Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 124 - Chương 1646. Phần Thưởng Của Thân Tử

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Kẻ mặc áo giáp tung một quyền về phía Hàn Sâm, quang diễm hệt như ánh mặt trời vạn trượng, cả chiến trường đều bị hòa tan bởi ngọn lửa băng ấy, chói lóa tới mức khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.

Hàn Sâm cảm nhận được sức mạnh cường đại ấy phóng tới, nhưng hắn chẳng hề hoảng loạn, bàn tay khẽ nhúc nhích, tháp Thiên Mệnh trong tay trấn áp xuống.

Vốn dĩ quang diễm nồng đậm khiến cho người ta kinh hồn bạt vía kia lại lập tức biến mất hoàn toàn không thấy đâu nữa. Dưới sự chuyển đổi luân phiên giữa ánh sáng và bóng tối ấy, đôi mắt của các sinh vật đang quan sát trận chiến bỗng chốc mù tạm thời.

Đợi đến khi thị lực của bọn họ khôi phục lại, nhìn rõ tình cảnh chiến trường thì đều kinh ngạc tới mức há hốc mồm.

Quang diễm trên chiến trường đã hoàn toàn biến mất, nhưng không chỉ quang diễm, ngay cả bóng dáng của kẻ mặc áo giáp cũng mất hút chẳng thấy đâu, chỉ còn thấy trên chiến trường là một tòa tháp kim loại hình bát giác khổng lồ đang trấn áp.

“Không phải chứ, kẻ mặc áo giáp bị tòa tháp kim loại kia trấn áp rồi sao?”

“Không đơn giản như vậy được, với sức mạnh của kẻ mặc áo giáp, cho dù tòa tháp kia là hạch gen hệ phong ấn thì e rằng cũng đã bị một quyền của hắn đánh vỡ rồi.”

“Vậy cũng có nghĩa là thật sự không tưởng tượng nổi, rốt cuộc là loại hạch gen gì mà có thể trấn áp được sức mạnh cường đại tới nhường ấy”

“Đợi xem tòa tháp kim loại kia bị đánh vỡ đi.”

Mọi người đều cho rằng chắc chắn tòa tháp kim loại kia không thể nào nhốt được kẻ mặc áo giáp, đều đang chờ đợi cảnh tượng nó bị đánh vỡ, bởi lẽ chẳng một ai tin rằng kẻ mặc áo giáp bị trấn áp như vậy.

Sự thật thì quả thật Hàn Sâm cũng cảm nhận được áp lực bên trong tháp Thiên Mệnh. Một nguồn sức mạnh khủng bố đang đối kháng với sức mạnh của tháp Thiên Mệnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm nổ tung tháp Thiên Mệnh vậy.

Tháp Thiên Mệnh không phải là hạch gen bản mệnh của Hàn Sâm, theo lý mà nói thì sức mạnh của Hàn Sâm không thể ảnh hưởng tới tháp Thiên Mệnh. Thế nhưng sau khi vận chuyển bí kỹ Huyết Mệnh, Hàn Sâm lại cảm nhận được dường như tháp Thiên Mệnh là hạch gen bản mệnh của hắn vậy, độ mạnh yếu của hạch gen đều bị ảnh hưởng bởi Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và sức mạnh của bí kỹ Huyết Mệnh.

Sức mạnh của bản thân Hàn Sâm cũng đang tuôn ra, mãnh liệt tràn vào trong tháp Thiên Mệnh khiến sức mạnh của nó càng ngày càng cường đại.

Thế nhưng sức mạnh ở trong tháp kia cũng đang dần dần bành trướng, Hàn Sâm dùng hết sức để áp chế nó mà trong lòng cũng không khỏi kinh hãi.

Giờ đây Hàn Sâm đâm lao thì phải theo lao, hắn chỉ đành dốc hết sức trấn áp quái nhân áo giáp ở trong tháp. Nếu như hắn buông tay vào lúc này thì tháp Thiên Mệnh sẽ bị nổ tung vì vượt quá giới hạn, bản thân hắn cũng sẽ bị chấn thương.

Hàn Sâm dốc hết sức vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bí kỹ Huyết Mệnh, chuyển hóa sức mạnh của bản thân hắn sao cho tương đồng với sức mạnh trong tháp rồi rót vào trong tháo Thiên Mệnh. Chẳng qua sức mạnh mà kẻ mặc áo giáp kia bộc phát ra còn mạnh hơn cả của Hàn Sâm, vậy nên cũng khiến Hàn Sâm không khỏi nhíu mày.

Đang lúc Hàn Sâm đang lưỡng lự không biết nên giải quyết như thế nào thì hạch gen Chân Huyết lại tự động bay ra, nhưng lần này nó không bay về phía hạch gen của kẻ khác hay là cái gì đó mà là dung hợp vào trong cơ thể của Hàn Sâm, dần dần hòa tan vào máu của Hàn Sâm theo đường máu chảy.

Sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bí kỹ Huyết Mạch đột nhiên tăng vọt khiến sức mạnh của Hàn Sâm tăng lên rất nhiều. Tháp Thiên Mệnh cũng tỏa ra ánh sáng chói lòa, sức mạnh cường đại ấy gắt gao trấn áp nguồn sức mạnh đang từng bước bành trướng bên trong tháp xuống.

Hàn Sâm thầm vui mừng, hắn không ngờ rằng hạch gen Chân Huyết còn có năng lực như vậy, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng thấy bình thường.

Bản thân hạch gen Chân Huyết chính là hạch gen đã ngưng tụ ra Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, chẳng có gì phải nghi ngờ khi nó là thứ có thể tương thích cao nhất với bí kỹ Huyết Mệnh, có thể tăng cường bí kỹ Huyết Mệnh cũng là điều rất bình thường.

Chân Huyết không ngừng lưu động trong cơ thể Hàn Sâm khiến máu trong cơ thể hắn đều đồng hóa thành Chân Huyết, đồng thời cũng khiến cho Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và bí kỹ Huyết Mệnh càng ngày càng mạnh hơn.

Sức mạnh vô hạn ấy thông qua tháp Thiên Mệnh để trấn áp nguồn sức mạnh bên trong tháp, hai sức mạnh bên trong tháp va chạm mạnh mẽ với nhau, nhưng mà cuối cùng Hàn Sâm vẫn chiếm thế thượng phong.

Mà hạch gen Chân Huyết trong máu Hàn Sâm cũng bắt đầu tiến hóa, nó trở thành siêu cấp, máu trong cơ thể hoàn toàn hóa thành Chân Huyết khiến cho Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh đột phá được bình cảnh, tiến vào một cấp bậc khác.

Tất cả mọi người đều đang đợi chờ giây phút tòa tháp kim loại kia bị đánh vỡ. Thế nhưng từng phút từng giây cứ trôi qua, mọi người vẫn chưa thấy tháp kim loại kia có phản ứng gì chứ đừng nói đến việc nó bị đánh vỡ, đến cả một vết rạn rứt trên bề mặt kim loại của tháp cũng chẳng có.

“Không phải chứ? Kẻ mặc áo giáp không đánh vỡ được tòa tháp đó sao?”

“Không biết nữa, trông có vẻ tòa tháp kia rất kiên cố.”

