Ầm!
Dưới sự chấn động của kiếm ý vô cùng mạnh mẽ, núi đá đã hoàn toàn bị bổ ra làm hai nửa, kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế ở trên núi đá vết kiếm cũng đã bị sụp đổ tan biến, ngược lại còn để lại kiếm ý vô cùng bất khuất cứng rắn kia của Hàn Sâm.
Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế đều đang há miệng thật to, một lúc lâu vân không có chút động tĩnh nào, giống như là đã bị hóa đá mất rồi.
Thế mà kiếm ý của Thánh Kiếm Đại Đế lại có thể bị Hàn Sâm làm cho sụp đổ, thật sự khiến cho người ta không thể nào tin nổi.
Đám người La Vũ, La Huy, La Lị và Giả Tự Đạo đang đợi ở bên trên quảng trường hai ngày rồi mà vẫn không thấy Hàn Sâm đi ra ngoài.
La Huy không nhịn được phàn nàn nói: “Hàn Sâm thật sự không coi ai ra gì rồi quá đấy, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là trưởng bối của hắn, để chúng ta phơi nắng ở đây thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Đây cũng không phải là Tí Hộ Sở Sát Thần, cũng không phải địa bàn của hắn, có lẽ hắn nói cũng không có tác dụng gì đâu, cứ chờ thêm lát nữa đi.” La LỊ nói.
“Đúng vậy đó, có thể còn sống đã xem như là mạng lớn lắm rồi, chờ một chút cũng không sao.” Giả Tự Đạo vội vã nói.
La Vũ đang muốn nói điều gì đó nhưng đột nhiên lại nhìn thấy cánh cửa lớn của đại điện được mở rộng ra, hai con Bạch Trạch nhanh chóng tránh sang hai bên, có người đi ra từ bên trong.
“Là hắn đi ra sao?” Mấy người La Vũ vội vàng nhìn qua, quả nhiên thấy được Hàn Sâm đang đi ra từ trong điện.
La Lị đang muốn gọi Hàn Sâm, nhưng khi nhìn thấy người ở bên cạnh Hàn Sâm thì lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt của La Vũ và La Huy cũng thay đổi rõ rệt.
Người đi theo ra bên ngoài cùng với Hàn Sâm, đương nhiên là Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế, hai vị Đại Đế một trái một phải đi cùng với Hàn Sâm ra tới, Tu Di cũng chỉ có thể đi theo phía sau.
“Thầy Hàn, sau này sẽ phải làm phiền ngươi dạy dỗ Tu Di rồi, đáng đánh thì cứ đánh, nên mắng thì cứ mắng, ngươi cứ coi như là con trai của mình vậy.” Ly Hỏa Đại Đế nói.
“Đúng, thầy Hàn, nếu có bất cứ yêu cầu gì thì cứ việc nói với bọn ta, cho dù chỉ có cái mạng này thì nhất định ta và Ly Hỏa cũng đều sẽ dốc toàn bộ sức lực để làm.” Hư Lô Đại Đế cũng nói với vẻ vô cùng nhiệt Tình.
Đám người La Lị, La Vũ và La Huy đều sững sờ ngây ngốc, gần như không còn dám tin vào đôi mắt của mình nữa.
Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế lại là cường giả cao cấp nhất của Tí Hộ Sở thứ tư, quả thật thái độ của hai vị Đại Đế này là tốt đến mức khác thường đối với Hàn Sâm, thậm chí còn có thể dùng từ kính trọng để miêu tả.
Bọn họ khó mà có thể tưởng tượng được, sao một người như Hàn Sâm lại có thể khiến cho Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế đều có thái độ như vậy được chứ, chỉ sợ ngay cả La Hải Đường cũng không có cái thể diện lớn như vậy.
“Hai vị yên tâm, ta sẽ dạy hắn thật tốt, nhưng mà có thể học được bao nhiêu thì còn phải xem vận may và thiên phú của hắn, cùng với sự nỗ lực của bản thân nữa” Hàn Sâm nói.
“Thầy Hàn nói rất đúng, Tu Di có thể học hỏi được ba bốn phần trên mười phần của ngươi thì ta và Ly Hỏa cũng đã mãn nguyện lắm rồi.” Hư Lô Đại Đế nói.
Ly Hỏa Đại Đế cũng nói cực kỳ đạo lý: “Tu Di có thể đi theo ngươi tu hành, đó chính là may mắn của hắn, có thể học được bao nhiêu, cái đó cũng là số mệnh của hắn, nếu có thể với được tới một chút da lông của Hàn lão sư thì như vậy cũng đủ để cho hắn vô cùng thoải mái rồi.”
Giả Tự Đạo nghe bọn họ nói cũng đã choáng váng rồi, dường như trong lời nói của vị Đại Đế cao nhất đã hoàn toàn khác với Đại Đế dị linh trong ấn tượng của bọn họ, đơn giản giống như là hai người khao khát có thể bái được thầy cho con cái của nhà bình thường vậy.
“Hắn thật sự mạnh đến như vậy sao?” Ánh mắt của La Lị cực kỳ phức tạp.
Nàng biết Hàn Sâm vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà cũng không thể tin được Hàn Sâm lại có thể mạnh đến mức độ như thế này, ngay cả cường giả cấp Đại Đế cũng đều chỉ có thể dùng giọng điệu mềm dịu nhờ vả, hy vọng con cháu của mình có thể bái lạy làm học trò của hắn.
Đầu óc của La Vũ và La Huy lại càng trở nên trống rỗng, một lúc lâu cũng không hề có phản ứng gì.
Cho đến khi bọn họ đi theo Hàn Sâm ra khỏi Tí Hộ Sở Hư Lô thì vẫn còn cảm giác như đang ở trong một giấc mơ, tất cả đều mờ ảo như vậy.
Hết chương 1569.
Chương 1570. Quà Tặng Của Nhà Họ LaTu Di cũng rời khỏi Tí Hộ Sở Hư Lô cùng với Hàn Sâm, coi như là đệ tử đi theo Hàn Sâm tu hành.
Mặc dù chính bản thân Hàn Sâm cũng không biết phải dạy đồ đệ như thế nào, nhưng cũng đã tùy tiện học mấy chiêu trong hệ thống giáo dục của Liên Minh đã đủ dùng để dạy cho Tu Di rồi.
Năng lực dạy học của dị linh mà so sánh với của nhân loại thì rác rưởi thật.
Tuổi thọ của dị linh không hề có giới hạn, muốn học thế nào thì cứ học thế đó, muốn học lúc nào thì cứ học lúc đó, không có quá nhiều hiệu quả đáng nói.
Nhưng nhân loại không giống vậy, thời đại xa xưa có một câu nói gọi là “đời người được bảy mươi năm là hiếm cớ”, khi đó có thể sống được tới bảy mươi tuổi đã được coi là sống lâu rồi, nhưng mà bởi vì thân thể có giới hạn, thật ra thì sau ba mươi tuổi, khả năng học tập sẽ từ từ giảm xuống, thế nên từ xưa tới nay nhân loại đã nghiên cứu cực kỳ sâu về phương diện học tập.
Làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể đủ để học được nhiều kiến thức nhất, các loại phương pháp giáo dục một cách khoa học nhiều không kể xiết, tất cả đều mang tính hệ thống và kế thừa, có thể ngược dòng tìm hiểu về thời cổ đại.
Cho dù là dạy học tích hợp tất cả lại hay là cá nhân thành lập võ quán thì quan điểm về giáo dục đều rất tiến bộ, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với dị linh.
‘Thế nên Hàn Sâm cũng không thấy có áp lực gì đối với việc dạy dỗ Tu Di cả, chẳng qua để cho trí não tạo ra một bản kế hoạch, cứ thế dựa theo kế hoạch đã vạch ra mà dạy bảo Tu Di.
Mặc dù ở bên trong Tí Hộ Sở Hư Lô cũng có nhân loại, nhưng mà làm gì có dị linh nào mù quáng nghe lời nhân loại chứ, hơn nữa lại còn là Đại Đế đỉnh cấp, thế nên Tu Di cũng chưa từng được nghe nói về những phương pháp dạy học cho nhân loại này, nó cảm thấy cực kỳ thú vị và sống động, khắp mọi nơi đều có những bất ngờ, học hành vô cùng chăm chỉ.
Nói đến đám người La Lị, La Vũ và La Huy, vẻ mặt của bọn họ cũng vô cùng quái dị, bọn họ cảm thấy hình như phương pháp dạy học của Hàn Sâm quá tầm thường, cũng phải dạy cái gì đó vô cùng lợi hại, làm thế nào để cho Tu Di có thể kính trọng với hắn như thế.
Hơn nữa cũng không thể nào mà nghĩ ra nổi, sự tồn tại như Hư Lô Đại Đế và Ly Hỏa Đại Đế, làm sao cũng lại tôn kính Hàn Sâm như vậy chứ.
Cho dù là như thế nào, bây giờ La Vũ và La Huy cũng không còn dám nói những chuyện khác nữa, từ trong đáy lòng xuất hiện một chút kính nể đối với Hàn Sâm.
“Hàn Sâm, trở về Tí Hộ Sở Sát Thần cùng với bọn ta không?” Sau khi ra khỏi Sa Cốc, La Lị gọi Hàn Sâm cùng nhau trở về.
“Ta muốn trở về Tí Hộ Sở của mình, các ngươi giữ gìn sức khỏe.” Hàn Sâm không thích người của nhà họ La, cũng không có ý nghĩ muốn ở chung cùng với bọn họ, hắn cứ thế mang theo đám Tiểu Ngân Ngân và Tu Di cùng nhau rời đi.
Giả Tự Đạo biết La Vũ và đám người Hàn Sâm không hợp nhau nên cũng không dám nói thêm gì nữa, nhưng mà trong lòng lại đang âm thầm suy nghĩ: “Xem ra cái tên con cháu này khó nói đây, chỉ sợ sau này nhà họ La không ổn, tương lai thiên hạ là của nhà họ Hàn rồi, nói không chừng thành tựu mai sau của Hàn Sâm còn có thể cao hơn so với La Hải Đường, sợ rằng phương hướng phát triển sau này của võ đạo quán Thiết Quyền sẽ phải đổi mới rồi đây.
Hàn Sâm dẫn theo Tu Di trở về Tí Hộ Sở của mình, theo sau Tu Di là tên nhị đại siêu cấp này, dọc trên đường đi cho dù dị linh hay là dị sinh vật thì cũng đều phải nể mặt, hoàn toàn không gặp phải phiền phức gì.
Còn về phần di tích Thần bên kia, Hàn Sâm cũng không đi qua đó nữa, nghe Tu Di nói di tích Thần đã đóng cửa rồi, sợ rằng còn phải mấy chục năm nữa mới mở ra thêm lần nữa.
Tiểu Sư Tử Vương Chiếu Ngọc cũng đã trở về Sư Vương Sơn rồi, hắn đến di tích Thần cũng vô dụng.
“Những cây Tiên Nhân Chưởng thủy tinh ở trong Sa Cốc là thứ gì vậy?” Hàn Sâm không nhịn được hỏi Tu Di.
Tu Di cười nói: “Đó là một sinh vật Thần siêu cấp, nhưng mà không phải là sinh vật Thần siêu cấp bình thường đâu, nó tên là Tiên Nhân Châm, cha và mẹ ta phải hợp lại tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể thu phục được nó, để cho nó canh giữ cổng vào của Tí Hộ Sở Hư Lô, chẳng qua những Tiên Nhân Chưởng và Tiên Ngân Bổng mà các ngươi chặt đứt lúc đầu cũng chỉ là phân thân của Tiên Nhân Châm mà thôi, không có ảnh hưởng gì lớn đối với nó. Trừ khi tìm được bản thể của nó, giết hết được những bản thể đó, nếu không thì nó có thể phân thân triệu hồi ra vô cùng tận, sức mạnh của từng cái phân thân cũng không khác biệt lắm với sinh vật Thần siêu cấp bình thường, đúng là một sinh vật mạnh vượt quá mức bình thường.”
