sao? Nếu như dưới loại tình huống đó mà em còn không ra tay vậy thì em còn là nam nhân sao? Mà chị, sẽ thích nam nhân như vậy sao?"
"Hừ, em chỉ giỏi ngụy biện." Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói, "Trong lòng em lại đang đánh chủ ý quỷ quái gì nữa? Chi khuyên em vẫn nên cẩn thận một chút, đừng cho là mình nắm giữ hết thảy, trên thế giới này không phải chuyện gì em đều có thể nắm giữ toàn bộ.

Hiện tại Lâm Phong cùng Bạch Thiên Hòe đều ở bên cạnh em, có chuyện gì thì em hãy tìm bọn họ thương lượng một chút.


Ah, đúng rồi, Bạch Thiên Hòe đến cùng là có ý gì?.

Không phải Thiên Hòe vẫn luôn muốn tiêu diệt Nanh Sói sao? Hiện tại vì cái gì bỗng nhiên lại tới đây trợ giúp Nanh Sói a?"
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Tình cảm nam nhân, có đôi khi không phải nữ nhân bọn chị có khả năng lý giải.

Trước kia có lẽ em cũng sẽ cho rằng là như vậy, sẽ cho rằng Thiên Hòe thật sự muốn tiêu diệt Nanh Sói, cho nên, tuy là huynh đệ, nhưng em đã thực sự chuẩn bị xong cùng Thiên Hòe quyết một trận chiến sinh tử rồi.

Thế nhưng mà, lần trước tại Ai Cập, sau khi em cùng Thiên Hòe đánh một trận chiến sinh tử, thì em xem như triệt để đã hiểu rõ suy nghĩ của Thiên Hòe là gì rồi."
Tống Nhiên có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ không đúng sao? Bạch Thiên Hòe không phải một mực muốn tiêu diệt Nanh Sói sao? Lần trước tại hội nghị liên hợp lính đánh thuê thế giới em có lẽ cũng có thể nhìn ra a, nếu như không phải em chạy trở về kịp lúc, thì chỉ sợ Nanh Sói đã bị hủy rồi?"
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Chuyện này không có đơn giản như vậy đâu.

Kỳ thật Thiên Hòe làm như vậy, đơn giản là vì muốn giết chết Chu Chí mà thôi, mục đích của Thiên Hòe là giúp em hợp nhất tất cả lực lương Nanh Sói lại mà thôi.

Có lẽ chị cũng biết rõ, trước kia Chu Chí một mực chưởng quản lấy Tử Lang, cho dù là em cũng không có cách nào điều động ông ấy, chuyện này khiến cho sức chiến đấu cùng sự đoàn kết của Nanh Sói bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng; hơn nữa, Chu Chí vẫn luôn có ý đồ làm phản.

Thiên Hòe làm như vậy, chỉ là đang giúp em mà thôi.

Tuy trên miệng Thiên Hòe không thừa nhận, nhưng em tin tưởng Thiên Hòe có ý tứ này.

Em có thể cảm giác được, trong nội tâm Thiên Hòe vẫn luôn nhớ tới Nanh Sói, chỉ là Thiên Hòe quá quật cường, cho nên mới không muốn thừa nhận.

Hiện tại em chỉ hy vọng Thiên Hòe sớm buông tha ý nghĩ trong lòng mình, nếu không tương lai em thật sự không có cách nào đối mặt với Thiên Hòe."
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đây chỉ là em một bên tình nguyện mà thôi, bất kể như thế nào, em vẫn nên coi chừng Bạch Thiên Hòe.

Nên có tâm phòng bị người a, huống hồ, trên người em còn gánh vác toàn bộ Nanh Sói, gánh vác tương lai của nhiều huynh đệ như vậy, em không thể bởi vì tư tình cá nhân, mà khiến cho những huynh đệ Nanh Sói gánh chịu nguy hiểm giống như em vậy." Dừng một chút, Tống Nhiên lại nói tiếp: "Em nói giống như là em hiểu rất rõ Bạch Thiên Hòe vậy, em nói trong lòng của Thiên Hòe còn có một ý niệm trong đầu, là ý niệm gì a?".

Bình Luận (0)
Comment