“Tòa tháp kia là hạch gen gì vậy? Sao có thể trấn áp được kẻ mặc áo giáp thế?” Cho dù là hạch gen siêu cấp thì cũng không thể nào trấn áp nổi kẻ mặc áo giáp mới đúng chứ?”

Tất cả những sinh linh quan sát trận chiến đều bắt đầu rối loạn cả lên, kẻ nào kẻ nấy đều không dám tin một tồn tại mạnh mẽ như kẻ mặc áo giáp lại bị tòa tháp kia trấn áp.

“Tòa tháp kia, hình như…” Chủ nhân Thần Vực nhìn thấy tòa tháp kia, trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia ngờ vực.

“Đó không phải là tháp Thiên Mệnh đấy chứ?” Rất nhiều cường giả kỳ cực đề giống hệt như chủ nhân Thần Vực, trong mắt của họ đều tràn đầy vẻ nghi ngờ.

“Thần B kinh người quá đi mất, liền một lúc đã trấn áp được cái tên kẻ mặc áo giáp gì đó rồi, mạnh quá.” Đường Chân Lưu không khỏi vui mừng thốt lên.

Cố Khuynh Thành cũng hơi ngạc nhiên, mặc dù nàng không cho rằng Kim Tệ sẽ dễ dàng thua cuộc, nhưng mà cũng không thể ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như thế này.

Thậm chí hắn còn chưa ra tay, chỉ dùng một tòa tháp đã trấn áp được kẻ mặc áo giáp kia.

Bên trong tháp Thiên Mệnh lúc này, kẻ mặc áo giáp kia phẫn nộ gào thét, băng diễm trên người phun trào như núi lửa muốn phá tan tháp Thiên Mệnh.

Nhưng huyết quang phát ra từ tòa tháp kim loại này lại hệt như từng vòng hào quang máu, nó từ từ thu nhỏ phạm vi ở bên ngoài cơ thể kẻ mặc áo giáp, đè ép băng diễm lại từng chút một.

Bất kể kẻ mặc áo giáp có gào thét bùng nổ tới mức nào thì vòng hào quang máu ấy vẫn không ngừng thu nhỏ lại.

Bùm!

Quang diễm bị ép đến nứt toạc dưới vòng hào quang máu kia, mà vòng hào quang máu ấy cũng bao phủ lên trên áo giáp của kẻ mặc áo giáp, hơn nữa cũng đang không ngừng thu nhỏ lại.

Kỳ lạ hơn chính là cơ thể của kẻ mặc áo giáp cũng theo đó mà thu nhỏ lại, cuối cùng cùng nhau biến mất với hào quang máu.

Nhưng cùng lúc đó, trên tầng thứ bảy của tháp Thiên Mệnh xuất hiện một bệ đá lơ lửng, bên trên bệ đá ấy chính là bóng dáng của kẻ mặc áo giáp, chẳng qua bây giờ hắn không thể nào cử động được, cứ như là một tù nhân đã bị khóa trên bệ đá.

Hàn Sâm chỉ cảm thấy nguồn sức mạnh đối chọi lại với tháp Thiên Mệnh đã hoàn toàn biến mất, thế là hắn vươn tay vẫy một cái, tháp Thiên Mệnh dần dần thu nhỏ lại rồi bay trở về trong lòng bàn tay hắn.

Khán đài và cả võ đạo trường của tất cả Tí Hộ Sở đều im bặt, trước khi trận quyết chiến này diễn ra, bọn ta đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ có duy nhất khả năng này là chưa từng.

Một kẻ mặc áo giáp mạnh mẽ đến như thế lại bị trấn áp ngay sau khi giáp mặt, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Hàn Sâm đang cầm tháp đứng trên chiến trường, mãi một hồi lâu mà vẫn không phản ứng lại được.

Hết chương 1645.

Chương 1646. Phần thưởng của Thân Tử

Mãi đến khi Hàn Sâm rời khỏi chiến trường, rất nhiều sinh linh vẫn chưa phản ứng lại được, tất cả mọi thứ đến quá đột ngột và quá nhanh khiến bọn họ khó mà chấp nhận được ngay lập tức.

Cứ tưởng rằng đây sẽ là một trận đại chiến kinh hãi thế tục, nhưng ai mà biết được vừa phóng hạch gen ra rồi thu lại thì tất cả mọi thứ đã kết thúc.

Người ngoài không thể nào biết được sự biến hóa của cơ thể Hàn Sâm và bên trong tháp Thiên Mệnh, thứ duy nhất mà bọn họ nhìn thấy là Hàn Sâm sử dụng tháp kim loại để trấn áp kẻ mặc áo giáp, sau đó thì thu luôn cả kẻ mặc áo giáp.

“Thật kinh khủng, hóa ra Kim Tệ mới là kẻ đáng sợ nhất, một cường giả như kẻ mặc áo giáp mà vẫn bị hắn trấn áp.”

“Ai nói dựa vào hạch gen thì không thể thắng chứ, dù thực lực mạnh đến mức nào thì chẳng phải cũng bị thu mất hay sao.”

“Thần B mạnh quá, bất khả chiến bại.” “Rốt cuộc tòa tháp kia là hạch gen gì vậy, đúng là mạnh thật.”

Trận chiến đó đã kết thúc rất lâu rồi, cơ mà sinh vật của các tộc vẫn còn đang thảo luận về trận chiến của Kim Tệ và kẻ mặc áo giáp ấy, đặc biệt là chủ đề liên quan đến hạch gen tháp kia còn được bàn tán không ngứớt.

Rất nhiều cường giả siêu cấp nghi ngờ rằng tòa tháp đó chính là tháp Thiên Mệnh, nhưng theo lý mà nói, đáng lẽ tháp Thiên Mệnh đã theo chủ nhân của nó thăng cấp tới Tí Hộ Sở thứ năm rồi mới đúng.

Nhân loại không hề quan tâm tòa tháp kia có lai lịch như thế nào, tất cả các phương tiện truyền thông đều đang đưa tin về trận chiến Kim Tệ trấn áp kẻ mặc áo giáp kia, đồng thời Kim Tệ cũng được mệnh danh là nhân loại mạnh nhất.

Hàn Sâm không hề có tâm trạng để quan tâm đến mấy chuyện đó, bây giờ hắn đang ở bên trong tháp Thiên Mệnh quan sát kẻ mặc áo giáp đã bị giam cầm trên bệ đá kia.

Kẻ mặc áo giáp ở trong đó đang phẫn nộ gào thét với Hàn Sâm, cơ mà đến cả bức màn chắn không gian kia mà hắn cũng không thể thoát ra được, thế nên cũng chỉ có thể gào thét với Hàn Sâm mà thôi.

“Ta phải giết ngươi!” Kẻ mặc áo giáp lặp đi lặp lại duy nhất một câu nói này.

“Trả lời vấn đề của ta, có lẽ ta sẽ xem xét đến việc thả ngươi.” Hàn Sâm nhìn kẻ mặc áo giáp rồi hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với chủ nhân của tháp Thiên Mệnh?”

Kẻ mặc áo giáp vẫn không thèm quan tâm tới Hàn Sâm, hắn chỉ lặp đi lặp lại mội câu nói kia hệt như đần độn vậy.

Hàn Sâm hỏi mấy câu liền mà kẻ mặc áo giáp vẫn không phản ứng bình thường lại, thế là chỉ đành tạm thời tự bỏ, đợi đến khi hắn ta bình Tĩnh lại thì mới tới giao lưu hỏi han một phen

Hàn Sâm cực kỳ tò mò về lai lịch của kẻ mặc áo giáp cũng như người đá không đầu của tháp Thiên Mệnh.

Bởi vì trận chiến Hàn Sâm trấn áp kẻ mặc áo giáp quá chấn động. Đáng sợ hơn là sau khi trận chiến kết thúc, kẻ mặc áo giáp hoàn toàn biến mất, đến cả các trận chiến Thần tiếp sau đó còn chưa kịp tham gia. Tất cả sinh linh của các tộc đều cho rằng kẻ mặc áo giáp đã bị trấn áp rồi chết luôn, trong lòng ai nấy càng thêm kinh sợ Kim Tệ, cho nên mấy trận chiến tiếp sau đó của Hàn Sâm hoàn toàn không có một ai dám đánh với hắn, sợ rằng sẽ bị tháp của hắn trấn áp.

Cho dù là những dị linh có thể hồi sinh được cũng không dám mạo. hiểm, nếu như bị giết chết thì còn may, nhưng nếu như bị trấn áp trong tháp mà không sống cũng chẳng chết, vậy thì đó mới là tình cảnh bi thảm nhất với dị linh.

Bảng xếp hạng mười Thần Tử chẳng có gì phải nghi ngờ cả, Kim Tệ lấy được vị trí đầu tiên trong mười Thần Tử đứng đầu, đây cũng là vị trí đứng đầu mười Thần Tử duy nhất mà Hàn Sâm lấy được.

Mặc dù trước đó hắn đã từng tham gia trận chiến Thần mấy lần liền, cơ mà đáng tiếc rằng vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng không thể lấy được vị trí đầu bảng.

Bây giờ Kim Tệ đã được các tộc công nhận là kẻ mạnh nhất Tí Hộ Sở thứ tư, đây là điều không cần phải nghi ngờ nữa.

Mà sau khi trận chiến Thần kết thúc, Hàn Sâm bí mật bước vào võ đạo trường nhận lấy phần thưởng của hắn.

Mười Thần Tử đều có một cơ hội được ban thưởng ngẫu nhiên, có thể là thú hồn, võ trang gen, hạch gen… Điều này đều dựa vào may mắn cả.

Ngoài ra còn một phần thưởng khác khiến Hàn Sâm cực kỳ tò mò, hắn không biết rốt cuộc lễ rửa tội của Thần là gì.

Bàn tay Hàn Sâm ấn lên bia võ đạo, lập tức chỉ thấy bia võ đạo sáng lên một cái, bên trên mặt bia xuất hiện ánh sáng của một vài vật phẩm, sau đó ánh sáng kia chuyển động, các loại vật phẩm cũng xoay chuyển theo, Hàn Sâm nhìn mà hoa hết cả mắt.

“Nên là phần thưởng gì thì mới tốt đây?” Hàn Sâm muốn xin vận vay từ Thần Phật trên trời, nhưng mà hắn đột nhiên cảm thấy hình như bản thân hắn chẳng hề có mong muốn đạt được thứ gì đó lắm.

Tại Tí Hộ Sở thứ tư, hắn đã trở thành tồn tại bất khả chiến bại, cho dù lấy được thú hồn siêu cấp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao lắm, cùng lắm lấy được thì cũng đem đi bán, hoặc là tặng cho người thân hay bạn bè của mình.

Hạch gen hay là võ trang gen cũng như vậy, bây giờ Hàn Sâm chỉ muốn mau chóng thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm để xem thử xem liệu thật sự có thể trở về Liên Minh hay không.

“Nhận được một hạch gen thú hồn sủng vật.” Giây phút ánh sáng kia dừng lại, Hàn Sâm bỗng sửng sốt.

“Hạch gen thú hồn sủng vật, còn có cả thứ như này sao?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía phần thưởng của mình.

Dù gì thú hồn cũng là thú hồn, bản thân nó không hề có hạch gen, kể cả thú hồn loại hình sủng vật cũng không ngoại lệ.

Hàn Sâm nhìn thấy một viên ngọc óng ánh hệt như dạ minh châu trên bia võ đạo, sau đó viên ngọc ấy hóa thành một tia sáng rồi chui vào trong hồn hải của Hàn Sâm.

Tiểu Thiên Sứ nhìn thấy viên ngọc đó thì chủ động bay qua, vươn tay bắt lấy nó rồi há miệng nuốt xuống.

Chỉ thấy thánh quang trên người Tiểu Thiên Sứ bỗng chốc dao động hệt như những con sóng, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, mà hình như Tiểu Thiên Sứ cũng có chỗ nào đó hơi khác.

Hàn Sâm nhìn tư liệu về Tiểu Thiên Sứ một cái nhưng chẳng thấy có gì thay đổi cả, vẫn giống hệt như trước đây.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc nghiên cứu về sự thay đổi của Tiểu Thiên Sứ, Hàn Sâm vẫn phải tiếp tục nhận phần thưởng thứ hai của hắn, cũng là phần thưởng mà hắn xem trọng nhất.

Bàn tay Hàn Sâm lại ấn lên bia võ đạo một lần nữa. Bia võ đạo bỗng chốc tản ra như nước hồ, vậy mà bàn tay của Hàn Sâm có thể vươn vào trong đó.

Hàn Sâm không hề thấy xa lạ gì với tình huống như thế này, lúc truyền tống vào hội trường trận chiến Thần cũng hệt như vậy, thế nên hắn không hề hoảng sợ mà đi thẳng vào trong đó.

Nhưng sau khi đi xuyên qua bia võ đạo, Hàn Sâm lại phát hiện bản thân không hề tiến vào hội trường trận chiến Thần mà là xuất hiện ở trong một thông đạo.

Thông đạo này dạng tròn như một ống nước, đường kính khoảng ba mét, được tạo thành từ tinh thể không màu, trông cũng không hề có vết nối gì, hình như là được đúc nguyên khối.

Hàn Sâm nhìn thấy thông đạo tinh thể kia thì thầm giật mình. Bởi lẽ tinh thể này trông rất quen mắt, rất giống với nguyên liệu tinh thể trong phòng điều khiển chính của Tinh tộc.

“Chẳng lẽ Tí Hộ Sở thật sự liên quan đến Tinh tộc ư?” Hàn Sâm nhíu mày đi dọc theo thông đạo, chỉ thấy tinh thể trên vách phát ra những tỉnh quang tự do.

Tinh quang ấy hạ lên trên người Hàn Sâm giống như lông vũ rồi tan chảy hệt như những bông tuyết.

Hàn Sâm cảm thấy từng làn sóng điện chạy vào bên trong cơ thể, sau đó lại phóng từ cơ thể ra bên ngoài, nhưng hắn chẳng hề cảm thấy sức mạnh của bản thân tăng lên, cũng không cảm thấy được thanh lọc, không biết rốt cuộc những tinh quang tự do đó có tác dụng gì.

Thông đạo này thẳng tắp dài khoảng mấy vạn mét, sau khi Hàn Sâm đi đến cuối thì phát hiện nơi đó có một cánh cửa lớn. Nhưng Hàn Sâm chưa kịp đẩy cửa, mới đứng trước cánh cửa đó thôi mà nó đã tự động mở ra, để lộ một căn phòng phía đằng sau.

Hàn Sâm liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, hắn lập tức trợn trừng hai mắt.

Hết chương 1646.

Chương 1647. Người đàn ông trong bình

Nội thất bên trong căn phòng này giống y hệt như phong cách của phòng điều khiển chính, trong đó còn có rất nhiều thiết bị của Tinh tộc. Trước đó Hàn Sâm cũng đã nghỉ ngờ điều này, cho nên cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng Hàn Sâm lại nhìn thấy một người bên trong căn phòng trông có vẻ giống kiến trúc của Tinh tộc này.

Hàn Sâm không biết đó có phải người sống không, bởi vì một người đàn ông đang lơ lửng trong một cái bình được tạo thành từ thủy tinh. Có thể nhìn thấy cái bình ấy chứa đầy chất lỏng, người đàn ông kia đang lơ lửng ở trong chất lỏng ấy.

Người đàn ông có có mái tóc ngắn màu đen, trên người mặc một chiếc áo giáp tinh thể trông rất giống chiến giáp gen mà Hàn Sâm đã lấy được từ chỗ Tina.

Ngoài ra thì người đàn ông đó không còn chỗ nào đặc biệt nữa, trông giống hệt như một nhân loại bình thường, không hề có bộ phận đặc biệt nào như dị sinh vật hay dị linh.

“Đây là nhân loại ư?” Hàn Sâm không dám xác định, hắn sử dụng Động Huyền Khí Tràng quét qua cái bình trong suốt kia, thế nhưng không thể xuyên qua được vách bình làm từ thủy tỉnh ấy, cũng chẳng thể xác nhận người đàn ông kia còn sống hay đã chết, đồng thời cũng không cảm nhận được khí tức của hắn.

Đúng lúc Hàn Sâm đang muốn bước tới gần chiếc bình thì đột nhiên nghe được một âm thanh phát ra từ trong phòng: “Thiết bị trục trặc, không thể hoàn thành lễ rửa tội của Thần, xin chờ trong chốc lát hoặc lựa chọn trở về theo đường cũ.”

Ánh mắt Hàn Sâm đánh giá khắp nơi, thế nhưng lại không phát hiện được nơi mà âm thanh phát ra. Nhưng mà Hàn Sâm có thể đại khái đoán được rằng, chắc hẳn đây là âm thanh của một thứ tương tự như trí não của nhân loại chứ không phải là một sinh vật sống sờ sờ đang nói chuyện.

Hàn Sâm không hề lựa chọn rời đi, tiến triển của việc này đã vượt khỏi dự liệu của hắn, những cũng cho hắn thêm một cơ hội hiểu rõ nơi này.

Rõ ràng nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đó, cho nên thiết bị của Tinh tộc mới xảy ra vấn đề.

“Nếu như ta đoán không lầm thì có lẽ chiếc bình làm từ thủy tinh này là một công cụ để tiến hành thứ gọi là lễ rửa tội của Thần.” Hàn Sâm đi một vòng trong căn phòng, sau khi đánh giá tỉ mỉ tất cả mọi thứ thì lại nhìn vào chiếc bình thủy tinh kia rồi ngẫm nghĩ.

Bây giờ điều Hàn Sâm nghi ngờ là, rốt cuộc người đàn ông trong chiếc bình này là sinh vật đã tiến vào đây để tiến hành lễ rửa tội vào lần trước hay là người điều khiển căn phòng này.

“Rốt cuộc nơi này đã từng xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện sự cố? Rốt cuộc người đàn ông này còn sống hay đã chết?” Trong lòng Hàn Sâm hiện lên vô số nghi vấn.

Trông có vẻ căn phòng này không hề bị phá hoại, ngoại trừ người đàn ông ở trong bình kia ra thì không còn chỗ đặc biệt nào khác.

“Kết nối với phòng điều khiển thành công, phát hiện một cánh cửa, có mở ra hay không?” Đồ án của Độc Giác Tiên trên tay Hàn Sâm lóe sáng, nó phát ra âm thanh hệt như trí não của nhân loại.

“Mở!” Hàn Sâm thầm vui mừng, bây giờ hắn càng thêm chắc chắn, quả nhiên nơi này là một địa điểm thuộc sở hữu của Tinh tộc.

“Xem ra quả nhiên Tí Hộ Sở có quan hệ mật thiết với Tinh tộc, chẳng qua không biết Tinh tộc phát hiện ra Tí Hộ Sở trước, hay là bọn họ sáng tạo ra Tí Hộ Sở.” Hàn Sâm nhìn đồ án Độc Giác Tiên bắn ra hào quang, trong lòng thầm suy nghĩ.

Một bức tường tinh thể lặng lẽ trượt đi, Hàn Sâm nhìn từ ngoài vào thì nhất thời ngạc nhiên. Bên ngoài vẫn là kiến trúc của Tinh tộc, nhưng mà rất nhiều thiết bị đã bị hư hỏng đến biến dạng, hầu hết kiến trúc đều đã sụp đổ, lướt nhìn qua còn thấy hệt như một phế tích.

Hàn Sâm lượn trong đó một vòng dưới sự dẫn dắt của Độc Giác Tiên, dường như hắn không còn nhìn thấy một thiết bị hay kiến trúc nào còn hoàn chỉnh nữa.

Cả quần thể kiến trúc này có kích thước như Cố Cung, cách căn phòng mà Hàn Sâm đi vào càng xa thì mức độ tổn hại càng trầm trọng, căn phòng thật sự hoàn chỉnh thì cũng chỉ có mình căn phòng kia.

Sau khi Hàn Sâm đi đến bên rìa của kiến trúc thì liếc mắt nhìn ra ngoài, gương mặt lập tức lộ ra vẻ kỳ quái.

Bên ngoài kia chính là bầu trời sao vô tận, mà cũng chẳng có gì kỳ lạ khi thấy bầu đầy sao ở đây cả, trong Tí Hộ Sở cũng có hệt như thế.

Nhưng mà bầu trời sao bên trong Tí Hộ Sở không giống với vũ trụ, nó là hết tinh cầu này đến tinh cầu khác, cho tới bây giờ không một ai biết rốt cuộc bầu trời sao bên trong Tí Hộ Sở là cái gì.

Hàn Sâm đứng ở nơi đó ngắm nhìn bầu trời sao hệt như của Liên Minh kia, đó là từng tinh cầu, còn có cả tinh cầu cách nơi này khá gần, nó to lớn đến mức khiến con người ta cảm thấy hơi bí bách.

Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm bỗng lóe lên, hắn phi thân quan sát toàn bộ kiến trúc của Tinh tộc, hắn phát hiện kiến trúc này của Tinh tộc được xây dựng trên một thiên thạch, mà khối thiên thạch này vẫn còn đang tiếp tục bay trên bầu trời đầy sao ấy.

Hàn Sâm còn chưa thể xác định được rốt cuộc nơi này có phải Liên Minh không, bởi lẽ xung quanh tinh cầu này không có những tinh cầu lạ lãm khác.

Hàn Sâm lại triệu hồi Độc Giác Tiên, sau khi vào trong Độc Giác Tiên thì gọi tinh đồ của nó ra.

Ban đầu hắn chỉ định thử xem sao, ai mà biết được thật sự có thể gọi tinh đồ ra được, hơn nữa tinh đồ cũng cũng đánh dấu rõ ràng vị trí của nơi này.

Nơi này được tinh đồ của Độc Giác Tiên gọi là “Tinh Hệ Á Xuyên”, mà dọc theo hướng đi còn có thể nhìn thấy dáng vẻ đại khái của bảy tám tinh vực gì đó, hơn nữa còn có thể nhìn thấy những tinh vực mà Liên Minh đang chiếm cứ.

Hàn Sâm suy nghĩ chốc lát, hắn đã biết đây là một tinh vực hoang vu mà Liên Minh vẫn chưa khai phá, hơn nữa cũng có thể xác định rằng quả thật hắn đã quay trở về vũ trụ của Liên Minh.

Thật ra từ nơi này trở về tinh vực của Liên Minh thì còn xa lắm, hơn nữa các loại từ trường và bão năng lượng ở các tinh vực hoang vu rất nhiều, cho nên muốn qay trở về Liên Minh từ nơi này thì vô cùng phiền phức, cho nên Hàn Sâm vẫn quay trở lại thiên thạch.

Sau khi Độc Giác Tiên quét toàn bộ thiên thạch thì Hàn Sâm có thể phán đoán được đại khái khối thiên thạch này là một phần của tỉnh cầu nào đó, nhưng không biết vì lý do gì mà lại bị tách ra.

Chắc hẳn kiến trúc của Tinh tộc ở nơi này cũng là một phần của một phòng điều khiển lớn, chẳng qua bây giờ chỉ còn lại bằng này.

Hàn Sâm không tìm thấy manh mối hữu ích nào trong phế tích nữa nên đành quay trở về căn phòng trước đó, đánh giá tỉ mỉ người đàn ông trong chiếc bình tinh thể kia.

Áo giáp tinh thể trên người đàn ông đó có đến tám chín phần mười là chiến giáp gen. Nếu suy đoán như vậy thì chắc hẳn người này không phải kẻ đứng đầu trong mười Thần Tử, cũng không phải tới đây để tiếp nhận lễ rửa tội của Thần.

“Vậy rốt cuộc hắn là ai đây? Người khống chế nơi này? Hay là kẻ đột nhập?” Hàn Sâm lộ ra vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.

Bởi vì không biết người đàn ông kia còn sống hay đã chết, cho nên Hàn Sâm cũng không dám mở chiếc bình đó ra.

Những kẻ có thể sở hữu được chiến giáp gen thì đều là những tồn tại vô cùng nguy hiểm, Hàn Sâm không hoàn toàn nắm chắc việc đối phó được hắn. Xét cho cùng thì Hàn Sâm cũng chưa thăng cấp lên Tí Hộ Sở thứ năm, vẫn chưa ngưng tụ ra được chiến giáp gen cho bản thân mình.

Mặc dù có một chiến giáp gen có thể sử dụng, nhưng mà bản thân Hàn Sâm vẫn chưa hoàn toàn phát huy được hết năng lực của chiếc chiến giáp gen kia.

Đúng lúc Hàn Sâm đang do dự thì đột nhiên nghe thấy “cạch” một tiếng, hình như có thứ gì đó vỡ ra, sau đó Hàn Sâm lập tức nhìn thấy chiếc bình tinh thể ở phía trước mặt tự động mở ra.

Nửa phần trên của chiếc bình tinh thể được nằm ngang như cây cổ thụ tự động mở ra, chất lỏng trong đó đã nhô lên vách bình tinh thể kia, thế nhưng chúng vẫn duy trì được trạng thái hình trụ chứ không hề tràn ra khỏi bình.

Hàn Sâm cảnh giác nhìn người đàn ông trong chiếc bình kia, đúng lúc hắn đang suy nghĩ liệu có nên rút lui không thì đột nhiên thấy người đàn ông trong bình mở mắt ra. Một đôi đồng tử đen láy vừa vặn với đối diện với tâm mắt của Hàn Sâm khiến trái tim Hàn Sâm không khỏi đập thình thịch.

Hết chương 1647.

Chương 1648. Hiểu nhâm

Soạt!

Hàn Sâm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy người đàn ông kia nhảy thẳng ra khỏi chất lỏng, đáp xuống ngay trước mặt hắn.

Chất lỏng bên trong đột nhiên nhô ra khỏi bình rồi lắc qua lắc lại hệt như thạch, nhưng không hề có một giọt chất lỏng nào rơi ra ngoài.

“Ngươi là ai? Sao ngươi dám tự tiện xông vào phòng điều khiển chính, ngươi không biết đây là tội chết sao?” Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm rồi mở miệng nói, tất cả những từ ngữ hắn nói ra đều là thứ ngôn ngữ của nhân loại.

Hàn Sâm còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông kia đã liếc nhìn cánh cửa đang mở, sau đó nhìn kiến trúc ở bên ngoài đã trở thành một đống phế tích, thế là gương mặt lập tức biến sắc.

“Kẻ phản đồ, ngươi đáng chết.” Người đàn ông kia lập tức giận dữ, áo giáp tinh thể trên người bùng nổ ra một thứ sức mạnh khủng bố, hắn không nói lời gì đã tung một nắm đấm về phía Hàn Sâm.

“Phản đồ cái gì chứ…” Hàn Sâm đang định giải thích, cơ mà lực lượng kia quá mạnh quá đáng sợ, hoàn toàn không để cho Hàn Sâm thời gian để giải thích. Nếu hắn mà còn định giải thích thì chắc sẽ bị người †a đánh chết mất.

Thế là Hàn Sâm đành triệu hồi áo giáp tinh thể mặc lên trên người, nắm đấm đụng độ với nắm đấm của người đàn ông kia. Nhưng sau đó hắn cảm thấy cơ thể bản thân như va phải một đầu tàu hỏa vậy, cả người lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Thân thể của Hàn Sâm đập phải bức tường tinh thể cứng rắn rồi đột nhiên rơi vào trong không gian. Hắn văng trong không gian cả một đoạn dài, chẳng dễ dàng gì cơ thể mới dừng lại được, máu tươi không ngừng trào ra từ trong miệng.

Máu bay lơ lửng khắp không gian, bởi vì không có trọng lực nên hoàn toàn không có cái gì gọi là rơi xuống cả, trông cực kỳ quái lạ.

Mà người đàn ông kia cũng đã tới trước mặt Hàn Sâm, lại tức giận tung thêm một đòn nữa.