“Đúng thật là sinh vật Thần siêu cấp vô cùng lợi hại, sợ rằng khả năng này cũng không hề yếu hơn so với sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo thông thường.” Hàn Sâm nói lời tán thưởng.
“Đương nhiên là cực kỳ lợi hại rồi, nếu không cha mẹ ta cũng sẽ không bỏ ra một cái giá lớn và nhiều tâm huyết như vậy để đi thu phục nó.” Tu Di đắc ý nói.
Đám người Hàn Sâm thuận lợi quay trở lại Tí Hộ Sở Ly Ảnh, Hàn Sâm sắp xếp cho Tu Di ở lại bên trong Tí Hộ Sở, sau đó gọi Miên Dương và Thanh Ngưu đến, hỏi một chút tình hình gần đây của Tí Hộ Sở.
“Ông chủ, có bọn ta ở đây, ngươi cứ yên tâm đi, Tí Hộ Sở vô cùng ngăn nắp gọn gàng…” Miên Dương lập tức khoe khoang một phen, không quên hướng về phía Hàn Sâm tranh công.
Nhưng mà thật sự nó làm việc không hề tệ, xử lý tất cả những chuyện lộn xộn của Tí Hộ Sở vô cùng tốt đẹp, làm cho Hàn Sâm cực kỳ hài lòng.
Tiểu Hồng Mã vẫn còn đang ở trong vườn hoa phía sau, cái con Cửu Mệnh Huyết Miêu kia lại vẫn chưa quay về, không biết đã đi đâu rồi.
Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt cũng vẫn còn đang ở bên trong Tí Hộ Sở, xem ra là trong một khoảng thời gian ngắn không có ý định muốn rời đi.
Cố Khuynh Thành rất ít khi rời khỏi Tí Hộ Sở, còn Minh Nguyệt thì thường xuyên đi ra bên ngoài Tí Hộ Sở, nhưng mà thường chỉ cách một khoảng thời gian là sẽ quay về một lần, chỉ là rất ít khi qua lại với các sinh linh khác, vốn dĩ khi quay lại thì đều sẽ đến chỗ của Cố Khuynh Thành.
Hàn Sâm muốn đi hỏi Cố Khuynh Thành vài vấn đề, thử xem nàng có phải là số bốn được nhắc đến ở trong nhật ký hay không, nhưng mà sau khi suy nghĩ một lúc thì vẫn trở về Liên Minh trước, báo an toàn cho người trong gia đình, cũng quay về ôm con trai của mình, đã lâu như vậy không về nhà, Hàn Sâm cũng rất nhớ bọn họ.
“Đáng tiếc Tiểu Hoa còn nhỏ quá, chưa vào Tí Hộ Sở được, bây giờ ta cũng không có năng lực để có thể chắc chắn làm cho Yên Nhiên an †oàn thăng cấp lên Bán Thần được, nếu không người cùng một nhà có thể cùng nhau đi săn giết dị sinh vật, vậy thì lại càng thú vị hơn, cũng không phải luôn khó khăn để gặp nhau nữa” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm than thở.
Sau khi quay trở lại vào trong nhà, Hàn Sâm phát hiện không khí có cái gì không đúng lắm, mẹ La Lam và Kỷ Yên Nhiên cũng đều ở nhà, hình như là đang chờ hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một tên tội phạm.”
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy hoảng hốt, lập tức vội vàng hỏi.
“Trong nhà không có chuyện gì, nhưng mà ngươi lại có vấn đề rất lớn. La Lam giống như thẩm phán đang đánh giá Hàn Sâm, vô cùng nghiêm túc nói.
“Ta có vấn đề gì?” Hàn Sâm khó hiểu hỏi lại. “Ngươi đến Tí Hộ Sở Sát Thần?” La Lam hỏi.
Hàn Sâm gật đầu: “Đúng lúc đi ngang qua chỗ đó, bởi vì có một số việc thế nên ta đi qua đó một chuyến, nhưng mà mẹ à, ngươi yên tâm, †a tuyệt đối không có liên quan gì đến người của nhà họ La đâu.”
La Lam chỉ vào hộp quà ở trên mặt bàn, ánh mắt rực lửa nói: “Không có liên quan gì vậy tại sao cái tên gàn dở đó lại cho người đưa những thứ này tới đây?”
“Tên gàn dở sao? Ngươi nói vị đó của nhà họ La hả, hắn đưa cái gì tới đây? Sẽ không phải lại muốn để cho Hàn Nghiên học cái bí thuật quái quỷ gì của hắn đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, thứ đó tuyệt đối không thể học được, sẽ có tổn hại đối với tuổi thọ…” Hàn Sâm vội vàng kêu lên.
La Lam lại lắc đầu: “Những cái này đều là đồ ăn vặt trước đây ta thích ăn, đã bao nhiêu năm như vậy rồi, không ngờ là hắn vẫn còn nhớ rõ. Ngươi thành thật khai báo cho ta, rốt cuộc ngươi đã đồng ý cái gì với hắn, với cái tính tình bảo thủ đó của hắn, làm sao hắn có thể cúi đầu trước ta được chứ, còn để cho La Lị đem những thứ này tới đây tặng? Mặc dù nói là La Lị tặng, nhưng có nhiều thứ vốn dĩ La Lị cũng không biết, nhất định là đồ do hắn đưa.”
Mặc dù ngoài miệng La Lam nói vĩnh viễn sẽ không quay trở về nhà họ La nữa, nhưng mà La Hải Đường lại đưa những thứ này quay về đây, làm cho nàng cũng không biết là trong lòng mình đang có cảm xúc như thế nào.
Có phần cảm động, có phần thoải mái, sau bao nhiêu năm kiên trì khổ sở như vậy, cuối cùng cũng có được sự tha thứ của La Hải Đường, mặc dù La Hải Đường không tới, nhưng mà những thứ này lại đại diện cho rất thứ, với tính cách nóng nảy của La Hải Đường, có thể làm được đến mức độ này, trước kia La Lam cũng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nhưng mà La Lam cũng lại có chút không yên lòng, sợ là Hàn Sâm sẽ phải hy sinh cái gì đó, mới có thể đổi được hành động như thế này của La Hải Đường.
Hết chương 1570.
Chương 1571. Số bốn?Chính bản thân Hàn Sâm cũng có phần không giải thích được, mặc dù hắn đã nhìn thấy La Hải Đường ở Tí Hộ Sở Sát Thần, nhưng vốn dĩ không hề đồng ý với La Hải Đường cái gì, cũng không cho hắn vẻ mặt tốt đẹp gì cả, làm sao hắn lại chủ động đưa đồ đến đây chứ, xem ra có vẻ là chủ động muốn lấy lòng La Lam.
Chỉ nhìn vào tính khí nóng nảy của La Lam thì Hàn Sâm cũng biết tính cách của La Hải Đường như thế nào rồi, đã bao nhiêu năm như vậy mà hắn cũng không tới gặp mặt La Lam một lần, cũng không nói được một câu hay trao đổi tin tức với La Lam, nếu thật sự hắn có lòng muốn gửi đồ tới thì đã sớm gửi rồi, cũng sẽ không đợi tới ngày hôm nay.
Sở dĩ bây giờ lại gửi tặng đồ tới đây, rất rõ ràng là có liên quan đến cuộc gặp gỡ trước đó của hắn và Hàn Sâm.
“Mẹ, ta thật sự không hề làm gì giúp hắn, lại càng không nhận lời hắn cái gì cả.” Hàn Sâm kể hết một lượt đầu đuôi câu chuyện mình gặp La Hải Đường ra.
“Ngươi tránh được một chưởng của hắn sao?” Bỗng nhiên đôi mắt La Lam mở to nhìn Hàn Sâm, gương mặt đang không thể nào tin nổi.
“Mặc dù ta chưa từng học qua “Phi Thiên Kinh, nhưng mà ngươi cũng biết mà, ta hiểu rất rõ về Phi Thiên Kinh, có thể tránh được một chưởng của hắn có vấn đề gì sao?” Hàn Sâm ngây ngốc nói, bản thân hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
“Không sao, rất tốt, ngươi làm rất tốt!” La Lam đột nhiên phấn chấn trở lại, đôi tay ôm lấy hai má của Hàn Sâm, hung hăng véo một cái: “Không hổ danh là con trai ngoan của ta, thật sự ngươi đã làm quá tuyệt vời.”
“Rốt cuộc là có ý gì chứ?” Vẻ mặt của Hàn Sâm nghỉ ngờ, không biết đã xảy ra chuyện gì, rất ít khi hắn thấy La Lam vui vẻ như thế.
“Không có gì, như vậy là tốt rồi.” La Lam cười híp mắt rời đi, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm.
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lúc Hàn Sâm lại bước vào Tí Hộ Sở lần nữa thì lập tức đến phòng mà Cố Khuynh Thành ở.
Hàn Sâm giơ tay lên vừa định gõ cửa thì lại nghe được giọng nói của Cố Khuynh Thành vang lên ở bên trong: “Vào đi, cửa không khóa.”
Hàn Sâm sờ mũi, không khách khí đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Cố Khuynh Thành đứng ở trước mặt bàn đang dùng một loại bút cực kỳ cổ xưa để vẽ tranh.
Hàn Sâm nhớ rõ đã từng học qua tiết học lịch sử trước, cái loại bút như thế này được gọi là ‘bút lông”, là công cụ dùng để viết của thế hệ thời cổ đại, từ lâu đã không còn ai sử dụng nữa rồi.
Bây giờ chỉ có một số ít người yêu thích và nhà nghệ thuật mới sử dụng bút lông, không ngờ Cố Khuynh Thành vẫn còn có loại sở thích như thế này, hơn nữa nhìn bức vẽ nàng vẽ lên cũng vô cùng đẹp.
Hàn Sâm không có bất cứ tế bào nghệ thuật nào cả, nhưng mà lại xuất hiện cảm giác nếu như bút pháp kia mà không luyện tập nhiều lần thì sẽ không thể nào vẽ ra được.
“Ngươi đến tìm ta làm gì?” Cố Khuynh Thành buông cây bút trong tay xuống, tự thưởng thức bức vẽ chính mình vừa mới hoàn thành xong, thuận miệng hỏi.
Hàn Sâm cười hỏi: “Gần đây ta có gặp được một người, có nghe được một số chuyện của ngươi từ hắn, không biết rốt cuộc hắn có phải là tên lừa đảo hay không, cho nên mới tới hỏi ngươi xem có phải đã làm những chuyện hắn nói không.”
“Hả, hắn nói chuyện gì về ta?” Cố Khuynh Thành vô cùng hào hứng nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười nói: “Hắn nói ngươi đã từng giết chết Tuyệt Ly, không biết là thật hay giả?”
Cố Khuynh Thành nhíu mày suy nghĩ: “Không nhớ ra được, ta đã từng giết chết rất nhiều dị sinh vật.”
“Tuyệt Ly là một sinh vật Thần siêu cấp cấp Bán Thần nổi tiếng như vậy, nếu như ngươi đã từng giết thì có lẽ sẽ không thể quên được chứ?” Hàn Sâm có chút không tin hỏi lại.
“Quên rồi thì chính là quên rồi, ta có cần phải lừa dối ngươi không?” Cố Khuynh Thành bĩu môi nói.
Hàn Sâm suy nghĩ lại một chút thì cũng đúng, nếu như Cố Khuynh Thành muốn lừa gạt hắn, chỉ cần nói có hoặc không có, hắn cũng không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả, quả thật không cần phải nói dối như vậy.
“Chuyện này ngươi không nhớ được cũng không sao cả, hắn còn nói rất nhiều chuyện, ví dụ như hắn nói ngươi đã từng uống nước tiểu của Ngọc Đà Thú thì mới không bị chết khát ở trong sa mạc, còn có…” Hàn Sâm đưa ra một vài chiêu mãnh liệt, nhưng còn chưa đợi cho hắn kịp nói xong thì sắc mặt của Cố Khuynh Thành đã có một chút thay đổi.
“Không thể nào, chuyện này không thể nào có người biết được, rốt cuộc làm sao ngươi biết được chứ?” Cố Khuynh Thành gắt gao nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, vẻ mặt kia giống như là đang thấy ma quỷ vậy.
“Ngươi thật sự đã làm chuyện như vậy sao? Vậy ngươi có trốn ở bên trong Liệp Thiên Thú, bị Liệp Thiên Thú ngồi ấp trứng hơn một tháng không?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Không thể nào… chuyện này lại càng không thể nào có người biết được… Rốt cuộc là ngươi đã nghe ai nói?” Sắc mặt của Cố Khuynh Thành thay đổi rõ rệt, trong nháy mắt đã bước đến trước mặt Hàn
Sâm, nắm lấy cổ áo của hắn.
“Không phải ta đã nói rồi sao, trước đó ta gặp được một người, hắn đã nói cho ta biết những điều này, hắn nói đã tận mắt nhìn thấy, vốn dĩ ta còn tưởng rằng hắn chỉ đang khoác lác, không ngờ vậy mà lại đều là sự thật.” Trong lòng Hàn Sâm vừa mừng lại vừa lo, bây giờ về cơ bản đã có thể khẳng định được, Cố Khuynh Thành chính là số bốn được nhắc tới ở bên trong sổ ghi chép.
“Không thể nào, lúc ta làm những chuyện này, ngay cả động cơ hơi nước mà nhân loại cũng chưa biết là thứ gì, làm sao lại có thể có người nhìn thấy được.” Cố Khuynh Thành tức giận nói.
Bồỗng nhiên Hàn Sâm sợ hãi đến ngây người, hai mắt trợn to nhìn Cố Khuynh Thành, nói với vẻ không thể nào tin nổi: “Động cơ hơi nước… Cái đó không phải là đồ vật từ thời cổ đại sao… Đó là thời gian ngươi bước vào Tí Hộ Sở sao?”
Hàn Sâm gần như không thể tin được phán đoán này của mình, nhưng mà câu nói đó của Cố Khuynh Thành lại rõ ràng là có ý này.
Cố Khuynh Thành khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Ngươi nói đúng, ta là người của thời đại đó, cũng đã bước vào Tí Hộ Sở trong thời cổ đại. Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai nói cho ngươi những chuyện này, lúc ta làm những chuyện này, vốn dĩ nhân loại không thể nào xuất hiện ở Tí Hộ Sở được, lại càng không thể nào nhìn thấy ta làm những chuyện này được.”
“Không thể nào chứ? Trong thời kỳ cổ đại, đừng nói là thiết bị truyền tống, ngay cả máy phát điện cũng chưa có, làm sao khi đó ngươi có thể tiến vào Tí Hộ Sở được, ngươi đang đùa giỡn với ta có đúng không?” Mặc dù Hàn Sâm đã nghe rất rõ ràng, nhưng mà hắn không thể tin được vậy mà cái này lại là sự thật.
“Ngươi nhìn ta giống đang nói đùa sao?” Cố Khuynh Thành thản nhiên nói.
“Nhưng mà điều này không đúng, cho dù khi đó ngươi có thể bước vào Tí Hộ Sở được, nhưng mà khoảng cách từ thời cổ đại cho đến bây giờ cũng đã tính bằng vạn năm rồi, cho dù khi đó ngươi đã thăng cấp lên Bán Thần, cũng chỉ có mấy trăm năm tuổi thọ mà thôi, làm sao có thể sống đến tận bây giờ được chứ?”
Cố Khuynh Thành thừa nhận chuyện kỳ lạ như vậy, trái lại Hàn Sâm càng không thể nào tin nổi.
“Ngươi có tin hay không cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai nói cho ngươi biết những chuyện này?” Sắc mặt của Cố Khuynh Thành u ám hỏi.
Bây giờ nàng chỉ đang cảm thấy sống lưng lạnh toát, lúc nàng làm những chuyện này vốn dĩ không thể nào có nhân loại thấy được. Đừng nói là nhân loại, hai chuyện mà Hàn Sâm nói ra nàng cứ tưởng chỉ có một mình nàng biết, ngay cả dị linh và dị sinh vật cũng không thể nào biết được.
Bây giờ lại bị Hàn Sâm nói ra như vậy làm cho nàng có chút sởn hết cả gai ốc, có thể biết những chuyện này, vậy thì chỉ có một khả năng thôi, có người luôn luôn âm thầm theo dõi nàng, hơn nữa cũng đã bắt đầu từ thời cổ đại rồi, cái này đối với Cố Khuynh Thành mà nói thì cảm giác thật sự vô cùng đáng sợ.
“Làm sao ngươi có thể khiến cho ta tin ngươi thật sự là người của thời cổ đại chứ?” Hàn Sâm thấy Cố Khuynh Thành không giống như đang nói đùa chút nào thì hàng trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển ở trong đầu, không nhịn được lại hỏi một câu.
Hết chương 1571.
Chương 1572. Luyện khí sĩ“Phải hay không cũng không quan trọng, ngươi không tin thì cứ coi như là không phải, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ai là người nói với ngươi những chuyện đó.” Cố Khuynh Thành hiểu rõ thân thế của Hàn Sâm, tất nhiên biết không phải Hàn Sâm tự chứng kiến mà nhất định có người nói với hắn, cho nên Cố Khuynh Thành không nghi ngờ lời nói của Hàn Sâm quá nhiều.
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, ngẫu nhiên gặp được một người, ta không rõ thân phận của hắn là gì, sau đó cũng chưa từng gặp lại hắn.” Bởi vì không hề có người này, đương nhiên Hàn Sâm không nói ra được.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, chăm chú nhìn Hàn Sâm, tất nhiên lời này của Hàn Sâm không đáng tin mấy, sao một người không quen thuộc có thể nói với hắn những việc này chứ.
Hàn Sâm lừa gạt đôi câu, muốn nhanh chân rời khỏi nơi này, hắn đã có thể xác định đại khái Cố Khuynh Thành chính là số bốn không thể sai được.
Nếu như Cố Khuynh Thành đúng như những gì nàng từng nói, đã đi vào Tí Hộ Sở của nhân loại từ thời thượng cổ, như vậy rốt cuộc nàng đã làm như thế nào? Làm sao mà sống được đến tận bây giờ?
Còn vài điểm nữa làm Hàn Sâm rất nghi ngờ, nếu nói số bốn là số thứ tự do người quan sát đặt ra, như vậy có phải những con số khác đều là nhân loại không?
Nếu là nhân loại, như vậy số thứ tự này được quy định như thế nào? Cố Khuynh Thành là số bốn, nếu như tuân theo thứ tự thời gian bắt đầu đến Tí Hộ Sở, như vậy chứng tỏ ít nhất còn có ba người khác tiến vào Tí Hộ Sở của nhân loại sớm hơn cả Cố Khuynh Thành.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, chưa chắc những số thứ tự còn lại đều là nhân loại.
“Muốn chạy cũng được, trước tiên nói rõ ra đã.” Cố Khuynh Thành nghiêng mình, lập tức đi đến cửa, ngăn cản đường thoát duy nhất, chặn Hàn Sâm lại.
Hàn Sâm nhìn Cố Khuynh Thành, thật ra hắn cảm thấy lời Cố Khuynh Thành có mức độ tin cậy nhất định, bởi vì từ lúc bắt đầu, hắn luôn thấy Cố Khuynh Thành có điểm kỳ lạ, giống như có điều không hợp với thế giới này.
Cái tên Cố Khuynh Thành này, nghe qua lập tức có cảm giác đến từ thời đại xưa cũ, không giống tên nhân loại hiện đại.
Hơn nữa nàng có vài hành động cử chỉ làm Hàn Sâm có cảm giác hơi không được tự nhiên, trước kia chỉ thấy nàng có vẻ thần bí, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, có chỗ khác với người bình thường cũng không lạ.
Bây giờ nhớ lại, đúng là Cố Khuynh Thành hơi giống người hiện đại.
“Muốn ta nói ra cũng được, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai?” Hàn Sâm cân nhắc một chút rồi nói.
“Ta đã nói rồi, tự bản thân ngươi không tin.” Cố Khuynh Thành nói.
“Cho dù ta có tin ngươi là người từ thời thượng cổ, vậy ngươi cũng phải có thân phận gì đó chứ? Ta nhớ rõ người thời thượng cổ có phân chia quốc gia đúng không? Ngươi là người của quốc gia nào? Trước đây làm việc gì?” Thực tế chuyện Hàn Sâm muốn biết nhất chính là Cố Khuynh Thành tiến vào Tí Hộ Sở bằng cách nào.
Nhưng hắn sợ mới mở miệng đã hỏi như vậy, Cố Khuynh Thành sẽ không trả lời hắn, cho nên tính toán thử nói bóng nói gió trước.
Cố Khuynh Thành do dự một chút, nói: “Ta là người nước Sở, ta là một luyện khí sĩ.”
“Luyện khí sĩ? Là luyện khí sĩ của môn phái nào?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.” Cố Khuynh Thành không trả lời.
“Vậy ngươi đến Tí Hộ Sở bằng cách nào?” Hàn Sâm hỏi ngược lại.
“Nếu ta trả lời vấn đề này, ngươi nhất định phải nói cho ta biết ai kể cho ngươi những chuyện đó ngay.” Cố Khuynh Thành nhìn Hàn Sâm nói.
“Được, cứ vậy đi.” Hàn Sâm mở miệng đồng ý.
Không do dự gì, Cố Khuynh Thành nói: “Ta tuy là người nước Sở nhưng nơi tu hành lại ở trên biển, có một lần đi thuyền từ biển trở về đất liền làm việc, gặp phải một lốc xoáy lớn kỳ lạ, bị quấn vào trong lốc xoáy, sau đó đi đến Tí Hộ Sở.”
“Lốc xoáy lớn kia nằm ở vùng biển nào, tinh cầu nào?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Vô ích thôi, sau khi ta trở lại Liên Minh đã quay lại đó rất nhiều lần, không tìm được bất kỳ dấu vết gì sót lại, thậm chí còn sử dụng rất nhiều chiến hạm đi xuống nước tìm kiếm, đó chỉ là một vùng biển bình thường, không có gì đặc biệt.” Cố Khuynh Thành nói.
Hàn Sâm gật đầu: “Dựa theo lời của ngươi, nếu ngươi thật sự là người nước Sở, như vậy thời gian đến nay đã qua mấy chục nghìn năm, làm sao ngươi sống đến bây giờ được?”
“Vừa rồi ta đã nói đó là câu hỏi cuối cùng, bây giờ đến lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta, là ai nói cho ngươi những việc đó?” Cố Khuynh Thành nói.
Hàn Sâm lấy một quyển sổ ra đưa cho Cố Khuynh Thành, đây không phải là nhật ký mà hắn tìm thấy trong phòng điều khiển, mà là quyển được hắn đặc biệt sao chép lại, còn phần về số bốn, Hàn Sâm đã đem bản gốc về nhà giấu đi.
Trước đây hắn không lập tức đi tìm Cố Khuynh Thành, có vài phần là vì nguyên nhân này.
Cố Khuynh Thành nhận lấy quyển sổ, hơi nghi ngờ mở ra, sau khi nhìn vài lần sắc mặt lập tức thay đổi đi nhiều, nhanh tay lật xem quyển sổ, càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Là ai, rốt cuộc là do ai?” Cố Khuynh Thành khép sổ lại, nhìn chằm chằm Hàn Sâm không buông, sắp giận đến điên người, xem xong mấy câu châm biếm kia làm cả người nàng nổi hết da gà.
