Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 111 - Chương 1564. Đao Vung Bổng Gãy

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

‘Tấm khiên thú hồn Thần Huyết ở trong tay La Vũ bị đâm xuyên qua, nhưng sau khi những chiếc gai thủy tinh này bắn vào người hắn thì lại bị áo giáp tinh thể cản lại, không thể làm cơ thể của hắn bị thương.

Hàn Sâm khẽ gật đầu: “Quả thật người nhà họ La có vốn để kiêu ngạo, chỉ dựa vào chiếc áo giáp này, e rằng trong số nhân loại thì cũng không có ai có thể làm hắn bị thương ngoại trừ một vài người như Cố Khuynh Thành.”

La Vũ tựa như chiến sĩ mang áo giáp nặng xông về phía Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, những chiếc gai thủy tinh bắn vào trong áo giáp của hắn như mưa xối xả, âm thanh leng keng leng keng không ngừng vang lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đâm xuyên qua áo giáp của hắn, trái lại còn bị hắn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, thanh đao trong tay mang theo sức mạnh Phi Thiên huyền diệu chém về phía Tiên Nhân Chưởng thủy tỉnh.

Giả Tự Đạo nhìn thấy như vậy thì thầm vui mừng, không nhịn được kêu lên: “Không hổ là Vũ thiếu, thật quá lợi hại, vượt xa năng lực mà ta chờ đợi.”

La Huy cười nói: “Ngươi tìm bọn ta để hợp tác là đúng rồi, hạch gen của đại ca có đủ cả tấn công và phòng thủ, có thể nói là chém giết loại dị sinh vật không thể di chuyển này dễ như trở bàn tay, ngươi chỉ việc chờ để nhặt món hời là được rồi.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, thanh đao của La Vũ đã chém vào trên thân Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, nhưng giây tiếp theo, La Vũ lại khẽ biến sắc.

Thanh đao hạch gen ngưng tụ sức mạnh Phi Thiên chém vào thân Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, nhưng lại không thể làm Tiên Nhân Chưởng thủy tinh bị thương chút nào.

Đao hạch gen là hạch gen do Phi Thiên Kinh ngưng tụ ra, không có cách nào tăng trưởng giống như hạch gen bản mệnh thứ nhất, đến bây giờ vẫn là cấp Bảo Thạch, không thể thăng cấp đến siêu cấp.

Cơ thể của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh cực kỳ cứng rắn, cho dù đồn hết sức lực thì cũng không thể phá vỡ cơ thể của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh.

Hết chương 1563.

Chương 1564. Đao Vung Bổng Gãy

La Vũ đón lấy sự bắn ra xối xả của những chiếc gai thủy tinh, thanh đao trong tay chém liên tục vào thân Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, mỗi một nhát chém của hắn đều chém trúng vào Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, nhưng chém liên tục, gần như đã chém vào khắp thân của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, nhưng cũng chỉ để lại một vài dấu vết màu trắng ở trên thân thể, không thể thật sự làm nó bị thương.

Hàn Sâm khẽ lắc đầu: “Chỗ lợi hại nhất của sức mạnh Phi Thiên chính là công kích tất trúng, thậm chí có thể xem nhẹ phòng ngự trực tiếp chém vào cơ thể, nhưng thân thể của những Tiên Nhân Chưởng thủy tinh này lại cứng như thép, sức mạnh của La Vũ không đủ, cho dù có công kích tất trúng cũng không có tác dụng, không thể phá vỡ được cơ thể của nó.”

Đám người La Huy và Giả Tự Đạo nhìn thấy La Vũ hoàn toàn không thể chém đứt Tiên Nhân Chưởng thủy tỉnh, trong lòng đều có chút ngạc nhiên.

La Vũ đại chiến với Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, hắn không làm gì được Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, Tiên Nhân Chưởng thủy tinh cũng không thể làm hắn bị thương, La Vũ kiên trì trong chốc lát, đột nhiên lui trở về, rời khỏi phạm vi tấn công của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh.

“Thân thể của nó thật sự rất cứng, La Huy, hiện tại chỉ có thể dựa vào ngươi rồi.” La Vũ nhìn về phía La Huy nói.

“Có lẽ hạch gen Chân Ngôn Thương của ta có thể khiến nó bị thương, nhưng ta không có hạch gen áo giáp, rất khó đến gần nó.” La Huy nói.

Không giống với La Vũ, hạch gen bản mệnh thứ nhất của La Huy là một thanh thương, sở hữu lực phá hoại mạnh mẽ, cũng đạt đến siêu cấp.

“Không sao, ta ở trước ngươi giúp ngươi cản lại những cái gai thủy tinh này, ngươi tới xử lý nó.” La Vũ nói.

“Được.” La Huy gật đầu đồng ý.

Thế là hai người một trước một sau xông về phía Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, La Vũ ở phía trước cản lại những chiếc gai của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh bắn ra, dẫn theo La Huy cùng lao đến phụ cận của Tiên Nhân Chưởng thủy tỉnh.

La Huy lập tức triệu hồi ra một cây trường thương toàn thân giống như thủy tinh màu vàng, ngọn thương mang theo ánh sáng mãnh liệt của cây thương đâm xuyên qua thân của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, lập tức đã đâm vào được nửa mũi thương.

“Quả nhiên có thể, cứ như vậy mà xử lý nó thôi.” La Vũ vui mừng khôn xiết, phối hợp cùng La Huy tấn công vào Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, để lại càng lúc càng nhiều những vết thương ở trên thân Tiên Nhân Chưởng thủy tinh.

Đám người Giả Tự Đạo cũng vô cùng vui mừng, Lưu Triệt nói: “Tiên Nhân Chưởng thủy tinh thật lợi hại, cũng may đã mời Vũ thiếu và Huy thiếu cùng đến đây, nếu không thì sẽ thật khó để có thể chém chết nó.”

Giả Tự Đạo cũng có chút hưng phấn gật đầu nói: “Có thể lấy được tinh hoa gen sinh mệnh là được, nhìn chung cũng không uổng phí công sức.”

Sau khoảng hai ba giờ, Chân Ngôn Thương của La Huy cuối cùng cũng chém gãy Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, sau đó thì nhìn thấy Tiên Nhân Chưởng thủy tinh phân giải tiêu tan, nhưng vậy mà đến cả tinh hoa gen sinh mệnh cũng không còn.

La Vũ và La Huy cũng bởi vì tiêu hao thể lực quá nghiêm trọng, đành phải lui về trước.

“Vũ thiếu, tình huống gì thế này, tại sao không nhìn thấy tinh hoa gen sinh mệnh?” Giả Tự Đạo khó hiểu hỏi.

La Huy nhíu mày nói: “Thật kỳ lạ, mặc dù bọn ta đã giết chết Tiên Nhân Chưởng thủy tinh kia, nhưng lại không nghe thấy lời thông báo săn giết.”

“Không có lời thông báo săn giết? Sao có thể như vậy được?” Giả Tự Đạo có chút khó tin nói.

La Vũ mở miệng nói: “Quả thật Tiên Nhân Chưởng thủy tinh hơi kỳ lạ, nếu thật sự là sinh vật Thần siêu cấp, nhất định phải có tinh hoa gen sinh mệnh lưu lại mới đúng.”

Giả Tự Đạo nghĩ lại cũng đúng, mặc dù hắn thăng cấp từ rất sớm, trước đây cũng chưa từng nhìn thấy tinh hoa gen sinh mệnh ở trong Tí Hộ Sở, nhưng mấy năm gần đây tinh hoa gen sinh mệnh đã không còn là bí mật gì nữa, hắn cũng biết bình thường sinh vật Thần siêu cấp đều sẽ có tinh hoa gen sinh mệnh, nhưng Tiên Nhân Chưởng thủy tinh này lại không hề để lại tinh hoa gen sinh mệnh, quả thật có chút không thích hợp.