Trong lòng Hàn Sâm thầm kêu khổ, người đàn ông này quá cmn mạnh, còn cường đại hơn Hàn Sâm đã mặc chiến giáp gen trên người gấp nhiều lần. Nhìn có vẻ hắn là người thật sự có thể phát huy được toàn bộ năng lực của chiến giáp gen, mà Hàn Sâm thì không thể hoàn toàn phát huy được sức mạnh ấy.

Hàn Sâm biến thân thành trạng thái Đế Linh siêu cấp, đồng thời hợp thể với Tiểu Thiên Sứ, cùng lúc đó sử dụng cả bí kỹ Huyết Mệnh. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn rơi vào thế hạ phong, còn bị hai nắm đấm của người đàn ông kia đánh cho không ngừng hộc ra máu tươi một cách dữ dội.

“Dừng tay… Ta không phải là phản đồ gì cả… Ta tới nơi này để tiếp nhận lễ rửa tội của Thần…” Hàn Sâm vội vàng gào lên, nếu như thật sự là kẻ thù, cho dù gặp phải kẻ mạnh hơn nữa thì cũng thôi, nhưng mà tự nhiên tự lành bị gọi là phản đồ, hắn không thể đội cái nồi này được.

“Hừ, lại còn khua môi múa mép, làm sao sinh vật trong Tí Hộ Sở có thể sở hữu chiến giáp gen được, hơn nữa ngươi hoàn toàn không phải là sinh vật của Tí Hộ Sở.” Người đàn ông kia không hề tin Hàn Sâm, hắn lại tung hết nắm đấm này đến nắm đấm khác qua đó.

Kỹ năng của người đàn ông kia chỉ ở mức trung bình, cũng chẳng được coi là mạnh lắm, nhưng mà sức mạnh của hắn thật sự quá mạnh, tốc độ cũng cực kỳ nhanh, Hàn Sâm lợi dụng thân pháp Động Huyền và bí kỹ Phượng Hoàng Phi Thiên mới có thể miễn cưỡng đối phó với hắn ta được.

Nhưng đó cũng chỉ là “đối phó” mà thôi, muốn giành được thắng lợi thì căn bản không thể nào. Sức mạnh nắm đấm của Hàn Sâm còn chẳng xuyên quan nổi áo giáp trên người của hắn ta.

“Đây là món chiến giáp gen mà người khác tặng ta chứ không phải của bản thân ta, ngươi nhìn sức mạnh của ta là biết ngay. Nếu như nó là chiến giáp gen của ta thì làm sao có chuyện ta chỉ phát huy được chút ít sức mạnh của nó chứ?” Hàn Sâm không quan tâm đến máu tươi đang trào ra, tiếp tục giải thích.

Người đàn ông kia nghe xong thì hơi sửng sốt rồi dừng lại, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá Hàn Sâm: “Ngươi thật sự là sinh vật của Tí Hộ Sở thứ tư ự?”

“Thiên chân vạn xác, ngươi không tin thì có thể đi cùng ta xem thử. Ta lấy được vị trí thứ nhất trong cuộc chiến Thần nên mới tới đây từ trong một thông đạo.” Hàn Sâm lau máu tươi ở khóe miệng rồi nói.

Sau khi người đàn ông kia nghe xong thì không quan tâm đến Hàn Sâm nữa. Thân hình hắn lóe lên một cái rồi lao vào trong căn phòng giữa đống đổ nát, không lâu sau lại chui ra khỏi đó.

“Xin lỗi, hóa ra ngươi thật sự là Thần Tử đệ nhất, là ta hiểu lầm rồi.” Người đàn ông kia sờ mũi, hơi ngại ngùng nói.

“Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Sâm nhìn người đàn ông kia rồi hỏi.

Người đàn ông kia nhíu mày nói: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ta là người phụ trách trông coi phòng điều khiển chính mang số hiệu c3. Khi ta đang ngâm mình trong dịch gen thì đột nhiên cảm thấy phòng điều khiển chính lắc lư dữ dội, sau đó một sức mạnh chấn động lao vào trong cơ thể khiến ta ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại thì nhìn thấy ngươi, nơi đây cũng đã trở thành như thế này rồi.”

“Thân phận của ngươi là gì?” Hàn Sâm thấy dường như người đàn ông này còn chưa tỉnh táo hẳn, cho nên hắn tranh thủ hỏi thêm một số thứ.

Có vẻ như người đàn ông này không phòng bị gì nhiều, nghe xong thì trả lời luôn: “Ta là chiến sĩ của quân đoàn bộ đội đặc chủng số ba, người anh em, ngươi thuộc đơn vị nào vậy?”

“Quân đoàn số ba? Quân đoàn số ba nào?” Hàn Sâm cũng từng đi nghĩa vụ, hắn thấy có rất nhiều cách nói như quân đoàn số ba này, không biết người đàn ông kia thuộc quân đoàn số ba nào, hơn nữa hắn cũng chưa từng nghe nói đến cách gọi như “quân đoàn bộ đội đặc chủng”, Liên Minh cũng không hề có kiểu biên chế này.

“Bây giờ Tinh tộc có mấy quân đoàn?” Người đàn ông kia cũng nghi ngờ nhìn Hàn Sâm.

“Tinh tộc?” Hàn Sâm nhất thời kinh ngạc, nhưng mà hắn không dám hét lên, chỉ đánh giá người đàn ông kia từ trên xuống dưới rồi nói: “Người anh em, ngươi thuộc quân đoàn số ba của Tinh tộc ư?”

“Ngươi nói linh tinh gì thế? Chẳng lẽ ngươi không phải Tinh tộc?” Người đàn ông kia sốt ruột nói: “Rốt cuộc bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao phòng điều khiển chính lại trở thành thế này?”

Trong lòng Hàn Sâm cũng đang kinh hãi tới mức không tài nào tưởng tượng nổi. Tên kia là một Tinh tộc còn đang sống sờ sờ, mặc dù Hàn Sâm đã đoán được Tinh tộc rất giống con người từ lâu, nhưng là kiểu gì hắn cũng không thể ngờ được rằng lại giống tới mức này.

Thậm chí Hàn Sâm còn hoài nghi liệu người đàn ông này có đang đùa với hắn hay không, bởi lẽ hắn nhìn kiểu gì thì cũng thấy người đàn ông này là một nhân loại.

“Người anh em à, ta nói với ngươi chuyện này, ngươi đừng có mà kích động đấy.” Hàn Sâm nhìn người đàn ông kia rồi nói.

“Ngươi nói đi.” Người đàn ông đó khẽ gật đầu, gương mặt lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Hàn Sâm thầm nghĩ, cho dù hắn không nói tình cảnh hiện tại cho người đàn ông kia thì với năng lực của hắn ta, muốn biết mọi thứ dễ dàng như trở bàn tay vậy. Khó khăn lắm mới làm rõ được tình huống bây giờ, cho nên hắn cũng không cần phải nói dối.

Thế là Hàn Sâm nói hết hình thái hiện tại của vũ trụ cho người đàn ông kia nghe, hắn ta nghe mãi, cũng không xen vào, nhưng vẻ mặt của hắn thì lại cực kỳ đặc sắc, lúc thì xanh lúc thì trắng, quả thật là hệt như đang biểu diễn đổi mặt vậy.

Mãi cho đến khi Hàn Sâm nói xong, người đàn ông kia mới khẽ thở dài: “Xem ra quả nhiên bọn ta bị đánh bại rồi.”

“Đánh bại? Các ngươi bị ai đánh bại?” Hàn Sâm vội vàng truy hỏi. Người đàn ông kia không hề trả lời Hàn Sâm, trái lại ánh mắt còn tập trung đánh giá Hàn Sâm từ trên xuống dưới một lúc lâu, nhìn đến nỗi khiến Hàn Sâm thấy sởn hết cả gai ốc.

“Không phải người Tinh tộc đều là thủy tinh hay sao? Cho dù bản thân

anh đây có dung mạo như hoa thì ngươi cũng không cần phải nhìn đến mức đó chứ?” Hàn Sâm thầm lẩm bẩm.

“Ngươi có thể giúp ta một việc được không?” Cuối cùng người đàn ông kia cũng mở miệng hỏi.

“Vậy thì còn phải xem là việc gì, nếu như đủ khả năng thì ta chắc chắn sẽ giúp ngươi.” Hàn Sâm nói.

“Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi tạm thời thu nhận ta, giúp ta mau chóng hòa nhập với xã hội hiện tại.” Người đàn ông kia do dự một lúc, hơi ngượng ngùng nói một câu.

Hết chương 1648.

Chương 1649. Trường mẫu giáo

Suýt chút nữa thì Hàn Sâm phun mất ngụm máu vừa mới nuốt vào được kia, dường như hắn còn đang nghỉ ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.

Đây chẳng phải là những lời mà sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường hay nói sao? Đường đường là một Tinh tộc sở hữu cho mình một chiến giáp gen khủng bố đến như vậy, thế mà lại muốn ăn nhờ ở đậu, nói muốn thích ứng với xã hội này, sắc mặt Hàn Sâm trở nên vô cùng quái lạ.

“Người yên tâm đi, ta sẽ không ăn không ngồi rồi đâu, đợi đến sau khi †a thích ứng được với xã hội hiện tại thì ta sẽ làm việc kiếm tiềm trả phí ăn ở lại cho ngươi.” Người đàn ông kia lại nói.

Giờ đây Hàn Sâm mới phản ứng lại được, hắn khẽ hắng giọng rồi nói: “Người anh em à, mấy cái đấy không thành vấn đề, ngươi muốn ở lại bao lâu cũng được, nhà ta cũng có chút tiền, không sợ không nuôi thêm được một miệng ăn là ngươi đâu. Nhưng mà ta có một vấn đề, †inh vực này cách Liên Minh rất xa, mà ta cũng không quen tuyến đường này, ta định trở về từ Tí Hộ Sở, ngươi có đi cùng ta không?”

Người đàn ông kia lắc đầu rồi nói: “Ta không vào Tí Hộ Sở được, nhưng mà ngươi chỉ cần nói địa điểm cho ta, ta có thể dựa vào chiến giáp gen để phi hành qua đó.”

“Như vậy thì ngươi sẽ không gặp rắc rối gì chứ?” Hàn Sâm hơi lo lắng hỏi.

Đây là một cường giả có thể hủy diệt cả tinh cầu, chưa chắc một tinh vực hoang vu có thể lấy được mạng hắn, nhưng nhỡ đâu sau khi vào Liên Minh hắn một lời không hợp đánh nhau với ai đó thì sao, lúc đấy mới thật sự là phiên phức ấy chứ.

Người đàn ông kia mỉm cười rồi nói: “Ngươi yên tâm đi, ta là một quân nhân, ta có quy tắc riêng cho mình, hơn nữa nhân loại các ngươi cũng được tính là một nhánh của Tinh tộc, ta sẽ không ra tay hại người bừa bãi đâu.

“Khụ khụ, ta không có ý này. Ý ta là, chi bằng ngươi cứ đợi ở đây trước đã, sau khi ta quay về thì sẽ làm cho ngươi một thân phận chính thức, sau đó mới quay lại đón ngươi, như vậy sẽ bớt phiền hà, ngươi thấy thế nào?” Hàn Sâm nói.

“Như vậy cũng được.” Người đàn ông kia gật đầu đồng ý, trông có vẻ tính tình cũng rất dễ chịu.

“Không biết xưng hô với anh bạn đây như nào?” Hàn Sâm hỏi. “Ta tên là Ngao Dạ.” Người đàn ông kia đáp lại một cách tự nhiên.

“Ngao Dạ?” Mặt Hàn Sâm đầy dấu hỏi chấm, vậy mà còn có cả cái tên như này cơ đấy, không biết là thật hay giả nữa.

Thấy tính tình của Ngao Dạ cũng rất tốt, Hàn Sâm cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, thế là tiếp tục hỏi: “Ngao Dạ, Tí Hộ Sở là nơi do Tinh tộc các ngươi sáng tạo ra sao? Các ngươi sáng tạo ra Tí Hộ Sở làm gì vậy?”

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Nửa đúng nửa không đúng, bản thân Tí Hộ Sở tự †ồn tại, chẳng qua Tinh tộc bọn ta tiến hành lợi dụng nó mà thôi. Đáng lẽ chỉ muốn để lại một con đường lui, nhưng xem ra bây giờ đã trở thành hy vọng cuối cùng của Tinh tộc rồi.”

“Ý ngươi là sao?” Hàn Sâm chẳng hiểu gì cả, tiếp tục hỏi.

Ngao Dạ nói: “Vũ trụ xa xăm này phức tạp hơn những gì nhân loại tưởng tượng nhiều. Thật ra vũ trụ hiện tại mà các ngươi đang sống cũng là một phần của Tí Hộ Sở, cho nên bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong Tí Hộ Sở, nhưng nếu như ra khỏi Tí Hộ Sở thì…”

Ngao Dạ không nói tiếp, trong lòng Hàn Sâm lộp bộp một cái, vội vàng hỏi: “Nếu như ra khỏi Tí Hộ Sở thì làm sao?”

“Ngươi cũng đã biết kết cục của Tỉnh tộc rồi đó.” Vẻ mặt Ngao Dạ ảm đạm nói.

Hàn Sâm biến sắc: “Ý ngươi là trong vũ trụ còn có một chủng tộc mạnh hơn, còn mạnh hơn cả chủng tộc Tinh tộc của các ngươi ư?”

Ngao Dạ cười khổ nói: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới việc tại sao TÍ Hộ Sở lại được gọi là nơi trú ẩn hay sao?”

Hàn Sâm lập tức biến sắc, trước đây cũng từng có người nghiên cứu về vấn đề này, nhưng mà những đáp án mà họ nhận lại được đều rất kỳ lạ, lời gì cũng có.

Trong có có một cách nói được công nhận nhiều nhất chính là, Tí Hộ Sở là nơi vây nhốt những sinh vật mạnh mẽ, cũng được coi như một nơi trú ẩn hòa bình của vũ trụ.

Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ sinh vật trong Tí Hộ Sở mới là đối tượng được Tí Hộ Sở bảo vệ, bao gồm cả nhân loại ở trong đó.

