Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 109 - Chương 1545. Tại Sao Không Thăng Cấp

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Đường Chân Lưu vừa bước đến nguồn sáng thứ sáu thì trên thân thể hắn tỏa ra thần quang như có ánh sáng bạc trắng lao ra, nhìn thử thì không ngờ lại là hạch gen tăng lên một cấp bậc, thăng lên cấp Bạch

Ngân.

Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đều hơi liếc mắt sang. Mặc dù thăng cấp trong đường hầm Thần Quang không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, nhưng có thể thăng cấp ở đây chứng minh rằng tư chất vẫn rất tốt.

Đường Chân Lưu mệt lả ngồi dưới đất, không đi về trước nữa. Tùy rằng hạch gen thăng cấp, nhưng tố chất thân thể không hề tăng. Khả năng chịu đựng của thân thể hắn cũng đã đến giới hạn, không có khả năng đi về trước nữa.

“Ta đi không nổi, các ngươi đi đi, ta chờ các ngươi ở chỗ này.” Đường Chân Lưu ngồi tại chỗ thở phì phò nói.

Hàn Sâm gật đầu, tiếp tục đi về phía trước với đám người Nữ Hoàng.

Khi đi đến nguồn sáng thứ chín, Nữ Hoàng cũng bắt đầu có vẻ cố hết sức, đến nguồn sáng thứ mười, mới đi được một nửa, trên người Nữ Hoàng cũng tỏa ra thần quang, hạch gen cũng tăng lên một cấp bậc.

“Mặc dù vào đường hầm Thần Quang có xác suất nâng cao đẳng cấp hạch gen, nhưng đó cũng chỉ là xác suất nhất định thôi, những dị sinh vật và dị linh khác đều không có thay đổi gì, hai nhân loại như Đường

Chân Lưu và Nữ Hoàng lại đều thăng cấp, đây là trùng hợp, hay là có

nguyên nhân đặc biệt gì?” Hàn Sâm thầm nghi ngờ trong lòng.

Hết chương 1544.

Chương 1545. Tại sao không thăng cấp

Sau khi thăng cấp, Nữ Hoàng không đi về trước nữa mà nói với Hàn Sâm: “Tố chất của cơ thể ta chưa đủ, miễn cưỡng đi tiếp cũng không có kết quả tốt gì, vân nên ở chỗ này chờ các ngươi trở về thì hơn.”

Hàn Sâm thấy nàng vẫn còn dư sức, nhưng không tiếp tục đi về phía trước nữa, trong lòng cũng thấy bội phục, có thể nhất trí giữa nhận thức và hành động, lĩnh ngộ của Nữ Hoàng ở Dịch Thiên Thuật cũng đã nâng cao một bước.

Sau khi đi qua nguồn sáng thứ mười, trong đám dị sinh vật và dị linh mới bắt đầu có người thăng cấp, nhưng xác suất rất nhỏ, trên cơ bản trong hai mươi người mới có một người thăng cấp, còn đám dị sinh vật còn lại dù đi đến lúc không còn sức để đi tiếp nữa thì có kiên trì đến đâu cũng vẫn không hề có dấu hiệu thăng cấp.

Hơn nữa có thể thăng cấp đều là hạch gen dưới cấp Bảo Thạch, không có một hạch gen cấp Bảo Thạch nào thăng lên siêu cấp cả.

Sau khi đi qua nguồn sáng thứ mười hai, hầu hết dị sinh vật và dị linh đều đã không còn sức để đi tiếp. Lúc đi đến nguồn sáng thứ mười ba, ngay cả Ngọc Huyễn cũng phải dừng lại, Tí Hộ Sở Thiên Ngoại chỉ còn có Ngọc Diệu là đang đi tiếp.

Ánh mắt Ngọc Diệu liếc về phía Hàn Sâm, nhưng gương mặt lại hiện nỗi kinh ngạc. Hàn Sâm có thể đi tiếp không hề ngoài dự đoán của nàng, nhưng hai con dị sinh vật một lớn một nhỏ bên cạnh Hàn Sâm, còn cả Bảo Nhi trong lòng Hàn Sâm vậy mà cũng có thể đi tiếp, mà cũng không hề có biểu hiện gắng sức quá mức gì mới là điều khiến nàng thật sự khiếp sợ.

Sinh vật có thể đi qua thần quang thứ mười ba, trong cấp Bảo Thạch đã coi như là đỉnh cấp rồi. Mà đám dị sinh vật đi cùng Hàn Sâm này lại có thể đi tới tận đây, quả thật khiến Ngọc Diệu rất giật mình.

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc còn giật mình hơn, nó có thể đi tới đây, chủ yếu là bởi vì phương thức thăng cấp của dị sinh vật khác với nhân loại.

Sự thăng cấp hạch gen của nhân loại phụ thuộc vào trình độ thăng cấp công pháp. Sau khi hạch gen được tiến hóa có ảnh hưởng rất nhỏ với thể chất.

Nhân loại muốn thăng cấp thể chất thì phải hấp thụ gen của dị sinh vật.

Thế nhưng dị sinh vật lại không thăng cấp theo kiểu như vậy. Sự thăng cấp hạch gen của bọn họ có liên quan trực tiếp đến thân thể, mỗi lần hạch gen thăng cấp thì tố chất thân thể cũng sẽ tăng lên theo diện rộng.

Bởi vậy nên dị sinh vật thăng lên cấp Bảo Thạch đều sẽ có được tố chất thân thể cấp Bảo Thạch, không cần phải dùng cách khác để tăng cao tố chất thân thể.

Gen của Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc quả thật rất mạnh, hạch gen †ăng nhanh vùn vụt, từ cấp Bạch Ngân liên tục tăng lên hai cấp, đã đạt tới cấp Bảo Thạch, tố chất thân thể cũng đồng thời tăng lên. Không giống như Nữ Hoàng và Đường Chân Lưu, tuy rằng hạch gen thăng cấp nhưng bởi vì tố chất thân thể không hề tăng lên nên khó có thể đi tiếp.

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc rất hài lòng với biểu hiện của mình, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngân Ngân và Thần Thú Tinh Hải cũng không tốn chút sức nào đi đến tận đây, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Quả nhiên Hàn Sâm là một nhân vật vô cùng đáng sợ, ngay cả dị sinh vật bên người hắn đều có được tư chất đỉnh cấp như vậy, không biết chúng nó có thể đi tới thần quang thứ mười bốn không, nếu có thể đi tới đo, hiển nhiên chúng là đời sau của sinh vật Thần siêu cấp đỉnh cấp.”

Hàn Sâm không để ý Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đang suy nghĩ gì. Trong lòng hắn thầm thấy kỳ lạ, tại sao Đường Chân Lưu và Nữ Hoàng đều thăng cấp mà hạch gen của hắn lại vẫn chẳng có phản ứng gì.

Hắn có bốn viên hạch gen bản mệnh, ngoại trừ Chân Huyết đã thăng lên cấp Hoàng Kim ra, những viên khác đều vẫn là cấp Bạch Ngân. Hẳn là phải rất dễ dàng thăng cấp mới đúng, thế nhưng hắn đã đi tới tận đây rồi mà bốn viên hạch gen bản mệnh lại vẫn chẳng có phản ứng gì cả.

Bây giờ vẫn đang đi về phía chỉ còn lại Ngọc Diệu, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc, Lục Đạo và đám người Hàn Sâm. Trong lòng bọn họ có nhiều suy nghĩ, ai cũng không nói gì mà đi về phía trước.

Sau khi qua thần quang thứ mười bốn, bước chân mọi người đều chậm lại.

Rất nhiều cường giả trước kia có thể đi tới đây đều là đỉnh cấp trong cấp Bảo Thạch, tại thân quang thứ mười bốn đã có cơ hội khiến hạch gen Bảo Thạch thăng lên siêu cấp.

Mục tiêu ban đầu của Ngọc Diệu chính là chỗ này, nhưng bây giờ nhìn lại, đám dị sinh vật bên người Hàn Sâm vậy mà đều có thể đi tới đây, khiến trong lòng nàng kinh hãi: “Những sinh vật bên cạnh hắn, lẽ nào đều là đời sau của sinh vật đỉnh cấp? Bằng không sao có thể dễ dàng đi tới tận đây được?

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng càng khẳng định rằng Hàn Sâm chắc chắn có lai lịch không tầm thường, nếu không tại sao bên cạnh hắn lại có khả năng tụ tập nhiều đời sau của sinh vật đáng sợ như vậy.

Hàn Sâm thì chẳng hề bất ngờ với điều này. Trước đây Tiểu Ngân Ngân ăn rất nhiều Thủy Châu Sinh Mệnh, tiềm lực tuyệt đối không thể chê, tiềm lực không hề kém hơn so với đời sau của sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.

Nhưng cả Thần Thú Tinh Hải cũng có thể đi tới tận đây thì lại khiến Hàn Sâm hơi có chút ngoài ý muốn.

Lúc trước khi Hàn Sâm phát hiện ra thi thể của Thần Thú Tinh Hải, thấy hạch gen chỉ là cấp Bảo Thạch, Hàn Sâm còn tưởng rằng Thần Thú Tinh Hải chỉ là sinh vật Thần Huyết mà thôi, bây giờ xem ra có gì đó không đúng lắm.

Cái loại năng lực xuyên qua vật chất của Thần Thú Tinh Hải, thấy thế nào cũng không phải thứ mà sinh vật Thần Huyết có thể có được, bây giờ nó lại dễ dàng đi tới tận đây, hiển nhiên rất có tiềm lực, còn có không gian thăng cấp rất lớn.

“Quái lạ, tại sao con Thần Thú Tinh Hải này lại chỉ có cấp Bảo Thạch nhỉ? Lẽ nào nó không phải cha mẹ của thú hồn Tiểu Tinh Hải ư?” Hàn Sâm thầm suy đoán trong lòng.

Thấy dáng vẻ của Tiểu Thần Thú Tinh Hải, dường như còn chưa dùng hết toàn lực, vẫn còn dư sức đi tiếp về phía trước.

Tiểu Ngân Ngân vẫn ngồi trên đầu Tiểu Tinh, căn bản chẳng hề lãng phí sức lực của nó đi về trước.

Nhưng áp lực trong đường hầm Thần Quang không chỗ nào là không có, mặc dù Tiểu Ngân Ngân ngồi trên đầu Tiểu Tinh, song áp lực nó phải thừa nhận vẫn thế, xem nó không có biểu hiện quá mức mệt mỏi gì, tiềm lực của nó cũng vô cùng đáng sợ.

