Siêu Cấp Shipper

Chương 346

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, dưới sự giúp sức của vô số thiết bị theo dõi, Hoắc Vũ và đàn em của Hải Sói đã hoàn toàn khống chế được chiếc du thuyền, mặc dù quân số của bọn họ khá ít nhưng ai nấy đều là sát thủ giết người không chớp mắt, lại cộng thêm có vũ khí, cho nên bảo vệ trên du thuyền cơ bản không thể chống trả lại.

Chỉ có duy nhất phòng thuyền trưởng là vẫn chưa rơi vào tay bọn họ, nhờ có cánh cửa thép dày khoảng mười xăng ti mét mà mấy người bảo vệ có súng bên người mới có thể đánh lui được vài cuộc tấn công, có mấy tên đàn em của Hoắc Vũ bị đánh chết, mà một bên cánh tay của Phong Bá cũng bị trúng đạn, ông ta đang dựa vào hành lang để tiếp nhận sơ cứu.

Một tên đàn em hỏi: "Phong Bá, chúng ta có nên cầu cứu Hải Sói không?"

"Không được, nếu để bọn họ nhúng tay vào chuyện này, có khi còn rắc rối hơn." Sắc mặt Phong Bá hiện lên tia lạnh lẽo: "Cho người tới khách sạn tìm một ít rượu mạnh, chế thành bom lửa rồi mang đến đây giết hết bọn họ!"

"Rõ!"

Hải Sói không có chút hứng thú nào với đống tiền của đám hành khách phổ thông kia, ông ta cho tập hợp tất cả những khách vip, giàu có tại sòng bạc, gần ba trăm người chia thành mười đội chật kín cả phòng khách to lớn rộng rãi, chỉ chừa lại một khoảng đất trống ở giữa, chỗ đó kê một chiếc bàn đánh mạt chược dạng xoay tròn kiểu cách nước Nga.

Mấy tên áo đen xếp đặt súng bắn tỉa và súng hạng nặng từ trên cao, khiến tất cả các khách vip đều câm như hến, toàn bộ ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất không dám hó hé nửa lời, vài người mót tiểu cũng chỉ đành nhịn.

Hoắc Vũ đeo một chiếc mặt nạ quỷ ngồi một bên sòng bài, anh ta bắt chéo hai chân, ung dung thưởng thức rượu ngon, có gái đẹp ân cần chăm sóc bên cạnh, một người đàn ông râu quai nón đang cầm micro lớn giọng phát biểu: "Thưa các vị khách quý, xin mọi người đừng sợ, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn cầu tài mà thôi, chỉ cần mọi người phối hợp thì tôi đảm bảo mọi người sẽ không sao!"

"Sau đây tôi sẽ chọn ra mười cô gái thần tài xinh đẹp, nhiệm vụ của bọn họ chính là thu lại những đồ vật có giá trị trên người mọi người, nếu có ai không nghe lời thì kết cục của người đó sẽ giống như thế này."

Người đàn ông râu quai nón chỉ tay về một người trung niên xếp hàng đầu tiên, trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng súng bất ngờ vang lên.

Đoàng!

Đầu của người trung niên kia lập tức vỡ tung, khiến mấy cô gái đứng gần đó sợ hãi hét thất thanh, mà một người trung niên đứng đằng sau người vừa bị bắn cũng không tự chủ được tè dầm ra quần.

"Suỵt!"

Người đàn ông râu quai nón lập tức ra hiệu cho mọi người không được phát ra tiếng động, những cô gái đang la hét kia thấy vậy lập tức bịt miệng lại, chỉ đành âm thầm nghẹn ngào nức nở.

"Tôi tin mọi người đều hiểu ý của tôi, tiếp theo tôi sẽ chọn ra các cô gái thần tài, gọi đến tên ai thì người đó vui lòng đứng lên trước hàng, nhanh một chút, mong mọi người không làm tôi thất vọng."

Người đàn ông râu quai nón đảo mắt nhìn lướt qua đám đông một lượt, đột nhiên ông ta chỉ tay về phía người phụ nữ đứng ngay sau Phương Dạ.

Lương Duyệt Tư lập tức mặt cắt không còn một giọt máu, cô ta còn cho rằng đầu mình sẽ lập tức bị bắn vỡ sọ như người đàn ông vừa nãy, suýt chút nữa kêu toáng lên, cũng may Phương Dạ kịp thời ngăn cô lại.

"Đừng sợ, ông ta không định giết cô."

Lương Duyệt Tư nơm nớp lo sợ: "Phương... Phương Dạ, giờ tôi nên làm thế nào?"

Phương Dạ ném cho cô ta một ánh nhìn cổ vũ: "Đừng lo lắng, ông ta nói gì cô làm nấy, cô đường đường là giám đốc, là tài phiệt, cô có thể làm được."

"Ừm!"

Lương Duyệt Tư gật đầu, cô ta đứng dậy đi lên trước hàng đội.

Rất nhanh chóng, người đàn ông râu quai nón đã chọn xong mười cô gái thần tài, bọn họ đều có vẻ ngoài khá xinh đẹp, hiện giờ đang đứng trước hàng đội ngơ ngác không biết phải làm sao, không ít người còn cảm thấy bắp chân mình run lẩy bẩy.

