Siêu Cấp Shipper

Chương 210

Cũng không lâu sau đó, người mặc áo đen quay lại trả điện thoại di động cho bốn người kia, sau đó tiến đến bên cạnh Liễu Quốc Đào thấp giọng nói: "Cậu Liễu, điện thoại của tên họ Phương đó vẫn chưa mở khóa được."

Liễu Quốc Đào nhíu mày nói: "Chẳng lẽ hai cái tên đó là đồ ăn hại sao, chúng ta tốn biết bao nhiêu tiền như thế mời tụi nó về. Còn tự xưng là cao thủ điện tử gì gì đó, giờ đến ngay cả một cái điện thoại trong nước sản xuất cũng không mở khóa được?"

Người mặc áo đen bất đắc dĩ nói: "Bọn họ đã dùng hết cách rồi, nhưng mà chương trình khóa của cái điện thoại đó vô cùng rắc rối, nhất định không phải là kiểu hệ thống tự động trong điện thoại. Bẻ khóa thật ra không khó, nhưng mà ít nhất cũng phải mất nửa tiếng."

"Nửa tiếng? Sao tụi nó không bảo nửa tháng luôn đi?"

Liễu Quốc Đào hậm hực nói.

Sau khi cầm lại điện thoại, Phương Dạ vẫn chưa mở lên đã biết trước đó có người đã cố sức để bẻ khóa điện thoại của mình.

Ngay cả một lớp khóa màn hình mà anh tùy tiện cài đặt cũng đều không thể bẻ được, điều đó chứng tỏ trình độ người này thật sự chẳng ra sao.

Trong đội cảnh sát của huyện Lê, đội trưởng Hứa Tự An dắt theo mấy người cấp dưới, đang đứng trong viện hút thuốc.

Một người đội phó hỏi: "Đội trưởng Hứa, rốt cuộc chúng ta ở đây đợi ai vậy?"

Hứa Tự An nhàn nhạt đáp: "Đợi lãnh đạo cấp cao của Hoa Hải tới."

Một người đội phó khác lại nói: "Đội trưởng Hứa, có phải là vì vụ án công ty cho vay không, vậy không phải là có liên quan tới Liễu..."

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, sẽ không có lợi ích gì cho các anh đâu." Hứa Tự An bỗng mở miệng lườm người kia một cái, người đó ngay lập tức câm như hến, không dám thở mạnh.

Một tên đội phó ở phía trước cười nói: "Đội trưởng Hứa, tôi nghe nói Hoa Hải lần này cử một cô gái đẹp tới đây. Vừa mới tốt nghiệp đại học chưa tới mấy năm đã bò lên được chức vị trung đoàn trưởng rồi. Anh nói có phải là cô ta có chỗ dựa không?"

Hứa Tự An cười lạnh: "Không phải chỉ là một cô em thôi sao, không dựa vào mối quan hệ thì còn có thể dựa vào gì chứ. Cũng không biết trên đó nghĩ như nào, lại phái một cô gái chân yếu tay mềm đi đảm nhiệm vụ án lớn như này nữa."

Một tên cấp dưới khác lại nói: "Nhưng mà tôi nghe nói, mấy ngày trước cô gái đó phá được một vụ án liên hoàn, cho nên mới được thăng chức làm trung đoàn trưởng."

"Hừ, đó chỉ là lời giải thích ở bên ngoài mà thôi, chúng ta cũng đâu biết vụ án đó thực chất là do ai phá chứ. Tôi đoán nhất định là cấp trên nhìn trúng cô ta, cho nên mới đẩy hết công lao lên người cô ta rồi."

"Anh nói nghe rất có lý, thời buổi này nếu như không có chút quan hệ, vậy sao có thể bò nhanh như vậy được?"

"Đúng đó, tôi làm cảnh sát sắp hai mươi năm rồi, bây giờ cũng chỉ là một đội phó mà thôi. Cô gái đó tuổi so ra còn nhỏ hơn cả con gái của tôi, dựa vào cái gì mà..."

Đang lúc than vãn, phía ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng của động cơ xe ô tô. Cả đám cùng nhau dập thuốc lá, đứng ngay ngắn thành hàng.