Vốn dĩ Ngọc Diệu còn có tâm trạng tranh cao thấp với Hàn Sâm, nhưng cứ đi rồi đi, thân thể nàng ngày càng rã rời, đừng nói là so sánh với Hàn Sâm, coi như là so với đám dị sinh vật bên người Hàn Sâm dường như cũng chẳng bằng.

Khi sắp đến nguồn thần quang thứ mười lăm, Ngọc Diệu đã bước đi khó khăn, năng lực chịu đựng của thân thể sắp đến cực hạn, nhưng Ngọc Diệu vẫn cắn răng kiên trì đi về phía trước.

Trong nháy mắt khi Ngọc Diệu vượt qua nguồn thần quang thứ mười lăm, trên người tỏa ra hào quang lấp lóe như ánh sao ban ngày, thế mà hạch gen lại thăng cấp.

Ngọc Diệu tức thời vui mừng quá đỗi: “Đúng là phải cảm ơn mấy kẻ †rong nhóm Hàn Sâm đã kích thích ta, nếu như chỉ có một mình ta, sợ rằng khó có thể đi tới tận đây, cũng không thể thành công thăng cấp hạch gen.”

Hàn Sâm liếc mắt nhìn Ngọc Diệu, không cần phải nói, Ngọc Diệu cũng thăng lên siêu cấp. Vốn ban đầu nàng là cấp Bảo Thạch, điều này không phải nghi ngờ gì cả.

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc lại thấy phiền muộn. Sau khi nó thăng cấp liên tục hai lần thì không còn động tĩnh gì nữa cả, hôm nay khó khăn vượt qua nguồn thần quang thứ mười lăm mà vẫn không hề thăng cấp, nhưng nó cảm thấy thân thể mình đã đạt tới giới hạn, sợ rằng khó mà đi tiếp được.

“Hôm nay ta thăng lên siêu cấp, thực lực của ta ở đây đã coi như là đỉnh cấp, mặc dù có hơi thắng không vẻ vang gì, nhưng lần này ta thắng chắc, ngoại trừ Lục Đạo Đại Đế ra, chắc chắn ta là người có thể đi xa nhất.” Ngọc Diệu lại thầm suy nghĩ trong lòng.

Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Tinh cũng đều vượt qua cửa ải thứ mười lăm, nhưng hạch gen của chúng nó vẫn không thăng cấp.

Hết chương 1545.

Chương 1546. Tiềm lực đáng sợ

Vốn Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc định từ bỏ, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngân Ngân và Tiểu Thần Thú Tinh Hải vẫn còn đi về phía trước thì lại cắn răng liều mạng đi theo.

“Ta không tin, ta không bằng cả đám dị sinh vật bên cạnh hắn.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thầm quyết tâm, cố chịu đựng đi về phía trước.

Khi đi được một nửa thì thấy trên người Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc †ỏa ra ngọc quang khắp nơi, vậy mà hạch gen lại thăng cấp lần nữa, lên thẳng tới siêu cấp.

“Hừ, quả nhiên ta mạnh nhất.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc hưng phấn rống to hơn.

“Thiên phú của người này cao thật, thậm chí còn thăng liên tiếp ba cấp, không hổ là đời sau của dị sinh vật đỉnh cấp.” Trong lòng Hàn Sâm thầm hâm mộ, đến giờ hạch gen bản mệnh của hắn vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Sau khi Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thăng lên siêu cấp, nhất thời có hơi lâng lâng, bởi vì tố chất thân thể tăng cấp diện rộng nên áp lực của †hần quang thứ mười lăm yếu hơn rất nhiều với hắn. Hắn nhẹ nhàng chạy đến bên người Hàn Sâm nói: “Hàn Sâm, có hứng thú thi với ta không, xem xem ở đây ai có thể đi xa hơn?”

“Thắng thì được lợi gì?” Hàn Sâm thuận miệng hỏi.

“Nếu như ngươi có thể đi xa hơn ta, ta sẽ bái ngươi làm đại ca, sau này ngươi nói gì thì ta làm đó, ngươi bảo ta đi hướng đông ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, ngươi bảo ta lên núi ta tuyệt đối không xuống biển” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đảo đồng tử một vòng rồi nói.

Nó biết Hàn Sâm rất lợi hại, nhưng đó là bởi vì Hàn Sâm sử dụng hạch gen và thú hồn.

Còn đơn giản chỉ xét về tố chất thân thể thì Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nhìn ra được Hàn Sâm cũng chỉ mạnh hơn dị sinh vật cấp Bảo Thạch một ít thôi, vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn siêu cấp.

Mà trong đường hầm Thần Quang, ngoại lực đều vô dụng, chỉ có thể dùng sức mạnh tự thân của cơ thể đối kháng với thần quang, vậy nên nó mới có lòng tin như vậy.

“Được, cứ quyết định như thế đi.” Hàn Sâm cười một cười rồi nói.

“Đừng vội vàng thế, ngươi thua cũng phải vậy đó, phải bái ta làm đại ca mới được, sau đó ta nói gì ngươi làm nấy.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc bèn vội vàng nói.

“Được.” Hàn Sâm gật đầu.

Ngọc Diệu ở bên cạnh không nói gì. Tuy rằng Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng thăng lên siêu cấp khiến lòng nàng thấy hơi không thoải mái lắm, nhưng nàng vẫn khá xem trọng Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc.

Nhân loại khác với dị sinh vật và dị linh. Dù cho hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm thăng lên siêu cấp ở đây đi nữa thì tố chất thân thể của hắn cũng chẳng tăng được, giống như hai nhân loại lúc nãy vậy. Chỉ đành phải dừng lại ở đó, dù thế nào cũng không có khả năng sánh ngang được với Tiểu Sư Tử Vương khi thăng lên siêu cấp.

Sở dĩ Ngọc Diệu không hề ra tay với Hàn Sâm sau khi thăng lên siêu cấp chỉ vì sợ hãi hạch gen và thú hồn của Hàn Sâm, mà không phải thực lực của bản thân Hàn Sâm.

Lục Đạo vẫn chẳng nói gì, chỉ thong thả đi về phía trước, không thèm để ý tới những người khác, cũng không quan tâm bọn họ nói gì hay làm gì.

Điều khiến Ngọc Diệu thật sự kinh ngạc chính là, không chỉ Hàn Sâm mà ngay cả Bảo Nhi, Tiểu Ngân Ngân và Tỉnh Hải Thần Thú đều đang vượt qua nguồn thần quang thứ mười sáu.

Phải biết rằng chúng nó vẫn chỉ là hạch gen Bảo Thạch, còn chưa thăng lên siêu cấp mà lại có thể vượt qua nguồn thần quang thứ mười sáu. Trước đây Ngọc Diệu chưa từng nghe nói đến chuyện này, trong lòng thấy hơi hoảng sợ.

“Rốt cuộc đám kia là đời sau của sinh vật gì, sao có thể có tiềm lực đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ chúng nó đã là sinh vật Thần siêu cấp rồi ư? Không thể nào, nếu như trước đó đã là siêu cấp thì căn bản chẳng thể đi vào di tích Thần được” Trong lòng Ngọc Diệu thầm thắc mắc.

Tiểu Sư Tử Vương cũng hết sức giật mình như Ngọc Diệu. Nó từng nghe Bạch Sư Vương nói, chỉ có đời sau của dị sinh vật cực kỳ đáng sợ mới có thể dùng thân thể cấp Bảo Thạch đi qua thần quang thứ mười sáu. Nhưng đấy cũng là tồn tại hiếm có hàng tỉ năm mới xuất hiện, tại sao bên người Hàn Sâm lại có nhiều như vậy.

Đang lúc Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương thầm giật mình thì thấy trên người Thần Thú Tinh Hải lấp lóe ánh sao đêm như những vì sao đang xoay tròn, ánh sáng trông cực kỳ lung linh.

“Tiểu Tinh thăng lên siêu cấp!” Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, có lẽ do đây là con sinh vật Thần siêu cấp đầu tiên hắn bồi dưỡng được ở Tí Hộ Sở của Thần thứ tư.

Lúc này Ngọc Diệu không còn nghỉ ngờ gì nữa, biết được ban đầu Tiểu Thần Thú Tinh Hải quả thật chỉ là cấp Bảo Thạch, trong lòng càng hoảng sợ hơn.

Có thể dùng thân thể cấp Bảo Thạch đi tới thần quang thứ mười sáu, năng lực như thế ở trong đám dị sinh vật tuyệt đối là đỉnh cấp nhất. Nếu không chết yểu giữa đường thì chắc chắn có thể thăng đến trình độ sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo, trở thành chiến lực đỉnh cấp nhất trong Tí Hộ Sở thứ tư.

Ngay cả Lục Đạo cũng hơi biến sắc mặt, không khỏi chăm chú đánh giá Tiểu Thần Thú Tinh Hải, sau một lúc mới lên tiếng: “Truyền thuyết ngày xưa kể rằng từng có một con Tinh Hải Long Vương tung hoành khắp Tí Hộ Sở thứ tư, sức mạnh của con Tỉnh Hải này khiến chúng sinh thần phục, không người nào có thể địch nổi, cuối cùng thăng cấp ở biển nơi chân trời, nó là con cháu của Tinh Hải Long Vương à?”

Hàn Sâm lắc đầu đáp: “Không phải, Tiểu Tinh chỉ là đời sau của sinh vật Thần Huyết thôi, có điều gen hơi đột biến một chút.”

Hắn không biết Tiểu Tinh có phải con cháu của Tỉnh Hải Long Vương gì gì kia không, nhưng dù có phải đi chăng nữa thì Hàn Sâm cũng sẽ không thừa nhận. Tên tuổi lớn như vậy áp lên người Tiểu Tinh, ai biết được cái tên Tinh Hải Long Vương gì kia có bao nhiêu kẻ thù còn đang ở trong Tí Hộ Sở thứ tư, quả thật chính là tự rước lấy phiên phức.

Nhưng nếu Tiểu Tinh thật sự là đời sau của Tinh Hải Long Vương kia thì lý do tại sao nó lại có tiềm lực lớn như vậy không còn khó giải thích nữa. Dù sao cũng là một tồn tại đã thăng lên làm Thần trong truyền thuyết, nếu thật sự có quan hệ thân thích, vậy thì cũng coi như Tiểu Tinh là hậu duệ của Thần.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp đến gần thần quang thứ mười bảy, Tiểu Ngân Ngân đã lộ ra nét mệt mỏi, thân thể run lên bần bật, dường như đang đối kháng với lực lượng áp bách cực lớn.

Điều khiến Hàn Sâm thấy kỳ lạ là không biết tại sao đi đến tận giờ, tuy rằng hắn có thể cảm giác được áp lực của thần quang, nhưng lại không có khoa trương như trong tưởng tượng, cũng không hề tạo thành gánh nặng quá lớn với thân thể của hắn.

“Quái lạ, tố chất cơ thể ta cũng chỉ mạnh hơn một ít so với dị sinh vật cấp Bảo Thạch, cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu so với đám Ngọc Diệu, tại sao ta lại không cảm giác được áp lực mạnh mẽ của thần quang nhỉ?” Hàn Sâm càng đi càng thấy kỳ lạ, đã sắp đến thân quang thứ mười bảy rồi mà hắn vẫn không cảm thấy áp lực quá lớn.

Sau khi đi tới thần quang thứ mười bảy, Tiểu Ngân Ngân lập tức đứng lên lưng của Thần Thú Tinh Hải, bộ lông màu bạc trên người nó xù lên, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng kẽo kẹt kỳ dị, vẫn đang cật lực đối kháng với một lực lượng nào đó.

Vốn Hàn Sâm còn lo lắng Tiểu Ngân Ngân không chịu đựng nổi, nhưng Thần Thú Tinh Hải cũng đã cõng nó đi qua thần quang thứ mười bảy, có điều Tiểu Ngân Ngân vẫn đang khổ cực chống đỡ, hạch gen chưa hề tiến hóa.

Đi được một nửa thần quang thứ mười bảy, rốt cuộc Tiểu Ngân Ngân không chịu nổi mà nhảy xuống khỏi lưng của Thần Thú Tinh Hải, dừng ở chỗ đó không đi tiếp nữa.

Xem ra nó đã đạt tới giới hạn, không có sức lực đi về phía trước nữa.

“Tiềm lực của Tiểu Ngân Ngân sẽ không thể yếu hơn Thần Thú Tinh Hải mới đúng, sao hạch gen của nó lại không hề thăng cấp nhỉ?” Hàn Sâm hơi ngờ vực trong lòng.

Hết chương 1546.

Chương 1547. Ung dung đi về phía trước

Trong đường hầm Thần Quang, người vẫn đang tiếp tục đi về phía trước chỉ còn lại Ngọc Diệu đã thăng lên siêu cấp, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc, Thần Thú Tinh Hải, cộng thêm cả Hàn Sâm và Lục Đạo.

Bảo Nhi vẫn nằm trong lòng Hàn Sâm, nhưng khi Hàn Sâm giới thiệu đều nói Bảo Nhi là thú hồn thú cưng của hắn, chỉ cần Hàn Sâm có thể đi tiếp thì nàng hẳn cũng có thể đi tiếp cùng, nhưng bản thân Hàn Sâm lại hiểu rõ Bảo Nhi không phải là thú hồn.

Sau khi đi qua thần quang thứ mười bảy, mặc dù là Ngọc Diệu đã thăng lên siêu cấp hay Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng đều cảm thấy được áp lực cực lớn.

Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đều nhìn về phía Hàn Sâm, nhưng thoạt nhìn Hàn Sâm trông vẫn mang dáng vẻ thoải mái như cũ, khiến trong lòng bọn họ ngạc nhiên nghi ngờ, thậm chí hoài nghỉ lúc trước mình nhìn lầm, có phải tố chất thân thể Hàn Sâm đã đạt tới tiêu chuẩn Bán Thần siêu cấp hay không, bằng không làm sao có thể đi được đến tận đây.

Thật sự không tài nào tưởng tượng nổi, một thân thể còn chẳng đạt được cường độ của một sinh vật siêu cấp mà lại có thể đi tới thần quang thứ mười bảy.

Ngay cả sắc mặt Lục Đạo cũng đã hơi nghiêm lại, chắc là đã cảm nhận được một ít áp lực, mà vẻ mặt Hàn Sâm vẫn cứ ung dung như cũ, áp lực trong đường hầm Thần Quang với hắn luôn luôn rất nhỏ.

Cách thần quang thứ mười tám còn chưa đến một trăm mét, thân thể của Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đều bắt đầu run rẩy, mỗi một bước đi đều phải dùng một sự cố gắng to lớn.

Hai người thấy Hàn Sâm và Lục Đạo chưa hề có ý định dừng lại, chỉ đành cắn răng tiếp tục kiên trì đi về phía trước. Có điều tốc độ rõ ràng chậm lại, mỗi bước đi như cõng một ngọn núi.

Máu thịt xương cốt toàn thân dường như phát ra tiếng kẽo kẹt răng rắc. Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc không cam lòng gầm lên, muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng thân thể lại không biết cố gắng mà run rẩy, không bước nổi một bước.

Ngọc Diệu cũng vậy, mắt thấy Lục Đạo và Hàn Sâm đã sắp đi tới chỗ †hần quang thứ mười tám, thế nhưng nàng cảm giác hai chân mình như thể bị dính chặt xuống mặt đất, thế nào cũng không nhấc nổi bước.

“Ta đã thăng lên siêu cấp, tại sao vẫn có chênh lệch lớn như vậy?” Lòng Ngọc Diệu tràn đầy nỗi không cam tâm, điều động sức mạnh †oàn thân muốn bước tiếp lên phía trước như Hàn Sâm và Lục Đạo.

Nhưng vừa bước một bước nữa thì chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, cái chân còn lại nâng thân thể lại không thể chống đỡ thân thể một mình, xương đùi dưới áp lực nặng nề đã bị gãy.

Phich!

Ngọc Diệu ngã khụy dưới đất, không cam lòng nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Hàn Sâm và Lục Đạo, lại không có năng lực đứng lên tiếp tục đuổi theo.

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc liên tục rít gào, đi từng bước về trước, mỗi một bước toàn thân đều run rẩy kịch liệt, nhưng chỉ còn cách thần quang thứ mười tám bốn mét nữa thì cả người nó run lập cập, rốt cuộc không thể di chuyển về phía trước dù chỉ một tấc.

Khoảnh khắc khi Hàn Sâm và Lục Đạo vượt qua thần quang thứ mười †ám thì chợt thấy trên người Lục Đạo tỏa ra kiếm quang như hoa nở, vào đúng lúc này hạch gen trọng hồi siêu cấp.

Nhưng việc hạch gen của Lục Đạo trọng hồi siêu cấp không có ảnh hưởng quá lớn tới tố chất thân thể của hắn. Thân thể hắn vốn là thân thể Đại Đế, bản chất không hề thay đổi so với trước khi hạch gen thăng cấp.

“Mẹ nó, lại thua rồi, cái tên kia thật sự quá mạnh, rốt cuộc sao hắn lại làm được?” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc thấy Hàn Sâm và Lục Đạo vượt qua thần quang thứ mười tám thì không khỏi nản lòng, không cố chống đỡ nữa nhưng cũng không rút lui mà ngồi tại chỗ nhìn về phía trước, muốn nhìn xem Lục Đạo và Hàn Sâm rốt cuộc ai đi xa hơn.

Người khác có thể không rõ nhưng Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc lại rất rõ ràng. Rõ ràng hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm trước đó cũng cấp bậc với hắn, ngay cả hắn đã thăng ba cấp rồi mà hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm vẫn chẳng có một chút động tĩnh nào.

Nếu như hắn thật sự vẫn chỉ là hạch gen Bạch Ngân, tố chất thân thể chưa đạt tới siêu cấp mà có thể đi tới mức này đúng là quá đáng sợ.

“Một nhân loại, dù cho tố chất thân thể có chỗ nào khác người thì cũng không thể nào sánh bằng Lục Đạo Đại Đế được.” Ngọc Diệu ngồi tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người phía trước.

Nàng không hy vọng Hàn Sâm đi xa hơn. Nếu Lục Đạo Đại Đế đi xa hơn nàng, nàng vẫn có thể chấp nhận, thế nhưng một nhân loại như Hàn Sâm mà trước đây nàng còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái lại có thể đi xa hơn cả nàng khiến nàng khó có thể chấp nhận được sự thật này.

“Ta thấy chưa chắc, Lục Đạo Đại Đế đã lộ vẻ nghiêm trọng rồi mà Hàn Sâm vẫn như trước, cho tới giờ chưa từng thay đổi gì, ta thấy hắn có thể đi xa hơn Lục Đạo Đại Đế.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nói.

Trong lòng nó vẫn hy vọng Hàn Sâm có thể đi xa hơn. Nó đánh cược thua Hàn Sâm rồi, nhưng nếu Hàn Sâm có thể đi xa hơn cả Lục Đạo Đại Đế, vậy thì trong lòng nó ít nhiều sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng phải thua thì nó bại trước Hàn Sâm cũng chẳng coi là chuyện mất mặt.

Cùng là chịu thua làm đàn em, nhưng làm đàn em cho một cường giả tuyệt thế vô song đương nhiên là có thể diện hơn bao nhiêu so với làm đàn em cho một kẻ vô danh tiểu tốt rồi.

Dị sinh vật luôn luôn sùng bái cường giả từ tận trong xương tủy, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng không ngoại lệ.

Lục Đạo Đại Đế dần dần cảm thấy áp lực mà thần quang mang tới, ngay cả thân thể Đại Đế của hắn cũng bắt đầu có hơi không thể dễ dàng chống đỡ, bắp thịt trên người đều gồng cứng, mồ hôi cũng không khống chế được mà túa ra.

Nhìn thoáng qua Hàn Sâm bên cạnh, ánh mắt Lục Đạo Đại Đế không khỏi cứng lại, chỉ thấy Hàn Sâm vẫn cứ ung dung như khi mới đi vào đường hầm Thần Quang, nhìn trên người hắn ngay cả chút dấu vết của mồ hôi cũng không thấy.

“Tại sao lại như vậy? Thể chất của hắn rõ ràng còn chưa đạt tới siêu cấp, làm sao lại ung dung như vậy được?” Lục Đạo Đại Đế thầm cau mày, nhưng cũng không nghĩ ra được đáp án.

Trước đây có rất nhiều cường giả tới đường hầm Thần Quang, trong đó đủ các loại cường giả tuyệt thế với những hệ thuộc tính khác nhau, cũng có rất nhiều cường giả thăng lên siêu cấp trong đường hầm Thần Quang, thế nhưng bất kể bọn họ có bao nhiêu sức mạnh cũng đều không thể miễn dịch được với sức mạnh trong đường hầm Thần Quang.

Nếu như nói thuộc tính sức mạnh của Hàn Sâm có thể khắc chế được sức mạnh của đường hầm Thần Quang, Lục Đạo Đại Đế lại không thể nào tin nổi.

Thế nhưng trừ điều đó ra thì khó mà giải thích được tại sao Hàn Sâm có thể đi một cách dễ dàng như vậy.

“Ta không hề nhìn lầm người, quả nhiên hắn là một đối thủ khác với những kẻ khác, như vậy ta lại càng mong chờ trận chiến ấy, mau thăng lên siêu cấp đi, để ta nhìn xem rốt cuộc sức mạnh của ngươi đến trình độ nào?” Ánh mắt của Lục Đạo Đại Đế trở nên có phần nóng rực.

Nhưng Hàn Sâm không hề nhìn Lục Đạo Đại Đế. Áp lực của đường hầm Thần Quang với hắn hầu như không đáng kể, nhưng dần dần khi đến gần điểm cuối của đường hầm Thần Quang, Hàn Sâm thấp thoáng cảm giác được chỗ cuối đường kia như có thứ gì đang lay động, tựa như đang triệu hồi hắn từ nơi xa xăm.

“Chẳng lẽ ta không hề bị thần quang áp chế đúng là có nguyên nhân gì đặc biệt ư? Rốt cuộc phía cuối đường hầm Thần Quang có cái gì đây?

Tại sao chỉ duy nhất một mình ta?” Trong lòng Hàn Sâm có hàng nghìn điều thắc mắc, đồng thời cũng sinh ra lòng hiếu kỳ cực lớn, muốn nhìn

thử xem rốt cuộc cuối đường hầm có thứ gì.

Trong lúc bất tri bất giác, Hàn Sâm đã bước nhanh hơn, muốn mau chóng thấy cuối đường hầm Thần Quang rốt cuộc có cái gì.

Hết chương 1547.

2hương 1548. Bóng tối gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt

Hàn Sâm rảo bước nhanh hơn, tức thời bỏ lại Lục Đạo Đại Đế ở đằng sau. Vốn Lục Đạo Đại Đế đã bắt đầu hơi gắng sức, cước bộ chậm lại một chút, Hàn Sâm lại tăng tốc khiến khoảng cách giữa hai người càng xa.

Lục Đạo Đại Đế khẽ nhíu mày, nhưng không hề bị Hàn Sâm ảnh hưởng, vẫn dựa theo nhịp độ của mình đi về trước.

Nhưng cảnh này lọt vào trong mắt của Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc lại khiến bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.

Hàn Sâm có thể đi song song với Lục Đạo Đại Đế đã khiến bọn họ giật mình lắm rồi, nhưng bây giờ Hàn Sâm lại vượt qua cả Lục Đạo Đại Đế, hơn nữa còn đi nhanh hơn cả lúc trước rất nhiều.

Bọn họ nào đã từng thấy chuyện như vậy, có thế đi đến thần quang thứ mười tám đã là cường giả đỉnh cấp muôn đời khó gặp rồi, sau khi vào thần quang thứ mười tám tốc độ chẳng những không giảm mà còn tăng khiến Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nhìn trợn mắt há mồm, gần như không thể tin vào mắt của mình, tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng dụi dụi mắt, bọn họ nhận ra đúng là Hàn Sâm tăng nhanh tốc độ hơn, và còn càng lúc càng nhanh. Vốn ban đầu chỉ là đi nhưng sau đó đã biến thành chạy chậm, cứ chạy chậm một đường như thế xông về phía đường thần quang thứ mười chín.

Ngọc Diệu và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã khiếp sợ đến không nói lên lời, dưới con đường thần quang thứ mười tám mà lại chạy bộ tiến thẳng về phía trước, chuyện này ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới.

“Không hổ danh là tồn tại có thể đánh cược thắng được bản vương, quả nhiên không giống với những kẻ khác.” Lúc này Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã hoàn toàn không còn sự ủ rũ khi thua cược nữa, Hàn Sâm biểu hiện như thế khiến nó cảm thấy thua cuộc là chuyện đương nhiên, thậm chí còn loáng thoáng thấy hơi may mắn.

Ngọc Diệu không nói nổi một lời, nhưng môi vẫn mấp máy vẫn chưa khép lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đang chạy chậm kia.

“Sao có thể như vậy được… Chỉ là một nhân loại… Chỉ là một nhân loại…” Trong lòng Ngọc Diệu đã cực kỳ phức tạp.

Không bao lâu sau, Hàn Sâm cũng đã chạy vào trong đường thần quang thứ mười chín, tốc độ vẫn không giảm bớt chút nào, vẫn nhẹ nhàng như vậy, như thể cậu thiếu niên đang tan học về nhà.

Lục Đạo Đại Đế chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi đều rất nặng nề, nhưng hắn vẫn bước vào được trong con đường thần quang thứ mười chín, có điều chậm hơn Hàn Sâm rất nhiều.

Ánh mắt Lục Đạo Đại Đế kiên định, đi từng bước một về trước theo nhịp độ của mình. Mặc dù mồ hôi trên người đã túa ra ướt đẫm quần áo, nhưng không thể ngăn cản hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này cả người Lục Đạo Đại Đế như một thanh kiếm, một thanh kiếm không biết sợ hãi, tựa như bất kỳ gian nan hiểm trở nào cũng đều không thể ngăn cản hắn tiến về phía trước.

Thế nhưng Lục Đạo Đại Đế mới đi vào đường thần quang thứ mười chín không bao lâu, thân thể Hàn Sâm lại đột nhiên biến mất ở cuối đường hầm Thần Quang.

Đường hầm Thần Quang có mười chín ngọn thần quang rải rác trên trần đường hầm, chiếu sáng trưng khắp đường hầm. Nhưng tại điểm thần quang thứ mười chín cuối cùng lại tối om, ai cũng không thấy được phía sau nơi tăm tối đó rốt cuộc là cái gì, bởi vì cho tới bây giờ chưa có người nào có thể đi vào trong khu vực tối tắm đó.

Vậy mà hôm nay Hàn Sâm lại dễ dàng đi vào khiến đáy mắt Lục Đạo Đại Đế không khỏi lóe lên một tia sáng, bước chân đi về trước càng thêm kiên định.

“Thật sự đi đến phần cuối của đường hầm Thần Quang kìa!” Tuy rằng đã sớm đoán được là kết quả này, nhưng khi Ngọc Diệu thấy Hàn Sâm biến mất trong bóng tối ở cuối đường hầm Thần Quang thì vẫn không nhịn được chấn động linh hồn.

Di tích Thần này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, cũng không biết bao nhiêu tồn tại đáng sợ đã từng thăng lên siêu cấp ở chỗ này, thậm chí có rất nhiều dị sinh vật và dị linh thăng lên siêu cấp ở đây, sau đó đều trở thành cường giả siêu cấp độc bá một phương, trong đó đếm không hết bao nhiêu là Đại Đế và sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.

Dù vậy cũng chưa từng có ai có thể đi tới cuối đường hầm Thần Quang, sinh linh có thể đi vào đường thần quang thứ mười tám đã coi như là đỉnh cấp trong Bán Thần rồi.

Cường giả có thể đi vào đường thần quang thứ mười chín, từ xưa đến nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay và đều là tuyệt đại thiên kiêu như Lục Đạo Đại Đế cả.

Thế nhưng dù cho những cường giả kia có xuất sắc đến mức nào, thiên phú cao đến dường nào thì cũng không ai có thể đi tới cuối đường hầm Thần Quang.

Vậy mà hôm nay, một nhân loại như Hàn Sâm lại có thể đi tới được cuối đường hầm Thần Quang, hơn nữa còn là chạy chậm đi vào, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Ngọc Diệu sẽ không đời nào tin.

Bây giờ nàng đã có thể đoán trước rằng sau khi nàng trở về kể chuyện này cho những dị linh khác nghe, chỉ sợ bọn họ sẽ không tài nào tin có chuyện như vậy.

“Rốt cuộc hắn là loại người gì? Nhân loại sẽ có tiềm lực như vậy sao?” Trong đầu Ngọc Diệu đã rối như tơ vò.

“Không hổ là đại ca của bản vương, đúng là quá mạnh, quả thật chính là người mạnh nhất từ xưa đến giờ.” Lúc này hai mắt Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc tỏa sáng, nó đã hoàn toàn không để ý nỗi nhục khi thua phải bái Hàn Sâm làm đại ca, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.

Bây giờ Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc đã bắt đầu tính toán, bái Hàn Sâm làm đại ca thì sẽ được lợi gì.

Lục Đạo Đại Đế đi về phía trước như một thanh kiếm sắc không có gì kiên cố mà không phá nổi, cước bộ và ánh mắt đều kiên định và sắc bén, như thể trên thế gian này không có thứ gì có thể ngăn cản hắn.

Một bước hai bước ba bước… Lục Đạo Đại Đế từng bước một đến gần điểm cuối đường hầm Thần Quang, đến gần bóng tối bí ẩn kia hơn, mà trong mắt hắn cũng chỉ còn lại vùng bóng tối kia.

Sau khi cảm xúc của Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc và Ngọc Diệu đều hơi bĩnh tĩnh lại thì ánh mắt họ đều rơi trên người Lục Đạo Đại Đế, muốn biết có phải Lục Đạo Đại Đế cũng có thể đi tới được cuối đường hầm Thần Quang hay không.

Khoảng cách đến vùng tối tăm kia ngày càng thu hẹp lại, bước chân của Lục Đạo Đại Đế cũng ngày càng chậm, mỗi một bước tiến lên đều trắc trở như khai thiên lập địa.

Uy thế thần quang quá mạnh mẽ, cho dù là Lục Đạo Đại Đế cũng khó mà thoát khỏi, áp lực trên người ngày càng lớn.

Răng rắc!

Nền đất đá bên dưới đường hầm Thần Quang bị thần quang chiếu rọi ngấm dần không biết bao nhiêu nghìn năm, gần như khó mà đổ vỡ lại đang nứt ra dưới chân của Lục Đạo Đại Đế.

