"Nơi cứu hộ gần nhất cách nơi này bao xa?" Trần phu nhân hỏi.
"Làm gì có cứu hộ." Trần Kiến Quốc nhịn không được cười nói: "Đây là một vùng đất hoang, nếu quả thật xảy ra chuyện, chỉ có lái máy bay trực thăng tới mới cứu được."
"Vậy sao?" Trần phu nhân khép hờ hai mắt: "Ta đã hiểu."
Nàng yên lặng khép cuốn sách lại.
Trần Kiến Quốc đưa tay áp lên trán của nàng, có một chút lo lắng: "Em có phải hay không là phát sốt rồi? Có cảm giác là lạ, có muốn đi khám bác sĩ hay không?"
"..."
Trần phu nhân không để ý đến Trần Kiến Quốc, mà bỗng nhiên nói: "Kiến Quốc, em muốn hỏi anh một sự kiện, anh phải trịnh trọng trả lời em."
"Gì cơ?" Trần Kiến Quốc có chút mờ mịt.
"Nếu như...nếu thay đổi quá khứ, liệu tương lai có thay đổi hay không?" Trần phu nhân nhẹ giọng hỏi.
"Cái vấn đề quỷ quái này là sao?" Trần Kiến Quốc có một chút phát mộng.
"Nghĩ kỹ rồi trả lời cho em, điều này rất trọng yếu." Trần phu nhân chân thành nói.
"Ừm..." Trần Kiến Quốc suy nghĩ thật lâu mới trả lời: "Có thay đổi."
"..."
Trần phu nhân hai mắt nhắm lại: "Em hiểu rồi."
Không thể thay đổi quá khứ sao...nàng chợt nhớ tới thời điểm lần thứ nhất trông thấy Tần Hải, vẻ phức tạp, chờ mong, thống khổ, hoài niệm, cùng với xoắn xuýt trong mắt của hắn...
"Kiến Quốc, ta cảm thấy con của chúng ta trong tương lai khẳng định sẽ rất lợi hại!"
"Thôi đi, còn có thể lợi hại hơn anh?"
"Ha ha."
"Phản ứng của em như vậy là sao! Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, em làm sao lại bỗng nhiên trở nên vui vẻ rồi? Mới vừa rồi còn lải nhải, đến cùng là em đang làm cái gì?"
"Ai cần anh lo!"
"Chuyện này... được rồi, à đúng rồi, lão Trương vừa rồi bỗng nhiên lên cơn, bảo hôm nay đừng đi làm, bảo chúng ta xuống thị trấn dưới chân núi ăn một bữa." Trần Kiến Quốc bỗng nhiên nói ra.
"Ăn một bữa?"
"Bỗng nhiên đề nghị?"
Trần phu nhân trợn to con mắt: "Vì cái gì?"
"Không biết." Trần Kiến Quốc cũng cảm thấy rất kỳ quái: "Luôn có cảm giác lão Trương hôm nay là lạ... trước đó cũng là do hắn bảo thiếu niên kia giống con trai của chúng ta..."
"Vừa rồi đang ăn cơm cũng thế, bỗng nhiên đề nghị đi xuống thị trấn dưới núi ăn tiệc..."
"Bất quá nếu lão Trương đã nói như vậy, vậy thì cho hắn một chút mặt mũi, chúng ta đi xuống núi thôi."
Trần Kiến Quốc không ngại nói ra.
"Không." Trần phu nhân dường như đã nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định: "Hôm nay nhất định phải bắt đầu làm việc! Đây chính là hạng mục mà cấp trên quyết định, muốn chúc mừng...thì đợi đến khi kết thúc hạng mục hẵng ăn mừng!"
"Thế nhưng mà..." Trần Kiến Quốc cau mày.
"Em nói rồi, hôm nay, nhất định phải bắt đầu làm việc!" Trần phu nhân kiên định.
"Hôm nay thì hôm nay." Trần Kiến Quốc cười khổ, từ trong ngực móc ra một cái hộp: "Đây là đồ vật mà Tần Hải trước khi đi đưa cho anh, bảo anh chuyển cho em, còn nói là đến rạng sáng mai hãy mở ra."
"Ồ?" Hai mắt của Trần phu nhân tỏa sáng.
"Nhìn một chút xem đó là cái gì?" Trần Kiến Quốc thúc giục nói.
"Nếu hắn đã nói rạng sáng hãy mở ra, vậy thì hãy đợi đến rạng sáng mai hãy mở ra." Trần phu nhân lắc đầu.
"Mắc mớ gì phải nghe lời của tên tiểu tử đó." Trần Kiến Quốc nói với giọng chua chát.
"Dấm chua của thiếu niên mà anh cũng ăn." Trần phu nhân nhịn không được cười nói: "Yên tâm, vào thời điểm mở ra em sẽ gọi anh tới xem."
"Ai mà thèm." Trần Kiến Quốc bĩu môi, thầm nói: "Anh có cảm giác là hôm nay mọi người đều trở nên là lạ."
