Ầm!
Cú đấm cuối cùng giáng trên cơ thể của người phụ nữ ấy trực tiếp khiến cho cơ thể đã không còn hình người và chiến giáp gen rách nát cùng nhau nổ tung, hóa thành một màn sương máu ngập trời rơi xuống.
Người phụ nữ kia vừa chết, huyễn cảnh Sâm La lập tức biến mất, áo giáp lá hoàng kim trên người Bảo Nhi cũng biến mất theo luôn, trong †ay lại có thêm một quả hồ lô, quả hồ lô ấy hút lấy màn sương máu và mảnh vỡ vào bên trong ngay tức khắc. Trừ mặt đất đã nứt toác ra và các thiết bị vận hành ra thì dường như không còn nhìn thấy được chút vết tích nào nữa.
“Tiểu Hoa… Đừng sợ… Có chị ở đây rồi… Sẽ không có bất kỳ một kẻ nào có thể làm hại đến ngươi đâu…” Bảo Nhi bước đến trước mặt Tiểu Hoa, nàng vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Hoa rồi nở một nụ cười.
Nhưng giây tiếp theo, Bảo Nhi lại ngã khụy về phía trước, bất tỉnh ngay bên cạnh Tiểu Hoa.
“Chị Bảo Nhi…” Tiểu Hoa vội vàng ôm lấy Bảo Nhi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Mấy đứa trẻ con vừa được trả lại tự do kia lập tức khóc òa lên, hệ thống trí não của trung tâm thương mại cũng phát hiện ra khu vực dành cho trẻ em bị tổn hại, thế là trí não lập tức phát ra cảnh báo, nhân viên bảo an cũng nhanh chóng chạy tới khu vui chơi trẻ em kia. Giờ đây tất cả mọi người cũng đều phát hiện ra điều bất thường, bất kể là người gửi hay không gửi con ở đó đều chạy tới muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì, xem xem có thể giúp đỡ được gì hay không.
Cảnh tượng nơi này bỗng chốc vô cùng hỗn loạn, lúc Hàn Sâm chạy tới thì phát hiện Bảo Nhi đã hôn mê nằm bên cạnh Tiểu Hoa, thế là lập tức biến sắc, vội vàng kiểm tra thân thể Bảo Nhi. Cũng may là mặc dù sinh cơ của Bảo Nhi vô cùng yếu ớt, nhưng mà ít nhất là vẫn còn.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi và Tiểu Hoa lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lao về nhà, ôm Bảo Nhi vào Tí Hộ Sở để tìm Tiểu Ngân Ngân xin giúp đỡ.
Giờ phút này cũng chỉ có Tiểu Ngân Ngân mới cứu được Bảo Nhi thôi.
Tiểu Ngân Ngân sử dụng sức mạnh từ lôi điện màu bạc chữa trị cho Bảo Nhị, tuy rằng hồi phục rất chậm, nhưng mà quả thật sinh cơ của Bảo Nhi cũng đang từ từ được khôi phục lại, Hàn Sâm cũng thấy yên tâm hơn hẳn.
Bảo Nhi đã thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua vết thương quá nặng, phái điều trị từ từ mới được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Bảo Nhi lại bị thương nặng đến như thế?” Hàn Sâm để Tiểu Ngân Ngân tiếp tục trị thương cho Bảo Nhi, còn mình thì quay trở lại Liên Minh hỏi Tiểu Hoa xem đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Hoa mới hơn một tuổi, nhưng mà bản thân hắn cũng đã có thể nói được khá nhiều. Mặc dù không thể nào kể lại một cách hoàn chỉnh được, cơ mà Hàn Sâm vẫn hiểu được đại khái đã xảy ra chuyện gì.
“Lế nào người phụ nữ đó là người của tổ chức Thần ư? Thế mà dám ra tay với Tiểu Hoa cơ đấy, may mà còn có Bảo Nhi ở đó, nếu không thì thật sự để bọn họ thành công rồi, mẹ kiếp…” Trong lòng Hàn Sâm giận sôi cả máu.
Sau quá trình điều trị của Tiểu Ngân Ngân trong một thời gian dài, mười mấy tiếng sau, cuối cùng Bảo Nhi cũng tỉnh lại, nhưng mà cơ thể vẫn cực kỳ yếu ớt, nếu như muốn hồi phục hoàn toàn thì chắc chắn không thể trong một sớm một chiều được.
“Tiểu Hoa không sao chứ?” Sau khi Bảo Nhi tỉnh lại thì nhìn thấy Hàn Sâm, nàng bắt lấy tay hắn rồi hỏi.
