Siêu Cấp Shipper

Chương 334

Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là vừa lúc tôi biết lão đại của bọn họ mà thôi.”

Kim Á Nam giận dữ mà nói: “Đã biết lão đại của bọn họ rồi, còn dám nói không phải một phe?”

Phương Dạ cười rồi: “Cái logic này của cô là logic chó má gì thế, quen biết thì là cùng một phe. Tôi đây cũng quen cô vậy, chẳng lẽ tôi và mấy người cũng là một phe?”

“Vừa rồi đi ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc đám côn đồ này có phải anh tìm đến không?” Tạ Lăng Phong cũng chỉ vào anh mà chất vấn.

Một câu “mấy người tiếp tục” kia của Phương Dạ hồi nãy đã bị anh ta nhớ kỹ trong lòng!

Phương Dạ cau mày: “Sao, xem ý này của mấy người, hình như là muốn vung bực bội lên người tôi?”

“Chuyện cũng quá trùng hợp rồi, anh đi ra ngoài không bao lâu thì đám người kia đi vào, muốn nói rằng không liên quan đến anh, ai tin đây?” Kim Á Nam hừ lạnh rồi nói: “Hay cho một cuộc gặp gỡ bạn học bị anh quấy rối thành như vậy, tôi sẽ không tha cho anh!”

“Làm ơn trước khi nói chuyện cô hãy thông qua đầu óc được không. Rõ ràng đám người kia đến tìm Tạ Lăng Phong tính sổ, là chính cô muốn giúp cậu ta ra mặt nên mới bị đánh, có một hào tiền nào liên quan tới tôi ư?” Đương nhiên Phương Dạ sẽ không cõng cái nồi oan ức này, anh cười nhạo: “Người ta nói ngực to mà không có não, không thể tưởng tượng được cô lại đi ngược, bội phục bội phục!”

Cơn tức của Kim Á Nam dâng lên: “Anh... Anh dám nói tôi bé?”

“Làm ơn, cô đây không phải nhỏ mà vốn dĩ là bồn địa Tứ Xuyên, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra.”

Mộ Tiểu Điệp nhanh chóng chạy lên kéo kéo góc áo của anh: “Phương Dạ, anh bớt tranh cãi một tí đi, bây giờ chúng ta lập tức rời đi được không?”

Phương Dạ nói: “Hiện tại không phải là tôi không muốn đi, mà là người ta vốn không cho kìa, đương nhiên tôi cũng chẳng muốn trao đổi với cô ta!”

“Tôi giết anh cái tên khốn nạn này!”

Tức giận bùng nổ, Kim Á Nam bỗng nhiên đánh một quyền qua đây, một chiêu này là ôm thù mà bùng phát, khí thế cực kỳ kinh người!

Phương Dạ đã sớm biết cô ta sắp nổi bão, tay phải vươn ra nhanh như chớp, giơ lên cầm lấy tay của đối phương, rốt cuộc một quyền thẳng tay vô cùng uy lực cũng không khua ra được.

Kim Á Nam cực kỳ hoảng sợ, cô ta cảm thấy dường như tay của bản thân bị một cái vòng sắt vây giữ chặt chẽ, dùng lực thế nào cũng không thoát ra được!

“Khốn kiếp buông tay!”

Dưới tình thế cấp bách, Kim Á Nam lại vung một quyền móc trái về phía cằm Phương Dạ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
2. Nghiện Ngủ
3. Trợ Lý Tuyến 1
4. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
=====================================

“Cút đi!”

Sao Phương Dạ có thể để cô ta đánh trúng, tay trái biến cầm thành đẩy, một chưởng đánh đối phương lui bảy tám bước, thất tha thất thểu đến nỗi suýt thì lật ngược cả cái bàn.

Sức lực thật là mạnh!

Sau khi vất vả lắm mới ổn định cơ thể xong, trong mắt Kim Á Nam đã tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hóa ra Phương Dạ là người luyện võ, hơn nữa còn là cao thủ, là kiểu chỉ cần tùy ý chút cũng có thể nghiền áp mình!

Tạ Lăng Phong và các bạn học khác cũng là trợn mắt cứng họng, bọn họ biết tuy chuyện lớp trưởng là quán quân nhất định có gì đó, nhưng cô ta đúng là một cao thủ quyền anh. Không thể tưởng tượng được, thế mà lại bị một chưởng của phế vật Phương Dạ đánh lui xa như vậy!

“Có lẽ may mắn chính là, tôi rất ít khi đánh phụ nữ. Nếu không, có khi giờ cô đã nằm dưới đất.” Phương Dạ lạnh nhạt mà nói: “Nếu như nói thật sự muốn dạy dỗ các người ấy, thì tôi đây chẳng cần cởi quần đánh rắm, còn phải mượn tay người khác đến đánh bạn học Tạ một trận ư, tự tôi ra tay là được.”

Kim Á Nam thở hổn hển mà hỏi: “Phương Dạ, anh… Rốt cuộc anh có lai lịch gì?”

Cao thủ như vậy, nhất định không phải nhân vật đơn giản gì.

