Có lẽ bọn hắn sẽ có thể dễ dàng ứng đối, thế nhưng mà Khổng Bạch chỉ là một gen chiến sĩ cấp B thôi cơ mà, hơn nữa giống như là còn chuyên tu hệ thống cung ứng năng lượng? Mặc dù hơi xấu xí một chút, nhưng không nghĩ tới thực lực của hắn lại khủng bố như thế.
"Yêu tộc, cũng chẳng ra gì." Khổng Bạch tiêu sái hất mái tóc của mình.
Oanh! Hắn chủ động ra tay, gia nhập vào chiến đấu, bạo phát ra uy năng kinh khủng, không kém hơn một chút nào so với các gen chiến sĩ cấp A, làm cho người ta phải rung động!
"Tương lai...quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi hay sao?" Đám người bùi ngùi mãi không thôi.
Bọn hắn biết, sau trận chiến ngày hôm nay, người trẻ tuổi Khổng Bạch này, chỉ cần có thể còn sống sót, chắc chắn sẽ dương danh thiên hạ, không ai không biết không người không hay! Mặc dù hơi xấu xí một chút.
"Tới đi!" Khổng Bạch lộ ra vẻ mặt dữ tợn lao thẳng về đám yêu tộc, nơi này đối với những người khác mà nói có lẽ là nguy cơ trùng trùng, thế nhưng đối với hắn mà nói, lại là địa phương có thể phát huy ra thực lực lớn nhất!
Bởi vì...những tên yêu tộc đáng chết này xấu hơn so với hắn!
"Ha ha ha! So xấu với ta hay sao, đi chết đi!"
"Lại dám so xấu với ta, ha ha ha!"
"Lại một tên!"
Oanh! Tiếng cười điên cuồng kèm theo âm thanh công kích nổ vang của Ma Kính vang lên.
Cho dù Khổng Bạch có năng lực vượt cấp khiêu chiến, thế nhưng cũng không thể miểu sát được những tên yêu tộc này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của hắn, toàn bộ chiến cuộc đã bắt đầu nghịch chuyển!
Yêu tộc...các ngươi đến cùng còn có bao nhiêu thủ đoạn? !
"Gào!" Một tiếng rít gào bỗng nhiên xỏ xuyên qua mây xanh, dường như nhìn thấy chiến cuộc bất lợi, có một số tên yêu tộc ẩn giấu thật lâu cũng đã ra tay, nhưng mà, chỉ vẻn vẹn hét dài một tiếng, ngay sau đó liền thay đổi thanh âm.
"Á…á…á..!" Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, tiếng gào uy nghiêm của tên yêu tộc kia trong nháy mắt biến mất?
Đã xảy ra chuyện gì? Mọi người nhìn chăm chú vào trong hư không.
"Mấy lão gia hoả đã ra tay rồi sao." Trên khóe miệng cảu Hàn Vũ Lạc lộ ra một nụ cười.
Yêu tộc có át chủ bài ẩn giấu, Gen Công Hội bọn hắn như thế nào lại không có? Nếu như bọn hắn cái gì cũng không biết còn chưa tính, nếu Trần Phong đã sớm cung cấp tình báo, bọn hắn làm sao có thể không chuẩn bị?
"Không cần phải để ý đến bọn hắn." Hàn Vũ Lạc trầm giọng nói: "Chúng ta cứ làm tốt sự tình của mình là được rồi."
"Vâng." Đám người trầm giọng nói, nhiệm vụ của bọn hắn, chính là tiêu diệt đám yêu tộc đáng chết này.
Xoạt! Mưa to vẫn đổ xuống, mặt đất đã sớm biến thành màu đen tuyền, từng lớp từng lớp yêu tộc từ trong mặt đất xuất hiện, lại bị Gen Công Hội tiêu diệt, căn bản là không lật ra được bao nhiêu bọt nước.
Phốc! Máu tươi bắn ra tung toé, mặt đất dần dần biến thành màu tím, hỗn hợp màu đen cùng với màu đỏ, làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Bỗng nhiên, ở trong mặt đất không còn yêu tộc xuất hiện nữa, trở nên an tĩnh rất lâu, lâu đến mức đám người cứ tưởng là kế hoạch đã dừng lại, mặt đất một lần nữa rung động.
"Bọn hắn trước khi chui ra phải rung động một lần hay sao?" Khổng Bạch thở dài.
"Chắc là dạo đầu đi." Từ Phi bĩu môi nói: "Đoán chừng là phải rung lắc một hồi mới dễ chui ra ngoài?"
"Há há." Khổng Bạch cười ha hả, hai người liếc nhìn nhau, giống như là ý tưởng lớn gặp nhau.
Ô...ô...n...g ——Hào quang nhàn nhạt lóe lên, vào thời điểm mọi người ở đây chuẩn bị sẵn sàng, sau khi cái quang ảnh kia ngưng tụ xong, thân ảnh của đám người nhất thời dừng lại một chút, chẳng ai ngờ rằng, lần này xuất hiện...lại là một cô nương!
