Siêu Cấp Shipper

Chương 426

Giang Long trốn được về đến biệt thự thì trời cũng hửng sáng, ông ta không kịp uống ngụm nước đã vội vàng bảo bác sĩ riêng kiểm tra xem con gái mình có việc gì không.

Từ lúc tỉnh lại, Giang Tử Nhu cứ luôn giữ vẻ mặt ngờ ngẫn, hai mắt vô hồn, ai gọi cũng chỉ ''ừ'' một tiếng rồi thôi, Giang Long thấp thỏm không yên, chỉ sợ thần kinh cô ta có vấn đề.

Mặc dù là con gái của đại ca giang hồ, những chuyện phải trải qua từ nhỏ tới lớn đều khác biệt so với người khác, nhưng nói thế nào thì Giang Tử Nhu cũng mới chỉ là một nữ sinh, đột nhiên gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, bị dọa cho ngu người cũng là chuyện thường.

Sau một hồi chuyên tâm thăm khám, bác sĩ mới kết luận người thì không bị thương chỗ nào, chỉ là trạng thái tinh thần đang rất kém, rõ ràng là đã bị hoảng sợ nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục lại như bình thường được.

"Không sao thì tốt!" Giang Long thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Quản gia Ngưu, thu dọn đồ đạc xong xuôi cả chưa?"

Quản gia gật đầu: "Tất cả đều đã được chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

"Được, giờ ông lập tức đặt cho tôi một vé máy bay đến bất kỳ nước nào đó, phải là chuyến bay xuất phát sớm nhất."

Quản gia lưỡng lự đáp: "Ông chủ, không phải bác sĩ vừa mới nói cô chủ cần thời gian để tĩnh dưỡng sao ạ? Ngài vội vàng muốn ra nước ngoài như vậy, có miễn cưỡng cô chủ quá không?"

"Thời gian gấp rút, chuyện tối qua đã quá ầm ĩ rồi, đội tuần tra sẽ nhanh chóng tìm tới nhà." Giang Long cũng hơi bất lực, mặc dù ông ta vô cùng thương yêu đứa con gái ruột thịt này nhưng hiện giờ không đi không được, kể cả đội tuần tra chưa điều tra rõ mọi chuyện có liên quan đến ông ta, nhưng có lẽ khách mua nhà cũng đang trên đường tới đây, tới lúc đó thật sự không có cách nào để giải thích với người ta mất!

"Dạ được, vậy tôi lập tức đi cử người sắp xếp di chuyển hành lý." Quản gia vội vàng đi ra ngoài cửa, đúng lúc này, một chiếc xe taxi đỗ ngay trước cửa căn biệt thự.

Hai người nam nữ ngoại quốc một cao một thấp trả tiền rồi xuống xe, sau khi đưa mắt nhìn một lượt đánh giá xung quanh căn biệt thự, bọn họ mới nhấn chuông cửa.

Chẳng bao lâu sau, một tên bảo vệ còn đang lim dim mắt buồn ngủ từ trong biệt thự đi ra, anh ta rất không kiên nhẫn nói: "Các người làm cái gì đấy?"

Người đàn ông cao ráo có mái tóc rất đẹp, anh ta lịch sự nói: "Chúng tôi là khách của ông Giang, đặc biệt tới để nhận hàng, cảm phiền anh đi thông báo giúp một tiếng."

"Nhận hàng?" Bảo vệ kia nhìn bọn họ, ánh mắt thoáng ngờ vực: "Nhận hàng gì?"

Người phụ nữ thấp lùn kia lạnh lùng nói: "Anh chưa đủ tư cách để biết, mau vào trong gọi ông chủ của mình ra tiếp đón bọn tôi đi!"

Điệu bộ ăn nói của người phụ nữ này cứ như thật, khiến tên bảo vệ kia cũng hơi lung lay không chắc, chỉ đành nói: "Vậy hai người đợi một lát, tôi vào trong báo một tiếng."

Người phụ nữ lùn lạnh lùng hừ một tiếng, người đàn ông cao ráo vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, nói: "Vậy làm phiền anh!"

Nghe bảo vệ báo tin xong, Giang Long có hơi hoảng hồn, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ người nhận hàng lại tới nhanh như vậy.

Quản gia biết ông chủ mình đang rơi vào thế khó xử, bèn trầm giọng đề xuất: "Ông chủ, dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta, đã làm thì làm cho chót, dứt khoát giết chết hai người đó đi là xong?"

Giang Long vỗ trán đến ''đét'' một cái, đúng nhỉ, chỉ cần làm như vậy là được, sao lại không nghĩ ra cách đơn giản hữu hiệu đó nhỉ...

Ngay sau đó cánh cửa biệt thự tự động mở ra, bảo vệ tỏ ra khách sáo mời hai người nam nữ kia vào trong.

Người phụ nữ thấp lùn đi sau trầm giọng nhắc nhở: "Berrant, ánh mắt tên này có gì đó không ổn, tôi nghi là có bẫy."

Người đàn ông cao ráo làm ra vẻ không có chuyện gì, nói: "Harris, bình tĩnh lại chút, chúng ta chỉ tới nhận hàng thôi, hơn nữa ở đây là Hoa Hải, an ninh rất tốt."

