Siêu Cấp Shipper

Chương 345

Phương Dạ bất lực nói: "Vậy xin hỏi phải mặc như nào thì mới được coi là gọn gàng?"

Người nhân viên kia thấy anh còn không có nổi cái trâm cài áo, giọng điệu cũng lạnh đi một chút: "Chí ít cũng phải có một cái cà vạt chứ?"

Một cặp tình nhân đi bên cạnh, người nam mặc Âu phục đen giày da bóng loáng khẽ cười nhạo: "Em yêu, em nhìn xem kìa, tên tép riu này lại mang dép lê quần short vào sòng bạc, thật sự là buồn cười chết mất!"

Cô gái mặc bộ quần áo màu trắng kia lại cười lạnh: "Vừa nhìn đã biết ngay là quần áo vỉa hè rồi, loại người như này có thể mua nổi vé tàu hạng nhất nữa sao?"

"Có thể là trốn lên đó..."

Vào lúc cả hai người họ đang hào hứng trò chuyện, Phương Dạ đã lấy cây trâm cài lên trên ngực áo, cây trâm màu xanh nước biển long lanh sáng lóa suýt chút đã khiến bọn họ mù cả mắt rồi.

Phương Dạ bày ra vẻ mặt bất lực: "Tôi thì không có cà vạt, không biết món đồ này có thể thay thế được không?"

"Thành thật xin lỗi quý ngài, mời quý ngài vào!"

Người nhân viên vội vàng cúi người nói xin lỗi, lại nhanh chóng thông báo cho các đồng nghiệp khác của mình thông qua tai nghe: "Có khách vip Sao Xanh tới, nhanh chóng ra cửa tiếp đón!"

"Đã rõ!"

Rất nhanh sau đó đã thấy một cô nàng xinh đẹp mặc váy Tây, thướt tha đi tới.

"Xin chào quý khách, tôi tên là Tiểu Tịnh, là lễ tân đón khách quý của sòng bạc."

"Chào chị."

"Xin mời qua bên này!"

Phương Dạ không hề liếc nhìn đôi tình nhân kia một cái, rất hiên ngang mà đi theo nữ nhân viên xinh đẹp kia tiến vào trong cửa lớn. Lương Duyệt Tư lắc đầu đi theo sau, quả nhiên vẫn giữ khoảng cách hai, ba bước đi.

Đôi tình nhân kia trố mắt kinh ngạc, sắc mặt cũng chuyển sang vô cùng lúng túng.

"Quả thật là không nên trông mặt mà bắt hình dong được, tên mang dép lê đó lại là khách quý Sao Xanh, thật khó mà tin được!"

"Nói không chừng là một đại gia mới nổi, thường thì mấy kiểu người như thế thích nhất là ra vẻ mà!"

"Em mới là nghĩ nhiều quá rồi đó, đại gia mới nổi không thể nào trở thành khách quý cấp Sao Xanh được. Người có được cấp bậc này nhất định là người có gia thế khủng đến khó đụng tới được. May là vừa nãy người ta không có tức giận, nếu không thì chỉ e là chúng ta sẽ bị hủy đi tư cách hành khách tham dự rồi."

"Không phải chứ, khách quý cấp Sao Xanh có quyền lực lớn vậy à?"

"Hỏi thừa, đến cả thuyền trưởng nhìn thấy bọn họ cũng phải nể mặt đất, đừng nói chi là những hành khách bình thường là chúng ta!"

Phương Dạ và Lương Duyệt Tư vào trong sòng bạc không được bao lâu thì bên ngoài đã có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ bám sát vào cạnh sườn của chiếc du thuyền Gloria, trước đó đám người của Phong Bá đã dọn dẹp sạch sẽ bảo vệ ở khu vực xung quanh rồi, hiện tại đang thả dây thừng xuống để đám hải tặc kia men theo đó mà leo lên.

Sau khi leo lên tàu, một tên râu quai nón sai đám đàn em ném ba cái vali màu đen nặng trịch xuống đất, bên trong toàn là vũ khí hạng nặng, súng ngắn hay súng trường đều có đủ.

Đám người của Phong Bá đổi vũ khí, sau đó lại giao mấy cái máy tính bảng cho tên râu quai nón: "Ông Hải, đây là bản đồ của du thuyền, cũng đã đánh dấu vị trí cả rồi. Phải dò la tôi mới biết được là ngoại trừ vài tên cảnh sát có mang theo súng lục ra thì chỉ có phòng bảo vệ của thuyền trưởng mới có súng ống. Cho nên lần giao dịch này hẳn sẽ rất trót lọt, nhưng mà cũng không thể lơ là."

Tên râu quai nón khoe mẽ: "Yên tâm đi Phong Bá, Hải Sói tôi đây tung hoành ngang dọc khắp Thái Bình Dương đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ trù có chiến hạm và tàu sân bay không dám cướp thôi, còn lại đều cướp tất. Đây chỉ là một trường hợp vặt vụn mà thôi, không có sự cố gì đâu."

"Vậy thì tốt, cũng vì coi trọng tính chuyên nghiệp của các ông cho nên cậu chủ tôi mới hợp tác cùng với các ông."

"Bớt phí lời đi, trước khi hành sự tôi cần xác nhận lại một chút. Sau khi phi vụ thành công thì cậu Hoắc chỉ cần thuyền trưởng, còn toàn bộ của cải trên du thuyền này đều thuộc về tôi, điều kiện này là thật đúng chứ?"