Mấy giây sau, năm chiếc xe cảnh sát biển số Hoa Hải chạy vào cổng chính.

"Nhãi ranh, cũng không biết phá được vụ án như nào lại kéo nhiều người tới như vậy?" Một tên tiểu đội trưởng thở dài nói.

"Có gì đáng ngạc nhiên đâu, người ta chính là trung đoàn trưởng của Hoa Hải đó, tự cao tự đại đều là lẽ thường tình."

Hứa Tự An nhìn thấy nhiều xe như vậy cũng hơi bất an, càng có nhiều người tới thì càng chứng tỏ bên kia rất xem trọng vụ án lần này, bản thân anh ta nhất định phải cẩn thận rồi.

Cửa xe mở ra, Từ Lệ hiên ngang bước xuống xe cùng với mười người cảnh sát khác, trợ thủ vẫn là Phùng Khang, chỉ có điều bây giờ anh ta đã được lên chức thành đội trưởng rồi. Dù sao để giải quyết được vụ án lần trước, anh ta cũng là một trong những người tham gia chủ chốt, dù cho từ đầu tới cuối hoàn toàn không có hữu dụng gì nhiều.

Từ Lệ tới bắt tay với đám người của Hứa Tự An xong, Phùng Khang thuật lại sơ qua lý do bọn họ tới đây, lần này bọn họ tới huyện Lê là để điều tra vụ án công ty cho vay.

Bởi vì mức ảnh hưởng quá lớn cho nên tỉnh đã liệt kê vụ án này vào danh sách những vụ quan trọng, giao trách nhiệm cho trung đoàn ở Hoa Hải phải điều tra rõ chuyện này, trong vòng một tuần lễ phải mang tội phạm ra trước vành móng ngựa. Từ Lệ lại vừa mới được lên chức, bây giờ chính là giai đoạn nhiệt huyết sục sôi nhất, dĩ nhiên đã chủ động xin đi tới huyện Lê để điều tra vụ án.

Phùng Khang hỏi: "Đội trưởng Hứa, xin hỏi anh có biết gì về tình huống của công ty này không?"

Hứa Tự An cười rạng rỡ: "Đội trưởng Phùng, tôi đã sai người điều tra rồi. Chủ công ty này tên là Phạm Nam, chuyện này hết mươi mười phần là có liên quan tới ông ta."

Từ Lệ hỏi: "Biết địa chỉ của ông ta ở đâu không?"

Hứa Tự An gật đầu đáp: "Biết, bởi vì nợ nần chồng chất nên đã bị chủ nợ thế chấp căn nhà. Bây giờ ông ta đang ở nhà của chị cả của ông ta. Chị cả của ông ta tên là Phạm Ngọc Lan, anh rể là Phương Vân."

Từ Lệ gật đầu: "Được, vậy bây giờ chúng ta chia ra hai đội điều tra, một đội đi tới nhà họ Phương bắt người, một đội khác tới sơn trại nhà họ Liễu bắt Liễu Kiếm Phong!"

Hứa Tự An ngây người hỏi: "Tại sao lại bắt Liễu Kiếm Phong?"

Phùng Khang giải thích: "Bởi vì chúng tôi đã nắm giữ được chứng cứ phạm tội của ông ta, hơn nữa chứng cứ này cũng cho thấy Liễu Kiếm Phong có liên quan mật thiết tới công ty của Phạm Nam, cho nên đội trưởng Từ mới cảm thấy ông ta có khả năng là người đứng ở sau gây án!"

Hứa Tự An nói: "Nhưng mà sơn trại nhà họ Liễu dân tình rất hùng mạnh, hơn nữa Liễu Kiếm Phong là trại chủ, bình thường rất được dân vùng núi kính yêu. Nếu như thật sự phải xông vào bắt người thì chỉ e sẽ làm dân tình ở đó phẫn nộ!"

Từ Lệ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm mà nói: "Bởi thế nên tôi mới dắt theo nhiều người như vậy tới, cộng thêm người của đội trưởng Hứa tiếp tay nữa, có lẽ sẽ không quá khó để đối phó với một sơn trại nho nhỏ nhà họ Liễu đâu nhỉ?"

