Siêu Cấp Shipper

Chương 427

Bây giờ ngân hàng vẫn chưa mở cửa, nếu như không muốn để tấm séc một tỷ thành công cốc thì đương nhiên đầu tiên phải giết chết hai người đó mới được.

Giang Long tức giận nói: “Huy động tất cả mọi người cho tôi, nhất định không được để bọn họ sống sót ra ngoài!”

“Đã rõ thưa anh Long.”

Mười mấy tên vệ sĩ rút súng ra lũ lượt xông lên và nhanh chóng chạm trán với hai người ngoại quốc trong phòng khách.

Hai bên trực tiếp bắn nhau, mặc dù đội vệ sĩ chiếm ưu thế về số lượng nhưng bọn họ không đấu lại kỹ năng bắn súng bách phát bách trúng của Harris nên chẳng mấy chốc đã bị giết sạch!

Bốp!

Harris đá tung cánh cửa phòng làm việc sau đó chĩa súng vào Giang Long, người đang hốt hoảng lo sợ.

Berrant bước vào một cách tao nhã, trên mặt anh ta vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ông Giang, có thể phiền ông giải thích xem rốt cuộc con thằn lằn đó đi đâu rồi?”

Lúc này Giang Long mới biết tên thật của con quái vật, ông ta cười khổ nói: “Nói thật thì thực ra tôi cũng không thể chắc chắn tung tích của nó.”

Berrant lại hỏi: “Vậy tôi lại xin hỏi một chút, ông có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi không, dù sao thì lặn lội xa xôi đến Hoa Hải mà tay không trở về thì không hay lắm, ông thấy sao?”

Giang Long lắc đầu nói: “Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được.”

Harris hừ một cái rồi nói: “Nếu đã không giúp được vậy ông chẳng còn giá trị gì với chúng tôi nữa, vĩnh biệt ông Giang!”

“Đợi đã!” Đối phương hở tí là muốn giết người, Giang Long lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc rồi cùng lúc đó hét lên theo phản xạ.

Đáng tiếc nòng súng đã tóe lửa, lóe lên tia sáng, Berrant đột nhiên giơ tay lên một con dao mổ bay ra như tia chớp va chạm với viên đạn trên không trung.

Nhìn thấy dao rơi thành hai mảnh xuống mặt đất Giang Long mới nhận ra mình từ vừa địa ngục trở về, mồ hôi lạnh lập tức túa ra thấm ướt áo sau lưng.

Berrant cười khẩy nói: “Ông Giang, ông còn có lời nào muốn trăn trối sao, tôi rửa tai lắng nghe.”

Giang Long run rẩy nói: “Thực ra... thực ra quái vật đó bị người ta ăn thịt mất rồi.”

“Ồ, có thể nói rõ hơn không, nó bị ai ăn mất rồi?” Quả nhiên Berrant có hứng thú.

“Đó là Mạnh Tiểu Phát, là đàn em của tôi, cậu ta cũng là người thử nghiệm tiêm huyết thanh.” Giang Long vội vàng nói: “Tối hôm qua tôi dẫn người đi truy lùng cậu ta phát hiện cậu ta đã hoàn toàn biến thành quái vật thằn lằn mới, ngoại trừ bề ngoài có vài chỗ không giống thì cơ bản giống nhau!”

“Đây có vẻ là một tin tốt.” Berrant nói: “Ông Giang, nếu như ông có thể giúp chúng tôi tìm thấy người thử nghiệm này thì ông có thể bảo toàn tính mạng, hơn nữa tấm séc đó vẫn là của ông, giao dịch này thế nào?”

“Không, không thành vấn đề!” Giang Long vui mừng khôn xiết: “Bây giờ cậu ta căm thù tôi tận xương tủy, hơn nữa còn thèm muốn con gái tôi, muốn dụ cậu ta ra chắc chắn rất dễ dàng.”

Harris hừ lạnh nói: “Berrant, anh nghĩ cái tên không đáng tin này không nói dối chứ?”

“Đương nhiên, tôi và ông Giang mới gặp mà như đã quen thân, tôi cảm thấy ông ta là người rất đáng tin tưởng.” Berrant nói một cách đứng đắn: “Ông Giang, ông nói xem có phải không?”

Giang Long không biết xấu hổ nói: “Đúng thế, chúng tôi vừa gặp mà như đã quen thân! Nhưng bây giờ Mạnh Tiểu Phát giống như thằn lằn vậy, đao súng đều vô dụng, tôi sợ...”

Harris cười khẩy: “Sao, ông sợ chúng tôi không đối phó được với cậu ta sao?”

