Siêu Cấp Gen ( Dịch Full )

Chương 817 - Tổ Đội

Tổ đội Tổ đội

Xoạt! Một vệt ánh sáng ảnh lưu động.

Ánh sáng màu hồng tỏa ra, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của hai người Trần Phong, ở nơi xa, cái vương miệng màu trắng hồng kia xuất hiện một lần nữa, hiển lộ ra bản thể của Mục sư huynh.

"Thế mà có thể trốn thoát khỏi năng lực của ta sao?" Mục sư huynh hết sức kinh ngạc, hắn vừa rồi cũng mơ hồ nghe được một chút giai điệu kỳ lạ, đó là...

"Lấy độc trị độc sao?" Mục sư huynh hiểu rõ: "Bất quá, các ngươi nếu cho rằng làm như thế liền có thể đối kháng được với ta thì không khỏi quá ngây thơ rồi, ta sẽ để cho các ngươi nhìn một chút, đặc quyền vô thượng của ta..."

Xoạt! Một cỗ lực lượng càng làm cho người ta say mê xuất hiện.

Nếu như ở dưới tình huống bình thường, loại lực lượng có cấp bậc này, đủ để khiến cho Trần Phong cùng với Tần Hải hoặc là bất luận một người nào đó ngủ say, thế nhưng nơi này...

"Đặc quyền vô thượng cái con m* nhà ngươi!" Tần Hải trong nháy mắt nổi khùng, mang theo cơn tức giận bổ nhào về phía Mục sư huynh.

Đồng dạng bùng nổ, còn có Trần Phong, hắn đang suy nghĩ xem phải giải thích chuyện này như thế nào, căn bản chính là do vui mừng quá đỗi, trực tiếp đi theo Tần Hải đem lực lượng cường đại của mình đánh ra!

Buồn ngủ? Không tồn tại! Mục sư huynh đang thi triển sức mạnh khống chế cũng lộ ra vẻ mặt phát mộng.

Làm sao có thể...hai người bọn họ mới vừa rồi rõ ràng đã bị ảnh hưởng đến, hiện tại làm sao có thể ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không có... hơn nữa hiện tại gã rõ ràng đã thi triển sức mạnh lớn hơn...

Oanh! Năng lượng kinh khủng nổ tung.

Phốc! Hàn quang loé lên, trên người của Mục sư huynh xuất hiện vô số vết máu.

Oanh! Tần Hải đem Mục sư huynh đẩy ngã xuống mặt đất đập cho một trận tê người.

Vị Mục sư huynh này, năng lực khống chế tâm lý cơ hồ là vô địch, ngay cả loại cấp bậc như Trần Phong cũng đã xém giải quyết được, thế nhưng tương ứng, năng lực cận chiến của gã...cơ hồ là bằng không.

Ầm! Tần Hải đem Mục sư huynh đẩy ngã xuống mặt đất đánh một trận thoải mái.

"Ta là Mục Gia..."

"Mục Gia cái con m* ngươi!"

Tần Hải dùng một quyền đánh vào trên mũi của gã, vết máu bắn tung toé.

"Ta là Mục tộc cao quý..."

"Ầm!"

Tần Hải dùng một quyền đánh vào mặt của gã.

"Ta là sư huynh của ngươi..."

"Ầm!"

Tần Hải dùng một cước cuối cùng đạp vào bụng của gã, đem Mục Gia cao quý đạp thành một con tôm co quắp, lực lượng màu hồng trên người của gã giảm đi, sau cùng liền biến mất, gã xụi lơ trên mặt đất.

Xoạt! Lực lượng màu hồng chung quanh cũng biến mất.

"Những lực lượng màu hồng kia đã rút lui..." Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng, hắn hiện tại đã nhìn ra được một chút đầu mối, những lực lượng màu hồng này quả nhiên có ý thức, chúng nó dường như đã xâm nhập vào thân thể của những người này, sau đó khống chế tâm trí của bọn hắn!

Cho nên...chính là do những lực lượng màu hồng này đang làm trò quỷ hay sao? Trần Phong suy đoán, thế nhưng hắn mơ hồ lại cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.

"Hẳn là như thế." Trần Phong đem phân tích của mình nói cho Tần Hải.

"Cho nên..." Tần Hải trầm ngâm một lát: "Tả Tiểu Nhu hiện tại đến cùng là như thế nào?"

"? ? !" Mặt mũi của Trần Phong tối sầm.

"Không có việc gì! Vẫn khỏe! Ta cũng không có bỏ trốn cùng với nàng! Hiệp hội chế tác Gen cũng không có bị đóng cửa!" Trần Phong tức giận nói.

Tình cảm của con hàng này vẫn còn đắm chìm bên trong giai điệu nhà máy sản xuất đồ da Giang Nam.

"Thế nhưng mà những giai điệu kia..." Tần Hải nói thầm một câu, theo bản năng lẩm bẩm.

"Gen, Hiệp hội chế tác Gen!"