Người phụ nữ hừ một tiếng, không nói thêm gì.

Bảo vệ dẫn hai người họ tới phòng khách tầng một, Giang Long và quản gia Ngưu đã đứng đó chờ sẵn.

"Chẳng hay hai vị đây chính là người mà ông Mason cử đi lấy hàng?"

Berrant hơi cúi người, rất lễ phép nói: "Chào ông Giang, hai chúng tôi quả thực là người do ông Mason cử đến, tôi tên Berrant, còn cô này là Harris."

Giang Long hờ hững nói: "Có thể chứng minh không?"

"Đương nhiên có thể." Dường như Berrant đã chuẩn bị sẵn từ trước, anh ta lấy từ trong túi áo ra một bức thư: "Trong này có chi phiếu ngân hàng do ông Mason đích thân ký tên, ông kiểm tra sẽ rõ."

Quản gia Ngưu bước lên nhận lấy bức thư, Giang Long bán tín bán nghi mở ra, quả nhiên nhìn thấy tấm chi phiếu trị giá một tỷ ở bên trong, trong lòng ông ta tức thì vui sướng như điên.

Không ngờ trước khi rời đi vẫn còn có người tới tặng cho mình món quà khổng lồ như vậy, vận may ngày hôm nay quả là rất lớn!

Trông thấy ánh mắt toát lên vẻ tham lam của Giang Long, người phụ nữ tên Harris kia không khỏi khinh thường nhếch mép một cái.

Berrant vẫn từ tốn nói: "Ông Giang, ông đã nhận chi phiếu rồi, cũng nên để chúng tôi kiểm tra món hàng con quái vật hóa rắn kia một chút chứ nhỉ?"

"Không vấn đề gì, tôi sẽ lập tức cử người dẫn hai người đi." Giang Long không chút khách sáo cứ thế đút tấm chi phiếu vào trong túi áo, sau đó nói: "Quản gia Ngưu, làm phiền ông dẫn hai người họ xuống dưới kiểm hàng."

Quản gia giơ tay ra mời: "Mời hai vị theo tôi."

"Làm phiền ông rồi." Berrant không chút nghi ngờ, gật đầu đi đằng sau vị quản gia kia.

Ba người đi xuống một hầm rượu rộng rãi dưới lòng đất của căn biệt thự, cửa vừa mở ra, hai họng súng đen ngòm đã chĩa sát vào sau gáy Berrant và Harris, đầu súng còn lắp ống giảm thanh.

Berrant mỉm cười: "Cho hỏi đây là đạo lý tiếp khách của ông Giang sao?"

Quản gia lạnh lùng cười, nói: "Đúng rồi, tiếc là không có phần thưởng nào cho cậu đâu."

Dường như Berrant không hề để tâm đến khối kim loại sắc lạnh đang dán vào gáy mình, anh ta vẫn nói: "Nói như vậy thì, con quái vật kia thực chất không hề nằm trong tay ông Giang?"

"Không sai, tiếc là hai người biết điều đó quá muộn." Quản gia cười hung tợn: "Xuống địa ngục rồi hãy kể khổ với Diêm Vương đi."

"Diêm Vương là tử thần nơi này của các người sao?" Berrant rất hiếu kỳ hỏi.

Quản gia lười chẳng muốn phí lời với bọn họ nữa, mấy chuyện này, sau khi chết đi mấy người tự đi mà hỏi chính mình ấy?

"Tiễn bọn họ lên đường đi."

"Vâng."

Hai tên cầm súng đang định bóp cò thì đột nhiên lại cảm thấy hoa mắt, rồi không hiểu sao súng của mình lại nằm trong tay người khác mất rồi.

Harris vừa nghịch nghịch cây súng vừa hừ lạnh: "Các người cũng to gan đấy, dám lấy súng chĩa vào tôi?"

Hai tên cầm súng ban nãy hiện giờ mồ hôi đã tuôn đầy đầu, động tác của người này cũng nhanh thật, có thể cướp súng dễ như bỡn, thần không biết quỷ không hay!

Quản gia có hơi không phản ứng lại kịp, mấy cây súng này vừa mới chỉ vào hai người họ, sau nhoáng một cái thế cục đã thay đổi ngược lại rồi? Chẳng lẽ đây là ảo thuật sao?

Berrant thờ ơ nhắc nhở: "Đừng bắn vào đầu, cô biết tôi không thích nhìn mấy thứ quá tởm lợm mà!"

Harris không kiên nhẫn, nói: "Biết rồi, anh thì hay quá rồi, toàn thích mấy thứ lập dị."

Hai tiếng súng nổ thật trầm thấp vang lên, mấy tay súng ôm lấy ngực rồi từ từ ngã gục xuống đất, Harris xoay tay, họng súng lập tức chĩa vào lồng ngực của vị quản gia.

Quản gia Ngưu sợ đến mức hồn bay phách lạc: "Chờ chút, thật ra tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi, cầu xin hai người tha mạng cho tôi!"

Bình Luận (0)
Comment