Giang Long lúng túng nói: “Không không không, tôi không có ý đó, tôi vô cùng khâm phục thực lực của hai người nhưng da của Mạnh Tiểu Phát thực sự quá dày quả thực không biết nên ra tay từ đâu!”

“Đây không phải là điều mà ông nên lo lắng, chỉ cần dụ cậu ta ra là ông xong việc.” Harris đút khẩu súng vào thắt lưng rõ ràng là không định giết chết Giang Long.

Berrant cười nói: “Ông Giang, phiền ông gọi con gái ra đây, tôi có vài việc cần lưu ý muốn nói với mấy người.”

Giang Long do dự nói: “Đương nhiên gọi con gái tôi ra cũng được nhưng tối qua nó bị con quái vật kia dọa sợ bây giờ vẫn còn ngờ nghệch.”

Berrant vẫn kiên quyết: “Không sao, những gì tôi nói đơn giản dễ hiểu cô ta nhất định có thể hiểu được.”

“Vậy được, xin đợi một lát.” Giang Long không còn cách nào khác chỉ đành lên tầng gọi con gái xuống, Berrant và Harris đứng tại chỗ đợi, hai bọn họ có vẻ rất yên tâm về ông ta.

Mặc dù Giang Long có ý định bỏ trốn nhưng vừa nghĩ tới sự tàn nhẫn trong kĩ thuật bắn súng của Harris ông ta lập tức gạt bỏ ý định đó.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội kiếm được một tỷ nữa nên đương nhiên phải nắm bắt thật tốt, mặc dù hai người nước ngoài không sợ quái vật, thiết nghĩ chắc chắn là họ đã có cách hay nào đó rồi, ông ta đương nhiên là không muốn chủ động đi thử nghiệm rồi...

Trằn trọc cả một đêm, sau khi về nhà Phương Dạ ngủ đến trưa mới dậy, Dương Lâm tự tay mang bữa trưa ngon lành vào phòng ngủ, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát, tôn lên vòng ba và cặp đùi thon thả một cách hoàn hảo.

Nhìn thấy ông chủ lén nhìn mình mấy lần Dương Lâm cảm thấy có chút tự đắc.

Lúc Phương Dạ đang ăn uống ngon lành cô ta dè dặt chờ đợi bên cạnh giống như là muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng bị đối phương phát hiện.

Phương Dạ hỏi: “Thư ký Dương, có phải cô muốn nói gì với tôi không?”

Dương Lâm đỏ mặt nói: “Không... không có chuyện gì cả.”

Phương Dạ cười nói: “Đừng lừa tôi, lộ hết trên mặt rồi kìa, có phải gặp phải phiền phức gì rồi không?”

“Thực... thực sự không có, tôi đi ra ngoài trước.”

Cuối cùng Dương Lâm không nói ra tâm sự của mình, cô ta cúi đầu vội vàng đi ra ngoài, bởi vì đi quá nhanh nên suýt nữa bị trẹo chân.

“Có phải cô ấy chê lương hiện tại thấp nên muốn tôi tăng lương nhưng lại ngại mở lời?” Phương Dạ tự cho mình là thông minh nên bắt đầu đoán lung tung: “Người đẹp Dương quả thực rất có năng lực, sắp xếp một căn biệt thự lớn như vậy một cách ngăn nắp, xem ra lương quả thực có hơi thấp, vậy thì cứ tăng lương gấp đôi cho cô ấy...”

Sau khi ăn no bụng, Phương Dạ lái chiếc Koenigsegg ONE1 quay lại quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý, từ sau khi biết có kĩ năng và phần thưởng thì anh rất yêu thích việc giao hàng và mong ước mỗi ngày đều ở đây.

Hy vọng hôm nay Từ Lệ sẽ không đánh úp bất ngờ, để mình có thể yên lành giao hàng một ngày.

Mấy shipper đang ăn cơm trưa trong cửa hàng, chỉ thiếu một người, Phương Dạ hỏi: “Chú Đạt, sao anh Tiểu Lâm không đi làm?”

Chú Đạt cười nói: “Con nói Tiểu Lâm hả, hôm nay nó đi xem mắt rồi, nghe nói cô bé đó rất xinh đẹp, còn là nhân viên của công ty nước ngoài.”

“Ồ, nghe có vẻ rất được đấy nhỉ.” Phương Dạ cười ha ha: “Thế chú cứ ăn tự nhiên, con đi làm việc đây.”

“Con không ăn cơm trước sao?”

Bình Luận (0)
Comment