Siêu Cấp Đại Gia

Chương 816


Sau khi nói xong, Lương Phi Văn liền cố ý lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng hẹn giờ rồi vỗ vỗ lên bàn, cười nói: “Nào, tao sẽ ghi lại thời gian giúp mày.

Để cho mày diễn tròn vai một chút nhé!”
Nhưng chẳng được bao lâu thì Khâu Sở Các đã gọi điện đến và nói: “Cậu chủ, sắp đủ rồi, tiền hàng tổng cộng là ba mươi tư ngàn tỷ.

Cả tám công ty niêm yết trong tập đoàn Lương thị sẽ bắt đầu rớt giá trong hai phút nữa!”
“Tốt lắm.

Làm tốt lắm.” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói.
Lần này, Thẩm Lãng yêu cầu Khâu Sở Các báo cáo tình hình bất cứ lúc nào, chỉ vì anh sợ rằng chuyện xảy ra ngày hôm đó sẽ lại tái diễn một lần nữa.
Lúc này, Lương Phi Văn thấy Thẩm Lãng quyết giữ bí mật, không biết gọi cho ai thì liền chế nhạo: “Ồ, xem ra mày giả vờ cũng giống thật đấy chứ, đang gọi điện cho ai đấy? Mày định nói là hôm nay máy tính bị hỏng hay là bị ngắt điện rồi đây? Tao nói cho mày biết, lần trước suýt chút nữa là tao bị mày lừa rồi.

Mày nghĩ lần này lại lặp lại thủ đoạn cũ thì có còn tác dụng không?”
Chỉ riêng công ty của Lương thị ở chi nhánh thành phố Giang Nam, đã trị giá ba ngàn bốn trăm tỷ.
Chưa kể các công ty chi nhánh khác ở khắp nơi, với giá trị thị trường hơn mười ngàn hai trăm tỷ!
Nếu muốn tất cả cổ phiếu của các công ty tập đoàn Lương thị giảm giới hạn, bạn phải có số vốn ít nhất gấp ba lần, tức gần ba mươi tư ngàn tỷ!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Nhìn cảnh này, bố con nhà họ Lương không biết Thẩm Lãng định làm gì, nhưng lại lờ mờ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng lúc này Lương Bưu đã không thể nhịn được nữa rồi, hắn nhìn Thẩm Lãng với vẻ chế nhạo và nói: “Thằng ranh, mày còn định giả vờ nữa sao? Hay là bây giờ mày tự phế một cánh tay rồi cút ra ngoài đi.

Tao sẽ vì nể mặt ông Lăng nên mà không tính toán với mày.

Nếu không đến lúc mọi chuyện vỡ lỡ ra rồi thì đừng trách người nhà họ Lương bọn tao ức hiếp người khác!”
Thẩm Lãng liếc nhìn Lương Bưu khinh bỉ rồi cười chế nhạo: “Tôi cũng cho ông một cơ hội.

Bây giờ ông hãy đem con trai của ông rời khỏi nhà họ Lăng.

Sau này không được bước chân vào nhà họ Lăng dù chỉ một bước, thì tôi cũng có thể xem xét tha cho ông!”
“Ha ha ha ha, mày đang đùa đó sao? Chỉ dựa vào mình mày á?”
Lương Bưu cười khinh thường, da thịt trên bụng run hết cả lên.
Còn Lương Phi Văn thì đứng dậy, đút tay vào túi quần, vẻ mặt giễu cợt.
Lúc này Thẩm Lãng cũng không vội, anh thờ ơ ngồi ở bên cạnh, lấy điện thoại di động ra đọc mấy tin nhắn.

Nhưng không lâu sau thì điện thoại di động của Lương Bưu đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy rằng đó là cuộc gọi từ người quản lý của một trong những công ty con, Lương Bưu cũng không lưỡng lự mấy mà lập tức bắt máy.
“Chủ tịch Lương, không ổn rồi, cổ phiếu của công ty rớt giá mà không thể giải thích được, các nhà đầu tư đột ngột kêu gọi rút vốn..." Một giọng nói khẩn thiết vang lên trong điện thoại.
Mà Lương Bưu dù sao cũng đã gặp qua biết bao nhiêu trận sóng to gió lớn, nên chuyện này vẫn không làm hắn cảm thấy nao núng: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết sau!”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
“Bố? Ai gọi tới vậy?” Lương Phi Văn thản nhiên hỏi.
Lương Bưu cười nói: “Không sao...”
Lời nói vẫn chưa dứt thì điện thoại của Lương Phi Văn và Lương Bưu cùng lúc vang lên.
Cả hai sững sờ một lúc và nhấn nút trả lời gần như cùng lúc.
Cứ thế, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, chỉ trong vòng chưa đầy một phút, hai người đã nhận được không dưới chục cuộc.
Khi cuộc gọi cuối cùng bị dập máy, hai cha con nhà họ Lương đã toát mồ hôi lạnh.
Lương Bưu vẫn còn chút bình tĩnh, hắn run tay mở bảng báo giá cổ phiếu, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một tia sáng xanh, Lương Bưu liền ngẩn người.
Chỉ trong vòng mười phút, cổ phiếu của tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn Lương thị đều giảm sàn, điều đáng sợ hơn là thị trường thứ cấp vẫn đang bán với giá cực thấp, mức lỗ dự kiến chắc chắn phải trên ba ngàn bốn trăm tỷ đồng.
Lương Bưu loạng choạng ngồi liệt trên ghế, toàn thân toát mồ hôi lạnh, chỉ là một cơn gió mát thổi qua, cũng khiến hắn ta lạnh thấu xương.
Còn Lương Phi Văn lúc này đã sắp ngã quỵ, hắn chết lặng nhìn tin nhắn và tin tức công ty liên tục đến trên điện thoại.
Dù có nằm mơ thì Lương Bưu cũng không thể ngờ được Thẩm Lãng trước mặt lại có thể có năng lực lớn như vậy, lúc này hắn mới hiểu được năng lực đo lường quỹ của tập đoàn Thượng Vinh trước đây có lẽ cũng nằm trong tay người này.

