Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1806

Trưởng lão nhà Tư Mã kinh ngạc đến ngây người.

Ông ta kinh ngạc là vì một đệ tử bình thường lại có thể hiểu được quyền phổ này, càng ngạc nhiên hơn là những người khác chỉ chúc mừng và hâm mộ nhưng lại chẳng lộ ra nửa phần phen!

“Chuyện này… Sao có thể?”

Trưởng lão Tư Mã khó có thể tin nổi, dường như đối với tất cả những người ở võ quán này, chỉ cần có người có thể tăng lên thực lực của mình, cho dù không phải là bản than bọn họ nhưng bọn họ vẫn vô vùng vui vẻ như nhau.

Không có bất kỳ một ai tỏ vẻ ích kỷ cả!

Sao có thể như thế được?

Trong loại hoàn cảnh này, việc cạnh tranh rất kịch liệt, đặc biệt là khi thấy người khác vượt qua mình, đừng nói những người trẻ tuổi naỳ mà.

ngay cả một lão già như trưởng lão Tư Mã ít nhiều gì cũng sẽ có chút dao động.

Nhưng nhìn vào những người này, ngoại trừ một tỉa hâm mộ thì đảo mắt bọn họ đã quên mất, lại lần nữa đảm chìm vào việc tu luyện.

Ông ta hoàn toàn không hiếu nỗi bầu không khí này, tình trạng kiểu này, “Cấm địa Đông Hải này… quả thật khác biệt”

Trưởng lão Tư Mã cau mày.

Ông ta không nói gi, cũng không quấy rầy những người đó, xoay người rời đi.

Khi ông ta trở về phòng cho khách, thấy các vị trưởng lão của gia tộc khác cũng từ bên ngoài quay về.

Thực rõ ràng, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ nghiêm trọng và sự kinh ngạc, khó hiểu.

Hiển nhiên, những thứ bọn họ vừa được nhìn, được nghe thấy khiến bọn họ có một cái nhìn khác về thành phố Đông Hải và võ quán Cực Đạo, cũng càng thêm tò mò về người tên Giang Ninh này.

“Các ông đã nhìn thấy gì?” Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one nhé!

Trưởng lão nhà Tư Mã do dự một chút rồi hỏi.

“Vậy còn ông đã nhìn thấy gỉ? Đã xảy ra chuyện gỉ?

Trưởng lão Hoàng Phủ ngừng một chút rồi nhìn Tư Mã Tuyền rồi hỏi ngược lại, “Tư Mã Tuyền, ông nói trước thử xem ông đã nhìn thấy những gì”

“Tôi thấy được sự lạc hậu, ích kỷ của những gia tộc lánh đơn đờ Trưởng lão Tư Mã Tuyền trâm mặc một lát, nhấp môi, gắn từng chữ.

Ánh mắt ông ta rất phức tạp, quay đầu nhìn về phía những vị trưởng lão khác: “Còn các ông thì sao?”

Không ai nói gì “Cao cao tại thượng, thoát ra khỏi chốn giang hồ, theo đuối một cảnh giới cao hơn/’ Tư Mã Tuyền đột nhiên bật cười tự giều: “Tôi chợt cảm thấy bản thấn có chút bưồn cười, thứ gọi là dòng họ lánh đời có chút bưồn cười”

Ông ta lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại Mấy người còn lại liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Trong đầu bọn họ là hình ảnh mỗi đệ tử ở võ quán Cực Đạo hãng hái hướng về phía trước, đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ nhau vì mục tiêu phía trước.

Bọn họ rời khỏi võ quán, nhìn về phía đối diện, dù đối với bọn họ, những người này chỉ là nhân vật năm dưới tầng chót nhưng bọn họ lại được dân chúng trong thành phố này hết mực yêu thương, tôn kính.

Bọn họ còn nhìn thấy vẻ yên bình của toàn thành phố này, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự hạnh phúc và có cảm giác an toàn.

Lại nghĩ về dòng họ lánh đời, vì một vị trí mà anh em ruột thịt cũng có thể chém giết nhau, vì ích lợi, có thể không màng tất cả…

Giống như tương phản giữa riền văn minh và sự hoang dã, chói mắt không thôi Bọn họ siêu nhiên chỗ nào chứ, bọn họ là đang theo đuối nhiều thứ hơn, cần nhiều thứ hơn, khiến bản thân mình càng thêm tham lam, bành trướng, chỉ là bọn họ che đậy những điều này tốt hơn mà thôi Giang Ninh sao có thể xây dựng nên một nơi như thế này được chứ.
Bình Luận (0)
Comment