Mỗi một bước đi của Lục Đạo Đại Đế đều để lại một dấu chân thật sâu trên nền nham thạch.

Lúc này khoảng cách giữa Lục Đạo Đại Đế và phần cuối thần quang thứ mười chín còn không đến một trăm mét, ngoại trừ Hàn Sâm ra, đây là phạm vi mà những sinh vật khác chưa từng đặt chân đến được.

Thế nhưng mục tiêu của Lục Đạo Đại Đế không chỉ là thế, hắn phải đi vào vùng tăm tối kia, hắn muốn đi xuyên qua đường hầm Thần Quang này giống Hàn Sâm.

Ánh mắt của Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc và Ngọc Diệu đều đuổi theo bước chân của Lục Đạo Đại Đế, tuy rằng không phải tự bọn họ đi nhưng trong lòng vẫn thấy hồi hộp.

Một bước hai bước ba bước… Thế tiến công trên người Lục Đạo Đại Đế ngày càng mạnh, khiến người ta cảm tưởng như hắn đã không phải một người nữa mà là một thanh tuyệt thế bảo kiếm lao về trước.

“Mau lên… Còn chưa đến mười mét nữa thôi…” Ngọc Diệu siết chặt tay.

Nhưng lúc này trên người Lục Đạo Đại Đế bắt đầu chảy máu, máu Đại Đế rỉ từ da ra khiến người ta cảm giác như thấy được một thanh kiếm thần nhuốm máu.

Mỗi một bước tiến lên của Lục Đạo Đại Đế đều có loại cảm giác máu chảy thành sông.

“Cố chịu đựng… Chỉ còn có vài bước nữa thôi…” Ngọc Diệu hy vọng Lục Đạo Đại Đế cũng có thể đi tới cuối hầm, như vậy ít nhiều gì trong lòng nàng còn có thể thấy dễ chịu hơn một chút.

Khắp người Lục Đạo Đại Đế nhuốm máu, bước đi ngày càng chậm nhưng nói chung vẫn đi tới phía trước vùng bóng tối kia.

Sáng và tối rõ ràng như hai thế giới, Lục Đạo Đại Đế cứ thế đứng trước khoảng bóng tối như bức tường mà chẳng nhìn thấy cái gì, trước mặt chỉ là một vùng tăm tối, chỉ thiếu một bước nữa thôi là hắn có thể đi vào trong đó.

Nhưng Lục Đạo Đại Đế vẫn đứng ở đó, một bước cuối cùng trì trệ mãi không thể bước ra.

“Đi vào đi chứ!” Trong lòng Ngọc Diệu hò hét.

Trong lòng Lục Đạo Đại Đế cũng đang gầm thét, kiếm quang đáng sợ lưu chuyển trên người hắn. Hắn muốn bước một bước cuối cùng này, muốn đi vào trong bóng tối, thịt nát xương tan cũng chẳng sợ.

Thế nhưng thần quang kinh khủng kia trấn áp thân thể hắn, dù cho hắn có bộc phát sức mạnh thế nào, tiêu hao thể xác mình ra sao thì hai chân cứ như bị đính chặt tại chỗ, ngay cả một tấc cũng khó mà đi được.

Lục Đạo Đại Đế rất muốn biết rốt cuộc trong bóng tối kia có cái gì, nhưng làm thế nào thân thể hắn cũng không nhúc nhích được, ngay cả ngón tay cũng không thể tiến lên một tấc.

Chỉ còn một bước nữa thôi, lại như thể gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

Hết chương 1548.

Chương 1549. Một căn phòng

Vẻ mặt Hàn Sâm kỳ lạ đứng trong một căn phòng. Miệng hắn hơi hé ra, cả buổi vẫn chưa khép lại được.

Từ đường hầm Thần Quang nhìn qua thì như là một vùng tăm tối, nhưng sau khi thật sự đi vào thì lại nhận ra bóng tối kia chỉ như một lớp voan mỏng.

Sau khi đi xuyên qua bóng tối thì chính là một căn phòng rộng chừng một phòng nghỉ ngơi. Nếu như chỉ là một căn phòng bình thường, dù cho bên trong căn phòng này có quái thú gì đều không đến mức khiến Hàn Sâm phải kinh ngạc.

Dù sao hắn có thể đi đến tận đây đã chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với nguy hiểm rồi. Thế nhưng khi thấy rõ mọi thứ trong phòng, Hàn Sâm vấn kinh ngạc không thốt lên lời.

Cái bàn, cái ghế, thậm chí còn có cốc uống nước và ghế nằm để nghỉ ngơi. Bản thân mấy thứ này thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nguyên liệu để chế tạo chúng nó lại là một loại tinh thể mà Hàn Sâm thấy vô cùng quen mắt.

Loại tinh thể này Hàn Sâm đã thấy rất nhiều lần ở phòng điều khiển chính của cái tinh cầu kia, thậm chí cả hình dáng đám bàn ghế cũng rất giống ở chỗ đó.

Hàn Sâm có thể khẳng định, căn phòng được tạo thành toàn bộ từ tinh thể này chắc chắn là đồ vật của đám Tinh tộc kia.

“Tại sao sau đường hầm Thần Quang lại là một căn phòng của Tỉnh tộc?” Bây giờ trong đầu Hàn Sâm tràn đầy vô số dấu hỏi chấm.

Dựa theo nguyên tắc khoa học kỹ thuật của Tinh tộc thì chắc không có khả năng sử dụng được trong Tí Hộ Sở, ngay cả phi thuyền Độc Giác Tiên của hắn cũng không thể sử dụng trong Tí Hộ Sở.

Thế nhưng ở đây lại có một căn phòng nguyên vẹn của Tinh tộc, thật sự quá ngoài dự đoán.

“Chỉ là một căn phòng mà thôi, nói không chừng là do ai mang vào, nhưng nơi này là cuối đường hầm Thần Quang cơ mà? Ai có năng lực như thế, có thể mang nguyên một căn phòng Tinh tộc dọn vào đây?” Ánh mắt Hàn Sâm quan sát xung quanh, hy vọng có thể tìm ra một ít manh mối.

Đồng thời hắn cũng đang tìm kiếm thứ khiến hắn thấy rung động, nhưng ánh mắt quét nhiều lần khắp căn phòng mà vẫn chẳng phát hiện ra thứ gì khiến hắn cảm thấy thật sự rung động.

Ở đây chỉ có một vài đồ dùng sinh hoạt, Hàn Sâm thử ngồi lên cái ghế, nó giống như cái hắn đã thấy ở trong phòng điều khiển chính hồi trước, mặc dù làm bằng tinh thể nhưng ngồi vào lại hết sức mềm mại thoải mái.

Đáng tiếc ở trong Tí Hộ Sở không sử dụng được Độc Giác Tiên, nếu không đã có thể hỏi Độc Giác Tiên xem ở đây rốt cuộc là chỗ nào.

Cuối cùng ánh mắt Hàn Sâm dừng lại ở bên trái căn phòng, ở đó có một cái tủ màu đen bằng tinh thể kê sát vào tường. Hàn Sâm đi tới trước cái tủ tinh thể đưa tay kéo thử ra định nhìn xem bên trong có tư liệu linh tinh gì không.

Hàn Sâm kéo hai lần, cánh tủ chẳng nhúc nhích gì, hiển nhiên đã bị khóa.

Do dự một lát, Hàn Sâm rút Thái A Kiếm ra chém một nhát lên cánh tủ, tia lửa văng khắp nơi, vậy mà trên cánh tủ không sứt mẻ một miếng nào cả.

Hàn Sâm hơi biến sắc, một nhát kiếm này hắn dùng hết toàn lực, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cùng chẳng để lại, mực độ cứng cáp của loại tinh thể này thật sự quá đáng sợ.

Đang lúc Hàn Sâm cau mày đánh giá cái tủ thì đột nhiên đồ án Độc Giác Tiên trên tay hắn sáng lên. Thế mà Độc Giác Tiên vẫn luôn không thể sử dụng khi ở trong Tí Hộ Sở lại tự động khởi động.

“Phát hiện phòng điều khiển, có kết nối không?” Âm thanh điện tử trí não của Độc Giác Tiên truyền ra từ bàn tay Hàn Sâm.

“Kết nối.” Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc vô cùng: “Ở đây thật sự là phòng điều khiển tinh thể, hơn nữa đồ khoa học công nghệ của Tinh tộc như Độc Giác Tiên có thể sử dụng ở đây ư?”

Điều này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Hàn Sâm. Trong ấn tượng trước giờ của hắn, có lẽ là do quan niệm được truyền thụ từ nhỏ, ở Tí Hộ Sở luôn luôn không thể sử dụng sản phẩm của công nghệ khoa học.

€ó vô số người đã làm rất nhiều kiểu thí nghiệm ở trong Tí Hộ Sở mà kết quả đều giống nhau, từ súng ống đơn giản nhất tới pháo lượng tử tân tiến nhất và chiến giáp sinh hóa siêu cấp đều không thể hoạt động trong Tí Hộ Sở, chúng chẳng khác nào sắt vụn cả.

Trước đó, ngay cả công nghệ khoa học của Tinh tộc như Độc Giác Tiên cũng không thể sử dụng bên trong Tí Hộ Sở, nhưng không biết tại sao bây giờ lại có thể sử dụng được công nghệ khoa học của Tinh tộc.

“Đang kết nối với phòng điều khiển…” Trên đồ án Độc Giác Tiên phóng ra hào quang rồi hạ xuống ngăn tủ màu đen bằng tinh thể.

Không bao lâu sau thì chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, cánh tủ vốn bị đóng kín lại tự động mở ra.

“Kết nối thành công.” Sau khi ngăn tủ mở ra thì hào quang tỏa ra từ trên đồ án của Độc Giác Tiên dần dần mờ đi.

Hàn Sâm nhìn vào bên trong tủ, phát hiện thiết bị tinh thể lóe ra vệt sáng hình như là đài điều khiển, còn những vệt sáng lấp lóe giống như là một loại số liệu, có điều Hàn Sâm không biết rốt cuộc nó là gì.

“Đây là cái gì?” Hàn Sâm hỏi Độc Giác Tiên. “Chưa đủ số liệu, không thể trả lời.” Đồ án Độc Giác Tiên lấp lóe đáp.

Hàn Sâm khế nhíu mày. Hắn hoàn toàn không hiểu gì về khoa học kỹ thuật của Tinh tộc nên dù có biết đây là cái gì cũng vô ích. Hắn cũng chẳng điều khiển được nó.

Đang lúc Hàn Sâm suy tư xem phải làm sao thì đột nhiên thấy một bên khác của căn phòng chẳng biết mở ra một cánh cửa từ lúc nào.

Hàn Sâm tò mò đi tới cạnh đó nhìn thử vào bên trong thì thấy bên trong hình như là một phòng ngủ, còn có một cái giường lớn bằng tinh thể trông có vẻ rất thoải mái.

Trên giường còn bày chăn mền các thứ, một góc chăn bị kéo ra trong có vẻ hơi lộn xộn, dường như lúc chủ nhân trời đi có phần vội vàng nên không gấp gọn chăn lại.

Hàn Sâm đi lên kéo chăn ra xem thứ, bên dưới cũng chẳng có thứ gì. Hắn lại đến bên cạnh cái tủ đầu giường xem xét, bên trên bày một vài chai tinh thể, bên trong còn đựng non nửa chai chất lỏng, nhạt hơn màu rượu vang đỏ một chút, là màu hồng phấn rất đẹp.

Cái chai đang bị đậy kín, Hàn Sâm tiện tay mở nắp ra, tức thời ngửi được mùi rượu tỏa ra từ bên trong.

“Đây là rượu ư? Tinh tộc cũng uống rượu à?” Hàn Sâm cực kỳ không thể tin nổi.

Suy nghĩ một lát, Hàn Sâm đậy nắp chai lại, sau đó cất chai đi rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường ra định nhìn thử xem còn có thể tìm được thứ gì hữu dụng hay không.

Sau khi mở ngăn kéo, Hàn Sâm lập tức lộ vẻ vui mừng, bên trong chẳng những có đồ hơn nữa còn có rất nhiều. Có một vài thứ trông như là kẹp tóc, một vài thứ khác thì là trang sức đẹp đẽ, nhiều hơn nữa là một vài bình nhỏ tinh xảo, trông như là những chai lọ trang điểm của phụ nữ.

Trong rất nhiều đồ vật linh tinh, Hàn Sâm thấy được một quyển nhật ký bằng giấy.

Cầm quyền nhật ký ra khỏi ngăn kéo rồi mở bìa ngoài ra thì thấy bên trong quả nhiên viết rất nhiều chữ, vừa nhìn là biết viết tay, kiểu chữ vô cùng xinh xắn đẹp đẽ, có vẻ là được phụ nữ viết.

Điều khiến Hàn Sâm vui mừng hơn là những chữ này đều là chữ thời cổ của nhân loại, trên cơ bản hắn đều có thể đọc được.

Bây giờ Hàn Sâm thấy cực kỳ may mắn khi mình học chữ cổ lâu như vậy, bằng không cầm quyển nhật ký này thì cũng chẳng hiểu được gì.

Hết chương 1549.

Chương 1550. Quyển nhật ký

Hàn Sâm vội vàng đọc nội dung trong quyển nhật ký.

Mặc dù đây là một quyển nhật ký nhưng không hề ghi chú ngày tháng, mỗi trang đều chỉ viết một đoạn văn, cũng không có nội dung liền mạch, như thể chỉ là một vài dòng nhật ký cảm nhận tùy ý.

“3480 sao lại đần như thế, ta phục hắn thật đấy, thế mà hắn lại bị một con yêu thú Ngọc Cốt giết chết.”

“Đầu của 5079 bị úng nước à? Có chút xíu thực lực như vậy thôi mà muốn đi lang bạt biển Tinh Thần, đúng là tự tìm đường chết.”

“Quả nhiên chết rồi, đúng là đồ ngu ngốc.”

“.”

Quyển nhật ký tràn đầy những dòng oán trách và chê bai như vậy, nhưng Hàn Sâm không biết những con số kia có ý nghĩa gì?

“Lẽ nào Tinh tộc cũng giống nhân loại chúng ta, đã từng tiến vào Tí Hộ Sở rồi săn giết dị sinh vật trong Tí Hộ Sở, những con số kia đại diện cho những người trong Tỉnh tộc ư?” Hàn Sâm thầm suy đoán trong lòng.

Tuy rằng nội dung chủ yếu đều là oán giận và chê bai, nhưng Hàn Sâm vẫn đọc hết từng chữ, sợ bỏ lỡ nội dung quan trọng có thể cho hắn manh mối.

Thế nhưng kết quả lại làm Hàn Sâm rất thất vọng, hắn đọc hơn nửa quyển, bên trong toàn viết những nội dung như nhau, như thể chủ của quyển nhật ký chính là một người ghi chép vô cùng nhàm chán, giống như cả ngày chỉ toàn quan sát người ta chiến đấu.

Cố nén thôi thúc muốn lật ngay tới trang cuối cùng, Hàn Sâm vẫn nhìn từng chữ một. Sau khi lật thêm vài trang nữa, đột nhiên có một đoạn văn khiến Hàn Sâm mừng rỡ.

“Cách ngày trở về còn có ba mươi bốn ngày nữa mà vẫn không có người đủ tư cách xuất hiện, nhiệm vụ thất bại là điều không thể tránh khỏi.”

“Trở về nghĩa là sao? Người đủ tư cách là gì?” Trong lòng Hàn Sâm tràn đầy sự ngờ vực, hắn tiếp tục lật quyển nhật ký, hy vọng nội dung phía sau có thể biết được đáp án.

Nhưng sau đấy cũng toàn là oán giận và chê bai, Hàn Sâm vẫn đọc tiếp, sau khi lật thêm mười mấy trang, rốt cuộc đã thấy được một đoạn nữa mà nội dung không phải là oán trách và trào phúng.

“Nhiệm vụ thất bại, vẫn không thể xác định tung tích của số bốn, rốt cuộc được thoát rồi, sau này không cần phải chịu khổ ở cái chỗ quái quỷ này nữa.”

Sau trang này thì toàn bộ giấy đều để trống không, xem ra chủ nhân quyển nhật ký đã rời khỏi đây nên không viết tiếp nữa.

Trong lòng Hàn Sâm chợt nảy lên một suy nghĩ, hắn lật lại những trang trước. Vừa nãy khi đọc, hắn thấy rất nhiều lời oán giận về người số bốn này, nhưng không quá để ý.

Nhưng lúc chủ nhân quyển nhật ký gần rời đi vẫn nhắc tới cái người số bốn này, hiển nhiên số bốn có hơi đặc biệt, cho nên mới khiến chủ nhân quyển nhật ký nhớ mong như vậy.

Hắn chọn lựa tất cả những lời oán giận về số bốn.

“Một nhát kiếm kia của số bốn cũng không tệ lắm, miễn cưỡng đạt tới trình độ mẫu giáo.”

“Không ngờ số bốn lại định đi giết Thần Huyết Hà, đúng là tự tìm đường chết.”

“Hừ, vậy mà số bốn lại may mắn thành công, đúng là chó ngáp phải ruồi mà.”

“.”

Sau khi sắp xếp lại, quả nhiên phát hiện chủ nhân quyển nhật ký đặc biệt quan tâm tới số bốn.

Khi chủ nhân quyển nhật ký chê bai những số hiệu khác thì đều là cảm giác nhìn xuống từ trên cao như thể đang nhìn con khỉ trong vườn bách thú.

Nhưng chỉ với mình số bốn, mặc dù chủ nhân quyển nhật ký chê bai nhiều nhất, song cảm giác như xem người đó là đồng loại chứ không phải một sinh vật thấp hơn.

Suy xét đọc lại nhiều lần lời móc mỉa về số bốn, Hàn Sâm đại khái có thể phán đoán ra vài điều.

Chắc là giới tính của số bốn là nữ, tuy rằng không biết nàng thuộc Tinh tộc hay là một chủng tộc khác, nhưng chuyện nàng chắc chắn là con gái không hề sai.

Cộng thêm vũ khí nàng dùng là kiếm, còn khá dũng mãnh nữa. Có một lần trào phúng, chủ nhân quyển nhật ký nhắc tới Tuyệt Ly, hồi trước Hàn Sâm từng nghe nói tới, chắc là một loại sinh vật Thần siêu cấp Bán Thần, sức mạnh rất kinh khủng, cả sinh vật Thần siêu cấp cũng không dám tùy tiện trêu chọc nó.

Mà xem nội dung móc mỉa, số bốn giết chết Tuyệt Ly, tuy rằng bị chủ nhân quyển nhật kỳ chê bai kiếm pháp rất tệ, trình độ còn thua cả học sinh tiểu học, nhưng hiển nhiên quá trình chém giết nó không có trắc trở gì, chắc là số bốn đã dễ dàng giết chết Tuyệt Ly.

Còn thêm một điều nữa, chính là số bốn hẳn cực kỳ đẹp.

Trong một câu móc mỉa đã viết như này: “Đắc ý cái gì, chẳng phải trông đẹp một chút thôi à, đẹp thì có thể kiêu ngạo chắc? Số bốn đúng là đồ đáng ghét”

Hàn Sâm liên hệ với những trang móc mỉa số bốn phía trước là có thể biết lúc ấy có một con ấu thể dị sinh vật chủ động đến gần số bốn, đồng thời đi theo nàng cho nên mới có lời mỉa mai như vậy xuất hiện ở những trang sau.

Bây giờ đầu mối mà Hàn Sâm biết được chính là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp hơn nữa kiếm pháp hết sức lợi hại, thực lực ít nhất có thể giết được sinh vật Thần siêu cấp.

Tất cả manh mối tập hợp lại một chỗ, đột nhiên có một bóng dáng hiện lên trong đầu Hàn Sâm lúc bấy giờ.

“Cố Khuynh Thành? Số bốn này có thể là nàng sao?” Hàn Sâm ngẫm lại thì thấy không có khả năng lắm, quyển nhật ký này chẳng biết đã được viết từ tận năm nào rồi, hơn nữa người viết còn là Tinh tộc, rất có thể cùng là người của Tỉnh tộc.

Vả lại, phụ nữ vừa đẹp vừa biết dùng kiếm cũng không chỉ có mỗi một người là Cố Khuynh Thành, dị linh và dị sinh vật hình người cũng có rất nhiều.

Hàn Sâm lại nghiên cứu nội dung của quyển nhật ký thêm mấy lần nữa, ngoại trừ số bốn ra thì chẳng còn quá nhiều điểm sáng. Những kẻ được đánh số khác dường như không được chủ nhân quyển nhật ký để tâm, chỉ thỉnh thoảng móc mỉa vài lời, đa số đều không xuất hiện lần thứ hai.

“Đợi quay về hỏi Cố Khuynh Thành xem nàng có từng giết Tuyệt Ly không, vậy là có thể biết số bốn có phải là nàng hay không.” Tuy rằng Hàn Sâm cảm thấy khả năng số bốn là Cố Khuynh Thành không cao, nhưng vẫn quyết định khi quay về hỏi thử xem.

Hắn lại cẩn thận xem xét phòng ngủ một lần nữa, ngoại trừ những đồ trang sức và chai lọ nhỏ ra thì không còn thứ gì khác, Độc Giác Tiên cũng không nhắc nhở gì cả.

Ngoại trừ hai căn phòng này ra thì không còn lối ra khác. Hàn Sâm thật sự không tìm được vật có giá trị nào nữa, chỉ đành quay về chỗ ban đầu.

Đống trang sức và chai lọ nhỏ, cả quyển nhật ký đều bị Hàn Sâm cất vào trong Tuyệt Tình Bình rồi mang ra ngoài.

Sau khi Hàn Sâm ra khỏi phòng thì lập tức sợ hết hồn. Hắn thấy Lục Đạo đứng im không nhúc nhích ở bên ngoài, cả người gần như đẫm máu, Hàn Sâm mới liếc qua suýt nữa thì không nhận ra được.

Phich!

Khi Lục Đạo thấy Hàn Sâm xuất hiện, thân thể cũng không chịu đựng được nữa, miệng hộc ra máu tươi liên tục, ngã người về sau.

Hàn Sâm bèn vội vàng tiến lên đỡ Lục Đạo, cõng hắn đi trở về, thầm nghĩ trong lòng: “Sao phải khổ thế chứ, chỉ là một con đường thôi mà, cũng có phải đại đạo sinh tử gì đâu, việc gì phải cố chấp như vậy.”

Hắn chỉ biết nói người ta mà lại quên chính mình cũng là một người vì đạt được mục đích mà không màng hậu quả. Mặc dù biết đáp án với hắn cũng chẳng có ảnh hưởng thực chất gì nhưng hắn vẫn phải tìm được đáp án mới thôi.

Chiếu Ngọc Tiểu Sư Tử và Ngọc Diệu thấy Hàn Sâm cõng Lục Đạo Đại

Đế bị thương nặng đã hôn mê trở về thì biểu cảm trên mặt họ càng kỳ lạ.

“Đại ca, ngươi mạnh thật đấy, ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng không đi được tới cuối mà ngươi lại đi vào một cách dễ dàng, thật sự quá lợi hại.” Chiếu Ngọc nói.

Hết chương 1550.

Chương 1551. Lò sắt lớn

Hàn Sâm cõng Lục Đạo ra khỏi đường hầm Thần Quang rồi kiểm tra qua vết thương trên người hắn, phát hiện hắn bị thương rất nặng. May mà thân thể Đại Đế quả thật quá dũng mãnh không gì sánh được, nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Ngọc Diệu mang đám Ngọc Huyễn rời đi. Trước khi liếc mắt nhìn Hàn Sâm, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp.

Hàn Sâm không lãng phí thời gian đi giết đám Ngọc Diệu, giết bọn chúng một lần cũng chẳng có ích gì, vẫn phải tìm cơ hội diệt cỏ tận gốc.

Bây giờ Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cực kỳ phục tùng Hàn Sâm, mở miệng ra là đại ca, không có cảm giác gượng gạo nào hết, cứ như anh trai ruột không bằng.

Sau khi gặp được Miên Dương, Hàn Sâm cứ nghe thấy hai tiếng đại ca này là lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, vậy nên cuối cùng vẫn phải yêu cầu Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc gọi hắn là ông chủ như Miên Dương, Thanh Ngưu là được.

“Hàn Sâm, chúng ta xuất phát thôi chứ nhỉ?” Tiểu Yêu Tinh có chút vội vàng nói với Hàn Sâm.

Tiểu Yêu Tinh không vào đường hầm Thần Quang. Nàng bảo muốn dựa vào chính bản thân mình để tu hành thăng lên siêu cấp, hơn nữa mục tiêu của nàng cũng không phải đường hầm Thần Quang mà là Thần vật của nơi này.

Tự tu hành thăng cấp hay thăng cấp nhờ đường hầm Thần Quang thì mỗi cái đều có lợi ích riêng, không thể nói rõ được cái nào tốt cái nào xấu, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.

Hàn Sâm mang theo đám Bảo Nhi cùng nhau lên đường. Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nằng nặc đòi đi cùng, Hàn Sâm không hề từ chối, có một sinh vật Thần siêu cấp như vậy đi theo cũng là một trợ lực tốt.

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc sắp xếp những dị sinh vật khác trông chừng đường hầm Thần Quang, còn mình thì theo Hàn Sâm đi đến những di tích Thần khác.

Hàn Sâm ngồi trên lưng của Thần Thú Tinh Hải, thỉnh thoảng lấy ra một vài thứ linh tinh mân mê ở trong tay. Những thứ này đều được hắn mang đi từ căn phòng ngủ của Tỉnh tộc.

Lúc trước khi hắn ở bên trong đường hầm Thần Quang cảm thấy dường như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, nhưng sau khi đi vào đường hầm Thần Quang thì lại chẳng cảm giác được loại dao động đấy nữa.

Sau khi đi ra ngoài cũng không cảm thấy lại. Bởi vậy nên Hàn Sâm vô cùng ngờ vực, thứ làm hắn dao động có phải là một trong số những thứ đồ linh tinh này không.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn chỉ là mấy thứ đồ của phụ nữ, không có gì đặc biệt.

“Lại là những con cá ngựa huyền băng kìa!” Tiểu Yêu Tinh bay ở phía trước đột nhiên hô lên.

Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên thấy một đàn cá ngựa kéo theo cái lò sắt lớn bay qua trên không trung. Nhưng điều khiến Hàn Sâm bất ngờ là lần này bên trong cái lò sắt lớn kia không còn phun ra ngọn lửa nữa mà hình như ngọn lửa băng bên trong lò đã tắt.

“Đàn cá ngựa huyền băng này kéo lò sắt lớn bay đi bay lại trong di tích Thần, rốt cuộc chúng nó muốn làm gì vậy?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ ngờ, tự lẩm bẩm.

Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nghe vậy bèn vội vàng nói: “Ta từng nghe phụ vương nhắc đến, trước đây khi hắn còn nhỏ đã từng tới di tích Thần, cũng từng thấy đàn cá ngựa huyền băng kéo lò sắt lớn này, hơn nữa phụ vương còn cảnh cáo ta không bao giờ được tới gần chúng nó. Chúng nó đều là những tồn tại vô cùng đáng sợ, mỗi một con cá ngựa huyền băng đều đủ sức đối kháng được với Bán Thần đại siêu cấp.

“Không cần ngươi nói cũng biết thừa đám cá ngựa huyền băng này rất mạnh” Tiểu Yêu Tinh cắt lời Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc.

Hàn Sâm lại có phần kinh ngạc nhìn Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nói: “Chẳng phải Bạch Sư Vương là sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo trời sinh sao?”

“Có rất nhiều người cho rằng phụ vương ta là sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo trời sinh, nhưng thật ra không phải vậy. Phụ vương cũng phải từng bước tiến hóa đi lên.” Nói đến Bạch Sư Vương, trên mặt Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nhất thời lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Hàn Sâm ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào đám cá ngựa huyền băng kéo lò sắt lớn kia, nhìn một lát thì nhận ra đàn cá ngựa huyền băng kia đang hạ xuống một ngọn núi băng phía xa xa, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.

Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy chúng nó lại bay lên.

“Đi thôi, chúng ta đi xem thử xem chúng nó đang làm gì.” Hàn Sâm rất hứng thú với lò sắt lớn. Lúc trước sát khí băng trong lò sắt lớn quá nồng nặc, bây giờ lửa băng trong đó đã tắt. Nếu đến gần một chút, có khi có thể sẽ thấy được bên trong lò sắt lớn có cái gì.

Tiểu Yêu Tinh vẫn nghỉ ngờ cái lò sắt lớn kia có khả năng chính là Thần vật nên lập tức đồng ý đi xem thử.

Mặc dù Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc có hơi do dự, nhưng Hàn Sâm muốn đi xem, nó suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định sẽ đi cùng Hàn Sâm nhìn thử xem sao.

Mấy người họ leo lên trên ngọn núi băng mà lò sắt lớn hạ xuống. Trong vô số những ngọn núi băng ở trong di tích thì ngọn núi băng này không được tính là hùng vĩ nhất, nhưng nó cũng phải cao hơn mười nghìn mét.

May là ngoại trừ sông băng ra thì cũng không phát hiện ra các loại hoa linh tinh quái dị nào. Mọi người đều rất dễ dàng leo lên được đỉnh núi mà không gặp phải nguy hiểm gì.

Sau khi bọn họ leo lên đỉnh núi băng rồi thì mới phát hiện một điều, hóa ra sau ngọn núi băng này vẫn còn một đỉnh núi băng cao hơn nữa ẩn vào trong những đám mây. Đây chính là đỉnh núi băng khi nấy đàn cá ngựa huyền băng kéo lò sắt lớn bay vào.

Hàn Sâm và Tiểu Yêu Tỉnh liếc mắt nhìn nhau, sau đó tiếp tục theo vào.

Đỉnh núi băng cũng không khác sông băng thông thường mấy, chỉ là ẩn vào trong mây nên rất nhanh đã không thấy tung tích của đàn cá ngựa huyền băng nữa.

Tìm cả buổi mới bò lên trên biển mây được thì khung cảnh đập vào mắt khiến đám Hàn Sâm đều hơi kinh ngạc. Họ thấy biển mây mênh mông nghìn dặm như thể đi vào thiên giới thần tiên, chỉ có một ngọn núi băng nhô lên khỏi biển mây như thể một con thuyền băng khổng lồ trôi nổi giữa đại dương.

Đàn cá ngựa huyền băng kéo lò sắt lớn kia đã bay lên tận đỉnh núi băng rồi ngừng lại ở đó giống như chúng đang đợi cái gì đó.

Leng keng! Leng keng!