“Thể lực của bọn ta đã tiêu hao rất nghiêm trọng, chờ bọn ta nghỉ ngơi một lát, xong rồi lại đi giết một Tiên Nhân Chưởng thủy tinh khác thử xem sao.” La Vũ nói xong nhìn về phía Hàn Sâm, chế nhạo nói: “Có lẽ ngươi cũng đã thấy rõ được tình huống của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh rồi nhỉ? Không muốn thử đi giết một cây sao?”

“Được.” Lần này Hàn Sâm không có từ chối.

Vừa rồi đám người La Vũ chiến đấu với Tiên Nhân Chưởng thủy tinh,

Hàn Sâm quan sát cũng đã hiểu được, những Tiên Nhân Chưởng thủy tinh này, ngoại trừ những chiếc gai bắn ra mạnh hơn và thân thể cứng hơn thì cũng không có gì khác so với Tiên Nhân Chưởng bình thường.

Đám người La Vũ thấy Hàn Sâm thật sự muốn đi, không nhịn được khẽ nhíu mày, không biết Hàn Sâm có cái gì để ỷ vào, vừa có thể ngăn cản công kích của Tiên Nhân Chưởng lại vừa có thể chém giết nó.

Giả Tự Đạo hơi ngạc nhiên nhìn Hàn Sâm, sau khi nhìn thấy khí lực mạnh mẽ và năng lực công kích của Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, vậy mà Hàn Sâm còn dám đi qua đó, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nhưn La Lị lại không hề cảm thấy bất ngờ, ánh mắt nhìn theo Hàn Sâm, nàng cũng muốn biết rốt cuộc hiện tại Hàn Sâm đã mạnh đến mức độ nào.

Hàn Sâm để đám Tiểu Ngân Ngân ở lại bên này, bản thân thì tiến về phía một cây tiên nhân Tiên Nhân Bổng thủy tinh cao khoảng bốn năm mét.

Cây Tiên Nhân Bổng thủy tinh lập tức bị kích thích, từng đợt gai thủy tinh bắn đến, tốc độ nhanh đến mức kinh người, giống như mưa xối xả căn bản không để cho người khác có cơ hội tránh né.

Hàn Sâm cũng không có ý muốn tránh né, hắn triệu hồi ra Kim Văn Bá Thuẫn, trực tiếp biến thành kích cỡ vừa đủ có thể che chắn thân thể của hắn, giơ tấm khiên lên đi về phía trước.

Từng đợt gai dày đặc bắn vào trong tấm khiên lập tức vang lên tiếng leng keng leng keng.

Đám người La Vũ và Giả Tự Đạo trừng to hai mắt, vậy mà những cái gai thủy tinh này lại không thể xuyên qua khiên tay của Hàn Sâm, nhưng cảnh tượng kế tiếp càng làm cho bọn họ giật mình hơn.

Chẳng những những cái gai đó không thể đâm thủng được tấm khiên, ngược lại còn bị tấm khiên bắn ngược trở về, từng chiếc gai thủy tinh đâm vào trên thân cây tiên nhân Tiên Nhân Bổng thủy tinh, mặc dù đâm vào không sâu, nhưng cũng đã khiến người khác rất khó tin.

“Đó là tấm khiên thú hồn gì vậy, vậy mà lại có thể dội lại công kích của sinh vật Thần siêu cấp?” La Huy hơi giật mình nói.

“Một tấm khiên thú hồn mà thôi, cũng không đại diện cho cái gì, ngoại lực trước sau cũng chỉ là ngoại lực, không chứng minh cho năng lực của bản thân hắn.” La Vũ lạnh giọng nói.

Hàn Sâm cầm Kim Văn Bá Thuẫn, dễ dàng đi đến trước cây Tiên Nhân Bổng thủy tinh, hắn triệu hồi hạch gen Cát Liệt Đao, chém một đao vào trên cây Tiên Nhân Bổng thủy tinh thô to như cái thùng đựng nước.

Đám người La Huy phải mất hơn hai giờ mới có thể chặt gãy Tiên Nhân Chưởng vừa rồi, cây Tiên Nhân Bổng thủy tinh này còn to hơn cả Tiên

Nhân Chưởng thủy tinh đó, nhưng dưới một đao của Hàn Sâm thì đã bị chém thành hai nửa, ngay cả nhát đao thứ hai cũng còn chưa chém ra.

“Sao có thể như vậy được?” La Vũ cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, trừng to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào cây Tiên Nhân Bổng thủy tinh đang tiêu tan và Hàn Sâm đang đứng ở phía trước.

Đám người Giả Tự Đạo lúc này đã ngạc nhiên đến mức ngây người rồi, đáng lẽ còn tưởng rằng La Vũ và La Huy cũng được coi là rất mạnh, nhưng khi so sánh với Hàn Sâm thì lại hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Hai người bọn họ hợp lực làm đi làm lại cả nửa ngày mới chém được một Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, Hàn Sâm dùng một đao thì đã chặt đứt một cây, sự chênh lệch này đã khó có thể tính toán, căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Trong lòng La Lị cũng bị sốc, nàng đã biết rằng Hàn Sâm rất mạnh từ trước, nhưng mà mạnh đến cỡ này thì cũng hơi thái quá rồi.

“Đúng là không có lời nhắc nhở săn giết thật, chẳng lẽ những Tiên Nhân Chưởng thủy tinh này không phải là dị sinh vật?” Hàn Sâm âm †hầm nhíu mày, quả thật giống như những gì La Huy nói, hắn không nghe thấy tiếng của lời nhắc nhở săn giết.

Vào lúc Hàn Sâm đang nghỉ ngờ thì đột nhiên nhìn thấy những Tiên Nhân Chưởng những cây Tiên Nhân Cầu thủy tinh này đều bắt đầu chuyển động, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, phát hiện bốn phương tám hướng chỗ nào cũng đều là những sinh vật tương tự như Tiên Nhân Chưởng thủy tinh đã bao vây lấy bọn họ, tất cả mọi người đều biến sắc.

Hết chương 1564.

Chương 1565. Đội Hình Lớn

Nhìn những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh trông giống như một khu rừng rậm rạp ở xung quanh, sắc mặt Giả Tự Đạo và những người khác đã trở nên tái nhợt.

Sắc mặt của La Vũ và La Huy cũng rất khó coi, La Vũ có áo giáp bảo vệ nên không sợ gai của cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh, nhưng La Huy không có áo giáp bảo vệ, nếu bị gai của những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh này đồng loạt bắn đến từ bốn phía, hắn làm thế nào cũng khó lòng thoát chết.

Mà La Vũ cũng không khá hơn là bao. Dù có áo giáp bảo vệ nhưng những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh đó đã bao bọc chặt chẽ khắp xung quanh, khiến cho nơi này giống như một cái lồng sắt. Dù áo giáp của hắn có lợi hại đến thế nào, nhưng nếu không thể thoát khỏi chỗ này thì cũng chỉ có một con đường chết.

Khi trong lòng tất cả mọi người đều đang cảm thấy thấp thỏm bất an thì chợt nhìn thấy từ hướng thung lũng sâu thẳm, những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh mọc dày đặc như rừng rậm kia bỗng tự động tách ra thành một lối đi.

Chỉ thấy hai dị sinh vật giống hệt nhau một trái một phải bước ra khỏi lối đi. Hai dị sinh vật có thân thể trông giống như bạch ngọc, ngoại hình của chúng hơi giống với Thần Thú Bạch Trạch.

Khi La Lị nhìn thấy hai dị sinh vật bước ra khỏi lối đi, sắt mặt nàng thay đổi rõ rệt, nàng nói với vẻ kinh ngạc: “Đó là sinh vật Thần siêu cấp Bạch Trạch. Ta đã từng nhìn thấy nó một lần khi đi theo Đại La tiên sinh. Nhưng Đại La tiên sinh nói Bạch Trạch là một loại dị chủng cực kỳ hiếm gặp và rất khó để tự sinh sản, e là cả Tí Hộ Sở thứ tư cũng sẽ khó tìm được con thứ hai. Ban đầu Đại La tiên sinh muốn thu phục Bạch Trạch để làm vật cưỡi, nhưng cuối cùng lại để nó chạy mất. Khả năng của nó rất kinh người. Vậy mà nơi này lại có đến hai con Bạch Trạch đồng thời xuất hiện, rốt cuộc đây là nơi nào?”

