Siêu Cấp Shipper

Chương 557

 

“Ai lại to gan như vậy, dám đến Vi Miêu Bất Lý đánh người và cướp người?” Phương Dạ vừa nghe thấy thì lập tức nổi giận.

Thím Đạt yếu ớt nói: “Chắc là người cùng thôn với Tiểu Mỹ, người đàn ông đó tên Hác Hữu Tài, lái chiếc SUV Mitsubishi.”

Chú Đạt lại hỏi: “Bà xã, vậy người đánh bà là ai?”

“Cậu ta nói cậu ta tên là Lương Cao, dáng người rất cao và vạm vỡ.”

“Bọn họ đi khỏi đây bao lâu rồi?”

“Khoảng năm sáu phút.”

Chú Đạt nghe thấy thì hơi bất lực, đi lâu vậy rồi có muốn đuổi theo cũng không được.

Thím Đạt gấp gáp nói: “Đúng rồi, hay là mau báo cảnh sát đi, để bọn họ mau chóng cứu Tiểu Mỹ về, nếu không, tối nay tên Hách Hữu Tài đó sẽ bái đường thành thân với Tiểu Mỹ đó!”

“Yên tâm đi thím Đạt, báo cảnh sát thì không cần, anh ta đã định sẵn là công dã tràng rồi, con tuyệt đối sẽ không tha cho loại người này!” Phương Dạ đứng dậy: “Chú Đạt, chú đưa thím Đạt đến bệnh viện trước đi, để tránh cục cưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện của Lộ Tiểu Mỹ cứ giao cho con, con nhất định sẽ đưa cô ấy trở về nguyên vẹn!”

Đương nhiên chú Đạt tin tưởng bản lĩnh của Phương Dạ, ông ấy gật đầu, ôm vợ đi ra ngoài.

Phương Dạ vốn định lần theo dấu vết từ điện thoại của Lộ Tiểu Mỹ, không ngờ trùng hợp là cô ta lại đang để trên kệ sạc pin, trong sự bất lực, anh đành dứt khoát gọi điện thoại tìm Phùng Khang giúp đỡ, không đến ba phút sau, thông tin cơ bản của Lộ Tiểu Mỹ đã gửi vào điện thoại của anh.

“Số 279 thôn Lương Gia, trấn Hồ Sơn, thành phố Ngọc Linh, hình như cách thành phố Hoa Hải cũng không xa lắm, khoảng hai trăm cây số, nhưng nghe nói đường có vẻ không dễ đi…”

Phương Dạ lại gọi điện thoại cho Dương Lâm, sau đó chào hỏi nhân viên trong tiệm rồi rời đi.

Hơn hai mươi phút sau, chiếc Dartz Kombat mạ vàng dừng ở trong khu thương mại Kim Đỉnh, sau khi cửa xe mở ra, Dương Lâm hoàn toàn không liên quan gì đến chiếc xe che mép váy cẩn thận bước xuống.

Xe sang người đẹp, bỗng chốc thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh!

“Cậu chủ, xăng đã được đổ đầy bình, hơn nữa phía sau còn để sẵn hai bình dự phòng, chắc là đủ để anh dùng rồi đó.”

Phương Dạ mỉm cười nhận lấy chìa khoá: “Vất vả rồi, đúng rồi, bên mẹ tôi thế nào rồi, ở biệt thự vẫn quen chứ?”

Dương Lâm trả lời: “Sáng sớm hôm nay dì đã đến Ireland rồi, hình như là anh Tiêu mời bọn họ đến lâu đài cổ làm khách, trải nghiệm phong thái của quý bà thời trung cổ một chút.”

Phương Dạ mỉm cười nhận lấy chìa khoá: “Vất vả rồi, đúng rồi, bên mẹ tôi thế nào rồi, ở biệt thự vẫn quen chứ?”

Dương Lâm trả lời: “Sáng sớm hôm nay dì đã đến Ireland rồi, hình như là anh Tiêu mời bọn họ đến lâu đài cổ làm khách, trải nghiệm phong thái của quý bà thời trung cổ một chút.”

Phương Dạ nghe thấy thì trợn mắt há mồm: “Không phải chứ, nhưng vậy… cũng được sao?”

“Là thật đó.” Dương Lâm nghiêm túc gật đầu: “Vốn dĩ anh Tiêu định báo cáo với cậu chủ trước, nhưng dì nói không cần, dì ấy còn nói nếu như anh dám không đồng ý, dì ấy sẽ dám cầm chổi lông gà đánh vào mông anh, giống như lúc anh còn nhỏ vậy!”

Đầu Phương Dạ đột nhiên xuất hiện đầy vạch đen.

Dương Lâm nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu: “Đây là lời nói nguyên văn của dì, tôi không có dậm mắm thêm muối gì đâu.”

Mặc dù vẻ mặt của cô ta rất nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt to xinh đẹp đã không che dấu được ý cười.

“Tôi biết rồi.” Phương Dạ hậm hực nói: “Muốn đi Ireland thì cứ đi, cần gì phải lấy chuyện xấu của con trai ra để thể hiện oai phong chứ, mẹ già thật là đáng ghét mà…”

Sau khi ngồi vào ghế lái rộng rãi của chiếc Dartz Kombat mạ vàng, Phương Dạ khởi động xe rời khỏi khu thương mại Kim Đỉnh. Trước khi chạy vào cao tốc, anh dừng lại trước một cửa hàng đồ nướng để đóng gói không ít đồ chín, dù sao anh cũng chưa ăn trưa, không thể để bản thân và chó nhỏ đói được.