“Tiểu Hoa rất an toàn, không hề bị thương gì cả, đều là do ngươi đã bảo vệ hắn, ngươi là một người chị tốt, à không, phải là người chị giỏi nhất mới đúng.” Không biết vì sao mà Hàn Sâm cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
“Hừ, Tiểu Hoa là đồ chơi của Bảo Nhi, chỉ có Bảo Nhi mới được ức hiếp hắn, những kẻ khác thì không được phép ức hiếp hắn.” Bảo Nhi dẩu môi nhỏ nói.
Hết chương 1643.
Chương 1644. Chiến đấu với quái nhân áo giápHàn Sâm đã biệt được câu chuyện hoàn chỉnh thông qua lời nói của Bảo Nhi, cũng càng chắc chắn rằng người phụ nữ kia là người của tổ chức Thần.
Từ đầu đến cuối, Hàn Sâm lặng im không nói câu nào, nghe xong thì còn hỏi thêm mấy câu, cơ mà cũng chẳng bực tức hay nói năng gì cả, hắn chỉ để Bảo Nhi tiếp tục nghỉ ngơi, còn bản thân hắn thì quay về đấu trường võ đạo.
Quy mô của tổ chức Thần kia rất lớn, những thành viên nòng cốt trong đó đều là những sinh vật thăng cấp đến Tí Hộ Sở thứ năm, hơn nữa rõ ràng trong tay của bọn họ cũng sở hữu rất nhiều chiến giáp gen.
Hàn Sâm biết rằng nếu bản thân muốn thật sự diệt trừ mối đe dọa này, vậy thì hắn phải đứng ở một đẳng cấp cao tương tự như thế.
“Sức mạnh, ta cần một sức mạnh lớn hơn nữa.” Hàn Sâm rảo bước về phía đấu trường võ đạo, ngọn lửa tức giận trong lòng bỗng cháy lên hừng hực.
Lâu lắm rồi hắn không có cảm giác bất lực đến như này, vậy mà hắn lại không hề phát hiện ra rằng người của tổ chức Thần ra tay với Bảo Nhi và Tiểu Hoa, nếu như không có Bảo Nhi ở đó thì hắn không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Mạnh hơn, ta nhất định phải mạnh hơn nữa.” Cơ thế của Hàn Sâm dần dần chuyển hóa thành trạng thái Đế Linh siêu cấp, trong lúc hắn bước
vào bia võ đạo, cả người đã hoàn toàn chuyển đổi thành trạng thái Đế
Linh siêu cấp.
Hôm nay là ngày hắn giao chiến với quái nhân áo giáp kia, đáng lẽ hắn còn hơi do dự có nên xuất chiến hay không, bởi lẽ hắn không hề nắm chắc có thể đánh thắng quái nhân áo giáp kia một trăm phần trăm, cũng không muốn lưỡng bại câu thương. Nhưng mà giờ đây Hàn Sâm không còn do dự gì nữa, bởi lẽ hắn ý thức được rằng, bản thân hắn chẳng hề có con đường lui nào hết, hắn phải nhanh chóng mạnh hơn nữa thì mới có thể đối phó được những kẻ địch cường đại không biết tên kia.
Sinh vật của các tộc đã có mặt đông đủ trên chiến trường Thần từ lâu, đến cả võ đạo trường của các Tí Hộ Sở lớn cũng đã đông nghìn nghịt hệt như thế. Tất cả các sinh vật đều muốn biết liệu rằng Kim Tệ có xuất chiến đánh một trận với quái nhân áo giáp hay không.
“Đến thật rồi kia, xem ra Kim Tệ không cam tâm chịu thất bại.”
“Cho dù đến đây thì cũng vô dụng thôi, quả thật thực lực của hắn yếu hơn kẻ mặc áo giáp kia một chút.”
“Nhưng có thể chứng kiến trận chiến như này cũng không tệ đâu, nếu như là Kim Tệ thì có lẽ đủ để khiến kẻ mặc áo giáp kia bộc lộ thêm chút thực lực đấy”
Thấy bóng dáng với thần quang chói lòa xuất hiện trên chiến trường, †ất cả những sinh vật đang quan sát trận chiến đều hưng phấn cả lên, hầu hết bọn họ đều không quan tân Kim Tệ thắng hay thua, chỉ cần được chứng kiến một trận đại chiến thì chắc chắn ai nấy đều sẽ rất hào hứng.
“Thần B không có vấn đề gì chứ?” Ngay cả Đường Chân Lưu cũng không khỏi hơi lo lắng. Thực lực mà kẻ mặc áo giáp kia bộc lộ ra thật sự quá mạnh, quả thật khiến cho người ta không tài nào thấy được hy vọng đánh bại hắn.
Thương thế của Cố Khuynh Thành gần như đã lành rồi, nàng cũng tới võ đạo trường để xem trận quyết đấu này. Nhưng mà nàng chẳng hề nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Kim Tệ và kẻ mặc
áo giáp vừa mới tiến vào chiến trường kia.
La Hải Đường cũng đang theo dõi trận đấu này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Dường như tất cả những cường giả của Tí Hộ Sở thứ tư đều đang chú ý tới trận chiến này, trong số bọn họ còn có một tồn tại vô cùng đặc biệt.
Đó là một sinh vật trông như rồng, chẳng qua trên đầu của nó lại có bốn cặp mắt. Tám con mắt đó chia thành hai hàng, gần như sắp mọc lên đến cả đỉnh đầu.
Tám con mắt ấy khác với những con mắt bình thường ở chỗ, dường như mỗi một con mắt đều là một thái cực, trắng đen rõ ràng, lòng trắng thì sẽ có đồng tử màu đen, mà lòng đen thì sẽ có đồng tử màu trắng, nhìn qua trông cực kỳ quỷ dị.
“Mắt Thiên Thần, Thần đại nhân phân phó rằng phải để ngươi nhìn cho kỹ rốt cuộc bọn họ là những sinh vật như thế nào, ngươi phải nhìn cho thật tỉ mỉ, đừng có mà làm hỏng chuyện của Thần đại nhân.” Ngay bên cạnh con rồng tám mắt kia là một dị sinh vật giống như một con sóc nói.
“Ngươi yên tâm đi, có Mắt Thiên Thần của ta ở đây thì cần gì phải lo không nhìn ra bọn họ là yêu nghiệt gì chứ?” Mắt Thiên Thần vô cùng tự †in nói, đồng thời tám con mắt như âm dương thái cực đang nhìn về phía đốm sáng trên bia võ đạo.
Mắt âm dương thái cực không ngừng chuyển động, dường như nó muốn kéo cả cái đốm sáng kia vào trong mắt vậy, trong mắt nó cũng dần dần xuất hiện một bóng dáng.
Nhưng mà điều kỳ lạ lại là, bóng dáng được phản chiếu trong đôi mắt của nó không phải Hàn Sâm, cũng không phải kẻ mặc áo giáp kia mà là một bộ xương trắng hếu.
Xương cốt của bộ xương đó được nối liền với nhau, hệt như pha lê mà cũng hệt như ngọc, bên trong hốc mắt là quang diễm quỷ dị đang cháy hừng hực, khoảng trống giữa các xương với nhau cũng có băng diễm đang thiêu đốt, trông thì có vẻ vừa kỳ lạ vừa lộng lẫy.
Mắt Thiên Thần nhìn một lúc rồi mới cười xòa nói: “Cái tên mặc áo giáp này là một dị sinh vật thuộc hệ cốt lâu chứ không phải nhân loại, Thần đại nhân có thể yêu tâm rồi. Quả thật thứ này quá đơn giản với Mắt Thiên Thần của ta.”
“Kẻ còn lại thì sao, rốt cuộc cái tên Kim Tệ kia là sinh vật gì?” Con sóc kia không hề vui vẻ vì điều ấy, nó lại chỉ bóng người của Hàn Sâm rồi hỏi.
“Đợi đã, bây giờ ta sẽ xem.” Ánh sáng trong tám con mắt âm dương thái cực của Mắt Thiên Thần biến mất, đồng thời nó cũng vận chuyển lại lần nữa, dần dần trong tám con mắt của hắn xuất hiện một bóng dáng.
Mà bóng dáng hiện ra kia lại chính là Hàn Sâm đang ở trong trạng thái Đế Linh siêu cấp với mái tóc dài màu trắng buông xõa trên mặt đất, thánh quang trên người hệt như lửa, hoàn toàn không sai chút nào.
Con sóc kia cứ nhìn vào mắt của Mắt Thiên Thần mãi, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Hàn Sâm phản chiếu lên thì lập tức hỏi: “Không phải Mắt Thiên Thần của ngươi xảy ra vấn đề gì đấy chứ, sao mà bóng dáng phản chiếu lên lại không phải là dáng vẻ hiện giờ của hắn thế?”
Mắt Thiên Thần nhíu mày nói: “Mắt Thiên Thần của ta tuyệt đối sẽ không thể sai được, bởi lẽ những gì được phản chiếu lên là dáng vẻ của hắn, vậy có thể chứng minh rằng đây chính là bản thể của hắn.”