Nghe La Lị nói vậy, sắc mặt La Vũ và La Huy đều vô cùng khó coi.

Trong khu rừng Tiên Nhân Chưởng thủy tinh đáng sợ lại thêm sự xuất hiện của hai sinh vật Thần siêu cấp Bạch Trạch mà ngay cả ông già nhà bọn họ cũng phải khen ngợi, dường như hy vọng sống sót của bọn họ ngày càng mong manh hơn.

Hai con Bạch Trạch bước ra khỏi lối đi, rồi lần lượt một trái một phải vụt sang hai bên, chứ không tấn công đám người Hàn Sâm.

Sau khi Bạch Trạch vụt ra, lúc này bọn họ mới phát hiện phía sau Bạch Trạch còn có một sinh vật biến dị. Sinh vật biến dị đó là một con bò đen có sừng, trên bốn vó có mây và sương mù, nó bước đi như đi trên mây.

“Thần Thú Thiên Vân!” La Lị biến sắc.

Mặc dù lần này La Lị không đề cập đến nguồn gốc của Thần Thú Thiên Vân, nhưng chỉ cần nghe cái tên này thôi, La Vũ và La Huy đã lộ rõ vẻ mặt tuyệt vọng.

Mặc dù Giả Tự Đạo không biết Thần Thú Thiên Vân là gì, nhưng nhìn sắc mặt của La Vũ và La Huy, hắn cũng biết e là nó còn là một tồn tại đáng sợ hơn cả Thần Thú Bạch Trạch.

Thần Thú Thiên Vân từng bước đi đến, tuy rằng nó không giải phóng sức mạnh, nhưng trong vô hình vẫn thật sự khiến cho đám người La Vũ cảm nhận được một áp lực vô cùng to lớn. Lòng bàn tay bọn họ vã đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

Nếu không có những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh kia ngăn cản bọn họ, bọn họ đã chạy biến từ lâu rồi, không thể nào đứng ở chỗ này mà nhìn chằm chằm Thần Thú Thiên Vân như vậy.

La Vũ và La Huy cũng từng nghe nói đến đại danh của Thần Thú Thiên Vân. Đó là một sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo chính hiệu, một trong những sinh vật hàng đầu ở Tí Hộ Sở thứ tư.

Cho dù La Vũ và La Huy có kiêu ngạo tự đại đến đâu cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng họ có thể chống lại sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.

Nhìn thấy Thần Thú Thiên Vân từng bước đi tới, trong lòng bọn họ đã kinh hồn bạt vía, thậm chí còn không nhìn thấy được một chút cơ hội sống sót nào.

Thần Thú Thiên Vân bước vào vòng vây, nhưng nó không nhìn đám người La Vũ, mà bước thẳng đến trước mặt Hàn Sâm.

“Các hạ là Thiên Kiếm Hàn Sâm ư?” Thần Thú Thiên Vân đánh giá Hàn Sâm với một đôi mắt giống như chuông đồng rồi cất giọng hỏi.

“Ta là Hàn Sâm, gọi ta là Thiên Kiếm thì ta thật sự không dám nhận. Không biết các hạ là vị nào?” Hàn Sâm hơi sửng sốt, hắn đã chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng đấu một trận.

Nếu thật sự không được thì dứt khoát dùng bí kỹ Huyết Mệnh, sau đó dùng tháp Thiên Mệnh đập ra một con đường để thoát thân, chứ hắn thật sự không muốn bị dị sinh vật đáng sợ này gọi tên mình đâu.

La Lị và La Vũ nhìn Thần Thú Thiên Vân và Hàn Sâm với vẻ mặt kỳ quái. Họ không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng Hàn Sâm không biết Thần Thú Thiên Vân, nhưng Thần Thú Thiên Vân lại có thể gọi tên của Hàn Sâm, xem ra có lẽ là vì hắn nên mới đến nơi này.

“Quả nhiên là Thiên Kiếm điện hạ. Tiểu chủ nhân nhà ta có lời mời, hi vọng Thiên Kiếm điện hạ có thể đến Tí Hộ Sở một chuyến để gặp tiểu chủ nhân.” Thần Thú Thiên Vân vừa nói vừa khẽ gật đầu ra hiệu với Bạch Trạch ở bên cạnh.

Một trong hai con Bạch Trạch bước ra rồi cúi đầu nằm xuống trước mặt Hàn Sâm, xem ra là muốn Hàn Sâm cưỡi lên lưng mình.

La Vũ và những người khác đều ngơ ngác. Dù La Hải Đường có đích thân đến, e là cũng chưa chắc có được đãi ngộ như vậy. Suy cho cùng, La Hải Đường đã chém giết quá tàn nhẫn, nên bị rất nhiều dị sinh vật và dị linh căm ghét. Nếu chạm mặt với Thần Thú Thiên Vân, chỉ e là sẽ có một trận đại chiến, chứ không được trọng đãi như vậy.

Hơn nữa, Thần Thú Thiên Vân còn nói hắn có chủ nhân. Một tồn tại đáng sợ có thể sai khiến được Thần Thú Thiên Vân, phái một đội hình lớn như vậy đến mời Hàn Sâm, khiến bọn họ khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

“Xin lỗi, ta có thể hỏi tiểu chủ nhân nhà các ngươi là vị nào được không?” Hàn Sâm nhất thời không đoán ra được, trong số những người hắn quen biết, có người nào lại có bản lĩnh đến như vậy.

“Gặp mặt rồi sẽ biết thôi.” Thần Thú Thiên Vân không trực tiếp nói ra. Hàn Sâm thấy dường như Thần Thú Thiên Vân không có ác ý, hơn nữa bây giờ hắn dường như cũng không có lựa chọn nào khác, thế là không hỏi nữa mà dứt khoát ngồi lên lưng Thần Thú Bạch Trạch.

Lúc này Thần Thú Thiên Vân mới xoay người đi sâu vào trong Sa Cốc. Thần Thú Bạch Trạch mang theo Hàn Sâm đi theo ngay phía sau.

Tiểu Ngân Ngân nằm trên đỉnh đầu của Hàn Sâm nheo mắt nhìn Thần Thú Thiên Vân trước mặt, trong khi Bảo Nhi thì cưỡi cá ngựa băng nhỏ đi theo bên cạnh Hàn Sâm.

Tiểu Tinh Tinh cũng vội vã đuổi theo. “Chúng ta làm thế nào bây giờ?” La Huy bình tĩnh hỏi.

Những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh bao vây ở xung quanh, bọn họ vẫn không thể thoát ra được.

“Dù sao hắn cũng là con trai của chị Lam, chắc chắn hắn sẽ nể tình Ai

thôi.” La Lị vừa nói vừa đi theo, nàng nhìn Hàn Sâm đang cưỡi Bạch Trạch ở trước mặt với ánh mắt phức tạp.

La Vũ nghiến răng và gọi La Huy và những người khác cùng đuổi theo.

Giả Tự Đạo không còn cách nào khác đành phải vội đi theo. Trong lòng hắn vừa lo lắng vừa không thể hiểu được, không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì, mà cũng không biết tương lai số phận sẽ ra sao.

Dưới sự dẫn đường của Thần Thú Thiên Vân, cả nhóm đã đến nơi sâu nhất của Sa Cốc, và thấy ở đó có một Tí Hộ Sở trông giống như núi đồng, nguy nga tráng lệ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, trước cổng lớn của Tí Hộ Sở, có một dị linh đang háo hức chờ đợi.

Đám người La Vũ nhìn thấy dị linh kia, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi thêm mấy phần.

La Hải Đường rất mạnh, ở Tí Hộ Sở cũng rất cường thế, đã tạo được danh tiếng rất lớn, nhưng đồng thời cũng có không ít kẻ thù.

Hơn nữa, nói chung những dị linh có thể trở thành kẻ thù của La Hải Đường đều là những tồn tại cực kỳ kinh khủng.

