Siêu Cấp Shipper

Chương 333

Tóc xanh hoàn toàn không ngờ Kim Á Nam lại đột nhiên ra tay, hơn nữa một quyền đó lại vừa nhanh vừa mạnh, vốn dĩ không hề có cơ hội để tránh, vì vậy anh ta bị đánh cho một cú tơi bời.

Sau một tiếng kêu thảm thiết, tóc xanh chảy máu mũi ròng ròng, buông Tạ Lăng Phong ra, loạng choạng lùi về sau mấy bước.

Mấy cô gái bị dọa đến thay đổi sắc mặt, chỉ có Mộ Tiểu Điệp là vẫn còn khá bình tĩnh, những bạn học nam khác cũng lần lượt tránh đi, sợ bị tai bay vạ gió.

“Con tomboy chết tiệt, mày dám đánh lén ông đây?” Tóc xanh bị một đấm của phụ nữ đánh đến chảy máu ròng ròng, cảm thấy hơi mất thể diện, anh ta bỏ qua kẻ đầu sỏ là Tạ Lăng Phong, quơ nắm đấm về phía Kim Á Nam.

Kim Á Nam tự tin với võ thuật của mình, đương nhiên không sợ một tên côn đồ nho nhỏ như tóc xanh, hai ba cú đã đánh anh ta khóc đến kêu cha gọi mê, ôm đầu chạy trối chết.

Nhìn thấy đàn em không đánh lại cả một cô gái, anh Lương cũng cảm thấy mất hết thể diện, anh ta hô trái hô phải: “Còn ngây ra đó làm gì, mau lên giúp đỡ đi!”

Mấy tên thân thể vạm vỡ bỗng chốc bừng tỉnh, giơ nắm đấm đi lên, cùng lúc vây đánh Kim Á Nam.

Mặc dù võ thuật của lớp trưởng không tệ, nhưng đám người cường tráng này đều là mấy người đánh nhau lão luyện ở đầu đường xó chợ, đương nhiên là hoàn toàn có thể đối phó với một cô gái, rất nhanh Kim Á Nam đã gặp nguy hiểm, rơi vào tình cảnh bất lợi. truyện xuyên nhanh

Một bạn học nam hăng hái sôi nổi cuối cùng không nhìn được nữa, anh ta cầm lấy chai rượu trên bàn định giúp đỡ, nhưng đáng tiếc đã bị ánh mắt hung dữ của anh Lương trừng trở về.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì càng sợ hãi hơn, cũng không dám làm gì manh động nữa, chỉ có Mộ Tiểu Điệp dũng cảm đứng ra.

“Dừng tay, một đám đàn ông ức hiếp một cô gái thì được xem là bản lĩnh gì chứ?”

Anh Lương ngoài cười trong không cười nói: “Người đẹp, lúc nãy đàn em tôi đã nói rất rõ ràng rồi, đây là ân oán riêng của hai người họ, ai dám nhúng tay vào thì sẽ không bỏ qua cho người đó, bị đánh cũng là đáng đời!”

Tạ Lăng Phong cầu xin: “Đại ca, đào góc tường nhà anh là tôi sai, tôi bằng lòng bồi thường tiền để dàn xếp chuyện này, muốn bao nhiêu anh cứ ra con số đi được không?”

Anh ta không nói còn đỡ, sau khi nghe thấy lời, anh Lương càng không vui hơn: “Người trên giang hồ tụi tao ghét nhất là dụ dỗ vợ người khác, nếu là thời trước đây thì phải dùng dao khoét sáu cái lỗ trên người đấy, thế mà mày mẹ nó lại còn muốn dùng tiền để dàn xếp, mày xem anh em tụi tao là gì, làm mai mối à?”

“Tôi… Tôi…”

Tạ Lăng Phong đột nhiên chết lặng không nói nên lời, đối phương nói như vậy hình như cũng hơi có lý…

Trong phòng bao đột nhiên vang lên tiếng hít thở nhẹ, thì ra là Kim Á Nam đã không chịu được nữa, phần bụng vừa bị đánh trúng, suýt nữa đã nôn ra tại chỗ.

Tóc xanh mau chóng đạp thêm một cái, đá cô ta nằm lăn ra đất, lúc anh ta đang định tiếp tục đi lên đâm thêm một dao, anh Lương đột nhiên lên tiếng: “Đủ rồi Mao, đừng làm khó một cô gái quá, nên tìm ai tính sổ thì tìm người đó đi!”

Lúc này, đám bạn học trái lại nhìn anh ta với cặp mắt khác, mặc dù là người lăn lộn trên giang hồ, nhưng vẫn có giới hạn làm người, sẽ không ức hiếp một cô gái quá mức, cho dù cô ta có là tomboy đi nữa thì cũng vậy.

“Em biết rồi anh Lương!” Tóc xanh lau máu mũi, sau đó giáng một bạt tai thật mạnh lên mặt Tạ Lăng Phong.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết là hai cây răng vàng dính máu văng ra, Tạ Lăng Phong cũng bị một cái tát này đánh cho ngã xuống đất.