Trần phu nhân nhìn về phương xa, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Đêm dài, Trần Phong ôm đứa bé đi trên đường, đây là một loại cảm giác kỳ diệu, nhất là khi hắn biết, bây giờ mình đang ôm chính mình.
"Khi còn bé ta chỉ có bằng này?" Trần Phong cảm thấy rất là mới lạ, hắn lật thân thể của đứa bé đang ngủ say, ngạc nhiên nói: "Nguyên lai đồ chơi của những đứa trẻ lại nhỏ như vậy."
Chỉ có điều là khi Trần Phong nhìn thấy trên cổ của đứa bé này có một điểm màu tím, thân thể liền cứng đờ, đây là...sắc mặt của Trần Phong biến hóa.
Hắn có thể khẳng định, hắn từ nhỏ đến lớn, trên cổ tuyệt đối không có cái gì là điểm màu tím!
Cái đồ chơi này...tâm thần của Trần Phong khẽ động, cảm ứng được cái điểm màu tím ở trên cổ của mình, liền cảm thấy toàn thân băng lãnh, điều này làm sao có thể...hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng hoài nghi mình đã bị nhìn thấu thân phận.
Nguyên nhân rất đơn giản, trở về quá khứ chỉ là linh hồn, sau khi bước vào cấp S, hắn đã định hình lại xác thịt! Thân thể hiện tại của hắn, căn bản chính là thân thể năng lượng hóa thuần túy!!!
Xoạt! Trần Phong phất phất tay, thân thể của hắn lập tức tan biến và ngưng tụ lại.
Nhưng mà...cái điểm màu tím kia vẫn còn ở trên cổ, cho dù rất nhạt, cho dù là nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính.
"Ngưng!" Trần Phong nhẹ nhàng chạm vào đứa bé.
Hắn không nhớ rõ trí nhớ khi còn là trẻ nhỏ, thế nhưng không có nghĩa là không có! Trí nhớ của trẻ nhỏ thường rất mơ hồ, thế nhưng nếu tồn tại, Trần Phong liền có thể tìm ra, hào quang nhàn nhạt quét qua, Trần Phong trong chốc liền tiến vào bên trong ký ức của đứa bé.
Hắn thấy ở trong phòng, Trần phu nhân dùng một cây bút nhẹ nhàng chấm một cái.
Nguyên lai...lại là do Trần phu nhân làm!
"Cây bút này..." Ánh mắt của Trần Phong rơi vào bên trên cây bút kia, hắn ở trên cái ngòi bút kia, vậy mà cảm thấy một tia khí tức quen thuộc, liền hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như cây bút này cũng là do chính người cha của hắn tìm được ở trong cổ mộ ra mà nói...
"Cái đồ chơi này sẽ không phải là ở trong một nhóm cùng với Đá Vận Mệnh đó chứ? !" Trần Phong có chút kinh sợ.
Trần Phong đã thấy được sự kinh khủng của Đá Vận Mệnh, mà cây bút này...cái điểm màu tím này dường như là khắc sâu ở trong linh hồn, căn bản là không có cách nào giải trừ, đây chính là một thủ đoạn kinh người, siêu việt bất luận một loại năng lượng nào!
Cho dù là ở thời đại gen cũng chưa bao giờ thấy qua.
Nơi này...đồng dạng cũng có vô số bí mật.
"Đáng tiếc là không có cách nào mang đi." Trần Phong có một chút tiếc nuối.
Lần này hắn cũng đồng dạng là hồn trở quá khứ, không có cách nào mang theo bất kỳ vật gì trở về.
Còn về cha mẹ...Trần Phong khó có lúc dừng bước lại, hắn nhìn vào thời gian, chuyện xảy ra trong so với trong ấn tượng vẻn vẹn chỉ còn cách có mấy phút, hắn ngẩng đầu lên ngưng tụ ánh mắt, nhìn về phương hướng Thanh Hà Sơn.
...
Thanh Hà Sơn, hạng mục đúng hạn được bắt đầu tiến hành.
Cho dù lão Trương không ngừng quấy rối, thế nhưng ở dưới thủ đoạn cường ngạnh của Trần phu nhân, mọi người vẫn như cũ tiến hành làm việc, bận rộn một đêm, lúc này mới trở về phòng nghỉ.
Chỉ có điều là vào thời điểm bọn hắn còn chưa ngủ, bầu trời bỗng nhiên có một tiếng sấm rền, sau đó trời bắt đầu mưa to.
Xoạt! Mưa to như trút nước.
Khu vực làm việc mà bọn hắn mới dựng ra, trong nháy mắt liền bị dòng nước nhấn chìm.
Lều vải được dựng lên căn bản không có bất cứ một tác dụng gì, ngay lập tức bị gió lớn thổi bay, mưa rơi càng ngày càng to, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đá lở trên đỉnh núi.