"Gen, Hiệp hội chế tác Gen!"

" Hiệp hội chế tác Gen đã đóng cửa!"

" Trần Phong, ông chủ khốn kiếp, thiếu nợ 350 triệu, mang theo Từ Phi chạy trốn! Chúng ta, không có cách nào, chỉ có thể cầm Tả Tiểu Nhu để gán nợ..."

...

? ? ? Trần Phong lau mồ hôi hỏi: "Ngươi còn hát ra để làm cái gì?"

Tần Hải: "..."

Những giai điệu này thực sự là có một chút ma tính a.

"Thứ này tuyệt đối không thể truyền đi!" Tần Hải liếc mắt nhìn Trần Phong thật sâu, Trần Phong suy nghĩ một chút, rất tán thành.

Tê tái, thứ này nếu như được truyền bá ra ngoài, đoán chừng trong nháy mắt sẽ phát hoả toàn thế giới, sau đó mọi người liền xong! Trần Phong xong, Tả Tiểu Nhu cũng xong rồi...Từ Phi, a, con hàng này hẳn là sẽ kiếm lời.

"Ta biết." Trần Phong quá rõ ràng lực ảnh hưởng của những giai điệu này, thứ này, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!

"Đi thôi."

Hai người sau khi khôi phục một chút, tiếp tục bước đi về phía trước, sau khi đi ngang qua chỗ ở của Mục sư huynh, phía sau còn có thêm mấy toà nhà, bất quá khiến cho người ta kinh dị chính là, những toà nhà này vẫn như cũ không có bất kỳ người nào tồn tại.

"Những sư huynh của ta không có ở đây..." Tần Hải nghiêm túc nói.

"Bọn hắn không bị luân hãm?" Trần Phong ngạc nhiên.

"Hoặc là tạm thời có việc đi ra bên ngoài, hoặc là..." Tần Hải lắc đầu, nghĩ đến một cái suy đoán càng đáng sợ hơn: "Bọn hắn có lẽ cảm giác được không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên không đi ra từng người một nữa, mà là...tổ đội!"

Trần Phong giật mình.

Đúng vậy a, nếu như lực lượng màu hồng thật sự có ý thức, như vậy thì loại chuyện tổ đội này...thật sự là có khả năng!

Quả nhiên, trên con đường mà bọn hắn đi qua, không nhìn thấy một người nào, thậm chí đến thời điểm sắp tới gần nơi hạch tâm, vẫn như cũ không có bất kỳ người nào xuất hiện.

Trước mắt chỉ có màu hồng vô tận! Tần Hải cùng với Trần Phong càng thêm cảnh giác, loại tình huống này...

"Còn không có ai xuất hiện hay sao?" Trong lòng của Tần Hải nao nao.

"Chờ một chút." Trần Phong cau mày một cái, hắn suy nghĩ một chút, quyết định để cho Tiểu Ảnh đi xem một chút.

Xoạt! Ánh sáng màu đỏ lấp lóe.

Tiểu Ảnh hóa thành hư vô biến mất, nó lang thang khắp thế giới màu hồng với tốc độ ánh sáng. Ngoại trừ nơi hạch tâm là không thể vào được, tất cả các địa điểm khác đều đã được nó viếng thăm, và không tìm thấy được một kẻ địch nào!

"Không có người nào sao?" Trần Phong nhướn lông mày lên.

Hưu! Tiểu Ảnh cho chiếu hình ảnh lại cho hắn, điều duy nhất cần chú ý chỉ là những người đã bị bọn hắn đánh bại kia.

"Xem ra bọn hắn đều đang ở nơi hạch tâm." Trần Phong khẳng định.

"Có khả năng." Tần Hải ngưng trọng gật đầu.

Từng người đi ra còn tốt, những người này tụ tập lại cùng một chỗ, mới là chuyện đáng sợ nhất.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bọn hắn đã làm tốt chuẩn bị quyết chiến tại nơi hạch tâm, nhưng mà vừa mới tới cuối con đường, bỗng nhiên có từng đạo ánh sáng lấp lóe.

"Cẩn thận!" Hai người trong nháy mắt trở nên cảnh giác.

Xoạt! Từng đạo thân ảnh màu hồng hiện thân.

"Vài vị sư huynh, còn có..." Tần Hải quét ánh mắt qua, bỗng nhiên giật mình.

"Hội trưởng cùng với Thiên Vũ Lê Minh." Ánh mắt của Trần Phong cũng đồng dạng nhìn sang, tất cả mọi người trong nơi truyền thừa, đều đồng thời xuất hiện ở đây, ở phía trước nơi hạch tâm!

"Đã đi ra toàn bộ..." Tần Hải thấp giọng nói, hắn biết rõ ở nơi này có bao nhiêu người.

"Vậy sao?" Ánh mắt của Trần Phong lấp loé, Tiểu Ảnh thế mà không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của bọn hắn, như vậy bọn gia hỏa này đã đi ra từ nơi nào?

Bình Luận (0)
Comment