Hiển nhiên là tóc xanh vẫn chưa hả giận, tiếp tục dùng chân giẫm mạnh lên, chuyên chọn vị trí đầu và dưới phần bụng, tiếng kêu của lớp phó vang lên thảm thiết, ai không biết còn tưởng là trong phòng bao đang giết lợn nữa…

Tóc xanh vừa đạp vừa mắng: “Tối qua mày với bạn gái tao rất sảng khoái đúng không? Bây giờ ông đây sẽ cho mày sảng khoái gấp mười lần, có đã nghiện không nào? Có vui không? Có thoải mái không…”

Vào lúc Tạ Lăng Phong đang không ngừng gào thét, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Phương Dạ đi vào với vẻ mặt ngây ngẩn.

Anh chỉ mới đi ra dời xe một chút thôi mà, sao trong phòng bao đã trở nên rộn ràng như vậy rồi?

“Các người đang…”

Một tên vạm vỡ doạ dẫm nói: “Nhóc con, chỗ này không có việc của mày, mau ngoan ngoãn cút qua một bên… Ai da!”

Lời còn chưa nói xong, anh Lương đã giáng một bạt tai lên mặt anh ta.

“Đồ khốn, mày nói chuyện kiểu gì vậy?”

Sau khi đánh xong bạt tai đó, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bao gồm cả tóc xanh.

Tên vạm vỡ tỏ vẻ ấm ức nói: “Anh… anh Lương, lúc nãy em nói sai gì rồi sao?”

Anh Lương không quan tâm đến anh ta, mà cung kính nói với Phương Dạ: “Chào anh Phương, anh cũng đến đây ăn cơm à?”

Anh Phương?

Lúc này những người khác đến tròng mắt cũng sắp rơi ra.

Tên vô dụng Phương Dạ trong mắt mọi người lúc nãy lại được tên đại ca này gọi là anh, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trái lại trong lòng Tạ Lăng Phong lại cảm thấy vui mừng, thế mà Phương Dạ lại có quen biết với tên đại ca này, vậy thì chắc anh ta sẽ không bị đánh nữa đúng không?

Đừng nói là bọn họ, đến Phương Dạ cũng mờ mịt: “À… anh là ai vậy?”

Anh Lương mỉm cười nói: “Anh Phương, anh đúng là hay quên, em là đàn em của Di Lặc Gia đây, hôm đó ở bên ngoài phố ăn lẩu, chúng ta từng gặp nhau đó.”

“Ồ, thì ra anh là đàn em của anh ấy à.” Lúc này Phương Dạ mới nhớ ra, hôm đó hình như anh Lương này ở trong đám đàn em.

“Các người đang làm gì vậy?”

“Xin lỗi anh Lương, em không biết anh ta là bạn anh, chuyện là như vậy…”

Anh Lương kể chuyện Tạ Lăng Phong đào góc tường nhà người ta.

“Thì ra là như vậy, vậy thì các người yên tâm, anh ta không phải là bạn của tôi, hơn nữa kiểu người rác rưởi thế này đúng là nên dạy dỗ, các người cứ tiếp tục.” Phương Dạ bỗng chốc vui vẻ, đúng là ác giả ác báo, quả báo thích đáng mà, lúc nãy tên này phách lối như vậy, hơn nữa còn trắng trợn dụ dỗ bạn gái của người ta, đáng đời anh ta bị đánh!

Sau khi tóc xanh nghe thấy câu này, lập tức đạp mạnh lên Tạ Lăng Phong lần nữa.

Anh Lương lại nói: “Anh Phương, Di Lặc Gia đang bao một phòng ở tầng trên, anh có lên qua đó uống hai ly không?”

Phương Dạ do dự một lúc: “Vẫn là thôi đi, nhưng anh giúp tôi chuyển cho anh ấy một câu, thời gian này cố gắng cách Giang Long xa một chút, trời sắp thay đổi rồi.”

Mắt anh Lương đột nhiên sáng lên, đè thấp giọng nói: “Anh Phương, ý của anh là… anh Long?”

Phương Dạ gật gật đầu: “Chắc là sẽ trong năm nay, các người tự lo cho mình đi.”

“Cảm ơn tin tức của anh Phương, em nhất định sẽ chuyển lời cho Di Lặc Gia, em đi trước đây!” Anh Lương chắp tay, sau đó nói với tóc xanh: “Mao, đá thêm hai cái nữa là đủ rồi, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, anh Lương!” Cục tức trong lòng tóc xanh đã phát tiết kha khá rồi, nhưng trước khi đi vẫn đá thêm hai cú, dù sao cũng không thể chịu thiệt…

Cho đến khi đám côn đồ đều rời khỏi phòng bao rồi, Từ Tiểu Bàn mới dám dìu Tạ Lăng Phong dậy, thấy trên người anh ta toàn là dấu chân, răng cũng bị rơi mất mấy cái, dáng vẻ phải nói là vô cùng thê thảm.

Tình trạng của Kim Á Nam thì đỡ hơn nhiều, cô ta chỉ là bị đánh một cú vào bụng, đã bình thường lại từ lâu rồi.

Phương Dạ mỉm cười nói: “Tiểu Điệp, xem chuyện vui xong rồi, cơm cũng ăn kha khá rồi, hay là chúng ta về trước nhé?”

Mộ Tiểu Điệp gật đầu, định đứng dậy, Kim Á Nam đột nhiên hét lên: “Đợi đã!”

Phương Dạ hờ hững liếc nhìn cô ta một cái: “Còn có chuyện gì sao?”

Trong mắt Kim Á Nam đốt lên một ngọn lửa: “Phương Dạ, anh có phải là cùng một bọn với đám côn đồ lúc nãy không?”

Bình Luận (0)
Comment