“Không phải lúc trước đã nói rồi ư, tôi chỉ là một tài xế bình thường của tập đoàn Tư Vũ mà thôi, gạt người là chó con.” Phương Dạ quét mắt liếc mọi người một cái: “Tôi biết các người không phục lắm, nếu muốn trả đũa ấy thì đừng làm khó Tiểu Điệp, cứ việc chĩa vào tôi là được, bất cứ lúc nào cũng đợi các vị đến chơi, còn nữa là cảm ơn hôm nay đã chiêu đãi, hương vị món ăn của quán rượu này đúng là không tệ, xin tạm biệt trước!”

Sau khi nói xong, anh lập tức lôi tay Mộ Tiểu Điệp rời đi mà không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một đám bạn học hai mặt nhìn nhau...

Bởi vì vừa rồi uống chút rượu nên Phương Dạ dứt khoát gọi người lái xe thay. Sau khi lên xe, người vẫn luôn ở trạng thái đờ đẫn, Mộ Tiểu Điệp cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, cô ấy hỏi với khuôn mặt đầy nghi ngờ: “Phương Dạ, lúc trước tôi thật sự không nhìn ra được, hóa ra anh còn biết võ?”

Phương Dạ khiêm tốn nói: “Ở đại học từng tham gia câu lạc bộ võ thuật truyền thống Trung Quốc, học sơ sơ mà thôi. Nhưng mà lấy ra đối phó với lớp trưởng của cô thì vẫn là dư dả.”

“Vậy sao anh biết đám người kia?”

“Trước kia tôi từng đánh một trận với lão đại của bọn họ, sau đó thì quen biết.”

“...”

Phương Dạ nói: “Đúng rồi, tên tomboy kia cũng không phải cái loại hiền lành gì đâu. Nếu sau này cô ta thật sự đến gây phiền phức cho cô thì cứ việc gọi điện thoại cho tôi, loại người này không gọt cho mấy trận là sẽ không nhớ lâu.”

Mộ Tiểu Điệp có chút dở khóc dở cười: “Thời điểm đi học trước kia, lớp trưởng của chúng tôi chính là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, đúng chuẩn nữ cường nhân nha. Sao trong mắt anh lại như vai hề nhảy nhót thế?”

“Cô ta như thế này mà gọi là nữ cường nhân, còn không khác nữ thần kinh lắm...”

Đưa Mộ Tiểu Điệp về chỗ ở xong, Phương Dạ lập tức rời đi. Lúc đi làm ngày hôm sau, anh thật sự thấy một chiếc máy tính hoàn toàn mới tinh, bố trí không hề kém Lương Duyệt Tư, lúc chơi trò chơi nhất định sẽ thoải mái đến nỗi muốn bay lên.

“Người đẹp Thẩm làm việc thật sự đáng tin cậy.”

Thầm khen một câu xong, anh ngồi ở trước máy tính bắt đầu download trò chơi, lúc vừa mới trang bị xong, chuẩn bị chơi một ván trước thì Thẩm Tiệp đẩy cửa đi vào.

“Chào người đẹp!” Phương Dạ cười híp mắt chào hỏi.

“Sau khi lắp máy tính mới xong, không ngờ anh lại còn đến rất sớm.” Thẩm Tiệp trừng anh một cái: “Đừng chơi trò chơi vội, nói số thẻ căn cước cho tôi, bây giờ tôi phải giúp anh đặt vé máy bay.”

“Giúp tôi đặt vé máy bay?” Phương Dạ ngây ngẩn cả người: “Đi đâu?”

“Đi Hawaii, đi với tổng giám đốc Lương.” Thẩm Tiệp nhàn nhạt nói một tiếng: “Ngày hôm qua đã ký hợp đồng sơ bộ với ngài George, ông ta mời tổng giám đốc Lương tham gia du thuyền hàng đầu Gloria, cũng là ở trên thuyền tiến thêm một bước trong việc trao đổi hợp tác.”

Phương Dạ nói trong sự nghi ngờ: “Nói đùa đúng không, tôi chỉ là một tài xế mà thôi, loại chuyện này không phải nên phái cô đi thì tương đối thích hợp hơn ư?”

“Anh là ngài George chỉ tên mời đến, hơn nữa chỉ có hai tờ vé tàu mà thôi, anh cho rằng tôi không muốn ngồi du thuyền nghỉ phép ư?” Thẩm Tiệp có phần thở phì phò: “Nhanh chóng báo số thẻ căn cước cho tôi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Phương Dạ hỏi: “Đấy là máy bay lúc mấy giờ thế?”

Thẩm Tiệp trả lời: “5 giờ chiều.”

Phương Dạ ngạc nhiên: “Không phải chứ, vội như vậy?”

“Đó là đương nhiên, làm ăn buôn bán là việc vốn dĩ phải tranh thủ thời gian, sáng sớm hôm nay ngài George đã ngồi máy bay rời đi rồi, tôi vừa mới từ chỗ sân bay về đây.” Thẩm Tiệp nói: “Hành trình ở Hawaii lần này tôi không ở cạnh tổng giám đốc Lương, anh cần phải gánh vác chức trách của thư ký, ngoài công việc ra còn phải trông nom đồ ăn thức uống sinh hoạt hàng ngày, hiểu chưa?”

Mặt Phương Dạ bỗng chốc tái đi: “Người đẹp, không phải cô đang nói đùa đấy chứ, bảo một người đàn ông to lớn như tôi đi chăm sóc tổng giám đốc Lương? Chuyện này cũng quá nhảm nhí rồi, đổi lại là bảo cô ấy chăm sóc tôi thì còn tàm tạm!”

Bình Luận (0)
Comment