Chuyện này...mới là mục đích thực sự của đối phương!
"Đáng chết!" Đến thời điểm Trần Phong nghĩ tới chỗ này, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh.
Kém chút nữa đã mắc bẫy, còn tốt, vừa rồi những nhân viên khảo cổ và Trần Kiến Quốc đều kém chút nữa đã nói ra lời hoài nghi, lúc này Trần phu nhân vốn đang cho con bú lại đi ra hóa giải sóng gió.
Trần phu nhân...Trần Phong thở dài, Trần phu nhân cơ hồ đã phù hợp với hình ảnh mẫu thân hoàn mỹ trong lòng của hắn, trên đường đi hỏi han ân cần đối với hắn, có một chút quan tâm, khiến cho Trần Phong nhịn không được cảm thấy động tâm.
Nếu như trong lúc trưởng thành hắn có một vị mẫu thân như thế...thế nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn! Lịch sử, tuyệt đối là một phương diện không thể tùy ý cải biến.
"Phù!" Trần Phong khép hờ hai mắt, hắn cần yên tĩnh một chút để ổn định tâm tình của mình.
"Ồ!" Trần Phong bỗng nhiên nhăn lông mày lại, trong nháy mắt hắn nhắm hai mắt lại, dùng năng lực cảm ứng mạnh mẽ của hắn, hắn nhìn thấy một điểm màu tím mờ nhạt trên cổ, rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
"Kỳ quái...cái này xuất hiện từ lúc nào?" Trần Phong lắc đầu.
Sau khi cảm ứng một lát, phát hiện ra thứ này không có chỗ xấu gì, vẻn vẹn chỉ là một màu sắc đơn thuần, hắn lắc đầu, có lẽ chỉ là một phản ứng khẩn cấp khi buông xuống cái thế giới này mà thôi.
Hiện tại hắn không muốn làm phức tạp lên, an tâm chờ đợi Trần phu nhân cho con bú xong, sau đó rời đi liền tốt.
Rất lâu sau, Trần Phong trải rộng cảm ứng ra bốn phía, hắn cảnh giác quan sát mỗi một người xuất hiện ở phụ cận, phân tích tiếng nói của bọn họ, toàn thân tâm đắm chìm trong đó, quyết không cho phép bọn hắn thảo luận quá nhiều tin tức.
A đúng rồi, còn có Trần Kiến Quốc, Trần phu nhân đang cho con bú, hắn không tiện xem, thế nhưng hắn lại muốn quan sát kỹ Trần Kiến Quốc, nhất là cái vị này giống như lại đang thảo luận cái gì về con trai hay không phải là con trai.
Trần Phong cứ như vậy yên lặng quan sát.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng gọi.
"Trần Phong."
"Sao vậy?" Trần Phong đang nhắm mắt trầm tư đột nhiên mở hai mắt ra, thình lình phát hiện ra, xuất hiện ở trước mặt mình, lại là Trần phu nhân, giờ phút này đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn.
Chờ một chút...Trần phu nhân vừa rồi dường như đã gọi hắn là Trần Phong?
Đáng chết! Trần Phong thầm nghĩ không ổn.
"Cô..." Vào thời điểm Trần Phong đang muốn nói cái gì.
"Trần Phong."
"Ta nói nó tên là Trần Phong." Trần phu nhân chỉ vào đứa bé trong ngực ôn nhu nói.
"A." Trần Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai là phu nhân đã bế con tới: "Cô đã chuẩn bị xong rồi à?"
"Ừm." Trần phu nhân gật gật đầu, nhưng vẫn còn có một chút lo lắng.
"Cô yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa bé này." Trần Phong cam đoan.
"Ta không lo lắng về chuyện này, cái mà ta lo lắng chính là, ngươi nói xem đứa bé này lớn lên sẽ xấu xí hay không?" Trần phu nhân bỗng nhiên mở miệng.
"..."
Trần Phong liền có một chút xấu hổ: "Ách, hẳn là, không thể nào."
"Dù sao cha của nó cũng hơi xấu một chút." Trần phu nhân tràn ngập lo lắng: "Nếu như nó lớn lên giống cha liền phiền toái."
Trần Phong: "..."
Trời ạ, không giống cha không phải là sẽ phiền toái hơn hay sao sao? !
Trần phu nhân dạng này rất là quá đáng nha, Trần Phong có cảm giác mẫu thân hoàn mỹ vừa rồi trong suy nghĩ của hắn đã sụp đổ trong nháy mắt, người mẹ này...
"Ngươi nói xem, đứa nhỏ này trong tương lai có thể lấy vợ được hay không?" Trần phu nhân hỏi.
"Hả?" Trần Phong có một chút phát mộng.
