"Các ngươi âm thầm lưu lại nhiều lực lượng như vậy." Phản Điền Trung nghiền ngẫm vươn tay, nhìn vào tảng đá huyền bí lóng lánh hào quang nói: "Chẳng lẽ không phải là vì thứ này hay sao?"
"Ha ha." Thác Mã Tư cười gượng hai tiếng: "Ta muốn thứ này để làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì?" Phản Điền Trung hứng thú nói: "Mặc dù thứ này hết sức tà ác, thế nhưng dù sao cũng là đồ vật thần linh, nếu như đem ý thức của nó gạt bỏ, thứ này y nguyên vẫn có thể lợi dụng! Hoặc nói là, trực tiếp dùng nó để thức tỉnh thần linh, sau đó sự tà ác bên trong vật này, thần linh đại nhân tự nhiên sẽ có thể giải quyết, các ngươi nói xem?"
Mấy người liếc nhìn nhau, liền tiến vào tình trạng giương cung bạt kiếm.
Trần Phong: "..."
Trời ạ, nội dung cốt truyện lần này có chút không đúng lắm a, ở trong kế hoạch của hắn, mọi người hẳn sẽ hợp tác xử lý con báo xanh, phá hủy tảng đá huyền bí, sau đó đường ai nấy đi. Có lẽ sẽ còn trao đổi phương thức liên lạc, nói không chừng về sau còn có thể phát triển thành hảo bằng hữu... thế nhưng hiện tại xem ra...
"Ta quả nhiên đã quá mức đơn thuần." Trần Phong cười khổ.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể mang nó đi?" Thác Mã Tư rốt cục cũng không che giấu nữa: "Cái đồ chơi này mặc dù không thể đụng vào, thế nhưng nếu như bảo tồn tốt, làm tế phẩm cho thần linh đại nhân, chắc hẳn là đại nhân sẽ rất thích."
"Cắt." Phản Điền Trung cười lạnh: "Ta không mang nó đi, cho ngươi ngươi có dám lấy hay không?"
Xoạt! Phản Điền Trung trực tiếp ném cho Thác Mã Tư.
Xoạt! Thác Mã Tư vậy mà lách mình lui lại, sợ bị chạm vào.
"Ngươi xem." Phản Điền Trung chậm rãi thu hồi nó lại nói: "Thứ này, hiện tại chỉ có một mình ta có thể cầm, lực lượng của các ngươi chỉ có thể chiến đấu, căn bản là không có cách mang nó theo. Các ngươi thật sự cho rằng, để thứ này ở chỗ này, chờ đến khi các ngươi chuẩn bị đủ đồ vật lại đến lấy? Quá mức ngây thơ!"
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Quanh người của Ngô Lượng phun trào thần lực Kiếm Thần: "Nếu không có cách nào đạt được, vậy cũng chỉ có thể hủy diệt."
"Chúng ta chia đều thì như thế nào?" Phản Điền Trung đề nghị.
"Chia đều?"
"Đúng vậy, các ngươi còn nhớ tới vùng rừng rậm mà chúng ta đã đi qua hay không? Vùng rừng rậm kia cũng cách nơi này không xa, ở nơi đó có những chiếc lá có thể cách ly thần lực, các ngươi có thể dùng những chiếc lá kia để bao bọc phần của mình, chúng ta sẽ chia đều tảng đá huyền bí, mỗi người một khối, các ngươi cảm thấy thế nào?" Phản Điền Trung chậm rãi nói.
"Có thể." Đám người liếc nhìn nhau.
Cùng với việc tiếp tục chém giết không có kết quả, còn không bằng chia đều. Dù sao bọn hắn cũng chỉ là nhóm người Cộng Minh đầu tiên đi tới nơi này, nếu như ở phía sau còn có những người Cộng Minh khác đi tới, có khả năng sẽ xảy ra sự hỗn loạn lớn hơn.
Sau cùng, mọi người liền quyết định chia đều, Trần Phong cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, như thế cũng tốt.
Tảng đá huyền bí một khi bị phân chia, ý thức bên trong cũng sẽ biến mất, đến lúc đó khối Đá Vận Mệnh chỉ còn lại 1/5 này, có lẽ còn có thể dùng để tăng cường thực lực. Lần này, cũng coi như là thành công viên mãn.
Chỉ có điều là, khiến cho Trần Phong không nghĩ tới chính là, lúc này, ánh mắt của mọi người bỗng nhiên nhìn lại.
"Thế nào?" Trần Phong tò mò nhìn bọn hắn.
"Ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề." Triệu Hữu Tiễn lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Trần Phong: "Thần lực may mắn đến cùng cường đại đến cỡ nào, mới có thể phong ấn được thần lực của người khác! Ngươi có thể phong ấn lực lượng của người khác, tự nhiên cũng có thể phong ấn được thần lực của chúng ta không phải hay sao?"
Xoạt! Đám người đồng loạt nhìn về phía Trần Phong, bọn hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Phong ấn...đây không thể nghi ngờ là năng lực đáng sợ nhất.
Cái con báo xanh kia vì cái gì chết nhanh như vậy? Là bởi vì nó bị phong ấn thần lực, bọn hắn từ đầu tới đuôi, căn bản không thấy con báo xanh phóng xuất ra thần lực!
Bên trong lần chiến đấu này, ai phát huy ra tác dụng lớn nhất? Chính là Trần Phong! Thần lực của hắn quá kinh khủng! Kinh khủng đến mức làm cho người ta kinh hãi!
"Hửm?" Trần Phong lộ ra vẻ mặt không thể hiểu được nhìn mấy người trước mắt.
Chờ một chút...những người này bởi vì hắn quá mạnh cho nên sinh ra lòng kiêng kỵ? Trời ạ, từ nảy tới giờ hắn chỉ đứng chơi không thôi mà!
Thần lực của con báo xanh chính là may mắn a, bằng không thì các ngươi cho rằng vì sao nó có thể liên tục tiến hóa hai lần? Thần lực của nó chính là có thể tăng cường thực lực a! Nó là một con báo bình thường có thể tăng lên tới cảnh giới Cộng Minh cũng là bởi vì thần lực a? ! Chuyện này thật sự cùng với ta không có bất cứ một quan hệ nào a? !
Ta thật sự chỉ đứng chơi thôi mà! Các ngươi có thể đánh bại con báo xanh, là bởi vì các ngươi quá cường đại a!
Thật là! Trần Phong bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất sâu sắc, những người Cộng Minh dựa vào cái gì để ngạo thị thiên hạ? Chính là thần lực! Vì bọn hắn có khả năng sử dụng thần lực!
Mà vào lúc này đây, nếu như xuất hiện một người có thể phong ấn thần lực, sẽ làm cho bọn hắn hoảng sợ, cho dù Trần Phong thật sự không làm cái gì cả! Thế nhưng biểu hiện trước đó của Trần Phong, vẫn dẫn tới sự cảnh giác của bọn hắn.
Đương nhiên, nếu như lúc này Trần Phong nói chân tướng ra, Trần Phong đoán chừng mình sẽ chết càng thảm hại hơn.
Cần phải suy nghĩ một chút...Trần Phong trầm tư một lát rồi mới nói: "Muốn phong ấn thần lực nào có dễ dàng như vậy?"
Trần Phong cười khổ: "Bởi vì thần lực của đối phương là mị hoặc, cho nên sẽ có tỷ lệ thành công cùng với thất bại, cho nên lực lượng may mắn mới có thể vừa vặn khắc chế, vừa vặn có thể đưa đến tác dụng nhất định, chỉ thế mà thôi."
Trần Phong tận khả năng điệu thấp tác dụng của thần lực may mắn.
"Tất cả thần lực đều có khả năng thi triển thất bại...cho dù là tinh thần lực, nếu như không tập trung cũng có thể phóng thích thất bại, nói một cách khác, chỉ cần thần lực may mắn của ngươi phát huy ra tác dụng, khiến cho tinh thần của đối phương trở nên miên man bất định, là có thể phong ấn bất kỳ một loại thần lực gì?" Triệu Hữu Tiễn giống như có điều suy nghĩ nói ra.
? ? ! Những người khác liền trở nên vô cùng cảnh giác.
"Nào có dễ dàng như vậy." Trần Phong cười khổ.
"Thật sự không dễ dàng?" Phản Điền Trung giống như cười mà không phải cười nói: "Thế nhưng mà ngươi vừa rồi lại có thể dễ dàng phong ấn được con báo xanh, coi như con báo xanh cường hãn đến loại trình độ đó..."
"Vì phong ấn nó, ta đã hao hết..." Trần Phong còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên liền dừng lại.
"Hắc hắc..." Mấy Ngô Lượng lúc này mới cười cười.
"Nguyên lai các ngươi đang đợi câu nói này." Trần Phong hít vào một hơi thật sâu.
"Không sai." Phản Điền Trung nhìn Trần Phong nói: "Từ lúc mới bắt đầu, mọi người đã kiêng kị lẫn nhau, ai cũng không dám điều tra đối phương, thế nhưng sau khi kết thúc chiến đấu, ta dùng thần lực thăm dò ngươi, ngươi đã không còn một chút thần lực nào! Cho nên, ta hoài nghi, lúc trước trong khi chiến đấu, ngươi đã hao hết tất cả thần lực!"