Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 253

Bọn họ không dám nghĩ tới cảnh tượng ngoài xe, không dám tưởng tượng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Quá khủng khiếp!

Đám người Lục Thiên tổng cộng có ba cao thủ, còn có số lượng lớn đàn em. Nhưng kết quả thì sao chứ? Lại giống như bọn họ không phải tới báo thù, mà là tiến vào lò sát sinh vậy. Tự đưa mình vào lò sát sinh!

“Ọe…”

Chỉ vừa nghĩ tới, Chương Trình đã cảm thấy trong dạ dày.

khó chịu.

“Đóng cửa sổ lại!”

Hắn cố nhịn cảm giác bưồn nôn, không dám nhìn bên ngoài: “Quay đầu, lập tức đi! Đi!”

Hắn thậm chí không dám liếc nhìn nữa, nhưng vừa nhắm mắt thì cảnh tượng kinh người kia lại hiện ra trong đầu.

Tay Cao Phi run run đánh tay lái rời đi, mãi đến khi đi xa mấy cây số, hắn ta vân cảm giác chân mình còn đang run rẩy, ngay cả nhấn ga cũng run run.

Cấm địa Đông Hải!

Từ hôm nay trở đi, cấm địa này lại thật sự thành danh chính ngôn thuận rồi.

Đây hoàn toàn là giẫm lên đám Lục Thiên để thành lập uy vọng!

Bọn họ thậm chí còn thấy cả thi thể của Băng Long và Huyết Long, thấy quan tài chứa thi thể của Lục Tâm và Bạo Long. Mặc dù không thấy Lục Thiên, nhưng bọn họ đoán được Lục Thiên sẽ có số phận cuối cùng thế nào.

Chương Trình thật sự sợ hãi, đây là nỗi khủng hoảng phát ra từ trong xương cốt.

Ngay cả Cao Phi trước kia vẫn cảm thấy lần này Giang Ninh chác chán phải chết, lúc này cũng ngậm chặt miệng, sợ mình vừa mở miệng sẽ không nhịn được lại nôn mửa.

Hắn ta tự nhủ với mình, đời này không nên trêu chọc.

Giang Ninh, thà là tự sát cũng đừng đi trêu chọc quái vật Giang Ninh này!

Hiện trường nhanh chóng có người tới xử lý, lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng căn bản không thể phong tỏa được tin tức, cũng không ai cố ý đi phong tỏa.

Lục Thiên ngã rồi.

Người từ Lâm Hải đến với khí thế mạnh mẽ, khiến cho mọi người đứng ngoài xem đều chờ thấy Lục Thiên giế t chết người của giới xã hội đen Đông Hải, lúc này lại ngậm miệng hết.

Vừa nhắc tới cấm địa Đông Hải này là bọn họ đều câm như hến!

Ngay cả Lục Thiên cũng ngã rồi!

Nhân vật mạnh mẽ này đã đánh đuổi ông Phó lại thua bởi Đông Hải nhỏ bé.

Bạo Long bị giết, Băng Long bị giết, Huyết Long bị giết, con trai duy nhất của Lục Thiên cũng bị giết!

Đơn giản là bọn họ đều xúc phạm tới mảnh cấm địa Đông Hải này.

Ngay cả Lục Thiên cũng không rõ tung tích, sợ rằng chẳng sống được bao lâu.

Trong giây lát, những ôm trùm ở tỉnh thành trước đó còn đầu hàng Lục Thiên, lúc này lại hoảng loạn.

Bọn họ không phải lo lắng ông Phó sẽ trở về, mà lo lắng Giang Ninh ở Đông Hải sẽ tìm bọn họ tính sổ.

Dù sao, bọn họ xem như là phản bội giới xã hội đen Thiên Hải, nhưng Giang Ninh không có bất kỳ phản ứng gì.

‘Thậm chí, Đông Hải cũng không có bất kỳ phản ứng gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Nên thu hút đầu tư thì vẫn đang thu hút đầu tư, đang khai phá xây dựng thì vẫn đang khai phá xây dựng, trật tự trị an càng lúc càng tốt, bầu không khí sinh hoạt càng lúc càng tốt, cảm giác hạnh phúc không ngừng tăng lên.

Hình như căn bản không ai biết, ở bên ngoài thành phố Đông Hải đã xảy ra một chuyện chấn động trời đất như Vậy.

Cùng lúc đó, giới xã hội đen ở thành phố Lâm Hải đều cảm thấy bất an!

Ai cũng lo lắng bên phía Đông Hải sẽ phản công, sẽ tới trả thù với quy mô lớn!

Lục Thiên ngã rồi, ai còn có thể đỡ nổi Đông Hải với khí thế mạnh mẽ đây?

Nhưng… Đông Hải vẫn không có phản ứng.

Rất nhanh lại có tin tức truyền ra, Đông Hải chính là một mảnh cấm địa, chỉ cần anh không vào trong đó gây sự, tất nhiên sẽ an toàn.

Cho dù không biết làm sao lại có tin tức này truyền ra, nhưng ít ra điều này làm cho không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Giang Ninh không để ý tới tình hình bên ngoài. Hắn trở về Đông Hải tiếp tục cuộc sống của mình.

Mà đám người anh Cẩu không biết mệt mỏi, tiếp tục tập trung vào rèn luyện càng điên cuồng hơn.

Những kẻ điên nếm được ngon ngọt sẽ chỉ biết càng lúc càng điên cuồng hơn thôi…

Lục Thiên không dám quay về Lâm Hải.

Ông ta cũng không dám ở lại Thiên Hải. Bây giờ, hai nơi này đều vô cùng nguy hiểm đối với ông ta.

Ông ta lo lắng Giang Ninh sẽ truy sát mình, gi ết chết hoàn toàn nhóm người của mình!
Bình Luận (0)
Comment