Ta cần kích thích! Trần Phong dùng một điểm ý thức cuối cùng để suy tư.
Hắn hiện tại...cần một đồ vật mang tính kích thích, khiến cho mình thức tỉnh!
Nhanh!
Nhanh!
Nhanh!
Cơn buồn ngủ càng ngày càng cường đại, Trần Phong đã sắp không kiên trì được nữa, hắn hiện tại nhất định phải dựa vào kích thích mãnh liệt hoặc là một ít nguy hiểm để khiến cho mình tỉnh táo trở lại!
Tính kích thích...
Tính kích thích...
Vương Dao? Biện pháp thứ nhất mà Trần Phong nghĩ đến chính là Vương Dao, sau đó... hắn phát hiện ra mình càng muốn ngủ hơn, ồ, như thế không được a, vậy thì phim kinh dị đã xem qua trước kia?
Xoạt! Trần Phong nói Tiểu Ảnh tái tạo lại phim kinh dị trước kia.
Đoạn hình ảnh mà Tiểu Ảnh mô phỏng ra bây giờ về vấn đề hình ảnh hay là âm thanh đều không có vấn đề gì cả, thế nhưng những bộ phim kinh dị này... dùng thực lực bây giờ của Trần Phong nhìn vào thật sự là một trò cười.
Đúng là không dùng được cái lông gì a! Hắn hướng ánh mắt nhìn thoáng qua Tần Hải.
Cái tên này đã không mở mắt ra được, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra... Tần Hải chẳng mấy chốc sẽ bị khống chế! Sau đó, chính là hắn.
"Đáng chết!" Trần Phong cố gắng nắm chặt hai quả đấm, nhưng mà, hai tay vô lực, đã không tiếp thụ sự khống chế của hắn, lực lượng mà hiện tại hắn có thể khống chế càng ngày trở nên càng ít.
Một lần nữa rơi vào cơn buồn ngủ.
Phim?
Nói chuyện với nhau?
Âm nhạc?
Trần Phong bảo Tiểu Ảnh tái tạo lại hết thảy những gì có thể kích thích, nhưng mà căn bản là không có hiệu quả gì, ngược lại càng ngày càng trở nên buồn ngủ.
Không có biện pháp hay sao? Trần Phong đã sắp không vận chuyển tư duy được nữa, hắn đã đem mọi chuyện giao cho Tiểu Ảnh cùng với Linh phân tích, hắn đã không thể phân tích, chỉ có thể vô lực nhìn cơn buồn ngủ ăn mòn tâm trí của mình, mà đúng vào lúc này...một tiếng hô hào đinh tai nhức óc vang lên.
"Đứng lên!"
"Những người không muốn trở thành nô lệ!"
"Hãy lấy máu thịt của chúng ta, dựng thành toà thành của chúng ta!"
...
"Hả?" Trần Phong trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh hơn một chút.
Một loại khẩu hiệu hô hào rất quen thuộc! Đây là âm thanh báo thức gọi đi học ở kiếp trước a, vì cái âm thanh báo thức này mà hắn xém chút nữa đã bị bạn cùng phòng đánh chết đấy! Cái giai điệu quen thuộc này, khiến cho Trần Phong dường như đã trở về tới kiếp trước...
Về tới thời còn học sinh...a, những bạn học nữ đáng yêu kia...
Cơn buồn ngủ đánh tới, Trần Phong vừa mới tỉnh táo được một chút liền cảm thấy mơ màng, có cảm giác cực kỳ buồn ngủ.
"..."
Linh cùng với Tiểu Ảnh liếc nhau, cũng rất là thất vọng, vậy phải làm sao bây giờ?
"Chờ một chút." Linh bắt đầu phân tích những tài liệu kia, nàng căn cứ vào trình độ kích thích của những vật này đối với Trần Phong, trực tiếp chọn lựa ra một cái có trị số kích thích lớn nhất!
"Hi vọng, lần này sẽ không sai lầm." Nàng hít vào một hơi thật sâu nói: "Tiểu Ảnh, mô phỏng đi, thời gian còn lại không nhiều lắm, lần này sẽ trực tiếp phát ra bên ngoài, tăng cường độ thanh âm đến mức độ lớn nhất, cho dù là Tần Hải cũng có thể nghe thấy."
"Hưu!" Tiểu Ảnh cấp tốc bay ra bên ngoài.
Mà vào giờ khắc này, Trần Phong cùng với Tần Hải đã sắp đến thời khắc luân hãm.
Bỗng nhiên...có một giai điệu tràn ngập ma tính vang lên.
"Thành phố Ôn Châu!"
"Thành phố Ôn Châu!"
"Nhà máy sản xuất đồ da lớn nhất, nhà máy sản xuất đồ da Giang Nam đóng cửa!"