Phong Bá gật đầu đáp: "Không sai, chúng tôi sẽ không lấy một đồng nào trong đống của cải kia hết, tất cả đều thuộc về ông!"

"Được, làm ăn với cậu Hoắc quả thật thoải mái, đúng là người chuyên làm việc lớn."

"Bây giờ thì tất cả du khách đã tập trung ở phòng khách coi biểu diễn rồi, đây là thời điểm rất tốt để ra tay, ba phút sau chúng ta bắt đầu hành động!"

"Được!"

Bên trong sòng bạc xa hoa được thiết kế theo phong cách đậm chất tương lai, Phương Dạ như thể cụ già đi lạc vào trong công viên thế kỉ, liên tục đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc.

"Chị Tiểu Tịnh, lối thiết kế của sòng bạc này khác hơi nhiều so với trên phim truyền hình hay chiếu nhỉ?"

Tiểu Tịnh khẽ mỉm cười: "Cậu Phương, chắc là cậu xem phim của thập niên 80 rồi đúng không? Sòng bạc của chúng tôi là được nhà thiết kế cấp thế giới thiết kế đó, cách bày trí khác một trời một vực là chuyện bình thường."

"À, xem ra là tôi quê mùa rồi." Phương Dạ gãi đầu: "Vậy thì có trò gì vui giới thiệu chút đi?"

"Nếu như đây là lần đầu cậu Phương tới sòng bạc thì tôi đề xuất nên chơi Máy đánh bạc 3 số thử đi."

Phương Dạ quay đầu hỏi: "Tổng giám đốc Lương, cô thấy sao?"

Lương Duyên Tư thật sự không mấy hứng thú với mấy thứ đó: "Sao cũng được thôi."

"Vậy thì tốt. Chị Tiểu Tịnh, mời dắt chúng tôi qua đó."

"Được, cậu Phương, vì hai người là khách quý cấp Sao Xanh nên sòng bạc sẽ tặng một trăm ngàn chip Euro miễn phí, chúc hai người chơi vui vẻ."

"Tốt vậy sao?" Phương Dạ lại hỏi: "Vậy có phải chúng tôi có thể không chơi gì hết, đổi thành tiền rồi đi được không?"

Dĩ nhiên là Tiểu Tịnh không ngờ đường đường là một khách quý cấp Sao Xanh lại có thể nói ra mấy lời thiếu hiểu biết như vậy, cô do dự nửa giây, sau đó vẫn là đáp: "Cậu Phương, chuyện này hoàn toàn không có vấn đề, xin hỏi cậu muốn trực tiếp đổi thành tiền mặt ạ?"

Lương Duyệt Tư nghe tới đây lập tức ôm mặt, cái tên này có thể nào đừng ngốc như vậy được không? Anh không cần mặt mũi nhưng mà tôi thì cần đó.

Phương Dạ cười ha hả: "Ha ha ha, tôi tò mò hỏi chút thôi, không cần đổi tiền mặt, cứ trực tiếp lấy thẻ đánh bạc đi."

"Vâng, xin chờ một chút."

Vào lúc Tiểu Tịnh đang xoay người đi, phía sau lưng họ đột nhiên lại vang lên hai tiếng súng. Cùng lúc đó, có vài hành khách chạy tán loạn, suýt chút đã đụng ngã Tiểu Tịnh.

Phương Dạ kịp thời đỡ lấy cô gái xinh đẹp kia, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy một đám người mặc áo màu đen che mặt đang đằng đằng sát khí mà xông vào, trong tay là vũ khí tự động, mà hai bảo vệ ở bên ngoài cửa lớn đã ngã xuống trong vũng máu rồi.

Một người áo đen có nón phủ qua đầu đi vào trong, sau đó chĩa súng lên trời bắn một phát, lớn tiếng: "Tất cả đứng im, đưa tay ôm đầu rồi ngồi xuống, ai làm trái lời sẽ bắn chết lập tức."

Có chuyện gì xảy ra vậy, là cướp thuyền?

Phương Dạ lập tức sửng sốt.

Người mặc áo đen kia có đến bảy, tám tên, nếu như chỉ có một người thì không chừng Phương Dạ đã động thủ rồi. Nhưng mà, Lương Duyệt Tâm ở trong lòng anh lại cứ quấn chặt lấy anh như bạch tuộc, hơn nữa trong tay anh còn đang bận kéo lấy Tiểu Tịnh, muốn động thủ cũng hơi khó nha.

Hết cách, anh không thể làm gì khác là kéo hai cô gái kia cùng ngồi xổm xuống đất, giả vờ làm ra vẻ hoảng sợ.

Dĩ nhiên cũng có vài vệ sĩ riêng của hành khách đi theo đang muốn móc vũ khí ra phản kháng, đáng tiếc đã nhanh chóng bị đánh gục tại chỗ. Sau khi nhìn thấy máu, những người hành khách khác đều sợ đến run rẩy, không hẹn nhau mà cùng ngồi xổm trên mặt đất.

Bên trong sòng bạc có khoảng chừng hai, ba trăm người, đối mặt với những nòng súng trường tự động đen ngòm kia đều nhanh chóng từ bỏ chuyện phản kháng, cứ thể mà hiện trường đã bị đám cướp kia khống chế.

Mà bên trong trung tâm đại sảnh cách một bức tường kia cũng cùng chung số phận bị cướp xông vào, sau khi hơn mười người hành khách vì quá hoảng loạn nên la ó om sòm bị xử lý xong xuôi, mấy ngàn hành khách còn lại cũng đồng loạt ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment