Kengl
Trong lúc tất cả mọi người đều cho là Hàn Sâm sẽ chết chắc thì đột nhiên thấy Hàn Sâm giơ cánh tay lên, lại muốn dùng cánh tay để ngăn chặn Cát Liệt Đao.
“Đúng thật là quá ngây thơ, cho dù là sinh vật Thần siêu cấp thì cũng không thể nào ngăn được lưỡi đao sắc bén này.” Trong lòng mọi người đều nảy ra suy nghĩ như vậy cùng một lúc.
Nhưng mà một giây sau lại thấy trên cánh tay của Hàn Sâm xuất hiện một thứ khiên tay màu đen giống như con cua, chặn nhát chém của Cát Liệt Đao lại.
Ánh đao màu đen của Cát Liệt Đao chém lên trên khiên tay, thế mà ánh đao gần như có sức mạnh vô địch đó lại không thể chém vỡ được khiên tay ra, thân đao của Cát Liệt Đao chém lên bên trên khiên tay cũng chỉ để lại một vết đao sâu khoảng một tấc ở trên đó.
“Sao có thể như vậy chứ? Đây là loại khiên gì vậy? Vậy mà lại có thể ngăn cản được sức mạnh của Cát Liệt Đao ư?” Ngọc Huyễn lập tức thất thanh kêu lên.
Sắc mặt của Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc, thậm chí là cả của chính Thần Nữ cũng thay đổi rõ rệt, không ai ngờ rằng Cát Liệt Đao lại có thể bị ngăn cản.
Bụp!
Trên mặt Kim Văn Bá Thuẫn hiện ra kim văn chữ “bá”, lực phản chấn
của Cát Liệt Đao lập tức quay ngược trở về, cổ tay của Thần Nữ đang cầm đao vừa mới kêu răng rắc một tiếng thì Cát Liệt Đao đã rơi khỏi
†ay bay ra ngoài, người cũng phun ra máu bay về phía sau.
Mặc dù Thần Nữ có thể sử dụng được sức mạnh của Cát Liệt Đao, nhưng mà thân thể của nàng và hạch gen bản mệnh cũng chưa tiến hóa đến siêu cấp, không thể chịu nổi lực phản chấn khủng khiếp như thế này.
Đôi cánh của Hàn Sâm rung lên, toàn thân như một hào quang đỏ xẹt qua bầu trời, Thái A Kiếm chém qua như một cơn gió, lập tức chém Thần Nữ sau khi đã hộc máu ngã xuống thành hai nửa trên không trung.
Tất cả mọi người đều sợ hãi đến ngây người, vốn dĩ không thể tin được Hàn Sâm lại có thể giết được Thần Nữ.
Đây chính là đứa con gái được cưng chiều nhất của người đứng đầu Thần Vực, không nói đến việc tại sao Hàn Sâm có thể có sức mạnh lớn như vậy, cho dù có sức mạnh như thế, đổi lại thành Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng không dám ra tay tàn nhẫn.
Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm lại đã giết chết Thần Nữ, điều ấy khiến cho những người đang đứng ở nơi này đều sửng sốt, thậm chí là Ngọc Diệu muốn kiếm hời kia cũng đang sững sờ đứng ở đó, tình hình đã đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của nàng, làm cho nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hàn Sâm cũng nhíu mày không nói gì, rõ ràng hắn đã giết chết Thần Nữ rồi, nhưng mà lại không nghe thấy âm thanh chém giết, chỉ thấy Thần Nữ bị chém thành hai nửa, thân thể hóa thành một luồng tia sáng trốn vào bên trong Thần Chi Hoàn, trong phút chốc Thần Chi Hoàn đã biến mất vào trong không trung không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi.” Chỉ có âm thành tràn ngập thù hận của Thần Nữ vẫn đang vang vọng trên không trung.
Hết chương 1542.
Chương 1543. Chiếm lĩnh đường hâm Thần QuangHàn Sâm thấy Thần Nữ vẫn chưa chết, trong lòng thầm cảm thấy hơi đáng tiếc. Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thì lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Thần Nữ thật sự bị giết chết, nó mà bị liên lụy vào trong đó, nói không chừng sẽ dẫn đến chiến tranh giữa Sư Vương Sơn với Thần Vực.
Tuy rằng Sư Vương Sơn không sợ Thần Vực, nhưng chỉ vì loại chuyện này mà nổ ra chiến tranh giữa hai Tí Hộ Sở siêu cấp thì quả thật chẳng có lợi chút nào.
Hàn Sâm thấy thanh Cát Liệt Đao này không hề bỏ chạy cùng với Thần Nữ, thế là bèn bắt nó lại.
“Lấy được hạch gen siêu cấp Cát Liệt Đao.”
Hàn Sâm thầm vui vẻ bèn cất ngay Cát Liệt Đao đi. Cát Liệt Đao có thể chém thành vết trên Kim Văn Bá Thuấn, quả thật sức tàn phá của nó vô cùng kinh hồn. Có thể hốt được hạch gen siêu cấp như vậy thì rất có lợi cho sự thăng cấp của Hàn Sâm.
Dù sao Thái A Kiếm cũng chỉ cứng rắn mà thôi, dựa vào sức mạnh của Hàn Sâm mới có thể phát huy được uy lực. Mà tự bản thân Cát Liệt Đao đã có sức mạnh Cát Liệt rất lớn mạnh, đối với Hàn Sâm bây giờ mà nói thì hiển nhiên Cát Liệt Đao càng có thể tăng mạnh lực chiến đấu của hắn hơn, đặc biệt là năng lực giết chết sinh vật siêu cấp thần.
Thần Nữ bỏ chạy mất hút, những dị sinh vật của Tí Hộ Sở Thần Vực cũng đều nhao nhao chạy trốn. Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc không hề phái tay sai chạy theo đuổi giết, bản thân nó cũng không muốn thật sự đối địch với Tí Hộ Sở Thần Vực.
Hàn Sâm thấy Nữ Hoàng không bỏ chạy bèn đi tới trước mặt Nữ Hoàng hỏi: “Ngươi không bị khế ước hạn chế đúng không?”
Nữ Hoàng gật đầu: “Nếu như bị khế ước hạn chế thì ta đã không ở lại rồi”
“Vậy là tốt rồi, đợi ra khỏi di tích Thần, ta sẽ đưa ngươi quay về Liên Minh” Hàn Sâm nói rồi nhìn về phía Tiểu Sư Tử Vương nói rằng: “Bảo người của ngươi bảo vệ cổng vào đường hầm Thần Quang. Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào trong đó.”
Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc vội vàng đáp một tiếng, phân phó tay sai chiếm giữ toàn bộ sơn cốc.
Bây giờ trong lòng Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thấp thoáng có vài phần sợ hãi Hàn Sâm. Lúc trước nó còn tưởng Hàn Sâm định mượn sức của nó chiếm lấy đường hầm Thần Quang, bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
Hơn nữa Hàn Sâm nói giết là giết với một tồn tại như Thần Nữ, thực lực vừa mạnh vừa đáng sợ. Nó thật sự sợ Hàn Sâm nhất thời không vui rồi làm thịt cả nó luôn.
Dù cho có được hạch gen siêu cấp là Sư Tâm Ấn thì Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc vẫn không có quá nhiều cảm giác an toàn.
Ở trước mặt Hàn Sâm, danh tiếng của thiếu chủ nhân Sư Vương Sơn không thể mang đến một chút cảm giác an toàn nào cho Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cả.
Đáng lẽ Ngọc Diệu muốn kiếm lợi, nhưng khi nhìn thấy Thần Nữ suýt nữa thì bị Hàn Sâm chém chết, phải mượn sức mạnh của Thần Chi Hoàn mới có thể chạy thoát thì đâu còn dám động thủ.
“Tiểu Sư Tử Vương, dựa theo giao hẹn, hẳn là bọn ta có thể vào đường hầm Thần Quang, đúng chứ?” Ngọc Diệu đi tới trước sơn cốc nói với Tiểu Sư Tử Vương.
Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cười khổ đáp: “Nếu như ta chiếm được đường hầm Thần Quang thì đương nhiên điều này không thành vấn đề. Nhưng bây giờ ở đây không phải do ta quyết định.”
Nói rồi, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nhìn về phía Hàn Sâm.
“Muốn vào đường hầm Thần Quang cũng được, mỗi người phải giao ra hai viên hạch gen cấp Bảo Thạch.” Hàn Sâm hờ hững bảo.
Tuy rằng Hàn Sâm cũng muốn giết chết Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn, nhưng bọn chúng là dị linh, giết chúng ở chỗ này cũng vô dụng, trái lại sẽ khiến sau này bọn chúng càng cẩn thận hơn. Nếu thật sự muốn ra †ay với bọn chúng thì phải một đòn giết ngay, ngay cả đá linh hồn của chúng cũng phải hủy diệt luôn, khiến chúng không có bất kỳ cơ hội giấy giụa nào.
“Ngươi đừng có mà quá đáng!” Ngọc Huyễn có vẻ căm tức nói. Thế lực trước đây chiếm đường hầm Thần Quang, cùng lắm thì cũng chỉ muốn một viên hạch gen Bảo Thạch mà thôi.
“Quá đáng à? Thế thì ba viên đi.” Hàn Sâm lại từ tốn nói tiếp. “Ngươi…” Ngọc Huyễn lập tức nổi giận.
“Bốn viên.” Hàn Sâm vẫn không biến sắc, không đợi Ngọc Huyễn dứt lời đã phun ra hai tiếng tiếp theo.
“Hai viên thì hai viên.” Ngọc Diệu cau mày nói. Ở trong di tích Thần, nàng không nắm chắc có thể chiến thắng Hàn Sâm, chỉ đành phải tạm thời nhẫn nhịn.
“Bây giờ là mỗi người bốn viên, một viên cũng không thể thiếu.” Hàn Sâm chỉ chỉ vào Đường Chân Lưu rồi nói tiếp: “Nhưng các ngươi cũng có thể dùng thứ khác để thay thế, giải trừ khế ước cho người kia rồi giao cho ta, ta có thể miễn trừ một nửa phí cho các ngươi.”
“Người có thể giao cho ngươi, cũng có thể giải trừ khế ước, nhưng ta muốn miễn phí toàn bộ.” Ngọc Diệu nhìn thoáng qua Đường Chân Lưu, sau đó nói với Hàn Sâm.
Đối với nàng mà nói, Đường Chân Lưu chỉ là một con tốt thí hạch gen Thanh Đồng, nếu có thể đổi được lợi ích như vậy thì chẳng lý nào cứ giữ mãi không buông.
Tuy rằng Ngọc Diệu cũng nghĩ tới việc lấy Đường Chân Lưu để uy hiếp Hàn Sâm, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này.
Nàng không biết một nhân loại nhỏ bé yếu đuối như Đường Chân Lưu có bao nhiêu phân lượng trong lòng Hàn Sâm. Sợ cuối cùng lại chữa lợn lành thành lợn què.
Không thành công thì thôi, mất nhiều tiền để vào đường hầm Thần Quang chỉ là thứ yếu. Nhỡ mà Hàn Sâm lên cơn điên như khi nãy, cũng giết bọn họ như Thần Nữ. Tuy rằng bọn họ có thể sống lại từ đá linh hồn, nhưng sẽ mất đi cơ hội tìm kiếm Thần vật trong di tích Thần.
“Một nửa, thêm một viên hắn chẳng đáng.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Giằng co một lúc, Hàn Sâm tuyệt đối không đồng ý nhượng bộ. Cuối cùng Ngọc Diệu vẫn lựa chọn thỏa hiệp, dùng Đường Chân Lưu đổi lấy điều kiện giảm một nửa phí qua cửa. Một người bốn viên hạch gen cấp Bảo Thạch thật sự quá đắt, ngay cả Ngọc Diệu cũng khó mà góp được nhiều hạch gen cấp Bảo Thạch như vậy.
Nhưng sau khi được miễn giảm rồi vẫn phải giao ra hai viên hạch gen cấp Bảo Thạch, điều này còn độc ác gấp đôi so với thế lực chiếm đường hầm Thần Quang lúc di tích Thần mở ra hồi trước.
Vốn dĩ Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn cho rằng Hàn Sâm cũng thu lệ phí như vậy với những dị sinh vật và dị linh khác, nhưng ai ngờ khi mấy dị sinh vật và dị linh rải rác đến đây hỏi giá, Hàn Sâm lại chỉ lấy bọn họ một viên hạch gen, làm Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn tức giận muốn hộc máu.
Ngọc Huyễn căm tức định nói gì đó nhưng lại bị Ngọc Diệu kéo đi vào trong đường hầm Thần Quang.
“Đừng nói mấy lời oán giận vô dụng, chúng ta không phải đối thủ của hắn trong di tích Thần. Mọi chuyện đều phải nhịn, chờ ra khỏi di tích Thần rồi, đến lúc ấy đương nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp dạy dỗ hắn.” Đi vào đường hầm Thần Quang rồi Ngọc Diệu mới lạnh mặt nói.
“Ta nhất định phải rút gân róc xương hắn” Sát khí trong mắt Ngọc Huyễn rừng rực, nàng nói bằng một giọng căm hận.
Được thả tự do, Đường Chân Lưu kích động rơi lệ đầy mặt: “Lão Hàn, không cần phải nói gì cả, sau này có việc gì cần giúp cứ nói ta một tiếng.”
“He he, đúng là có rất nhiều chuyện cần ngươi giúp đỡ, sau này Tiểu Hoa đi học ở học viện của các ngươi, học phí lấy giá ưu đãi chứ?” Hàn Sâm cười nói.
“Cái gì mà giá ưu đãi, mọi chỉ phí đều được miễn toàn bộ, hơn nữa tuyệt đối là đãi ngộ cao cấp nhất.” Đường Chân Lưu võ ngực đáp.
“Thế ta không khách sáo đâu nhé, đợi trở lại Liên Minh rồi nói. Nào tới đây, chúng ta cũng vào đường hầm Thần Quang thử vận may đi, nói không chừng có thể nâng cao được đẳng cấp hạch gen đấy.” Hàn Sâm dẫn Đường Chân Lưu và Nữ Hoàng cùng đi vào đường hầm Thần
Quang.
Đường hầm Thần Quang chính là một cái đường hầm đi xuyên qua núi, cùng lắm toàn bộ chiều dài chỉ gói gọn trong mười mấy dặm mà thôi, nhưng bên trong có một loại sức mạnh kỳ lạ sẽ sản sinh ra áp lực cực lớn với những người tiến vào đường hầm. Áp lực từ nhẹ đến nặng dần, càng đi sâu vào trong đường hầm áp lực sẽ càng lớn, đồng thời loại sức mạnh kỳ lạ này cũng càng rõ ràng hơn.
Nếu thiên phú đủ tốt, tố chất thân thể cũng đủ mạnh thì trong lúc đối kháng với sức mạnh kỳ lạ sẽ có thể lĩnh ngộ ra vài điều, giúp công pháp của bản thân đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp thăng lên một cấp bậc cũng là chuyện thường xảy ra.
Hết chương 1543.
Chương 1544. Lên cấp dưới áp lựcĐường hầm rộng tương đương với hầm trú ẩn của lực lượng phòng không dưới lòng đất, hai chiếc ô tô đi song song nhau không thành vấn đề. Cách mỗi cây số lại thấy được một nguồn sáng giống mặt trời †reo trên trần đường hầm, thoạt nhìn vừa gần vừa xa, loại cảm giác này cực kỳ quái lạ.
Mỗi lần đi qua một nguồn sáng, áp lực bên trong đường hầm Thần Quang lại lớn hơn vài phần. Trước kia sinh vật cấp Bảo Thạch tới nơi này, dù cho là con cháu của sinh vật Thần siêu cấp đi nữa thì cũng đều chỉ đi tới được nguồn sáng thứ mười bốn là không dám tiến lên trước nữa, hoặc có thể nói là muốn đi cũng không được.
Thế nhưng từ bên này đường hầm nhìn sang có thể thấy những nguồn sáng như mặt trời này treo một loạt trên trần như đèn đường, số lượng có hơn mười chín cái.
Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai biết đi tới cuối đường hầm Thần Quang sẽ có thứ gì.
Mặc dù là dị sinh vật siêu cấp đang trong quá trình thăng cấp thì cũng không đi được tới cuối đường hầm Thần Quang.
Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng đi theo vào đây, lặng lẽ vừa cười vừa nói: “Coi như chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, lại làm quen một lần nữa nhé, ta là Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc của Sư Vương Sơn, không biết các hạ xưng hô thế nào?”
“Hàn Sâm, nhân loại.” Hàn Sâm đáp, hắn không có cảm tình gì với Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cả, nhưng cũng chưa tới mức ác cảm quá lớn, chí ít nó vẫn giữ lời.
Trong lúc Hàn Sâm nói chuyện cùng Tiểu Sư Tử Vương, đám người Ngọc Diệu phía trước thỉnh thoảng lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, hiển nhiên là hết sức bất mãn với Hàn Sâm.
Đang lúc nói chuyện thì lại có người đi vào đường hầm Thần Quang, vốn dĩ Hàn Sâm tưởng là đám dị sinh vật và dị linh rải rác kia, nhưng ai ngờ người đi vào lại là Lục Đạo.
Ngọc Diệu thấy Lục Đạo thì lòng chợt nảy ra một ý nghĩ. Với tính cách của Lục Đạo Đại Đế, chắc chắn sẽ không có khả năng giao hạch gen gì hết, nếu Hàn Sâm nổi lên xung đột với hắn, tám chín phần mười sẽ bị Lục Đạo Đại Đế giết chết.
Vốn định đi về phía trước thì Ngọc Diệu lại dừng bước, dự định chờ một lát xem Lục Đạo có thể nổi lên xung đột với Hàn Sâm hay không.
“Chị, không ngờ Lục Đạo Đại Đế cũng tới đây, không biết Hàn Sâm có biết hắn hay không. Nếu như không biết, với tính cách của Lục Đạo Đại Đế, tám chín phần mười sẽ đánh nhau.” Ngọc Huyễn cũng có cùng suy nghĩ với Ngọc Diệu, hạ giọng mang vẻ hưng phấn nói với Ngọc Diệu.
Quả nhiên Lục Đạo đi về phía Hàn Sâm, nhưng ngoài dự đoán của Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn, Lục Đạo Đại Đế nói chuyện như với người quen cũ: “Sao ngươi cũng tới đây?”
“Tới di tích Thần thì sao có thể không đến đường hầm Thần Quang.” Hàn Sâm cười đáp.
Lục Đạo Đại Đế gật đầu: “Cũng phải, vậy thì đúng lúc, chúng ta có thể so thử xem ai đi được xa hơn trong đường hầm Thần Quang.”
Biểu cảm trên mặt của Ngọc Diệu và Ngọc Huyễn đều hiện vẻ kỳ quái, không hiểu nổi sao Hàn Sâm lại quen biết Lục Đạo Đại Đế, hơn nữa với tính cách của Lục Đạo Đại Đế thế mà lại nói chuyện cùng Hàn Sâm, dường như xem Hàn Sâm như một tồn tại bình đẳng với mình khiến bọn họ rất là giật mình.
Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thấy Hàn Sâm nói chuyện phiếm với Lục Đạo Đại Đế cứ như bạn bè thì trong lòng càng thêm kính nể: “Bảo sao hắn mạnh như vậy, ngay cả Thần Nữ muốn giết là giết, hóa ra quả nhiên là người có thân phận lớn. Năm ấy khi Lục Đạo Đại Đế chưa tự hủy để trùng tu, tiếng tăm của hắn còn lớn hơn cả phụ vương, mà Hàn Sâm lại có thể giao lưu ngang hàng với hắn, địa vị chắc chắn không thấp.”
Lục Đạo không phải người nói nhiều, sau khi nói vài câu với Hàn Sâm thì đi vào trong đường hầm Thần Quang.
Hàn Sâm và Nữ Hoàng, Đường Chân Lưu, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đồng thời đuổi theo.
Bảo Nhi dựa vào lòng Hàn Sâm, Thần Thú Tinh Hải vẫn đi theo đằng sau Hàn Sâm. Tiểu Ngân Ngân thì ngồi trên đầu nó nhìn từng hàng nguồn sáng đẳng trước ở trong đường hầm.
Nguồn sáng như mặt trời nhỏ gắn trên trần đường hầm làm sáng trưng cả con đường. Ánh sáng rọi lên người Hàn Sâm như chất lỏng khiến Hàn Sâm cảm tưởng như thể mình đang đi trong nước.
Nhưng loại cảm giác này rất nhỏ, không hề tạo thành gánh nặng quá lớn với Hàn Sâm.
Gần như tất cả mọi người đều rất dễ dàng đi qua nguồn sáng thứ nhất. Sau khi qua nguồn sáng thứ nhất, loại cảm giác này rõ ràng tăng lên rất nhiều, nhưng đối với đám người Hàn Sâm cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Mọi người cứ đi tiếp, đến nguồn sáng thứ năm thì Đường Chân Lưu đã bắt đầu không chịu nổi áp lực kinh khủng kia. Toàn thân hắn vã mồ hôi đầm đìa, lưng như cõng một ngọn núi lớn đi về phía trước. Mỗi một bước đều phải dùng nỗ lực cực lớn, mồ hôi túa ra liên tục.
Dù sao hắn vẫn chỉ là hạch gen Thanh Đồng, bất kể tố chất thân thể hay là sức mạnh hạch gen vẫn còn rất yếu, có thể đi tới đây đã là tốt lắm rồi.
“Còn có thể đi tiếp không?” Hàn Sâm nhìn Đường Chân Lưu hỏi.
“Không thành vấn đề, ta vẫn có thể chịu đựng, ít nhất cũng phải đi qua nguồn sáng thứ sáu.” Đường Chân Lưu cắn răng nói.
Hàn Sâm không nói thêm gì nữa, đứng bên cạnh Đường Chân Lưu tiếp tục đi về phía trước. Áp lực nơi này với hắn vẫn quá nhỏ, trên cơ bản chẳng tạo thành trở ngại nào.
Đường Chân Lưu thấy người khác đều đi rất dễ dàng, Tiểu Ngân Ngân còn nằm trên đầu Thần Thú Tinh Hải như thể chẳng hề quan tâm đến áp lực nơi này, trong lòng hắn thầm thở dài nói: “Đám người bên cạnh Hàn Sâm đều kinh khủng như vậy, ta không biết phải bao lâu nữa mới có thể đuổi kịp.”
Nhưng Đường Chân Lưu cũng không hề có ý định từ bỏ, hắn vẫn đi từng bước khó khăn về phía trước, đã rớt lại sau cùng, hơn nữa càng đi càng chậm, bắp thịt trên người gồng cứng lên như thể bất kỳ lúc nào cũng sẽ có nguy cơ căng rách lớp quần áo ướt đẫm.
Hàn Sâm không cố ý nhìn Đường Chân Lưu nhưng vẫn chú ý đến hắn. Nếu như hắn không chịu được nữa thì sẽ mang hắn ra ngoài ngay lập tức, tránh cho hắn bị hủy ở chỗ này.
Ngoài dự đoán của Hàn Sâm, tuy rằng Đường Chân Lưu bước đi rất khó khăn nhưng vẫn kiên trì được. Khi sắp đi tới nguồn sáng thứ sáu đã có thể nghe thấy xương cốt trên người hắn phát ra tiếng răng rắc, khiến người ta lo lắng xương của hắn có thể bị gãy mất hay không.