Khi La Vũ và La Huy nhìn thấy dị linh ở trước cửa lớn của Tí Hộ Sở Đồng Sơn, bọn họ đã nhận ra ngay, dị linh chính là đời sau của kẻ địch đáng sợ của La Hải Đường, cũng có tiếng tăm lẫy lừng ở Tí Hộ Sở thứ tư.

Nếu như dị linh kia biết bọn họ là con cháu của La Hải Đường, e rằng hôm nay lành ít dữ nhiều rồi.

Hết chương 1565.

Chương 1566. Thiên Kiếm, Thầy Của Ta

La Vũ và La Huy biến sắc, lúc họ đang tự cảm thấy thấp thỏm thì nhìn thấy dị linh kia đã ra chào đón.

“Thiên Kiếm, thầy của ta, cuối cùng ngươi đã đến rồi, ta chờ ngươi vất vả quá.”

Nhìn thấy dị linh trực tiếp đến trước mặt Hàn Sâm, hành lễ rất nghiêm túc, sau đó có chút kích động nói.

La Vũ, La Huy và La Lị đều sững sờ, Giả Tự Đạo không biết dị linh là ai thì đỡ hơn một chút. Nhưng đám người La Vũ lại lại biết rất rõ thân phận của dị linh, vậy mà hắn còn cúi đầu hành sư lễ trước Hàn Sâm, chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng được, khiến họ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Đường đường là con trai của Hư Lô Đại Đế, mẹ cũng là một vị Tu Di Đại Đế nhị đại siêu cấp, thế mà lại đi nhận một nhân loại làm thầy. Quả thật đến nằm mơ cũng chưa từng mơ đến chuyện này. Từ lúc nào mà nhân loại lại có địa vị như vậy ở Tí Hộ Sở thế? Làm thế nào có thể nhận được sự đãi ngộ và tôn trọng như vậy?

Ngay cả La Hải Đường - một cái tên có uy tín, nhưng cũng sẽ không được dị linh tôn trọng như vậy.

Nhưng bây giờ bọn họ mới thực sự nhìn thấy rõ, quả thật Tu Di đã hành sư lễ với Hàn Sâm, hơn nữa còn tha thiết đón Hàn Sâm vào Tí Hộ Sở. Mức độ long trọng này tuyệt đối không đơn giản như một trò đùa.

Trước đây Hàn Sâm đã hứa sẽ dạy kiếm thuật cho Tu Di, nhưng không ngờ lại gặp hắn ở đây nên không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Sao Tí Hộ Sở Hư Lô lại ở đây? Tu Di cười nói:

“Thưa thầy, có chuyện ngươi không biết. Tí Hộ Sở Hư Lô có khả năng dịch chuyển tức thời trong hư không. Gần đây ta mới chuyển đến đây. Không ngờ lại gặp được ngươi, thật sự quá tốt rồi.”

Sau khi vào Tí Hộ Sở Hư Lô, Tu Di dẫn Hàn Sâm vào trong một đại điện.

La Vũ bọn họ nhìn thấy Bảo Nhi và Tiểu Tinh Tinh đi theo nên cũng muốn đi theo vào, nhưng đã bị chặn lại.

“Đứng ở đây đợi đi. Nếu không phải nể tình Thiên Kiếm điện hạ, mấy nhân loại của Tí Hộ Sở Sát Thần các ngươi, đừng mong kẻ nào sống sót”

Thần Thú Bạch Trạch hừ lạnh một tiếng, đứng canh gác hai bên trái phải ngoài đại điện.

Đám người La Vũ cũng không biết mình có thể đi đâu, cũng không dám đi lung tung bên ngoài Tí Hộ Sở Hư Lô, chỉ có thể chờ đợi bên ngoài đại điện, trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng thầm mừng rỡ. Nếu Hàn Sâm ở đây, e rằng lần này bọn họ chạy trời không khỏi nắng.

Mối ân oán giữa Hư Lô Đại Đế và La Hải Đường, bọn họ rơi vào tay Tu Di, e rằng khó giữ được toàn thây.

“Rốt cuộc hắn đã làm gì?”

Ngay cả một dị linh như Tu Di cũng nhận hắn làm thầy? Đãi ngộ như vậy, ngay cả Đại La tiên sinh cũng chưa từng có.”

La Lị nhìn vào bên trong đại điện với vẻ mặt phức tạp, nhưng đại điện lại đóng kín cửa, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấy Hàn Sâm đang làm gì bên trong.

“Tu Di, đây chính là người thầy ngươi muốn nhận?”

Trên đại điện, Hư Lô Đại Đế tựa như Thượng Cổ Thần Kỳ nhìn chằm vào Hàn Sâm, không khỏi hơi nhíu mày.

Vốn dĩ Tu Di đã rất trịnh trọng thỉnh cầu Hư Lô Đại Đế để Thiên Vân Thần Thú đi nghênh đón Hàn Sâm. Hư Lô Đại Đế còn cho rằng người Tu Di muốn nhận là một nhân vật mạnh mẽ, đáng sợ vô cùng nào đó. Không ngờ lại là một nhân loại, mà có vẻ như hắn vẫn chưa đạt đến siêu cấp.

“Ngươi có thể dạy con ta cái gì đây?”

Hư Lô Đại Đế không hài lòng với quyết định của Tu Di, nhưng lại không trực tiếp đuổi Hàn Sâm đi.

“Không phải Tu Di muốn học kiếm thuật với ta sao? Đương nhiên là dạy kiếm thuật rồi.” Hàn Sâm thuận miệng trả lời.

Tu Di nhanh chóng nói:

“Cha, kiếm pháp của thầy rất lợi hại, ngay cả Lục Đạo Đại Đế cũng cho rằng kiếm pháp của hắn gần đến thiên đạo, cho nên mới được xưng là Thiên Kiếm.”

Hư Lô Đại Đế nghe vậy thì sắc mặt có chút thay đổi, người có thể được Lục Đạo Đại Đế khen như vậy chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.

Tuy nhiên Hư Lô Đại Đế thực sự không thể thấy được điều gì đặc biệt ở Hàn Sâm, suy nghĩ một chút bèn nói với Hàn Sâm:

“Các hạ đã được mệnh danh là Thiên Kiếm, lại còn được Lục Đạo Đại Đế khen ngợi như vậy, chắc hẳn kiếm pháp đã đạt đến hóa cảnh. Trong vườn sau của ta có một dấu kiếm năm đó do Thánh Kiếm Đại Đế để lại khi thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm. Ngươi có thể đi xem, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.”

Thánh Kiếm Đại Đế mà Hư Lô Đại Đế nói đến là một vị Đại Đế có thành tựu kiếm đạo cực kỳ cao. Hàng nghìn năm trước đây, hắn đã từng càn quét Tí Hộ Sở thứ tư, là kẻ bất khả chiến bại trong giới kiếm đạo.

Khi hắn thăng cấp đã từng một kiếm phá hư không, cuối cùng đuôi kiếm ý quét tới một ngọn núi đá, để lại những vết kiếm và kiếm ý thiên cổ bất diệt trên ngọn núi đá đó.

Sau đó, ngọn núi đá thuộc về Hư Lô Đại Đế, mà nó được đặt trong hoa viên gần nơi ở của Tu Di nhất, để Tu Di có thể thuận tiện quan sát và lĩnh ngộ kiếm ý trong đó.

Chỉ là kiếm ý của Thánh Kiếm Hoàng Đế rất đặc thù, đã có rất nhiều cường giả hệ kiếm tới quan sát vết kiếm này. Kết quả không chỉ không †hu được gì, mà còn có rất nhiều cường giả hệ kiếm bị vết kiếm trên kiếm ý kia mê hoặc, suýt chút nữa đánh mất kiếm tâm của mình.

Hư Lô Đại Đế để Hàn Sâm đi quan sát vết kiếm, chính là muốn xem xét suy nghĩ của hắn. Nếu ngay cả chủ tâm cũng không giữ được, bị kiếm ý trên vết kiếm mê hoặc, cho dù người xung quanh nói hắn giỏi như thế nào cũng không xứng đáng là thầy của Tu Di.

Tu Di cũng nghĩ đến suy nghĩ của Hư Lô Đại Đế. Nhưng hắn cho rằng Hàn Sâm sẽ không bị kiếm ý mê hoặc, cho nên lập tức nói:

“Thầy, để ta dẫn ngươi đi xem vết kiếm.”

Hàn Sâm và Hư Lô Đại Đế không có cùng tiếng nói chung. Ở đây nhìn Hư Lô Đại Đế ngồi trên bảo tọa nói chuyện cũng rất nhạt nhẽo, thế nên hắn rất vui vẻ rời đi cùng Tu Di.

Hắn đưa đám Bảo Nhi đi cùng Tu Di vào trong hoa viên. Nói là hoa

viên, nhưng nó lại ngoài sức tưởng tượng. Một ngọn núi đá cao đến ngàn trượng vẻn vẹn chỉ chiếm có một phần năm không gian trong

hoa viên này.

Hàn Sâm vừa nhìn đã thấy trên núi đá có một vết kiếm ngay chính giữa, gần như tách ngọn núi đá ngàn trượng ra làm đôi.

Tu Di giải thích: “Năm đó Thần Kiếm Đại Đế một kiếm phá nát hư không, được thăng lên cấp Tí Hộ Sở thứ năm. Phần đuôi kiếm khí quét trên núi đá đã để lại kiếm ý thiên cổ bất diệt. Không biết có bao nhiêu cường giả kiếm đạo đã từng đến trước ngọn núi lĩnh ngộ. Kết quả cũng không đạt được gì. Ta cũng thường xuyên tự lĩnh ngộ vết kiếm này, nhưng kết quả cũng như thế, nửa phần cũng không lĩnh ngộ được.”

“Cho dù là do Kiếm Đạo Đại Đế để lại, chí ít cũng phải có một chút cảm ngộ chứ?” Hàn Sâm hơi nghỉ ngờ hỏi.

Hắn đứng ở cửa đã có thể cảm nhận được kiếm ý đáng sợ trên vết kiếm đó. Kiếm ý mạnh mẽ như vậy, ngày đêm đắm chìm trong đó, kiểu gì cũng phải có chút thu hoạch mới đúng.

Cũng giống như câu nói của nhân gian. Nếu học thuộc ba trăm bài thơ Đường, nếu không biết làm thơ cũng phải biết ngâm thơ, không thể hoàn toàn không có thu hoạch gì cả.

“Có điều thầy không biết, kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế vô cùng đặc biệt. Rất nhiều cường giả cấp Đế đến trước núi lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng đều không đạt được gì, ngược lại còn bị kiếm ý mê hoặc, suýt chút nữa †a đã đánh mất chính mình…”

Tu Di vừa dẫn Hàn Sâm vào hoa viên vừa giải thích.

Trong thần điện dị linh, Hư Lô Đại Đế cùng một nữ dị linh đang nhìn hình ảnh đám người Hàn Sâm tiến vào hoa viên thông qua một cái gương cổ.

“Nếu nhân loại đó không bị dấu kiếm mê hoặc, ngươi thật sự muốn Tu Di nhận hắn làm thầy sao?” Nữ dị linh cau mày nhìn hình ảnh nói.

“Nếu hắn không hề bị kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế mê hoặc, cộng với những gì Lục Đạo Đại Đế đã nói, cũng miễn cưỡng đủ tư cách để trở thành thầy của Tu Di.” Hư Lô Đại Đế nói.

Nữ dị linh lắc đầu nói: “Thầy của con trai ta phải là một kiếm đạo cường giả độc nhất vô nhị, không thể chỉ vỏn vẹn ba chữ “đủ tư cách, tuyệt đối không phải điều ta mong muốn.”

Hết chương 1566.

Chương 1567. Thánh Kiếm Ý

Sau khi Hàn Sâm vào hoa viên, hắn lập tức cảm nhận được luồng kiếm ý như thủy triều tuôn ra từ vết kiếm.

Kiếm ý đó quả thật rất kỳ quái. Hầu hết sẽ cho những người luyện kiếm một cảm giác như đang bộc lộ tài hoa. Tuy rằng tất cả kiếm ý được hình thành khác nhau, nhưng hầu hết đều có cảm giác sức mạnh bất khả chiến bại.

Nhưng kiếm ý này lại hoàn toàn khác, từng đợt tiếp từng đợt, liên tục không ngừng như nước. Tuy rằng không có sức mạnh bất khả chiến bại, nhưng lại mang tính chất dẻo dai làm nước chảy đá mòn.

Cảm giác như kiếm ý này không quá mạnh, người bình thường đều có thể chiến đấu chống lại kiếm ý bằng ý chí của mình. Đừng nói là cường giả siêu cấp, cho dù là một số sinh vật cấp Bảo Thạch cũng đủ để chiến đấu với kiếm ý mà không ngã xuống.

Chỉ là một kiếm ý không quá mạnh như vậy, nhưng lại khiến nhiều cường giả kiếm đạo trong thiên hạ đều bất lực. Ngay cả những cường giả siêu cấp cũng khó có thể thuần phục được kiếm ý dịu dàng này, trái lại còn có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi nó.

“Hầu hết những người lần đầu tiên nhìn thấy sẽ không bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế, nhưng sau một thời gian dài cảm nhận, họ sẽ biết được sự đáng sợ của kiếm ý này. Kiếm ý kỳ lạ này giống như thủy triều không ngừng của một dòng sông lớn, hình thành nên một luồng áp lực cuồn cuộn, tích tụ càng lâu thì uy lực càng mạnh và áp lực càng lớn. Các sinh vật cấp Bảo Thạch thông thường có thể ở đây theo dõi trong vài ngày mà không bị kiếm ý xâm hại. Nhưng cho dù là cường giả siêu cấp cũng khó có thể kiên trì quá mười ngày, sẽ chịu ảnh hưởng mãnh liệt của kiếm ý. Nhẹ thì bị thương, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến tín niệm của bản thân, khiến cho kiếm ý của chính mình xuất hiện khiếm khuyết.” Tu Di nói.

Hàn Sâm gật đầu, hắn cũng đã từng luyện kiếm pháp, tuy không tính là quá xuất sắc, nhưng cũng có kiếm ý của riêng mình.

Đặc biệt là sau khi lấy Tâm Kiếm Đạo của Lục Đạo Đại Đế làm gương, phong cách kiếm đạo của hắn cũng hết sức rõ ràng. Nếu bị kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế ảnh hưởng, thì cũng sẽ tạo nên một đả kích rất nặng nề.

Tu Di tiếp tục nói: “Tuyệt đối đừng cố gắng dùng kiếm ý của mình đối đầu với kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế. Tính chất kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế giống như nước. Ngươi dùng kiếm ý của mình để chống lại nó, giống như đi ngược lại với dòng nước. Sức mạnh sử dụng càng lớn, thì áp lực từ kiếm ý đó lên ngươi càng mạnh. Nếu không chiến đấu chống lại nó, ngươi vẫn có thể yên ổn trong vài ngày. Nếu ngươi bắt buộc phải đối đầu, e rằng đến một ngày cũng khó có thể kiên trì. Có thể chỉ cần vài tiếng, kiếm tâm của bản thân sẽ bị tổn thương.”

“Kiếm ý này nhìn có vẻ rất dịu dàng nhưng thực chất rất bá đạo” Hàn Sâm nói.

“Dù gì thì đó cũng là một thế hệ Kiếm Đạo Đại Đế” Tu Di nói.

Hàn Sâm cảm nhận được kiếm ý đó như thủy triều, trong lòng khẽ động: “Ta luyện Tâm Kiếm Đạo, vì vậy thành kiếm đạo dựa trên sự kiên trì. Ý chí kiên cường như đi ngược lại dòng chảy. Không bao giờ có hai từ ‘bỏ cuộc”. Vừa may có thể lợi dụng kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế mài dũa Tâm Kiếm Đạo của ta, nói không chừng sẽ có sự đột phá.”