"Hoàng Hạc, ông chủ khốn kiếp, ăn uống cá cược chơi gái, thiếu nợ 350 triệu, mang theo cô em vợ của hắn chạy trốn! Chúng ta không có cách nào, phải bán ví da để gán nợ, giá gốc của các loại ví da này đều là hơn 100, hơn 200, hơn 300, hết thảy đều chỉ có 20 đồng, hết thảy đều chỉ có 20 đồng! Hoàng Hạc khốn kiếp, ngươi không phải là người, chúng ta nhọc nhằn khổ sở làm việc cùng với ngươi hơn nửa năm, ngươi không phát tiền lương, ngươi trả cho chúng ta tiền mồ hôi nước mắt, trả cho chúng ta tiền mồ hôi nước mắt!"
...
Tần Hải kinh ngạc, những giai điệu kỳ diệu này, ca từ thần kỳ, dường như đang giảng thuật một câu chuyện yêu hận tình cừu đan xen, xúc động lòng người, rung động đến tâm can...
Vào giờ khắc này, Tần Hải dường như thấy được, có một chàng trai trẻ bước vào thành phố Ôn Châu để kinh doanh nhà máy sản xuất đồ da. Để gần gũi với người phụ nữ yêu dấu của mình, anh ta chỉ có thể cưới chị gái của cô ấy...
Trần Phong cũng kinh ngạc, những từ ngữ này hắn đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ vẻn vẹn kích thích một thoáng, cũng không đủ. Mà Tần Hải thì ở dưới lực lượng màu hồng gia trì, dường như đã dung nhập vào bên trong ca từ...
Muốn dựa vào một bài quảng cáo để tỉnh táo? Làm sao có thể!
Chiếc vương miện màu trắng hồng đang toả sáng rực rỡ, làm cho ngươi bước vào mộng huyễn, Trần Phong cùng với Tần Hải đều rơi vào trong sự trầm mê, mà vào lúc này đây, giai điệu kỳ diệu vẫn còn đang tiếp tục, thế nhưng ca từ chợt thay đổi.
"Gen, Hiệp hội chế tác Gen!"
"Gen, Hiệp hội chế tác Gen!"
" Hiệp hội chế tác Gen đã đóng cửa!"
" Trần Phong, ông chủ khốn kiếp, thiếu nợ 350 triệu, mang theo Từ Phi chạy trốn! Chúng ta, không có cách nào, chỉ có thể cầm Tả Tiểu Nhu để gán nợ..."
... ? ? !
"Hít hà!" Trần Phong hít vào một ngụm khí lạnh, tỉnh táo trong nháy mắt.
"? ? ?" Tần Hải giật mình một cái, cũng đột nhiên tỉnh lại.
Xoạt! Có một gáo nước lạnh đổ vào trong đầu óc, hai người triệt để tỉnh táo trở lại.
Con m* nó! Đây là phản ứng đầu tiên của hai người.
"Trần Phong khốn kiếp, ngươi không phải là người, chúng ta nhọc nhằn khổ sở..."
Giai điệu kỳ diệu vẫn còn đang tiếp tục.
"Linh!" Trần Phong nổi giận gầm lên một tiếng cắt ngang nàng.
"Ồ, ngài đã tỉnh?" Linh rất vui vẻ.
"Ta muốn biết... vì cái gì lão tử lại mang theo Từ Phi chạy trốn? Coi như là để cho hợp vần điệu, ta không phải mang theo Tả Tiểu Nhu chạy trốn sẽ tốt hơn? !"
Trần Phong thật sự là không thể hiểu được.
Con m* nó mang theo Từ Phi chạy trốn, lão tử không có việc gì mang theo tên đầu trọc kia bỏ trốn để làm cái gì?
Tần Hải đồng dạng cũng lộ ra vẻ mặt phát mộng, hắn biết cô gái hư ảo này dường như là do Trần Phong sáng tạo, cho nên những ý niệm này đều là của Trần Phong? Ôi mẹ ơi, cái tên Trần Phong này vào lúc bình thường đến cùng suy nghĩ cái gì? !
"Tương phản, là tương phản!" Linh cười bồi nói: "Chỉ có những chuyện tương phản mới có thể làm cho ngài tỉnh táo trở lại."
"Ồ!" Trần Phong lúc này mới hài lòng, như vậy là được rồi, mang một em gái bỏ trốn mới là hợp lý, đúng như vậy, hắn ở sâu trong nội tâm làm sao có thể là một người đồng tính!
Xem ra tính hứng thú của ta vẫn là bình thường, Trần Phong rất hài lòng.
Chờ một chút...Tần Hải ở bên cạnh bỗng nhiên kịp phản ứng, thật là lợi hại, vừa rồi bên trong ca từ đem Tả Tiểu Nhu đi gán nợ còn chưa tính, ngươi thế mà còn muốn mang theo Tả Tiểu Nhu bỏ trốn? !
Dựa vào cái gì? ! Tần Hải dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn Trần Phong hỏi: "Trần Phong, ngươi cảm thấy, có phải hay không có nhiều thứ nên hướng về ta giải thích một chút?"
Trần Phong: "..."