Siêu Cấp Shipper

Chương 347

Nghe thấy ông ta nói như vậy, những người đứng trong hàng đều toát mồ hôi hột.

Thật ra để mà nói thì bọn hải tặc không cần phiền hà tới như vậy, bọn họ chỉ cần dí súng vào đầu hành khách, dọa họ bắn tiền vào tài khoản của mình, nếu không thì sẽ ăn đạn vậy là xong, nhưng tên râu quai nón quả là một tên bệnh hoạn thú tính, ông ta bị ảnh hưởng bởi tuổi thơ đen tối của mình, cho nên mới mượn dịp này để giày vò những vị khách vip, không những khiến bọn họ sợ đến hồn bay phách lạc mà còn có thể thu được số tiền không nhỏ vào túi mình!

Người đàn ông râu quai nón phất tay, ngay lập tức có hai tên hải tặc mang những tấm thẻ có ghi số thứ tự ra phát cho các vị khách của ba tiểu đội trước, Lương Duyệt Tư lấy được con số hai, còn Phương Dạ là số ba, vị khách cuối cùng vừa hay nhận được số ba mươi.

Trên bàn là một bàn xoay kiểu Nga theo tiêu chuẩn, ngoại trừ các các ô từ một đến ba mươi sáu thì còn có ô số không, tổng cộng có ba mươi bảy ô vuông.

Tên râu quai nón nói: "Tôi tin mọi người đều biết con số của mình, luật chơi rất đơn giản, lát nữa sẽ bắt đầu từ người có con số là một lên quay bàn quay, nếu quay vào ô có số, chính là từ số một tới số ba mươi thì tương ứng với việc vị khách có con số đó sẽ phải bỏ ra mười triệu đô để mua một lần chơi cho chính mình, số tiền được chuyển đến tài khoản ngân hàng của chúng tôi, nếu tài khoản của quý khách không đủ tiền thì kết quả thế nào, mọi người cũng biết rồi đấy!"

Vị khách thứ nhất lắp bắp hỏi: "Nếu quay trúng những số từ ba mươi trở lên thì sao?"

"Câu hỏi này rất hay, là người quay bàn, đương nhiên số mệnh của mọi người đều nằm trong tay anh, cho nên bọn họ sẽ phải bỏ ra số tiền nhiều hơn một chút rồi." Tên râu quai nói cười nói: "Nếu quay trúng số từ ba mươi mốt đến ba mươi sáu thì đồng nghĩa sẽ tới lượt anh!"

Vị khách này nghe xong, sắc mặt lập tức đột biến, nói như vậy thì tỷ lệ trúng của anh ta chẳng phải sẽ cao hơn gấp sáu lần so với những người khác sao? Đây là trò chơi bệnh hoạn gì vậy?

"Vậy có phải quá không công bằng rồi sao?"

"Công bằng? Lời của bọn tôi chính là công bằng!" Tên râu quai nón cười gằn, giọng điệu lạnh lùng: "Anh có thể từ chối, hậu quả như nào tự chịu!"

"Tôi... tôi đâu có nói là không làm chứ!" Vị khách vội vàng nói.

"Nếu anh đã đồng ý với luật chơi của tôi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi." Tên râu quai nón cười ha hả: "Có điều anh yên tâm, tôi làm việc cũng không quá tuyệt tình nói giết là giết đâu, nếu anh quay vào số không, vậy là có thể an toàn đi xuống dưới, thế nào, tôi đủ nhân từ chứ?"

Cơ hội chỉ chiếm một phần ba mươi bảy, nhân từ con khỉ gì?

Vị khách kia chỉ đành thầm oán thán trong lòng chứ không dám hó hé nửa lời, sau đó anh ta run rẩy đứng lên trước sòng bài.

Bàn quay kiểu Nga bắt đầu xoay tròn, vị khách kia ấn phím xong, một quả cầu nhỏ lập tức bắn ra, xoay tít trên bàn quay.

