"Tên rất hay." Mị Linh lắc đầu: "Cô nương này nhất định là rất đặc biệt."
"Đúng vậy a..." Hàn Vũ Lạc nhíu mày, giống như là hạnh phúc, giống như là thống khổ nói: "Nàng rất đặc biệt, cũng hết sức hồn nhiên, chỉ có điều là thế giới quan của nàng đối với chúng ta có một chút khác biệt..."
"Ồ? Khác biệt như thế nào?" Thanh âm của Mị Linh biến thành dị thường nhẹ nhàng.
"Nàng a." Hàn Vũ Lạc nhíu mày nói: "Người mà nàng ưa thích hơi nhiều một chút..."
"Thật sao?" Mị Linh ôn nhu nói: " Vậy ngươi cảm thấy nàng làm sai hay sao?"
"Ta không biết." Hàn Vũ Lạc mờ mịt nói: "Ta từng cho rằng là nàng phản bội, thế nhưng mà theo ánh mắt của nàng ta biết được, nguyên lai đây chính là sự nhận thức bình thường của nàng, ta cũng không biết phải làm như thế nào?"
"Ngươi sẽ tha thứ nàng."
"Nàng sẽ tha thứ cho ngươi."
"Các ngươi đã yêu nhau, ngươi xem, ngươi vô tâm nàng cũng đều có thể tiếp nhận, ngươi vì cái gì không thể tiếp nhận nàng?" Trong thanh âm của Mị Linh tràn ngập mộng ảo.
"Đúng vậy." Hàn Vũ Lạc vẫn đang chìm ở bên trong suy nghĩ.
"Như vậy...hãy đi hưởng thụ đi, thế giới thuộc về hai người các ngươi... A, không đúng, thế giới thuộc về nhiều người." Mị Linh nhẹ nhàng nói.
Chỉ có điều là vào ngay lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được đầu đau nhức, chỉ thấy có một người trẻ tuổi đang cầm một cây gậy hung hăng đập tới!
Bang! Mị Linh có cảm giác mình bị đánh cho hoa mắt váng đầu.
"Là ngươi." Nàng quay đầu lại, lại thấy được người trẻ tuổi gọi là Khổng Bạch kia, nàng dựa theo trí nhớ của hắn, cho hắn một cuộc sống hoàn mỹ nhất, tốt đẹp nhất, hắn làm sao cũng có thể thoát ra? !
"Muốn dùng một cái huyễn cảnh để lừa gạt ta?" Khổng Bạch cười lạnh.
"Làm sao ngươi biết đó là giả?" Mị Linh nhìn chăm chú hắn, hỏi.
"Lão tử đã độc thân bao nhiêu năm rồi, chưa từng có một em gái nào thích ta, một người đều không có, nữ thần hoàn mỹ ở trong cái huyễn cảnh kia, thế mà giống y như em gái mà ta hay tưởng tượng ra? Buồn cười, lão tử dùng chân nghĩ cũng biết đó là giả." Khổng Bạch cười lạnh.
Mị Linh: "..."
Nàng có cảm giác cái giống loài Cổ tộc này so với những Cổ tộc mà nàng gặp lúc trước có một chút không giống nhau, có lẽ...đây là biến chủng mới nhất của Cổ tộc?
"Vậy trước tiên ta sẽ giết ngươi." Trong mắt của nàng hiện ra lãnh quang.
Chỉ cần khống chế lại cái tên Hàn Vũ Lạc cường đại nhất này là được rồi, cái tên Khổng Bạch trước mắt này dường như có thực lực rất yếu, chỉ cần giết chết hắn...vào thời điểm nàng đang suy tư.
Bỗng nhiên, một toà vũ khí năng lượng ở gần đó, dùng công suất nhỏ nhất, phóng xuất ra năng lượng đánh vào trên người của các chiến sĩ Gen Công Hội, những người kia nháy mắt liền tỉnh táo.
? ? ? Đáng chết! Sắc mặt của Mị Linh đại biến, thế mà còn có người tỉnh táo? Không, không thể nào, hết thảy gen chiến sĩ...nàng quét ánh mắt qua, thình lình phát hiện ra, người dùng vũ khí năng lượng đánh thức mọi người, thế mà không phải là gen chiến sĩ, chỉ là một nhân viên kỹ thuật điều khiển vũ khí! Một nhân viên kỹ thuật hơn bốn mươi tuổi!
"Ngươi làm sao có thể thoát ra khỏi huyễn cảnh..." Mị Linh kinh ngạc, những gen chiến sĩ này còn chưa tính, thế mà ngay cả nhân viên kỹ thuật cũng có thể xem thấu? Nàng đã ngủ say quá lâu, thời đại này đã biến đổi đến mức mà nàng không nào nắm giữ ở trong tay hay sao?
"Bởi vì cái gì?" Người kia bi thống nói: " Lập Trình Viên làm sao có thể có bạn gái!"