"Đúng vậy." Trần phu nhân hết sức ưu sầu: "Nghe nói tỉ lệ mất cân đối nam nữ đang không ngừng tăng lên, không biết có phải hay không là do hai ngày này sữa ít, có cảm giác con của ta chưa ăn nó, hơi còi cọc và mọi khía cạnh đều không phát dục tốt, trong tương lai làm thế nào để tìm được bạn gái..."
? ? ? Mặt mày của Trần Phong tối sầm, cô đang nói là phương diện nào phát dục không tốt? Mẹ của ta ơi, đây chính là con ruột của cô đấy!
"Yên tâm." Trần Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Các phương diện của nó đều sẽ phát dục rất tốt."
"Vậy thì ta an tâm." Trần phu nhân cười khanh khách nói.
Đây là mẹ ruột sao? Trần Phong trợn trắng mắt.
"Như vậy...ta liền giao nó cho ngươi." Trần phu nhân thận trọng đem con của mình giao cho Trần Phong.
"Phong nhi...tương lai...phải bảo trọng." Trần phu nhân nói với đứa bé trong lòng ngực, thân thể của Trần Phong liền cứng đờ, từ cái góc độ này, từ cái phương hướng này, khiến cho trong lòng của hắn nhấc lên sóng to gió lớn.
"Cáo từ." Trần Phong mang theo đứa bé lắc mình một cái, biến mất ở trong tầm mắt, Trần phu nhân cứ như vậy si ngốc nhìn, mãi đến khi không thể nhìn thấy được thân ảnh của bọn hắn nữa.
"Đã giao con cho hắn rồi?" Trần Kiến Quốc đi tới, thở dài một tiếng, ông ta như cũ vẫn có một chút lo lắng, mặc dù ông ta biết, nếu như Tần Hải muốn cướp con của ông ta, căn bản là không cần phải phí công phu như thế.
"Ừm." Trần phu nhân khẽ gật đầu.
"Hi vọng là hắn có thể đưa con của chúng ta thuận lợi trở về." Trần Kiến Quốc thổn thức không thôi.
Trần phu nhân lườm ông ta một cái, không để ý đến, trực tiếp đi về phòng.
"Ồ, làm thế nào mà cây bút này lại xuất hiện ở đây?" Trần Kiến Quốc nhìn vào cái hộp bút ở trên bàn.
Đây là đồ vật mà lần trước bọn hắn khảo cổ ra được, không có tác dụng gì cả, trong ấn tượng, giống như là có thể điểm lên trên cơ thể người, xem như là một cái dấu ấn.
Vô luận bôi xóa như thế nào cũng không mất đi...ngoại trừ cái đó ra, cũng không làm được cái gì khác, là một cái gân gà đường đường chính chính.
"Không có việc gì, vừa vặn vào thời điểm lục đồ thấy được nó." Trần phu nhân cười nói.
"Thật sao?" Trần Kiến Quốc nói thầm một tiếng, nhìn cái hộp bút một chút, đậy nắp lại: "Kỳ quái, ngay cả nắp hộp cũng không đậy lại, là do người nào đã dùng linh tinh."
"Ha ha." Trần phu nhân cười cười, đứng ở một chỗ đọc tư liệu.
"Em đang xem cái gì thế?"
Trần Kiến Quốc tò mò đến gần xem, thì ra là sách dự báo thời tiết.
"Cái đồ chơi này có cái gì mà xem, cục trưởng cục khí tượng thế nhưng là bạn học cũ của ta, trước khi ta đến đã cố ý hỏi qua, cả tháng này đều là nắng to!" Trần Kiến Quốc tự hào.
"Được rồi, đều là bạn học cũ của anh." Trần phu nhân tức giận nói, tiếp tục lật một cuốn sách khác ra xem.
Trần Kiến Quốc đi qua nhìn một chút, là sách điều tra địa chất Thanh Hà Sơn.
"Xem cái này để làm gì?" Trần Kiến Quốc kỳ quái: "Tại sao ta cảm giác em hôm nay lải nhải hơi nhiều? Chẳng lẽ là bởi vì thiếu niên gọi là Tần Hải kia, bởi vì siêu năng lực?"
"Chúng ta làm khảo cổ, đối với chuyện tiếp nhận siêu năng lực hẳn là phải vượt xa người bình thường chứ." Trần Kiến Quốc bĩu môi nói: "Chỉ là không ngờ được sẽ thật sự tồn tại mà thôi, còn cố ý phái người tới bảo hộ chúng ta, xem ra cấp trên đối với hạng mục này của chúng ta vẫn rất xem trọng."
"Ha ha." Trần phu nhân chỉ cười lạnh hai tiếng, nàng tiếp tục lật cuốn sách ở trên tay, mãi đến khi nhìn thấy thảm họa lũ quét ở Thanh Hà Sơn vào năm mươi năm trước.