Những vị khách tay cầm thẻ số cũng nhao nhao lên nhìn, trong lòng ai nấy đều vô cùng hồi hộp, cầu mong sao cho quả cầu đừng có quay trúng số của mình.

Xem ra vận may của người số một này không được tốt lắm, sau khi bàn xoáy dừng lại, quả cầu nhỏ cũng dừng tại ô vuông số ba mươi mốt.

Trong lòng anh ta thầm chửi thề, còn những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi anh ta chuyển mười triệu đô vào tài khoản ngân hàng quốc tế của Hải Sói, trò chơi vẫn tiếp tục diễn ra.

Hình như hôm nay số vận của người số một này rất rất đen đủi, năm lần quay tiếp theo, ngoại trừ một lần quay vào số tám ra thì bốn lần còn lại, anh ta đều quay phải những con số phiên lượt của mình.

Đúng lúc vòng quay cuối cùng đang diễn ra, tài khoản ngân hàng của anh ta lập tức biểu thị số dư không đủ!

"Tôi... tài khoản của tôi không còn đủ tiền nữa, có thể kết thúc trò chơi được chưa vậy?" Người số một thăm dò hỏi.

Trong lòng anh ta thầm cảm thấy may mắn, cho rằng mình đã thua nhiều tiền như vậy rồi, chắc là đối phương sẽ tha cho mình, đúng không?

Tên râu quai nón mỉm cười rồi nói: "Không còn tiền đương nhiên sẽ mất tư cách chơi trò chơi, vừa nãy anh chơi rất tốt, xuống dưới trước đi."

"Vâng, vâng."

Người thứ nhất giống như được đại xá, hớn hở khom người rời khỏi sòng bài, còn chưa kịp trở về với đoàn người phía dưới, một viên đạn đã bắn nổ đầu anh ta...

Tất cả mọi người thấy thế đều rợn cả tóc gáy, bây giờ bọn họ mới biết đám giặc cướp này quả thật là loại ác ma ăn thịt nuốt cả xương!

"Một vị khách vip đeo chiếc châm màu xanh lam, vậy mà lại chỉ có chút ít tiền như vậy, đúng là loại phế vật, ông đây thấy hổ thẹn thay mày!" Tên râu quai nón nói với vị khách số một kia, bấy giờ anh ta đang nằm sõng soài trên nền đất ngao ngớp, sau đó ông ta lớn tiếng: "Vứt xác cho cá mập ăn, đừng có để ảnh hưởng tới nhã hứng chơi trò chơi của khách khác."

"Vâng thưa đại ca!"

Hai tên hải tặc nhanh chóng kéo xác người số một ra ngoài, máu tươi lẫn cả óc theo đường kéo nhầy nhụa, khiến không ít khách khứa suýt chút nữa ói ra ngoài.

"Tiếp theo xin mời thành viên mới lên bổ sung lại khiếm khuyết của người thứ nhất vừa rồi, mời vị khách số hai lên đây, đến lượt cô rồi!"

Gương mặt nhỏ nhắn của Lương Duyệt Tư lập tức trắng bệch, lúc cô định ra khỏi hàng thì một cánh tay ngăn cô lại.

Phương Dạ nhìn Lương Duyệt Tư, thản nhiên nói: "Tôi nhiều tiền hơn, để tôi lên trước đi."

Những vị khách khác đưa mắt nhìn nhau, cái cậu thanh niên trẻ tuổi này bị làm sao vậy, bị dọa cho ngốc rồi hả, còn xung phong dâng tiền?

"Cậu nhiều tiền hơn?" Tên râu quai nón nhìn Phương Dạ từ trên xuống dưới như để đánh giá: "Có bao nhiêu tiền?"

Phương Dạ giả vờ nghiêm túc, thực chất lại đang nói bậy nói bạ: "Nói chung là nhiều lắm, mỗi ngày tôi ngủ dậy đều cảm thấy rất đau đầu, bởi vì nhiều tiền quá tiêu không hết, ông nói xem, như vậy có đủ phiền không?"