Có thể nhìn ra từ trong những câu này, tất cả những chuyện mà nàng tự cho là không ai biết đều bị người ta nhìn ra, trong mắt người này, nàng giống như trần trụi không còn lại gì.
“Ta cũng không biết đó là ai, đây là do ta sao chép lại từ phòng quan sát ở di tích Thần…” Hàn Sâm kể lại sơ lược một lần tình huống vào lúc đó.
Cố Khuynh Thành nghe bán tín bán nghỉ, chờ sau khi Hàn Sâm nói xong, nhìn Hàn Sâm chằm chằm một hồi lâu, giống như muốn nhìn ra được gì đó từ trên mặt Hàn Sâm, nhưng cuối cùng lại thất vọng.
“Nếu lời ngươi nói là sự thật, như vậy phải còn có số thứ tự khác mới đúng? Ít nhất còn có ba người nữa.” Cố Khuynh Thành nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Có, nhiều phần nói về họ rất ít, đa số chỉ có một hai câu thôi, chỉ có ngươi là nhiều nhất, thoạt nhìn ngươi là người bị chú ý nhiều nhất.” Hàn Sâm cười nói.
“Đưa những phần khác cho ta xem một chút.” Cố Khuynh Thành duõi tay ra nói.
“Được thôi, trước tiên ngươi nói cho ta biết làm sao ngươi có thể sống đến tận bây giờ?” Hàn Sâm nháy mắt nói.
Cố Khuynh Thành không hề do dự gì nhiều, bởi vì giống như nàng nghĩ tới chuyện gì đó, nóng lòng muốn xác thực, lập tức nói với Hàn Sâm: “Sau khi ta tiến vào Tí Hộ Sở tầm mười mấy năm thời gian đã thăng cấp lên Bán Thần, sau đó khi thăm dò một di tích Thần, đi nhầm vào một nơi cực kỳ kỳ lạ, bị nhốt ở đó một khoảng thời gian, cảm giác rất ngắn ngủi, thời gian nhiều lắm cũng chừng mấy tháng thôi, nhưng đến khi ta trở ra đã phát hiện ra truyền tống trận vốn không thể mở ra trong Tí Hộ Sở có thể sử dụng được, trở về Liên Minh thông qua truyền tống trận, sau đó ta mới biết thời gian ở nhân loại đã qua đi mấy chục nghìn năm”
Nói tới đây, Cố Khuynh Thành dường như nhớ lại chuyện cực kỳ không vui, lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Sâm: “Khi ta trở lại Liên Minh không được bao lâu đã gặp phải ông nội lừa đảo kia của ngươi.”
Hàn Sâm có thể tưởng tượng được một người vẫn còn tư duy ở cổ đại, gặp phải một tên lừa đảo sẽ có kết quả như thế nào.
“Ngươi đi vào nơi đó, có rất nhiều thiết bị tinh thể đúng không?” Trong lòng Hàn Sâm chợt nghĩ đến một chuyện.
Hết chương 1572.
Chương 1573. Đồng bọn hợp tácCố Khuynh Thành khẽ gật đầu: “Ngươi nghĩ đúng rồi, rất giống với căn phòng mà ngươi từng vào, nhưng có chút khác biệt, ta suy đoán thứ kia có thể là đồ của Tinh tộc, nhưng mãi không xác thực được, hơn nữa về sau khi trở lại nơi đó lại không tìm được cửa vào căn phòng kia”
Hàn Sâm cũng nghỉ ngờ giữa Tí Hộ Sở và Tinh tộc có quan hệ đặc biệt nào đó, hơn nữa hắn có chút tin tưởng Cố Khuynh Thành, chính hắn sau khi đi vào phòng điều khiển cũng xuyên qua mười năm thời gian giống như lời của Cố Khuynh Thành.
Nhưng nghĩ lại chuyện khác thì Hàn Sâm cảm thấy có điểm không đúng, nhìn Cố Khuynh Thành nói: “Ta nhớ rõ ngươi là thành viên đầu tiên của tiểu tổ hành động thứ bảy, trước đây là người thí nghiệm tạo ra Tí Hộ Sở cùng với đám người Hàn Kính Chi, khi đó nhân loại còn chưa thực sự đi vào Tí Hộ Sở được, đồ trang bị truyền tống cũng chỉ có vài cái được thí nghiệm mà thôi, làm sao ngươi mà ra được? Dùng mấy cái trang bị truyền tống đang được thí nghiệm kia để đi ra sao?”
Cố Khuynh Thành lắc đầu: “Không phải chỉ có trang bị truyền tống mới có thể rời khỏi Tí Hộ Sở, vị trí mà ta truyền tống ra là một kiến trúc giống một tòa tế đàn ở hành tinh mẹ của nhân loại, nơi đó chỉ có thể ra mà không thể vào, sau đó ta dùng trang bị truyền tống được nhân loại làm ra để đi vào Tí Hộ Sở.”
Hàn Sâm lại hỏi tiếp: “Sau khi ngươi đi theo Hàn Kính Chỉ đi vào Tí Hộ Sở một lần nữa, có đã gặp phải thứ gì ở đó không?”
“Ta đã trả lời xong câu hỏi rồi, đưa phần còn lại cho ta.” Cố Khuynh Thành không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm, duõi tay đưa ra trước mặt hắn.
“Trả lời câu hỏi cuối cùng của ta đi, rốt cuộc các ngươi đã gặp phải chuyện gì ở nơi đó?” Hàn Sâm vẫn kiên trì hỏi.
“Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn ta gặp phải một tên tự xưng là Thần, hắn nói có thể thỏa mãn mọi nguyện vọng mà bọn ta có, nhưng mỗi người chỉ có thể cầu xin một nguyện vọng. Hàn Kính Chi bảo ta không nên cầu nguyện, sau đó ta và Ninh lão nhị đều không cầu nguyện gì cùng nhau đi ra, người khác ở lại bên trong có xảy ra chuyện gì ta cũng không biết.” Cố Khuynh Thành nói.
“Lúc đó ngươi đã là Bán Thần đúng không? Ngươi cảm thấy người kia là Thần thật sao? Hay chỉ là một dị sinh vật hoặc dị linh mạnh mẽ nào đó?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Không nhìn ra được, ta cũng nghi ngờ nơi đó chắc là Tí Hộ Sở của Thần thứ năm, Thần mà bọn ta gặp có thể là sinh vật cấp Thần.” Cố Khuynh Thành nói xong lại duỗi tay ra trước mặt Hàn Sâm: “Ngươi muốn biết gì ta đều nói rồi, đưa phần còn lại cho ta.”
“Bản gốc để trong nhà của ta, ngươi chờ ta đi về lấy.” Hàn Sâm không thể hỏi được thêm gì nữa, đành phải trở về lấy quyển nhật ký giao cho Cố Khuynh Thành.
Hình như trình độ cổ văn của Cố Khuynh Thành còn lợi hại hơn Hàn Sâm, dễ dàng xem hiểu những thứ được viết bên trong.
“Kỳ lạ… đúng là quá kỳ lạ…” Cố Khuynh Thành nhìn nội dung trong quyển nhật ký, lẩm bẩm nói một mình.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Hàn Sâm vội vàng hỏi.
“Bên trong có nhắc tới dị sinh vật, tất cả đều là dị sinh vật ở Tí Hộ Sở của Thần thứ tư, trước kia lúc ta thăng cấp lên Bán Thần đã gặp qua một ít, nhưng sau khi Liên Minh nhân loại tiến đến đã tuyệt tích rất nhiều, xem ra chủ nhân của những con số này không phải là người sau Liên Minh nhân loại.” Cố Khuynh Thành nói.
“Có lẽ cũng giống như ngươi, là người ở thời đại trước khi nhân loại đi vào Tí Hộ Sở.” Hàn Sâm nói.
“Dựa theo số thứ tự, có ít nhất vài ngàn người như vậy, nhưng ở Tí Hộ Sở trước đây ta từng ở chưa gặp qua bao giờ.” Cố Khuynh Thành nói.
“Tí Hộ Sở lớn như vậy, đi vào mấy ngàn người, không gặp được cũng rất bình thường.” Hàn Sâm nói.
Cố Khuynh Thành lại lắc đầu: “Không có khả năng, trong đó có vài người có tiếng tăm lừng lẫy, từng giết chết sinh vật Bán Thần siêu cấp, không có khả năng một tí tin tức cũng không nghe được, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua.”
“Vậy thì thật sự hơi kỳ lạ, chẳng lẽ không phải số thứ tự nào cũng là nhân loại?” Hàn Sâm chỉ vào một đoạn cuối cùng, hỏi Cố Khuynh Thành: “Đoạn cuối cùng này có ý gì, giống như có một khoảng thời gian hắn không nhìn thấy ngươi, khoảng thời gian đó ngươi đã đi đâu?”
“Hay là sau khi ta đi vào nơi kỳ quái kia, hắn nhìn không thấy ta?” Cố Khuynh Thành suy nghĩ nói.
“Rất có khả năng, nếu nói như vậy, khi đó hắn đã bắt đầu quan sát, nói cách khác, mấy số thứ tự này đều là nhân loại hoặc sinh vật khác sống vào lúc đó, không phải là Liên Minh nhân loại thời hiện đại.” Hàn Sâm nghĩ ngợi nói.
“Xem ra đúng là giữa Tinh tộc và Tí Hộ Sở có liên hệ rất lớn, đáng tiếc Tinh tộc đã bị chôn vùi trong lịch sử lâu dài từ sớm, rất nhiều thứ chúng ta khó lòng hiểu rõ được.” Cố Khuynh Thành trả lại quyển nhật ký cho Hàn Sâm, nói thêm: “Nếu chúng ta đều hy vọng có thể làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chúng ta có thể tạm thời hợp tác, về sau có tin tức gì có thể chia sẻ với nhau cùng nghiên cứu, ngươi thấy sao?”
“Được thôi, ta giơ hai tay đồng ý.” Hàn Sâm chớp mắt, lại hỏi: “Chuyện Minh Nguyệt là sao vậy? Tại sao dáng vẻ nàng giống ngươi y đúc, bản thân nàng cũng là một dị linh sao?”
“Chuyện này không liên quan gì đến người.” Cố Khuynh Thành lạnh mặt nói.
“Không phải chúng ta đang hợp tác sao, hiểu biết lẫn nhau một chút không hại gì.” Hàn Sâm cười nói.
“Chuyện này không nằm trong phạm vi hợp tác.” Cố Khuynh Thành lập tức đẩy Hàn Sâm ra ngoài, sau đó rầm một tiếng, ngay lập tức đóng cửa lại.
Hàn Sâm sờ mũi, đành phải tạm thời rời đi trước, sau này lại tìm cơ hội hỏi thăm.
“Đây là lúc biểu diễn một phen kỹ thuật chân chính rồi đây.” Hàn Sâm lập tức đi đến kho hạch gen, tính toán để toàn bộ hạch gen của mình đạt hạng nhất trước, sau đó thăng cấp lên Hoàng Kim hết.
Bây giờ gen của Hàn Sâm tăng trưởng không chậm, đôi khi hạch gen không theo kịp, cho nên Hàn Sâm dự định trong khoảng thời gian này, dành ra chút thời gian nâng cấp hạch gen lên.
Tăng lên siêu cấp hết thì có chút khó khăn, nhưng mà nếu thăng cấp đến Bảo Thạch thì đây là cơ hội lớn.
Hàn Sâm suy nghĩ, trước tiên dùng Tinh Hạch làm chìa khóa đi vào kho hạch gen, bây giờ Tinh Hạch còn đang đứng hạng nhất, nhưng có rất nhiều hạch gen hạng thấp hơn muốn khiêu chiến hắn.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện một cái tên quen thuộc ở bên trong, thế mà là tên khốn Mắt Quỷ kia, hạng của hắn nằm trong †op mười ở bảng hạch gen Bạch Ngân, không biết là hắn tự mình đánh đi lên hay dựa vào mua hạng.
