Siêu Cấp Đại Gia

Chương 817


"Sương Nguyệt!"
"Sương Nguyệt!"
Lăng Văn Hiên và Lăng Vân thấy cảnh này đều khiếp sợ, tuyệt đối không nghĩ tới Lương Phi Văn dám ở trước mặt mọi người động thủ.

Mà Lương Bưu nhìn thấy con trai bị đánh ngất xỉu cũng vội vàng bước đến kiểm tra tình huống.

Lúc này Thẩm Lãng cũng vội vàng cầm hai cái ngân châm trong tay nhanh chóng đâm vào huyệt vị của Lăng Sương Nguyệt giúp Lăng Sương Nguyệt cầm máu và giảm đau.
"Nhanh, trước tiên hãy mang cô chủ Lăng đến bệnh viện băng bó vết thương!" Thẩm Lãng hướng về phía Lăng Văn nói.

Lăng Vân nhìn quần áo Lăng Sương Nguyệt thấm đẫm máu trừng mắt chỉ vào hai người bố con nhà họ Lương nổi giận mắng: "Họ Lương, hôm nay nếu như con gái của tôi có gặp chuyện gì bất trắc, con trai của ông nhất định phải đền mạng!"
Nói xong, Lăng Vân liền đỡ lấy Lăng Sương Nguyệt đi ra ngoài, vội vã đi đến bệnh viện.

Cũng may, Thẩm Lãng đã giúp Lăng Sương Nguyệt cầm máu, vì thế nên cô ta cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Mà lúc này bên trong phòng ăn sắc mặt của Lương Bưu đen lại, hiện tại nhà họ Lương đang ngàn cân treo sợi tóc, con trai lại đâm Lăng Sương Nguyệt bị thương, ông ta gần như tuyệt vọng.
"Thẩm...!Cậu chủ Lãng, cầu xin anh tha cho con trai tôi, nó...!nó hồ đồ!" Nhìn gương mặt như muốn giết người của Thẩm Lãng đang đi đến chỗ Lương Phi Văn đang nằm, Lương Bưu trở nên hoảng hốt.
Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể khiến cổ phiếu công ty nhà họ Lương hạ xuống không dừng, trong lòng Lương Bưu thực sự không nghĩ tới phản kháng.


Lúc này, Lương Bưu bổ nhào về phía trước mặt Thẩm Lãng quỳ xuống không ngừng xin tha.
"Tôi đáng chết."
Giọng nói Thẩm Lãng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Nói xong, Thẩm Lãng liền một cước đạp Lương Bưu ra.

Lúc này, Lăng Văn Hiên nhìn bộ dạng hung ác của Thẩm Lãng trong lòng cũng không khỏi run lên, hung ác như vậy, ông ta sống lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lương Bưu và Lương Phi Văn vẫn tính là khách đến nhà họ Lăng, chuyện đâm Lăng Sương Nguyệt cũng khiến Lăng Văn Hiên tức giận nhưng muốn mạng của Lương Phi Văn ông ta vẫn có chút không đành lòng.
"Người bạn nhỏ, ngày hôm nay hy vọng cậu có thể nể mặt tôi tha cho Lương Phi Văn một mạng, dù sao hôm nay cũng là bố con nhà họ Lăng mời khách!" Lăng Văn Hiên mở miệng nói.
Tuy rằng, không biết Thẩm Lãng có nghe theo hay không nhưng ông ta cũng coi như hết sức rồi.
Thẩm Lãng nghe thấy như thế đúng là có chần chừ một chút.

Quay người nhìn Lăng Văn Hiên nhìn một chút nói: "Ông Lăng, mặt mũi Thẩm Lãng tôi nhất định sẽ cho nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Nói xong, Thẩm Lãng liền đánh hai quyền lên đầu gối Lương Phi Văn.

Vốn dĩ đang ngất xỉu nhưng trong nháy mắt anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.


Lúc này, sợ đời sau của Lương Phi Văn phải ngồi xe lăn để trải qua.

Đau đớn làm cho mặt anh ta đổ đầy mồ hôi lạnh, ôm đầu gối, vẻ mặt đều vặn vẹo.
Một bên Lương Bưu nhìn thấy thủ đoạn này của anh bị dọa sợ mức trong nhất thời không kịp phản ứng, chết lặng nhìn người đàn ông như hung thần trước mắt.

Thẩm Lãng đứng dậy đi đến trước mặt Lương Bưu, từ trên cao nhìn xuống nói: "Điền kiện của tôi không thay đổi, nếu như muốn trả thù, bất cứ lúc nào tôi cũng xin đợi, chỉ là hy vọng cái giá phải trả nhà họ Lương có thể chịu được!"
"Xong rồi, nhà họ Lương xong rồi!" Vẻ mặt Lương Bưu tuyệt vọng nói, tất cả nước mắt đột nhiên chảy xuống, ông ta cảm giác dường như đây là ác mộng mà Thẩm Lãng chính là ác ma trong giấc mơ đó.

Bởi vì không đành lòng nhìn tình cảnh này, Lăng Văn Hiên vừa nãy đã rời đi trước.

Sau khi ra cửa, Lăng Văn Hiên hít sâu một hơi, thủ đoạn của Thẩm Lãng hôm nay thực sự khiến ông ta có chút khiếp sợ.