Hứa Tự An toát mồ hôi lạnh, giải thích: "Sơn trại nhà họ Liễu có hơn hai ngàn hộ dân sinh sống, trong đó thanh niên trai tráng đã chiếm hết một nửa số dân rồi. Cho dù chúng ta có gộp hai bên người lại, cũng như là trứng chọi với đá mà thôi."

Từ Lệ hừ lạnh: "Đội trưởng Hứa, anh chỉ cần chịu trách nhiệm dẫn đường là được rồi. Lỡ như nhân lực thật sự không đủ, phía trên sẽ chi viện kịp thời. Tình hình cấp bách, chúng ta phải lập tức xuất phát!"

Lời nói của cô ta vốn không thể nghi ngờ, Hứa Tự An hết cách, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.

Ngoại trừ một người đội phó huyện Lê dắt theo hai người tới nhà họ Phương bắt người, những người khác đều đi tới sơn trại nhà họ Liễu, bố trí dày đặc đến tám, chín chiếc xe.

Từ Lệ còn có dự tính khác, ngồi cùng xe với Hứa Tự An.

Dọc theo đường đi, mặc dù đội trưởng Hứa vẫn tỏ ra bình chân như vại, nhưng thực chất đã vô cùng hoảng loạn rồi.

Nếu như bằng chứng trong tay Từ Lệ là xác thực vậy thì Liễu Kiếm Phong khẳng định là chạy trời không khỏi nắng, bản thân anh ta mấy năm này lại nhận hối lộ rất nhiều từ phía ông ta, chỉ sợ tới lúc mọi chuyện đổ vỡ rồi sẽ không thể tránh vạ lây được.

Sau khi lên xe xong, Từ Lệ gọi cho Phương Dạ, đáng tiếc đầu dây bên kia vẫn không thể liên lạc được. Cô ta hậm hực khẽ nghiến răng, không ngừng mắng thầm trong bụng.

"Cái tên Phương Dạ chết bầm, anh không thể chờ tôi trả lời tin nhắn xong rồi hãy hành động sao? Hơn nữa trong lúc này mà tại sao lại tắt máy chứ, thực sự là đang gấp muốn chết rồi!"

Tin nhắn mà Phương Dạ gửi cho cô chỉ vẻn vẹn có một câu: "Cô từ từ xem tài liệu đi, tôi tới sơn trại nhà họ Liễu tìm Liễu Kiếm Phong."

Theo như tài liệu mà anh đã gửi, Liễu Kiếm Phong không phải là người tầm thường, mà sơn trại nhà họ Liễu đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì. Mặc dù Phương Dạ đánh đấm rất giỏi, nhưng mà cứ một mình xông vào hang hùm như thế thì kiểu gì cũng phải gặp khó khăn, cho nên Từ Lệ mới vội vã đuổi tới.

Phương Dạ chỉ vừa mới mở nguồn điện thoại đã thấy trên màn hình hiện lên gần mười tin nhắn chưa đọc.

Tiện tay mở ra, tất cả đều là của Từ Lệ gửi tới, thậm chí trong số đó còn có không ít "lời oanh vàng thỏ thẻ" của người kia gửi gắm.

“Phương Dạ, tài liệu này anh lấy được từ đâu?"

"Vì sao anh lại muốn tới tìm Liễu Kiếm Phong, có biết là rất nguy hiểm hay không?"

"Đồ âm binh, đang yên đang lành lại tự nhiên khóa máy làm gì?"

"Nhanh mở máy đi, làm ơn làm ơn!"

"Anh lại một mình đi tới sơn trại nhà họ Liễu, có biết chữ Chết ghi như nào không vậy hả? Tôi sắp tới huyện Lê rồi, lập tức sẽ dẫn người qua tới. Anh nhất định phải kiên trì đó!"

"Cầu xin anh mở máy lên đi!"

"Nhanh mở máy đi đồ âm binh, có phải anh đã chết rồi không?"

Bình Luận (0)
Comment