Siêu Cấp Shipper

Chương 229

Người phụ trách vừa nhìn thấy Phương Dạ đã cảm thấy có hơi quen mặt, dò hỏi: "Anh này là ai?"

Lâm Kiều Như giới thiệu: "À, anh ta chính là người ủy thác của tôi, Phương Dạ."

Người phụ trách nghe cái tên này xong cuối cùng cũng như tỉnh ngộ ra: "À, chả trách sao nhìn anh lại quen mặt như vậy, hóa ra anh chính là bạn trai của phó trung đoàn trưởng Từ!"

???

Phương Dạ và Lâm Kiều Như lập tức ngơ ngác, Trâu Lệ Lệ ở sau cũng mặt đầy dấu chấm hỏi.

Lầm Kiều Như không thể tin được đưa mắt nhìn qua Phương Dạ, trung đoàn trưởng có cấp bậc lớn như nào, vậy mà lại là bạn gái của tên khốn này?

Phương Dạ ngờ vực hỏi: "À... Có thể cho tôi hỏi chút được không, chuyện tôi là bạn trai của phó trung đoàn tưởng Từ đó là anh nghe được từ đâu vậy?"

Người phụ trách cười hì hì nói: "Còn có thể nghe từ đâu nữa, dĩ nhiên là chính miệng phó trung đoàn trưởng Từ nói rồi. Lần trước ở lễ chúc mừng đó, cô ấy uống say rồi nói trước mặt cả đoàn người..."

Phương Dạ nghe xong trực tiếp che mặt lại cạn lời. Từ Lệ cô mồm to thế, đô yếu thì uống chút lại có chết ai đâu chứ.

Anh không thể làm gì khác hơn chỉ nói: "Nếu đã là lời nói lúc say thì dĩ nhiên là không được tính rồi, tôi với phó trung đoàn trưởng Từ của các anh hoàn toàn trong sạch nha."

Người phụ trách làm ra vẻ như tôi hiểu mà, lại nói: "Biết rồi, biết rồi, thanh niên thì dễ ngại, chuyện này tôi hiểu!"

Anh hiểu cái con khỉ mốc chứ hiểu.

Phương Dạ lắc đầu bất lực, chuyện đã như này rồi thì càng tẩy sẽ lại càng đen, không còn cách nào khác chỉ có thể chuyển chủ đề: "À... Nộp tiền bảo lãnh ở đâu vậy?"

Người phụ trách cười nói: "Ở lầu dưới chỗ thu phí, tôi dắt mấy người đi."

Phó trung đoàn trưởng Từ đang nổi tiếng khắp cả đội, hơn nữa mới vừa rồi còn phá được một vụ án lớn được cấp trên coi trọng cùng với đội cảnh sát ở tỉnh, dĩ nhiên phải đối đãi khách khí với bạn trai của cô ta một chút rồi.

Phương Dạ cũng không tiện từ chối: "Vậy làm phiền anh."

"Không phiền không phiền, đây là chuyện nên làm mà, mời đi lối này!"

Người phụ trách này trong đội cảnh sát cũng coi như là có cấp bậc, nhìn thấy anh ta đối xử khách khí với Phương Dạ như thế, trong lòng Lâm Kiều Như cũng không khỏi suy xét lại cái người đã từng là đối tượng hẹn hò này của mình một phen.

Tài sản hơn trăm triệu, có mối quan hệ hữu nghị với tổng giám đốc Tiêu, hơn nữa lại có thể được trở thành đối tượng trong lòng của phó trung đoàn trưởng Từ của đội cảnh sát thành phố. Cái tên này, thực sự là một thằng nhóc sắp tốt nghiệp đại học, sống với cha mẹ trong cái nhà chật chội hai phòng ngủ một phòng khách ở cái huyện Lê mà cô ta nói tới đó sao?

Đùa kiểu gì thế?

Cô ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, sự tò mò dành cho Phương Dạ cũng ngày một nhiều hơn.

Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách, công đoạn nộp tiền bảo lãnh cũng thuận buồm xuôi gió, chưa tới mười phút đã làm xong thủ tục. Phương Dạ và Trâu Lệ Lệ cũng vào trong phòng giam gặp Hạ Vi, chỉ có mình cô ta ngồi lẻ loi bên trong góc phòng giam, vẻ mặt vô cùng tiều tụy, vừa thấy đã khiến lòng người chua xót.

Nhìn thấy rõ được dáng vẻ của nghi phạm, Lâm Kiều Như lại cảm thấy trong lòng có chút thiên vị. Dáng vẻ của Trâu Lệ Lệ không tệ, Hạ Vi này cũng là một người xinh đẹp, mà phó trung đoàn trưởng Từ dù chỉ thấy hình thôi nhưng cũng biết được dáng vẻ cũng không kém cạnh gì mình. Mấy cô gái ở bên cạnh tên Phương Dạ này sao ai cũng đều là người đẹp hết vậy?

Chả trách sao lần xem mắt đó anh lại đùa giỡn với cô ta như vậy, hóa ra là bản thân anh cũng không thiếu phụ nữ đẹp vây quanh.

Nghĩ tới đây, Lâm Kiều Như lại bỗng thấy tức tối.

Bỏ ra một trăm triệu để bảo con gái nhà người kia tới bệnh viện xác thực, hành động này quả thật là khiến người khác tức điên mà.

Người cảnh sát phụ trách đó dùng chìa khóa mở cửa nhà tù ra: "Hạ Vi ra ngoài đi, có người tới bảo lãnh cho cô rồi."

"Hả?"

Hạ Vi ngẩng đầu nhìn, lại thấy được Phương Dạ đang đứng bên ngoài mỉm cười, cô ta lập tức mừng rõ, không để ý tới bên cạnh còn có người khác, cứ trực tiếp đi ra ngoài vùi vào trong lồng ngực anh mà khóc lớn.

"Phương Dạ, cuối cùng cậu cũng tới rồi... Hu hu... Tôi ở đây một mình thật sự rất sợ.."

Phương Dạ không đẩy người này ra, chỉ là nhẹ nhàng vỗ lấy lưng cô ta mà an ủi: "Yên tâm đi, đã không sao rồi. Chúng ta ra ngoài đó sẽ tìm tên họ Tề kia tính sổ, sẽ cho chị trút cơn giận này nhé."

Nhìn thấy hành động thân mật đó của họ, người phụ trách cũng có chút líu lưỡi, hóa ra giữa hai người này không phải là kiểu quan hệ nam nữ bình thường à?

Phó trung đoàn trưởng Từ nổi danh là tính tình nóng nảy đó nha, nếu để cô ta nhìn thấy cảnh này thì kết cục của Phương Dạ kia chẳng phải sẽ vô cùng thê thảm sao, dù sao danh hiệu người đứng đầu về khoản vật lộn trong đội cảnh sát cũng không phải là hư danh thôi đâu.

Được rồi được rồi, lo chuyện người ta nhiều như vậy làm gì, người đàn ông có thể đoạt được phó trung đoàn trưởng Từ thì nhất định cũng không phải là dạng tầm thường gì rồi.

Người phụ trách có lòng nhắc nhở: "E hèm, anh Phương à, bây giờ anh có thể mang cô Hạ đi, nhưng mà phạm vi hoạt động của cô ấy sẽ bị giới hạn. Hơn nữa, sáng mai còn phải tới trình diện với đoàn đội một lần, đây là quy định của việc nộp bảo lãnh, hi vọng anh đừng quên."

Phương Dạ gật đầu: "Yên tâm đi, mỗi ngày tôi sẽ dắt cô ấy tới, cám ơn anh."

"Không cần khách sáo!"

Bốn người đang muốn rời khỏi, cửa phòng giam lại bỗng bị người khác đẩy ra.

Phương Dạ ngẩng đầu nhìn lên, người tới lại chính là Từ Lệ và Phùng Khang.

