Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 254

Thỏ khôn có ba hang, Lục Thiên ẩn nấp ở một địa điểm bí mật mà ông ta đã thu xếp từ trước rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Anh em bên cạnh đều đã chết!

Con trai duy nhất của mình cũng đã chết!

Tất cả đều chết ở trong tay tên đáng sợ Giang Ninh này.

Cho tới giờ phút này, trong đầu ông ta nghĩ tới cảnh tượng Giang Ninh ra tay, vẫn không khỏi sởn tóc gáy.

“Quá mạnh!”

Lục Thiên hít sâu một hơi: “Cho dù là cao thủ trong những thế lực lớn phía bác kia cũng chưa chắc có người nào mạnh như vậy.”

Ông ta chứng kiến qua cao thủ thật sự, biết những cao.

thủ võ đạo chân chính này sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Chính bởi vậy, ông ta càng cảm thấy Giang Ninh sâu không lường được.

“Mình phải đi tới phía bắc. Lần này bị tổn thất quá lớn, sợ rằng vị kia sẽ trách tội xuống mất.”

Bây giờ không chỉ giới xã hội đen Thiên Hải không còn, ông ta thậm chí cũng chưa chác giữ được Lâm Hải, không có đủ thực lực thì có thể sống được cũng rất khó khăn!

Vừa nghĩ tới tính tình của người kia, sắc mặt Lục Thiên có chút khó coi, sợ răng mình sẽ còn phải trả giá đắt hơn nữa.

Nhưng bây giờ, bất kể là Lâm Hải hay Thiên Hải đều là mảnh đất thị phi, ông ta phải lập tức rời đi.

Lục Thiên hít sâu một hơi, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra và dốc mạnh vào miệng.

Cả đoạn đường hoảng hốt chạy trốn, ông ta chẳng có gì, ngay cả nước cũng không uống một giọt, lúc này đúng là cực kỳ mệt mỏi. Nhưng ông †a vẫn không dám nghỉ ngơi.

“Giang Ninh… Tao sẽ trả thù!”

Lục Thiên ném chai nước, kéo cửa đi ra.

Lục Thiên vừa mở cửa đã cảm thấy sau lưng ớn lạnh, một cảm giác nguy hiểm lập tức kéo tới!

“Keng..”

Tia lửa văng ra khắp nơi!

Lục Thiên không quay đầu lại, lập tức rút từ bên thát lưng ra một con dao găm, chợt đâm về phía sau.

Hai con dao va chạm vào nhau tóe lửa, ở trong bóng đêm càng dễ làm cho người khác chú ý.

“Tàn Kiếm!”

Lục Thiên quát lớn, khóe mắt muốn nứt ra: “Mày tới giết tao!”

“Anh em mày đều đã chết, tao tới đưa mày đi đoàn tụ với bọn họ”

Trong bóng tối vọng đến một giọng nói lạnh lùng.

Tàn Kiếm chậm rãi bước ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh, trong tay cầm một thanh kiếm gãy. Đầu kiếm gãy thoạt nhìn đã cũ, nhưng số người chết ở đây đoạn kiếm gãy này lại đếm không hết được…

“Hừ, chỉ dựa vào mày à? Tuổi già sức yếu còn muốn giế t chết tao sao? Nằm mơ đi!”

Lục Thiên cười lạnh, nắm con dao găm thể hiện ra phong thái quyết sống chết, trong lòng lại đang tính toán, muốn chạy trốn!

Nhất định phải trốn!

Ông ta không biết Tàn Kiếm có còn bố trí nào khác không. Có thể Tàn Kiếm không có, nhưng ông Phó nhất định sẽ có.

Một khi bọn họ quyết định ra tay, sẽ không dễ dàng cho mình có cơ hội chạy trốn.

“Trốn!”

Thấy Tàn Kiếm sắp ra tay, trong lòng Lục Thiên trầm xuống, cổ tay chợt vung lên. Con dao găm lập tức bay về phía mặt của Tàn Kiếm.

Ông ta không để ý được nhiều, xoay người bỏ chạy.

“Nếu tao biết mày ở đây, mày nghĩ mình còn thoát được sao?”

Ông Phó đã sớm biết chỗ ẩn nấp bí mật này, chỉ là chờ tới hôm nay, ông ta mới dùng mà thôi.

Lục Thiên không để ý được nhiều như vậy, ông ta mới chạy được vài bước thì đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, suýt nữa đã không đứng vững.

“Mày… mày bỏ độc vào trong nước!”

Chai nước khoáng kia vẫn còn nguyên, Lục Thiên không dám uống loại nước khác, nhưng không ngờ vẫn bị người ta động tay động chân.

Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, đầu óc Lục Thiên choáng váng, ngã ngồi xuống, không có sức chạy trốn nữa.

Tàn Kiếm bình tĩnh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lục Thiên, vẻ mặt vẫn vô cảm.

“Chúng mày… chúng mày muốn gây ra cuộc chiến giữa hai thế lực lớn sao?”

Lục Thiên thở hổn hển, tức giận nói.

“Cuộc chiến có bao giờ dừng đâu?”

Tàn Kiếm không nói nhiều lời vô nghĩa, thanh kiếm gãy trong tay chợt vung lên, một cái đầu người… bay ra.
Bình Luận (0)
Comment