Người mặc đồ đen đưa cho mười cô gái một chiếc túi vải lớn, người đàn ông râu quai nón nói: "Tiếp theo, những cô gái thần tài sẽ rà soát từng người một, phiền mọi người chuẩn bị sẵn đồng hồ, đồ trang sức hàng hiệu, lát nữa chỉ việc bỏ vào trong cái túi này, tôi cảnh cáo lại mọi người lần nữa, tốt nhất đừng nên giấu diếm cái gì, nếu không thì đầu của các người sẽ trở thành quả dưa hấu, đương nhiên, là quả dưa hấu nổ tung, bắt đầu!"

Mọi người đều im lặng cởi bỏ những món đồ trên người mình xuống, mà những cô gái thần tài cũng bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.

Rút kinh nghiệm không đi theo vết xe đổ lần trước, cho nên tất cả mọi người đều rất cẩn thận, mười cái túi to chẳng mấy chốc đã căng phình, bọn hải tặc thấy thế thì vui vẻ ra mặt.

Sau khi vơ vét đồ đạc xong xuôi, người đàn ông râu quai nón vô cùng hài lòng, lúc các hành khách còn đang thi nhau thở phào một hơi thì đột nhiên ông ta chỉ tay về phía Lương Duyệt Tư, nói: "Cô, tháo dây chuyền của mình xuống!"

Lương Duyệt Tư không muốn bỏ sợi dây chuyền mà Hoắc Vũ tặng mình, cô ta lưỡng lự một lát rồi cất giọng giải thích: "Đây... sợi dây này không đáng bao nhiêu tiền cả."

Một tên hải tặc hung hăng mắng: "Muốn chết phải không, còn không mau tháo sợi dây chuyền xuống, bằng không thì súng đạn nã vào đầu bây giờ!"

Đương nhiên Lương Duyệt Tư không muốn chết, đúng lúc cô ta định tháo sợi dây chuyền đang đeo xuống thì đột nhiên Hoắc Vũ - bấy giờ anh ta đang đeo mặt nạ quỷ, lên tiếng: "Ông Hải, bỏ đi."

Lương Duyệt Tư vừa nghe thấy giọng nói này, con ngươi cô lập tức co rút!

Hải Sói cười xảo quyệt: "Được, vậy thì thôi, cô gái xinh đẹp này, cô có thể quay về."

Lương Duyệt Tư nhìn Hoắc Vũ một lúc, sau đó cô cũng trở về vị trí bên cạnh Phương Dạ, dáng vẻ của cô chẳng khác nào cái xác không hồn.

Phương Dạ thấp giọng oán trách: "Sao lúc nãy cô ngốc vậy, chỉ vì một sợi dây chuyền mà suýt chút nữa mất mạng!"

Lương Duyệt Tư thất thần đáp: "Anh ấy là A Vũ..."

Phương Dạ thấy cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, lập tức ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "A Vũ gì cơ?"

"Người đàn ông đeo mặt nạ đó, chính là Hoắc Vũ, bạn trai tôi."

Phương Dạ nghi hoặc hỏi: "Không phải chứ, có phải cô nhìn nhầm rồi không?"

Lương Duyệt Tư cười khổ: "Tôi cũng hy vọng mình nhìn nhầm, nhưng đáng tiếc, tôi có thể chắc chắn đó chính là anh ấy!"

Một tên hải tặc đang đi xung quanh kiểm tra phát hiện ra hai người họ thì thầm to nhỏ, anh ta lập tức đập súng xuống cảnh cáo: "Không được nói chuyện!"

Phương Dạ giơ tay ra che người, sau đó bày ra bộ dạng khổ sở.

"Ngoan ngoãn một chút, còn thầm thì nữa thì ăn đạn!" Tên hải tặc hung tợn mắng nhiếc rồi bỏ đi.

Người đàn ông râu quai nón lại nói: "Cảm ơn sự hợp tác vừa rồi của mọi người, để thể hiện thành ý của tôi, tiếp theo đây tôi sẽ mời một vài người may mắn lên chơi một trò chơi nho nhỏ, xin mời những vị khách quý có đeo kim châm màu xanh nước biển trên ngực đứng lên!"

Vừa dứt lời, từ trong đám đông, có khoảng hơn mười hành khách từ từ đứng dậy, trong số đó có cả Phương Dạ và Lương Duyệt Tư.

Người đàn ông râu quai nón cau mày: "Số lượng người có hơi ít, vậy xin mời những người đeo kim châm màu vàng cũng đứng dậy!"

Lần này lại có thêm hơn bốn mươi người, cộng cả vào được khoảng sáu mươi người.

"Cũng đủ rồi, mời mọi người tiến lên phía trước tự do chọn đội, mỗi đội mười người."

Những vị khách không hiểu rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì, chỉ đành đi tới cạnh sòng bài, chia thành sáu hàng đứng nghiêm chỉnh, Phương Dạ và Lương Duyệt Tư cùng đội thứ nhất.

"Rất tốt, mọi người có nhìn thấy bàn quay kiểu Nga trên sân khấu này không?" Tên râu quai nón cười cười: "Tiếp theo đây chúng ta sẽ chơi một trò chơi thú vị, nếu có người nào không đủ tiền trong tài khoản ngân hàng thì kết cục sẽ rất thảm!"

Bình Luận (0)
Comment