Mị Linh: "…"
Tất cả mọi người tỉnh lại, Hàn Vũ Lạc, Khổng Bạch, còn có tên nhân viên kỹ thuật kia, đã khiến cho năng lực của Mị Linh biến thành trò cười, năng lực đã từng hoành hành thiên hạ ở thời đại Cổ tộc, lúc này đã vô hiệu.
Mộng quá đẹp, đẹp không giống thật, cảm giác chân thực mãnh liệt, khiến cho rất nhiều người đều tin, thế nhưng mà đối những với những người không tin mà nói, căn bản là không có bất cứ một tác dụng gì!
Ví dụ như... Hàn Vũ Lạc sẽ tuyệt đối không tin có một thế giới chỉ thuộc về hắn và Diệp Uyển Đồng.
Ví dụ như... Khổng Bạch tuyệt đối không tin hắn lại có bạn gái giống như đúc như sự tưởng tượng của hắn.
Ví dụ như... nhân viên kỹ thuật tuyệt đối không tin lập trình viên sẽ có bạn gái.
"? ? ?" Mị Linh có chút phát mộng, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi ngủ say nhiều năm như vậy, vừa mới thức tỉnh, thế mà lại không theo kịp thời đại!
Những người này thật sự là Cổ tộc hay sao? Phương thức suy nghĩ phức tạp của bọn hắn thật khó có thể lý giải được! Phải biết rằng, ở cái niên đại yêu tộc của nàng, tình yêu cũng là một với một, không có người xấu tới mức không có em gái nào thích, cái gì mà lập trình viên sẽ không có người yêu...bà nội nhà nó đây đến cùng là loại thời đại nào?
Mị Linh có một chút phát mộng, nàng cảm giác được yêu tộc có lẽ đã chọn sai thời đại để sống lại rồi.
Phốc! Hàn Vũ Lạc Tỉnh táo lại một lần nữa đâm xuyên qua trái tim của Mị Linh, đối với loại người dám dùng tình cảm của hắn và Diệp Uyển Đồng để đùa bỡn, hắn căn bản là không thể chịu đựng được!
Mị Linh mang theo ánh mắt mờ mịt biến mất, cho dù đến chết, nàng cũng không biết, yêu tộc lần này đã buông xuống một cái thời đại như thế nào!
Phốc! Mị Linh ngã xuống mặt đất, Hàn Vũ Lạc lạnh lùng thu tay về, phía dưới mưa rào xối xả, thần sắc của hắn vẫn lạnh lùng mà uy nghiêm, đám người Gen Công Hội cũng đã thanh tỉnh, lộ ra vẻ mặt hổ thẹn.
Bọn hắn vậy mà kém chút nữa bị địch nhân làm cho trầm mê! Quá bất cẩn!
"Chú ý cảnh giác." Hàn Vũ Lạc phát ra âm thanh lạnh lùng.
"Vâng." Đám người cảm thấy rất là hổ thẹn.
Xoạt! Mưa to vẫn như cũ xối xuống ào ào, Yêu tộc dường như có thể sống lại vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cũng theo việc vừa rồi Mị Linh xuất hiện, mọi người mới biết, yêu tộc lưu lại trên mảnh đất này, đã không còn lại nhiều lắm! Binh sĩ Yêu tộc cũng đã bị giết sạch!
Đến giai đoạn mà cường giả như Mị Linh xuất hiện, có lẽ, lần sau sẽ xuất hiện đại nhân vật chân chính.
Đám người cảnh giác, Hàn Vũ Lạc càng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, mà vào lúc này, Từ Phi hết sức không biết xấu hổ đi lại gần, thận trọng hỏi: "Cái kia, Hàn Vũ Lạc đại nhân, Diệp Uyển Đồng mà ngài mới vừa nói..."
"Ngươi đã gặp qua nàng?" Trong mắt của Hàn Vũ Lạc tỏa ra sát cơ.
Xoạt! Vũ khí trong tay của hắn đã nhắm ngay vào Từ Phi.
"Không!" Từ Phi liên tục khoát tay: "Chỉ là ta đã từng nghe Trần Phong nói qua."
"Ồ?" Ánh mắt của Hàn Vũ Lạc chìm xuống: "Nàng từng nói với ta về Trần Phong."
"Ừm, bọn hắn là bằng hữu kia mà." Từ Phi hắc hắc cười nói: "Lúc ấy hắn còn nói là sẽ giới thiệu Diệp Uyển Đồng cho ta đấy."
Oanh! Một tòa nhà sụp đổ, một ánh hào quang nổ tung, Từ Phi bị đánh bay ra bên ngoài, Hàn Vũ Lạc dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào hắn nói: "Ngươi lại dám có ý đồ với nàng?"
"Không, tuyệt đối không có!" Từ Phi chật vật đứng dậy, liên tục khoát tay nói: "Đại ca, ta chỉ muốn kéo quan hệ lại gần với ngài thôi mà! Ta nói cho ngài biết, đừng nhìn ta trẻ tuổi, ta thế nhưng lại là một tay lão luyện... Trong nhà của ta có một chút tiền dư, mấy năm này em gái qua tay của ta không có 800 cũng có 1000, có lẽ ta có thể giúp ngài giải quyết vấn đề."