Hàn Sâm biết Hư Lô Đại Đế để hắn đến quan sát vết kiếm chính là muốn xem xét suy nghĩ của hắn. Nhưng vốn dĩ Hàn Sâm không phải rất muốn dạy Tu Di kiếm pháp, cho nên cũng không thành vấn đề, hắn cũng không cố ý muốn có được sự tán thưởng của Hư Lô Đại Đế.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, kiếm ý trên người Hàn Sâm đột ngột sinh ra, kiếm ý nguyên bản vốn ấm áp như nước bỗng trở nên căng thẳng tột độ.

Kiếm ý trên người của Hàn Sâm càng mạnh thì áp lực lên kiếm ý đó càng lớn, đúng như lời Tu Di nói.

Tu Di thấy Hàn Sâm dùng kiếm ý của mình đối đầu với kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế, nhất thời trở nên hưng phấn, đứng một bên theo dõi cuộc đối đầu giữa hai kiếm ý.

“Ồ, kiếm ý của hắn gần như có một chút bóng dáng của Tâm Kiếm Đạo, chỉ là có một chút không giống với Lục Đạo Đại Đế” Hư Lô Đại Đế nhìn thấy kiếm ý do Hàn Sâm phát ra, nhất thời nhìn ra manh mối.

Hư Lô Đại Đế đã từng giao chiến với Lục Đạo Đại Đế, nhưng lại bị đánh bại sau một chiêu. Hắn rất quen thuộc với kiếm đạo của Lục Đạo Đại Đế, nhìn thoáng qua là biết ngay.

Ly Hỏa Đại Đế, mẹ của Tu Di hơi cau mày: “Tu Di đã nói với hắn về đặc tính kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế, hắn còn dùng kiếm ý của chính mình để chống lại. Nói dễ nghe thì là can đảm, nói khó nghe là người này hơi tự phụ, cuối cùng khó có thể làm việc lớn, không thích hợp làm †hầy của Tu Di.”

Hư Lô Đại Đế khẽ lắc đầu: “Đó cũng không hẳn là đúng. Tuy Lục Đạo Đại Đế không bằng Thánh Kiếm Đại Đế lúc ban đầu, nhưng cách biệt cũng không xa. Lần này hắn tự hủy trùng tu. Khi một lần nữa đạt đến cấp Đại Đế, e rằng cũng không thua kém gì với Thánh Kiếm Đại Đế. Nếu Hàn Sâm thật sự học được Tâm Kiếm Đạo, cho dù là bảy phần của Lục Đạo Đại Đế cũng có thể miễn cưỡng đối đầu với kiếm ý này. Không đến nỗi là tổn thương kiếm ý của mình.”

“Nếu chỉ là bảy phần, không bằng trực tiếp tìm Lục Đạo Đại Sư làm thầy.” Ly Hỏa Đại Đế nói.

“Khó. Lục Đạo Đại Đế không phải có thể dễ dàng mời tới như vậy. Nếu hắn không thích Tu Di thì có bỏ ra cái giá lớn hơn cũng vô ích.” Hư Lô lắc đầu.

“Tu Di thừa hưởng gen ưu tú của hai chúng ta, tài năng tuyệt đối không thua kém gì so với Lục Đạo. Nếu đến hắn Lục Đạo cũng xem thường, vậy sẽ không có sinh linh nào của Tí Hộ Sở thứ tư có thể vào được mắt của Lục Đạo.”

Ly Hỏa Đại Đế trừng hai mắt nói. Cho dù là Đại Đế cũng như người mẹ bình thường, đều cho rằng con trai mình là ưu tú nhất

Hàn Sâm cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn. Dưới sự kích phát của kiếm ý của hắn, kiếm ý trên vết kiếm vốn dĩ dịu dàng như nước, lúc này lại hung bạo không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Sâm cảm giác như mình đang lao vào dòng nước xoáy, kiếm ý của hắn bị luồng áp lực kinh khủng làm hao mòn, như thể sẽ bị mài nhẫn bất cứ lúc nào.

Kiếm ý không phải là sức mạnh thuần túy, mà là một loại kiếm đạo ý cảnh. Loại ý cảnh này chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra được, cũng không chạm hay nắm tới được, sẽ không có ảnh hưởng đáng kể.

Nhưng nếu kiếm ý của một người có vấn đề, nó còn đáng sợ hơn cả thương tích về thể xác.

Vết thương thể xác cũng có thể được chữa trị bằng thuốc và các trị liệu ngoại lực. Vết thương về mặt tâm linh thì không có thuốc nào chữa khỏi, chỉ có thể tự dựa vào ý chí để vượt qua.

Lúc này hàn Sâm chỉ cảm thấy kiếm ý của mình giống như một khúc thép, không ngừng bị bánh xe cát mài giũa, ý chí lực nhanh chóng bị hao mòn. Nếu đều thành một người có ý chí lực yếu ớt, e rằng sớm đã sụp đổ

Ngay cả những cường giả kiếm đạo có ý chí vô cùng kiên định, dưới sự hao mòn như vậy, e rằng họ cũng không kiên trì được lâu.

Nhưng Hàn Sâm lại hơi khác một chút. Hắn luyện Tâm Kiếm Đạo dựa trên tính kiên trì để ngưng tụ kiếm ý. Thêm vào đó tinh thần lực của hắn được Tinh tộc cường hóa, cho dù là kiếm ý đáng sợ như bánh xe cát cũng không đủ làm lung lay ý chí của hắn.

Cho dù kiếm ý đó có xung kích đánh mòn ý chí của hắn như thế nào, Hàn Sâm trước sau bất động như núi. Dưới sự đánh mòn của kiếm ý đáng sợ đó, ý chí của Hàn Sâm càng trở nên kiên định.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh một canh giờ đã trôi qua.

“Không hổ danh là thầy, có thể đối đầu với Thánh Kiếm Đại Đế một canh giờ rồi mà vẫn không hề có dấu hiệu suy giảm. Không hề thua kém gì với những cao thủ kiếm đạo kia.” Tu Di ca ngợi nói.

“Quả thực có chút bản lĩnh” Hư Lô Đại Đế nói.

Ly Hỏa Đại Đế thờ ơ nói: “Mới một canh giờ. Nếu hắn có thể kiên trì mười hai canh giờ mà kiếm ý vẫn không bị hao tổn thì mới đủ tư cách làm thầy của Tu Di.”

Hết chương 1567.

Chương 1568. Vết Kiếm

“Mười hai canh giờ, đừng nói là một nhân loại, bao nhiêu năm qua đã có rất nhiều cao thủ kiếm đạo siêu cấp mà cũng chỉ có một người có thể kiên trì được qua mười hai canh giờ mà thôi, hơn nữa thanh danh của người đó cũng không kém Lục Đạo Đại Đế là bao, ngươi cảm thấy Hàn Sâm có khả năng sao?” Hư Lô Đại Đế cười khổ sở nói.

“Nếu không phải là nhân vật như vậy thì làm sao xứng đáng làm thầy của Tu Di chứ?” Ly Hỏa Đại Đế kiên định nói.

Hư Lô Đại Đế lắc đầu không nói gì, cường giả như vậy, làm gì có ai có lòng dạ thảnh thơi mà đi dạy cho người khác chứ? Cảm nhận của hắn đối với Hàn Sâm cũng không tệ lắm, trình độ như vậy lại có thể thông thạo Tâm Kiếm Đạo của Lục Đạo Đại Đế, cũng đã miễn cưỡng được xem như có thể làm thầy của Tu Di rồi.

Nhưng mà đương nhiên Hư Lô Đại Đế không muốn làm trái với nguyện vọng của Ly Hỏa Đại Đế, cũng chỉ có thể tùy thuộc vào nàng.

Hàn Sâm bất đồng như núi, một mực đối đầu với kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế.

Kiếm ý thay đổi luân phiên giống như cát đó không thể hoàn toàn đánh bại được ý chí của Hàn Sâm, ngược lại còn giống như thép nguyên chất được mài giũa hàng trăm lần, càng mài lại càng sắc bén hơn, làm cho kiếm ý của Hàn Sâm cũng lại càng phát ra sự tinh khiết hơn nữa.