Người phụ trách kinh ngạc nói: "Trung đoàn phó Từ, không phải là cô đang họp với trung đoàn trưởng sao?"

"Đã họp xong rồi." Từ Lệ liếc mắt nhìn Hạ Vi đang thút thít như mèo con ở trong lòng Phương Dạ, mặt cô ta cũng đang hiện rõ sự tức giận.

Phương Dạ còn chưa kịp nói gì, Từ Lệ đã lạnh lùng nói: "Cô chính là Hạ Vi?"

Hạ Vi cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn gật đầu nói: "Chính là tôi."

Từ Lệ khẽ liếc Phương Dạ một cái, sau đó nghiêm mặt nói: "Rất xin lỗi, trung đoàn trưởng đã hạ lệnh hủy bỏ đơn bảo lãnh của cô, mời quay trở lại phòng giam."

Trâu Lệ Lệ và Lâm Kiều Như đưa mắt nhìn nhau, tiêu rồi, vừa nhìn đã biết là phó trung đoàn trưởng ghen rồi.

Phương Dạ cau mày nói: "Từ Lệ cô đừng quậy nữa, cô ấy là bà chủ của tôi, cũng đâu phải cô không biết!"

Từ Lệ lạnh lùng nói "Tôi không có quậy, vừa rồi trung đoàn trưởng đã ra quyết định."

Phương Dạ nghi ngờ: "Có thể cho tôi biết lý do không?"

Phùng Khang thấy Từ Lệ chỉ thở dốc không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng giải thích: "Là như này nè Phương Dạ, theo như đã điều tra kỹ càng, khu vực bếp của quán trà sữa đó không chỉ tìm thấy vỏ cây thuốc phiện, còn tìm ra được một thành phần chất gây nghiệp mới ra hiện nay, loại này tên là MH3 còn gây suy nhược cho cơ thể con người cao gấp mười lần so với khí tê. Đây là lần đầu tiên trong nước phát hiện tình trạng này nên trung đoàn trưởng đã liệt vụ án này vào loại trọng án giao cho đội phó Từ tiếp nhận. Cho nên dựa theo quy định, Hạ Vi là kẻ tình nghi hàng đầu không thể bảo lãnh được. Trừ phi..."

Phương Dạ sáng mắt lên: "Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi có ba người trở lên cùng bảo lãnh mới có thể."

Phương Dạ hỏi: "Phải là người như nào mới bảo lãnh được?"

Lâm Kiều Như nhắc nhở: "Người bảo lãnh không thể là người bình thường được, nhất định phải là người có sức ảnh hưởng ở Hoa Hải này mới được, chí ít thì cũng có cấp bậc cỡ tổng giám đốc Tiêu cơ."

"Vậy sao... Vậy được rồi, mấy người chờ ở đây, tôi đi nghĩ cách." Phương Dạ gãi đầu, nói thật, anh không quen nhiều mấy người có sức ảnh hưởng ở Hoa Hải này, ngoại trừ Tiêu Dương ra, chỉ có cha của Tần Yên Nhiên là Tần Thiên Nam. Đúng rồi, tổng giám đốc Andre của nhà hàng Saint Laurent chắc cũng được đấy nhỉ?

Tiêu Dương và Andre đều dễ nhờ rồi, khó khăn duy nhất chính là Tần Thiên Nam.

Chuyện nào khó thì cứ giải quyết đầu tiên vậy, anh đi tới ngoài cửa phòng gian, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Tần Yên Nhiên.

"Phương Dạ, anh tìm tôi có việc gì không?"

"À... Có thể cho tôi xin số điện thoại của cha cô được không?"

"Số điện thoại của cha tôi?" Tần Yên Nhiên ngây ngẩn cả người: "Anh tìm ông ấy làm gì?"

Phương Dạ quyết định trêu người này một chút, cố ý cất cao giọng điệu: "Tôi muốn tìm ông ta bàn chuyện cầu hôn..."

Bình Luận (0)
Comment