Siêu Cấp Shipper

Chương 230

Trong lúc Tần Yên Nhiên đang ngơ ngác, Phương Dạ cuối cùng mới nói nửa câu sau ra.

"Bàn chuyện cầu hôn... dĩ nhiên là không thể nào rồi. Tôi muốn tìm ông ta đứng ra làm người bảo lãnh mà thôi."

"Anh!"

Tần Yên Nhiên nghe xong vừa giận vừa xấu hổ, thật sự là hận không thể thông qua tín hiệu di động mà đi tới bóp chết anh.

Phương Dạ vội vàng nói: "Ha ha ha, chỉ đùa chút mà thôi, tôi thật sự tìm cha cô có chuyện gấp."

"Biết rồi, bây giờ tôi sẽ gửi số của ông ấy cho anh. Đây là số điện thoại riêng của cha tôi, nhất định không được nói là tôi cho anh biết đó."

"Biết rồi, rất cảm ơn."

Tần Yên Nhiên cúp máy, nhanh chóng gửi số điện thoại qua.

Nhìn chuỗi dài gồm 8 chữ số, Phương Dạ thầm phỉ nhổ trong lòng.

Không hổ là nhà giàu có nứt vách ở Hoa Hải, quả nhiên là biết cách ra vẻ.

Điện thoại gọi đi, Tần Thiên Nam bên này nhìn thấy là một dãy số lạ còn cho rằng là điện thoại quảng cáo gì đó, cho nên có chút do dự không có bắt máy.

Phương Dạ cũng dự trù được tình huống này, anh không chút nhụt chí lập tức gọi lại thêm lần nữa, đáng tiếc lần này cũng không ai nghe máy

Úi chà, lại dám thêm mình vào danh sách đen?

Phương Dạ hừ lạnh, thêm số điện thoại đó vào một app gọi tự động.

Mấy giây sau đó, điện thoại của Tần Thiên Nam lại vang lên, vừa nhìn thấy lại là số máy kia, ông ta lập tức có hơi tức giận.

"Đây rốt cuộc là điện thoại khỉ gió gì vậy chứ, mua cho mắc tiền vào, đến cả chức năng danh sách đen mà cũng không hoạt động được."

Bất đắc dĩ, ông ta không thể làm gì khác hơn là bắt máy.

"Alo, ai đó?"

Phương Dạ có việc cần người này giúp, nên giọng điệu dĩ nhiên là cũng vô cùng thân thiết: "Chú Tần à, tôi là Tiểu Phương đây."

"Tiểu Phương?" Tần Thiên Nam ngây cả người, hình như ông ta đâu có quen ai tên Phương đâu nhỉ?

Nhưng mà giọng nói này lại có hơi quen nha.

"Cậu là Tiểu Phương nào?"

"Là Phương Dạ ạ, chú không nhớ tôi à?"

"Phương Dạ?" Tần Thiên Nam đột nhiên nhớ tới một người thanh niên trẻ tuổi vô cùng gai mắt, lập tức cũng không bình tĩnh được.

"Cậu... Tại sao cậu lại có số điện thoại riêng của tôi, ai đưa cho cậu?"

Dĩ nhiên Phương Dạ sẽ không bán đứng Tần Yên Nhiên, không thể làm gì khác chỉ qua loa mà nói: "Không rõ nữa, hình như là bác Trình hay ai đó. Nhưng mà đây không phải chuyện quan trọng, tôi muốn nhờ chú giúp một chuyện."

"Nhờ tôi giúp một chuyện, cậu nghĩ bản thân cậu là ai vậy?" Tần Thiên Nam hừ lạnh nói: "Nhóc con, cậu đừng có nghĩ bản thân mình là bạn trai cũ của Yên Nhiên thì có thể tìm tôi nhờ vả nha. Từ khoảnh khắc cậu lấy số tiền đó, chúng ta đã không còn quan hệ nào nữa rồi."