Tốc độ của Dartz thua xa xe thể thao nhiều, đợi khi ra khỏi cao tốc của thành phố Ngọc Linh đã là ba giờ chiều rồi.

Sau khi tìm một trạm xăng để đổ đầy xăng, Phương Dạ lại tiếp tục thẳng tiến đến trấn Hồ Sơn. Đường nông thôn vào cao tốc sau đó chẳng cách nào so được với đoạn đường trước đó, con đường nát đến mức có thể khiến xe thể thao khung gầm thấp khóc thét, nhưng đối với Dartz Kombat thì chẳng sao cả, đây cũng là lý do Phương Dạ không lái chiếc Poison hay Koenigsegg.

Khi trời gần tối, cuối cùng anh cũng đã đến trấn Hồ Sơn, nơi này y như tên gọi, là một trấn nhỏ được bao quanh bởi núi và nước, dưới ánh hoàng hôn màu đỏ rực, phong cảnh đẹp đến nao lòng.

Trên đường đi, số lượng xe Mitsubishi mà Phương Dạ nhìn thấy không có mười chiếc cũng có tám chiếc, cũng không biết đám người Lộ Tiểu Mỹ đã đến trấn Hồ Nam chưa, anh dứt khoát dừng xe lại trước một tiệm lẩu ở đầu phía tây thị trấn, ăn một bữa cơm thuận tiện nghe ngóng chút tin tức.

Trấn Hồ Sơn ở nơi rất hẻo lánh, người trong trấn này đừng nói là chiếc xe có kiểu dáng cứng cáp như SUV của chiếc Dartz, đến Toyoda hay Audi Q5 cũng ít thấy nữa là, vì vậy sau khi anh xuống xe, có không ít người lớn trẻ nhỏ vây quanh đứng nhìn.

Phương Dạ không quan tâm đ ến bọn họ, dù sao Dartz cũng da thô thịt dày, đến kính thuỷ tinh và bánh xe cũng lắp chống đạn, có nhìn thế nào cũng chẳng hư nổi.

Trước đi bước vào quán lẩu, thậm chí có hai đứa nhóc đang ồn ào cãi nhau xem rốt cuộc chiếc Dartz có phải là xe bọc thép hay không, cuối cùng còn diễn cả vở kịch đánh võ, nếu không phải có phụ huynh ra mặt ngăn cản, chỉ sợ hai đứa sẽ đánh đến rất dữ dội…

Ông chủ là một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, dáng vẻ trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết người mở tiệm ăn, sau khi nhìn thấy Phương Dạ người đầy bụi bặm bước vào, ông ta lập tức cười rôm rả bước lên đón.

“Cậu trai, đến ăn cơm hay là ở trọ?”

Trên lầu của quán lẩu có tận ba tầng, vì vậy ông ta dứt khoát kinh doanh luôn homestay.

Trên lầu của quán lẩu có tận ba tầng, vì vậy ông ta dứt khoát kinh doanh luôn homestay.

“Không cần ở trọ, cho một phần lẩu đi.” Phương Dạ ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, cười nói.

Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý nên trấn Hồ Sơn khá là ẩm ướt lạnh lẽo, vì vậy bình thường người bản địa hay thích ăn lẩu để xua đi hơi lạnh, mùi vị của tiệm lẩu này chắc là không tệ, vì trong đại sảnh gần như đã ngồi đầy người.

Ông chủ lại hỏi: “Vậy cậu muốn ăn lẩu gì, chỗ tôi có lẩu thịt thỏ, lẩu thịt dê, lẩu thịt bò, thịt chó…”

Phương Dạ phất tay nói: “Được rồi không cần nói nữa, một lát độc giả lại nói là tôi viết mấy thứ linh tinh, cho tôi cái lẩu thịt dê đi.”

Ông chủ nở nụ cười xấu hổ: “À, thịt dê đã bán hết rồi, nếu không ăn lẩu thịt chó nhé, hôm nay có thịt chó da giòn Tân Tể, vừa mới lấy về để làm lẩu!”

Phương Dạ vốn định nói không sao, nhưng sau khi nghĩ đến mình và con chó nhỏ chẳng khác chó là mấy, trong lòng anh lập tức nơi kháng cự: “Tôi không thích thịt chó lắm, nếu không có thịt dê thì lấy lẩu thịt bò cũng được.”

Ông chủ lại cười ngại ngùng: “À, thịt bò cũng bán hết rồi, hay là gọi thịt chó đi, mùi vị cũng rất không tệ đó?”

Phương Dạ hơi cạn lời: “Ông chủ, ông có phải đang đùa tôi không, chắc không phải đến lẩu thịt thỏ cũng hết rồi chứ, thì ra tiệm của ông chỉ có thịt chó thôi à?”

Ông chủ không phục mà nói: “Xem cậu nói kìa, trong tiệm tôi sao có thể không có thịt thỏ được, nếu đến thỏ cũng không có, tôi sẽ nuốt cái menu này ngay tại đây!”

Phương Dạ vừa nghe thấy thì thở phào một hơi: “Vậy thì lấy một phần lẩu thịt thỏ đi, đừng bỏ quá nhiều ớt, cảm ơn!”

“Không thành vấn đề, xin đợi một chút!” Ông chủ háo hức rời đi, nhưng chưa đến một phút sau đã quay lại.

Bình Luận (0)
Comment