"Phiền, đương nhiên là phiền rồi!" Tên râu quai nón vừa nghe Phương Dạ nói vậy thì tỏ ra hứng thú: "Được, vậy thì tôi sẽ phá lệ cho cậu lên trước, có điều... tôi còn có thêm một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Nếu trúng phải cậu thì số tiền không còn là mười triệu đô nữa, mà là năm mươi triệu đô!" Tên râu quai nón cười nham hiểm: "Dù sao thì cậu cũng nhiều tiền, chắc là không vấn đề gì nhỉ?"

Ông ta vừa nói dứt lời, ngay lập tức, đám hải tặc quay sang cười khả ố với nhau, còn những vị khách khác lại cười trên sự đau khổ của người khác, nhất là Vương Lỗi còn đang phải quỳ ở ngoài, anh ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Ai bảo làm bộ làm tịch, ai bảo anh hùng cứu mỹ nhân, giờ thì biết như thế nào là tuyệt vọng chưa, một lần thua mất năm trăm triệu nhân dân tệ, để tôi chống mắt lên xem anh chịu được mấy vòng!

Nhưng điều khiến mọi người không thể ngờ nổi chính là Phương Dạ không những không hài lòng mà còn lạnh lùng nói thêm: "Ông đúng là xem thường người khác quá rồi, năm mươi triệu mà cũng gọi là tiền ư? Ít nhất cũng phải một trăm triệu."

Vốn dĩ Lương Duyệt Tư đang cảm động, nghe thấy Phương Dạ nói thế, cô lập tức cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, thằng cha Phương Dạ chết tiệt này chán sống đến thế rồi sao, ấy vậy mà còn đẩy giá lên cao, đồ điên này đang làm cái quái quỷ gì vậy?

Dường như tên râu quai nón bị anh hù cho một phen, ông ta bèn nhắc nhở: "Cái tôi nói là đô la Mỹ!"

"Ý tôi cũng là như vậy!" Phương Dạ hừ lạnh: "Tôi chỉ sợ mình không thua nổi thôi, vậy cứ thế mà tiến hành, mỗi lần tôi trúng tiêu thì sẽ phải bỏ ra một trăm triệu đô la Mỹ, OK?"

"O cmn K luôn!" Tên râu quai nón nghe vậy thì hết sức vui mừng, thằng nhóc này cũng đáng yêu đấy chứ, nếu thật sự cậu ta có nhiều tiền như vậy thì lát nữa cứ việc rót hết vào tài khoản của ông ta là xong, dù sao thì bọn họ cũng là hải tặc có nguyên tắc cả.

Phương Dạ lại nói: "Tôi có nhiều tiền vậy, đòi hỏi một cái ghế để ngồi chắc không thành vấn đề chứ?"

Tên râu quai nón cười đáp: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì, mau mang ghế tới đây?"

Một tên hải tặc lật đật vác một cái ghế tới, Phương Dạ vô cùng ung dung ngồi xuống, sau đó anh ho nhẹ một tiếng: "Nói đến mức miệng mồm khô như rơm, mang cốc rượu tới đây, đừng có bủn xỉn thế chứ?"

Tên râu quai nón vẫy vẫy tay, một cô ả nhanh nhẹn lên rót cho anh một ly rượu vang, Phương Dạ nhấp một ngụm, sau đó rất tự nhiên đút tai vào túi quần.

"Cậu muốn làm gì, đừng có giở trò chơi tụi này!" Tên râu quai nón cau mày nói.

"Không cần phải căng thẳng thế, tôi chỉ hơi nhạt mồm, muốn lấy viên kẹo ăn thôi mà." Đúng như dự đoán, Phương Dạ lấy từ trong túi quần ra một viên kẹo trông rất bình thường...

Bình Luận (0)
Comment