Phương Dạ lễ phép nói: "Tôi thật sự là có chuyện này xin chú giúp một tay, nếu như chú tiếc mấy chục triệu đó thì cùng lắm là tôi trả lại chú thì được rồi."

"Cậu đừng có nằm mơ, mang tiền trả lại tôi là muốn hủy bỏ thỏa thuận đúng không? Đừng trách sao tôi ra tay độc ác nha." Tần Thiên Nam nói tiếp: "Mấy chục triệu đó với nhà họ Tần mà nói thì chỉ là mất mấy sợi lông thôi, vốn dĩ tôi cũng không quan tâm lắm."

Phương Dạ nói: "Vậy chú cứ việc nói thẳng ra đi, như thế nào thì chú mới có thể chịu giúp tôi?"

Tần Thiên Nam lạnh lùng nói: "Được, vậy tôi sẽ nói thằng. Tôi đường đường là chủ nhà họ Tần, không thể nào giúp cậu làm việc gì cả. Cậu nên hiểu ý nghĩa của câu nói này đi, tạm biệt!"

"Chờ đã!" Phương Dạ nói: "Nếu như chú giúp tôi bây giờ, vậy thì Phương Dạ tôi nợ chú một ân tình, nếu như ngày nào đó chú gặp khó khăn, nhất định tôi trả cho chú phần ân tình này."

Tần Thiên Nam lập tức cười như được mùa: "Nhóc con, cậu cũng mạnh miệng lắm nha. Lại còn muốn nợ ân tình của gia đình giàu nhất đất Hoa Hải này nữa, cậu cảm thấy cả đời này của mình có cơ hội như vậy sao?"

Phương Dạ bình tĩnh nói: "Thế sự khó mà đoán trước được, trước đó thì có thể là chú sống trong cảnh no đầy, nhưng mà lỡ như có ngày nào đó chú thật sự cần tới tôi thì sao?

"Yên tâm đi, vĩnh viễn cũng không có ngày này đâu. Ha ha ha ha!" Tần Thiên Nam cười lớn, trực tiếp điện thoại.

“Cha già tự mãn khó xơi này, đừng ép tôi thật sự theo đuổi Tần Yên Nhiên đó nha. Tới lúc đó bảo đảm không chọc ông tức chết không lấy tiền.” Phương Dạ lặng lẽ phỉ nhổ, sau đó hậm hực buông điện thoại xuống.

Cò thiếu một người có sức ảnh hưởng nữa, rốt cuộc nên tìm ai bây giờ?

Phương Dạ loay hoay trên hành lang ngó nhìn, đúng lúc nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một cặp chị em đang nắm tay nhau đi ngang qua, trong đầu anh đột nảy ra sáng kiến.

Đúng rồi, Tô Diệu Anh của nhà họ Tô không phải rất cừ khôi đó sao, hà cớ gì lại không thử vận may?

Nói đến liền làm, anh lập tức bấm số gọi cho đối phương, đầu dây bên kia cũng không lâu sau đó đã bắt máy.

"Alo, là Phương Dạ đó à?"

"Diệu Anh hả, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một chút."

Tô Diệu Anh mỉm cười nói: "Chà, không ngờ lại có chuyện mà anh Phương đây không làm được phải tìm tới tôi giúp đỡ nữa đó nha."

Phương Dạ cười khổ nói: "Không đùa đâu, thật sự là có chuyện muốn khẩn cầu với cô đây này."

Anh thuật lại chuyện của Hạ Vi sơ qua một lần cho người kia nghe, không ngờ đối phương lại lập tức đồng ý.

"Không thành vấn đề, tôi bảo cha tôi gọi điện thoại cho trung đoàn trưởng của Hoa Hải nói một tiếng. Có ông ấy bảo lãnh, chỉ một người thôi là đủ rồi."

Phương Dạ ngạc nhiên nói: "Không phải chứ, cha cô máu mặt dữ vậy sao, còn có thể một mình gánh trọng trách cả ba ư?"