Chẳng mấy chốc, xích sắt trên cổ đàn cá ngựa huyền băng lại đột nhiên tự động cởi ra, mười một con cá ngựa huyền băng tức thời kêu lên một tiếng vui mừng, đồn dập nhảy xuống ngọn núi, nhảy vào trong biển mây.

Chúng nhún nhảy dạo chơi trong biển mây giống như những con cá thoát khỏi lồng giam.

Không bao lâu sau thì thấy từ xa xa trong biển mây có một đàn cá ngựa băng cả to lẫn nhỏ bơi lại đây, chính là đám mà lúc trước đám người Hàn Sâm gặp ở trong rừng cây đóng băng.

Mười một con cá ngựa huyền băng tức thời nghênh đón muốn tụ chung một chỗ với những con băng cá ngựa kia. Trong đó có vài con băng cá ngựa khá to quấn quít dây dưa với cá ngựa huyền băng giống như những đôi vợ chồng lâu ngày xa cách.

Còn những con băng cá ngựa nhỏ hơn thì vây quanh chúng nó, bơi tới nhảy lui vô cùng vui sướng như khung cảnh gia đình sum vầy.

Hàn Sâm đang nhìn khung cảnh đám cá ngựa gặp gỡ nhau thì Bảo Nhi lại tò mò quan sát lò sắt lớn trên đỉnh núi băng rồi nhảy xuống khỏi lòng Hàn Sâm tung tăng đi về phía đỉnh núi.

Hàn Sâm sợ hết hồn định gọi Bảo Nhi về nhưng lại sợ quấy rầy đến đám cá ngựa huyền băng.

Vả lại Hàn Sâm cũng hết sức tò mò với cái lò sắt lớn kia nên nhanh chóng đuổi theo Bảo Nhi lên đỉnh núi băng.

Tiểu Yêu Tinh và Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng theo sau, đoàn người lén lút trèo lên từ mặt bên kia ngọn núi.

Đàm cá ngựa huyền băng đang quấn quít thắm thiết với cá ngựa băng nên dường như không chú ý tới bọn họ.

Trong lò sắt lớn không có lửa băng thiêu đốt, cũng không còn tỏa ra sát khí băng như trước đây, rất nhanh mọi người đã trèo lên tới đỉnh núi. Bảo Nhi nhảy ngay lên đỉnh lò sắt lớn rồi đưa đầu dí sát vào lỗ thông hơi, cặp mắt to tò mò nhìn một vòng bên trong.

Hàn Sâm theo sau chạy tới bế bổng Bảo Nhi lên xách nàng xuống khỏi lò sắt lớn, nhưng hắn cũng tò mò dí mắt vào lỗ thông hơi nhìn thoáng qua bên trong lò sắt lớn.

Hết chương 1551.

Chương 1552. Sinh vật trong lò

Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến Hàn Sâm sợ hết hồn. Bởi vì vậy mà bên trong lò sắt lớn lại có một đôi mắt cũng đang nhìn chằm chằm hắn…

May mà Hàn Sâm đã trải qua sóng to gió lớn nên lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt không trốn tránh trái lại còn quan sát chủ nhân của cặp mắt kia.

Nhưng nhìn không được rõ lắm bởi vì chủ nhân của cặp mắt mặc một bộ giáp liền thân đen như cái lò sắt lớn này, ngồi cuộn tròn trong lò sắt lớn, chỉ lộ mỗi đôi mắt ra ngoài, những bộ phận khác thì chẳng tài nào thấy được. Có điều nhìn hình dáng đại khái thì trông gần như không khác gì nhân loại.

“Nhân loại? Dị linh hay là dị sinh vật hình người?” Trong đầu Hàn Sâm †hầm hiện lên mấy suy đoán ,ánh mắt vẫn đối diện với ánh mắt trong bộ giáp kia.

Bảo Nhi bò lên vai Hàn Sâm và sít lại gần lỗ thông hơi rồi cũng nhìn sinh vật mặc giáp bên trong chiếc lò sắt lớn, có vẻ hết sức tò mò.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Yêu Tinh, Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc và Tiểu Ngân Ngân, Tiểu Tinh Tinh cũng đều nhích lại gần đồng thời nhìn bên trong chiếc lò sắt lớn.

Cặp mắt trong lò sắt lớn lại không hề di chuyển, vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, căn bản chẳng để ý đến đám Tiểu Yêu Tinh, giống như bọn họ không hề tồn tại.

Lòng Hàn Sâm khẽ thót một cái, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm khiến cảm giác bị nhìn trộm bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, trong lòng hắn hơi kinh hãi: “Chẳng lẽ sau khi đi vào di tích Thần, kẻ luôn nhìn trộm ta lại chính là sinh vật trong cái lò sắt lớn này?”

Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Hàn Sâm đã bắt đầu hơi nghi ngờ, rốt cuộc cặp mắt kia nhòm ngó mọi sinh vật hay chỉ nhìn trộm mỗi mình hắn.

Lúc trước Hàn Sâm cho rằng mọi sinh linh đi vào di tích Thần đều bị nhìn trộm, nhưng bây giờ cặp mắt kia vẫn cứ đang nhìn chằm chằm vào hắn, chẳng hề để ý tới những người khác khiến Hàn Sâm nghi ngờ phán đoán của mình lúc trước.

Đám Tiểu Yêu Tinh thấy sinh vật bên trong thì cũng hơi ngẩn ra, vốn tưởng bên trong sẽ có bảo vật gì đó, nhưng không ngờ lại là một vật còn sống.

Nhưng sau khi suy ngẫm, trong lòng bọn họ lại có hơi kinh hãi. Lúc trước bên trong lò sắt lớn luôn có lửa băng đáng sợ thiêu đốt, bọn họ cũng đều được chứng kiến sự lợi hại của băng sát, ngay cả tới gần lò sắt lớn cũng không thể.

Vậy mà sinh vật kia lại ngồi bên trong lò sắt lớn, phải chịu đựng lửa băng đốt cháy không biết bao lâu, chỉ điều này thôi dường như đã có thể chứng minh sự đáng sợ của sinh vật bên trong lò sắt lớn.

Mấy người họ đều kinh ngạc lẫn ngờ vực, không biết có nên lập tức rút lui hay không. Rõ ràng sinh vật bên trong lò sắt lớn đã thấy bọn họ, nếu như hắn kêu lên một tiếng đánh động đến đám cá ngựa huyền băng, chỉ sợ ngay cả chết như nào bọn họ cũng không biết.

Mặc dù Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc và Tiểu Tinh Tinh đều đã thăng lên siêu cấp nhưng chống lại mười một con cá ngựa huyền băng thì vân không có chút phần thắng nào.

Còn chưa đợi bọn họ hóa suy nghĩ muốn rút lui trong đầu thành hành động thực tế thì đột nhiên nghe thấy xung quanh cách đó không xa truyền đến tiếng tu tu khiến đám Hàn Sâm giật nảy mình.

Quay đầu nhìn sang thì họ thấy một con cá ngựa băng nhỏ cao hơn một mét không biết từ lúc nào đã chạy tới biển mây bên này đang phồng má lên dùng cái miệng như cái loa nhỏ kêu tu tu với đám Hàn Sâm.

Nhưng trông nó không có thái độ thù địch gì, đôi mắt chớp chớp quan sát đám Hàn Sâm, lộ ra vẻ hiếu kỳ.

Thế nhưng nó không phải vấn đề, đám cá ngựa huyền băng và cá ngựa băng đều lập tức dừng buổi tụ hội hạnh phúc của chúng nó lại, hơn mười cặp mắt to đều nhìn chằm chằm về phía này.

“Chạy mau.” Hàn Sâm khẽ hô một tiếng rồi bỏ chạy.

Tuy rằng thực lực của hắn đã rất mạnh, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng lắm đạt được tiêu chuẩn siêu cấp mà thôi. Còn mười một con cá ngựa huyền băng kia, không một con nào yếu hơn siêu cấp cả, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn. Vả lại cộng thêm sinh vật Thần bí trong lò sắt lớn và một đám cá ngựa băng, nếu thật sự đánh nhau thì đám Hàn Sâm chắc chắn sẽ rất thảm.

Bọn họ liều mạng chạy xuống núi, con cá ngựa băng nhỏ kia cũng cong người chạy theo bọn họ.

Mười một con cá ngựa huyền băng thấy bọn họ thì lập tức nổi giận, điên cuồng đuổi theo. Tốc độ của chúng nhanh đến mức đáng sợ, còn nhanh hơn Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc vừa mới thăng lên siêu cấp rất nhiều.

“Thảm rồi, đám cá ngựa huyền băng kia quá đáng sợ, bị chúng nó đuổi theo chúng ta chết chắc luôn.” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua, tức thời cực kỳ sợ hãi. cá ngựa huyền băng chỉ chốc lát đã đuổi tới ngay phía sau bọn họ.

Hàn Sâm cắn răng, ôm Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân đồng thời nhảy lên lưng của Thần Thú Tinh Hải rồi hô lớn: “Tất cả lên đây, Tiểu Tinh Tỉnh chạy mau.”

Tiểu Yêu Tinh cũng nhảy lên theo, mà không ngờ con cá ngựa băng nhỏ kia vậy mà cũng nhảy lên cùng, dáng vẻ giống như chơi rất vui.

Thần Thú Tinh Hải lập tức khởi động năng lực xuyên qua tinh hải, tức khắc quanh người nó tràn ngập ánh sao như là ngân hà hộ thể, tốc độ cũng đột nhiên tăng nhanh rất nhiều.

“Chờ ta đã!” Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc nhào tới, nhưng thân hình nó quá to, chỉ có thể nắm lấy đuôi của Thần Thú Tinh Hải.

Ánh sao lưu chuyển, thân thể của Thần Thú Tinh Hải lập tức đi xuyên vào sông băng khiến những con cá ngựa huyền băng kia đều chỉ vồ vào khoảng không, thân thể chúng va lên mặt sông băng làm sông băng sụp một miếng to.

Thế nhưng cá ngựa huyền băng vẫn không từ bỏ truy đuổi. Thần Thú Tinh Hải đi xuyên trong sông băng thì chúng nó bèn chạy theo ở bên ngoài, tốc độ không hề thua kém Thần Thú Tinh Hải.

Ngoại trừ những con cá ngựa huyền băng nảy ra thì đàn cá ngựa băng cũng đồng thời đuổi tới đây, liên tục kêu lên những tiếng tu tu lạ lùng.

Bình Luận (0)
Comment