Với số tiền lớn như vậy, đơn giản đây không phải là điều mà nhà họ Lương có thể tránh được, nếu hắn ta không chịu nhún nhường thì tập đoàn Lương Thị của hắn ta sẽ bị xóa sổ.
Khi nhìn Thẩm Lãng lần nữa, hắn đột nhiên cảm thấy nhà họ Lương trước mặt quá nhỏ, chỉ cần anh động tay một chút là có thể dễ dàng tiêu diệt, người như vậy sao có thể xuất hiện ở đây?
Lúc này, điện thoại của Lương Bưu lại vang lên, hắn không cần trả lời nữa vì không cần hỏi cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn loạng choạng đi tới chỗ Thẩm Lãng và khuỵu gối xuống.
Cảnh tượng này khiến Lăng Văn Hiên và Lăng Vân ở bên cạnh bị sốc.
Chẳng lẽ công ty của tập đoàn Lương thị, thật sự đã bị Thẩm Lãng làm cho toàn bộ đường dây sập chỉ bằng một cú điện thoại?
Lăng Vân lúc này cũng lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy kết quả, không khỏi hít một hơi.
Thật là đáng sợ!
Một cuộc điện thoại đã tiêu tốn của tập đoàn Lương thị hơn ba ngàn bốn trăm tỷ đồng, hơn nữa chỉ là tính riêng trong ngày hôm nay, thiệt hại trong tương lai là không thể đong đếm được.
“Làm ơn bỏ qua cho tôi đi, bắt tôi làm gì tôi cũng đồng ý, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ!” Lương Bưu cúi đầu nói với Thẩm Lãng.
Lương Phi Văn ở một bên nhìn bố mình quỳ gối trước Thẩm Lãng thì có cảm giác gai đâm sau lưng, không nói nên lời.
Tuy nhiên, lúc này Thẩm Lãng lại tỏ ra lạnh lùng, anh không hề tỏ ra thương cảm hay thương hại trước lời xin lỗi của Lương Bưu.
“Nhà họ Lương các người, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu! Một lời xin lỗi cả đời cũng không trả được.

Ngày mai, tôi muốn ông đưa Lương Phi Văn và Lương Phi Tuyết đến trước cửa tập đoàn Thượng Vinh để xin lỗi!”
“Sau đó hãy để con gái của ông quỳ lạy trước mộ của chủ tập đoàn Thượng Vinh và thừa nhận sai lầm của mình.

Còn việc trừng phạt cô ta như thế nào thì tùy thuộc vào quyết định của Thượng Bân!”
“Tất nhiên là các người cũng không cần phải làm như thế, nhưng sau khi nhà họ Lương phá sản, với phong thái kiêu ngạo của con gái ông cùng với hành vi uy hiếp và thống trị thị trường lâu nay của nhà họ Lương, tôi nghĩ những người muốn tính sổ với các người ở Giang Nam cũng không ít đâu!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Lương Bưu rùng mình, đi xin lỗi tập đoàn Thượng Vinh thì chẳng phải từ nay về sau hắn và nhà họ Lương sẽ không còn mặt mũi ở thành phố Giang Nam nữa hay sao?
Hơn nữa Lương Phi Tuyết đã chỉ đạo người giết chủ tập đoàn Thượng Vinh, làm sao Thượng Bân, con trai của ông, lại có thể bỏ qua cho cô ta chứ!
Con đường này hoàn toàn đồng nghĩa với việc đẩy con gái vào chỗ chết!
Nghĩ đến đây, Lương Bưu cảm thấy vô cùng đau đầu, ông ta nhất thời không biết phải làm sao!
Nhưng vào lúc này, Lương Phi Văn đã đưa ra một quyết định ngu ngốc nhất.
Anh ta đã hành động rồi.
Trong lúc Thẩm Lãng còn đang phân tâm, không biết từ lúc nào Lương Phi Văn đã cầm một con dao trên tay.
Ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, Lương Phi Văn đâm về hướng cổ của Thẩm Lãng!
“Cậu Lãng, cẩn thận!”
Trước khi lời nói đó thốt ra thì Lăng Sương Nguyệt đã lao tới.
Phập!
Lương Phi Văn chết lặng, mặc dù con dao của hắn ta đã đâm trúng rồi nhưng chỗ mà hắn đâm trúng lại chính là cánh tay của Lăng Sương Nguyệt.
“Mày thật sự là chán sống rồi!” Ánh mắt Thẩm Lãng ngưng tụ lại, ý định giết người chợt lóe lên vô tận.
Với một cú đấm, anh đã lao thẳng vào mặt của Lương Phi Văn.
Bốp!
Lương Phi Văn thậm chí không có cơ hội để hét lên, hắn nằm sõng soài trên mặt đất.
Khi anh lia mắt nhìn qua, mũi của Lương Phi Văn đã bị vẹo và hắn ngất lịm đi..

Bình Luận (0)
Comment