Tô Diệu Anh cười đến híp mắt: "Đúng vậy, cha tôi cái gì cũng bình thường, chỉ được mỗi máu mặt lớn mà thôi. Khi nào tới tỉnh thành rồi, tôi dắt anh đi gặp thử?"

Phương Dạ nghi ngờ hỏi: "Nghe giọng điệu này của cô, không phải là muốn tôi đi ra mặt phụ huynh đó chứ?"

"Ha ha ha, có phải là hù được anh rồi không?" Tô Diệu Anh cười duyên nói: "Tôi đã gặp phụ huynh của anh rồi, dĩ nhiên muốn anh phải trả lễ chứ!"

Phương Dạ ngỡ thật lại ấp úng: "Ơ... Nhưng mà lời mời này cũng đột ngột quá rồi, có như nào cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị quà tặng chứ. Cha cô thích tranh chữ hay là hiện kim, hay là đồ cổ, xác ướp gì đó?"

Tô Diệu Anh cười khanh khách: "Còn có cả xác ướp nữa hả, sao anh lại không nói luôn bánh chưng đi?"

Phương Dạ cười hì hì: "Bánh chưng chính là bảo vật quốc gia đó, phạm pháp à."

"Được rồi được rồi không lắm lời với anh nữa. Bây giờ tôi sẽ đi tìm cha tôi, tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Sau khi trở lại phòng giam, chỉ thấy Từ Lệ đang hỏi Hạ Vi một vài vấn đề, Phùng Khang ở bên cạnh ghi chép, còn Lâm Kiều Như cũng đang ghi chép bằng bút ghi âm.

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, khuôn mặt lạnh băng của Từ Lệ cũng đã giảm đi không ít.

Trải qua một vài câu hỏi và thẩm vấn trước đó, trực giác nói cho cô ta biết rằng Hạ Vi tám chín phần là bị người ta hãm hại. Nhưng mà thủ đoạn của đối phương rất cao minh, lại không có để lại chút dấu vết gì, dĩ nhiên là một tay lão luyện.

Suy nghĩ của cô cũng gần giống với Phương Dạ, vấn đề có lẽ là nằm ở ba người ở bên ngoài vào bếp sau cùng đó, cho nên cô ta cũng có chút đồng cảm cho Hạ Vi.

Vừa mới khai trương ngày đầu tiên đã bị ép đóng cửa, bản thân mình cũng bị mang tới đồn cảnh sát, dĩ nhiên là vô cùng đáng tiếc.

Từ Lệ mở miệng hỏi: "Sao rồi, đã tìm được ba người bảo lãnh chưa?"

Phương Dạ cố ý làm ra vẻ mặt đưa đám nói: "À, tôi đã gọi điện thoại suốt, kết quả chỉ tìm được một người."

Từ Lệ nhíu mày nói: "Mới có một người thôi? Như này cũng đành chịu rồi. Trung đoàn trưởng nổi tiếng là cứng như sắt đá, không thể chịu thỏa hiệp."

Trâu Lệ Lệ sốt ruột: "Vậy làm sao bây giờ, lẽ nào cứ để chị Vi ngủ lại đây qua đêm cho muỗi đốt hay sao?"

Mặc dù chưa có đi làm ở quán trà sữa được mấy ngày, nhưng mà Hạ Vi đối xử với cô ta như chị em trong nhà, cho nên cô ta vẫn luôn rất lo lắng cho đối phương.

Lâm Kiều Như vẫn luôn trưng bộ mặt lạnh lùng kia cũng lần đầu tiên nói đỡ: "Hay là chúng ta hỏi thử tổng giám đốc Tiêu đi, anh ta nổi tiếng như thế chắc hẳn có quen nhiều bạn bè trong giới, tìm hai người để bảo lãnh cũng không phải chuyện khó gì."

"Không cần!"

Trong lúc cả đám người ở đây mỗi người nói một ý, phía bên ngoài có một người đàn ông trung niên thần thái nghiêm nghị bỗng nhiên bước vào.

Bình Luận (0)
Comment