Siêu Cấp Shipper

Chương 209

Phương Dạ hơi híp mắt lại: "Chuyện thứ hai này ấy à, chính là không được để cậu tôi làm vật hiến tế thay."

Nhìn thấy Hà Dĩnh đứng cùng một chỗ với bọn họ, thực ra ngay từ đâu Liễu Quốc Đào đã sớm dự liệu được chuyện này, nhưng anh ta vẫn giả bộ nói ngu nói ngơ: "Lời này của anh là có ý gì, sao tôi nghe không hiểu?"

Phương Dạ cười lạnh, đáp: "Bớt giả bộ ngu đần đi, bản án của Liễu Dũng, anh em con chú bác với anh đấy, người chết thay sẽ là cậu của tôi, ông ấy là luật sư công ty, sở dĩ các người cho ông ấy ngồi vào vị trí luật sư là bởi vì muốn tương lai xảy ra chuyện thì sẽ lấy ông ấy ra làm bia đỡ đạn mà thôi."

Liễu Quốc Đào đành thành thật nói: "Tôi có thể đồng ý chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai, cần phải hỏi ý kiến của chú tôi đã."

Phương Dạ gật đầu: "Không sao, chúng tôi có thể đợi."

Liễu Quốc Đào đi vào phòng, nhấc điện thoại bàn lên gọi.

"Alo, chú phải không?"

Điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Quốc Đào, bàn chuyện như nào rồi, giải quyết xong thằng nhãi tự chuốc họa vào người kia rồi chứ?"

Liễu Quốc Đào trầm giọng đáp: "Chú, chúng ta gặp rắc rối rồi, hình như trong tay anh ta có chứng cứ phạm tội của chúng ta."

"Hả? Chứng cứ gì?"

Liễu Quốc Đào ấp úng nói: "Là... là những dữ liệu trong tay Phì Trùng."

"Cái gì?" Liễu Quốc Đào suýt nữa quăng cái điện thoại đi: "Liễu Quốc Đào ơi là Liễu Quốc Đào, không phải trước đó tao đã bảo mày rằng chỗ dữ liệu đó rất quan trọng, tuyệt đối không được để lộ sơ xuất nào rồi hay sao? Mày vẫn luôn coi lời tao nói như gió thoảng qua tai, nếu đống dữ liệu kia bị tiết lộ ra ngoài thì chúng ta chuẩn bị ngồi tù đi là vừa!"

Liễu Quốc Đào vội vàng nói: "Chú à, chú khoan vội, đống dữ liệu kia vẫn nằm trong tay thằng nhãi đó, nó dùng chúng là vật trao đổi để đàm phán với chúng ta."

Liễu Kiếm Phong nói chậm lại hơn chút: "Ồ, vậy điều kiện của nó là gì?"

"Thứ nhất là lấy lại tiền cho công ty của Phạm Nam."

"Chuyện này, chẳng phải cũng chỉ có mỗi hơn một triệu thôi sao, đồng ý với nó đi."

"Chuyện thứ hai, chính là không được để Phạm Nam làm vật chết thay nữa."

Liễu Kiếm Phong ngừng một lát rồi từ chối: "Cái này tuyệt đối không thể được, không đổ lên đầu Phạm Nam, vậy chẳng lẽ để Tiểu Dũng tự mình chịu trận? Tội của nó đủ để bị phán án tử hình đó!"

Liễu Quốc Đào khuyên: "Chú à, thực ra cháu cảm thấy đồng ý điều kiện đó của anh ta cũng không sao, chỉ cần trước hết lấy lại được dữ liệu về, chuyện sau đó chẳng phải chúng ta thích gì nói đấy rồi sao? Đây là sơn trại nhà họ Liễu mà."

"Vậy được, chuyện này mày cứ thế mà làm, nhớ kỹ, cho dù thế nào cũng phải lấy lại dữ liệu, hiện giờ đội tuần tra Hoa Hải đang rất để ý tới chúng ta, ngộ nhỡ để lộ ra bên ngoài thì ngay cả ông trời cũng không cứu nổi chúng ta đâu."

"Chú cứ yên tâm đi, cháu biết cần làm gì rồi!"

Liễu Kiếm Phong bí mật nói: "Sau khi lấy lại được dữ liệu, Hà Dĩnh và những thằng kia không cần phải giữ lại nữa, cho bọn chúng cùng nhau lên đường luôn đi, đáy sông Bắc Giang có hơi lạnh, đông người như vậy cũng náo nhiệt hơn một chút!"

"Biết rồi!"

Liễu Kiếm Phong dập máy, sau đó ngồi xuống ghế sô pha nhìn người đàn ông trong màn hình tivi đang hỏi: "Cha, họ Phương kia có chứng cứ trong tay thật sao? Có chắc anh họ không bị anh ta lừa đấy chứ?"

Liễu Kiếm Phong trừng mắt lườm anh ta một cái: "Thà tin chuyện này là thật còn hơn bỏ qua không tin, hơn nữa anh họ con làm việc cẩn thận hơn con nhiều, nếu không phải thằng nhãi con gây ra chuyện lớn ở Hoa Hải thì sơn trại nhà họ Liễu chúng ta đâu có bị đội tuần tra Hoa Hải ghim như vậy?"

Liễu Dũng tỏ vẻ khinh ghét, đáp: "Con đâu có biết mượn tiền để chơi mấy đứa con gái lại phiền hà như thế, chuyện này có thể trách con sao, có trách thì phải trách bọn họ quá yếu đuối, chơi tập thể hít thuốc lại quá mức sa đà như vậy."