Trước giờ ở trong mắt Lăng Văn Hiên, Thẩm Lãng chính là một người tao nhã lịch sự, nhưng hôm nay hành động của Thẩm Lãng đã khiến ông ta nhận thức lại anh một lần nữa.
"Nhiều năm như vậy, nhân vật khủng bố như thế lúc nào cũng xuất hiện ở Giang Nam, cũng may nhà họ Lăng không có đắc tội cậu ta, nếu không kết cục đoán chừng so với nhà họ Lương còn thảm hơn." Lăng Văn Hiên thầm thở dài nói.
Nghĩ đến những điều này, Lăng Văn Hiên cũng cảm thấy sợ.

Nếu như không phải lúc trước Lăng Sương Nguyệt cùng với Thẩm Lãng bởi vì hòa hợp mà kết duyên, chỉ sợ với tính cách kích động của Lăng Vân e rằng thật sự có thể gây ra chuyện lớn.

Sau khi Thẩm Lãng rời đi, Lương Bưu gọi xe cứu thương tới đưa Lương Phi Văn đi, bữa cơm hôm nay làm cho Lương Bưu suốt đời khó quên.

Mãi lúc sau, Lương Phi Tuyết mới biết tin hai chân anh trai bị phế, lập tức chạy tới bệnh viện, nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Lương Bưu ngồi trước giường bệnh khiến Lương Phi Tuyết không khỏi kinh ngạc.

Anh trai xảy ra chuyện lớn như vậy, bố tại sao còn không đi tìm người ta trả thù?
"Bố! Ai làm, con nhất định sẽ giết nó!" Đi tới trước mặt Lương Bưu, Lương Phi Tuyết vội hét lên.

Lương Bưu lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lương Phi Tuyết, đột nhiên trừng mắt, đứng dậy dơ tay lên.
Ba!
Lương Phi Tuyết lờ mờ, từ bé đến lớn người bố này chưa bao giờ đánh mình, dù cho chính mình suýt nữa đem cả nhà đốt đi bố cũng chỉ cười cho qua, mà bây giờ cũng không rõ nguyên nhân là gì đánh mình một bạt tai.

Trong lòng Lương Phi Tuyết vừa hận vừa không rõ.
"Mày, nghiệt tử, nếu không phải mỗi ngày ở bên ngoài gây chuyện, trêu chọc Thượng Bân thì làm sao nhà họ Lương gặp họa đến mức độ này!" Lương Bưu khàn tiếng nói với Lương Phi Tuyết.
Lần nay Lương Phi Tuyết càng thêm ngạc nhiên.
Lẽ nào những thứ này đều do Thượng Bân làm?
Nhưng hoàn toàn không thể.

Bố Thượng Bân đã bị cô ta tìm người xử lý, coi như bố anh ta không xảy ra chuyện nhưng công ty Thượng Vinh căn bản cũng không có thực lực đối đầu với nhà họ Lương.
"Bố, bố điên rồi sao? Công ty… Thượng Bân làm sao có khả năng..." Lương Phi Tuyết quát.
Lương Bưu nhìn Lương Phi Tuyết không biết hối hận, chỉ cảm thấy tức giận phiền muộn, ngồi xuống cái ghế thở dốc mới tốt hơn một chút, nói: "Ôi...!đều là tao chiều hư mày nên mới hại nhà họ Lương.".


Đam Mỹ Hay
"Bố, đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi?" Lương Phi Tuyết vẫn không chịu tin tưởng tất cả chuyện này đều do Thượng Bân làm, mà cô ta cũng không nghĩ đến Thẩm Lãng.
Giọng nói Lương Bưu run rẩy, cố nén đau buồn cùng phẫn nỗ đem sự sự nói lại một lần nữa cho Lương Phi Tuyết.

Nghe đến đây, sắc mặt Lương Phi Tuyết đã trắng bệch, khí thế hùng hổ vừa nãy giờ đã biến thành hai mắt vô hồn, vẻ mặt kinh hoảng.
Cô ta hở dốc một tiếng!
Lương Phi Tuyết quỳ xuống trước Lương Bưu, khóc lóc nói: "Bố, lần này bố không thể đem con giao cho Thượng Bân.

Không thể, anh ta sẽ giết con mất."
Lương Bưu nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy khóe mắt vẫn còn chảy nước mắt, nhưng hôm nay không đem Lương Phi Tuyết giao ra, nhà họ Lương không tính có giữ được hay không nhưng ông ta và Lương Phi Văn cũng có thể sẽ bởi vậy mà chết.
"Phi Tuyết, bố nuôi con nhiều năm như vậy, con không phải chịu một chút khổ sở, bây giờ nhà họ Lương muốn con đứng ra, con không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lương xảy ra chuyện mà lựa chọn trốn tránh." Lương Bưu nói.
Nghe nói như vậy, Lương Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, tất cả vào lúc này đều mất hết.

Cho dù là như vậy, Lương Phi Tuyết cũng không cam tâm, dựa vào cái gì mà mình phải vì nhà họ Lương mà đi chết."
Đây là chuyện mà cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đột nhiên, Lương Phi Tuyết đứng dậy, lau hết nước mắt, vẻ mặt phờ phạc cúi lạy Lương Bưu nói: "Bố, con biết rồi, vậy con chuẩn bị một chút, ngày mai con sẽ đi xin lỗi Thượng Bân."
Nhìn dáng vẻ Lương Phi Tuyết lúc này, Lương Bưu nói không đau lòng là không thể nào, mà có biện pháp gì đây.
Lương Bưu chậm rãi gật đầu, hít sâu một hơi nói: "Phi Tuyết, cảm ơn con vì nhà họ Lương mà làm tất cả." Nói xong Lương Phi Tuyết lộ ra một nụ cười khổ, gật đầu, quay người rời đi..

Bình Luận (0)
Comment