Hàn Sâm còn nhớ chuyện lần trước hắn không tuân theo giao hẹn, tuy rằng cuối cùng không thực hiện được lần nào, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn hơi khó chịu.
“Tên khốn này đúng là gan lớn, vậy mà vẫn dám khiêu chiến ta, nếu ngươi muốn chết thì ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Hàn Sâm siết chặt nắm đấm, chấp nhận khiêu chiến từ Mắt Quỷ, lập tức tiến vào
chiến trường gen.
Quả nhiên Hàn Sâm nhìn thấy con báo ba mắt kia đứng trong chiến trường gen, đúng là tên đểu Mắt Quỷ không giữ chữ tín kia.
“Ngươi đúng là to gan, thế mà còn dám đứng trước mặt ta.” Hàn Sâm vừa lắc mình đã đánh đến trước mặt Mắt Quỷ ngay tức khắc.
“Đại ca khoan hãy ra tay, ta có một bí mật động trời muốn nói với ngươi.” Mắt Quỷ vừa chạy vừa hét lớn.
Hết chương 1573.
Chương 1574. Xuy Huyết“Đem theo bí mật của ngươi xuống địa ngục đi!” Hàn Sâm cũng không để ý đến hắn, trên người mặc bộ U Linh Thiết Giáp từ cuộc giao dịch của Mắt Quỷ, trong phút chốc đi tới trước mặt hắn, đấm một quyền vào đầu hắn.
“Ta có một hạch gen Đại Đế, muốn tặng cho lão đại ngươi, xin ngươi hãy nhận lấy.” Mắt Quỷ thấy không thể tránh khỏi nắm đấm của Hàn Sâm, sợ hãi mà bất chấp hét lớn lên.
Hàn Sâm nghe vậy thì nắm đấm hơi dừng lại một chút, nhưng không thu tay về, mà để ngang trên cái đầu với ba con mắt kia, ba mắt đối diện với hắn, hừ lạnh nói: “Ta đếm đến ba, nếu như vẫn không thấy hạch gen Đại Đế gì đó, thì ngươi chuẩn bị xuống địa ngục đi, 1…”
Mắt Quỷ nghiến răng một cái, không biết từ đâu lấy ra một thứ dùng móng vuốt giơ lên trước mặt Hàn Sâm: “Lão đại, chính là cái này, ta biết trước đây là ta sai, đều là ta đáng chết, nhưng lần này là ta thành tâm thành ý đấy, chỉ muốn dùng hạch gen Đại Đế để đổi lấy vị trí đầu bảng của ngươi, vẫn xin lão đại ngươi tin ta thêm lần nữa.”
Hàn Sâm dùng tay lấy vật đó từ tay Mắt Quỷ, tay khác vẫn còn để lên đầu hắn, quan sát thứ kia rồi nói: “Thứ đồ này là hạch gen Đại Đế hả?”
Hàn Sâm cũng không tin tưởng Mắt Quỷ lắm, nếu hắn thật sự có hạch gen Đại Đế thì sao có thể tùy tiện dùng nó để đổi lấy vị trí đầu bảng của bảng hạch gen Bạch Ngân chứ, cho dù là đưa cho nó hạng nhất của bảng hạch gen Bảo Thạch thì chắc chắn cũng không giá trị bằng hạch gen Đại Đế.
Đó là một hạch gen vô cùng kỳ lạ, bởi vì trong kho hạch gen, những hạch gen không phải hạch gen bản mệnh đều trong trạng thái giam cầm, không có cách nào sử dụng ở đây được.
Có điều rõ ràng hạch gen này không chỉ bị kho hạch gen đơn giản niêm phong như thế, thoạt nhìn thì u ám, giống như được đúc từ đá khô, trông dáng vẻ rất kỳ lạ.
Kích thước của nó trông giống như một ống sáo, nhưng lại không có lỗ, giống như một cái ống làm bằng đá.
Mắt Quỷ nhếch miệng cười nói: “Lão đại anh minh, tuy rằng thứ này là hạch gen Đại Đế, chỉ xảy ra chút vấn đề, hiện tại ở trạng thái niêm phong, nhưng ta tin rằng, dùng sức mạnh của lão đại ngươi thì chắc chắn có thể mở khóa phong ấn của nó, từ đó xông thẳng trời cao quân lâm Tí Hộ Sở thứ tư…”
“Nếu giải phong ấn này ra, ngươi còn tặng cho ta không?” Hàn Sâm không buồn bĩu môi nói.
Mắt Quỷ xấu hổ cười cười: “Ta không giải được, đó là vì năng lực của †a thấp kém, lão đại ngươi là người nổi tiếng có thần thông thông thiên, nhất định sẽ có cách giải.”
“Đồ thì ta cũng nhận rồi, coi như là phạt ngươi lần trước không tuân thủ giao ước, nếu như còn muốn vị trí đầu bảng thì lần sau đem thứ thật sự tốt hơn đi, đừng có mang mấy thứ rác rưởi này tới.” Hàn Sâm nói xong, căn bản không để cho Mắt Quỷ cơ hội nói chuyện, một quyền lập tức đấm Mắt Quỷ bay ra ngoài.
Máu tươi trong miệng Mắt Quỷ điên cuồng phun ra, bị thương không nhẹ, dưới sự kinh hãi vội vàng nhận thua rồi rời khỏi chiến trường gen.
“Mẹ nó, còn xấu xa hơn cả ta, lấy đồ của ta mà còn không làm việc.” Mắt Quỷ buồn bực muốn chết.
Trước đây nó cũng từng chơi Hàn Sâm một vố, không ngờ rằng Hàn Sâm lại nắm được vị trí Bạch Ngân đầu bảng, hắn vẫn phải nhìn sắc mặt của Hàn Sâm, kết quả phải hy sinh một hạch gen cấp Đại Đế, còn bị đánh một trận, vị trí đầu bảng cũng không có được.
“Xem ra chỉ có thể đợi hắn sau khi thăng cấp Hoàng Kim, sau đó mới nghĩ cách để có vị trí đầu bảng Bạch Ngân, thật sự là lãng phí một hạch gen Đại Đế của ta rồi.” Mắt Quỷ u sầu mắng hai câu.
Thứ Mắt Quỷ đưa cho Hàn Sâm thật sự là hạch gen cấp Đại Đế, hơn nữa còn vô cùng có danh tiếng ở Tí Hộ Sở thứ tư, chỉ có điều danh tiếng của nó và phong ấn của nó đều có tiếng như nhau, từ trước đến giờ không có người nào có thể giải ra.
Hạch gen cấp Đại Đế đó có tên là “Xuy Huyết”, là hạch gen của một vị Huyết Ẩm Đại Đế vô cùng nổi tiếng lúc đấy, Huyết Ẩm Đại Đế cũng từng thống trị thiên hạ.
Có điều bi kịch đấy là, Huyết Ẩm Đại Đế chọc phải một dị sinh vật khủng bố, không chỉ người bị giết, ngay cả hạch gen Xuy Huyết cũng bị phong ấn.
Sau đó thì hạch gen Xuy Huyết không biết đã qua tay của bao nhiêu cường giả siêu cấp, kết quả không ai giải được phong ấn của nó, thế là ngày càng nổi tiếng, cũng ngày càng không đáng giá.
Dù nó đã từng có sức mạnh như thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không khác gì đống sắt vụn nếu không thể giải được, cách đây không lâu thì rơi vào tay của Mắt Quỷ, vốn dĩ Mắt Quỷ muốn tìm Hàn Sâm nói chuyện, xem xem có thể giao dịch với Hàn Sâm một chút hay không, lấy được vị trí đầu bảng.
Ai ngờ hạch gen Xuy Huyết bị Hàn Sâm lấy đi, lại không cho nó vị trí đầu bảng, khiến Mắt Quỷ vô cùng sầu não.
Cũng may bây giờ giá trị của hạch gen Xuy Huyết có lẽ cũng tương đương với hạch gen cấp Bảo Thạch, cũng không phải rất đáng giá, nếu không Mắt Quỷ sẽ càng thêm buồn bực.
Hàn Sâm nhìn thấy Mắt Quỷ, cũng không vội vã khiến Tinh Hạch tiếp tục thăng cấp như vậy, định quay đầu lại bắt chẹt hắn một món, sau đó thăng cấp Hoàng Kim.
Rời khỏi kho hạch gen, Hàn Sâm nghiên cứu hạch gen kia một chút, muốn xem xem liệu mình có thể giải được phong ấn ở trên hay không.
Hàn Sâm chưa từng nghe nói qua chuyện hạch gen Xuy Huyết, hiển nhiên sẽ không biết nguồn gốc của hạch gen này, vì thế hắn cũng không quá tin đây thật sự là hạch gen Đại Đế.
Hắn triệu hồi hạch gen Chân Huyết đã thăng cấp lên cấp Hoàng Kim, để Chân Huyết nhỏ lên trên hạch gen, muốn thử xem sức mạnh của hạch gen Chân Huyết có tác dụng hay không.
Một giọt Chân Huyết nhỏ lên trên mặt của ống màu xám, không lập †ức tan vào nó, nhưng cũng không chảy xuống, giống như đang từ từ thấm vào cái ống màu xám.
Hàn Sâm nhìn một lúc, hắn phát hiện ở chỗ Chân Huyết nhỏ xuống kia, phía trên ống màu xám xuất hiện một vài tơ máu rất nhỏ, giống như Chân Huyết đang từ từ thấm vào.
Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ: “Xem ra Chân Huyết còn có chút tác dụng đối với hạch gen này, xem tình hình bây giờ, ít nhất phải qua mấy ngày mới có thể thấy được hiệu quả.”
Nếu như Mắt Quỷ biết được hạch gen Xuy Huyết có khả năng sẽ được giải phong ấn, chỉ sợ sẽ đấm ngực dậm chân, không bị tức chết mới lạ đấy.
Hàn Sâm không biết đây thực sự là hạch gen Đại Đế, nhưng nhìn phong ấn này quả thật có chút lợi hại, cũng biết đây có thể là hạch gen cao cấp, cho dù không phải cấp Đại Đế, cũng có thể chính là cấp Đế hoặc các loại siêu cấp gì gì đó.
Hàn Sâm đang nghiên cứu hạch gen thì thấy Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt đi vào đại điện, Minh Nguyệt đã lâu không gặp, trông có vẻ trạng thái cực kỳ không tốt, trên người còn có vết thương, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, như thể vừa phải chịu thiệt lớn một phen.
“Có một bọn dị sinh vật hung ác đến gần chỗ bọn ta, có lẽ là sinh vật Thần siêu cấp, nó còn làm Minh Nguyệt bị thương, ta định đi giết nó, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?” Cố Khuynh Thành gọn gàng dứt khoát nói với Hàn Sâm.
“Nếu giết nó thì phân chia như thế nào?” Hàn Sâm hỏi.
“Đồ vật thì thuộc về ngươi, ta chỉ muốn giúp Minh Nguyệt xả giận.” Cố Khuynh Thành nói.
“Nếu thực sự có chuyện tốt như vậy, ngươi còn tới tìm ta ư? Chắc chắn là dị sinh vật đó có vấn đề gì đó nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, lập †ức cảm thấy không có lý do gì mà Cố Khuynh Thành lại để cho hắn chiếm hời như vậy được.
Hết chương 1574.
Chương 1575. Hạch Gen Đã Từng Vô Địch“Diệt Thế Chi Lang đứng thứ một trăm ba mươi chín trên bảng hạch gen siêu cấp, đương nhiên không thể dễ dàng giết chết như vậy.” Cố Khuynh Thành thản nhiên nói.
“Mạo muội hỏi một câu, ngươi đứng vị trí thứ mấy trên bảng hạch gen siêu cấp?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Vị trí thứ mười bảy.” Cố Khuynh Thành thuận miệng đáp.
“Thứ hạng lại cao như vậy á? Một người hạng mười bảy như ngươi còn không giải quyết được một Diệt Thế Chi Lang xếp hạng thứ một trăm ba mươi chín sao?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc.
“Nói về thực lực thì đương nhiên nó không phải là đối thủ của ta, nhưng Diệt Thế Chi Lang có năng sức mạnh nuốt chửng không gian, chạy trốn nên ta cũng không đuổi kịp nó, cho nên cần phải ngươi và con Mộng Yểm kia giúp đỡ.” Cố Khuynh Thành nói.
“Hoá ra người ngươi thật sự muốn mời đi giúp đỡ là Tiểu Hồng à, vậy ngươi đi tìm nó là được rồi, dù sao ta không mời được nó.” Hàn Sâm lắc đầu nói.
“Không mời được, ngươi đi theo cũng giống vậy, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được một chút.” Cố Khuynh Thành nói.
“Đi thì có thể, nhưng giống như ngươi nói, nếu giết được thật, vậy thì mọi thứ đều thuộc về ta hả?” Hàn Sâm mỉm cười nói.
“Ngươi có thể giúp cho chính bản thân mình cũng được, nếu không cho dù ta cho ngươi thì ngươi cũng không biết xấu hổ mà lấy hả?” Cố Khuynh Thành không khách khí chút nào với Hàn Sâm.
“Vậy được, đến lúc đó xem biểu hiện đi, ta bỏ ra bao nhiêu sức thì lấy bấy nhiêu đồ.” Hàn Sâm cũng không xoắn xuýt những việc này, trực tiếp đồng ý.
Hắn cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Cố Khuynh Thành có thể chiếm cứ hạng thứ mười bảy trên bảng hạch gen siêu cấp mạnh đến trình độ nào.
Hàn Sân rời khỏi Tí Hộ Sở cùng với Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt, lúc đi đường có chút nhàm chán, hắn thuận tiện hỏi: “Hiện tại người xếp hạng thứ nhất trên bảng hạch gen siêu cấp là ai vậy?”
Cố Khuynh Thành cũng thấy nhàm chán, thuận miệng nói: “Hiện tại người xếp hạng thứ nhất là chủ của Thần Vực, được mệnh danh là đời sau của Thần tộc, nhưng thật ra người có thể sánh ngang với hắn còn có mấy người nữa, vị trí thứ nhất thường sẽ có biến động, hiện tại cũng không nói chính xác được.”
“Sao cơ, vị trí thứ nhất còn thường xuyên thay đổi à?” Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này có gì kì lạ sao? Hạch gen mạnh mẽ đã nhiều hơn rồi, cường giả cấp Đại Đế và cấp cuồng bạo không biết có bao nhiêu, mỗi người có đặc điểm riêng, thật sự nếu phải nói là ai thiên hạ vô địch thì thật sự vẫn chưa có, trước kia khi ta vừa mới thăng cấp Bán Thần, trái lại đã từng nghe nói rằng, rất lâu trước đây đã từng xuất hiện một hạch gen bá đạo chiếm vị trí thứ nhất một thời gian dài, chưa từng nếm trải mùi vị thất bại, chỉ có hạng nhất trên bảng hạch gen siêu cấp lúc đó mới là cố định, những lúc khác cứ cách một khoảng thời gian đều sẽ biến động.” Cố Khuynh Thành nói.
“Hạch gen đó tên là gì? Hiện tại còn ở trên bảng không?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Nếu như hiện tại còn ở trên bảng thì vị trí đầu bảng cũng sẽ không thay đổi đi thay đổi lại rồi, nhưng ta cũng chỉ nghe nói thôi, ở thời đại của ta đã không nhìn thấy nó rồi. Hơn nữa đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, ta cũng nghe nói tên của nó gọi là tháp Thiên Mệnh, có lẽ nó đã thăng cấp đến Tí Hộ Sở thứ năm cùng với chủ nhân rồi ấy chứ.” Cố Khuynh Thành nói.
Hàn Sâm nghe thấy cái tên Cố Khuynh Thành nói, trái tim chợt đập mạnh, nếu như hạch gen kia tên là tháp Thiên Mệnh, vậy không phải nó đang ở trong hồn hải của hắn sao?
“Đậu xanh, hoá ra tháp Thiên Mệnh trâu như vậy à!” Hàn Sâm thầm kiềm chế kích động, giả vờ không để tâm hỏi: “Chủ nhân của tháp Thiên Mệnh là ai vậy?”
“Không biết, sợ rằng cũng không ai biết, đã là truyền thuyết rất lâu trước đây rồi, ta cũng chỉ nghe nói một chút kia thôi.” Cố Khuynh Thành nói.
Hàn Sâm lại hỏi mấy câu, quả thật những gì Cố Khuynh Thành biết không nhiều, chỉ nói chủ nhân của tháp Thiên Mệnh rất kì lạ, tương truyền mỗi lần khi hắn xuất hiện ở trên bảng hạch gen, xếp hạng đều rất thấp, thấp đến mức thậm chí ngay cả xếp hàng mười nghìn cũng không thể tiến vào, thậm chí còn có thể thấp hơn.
Dù sao lúc đầu cũng không có ai nhìn thấy nó ở trong xếp hạng cao, nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian, lần nào tháp Thiên Mệnh cũng có thể đánh lên vị trí thứ nhất, quả thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi rốt cuộc tố chất của bản thân tháp Thiên Mệnh là tốt hay là xấu.
Đương nhiên những điều này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, Cố Khuynh Thành cũng nghe nói cả, nàng cũng chưa từng thấy tháp Thiên Mệnh.
Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ: “Tháp Thiên Mệnh kia có phải chính là tháp Thiên Mệnh trong hồn hải của ta hay không nhỉ? Nếu như phải, nó †râu như vậy, chủ nhân của nó cũng trâu như thế, tại sao không thăng tiến Tí Hộ Sở thứ năm chứ? Cái người mặc áo giáp trong lò sắt lớn kia lại là ai, tại sao phải đối địch với chủ nhân của tháp Thiên Mệnh?”
Từng nghi vấn xuất hiện ở trong đầu Hàn Sâm, chẳng qua nghĩ đến tháp Thiên Mệnh đã thuộc về hắn, Hàn Sâm suýt nữa cười ra tiếng.
“Cha, chuyện gì mà vui thế.” Bảo Nhi trong lòng Hàn Sâm, đôi mắt to tò mò nhìn Hàn Sâm rồi hỏi.
“Bởi vì Bảo Nhi ở bên cạnh cha, cho nên cha rất vui.” Hàn Sâm vội vàng ứng phó một câu, sợ bị Cố Khuynh Thành nhìn ra cái gì.
Bảo Nhi nghe thấy thì rất vui mừng, miệng nhỏ hôn một cái trên mặt Hàn Sâm, khẽ nói: “Cha ở bên cạnh Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng rất vui.”
Minh Nguyệt lại có chút không thể nhìn được nữa, bĩu môi nói: “Cha con hai người các ngươi có thôi đi không?”
“Ngươi đố ky đấy hả, có bản lĩnh ngươi cũng sinh một đứa con gái xinh đẹp dễ thương lại còn thương người như vậy đi.” Hàn Sâm ôm Bảo Nhi cười ha ha nói.
“Hừ!” Sắc mặt Minh Nguyệt lập tức sa sầm xuống, quay mặt qua không để ý Hàn Sâm nữa.
Hàn Sâm thấy hơi lạ, không biết mình đã nói sai lời gì khiến Minh Nguyệt không vui như vậy, hình như những lời vừa rồi không có vấn đề gì cả, dường như không đáng để tức giận tới như vậy.
Dường như Cố Khuynh Thành cố ý chuyển chủ đề: “Đợi khi đối đầu với Diệt Thế Chi Lang, ngươi nhất định phải cẩn thận, nó có sức mạnh nuốt chửng không gian, có thể cắn xé ra không gian đoạn tầng rồi chui vào bên trong, xông ra từ các loại vị trí không lường trước được. Nếu như nó tiến vào không gian đoạn tầng, ngươi phải cố gắng ở bên cạnh †a, phòng ngừa bị nó tranh thủ cơ hội.”
“Vậy thì hơi phiên phức thật, ngươi định giết nó như thế nào?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
Sức mạnh của hắn vẫn có thể miễn cưỡng đối đầu một trận với sinh vật Thần siêu cấp, nhưng đối đầu với loại sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo vừa khủng bố vừa có sức mạnh không gian này, sợ rằng vân không phải là đối thủ.
Trừ khi hắn sử dụng tháp Thiên Mệnh, nhưng thứ kia một là tiêu hao quá lớn, hai là cũng không thích hợp lộ diện trước mặt người khác.
Lỡ như người ta nhận ra đó là tháp Thiên Mệnh lại ở trong tay một nhân loại không mạnh mẽ như hắn, Đại Đế của các Tí Hộ Sở và sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo không cùng nhau đến cấu xé hắn mới lạ đấy.
“Đi xem thử trước đã, có lẽ căn bản không có cơ hội để chúng ta ra †ay.” Cố Khuynh Thành nói.
“Ngươi có ý gì?” Hàn Sâm hơi sửng sốt.
“Hình như con Diệt Thế Chi Lang kia đã đắc tội người nào đó, hoặc là có nguyên nhân đặc biệt nào đó, có rất nhiều sinh vật khủng bố và dị linh đang đuổi theo nó, chúng ta cũng chỉ đi thử vận may thôi, nói không chừng căn bản không tìm thấy nó ấy chứ.” Cố Khuynh Thành nói.
“Vậy mà còn có chuyện như này ư, sao ngươi không nói sớm?” Hàn Sâm lập tức nhíu mày.
Nghe Cố Khuynh Thành nói như vậy, Hàn Sâm càng thêm cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào.
Hết chương 1575.
Chương 1576. Trứng Thần Bị TrộmChưa đi được hai ngày, quả nhiên đã nhìn thấy xung quanh đều có khí tức khủng bố, thỉnh thoảng có khí thế mạnh mẽ bay ngang qua bầu trời.
Nhưng dường như phương hướng bọn họ đi hơi lộn xộn, không giống như đang đuổi theo ai, ngược lại giống đang tìm người.
“Chắc chắn là bọn họ đang tìm con Diệt Thế Chỉ Lang kia.” Minh Nguyệt nói.
Hàn Sâm đang muốn nói gì đó, chỉ thấy Tu Di bị hắn đuổi ra ngoài rèn luyện chạy đến: “Thầy ơi, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện lớn gì?” Hàn Sâm chợt giật mình, nhìn Tu Di hỏi.
Tu Di hưng phấn nói: “Diệt Thế Chi Lang ăn trộm đời sau còn chưa nở ra của chủ Thần Vực, bây giờ đã trốn đến bên này của chúng ta, hiện tại rất nhiều cường giả siêu cấp khủng bố đều đang đuổi theo nó.”
“Đời sau của chủ Thần Vực? Là dị sinh vật giống Thần Nữ sao?” Trong đầu Hàn Sâm lập tức hiện ra một cảnh tượng kì quái, Thần Nữ bò ra từ bên trong một quả trứng, dường như dáng vẻ kia có hơi kì lạ.
“Đúng vậy, nghe nói là đời sau của chủ Thần Vực và một sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo sinh ra, nhưng bởi vì sinh vật Thần siêu cấp kia không cư trú ở trong Thần Vực, kết quả bị Diệt Thế Chi Lang tìm được một cơ hội, ăn trộm trứng đã sinh kia đi, hiện tại rất nhiều Tí Hộ Sở đỉnh cấp như Thần Vực, Thiên Ngoại… đã phái người đi tìm Diệt Thế Chi Lang.” Tu Di nói.