Nếu như nói trước đây kiếm ý của Hàn Sâm giống như thép nguyên chất, bây giờ sau khi đã được mài giữa thì lại càng lộ ra ánh hào quang chói mắt như đá quý.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sáu canh giờ sau, Tu Di thấy Hàn Sâm vẫn thản nhiên thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Hư Lô Đại Đế khen ngợi nói: “Quả thật người này không hề tầm thường, ánh mắt của Tu Di không tệ chút nào, kiếm đạo và ý chí bền bỉ như thế, nếu như Tu Di có thể bái làm thầy, nhất định có thể sẽ có thu hoạch.”

Ly Hỏa Đại Đế thấy Hàn Sâm vẫn y nguyên như cũ, không hề có chút biểu hiện nào là đang cố gắng hết sức, mặc dù trong lòng cũng có hơi lay chuyển một chút nhưng vẫn nói: “Mới chỉ trôi qua một nửa thời gian, bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn hơi sớm.”

Thời gian lại qua thêm hai canh giờ nữa, Hư Lô Đại Đế đã có vẻ hơi xúc động: “Cho đến bây giờ người này vẫn là lòng dạ sắt đá, ý chí bền bỉ không thể nào tưởng tượng được, đúng là một nhân vật rất hiếm thấy.” Ly Hỏa Đại Đế cũng đã lung lay một chút, khe khẽ nói: “Đúng thật có một chút bản lĩnh, nhưng mà còn bốn giờ nữa là có thể lập tức nhìn ra được có kiên trì hay không.”

Hai canh giờ nữa lại trôi qua, Hàn Sâm vẫn bất động như một ngọn núi, không hề khác biệt gì so với mười canh giờ trước đó.

Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế cũng đã cảm thấy hơi giật mình, thế mà lại có thể vẫn bất động như núi cho tới bây giờ, nhìn qua thì kiếm ý cũng không hề bị ảnh hưởng một chút nào, với cái nhìn của bọn họ thì việc Hàn Sâm chống đỡ được qua mười hai giờ có lẽ đã không còn phải lo lắng gì nữa.

“Không hổ danh là con trai của Hư Lô ta, quả nhiên là tầm nhìn không hề kém, có thể tìm được một vị thầy như vậy, nhất định sẽ giúp ích được cho hắn rất nhiều.” Lúc Hư Lô Đại Đế nhắc tới Hàn Sâm, giọng nói đã thay đổi mấy phần, từ khi bắt đầu là xem xét kỹ lưỡng, đến bây giờ là có chung nhận thức, thậm chí là có phần tán thưởng, có thể nói là sự thay đổi vô cùng lớn.

Lúc này Ly Hỏa Đại Đế cũng không còn tiếp tục kiêu ngạo như lúc trước nữa, có vẻ hơi kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong nơi đó rồi nói: “Quả thật nhân loại này có chút khác biệt, cũng coi như có tư cách làm thầy của Tu Di.”

Hai vị Đại Đế cũng không còn tiếp tục nghi ngờ về việc Hàn Sâm có thể kiên trì được quá mười hai canh giờ nữa, những khác biệt vốn dĩ cũng đã biến mất không còn thấy nữa, ý kiến đã bắt đầu có sự thống nhất.

Thời gian từ từ trôi qua, mười hai canh giờ sau, Tu Di đã không nhịn được nữa lên tiếng ca ngợi: “Quả nhiên thầy không phải là một người bình thường, có thể đối đầu với kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế mười hai canh giờ mà không rơi vào thế bất lợi, đã qua bao nhiêu năm như vậy cũng mới chỉ xuất hiện có một người, thầy, ngươi đã là người thứ hai rồi đó.”

Hàn Sâm không nghe được Tu Di nói gì, hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn đều đang đặt ở bên trên kiếm ý, kiếm ý không ngừng mài giữa ý chí của hắn, làm cho kiếm ý của hắn càng ngày càng tinh khiết.

Nhưng một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Hàn Sâm cũng cảm thấy kiếm ý thiếu chút lực, không thể mài giữa kiếm ý của hắn gần thêm một bước nữa, thế nên Hàn Sâm không tự chủ được đi về phía cái núi đá vết kiếm kia, muốn cách vết kiếm gần hơn một bước, cảm nhận sự mài giữa kiếm ý càng thêm mãnh liệt hơn.

“Hắn muốn làm gì vậy?” Ly Hỏa Đại Đế kinh ngạc nhìn Hàn Sâm đi về phía núi đá vết kiếm.

Mặc dù kiếm ý mà Thánh Kiếm Đại Đế để lại có vẻ rất dịu dàng, nhưng nếu như khoảng cách quá gần thì đó lại là một chuyện khác rồi.

Năm đó một kiếm của Thánh Kiếm Đại Đế đã đánh bại hư không, kiếm ý kia quét đến núi đá rồi lưu lại kiếm ý nghìn đời không thể tiêu diệt này.

Có thể nói đây là kiếm ý cuối cùng, cũng có thể nói đây là cực điểm của một nhát kiếm.

Càng đến gần vết kiếm thì sẽ càng có thể cảm nhận được một nhát kiếm kia ẩn chứa ý chí tột cùng ở trong đó, nhát chém đó đã đánh bại niềm tin của hư không và kiếm ý vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Năm đó có nhiều cường giả quan sát được Thánh Kiếm Đại Đế thăng cấp như vậy, những cường giả có chủ ý muốn đánh bại núi đá vết kiếm này nhiều không kể xiết, nhưng mà cuối cùng sở dĩ lại rơi vào trong tay của Hư Lô Đại Đế, đó là vì vốn dĩ những cường giả bình thường không dám chạm vào núi đá vết kiếm, lại càng không thể mang nó đi được.

Nơi được đặt vết kiếm kia, cho dù là cường giả cấp Đại Đế, bất kể là tu kiếm ý hay là không tu kiếm ý, đụng chạm vào vết kiếm này thì kiếm ý sẽ bị chấn động của hư không nghiền nát, bản thân ý chí cũng sẽ phải chịu đựng tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Thế nên không có cường giả nào có thể mang được núi đá vết kiếm đi, chỉ có Hư Lô Đại Đế dựa vào năng lực dịch chuyển tức thời hư không của Tí Hộ Sở Hư Lô, cứng rắn dời Tí Hộ Sở Hư Lô đến phía dưới núi đá vết kiếm, chẳng khác gì là một cái túi bọc núi đá vết kiếm vào, lúc này mới đủ để có thể mang nó đi.

Bây giờ ý chí của Hàn Sâm đang bị chấn động và mài giũa mười hai canh giờ trong kiếm ý đó, không những ý chí không bị đánh tan mà ngược lại còn đi về phía nơi vết kiếm, quả thật có phần làm cho Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế cảm thấy hơi giật mình.

“Có lẽ ý chí vững vàng của người này không hề thua kém hơn so với cường giả đỉnh cấp bây giờ.” Vẻ mặt của Hư Lô Đại Đế nghiêm túc nói.

Ly Hỏa Đại Đế không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm đã hoàn toàn không còn vẻ coi thường như lúc trước nữa, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.

Hàn Sâm bước từng bước đi về phía vết kiếm, cảm nhận được kiếm ý không ngừng mạnh mẽ lên, cũng để cho kiếm ý của hắn bị mài giữa càng thêm sáng chói mắt, ý chí lại càng thêm kiên định.

Khi đến gần nơi cách núi đá vết kiếm một trăm mét, bước chân của Hàn Sâm nhanh chóng chậm lại, nhưng mà tất cả mỗi một bước đi đều vô cùng kiên định, không có một chút do dự nào.

Cả người Hàn Sâm giống như đã hóa thân thành một bảo kiếm lộ rõ ra †ài năng, rẽ sóng chia nước mà đi, từng bước kiên định bước về phía núi đá có vết kiếm.

Cuối cùng Hàn Sâm cũng đã bước lên núi đá có vết kiếm ấy, bàn tay vuốt lên bên trên vết kiếm đó.