“Nói cách khác thì hắn không phải nhân loại ư?” Con sóc kia hỏi.
“Chắc là như vậy…” Mắt Thiên Thần nhìn Hàn Sâm trên chiến trường, ngập ngừng nói.
Trên chiến trường, sau khi kẻ mặc áo giáp tiến vào, một ngọn quang diễm khủng bố bốc lên từ trên cơ thể hắn hệt như một vị Thần băng và lửa đang từng bước tiến về phía Hàn Sâm, mỗi một bước đi, ngọn quang diễm trên người lại mạnh thêm một phần, hắn còn chưa tới †rước mặt Hàn Sâm mà quang diễm ấy đã bao trùm hơn nửa chiến trường rồi.
Quang diễm ấy nối gót theo kẻ mặc áo giáp trông như thể cả trời đất đều hóa thành quang diễm áp sát về phía Hàn Sâm vậy.
Tất cả mọi người đều nín thở, khí thế này quá áp bức khiến bọn họ bất giác dừng việc hô hấp lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.
Hàn Sâm trực tiếp triệu hồi Tiểu Thiên Sứ hợp nhất với bản thân hắn, những người khác không thể nhìn thấy Tiểu Thiên Sứ mà chỉ thấy được thánh quang lóe lên trên người Hàn Sâm hệt như một ngọn núi lửa đang phun trào, đồng thời một đôi cánh màu tuyết trắng giương ra từ phía sau lưng, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện hào quang Thiên Sứ, trong †ay là một thanh đại kiếm trong suốt phát ra khí tức và thứ ánh sáng thuần khiết nhất dưới thánh quang.
Sau khi hợp thể với Tiểu Thiên Sứ, Hàn Sâm lại bắt đầu vận chuyển bí kỹ Huyết Mệnh khiến cho cả cơ thể lại phát sinh biến hóa thêm một lần nữa. Máu chảy ra khỏi huyết quản rồi thẩm thấu vào các cơ quan, thấm vào máu thịt và cả xương cốt. Điều ấy khiến cơ thể hắn hoàn toàn khác biệt với nhân loại bình thường, thậm chí là khác biệt với tất cả sinh vật.
Cảm nhận được sức mạnh cường đại do cơ thể sinh ra, Hàn Sâm không hề do dự chút nào mà triệu hồi tháp Thiên Mệnh, hắn phải thắng trận chiến ngày hôm nay.
Tháp Thiên Mệnh vừa xuất hiện, sắc lạnh trong đôi mắt của kẻ mặc áo giáp càng thêm mở rộng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào tháp Thiên Mệnh trong tay Hàn Sâm, quang diễm trên cơ thể cũng càng thêm khủng bố.
Các sinh vật đang quan sát trận chiến thấy Kim Tệ triệu hồi ra một hạch gen hình tháp thuộc tính kim mà không phải Kim Tệ hay là hạch gen Chân Huyết thì đều cảm thấy kỳ lạ. Tháp Thiên Mệnh đã biến mất từ rất lâu, hầu hết các sinh vật đều chỉ mới nghe nói đến chứ chưa một ai từng nhìn thấy dáng vẻ của tháp Thiên Mệnh, cũng hoàn toàn không ngờ rằng thứ trong tay Hàn Sâm chính là tháp Thiên Mệnh.
Hết chương 1644.
Chương 1645. Chân Huyết thăng cấpKẻ mặc áo giáp nhìn chằm chằm vào tháp Thiên Mệnh, quang diễm trên cơ thể phun ra như núi lửa, khí tức khủng bố đến mức khó lòng mà tưởng tượng nổi.
“Kẻ mặc áo giáp muốn trực tiếp nổ chết Kim Tệ đấy à, sức mạnh tỏa ra trên người hắn đáng gờm tới như vậy, trông có vẻ còn đáng sợ hơn cả cú cầm thứ hai đã đánh bại Cố Khuynh Thành kia.”
“Ta lại không cho là như vậy, kẻ mặc áo giáp vừa mới lên sân đã bùng nổ ra khí tức khủng bố tới như thế thì chứng tỏ Kim Tệ còn mạnh hơn cả Cố Khuynh Thành, cho nên mới khiến kẻ mặc áo giáp không thể
ân”
không nghiêm túc hẳn lên. “Thần B cố lên! Đánh bại hắn!”
“Sức mạnh khủng bố tới như vậy, chỉ e rằng một đòn cũng đã phân ra thắng bại rồi. Nếu như bây giờ Kim Tệ mà không lui thì đến lúc đó muốn nhận thua cũng chẳng có cơ hội nữa đâu.”