“Chủ của Thần Vực có thể diện lớn như vậy ư?” Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
“Làm gì có, những người khác đều là đến cướp quả trứng kia, đó lại là đời sau của hai dị sinh vật đỉnh cấp đấy, chắc chắn gen không tầm thường, chiếm được thì có rất nhiều lợi cihs, nếu như có thể nở ra một con cái thì có thể nuôi trước, sau này phối giống cải thiện gen…” Tu Di vô cùng hưng phấn, còn đè thấp giọng nói với Hàn Sâm: “Thầy, chúng †a có cần cùng nhau đi tìm thử xem không, nếu như may mắn, nói không chừng có cơ hội lấy được quả trứng Thần đó.”
“Cứ tìm thử xem trước đi.” Hàn Sâm không ôm hy vọng gì với chuyện này nhiều, Tí Hộ Sở đỉnh cấp cũng đã phái ra cường giả khủng bố đi †ìm Diệt Thế Chi Lang và quả trứng Thần kia rồi.
Sợ rằng Diệt Thế Chi Lang đã trốn từ lâu, Hàn Sâm không cho rằng chỉ mấy người như mình mà cũng có thể tìm được.
Cho dù có thể tìm được, muốn cướp lấy quả trứng Thần kia từ trong †ay của nhiều cường giả kinh khủng như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Sự tồn tại khủng khiếp bay ngang qua bầu trời cực nhiều, rất nhiều cường giả siêu cấp, chỉ nửa ngày thôi mà Hàn Sâm đã cảm nhận được hơn hai mươi khí thế khủng bố, còn có không biết bao nhiêu khí thế không phát hiện nữa.
Nhưng bọn họ chạy tứ tung ở gần đây, không có phương hướng nhất định, có lẽ còn chưa tìm được Diệt Thế Chi Lang.
“Minh Nguyệt, ngươi gặp được Diệt Thế Chi Lang ở đâu vậy?” Hàn Sâm nhìn về phía Minh Nguyệt hỏi.
“Ngay ở gần hồ Cổn Long.” Minh Nguyệt chỉ về một hướng nói.
Cũng coi như là Hàn Sâm quen thuộc với khu vực gần đây, dù sao vốn dĩ nơi này cách Tí Hộ Sở của hắn không quá xa, hồ Cổn Long chính là một hồ lớn của sơn mạch, tương truyền trong hồ có ẩn giấu dị sinh vật hình rồng khủng bố, cho nên mới có một cái tên như vậy.
Hàn Sâm chỉ nghe nói gần đây có một cái hồ như thế, nhưng chưa từng đến đó, hôm nay là lần đầu tiên hắn tới.
Một đoàn người đi về phía hồ Cổn Long, không bao lâu đã đến bên hồ.
Tuy hồ Cổn Long ở trong sơn mạch, nhưng lại cũng vô cùng rộng lớn, một vùng sóng xanh ngọc bích ít nhất cũng có diện tích trên một trăm nghìn mét vuông.
Nhưng nước đó lại vô cùng đen, đen đến phát sáng giống như dầu mỏ, nhìn vô cùng dính, đừng nói là đáy hồ, ngay cả một tấc cũng không thể nhìn xuyên qua, cũng không biết có phải là thật sự trong nước đó có sinh mệnh có thể sống sót không.
Còn chưa đợi đám người Hàn Sâm đi đến vị trí mà Minh Nguyệt đã nói thì đã nhìn thấy bên hồ Cổn Long còn có một đám sinh vật ở đó, Hàn Sâm xa xa đã nhìn thấy Thần Nữ.
Thoạt nhìn Thần Nữ giống như có chút khác với trước kia, khí tức trên người trở nên vô cùng đáng sợ, hơn nữa thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta không thể nắm bắt, thoạt nhìn dường như đã thăng đến siêu cấp.
Khi Hàn Sâm quan sát Thần Nữ, Thần Nữ cũng đã nhìn thấy Hàn Sâm, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhưng nhìn thấy Cố Khuynh Thành bên cạnh Hàn Sâm, lông mày Thần Nữ khẽ nhíu, dẫn đầu đám dị sinh vật bên cạnh đi đến.
Bên cạnh Thần Nữ có bốn con dị sinh vật, con nào cũng sinh cơ như biển, rõ ràng là sinh vật Thần siêu cấp, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng Thần Nữ không hề để ý đến Hàn Sâm, đi đến trước mặt Cố Khuynh Thành hỏi: “Chủ của Minh Giới, người này có quan hệ với ngươi à”
“Có quan hệ thì sao, không có quan hệ thì thế nào?” Cố Khuynh Thành bình thản nói.
“Hắn là kẻ có thù oán với ta, nếu như không có quan hệ với ngươi, vậy ta phải có thù báo thù.” Ánh mắt Thần Nữ lạnh như băng nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói.
Cố Khuynh Thành liếc nhìn Hàn Sâm, híp mắt nói: “Ngươi nói xem chúng ta có quan hệ hay không?”
Hàn Sâm nghe vậy cười nói: “Đương nhiên có quan hệ, chúng ta không phải là đồng bọn hợp tác sao?”
“Ừm, ngươi nghe thấy chưa?” Cố Khuynh Thành nhìn Thần Nữ, thản nhiên nói một câu.
“Được, nể mặt ngươi, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho hắn.” Thần Nữ hơi vẫy tay, dẫn theo bốn sinh vật Thần siêu cấp kia rời đi.
“Mặt mũi này của ngươi cũng lớn ghê đấy.” Hàn Sâm dựng đứng ngón cái về phía Cố Khuynh Thành.
“Ngươi nợ ta một nhân tình.” Cố Khuynh Thành nói.
“Được, không thành vấn đề, nhưng ta thấy hơi lạ, tại sao nàng gọi ngươi là chủ của Minh Giới? Sao một nhân loại như ngươi lại trở thành người đứng đầu Minh tộc chứ?” Hàn Sâm cũng rất tò mò với chuyện này.
“Không liên quan đến ngươi.” Cố Khuynh Thành liếc nhìn hắn, mang theo Minh Nguyệt đi thẳng về phía bên hồ. Hàn Sâm liếc nhìn hướng rời đi của Thần Nữ, sau đó mới đi theo đám người Cố Khuynh Thành.
Quả nhiên bên hồ có một chút dấu vết đánh nhau, hơn nữa còn có sự †ồn tại của vết nứt không gian yếu ớt chưa lành lại, hiển nhiên là đã từng bị người xé toạc không gian đoạn tầng.
Vừa rồi đám người Thần Nữ cũng ở đây nhìn vết nứt không gian này, đại khái bọn họ cũng đã phán đoán ra, đây là dấu vết chiến đấu của Diệt Thế Chi Lang đã để lại.
Hàn Sâm cũng đã dùng Động Huyền Khí Tràng quan sát những dấu vết chiến đấu kia, phân tử còn sót lại đã rất ít, đại khái là bởi vì Diệt Thế Chi Lang trực tiếp trốn đi từ không gian đoạn tầng, căn bản không có phân tử lưu lại dọc đường.
Cố Khuynh Thành nhìn một lúc cũng không phát hiện được manh mối nào, nhíu mày nói: “Lúc đó có người đang đuổi theo Diệt Thế Chi Lang nên mới giúp cho Minh Nguyệt chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm mà trốn thoát, Diệt Thế Chi Lang cũng trốn đi từ trong không gian đoạn tầng, e rằng không tìm được manh mối gì ở nơi này.”
“Chúng ta tìm xung quanh đây thử xem đi, có lẽ nói không chừng may mắn sẽ có manh mối gì đó.” Hàn Sâm liếc nhìn hồ Cổn Long, men theo bờ hồ đi đến một bên khác.
Quả thật phân tử của Diệt Thế Chi Lang không để lại dấu vết gì, nhưng Hàn Sâm lại đã nhìn thấy một vài phân tử rất nhỏ còn sót lại, chấm nhỏ li ti đi về phía một bên khác bờ hồ.
Hàn Sâm không biết những phân tử này thuộc về một loại sinh vật nào, nhưng lại có thể phán đoán ra, thời gian của loại phân tử này sót lại có lẽ là gần như thời gian phân tử của Diệt Thế Chi Lang còn sót lại, có lẽ lúc đó loại sinh vật nào đó cũng ở gần đây, cho nên hắn muốn †ìm ra sinh vật này trước đã, xem xem có manh mối hay không.
Hết chương 1576.
Chương 1577. Manh Mối“Diệt Thế Chi Lang trốn đi từ không gian đoạn tầng đấy, ngươi có thể †ìm thấy manh mối gì ở gần đây chứ?” Minh Nguyệt nhíu mày nói.
“Tìm thử xem mà, nếu như may mắn thì nói không chừng sẽ có manh mối.” Hàn Sâm vừa đi vừa nói.
“Ngươi cứ từ từ thử vận may đi, bọn ta không trông mong có thể có vận khí tốt như vậy.” Minh Nguyệt nói xong thì đi về một hướng khác.
“Đừng tìm ở đây nữa, chúng ta lặng lẽ đi theo những cường giả siêu cấp kia của Thần Vực và Thiên Ngoại, vẫn tốt hơn thử vận may đó.” Cố Khuynh Thành nói.
“Vậy chúng ta chia thành hai đường, các ngươi đuổi theo trước đi, ta
†ìm thử xem đã.” Hàn Sâm cũng không lo lắng.
Cường giả của Thần Vực và Thiên Ngoại quá nhiều, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, muốn tìm bọn họ không khó, Hàn Sâm vẫn định men theo phân tử còn sót lại để xem xem, rốt cuộc sinh vật cùng ở đây với Diệt Thế Chi Lang khi đó là cái gì.
“Cũng được, ta để lại kí hiệu cho ngươi, ngươi đuổi đến nhanh chút đấy.” Cố Khuynh Thành thấy Minh Nguyệt đã sắp đi xa, nói một câu với Hàn Sâm, sau đó bèn đuổi theo Minh Nguyệt.
Mặc dù Tu Di cũng muốn cùng đi qua đó xem náo nhiệt, nhưng Hàn Sâm không đi, hắn cũng chỉ có thể đi theo Hàn Sâm.
“Thầy, Diệt Thế Chi Lăng cũng đã trốn đi từ không gian đoạn tầng rồi, chúng ta vẫn tìm manh mối gì ở đây chứ? Chi bằng đi theo đám người Thần Nữ kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ có kịch hay để xem.” Tu Di vừa đi vừa nói, hắn không ôm hy vọng có thể cướp được trứng Thần, chỉ muốn xem những cường giả siêu cấp kia hỗn chiến.
Hàn Sâm cười nói: “Ta tìm thử xem đã, nếu như ngươi muốn đi, vậy thì đi theo hai người bọn họ trước đi.”
“Ta đi theo thầy vẫn hơn.” Tu Di nghĩ một chút rồi nói.
Hàn Sâm không nói gì thêm nữa, đi men bờ hồ tìm những phân tử kia. Phân tử còn sót lại khá nhỏ, bởi vì thời gian đã qua hơi lâu, chỉ có thể nhìn thấy một chút phân tử có mùi, hơn nữa còn đứt đoạn, muốn tìm ra nó trong rất nhiều phân tử thì phải phí không ít tâm tư của Hàn Sâm.
Tu Di thấy Hàn Sâm vòng qua vòng lại ở bên hồ, nhìn đông nhìn tây, đi vô cùng chậm, không biết rốt cuộc Hàn Sâm đang nhìn cái gì, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau.
Hàn Sâm vòng quanh hơn nửa cái hồ, phát hiện phân tử mùi kia đã đứt đoạn ở đây, thế là hắn lại đi về phía trước, cũng không phát hiện sự tồn †ại của loại phân tử mùi này nữa.
“Kì lạ, sao lại không còn nữa rồi?” Hàn Sâm lại lùi lại đến nơi cuối cùng nhìn thấy phân tử mùi kia, quan sát kĩ xung quanh.
Hắn phát hiện nơi này đã vô cùng sát gần bờ hồ, bên hồ còn có một chút vết nước màu đen.