“Âm!” Kiếm ý mãnh liệt dâng lên cưồn cuộn không ngừng như dòng sông thời gian, dường như đã đánh kiếm ý của Hàn Sâm rơi vào dòng sông thời gian, nhận lấy sự tẩy rửa bất diệt vĩnh viễn.

Lúc này sắc mặt của Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế cũng đã thay đổi rõ rệt, dù thế nào cũng không ngờ được vậy mà Hàn Sâm lại thật sự đi tới phía trước núi đá vết kiếm, lại còn đưa tay ra vuốt ve vết kiếm.

Cho dù đó cũng là một người đã thăng tiến đến Tí Hộ Sở thứ năm, là Bán Thần cách còn nửa bước để trở thành Thần, là cường giả Đại Đế đỉnh cấp, cũng sẽ phải chịu sự chấn động của kiếm ý kia làm cho ý chí bị tổn hại.

Mặc dù ý chí của Hàn Sâm cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mà đụng chạm đến vết kiếm kia, chỉ sợ cũng sẽ khó tránh được sẽ phải chịu sự tổn thương, nếu như tình huống nghiêm trọng, lập tức phá hủy đi ý chí, từ đó về sau sẽ gục ngã không thể gượng dậy nổi.

“Không xong rồi!” Hư Lô Đại Đế thầm kêu lên không ổn, hắn đã cực kỳ hài lòng với tu vi kiếm đạo của Hàn Sâm, nếu như cứ bị phá hủy như vậy phá thì thật sự sẽ vô cùng đáng tiếc, Tu Di muốn tìm lại một người †hầy như vậy cũng không hề dễ dàng.

Ly Hỏa Đại Đế cũng không nhịn được thở dài, nàng cũng nhận thức được thực lực của Hàn Sâm, nhưng lại không ngờ được Hàn Sâm có thể to gan đến như vậy, thế mà lại đi vuốt ve cái vết kiếm kia, chỉ sợ nhất định sẽ bị tổn hại.

Ly Hỏa Đại Đế chỉ có thể hy vọng tổn thương mà hắn phải chịu đựng sẽ không quá nghiêm trọng để còn có năng lực dạy cho Tu Di.

Hết chương 1568.

Chương 1569. Kiếm Ý Sụp Đổ

Kiếm ý vô biên đã ăn mòn đi ý chí của Hàn Sâm, cho dù Hàn Sâm đã có chút không chịu nổi, gần như đã rơi vào trong vực sâu của cái chết, cũng không còn cảm giác được có chút hy vọng và khả năng sống sót nào nữa.

Nếu đổi lại là người khác, vào thời điểm ý chí bị suy sụp thế này nhất định sẽ nảy ra suy nghĩ từ bỏ ở trong đầu, nhưng mà Hàn Sâm lại không biết buông bỏ là cái gì, ở dưới áp lực đè nặng như vậy vẫn kiên định như sắt, cố gắng hết sức giữ vững một chút niềm tin cuối cùng của mình.

Lúc này điều quyết định sẽ thành công hay thất bại đã không còn là năng lực mạnh yếu nữa, cũng không phải là thiên phú tu luyện, mà là bản lĩnh và kinh nghiệm sống của một nhân loại.

Nếu như một người có bản lĩnh yếu đuối, vậy thì cho dù tu vi của bản thân có cao tới mức nào thì ý chí cũng sẽ sụp đổ, coi như là cường giả siêu cấp thì cũng không ngoại lệ.

Cho dù là một người ý chí kiên định thì cũng vô cùng sẽ cực kỳ gian nan để vượt qua sự bóp nghẹt như vậy.

Bản thân Hàn Sâm chính là một người có ý chí vô cùng kiên định, hơn nữa cũng được thừa hưởng tính cách đụng phải bức tường phía nam cũng không bao giờ quay đầu nhìn lại của cha mẹ, dù vậy thì dưới chấn động của kiếm ý như vậy, cũng đã dần không thể chống đỡ nổi nữa, ý chí bắt đầu sụp đổ.

Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế thấy sắc mặt của Hàn Sâm đã thay đổi thì mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cũng biết việc lớn đã không ổn rồi, chỉ sợ Hàn Sâm sẽ không chịu nổi chấn động của kiếm ý, kiếm ý của bản thân hay thậm chí là ý chí cũng sẽ bắt đầu tan vỡ mất.

Thân hình của Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế lóe lên, đã ngay lập tức đi vào bên trong vườn hoa, có ý định sẽ ra tay kéo Hàn Sâm từ trong núi đá vết kiếm ra ngoài.

Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ kịp ra tay, đột nhiên lại thấy kiếm ý trên người Hàn Sâm dựng đứng lên về phía màn đêm, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào.

Dưới sự chấn động của kiếm ý bùng nổ ra từ trên người Hàn Sâm, kiếm ý bên trên sơn thể vết kiếm kia lại bị áp chế xuống.

“Sao có thể như vậy được chứ?” Ly Hỏa Đại Đế và Hư Lô Đại Đế đều giương mắt đờ đẫn đứng nhìn, quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình nữa.

Một nhân loại trông có vẻ còn chưa thể đạt tới siêu cấp, vậy mà đã có thể bùng nổ ra được kiếm ý, lại còn có thể áp chế được kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế đã trở thành thần, trong nháy mắt bọn họ cảm thấy thế giới quan của mình đã bị phá vỡ rồi, trong chốc lát cứ đứng sững sờ ở đó, đều đã quên mất cần phải hành động.

Nhưng Tu Di lại vô cùng kích động kêu lên: “Kiếm ý của thầy thật sự quá mạnh mẽ, nếu như chỉ bàn về kiếm ý thì sợ rằng tất cả Tí Hộ Sở †hứ tư cũng không tìm ra được sinh linh mạnh hơn thầy, cho dù có là Lục Đạo Đại Đế cũng chưa chắn có thể so sánh được với thầy.”

Lúc này Hàn Sâm lại cảm thấy có hơi khó chịu, khi mà một số kiếm ý của hắn gần như đã sụp đổ, bên trong áo giáp tinh thể màu đen vẫn luôn luôn yên lặng đột nhiên tuôn ra một luồng ý chí, hòa nhập vào bên trong kiếm ý của Hàn Sâm.

Sau đó kiếm ý của Hàn Sâm cứ thế bùng nổ ra không kiểm soát được, †rong nháy mắt đã quét sạch kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế ra ngoài, chẳng những quét ra khỏi cơ thể của Hàn Sâm, mà thậm chí còn ngăn chặn được toàn bộ kiếm ý của núi đá vết kiếm.

Nhưng mà vì bên trong áo giáp tinh thể màu đen tuôn ra luồng ý chí kia cực kỳ mạnh mẽ, sau khi hòa nhập vào với kiếm ý của Hàn Sâm thì làm cho chính bản thân Hàn Sâm cũng phải nhận lấy áp lực quá lớn, suýt chút nữa đã bị sụp đổ rồi.

May là tính cách của Hàn Sâm vô cùng cứng rắn, ý chí cực kỳ kiên định, trong thời gian ngắn nhất đã lập tức đưa ra một quyết định chính xác, lợi dụng kiếm ý của mình để luyện hóa và kiểm soát được luồng ý chí này.

Mặc dù điều này vô cùng khó khăn, dù gì thì kiếm ý của bản thân Hàn Sâm cũng cực kỳ yếu, ý chí này lại quá mạnh mẽ, nhưng thứ nhất là do ý chí của Hàn Sâm đã đủ sự bền bỉ, thứ hai là ý chí này cũng không có mưu đồ chống lại Hàn Sâm, thậm chí còn chủ động hòa nhập vào bên trong kiếm ý của Hàn Sâm, làm cho quá trình này tiến hành vô cùng thuận lợi.

Với việc luồng ý chí này bị Hàn Sâm luyện hóa hòa nhập vào bên trong kiếm ý của mình đã khiến cho kiếm ý của bản thân Hàn Sâm càng ngày lại càng mạnh hơn.

Bình Luận (0)
Comment