Liễu Kiếm Phong nổi giận: "Mày thì biết cái mông, tao đã sớm bảo mày đừng nên vung tay quá xa! Ở đây là Hoa Hải, không phải huyện Lê, huyện Lê còn có chú Hứa của mày ở đó, cho dù mày có chọc trời thủng một lỗ to cũng không vấn đề gì, nhưng mày rây phải tuần tra Hoa Hải, chuyện này không phải cứ dùng tiền là giải quyết được đâu!"

Liễu Dũng tỏ ra không có gì đáng ngại: "Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, còn có thể thế nào nữa, cứ theo kế hoạch lúc trước đem Phạm Nam ra làm con tốt thí mạng là được rồi, dù sao ông ta cũng là luật sư công ty, tránh làm sao khỏi trách nhiệm."

Liễu Kiếm Phong nói: "Tính chuyện đó sau, việc cấp bách trước mắt là phải lấy lại dữ liệu từ tay Phương Dạ về."

"Không phải cha nói anh họ làm rất được việc sao, chuyện này cứ giao cho anh ấy làm là được rồi."

Mặc dù lời này nói không sai nhưng trong lòng Liễu Kiếm Phong vẫn hơi bất an, có thể tồn tại sừng sững ở huyện Lê nhiều năm như vậy, bình thường vẫn luôn dựa vào sự cẩn trọng dè dặt hết sức, ông ta thật không ngờ tới tình cảnh già rồi còn để thuyền lật trong mương như thế này.

"Không được, tao vẫn không thể yên tâm nổi, thôi thôi bỏ đi, tao vẫn nên tự mình đi một chuyến, phải tận mắt nhìn thấy đống dữ liệu đó bị xóa sạch mới có thể yên tâm được!"

"Vậy được, con cũng đi cùng cha, nghe nói bản lĩnh họ Phương kia không tệ chút nào, con muốn phen này thử nói chuyện với anh ta xem sao." Liễu Dũng đang ngồi trên sô pha cũng đứng dậy, vóc người của anh ta tuyệt đối không hề giống với người phương Nam, so với cha anh ta, còn cao hơn hai cái đầu!

Ngoài việc lớn lên cao ráo ra, thân hình anh ta cũng rất to lớn vạm vỡ, cơ bắp trên cánh tay với lưng cuồn cuộn lộ ra, vừa nhìn là biết vô cùng khỏe khoắn.

Liễu Kiếm Phong lên tiếng nhắc nhở: "Mày đừng coi thường người ta, mấy tên đệ dưới tay Phì Trùng đều là dạng thân thủ nhanh nhẹn mà cũng chưa đến hai ba chiêu đã bị nó hạ cho đo ván rồi đó."

Liễu Dũng cười lạnh: "Vậy có khác gì phế vật? Con một tay đã có thể lật nhào trăm thằng."

Vừa dứt lời, anh ta bèn lập tức hung hăng đấm về phía trước một phát.

Bụp!

Một tiếng động cực kỳ lớn vang lên, bức tường có treo màn hình tivi bỗng nhiên bị cú đấm của Liễu Dũng làm cho thủng một lỗ, bụi xi măng từ đó rơi ra lả tả, còn Liễu Kiếm Phong thì tái mét cả mặt mày!

"Cái thằng phá gia chi tử này, muốn đánh đá gì thì cút xuống tầng hầm mà đánh bao cát, mày đấm vào vách tường trong nhà làm gì hả?"

"Cha, con chán ngấy đấm bao cát rồi, đổi chút khẩu vị cũng đâu có tệ, đừng có tiếc cái vách tường của cha nữa, chúng ta đi thôi." Liễu Dũng chẳng buồn bận tâm cứ thế rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại người cha già đang trừng mắt tức giận Liễu Kiếm Phong...

Cùng lúc đó, Liễu Quốc Đào cũng đã trở về phòng thưởng trà.

"Nói cho các người một tin tốt, chú tôi đã đồng ý chuyện thứ hai, chúng tôi sẽ sắp xếp người khác làm vật chết thay sau."

Phạm Nam xen vào: "Nói mồm thì không tính, anh phải có giấy cam kết, nếu thật sự đội tuần tra tìm tới cửa, tôi còn có cái lấy ra làm bằng chứng."

Liễu Quốc Đào cười lạnh: "Ông nghĩ tôi sẽ làm ra loại chuyện ngu ngốc vậy ư? Trước đây tôi đã từng nói rồi, sơn trại nhà họ Liễu luôn làm việc với quy tắc minh bạch rõ ràng, nếu ông chủ Liễu đã đồng ý thì tuyệt đối sẽ không có chuyện nuốt lời!"

Phạm Nam vẫn muốn nói gì đó thì Phương Dạ đã ngăn ông ta lại: "Cậu à, cậu chủ Liễu nói không sai, nếu giờ anh ta viết giấy cam kết thì há chẳng phải là đem nhược điểm giao vào tay chúng ta sao, cháu tin nhân phẩm của anh ta, thôi thì bỏ qua cái giấy cam kết đó đi."

Trong lòng Hà Dĩnh có chút không chịu, cô ta đã đi theo Liễu Quốc Đào nhiều năm, đương nhiên biết con người anh ta "tốt" đến đâu, có điều Phương Dạ nói cũng có lý, chuyện đến nước này chỉ đành tin tưởng đối phương mà thôi.

"Được, nếu anh đã thoải mái thì tôi cũng phải nghĩ thoáng đi chút, bây giờ tôi lập tức chuyển tiền lại cho các anh!" Liễu Quốc Đào hơi mỉm cười: "Đến mang điện thoại của bọn họ lại đây, sau đó gọi người tới đóng máy che lại."

"Vâng, cậu chủ Liễu!"

Một tên mặc đồ đen nghe theo sai bảo, sau đó vội vàng chạy xuống tầng dưới.

Bình Luận (0)
Comment