“Lẽ nào nói cái hồ này còn có hiện tượng triều dâng nữa hả? Dị sinh vật để lại mùi đã xuống hồ từ đây? Nhưng mà tại sao hắn không trực tiếp xuống hồ ở bên kia, cứ phải vòng quanh hơn nửa vòng mới xuống hồ ở đây chứ? Nơi này có chỗ nào đặc biệt sao?” Hàn Sâm nhíu mày nghĩ thầm.
Ánh mắt rơi trên nước hồ, không phát hiện nơi đặc biệt nào, nước hồ ở đây cũng giống như những nơi khác của hồ Cổn Long, đen hệt như mực, căn bản không thể nhìn xuyên qua được.
Mặt nước cũng rất phẳng lặng, hoàn toàn không có gợn sóng nước nào, Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm cũng không phát hiện sự tồn tại sinh mệnh nào ở trên hồ.
“Thầy, ngươi đang nhìn gì vậy?” Tu Di đứng ở bên cạnh Hàn Sâm cũng nhìn lên mặt hồ, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì hết.
“Đang nhìn manh mối.” Hàn Sâm cười nói.
“Manh mối? Manh mối ở đâu chứ? Sao ta không nhìn thấy gì hết vậy?” Trong đầu Tu Di đầy dấu hỏi chấm, ánh mắt lại quan sát kĩ mặt hồ lần nữa, nhưng mà cũng vẫn không thấy gì.
“Nếu như cái gì ngươi cũng có thể nhìn ra được, vậy còn cần người †hầy như ta làm gì?” Hàn Sâm làm ra vẻ cao thâm nói.
Tu Di lập tức chợt hiểu ra: “Thầy không hổ là thầy, quả thật học trò không tài nào sánh bằng được, vẫn mong thầy chỉ rõ đôi chút, rốt cuộc trên hồ này có manh mối gì?”
“Đồ đệ à, tự mình tìm được đáp án mới có thể nhớ cả đời, mọi chuyện phải động não nhiều, tự mình hiểu rõ chuyện thì mới thật sự là thứ của chính ngươi.” Hàn Sâm chỉ mặt hồ nói: “Ngươi cứ ở đây nhìn cho cẩn thận, thầy đến chỗ khác xem thử có còn manh mối khác không?”
„
“Vâng, thưa thầy, đệ tử chắc chắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi. Tu Di nói xong liền nhìn chằm chằm mặt hồ, muốn nhìn ra cuối cùng có manh mối gì.
Hàn Sâm lại ôm Bảo Nhi tiếp tục đi dọc theo bờ hồ, đi một vòng quanh hồ, còn đi quanh trong núi rừng gần đây một vòng, hy vọng có thể tìm thấy được loại phân tử mùi kia.
Tu Di nhìn chằm chằm mặt hồ rất lâu vẫn nhưng vẫn không nhìn ra manh mối gì.
“Quả nhiên thầy cao thâm khó dò, ta mãi không thể bằng được, rốt cuộc thầy đã nhìn thấy manh mối gì ở đây thế nhỉ?” Tu Di nhìn càng thêm cẩn thận.
Trên thực tế Hàn Sâm cũng không nhìn thấy manh mối gì, hắn chỉ cảm thấy phân tử mùi biến mất ở đó vô cùng ngẫu nhiên, cho nên để Tu Di canh giữ ở đó, xem thử sẽ có phát hiện gì không.
Nếu như phán đoán của Hàn Sâm không sai, có lẽ sinh vật kia đã lặn vào trong hồ vào lúc hồ Cổn Long dâng nước lên, cho nên Hàn Sâm định đi loanh quanh ở gần đó, đợi đến khi triều cường dâng trở lại, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó cũng nên.
Hàn Sâm đi loanh quanh một lúc trong núi rừng gần đấy nhưng không †ìm thấy phân tử mùi của dị sinh vật kia, trái lại nhìn thấy được một phân tử hơi quen thuộc khác.
“Mắt Quỷ, sao nó cũng ở đây vậy? Chỉ dựa vào chút bản lĩnh của nó thì đến đây chịu chết sao?” Hàn Sâm cẩn thận nhìn lại, phát hiện còn có hai loại phân tử khác gần giống với quỹ đạo của phân tử Mắt Quỷ, không biết là thuộc về sinh vật gì, chỉ nhìn những phân tử này, hắn cũng không phán đoán ra được đối phương mạnh yếu ra sao.
Đi vòng quanh núi rừng gần đây một lượt, trái lại trên đường đi nhìn thấy mấy khí tức mạnh mẽ bay ngang qua bầu trời, nhưng cũng không dừng lại ở gần đây, trong nháy mắt đã đi xa.
Không có phát hiện mới, nhìn thấy sắc trời đã tối lại, Hàn Sâm bèn trở về phía hồ Cổn Long.
“Thầy ơi, ta đã nhìn thấy manh mối rồi!” Tu Di nhìn thấy Hàn Sâm ở phía xa, còn chưa đợi Hàn Sâm đi đến nơi đã hưng phấn chạy đến nói.
“Ngươi đã nhìn thấy manh mối gì?” Hàn Sâm hơi sửng sốt, hắn cũng chỉ để Tu Di canh giữ ở đó để thử vận may, không ngờ rằng vậy mà thật sự lại có thu hoạch.
Tu Di chỉ về nơi trước đó Hàn Sâm bảo hắn nhìn, chỉ thấy nơi lúc đầu đám người Hàn Sâm đã đứng đã bị nước hồ màu đen nhấn chìm, nhưng ở đó không hề có chỗ đặc biệt nào.
Trái lại mặt hồ mà trước đó bọn họ đã nhìn, sau khi triều cường dâng lên, nơi đó có một vùng nước hồ nhỏ, đại khái có một nơi lớn như miệng giếng, nước hồ vốn dĩ màu đen vậy mà lại khôi phục lại trạng thái trong suốt của nước hồ bình thường.
Nhưng mà bởi vì sắc trời đã tối, lại thêm cả khu vực kia nhỏ, nếu như không nhìn kĩ, căn bản không nhìn ra bên trong nước hồ đen kịt sẽ có một phần nhỏ trong veo như vậy.
“Thật sự là thầy có con mắt tinh tường, trước đó mãi mà ta không nhìn ra chỗ đặc biệt gì, mãi đến sau khi sắc trời tối lại, dưới ánh trăng mới nhìn thấy nước hồ nơi đó không giống với nước hồ xung quanh lắm.” Tu Di nhìn Hàn Sâm với vẻ mặt sùng bái.
Hết chương 1577.
Chương 1578. Diệt Thế Chỉ LangHàn Sâm bay đến bên trên một vùng nhỏ nước hồ trong veo, quan sát kĩ bên trong nước hồ có cái gì khác.
Vùng nước hồ đó giống như một miệng giếng, thẳng tắp từ trên xuống dưới đều là nước trong veo, mà xung quanh lại phân biệt rõ ràng, nước hồ màu đen và nước hồ trong veo hoàn toàn không hoà hợp.
Nhưng bởi vì sắc trời hơi tối, hơn nữa nước hồ đó vô cùng sâu, cho dù là nhìn xuống từ phần nước hồ trong veo cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng đen thui, không biết phía dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Nhưng không giống với những nước hồ đen kịt không gợn sóng xung quanh kia, nơi này thường nổi lên rất nhiều bong bóng, từng chùm giống như phía dưới có rất nhiều cá lớn đang phun bọt.
“Thầy ơi, rốt cuộc bên trong nước này có cái gì kỳ lạ vậy?” Tu Di ở bên cạnh Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm nghĩ thầm: “Sao ta biết được nơi này có gì kỳ lạ, ta cũng không phải là thần tiên, chuyện gì cũng đều biết.”
Đương nhiên Hàn Sâm không nói ra lời này, cười nói với Tu Di: “Ngươi đợi ở đây trước đã, ta đi xuống xem thử, trước khi ta chưa ra ngoài, ngươi nhất định không được xuống nước đó.”
Hàn Sâm nói xong thì tức khắc dẫn theo Bảo Nhi nhảy vào trong nước hồ trong veo kia, lặn xuống chỗ sâu.
Trước kia hắn đã từng được huấn luyện kỹ xảo trong nước, mặc dù không thể so được với sinh vật trong nước chân chính, nhưng chiến đấu bình thường cũng không ngại.
Hàn Sâm không dám lơ là, khi thân thể lặn xuống dưới, hắn triệu hồi Kim Văn Bá Thuẫn để cản ở phía dưới, lỡ như phía dưới thật sự có vật hung mãnh gì, Kim Văn Bá Thuần cũng có thể bảo vệ hắn bình an.
Nước hồ này sâu ngoài dự liệu, Hàn Sâm đã lặn xuống hơn một nghìn mét nhưng vẫn không nhìn thấy đáy, xung quanh vẫn một vùng đen kịt hệt như cũ, cũng là loại nước mực màu đen kia.
Hàn Sâm tiếp tục lặn xuống, đang lặn thì đột nhiên cảm thấy phía dưới trống không, cả người đã rơi xuống.
Hàn Sâm liên tục khống chế thân thể nổi lên, hắn phát hiện bản thân đang đứng ở trong một hang động cực lớn dưới lòng đất, trong hang động kia rải rác rất nhiều xương cốt, khắp nơi đều toả ra mùi vị tanh
tưởi.
Ởgiữa hang động có một miệng nguồn suối màu đen đang phun ra nước suối giống như dầu mỏ, ở bên cạnh nguồn suối kia, có hai con dị sinh vật đang nằm một trái một phải.
Con bên trái giống như thuồng luồng, vảy toàn thân đen nhánh phát sáng hệt như đúc thành từ vàng đen, bên trong miệng mọc đầy răng rồng sắc nhọn giống như dao găm.
Cơ thể có chân dài hơn tám trượng, thoạt nhìn vô cùng hung ác ngang ngược.
Con còn lại lại là cự lang màu trắng, thân hình thua kém con thuồng luồng đen kia, lông mao trắng thuần như tuyết, một đôi mắt lại đen như mực, khi lông mao kia đong đưa giống như nối liền với hư không.
Lúc này ánh mắt hai con thú hung ác đồng loạt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, quả thật ánh mắt kia giống như đang nhìn thịt kho tàu dâng đến cửa.
“Diệt Thế Chi Lang?” Trong lòng Hàn Sâm ké giật thót, vốn dĩ hắn chỉ muốn tìm tung tích của con dị sinh vật kia, không ngờ rằng lại trực tiếp †ìm được Diệt Thế Chi Lang.
Trước đó hắn đã từng nghe Minh Nguyệt hình dung qua dáng vẻ của Diệt Thế Chi Lang, nó giống con cự lang màu trắng này như đúc, hơn nữa khí tức khủng bố tràn ra trên người nó, ngoại trừ Diệt Thế Chi Lang ra thì không thể có thêm một khả năng khác nữa.
Một con thuồng luồng đen khác rất có thể chính là Cổn Long trong truyền thuyết, nhưng khí tức của cả hai đều không giống với con dị sinh vật mà Hàn Sâm muốn lần theo dấu vết kia.
Mà những nơi tâm mắt có thể nhìn thấy được, Hàn Sâm không hề nhìn thấy dị sinh vật khác trong hang động.
Ngoại trừ Cổn Long Giao và Diệt Thế Chi Lang ra, toàn bộ hang động dưới nước cũng không có sinh vật khác, trái lại ở trong hắc tuyên có một thứ có kích thước to bằng một quả bóng rổ nhấp nhô cùng với nước suối đang tuôn trào.
“Grào!” Hàn Sâm vẫn chưa nhìn rõ rốt cuộc đó là thứ gì thì đã nghe thấy Cổn Long Giao gầm lên một tiếng, trực tiếp mở miệng phun ra một luồng ánh sáng đen, bắn về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm hoàn toàng chưa nhìn rõ ánh sáng đen đó rốt cuộc là gì, ngay cả né tránh cũng không kịp, chỉ đành giơ Kim Văn Bá Thuẫn trong †ay lên ngăn cản.