Nàng nhìn đám gen chiến sĩ ở chung quanh, liền cười một tiếng, yêu mị như hoa.
Oanh! Đám người chỉ cảm thấy tâm thần rung động, lại tiến vào một cái thế giới mới! Nơi đó có ánh nắng tươi sáng, gió xuân hiu hiu, người mình thích đang an tĩnh ngồi ở trước mặt, cái gì chiến trường, cái gì đấu tranh, dường như trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
Ta vừa rồi đang làm cái gì? Ừm...ta đang nghỉ ngơi.
Chúng ta đã đánh thắng, bây giờ đang hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Trong đầu óc của mọi người đều lóe lên một cái ý nghĩ như thế, người yêu dịu dàng bồi ở bên người, hết thảy dường như đều vô cùng tốt đẹp, khiến cho người ta không nhịn được trầm mê vào bên trong...
"Ngủ đi." Thanh âm ôn nhu của cô nương xuyên thấu mây xanh, từng gen chiến sĩ ngã xụi lơ trên mặt đất.
Nàng là Mị Linh, là Thánh Nữ của Mị Tộc, vào một khắc nàng sống lại, trí nhớ cũng liền thức tỉnh!
Nàng biết ưu thế của mình, vô luận nam nữ, vô luận già trẻ, chỉ cần trong lòng có dục vọng, chỉ cần có chờ mong, chỉ cần có người yêu thích, sẽ nhất định không có cách nào trốn được thủ đoạn công kích của nàng! Cho dù...có một số người yêu thích bản thân mình.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, có một người bỗng nhiên mở hai mắt ra, dùng một thanh đao không một chút lưu tình nào cắm vào trái tim của nàng, ánh mắt của nàng đột nhiên trợn to.
"Là ngươi." Mị Linh nhìn người trước mắt.
"Là ta." Hàn Vũ Lạc trầm giọng nói.
"Ngươi làm sao có thể miễn dịch huyễn cảnh của ta?" Mị Linh dường như không thể tin được.
"Bởi vì ta không có tim." Hàn Vũ Lạc phát ra âm thanh lạnh lùng.
Đã không có tim, tự nhiên sẽ không có ai có thể làm cho hắn động tâm, ngoại trừ cô bé kia... cho dù nàng làm ẩu như thế nào, quấy rối như thế nào, thế nhưng hắn vẫn như cũ rất thích.
"Ngươi gạt ta." Mị Linh dựa vào nét mặt của hắn nhìn ra mánh khóe: "Ngươi có người thích, ngươi là Cổ tộc, ngươi có dục vọng, mặc dù không có tim, nhưng tâm ý của ngươi lại khác."
"Ngủ say đi..." Mị Linh ôn nhu nói.
Nàng nhìn ra được Hàn Vũ Lạc có người yêu thích.
"Ngủ say đi..." Thanh âm êm ái của nàng dường như có thể khiến cho người ta không tự chủ được rơi vào một giấc mộng đẹp đẽ, nhưng mà…
"Phốc!" Hàn Vũ Lạc rút thanh đao ra lại đâm vào, cô nương vừa mới ổn định biểu lộ, liền trở nên vô cùng thống khổ.
"Ngươi..." Nàng căm hận nhìn Hàn Vũ Lạc nói: "Làm sao lại không có tác dụng đối với ngươi!"
"Bởi vì...nàng không phải như thế." Hàn Vũ Lạc vẫn hoàn toàn lạnh lùng như trước đây: "Nàng vô luận có thích ta hay không, ta vô luận có thích nàng hay không, ta cũng biết là nàng không có cách nào ức chế bản tính của ta."
"Cho nên...nàng xuất hiện ở trong giấc mộng của ta, thế nhưng mà ta biết đó là giả."
"Ha ha." Mị Linh lộ ra vẻ mặt buồn cười: "Cô nương kia đến cùng có cái gì đặc biệt... ta dùng năng lực ngụy trang, xây dựng dựa trên năng lực của ngươi, vậy mà cũng không thể giấu diếm được ngươi..."
"Nàng là độc nhất vô nhị." Trong ánh mắt của Hàn Vũ Lạc lộ ra sự vui vẻ, còn có một chút thống khổ.
Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, hắn khát vọng đối với tình yêu, nhưng thế giới quan của hắn, hết thảy sự nhận biết của hắn đã bị phá huỷ vào ngày đó, không biết rằng hắn nhận biết nàng là tốt hay xấu? Hắn không biết.
Hắn đã qua hạnh phúc, cũng thống khổ qua. Trong mắt của hắn chỉ có trắng đen, thế nhưng mà nàng, đã khiến cho hắn thấy được những màu sắc khác.
"Nàng có tên là gì?" Mị Linh hỏi.
"Diệp Uyển Đồng." Hàn Vũ Lạc thản nhiên nói.