Hàn Sâm lại hỏi thêm mấy câu nữa, Ngao Dạ phiền muốn chết, thế là nói với Hàn Sâm một câu: “Nói thế này đi, Tí Hộ Sở hệt như một trường mẫu giáo vậy.”

Hàn Sâm nghe xong thì sững sờ một lúc, giờ đây hắn mới hiểu rốt cuộc Ngao Dạ có ý gì. Thế nhưng khi hỏi Ngao Dạ thêm vài câu, hắn cũng chỉ nói không biết, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm nữa.

Hàn Sâm bất lực, nhưng mà trong lòng hắn nghĩ đến một tương lai dài hơn, có nhiều cơ hội hơn, sớm muộn gì hắn cũng có thể moi hết sạch bí mật của Ngao Dạ ra.

“Đáng tiếc dịch gen này bị ta ngâm mình ở trong lâu quá, cho nên bây giờ đã mất hết công hiệu, nếu không thì cũng có thể tiến hành tịnh hóa thể chất cho ngươi một lần, cũng coi như là lễ rửa tội của Thần.” Ngao Dạ thở dài nhìn vào chất lỏng bên trong bình.

“Đúng rồi, ngươi nói nhân loại bọn ta cũng được coi là một nhánh của Tinh tộc, ý ngươi là sao?” Hàn Sâm không hề có tâm trạng quan tâm đến dịch gen gì gì đó, hắn lại nhìn Ngao Dạ rồi hỏi.

Ngao Dạ lắc đầu, không hề trả lời Hàn Sâm, chỉ nhìn thông đạo kia rồi nói: “Ngươi quay về trước đi, nhớ nhanh nhanh tới đón ta đó.”

Hàn Sâm thấy không hỏi được gì, thế là chỉ đành làm theo những gì Ngao Dạ nói, men theo con đường cũ trở về võ đạo trường.

Sau khi trở về, Hàn Sâm cũng không có tâm trạng làm chuyện gì khác nữa, hắn tìm một người giúp hắn làm một thân phận công dân hợp pháp của Liên Minh trước, sau đó lại tới một tinh cầu khác mua một căn nhà.

Hàn Sâm thật sự không dám để Ngao Dạ ở bên cạnh hắn, sợ rằng trước khi thăng cấp đến Tí Hộ Sở thứ năm, hắn cũng chẳng phải là đối thủ của Ngao Dạ, để hắn ở nhà mình chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ hết.

Mặc dù trông có vẻ Ngao Dạ không phải người xấu, nhưng mà làm gì có ai không có một chút gì đó xấu xa chứ, không thể không đề phòng được, cho nên Hàn Sâm không dám mua nhà ở chính tinh cầu của mình.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Hàn Sâm mới lái Độc Giác Tiên đi đón Ngao Dạ. Bởi vì Độc Giác Tiên có tinh đồ hoàn chỉnh, nếu không thì cho dù là hạm đội của Liên Minh tiến vào cũng chưa chắc có thể đảm bảo được an toàn.

Hàn Sâm lái Độc Giác Tiên thành công đón Ngao Dạ trở về Liên Minh, sau khi Hàn Sâm sắp xếp cho hắn vào ở trong căn nhà mới mua kia thì cũng ở lại với hắn thêm mấy ngày, dạy cho hắn mấy kiến thức chung về cuộc sống ở Liên Minh.

Nhưng khi Hàn Sâm tìm một cái cớ để rời khỏi tinh cầu này, lúc về đến nhà cũ của nhà họ Hàn thì lại nhìn thấy Ngao Dạ đứng ở trước cửa nhà cũ của hắn.

“Sao ngươi lại ở đây rồi?” Hàn Sâm mặt lạnh như tiền hỏi.

“Ngươi yên tâm đi, ta không có ác ý gì đâu. Nếu như ta muốn giết người thì chắc hẳn nhân loại các ngươi không tài nào ngăn nổi ta đâu, †a nói đúng chứ?” Ngao Dạ mỉm cười nói.

“Vậy thì rốt cuộc ngươi có ý gì đây?” Hàn Sâm dang tay bất lực nói.

“Ban đầu nhiệm vụ của ta là trông coi phòng điều khiển, đồng thời cũng quan sát thông tin về Thần Tử đệ nhất. Vì ngươi là Thần Tử đệ nhất, nhiệm vụ của ta là tiếp tục quan sát ngươi, cho nên tạm thời hãy cho phép ta ở trong nhà ngươi.” Ngao Dạ nói.

“Ngươi quan sát ta làm gì?” Hàn Sâm khó hiểu hỏi. “Tìm kiếm người đủ tư cách có khả năng xuất hiện.” Ngao Dạ nói.

“Người đủ tư cách?” Hàn Sâm bỗng giật thót, bởi vì hắn cũng nhìn thấy những dòng chữ tương tự như vậy trong quyển nhật ký kia. Nếu như hắn đoán không lầm thì quyển nhật ký đó là do một Tinh tộc khác để lại, nàng cũng đang tìm kiếm “người đủ tư cách” gì đó.

Xem ra hình như cái người đủ tư cách gì đó rất quan trọng với Tinh

tộc.

“Người đủ tư cách chính là người đủ tư cách.” Ngao Dạ thật thà nói một câu.

Hàn Sâm cũng bó tay, đánh thì không đánh lại được, thế là hắn chỉ đành đưa Ngao Dạ về nhà.

Hết chương 1649.

Chương 1650. Triệu hồi nguyên liệu nấu ăn

Nếu Ngao Dạ đã ở đây thì Hàn Sâm cũng chẳng dám đi đâu hết. Hắn sợ rằng sau khi bản thân rời khỏi đây thì Ngao Dạ sẽ gây nguy hiểm cho người nhà của hắn. May mà hạch gen của Hàn Sâm cũng đã viên mãn, cũng chẳng cần phải vào Tí Hộ Sở lắm, ở nhà tu luyện thuật hạch gen siêu cấp cũng vậy thôi.

Ngao Dạ cũng chẳng có hành động gì đặc biệt, sau khi vào nhà Hàn Sâm ở, hắn cũng chẳng ăn không ngồi rồi mà còn giúp đỡ làm mấy việc đại loại như việc nhà.

Cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, Ngao Dạ đại khái đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống hiện đại của nhân loại, hơn nữa còn đang làm nhân viên bồi bàn ở một khách sạn cao cấp.

Đừng xem thường công việc bồi bàn này, nhân công thời nay rất đắt đỏ, lương của một bồi bàn cũng khá là hậu hĩnh.

Nhưng mà Ngao Dạ vẫn kiên trì ở lại nhà Hàn Sâm khiến Hàn Sâm hơi khó hiểu.

“Hàn Sâm, ở gần đây có trung tâm kiểm tra sức mạnh nào mà không để lại dữ liệu gì không?” Ngày hôm đó Ngao Dạ đột nhiên hỏi Hàn Sâm.

“Nếu như ngươi muốn kiểm tra thì ta có thể đưa ngươi tới một phòng kiểm tra tư nhân, số liệu ở đó sẽ không truyền đến trung tâm số liệu

của Liên Minh, cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy.” Hàn Sâm cũng rất tò mò về sức mạnh của Ngao Dạ.

“Nếu như ngươi tiện thì phiền ngươi đưa ta đi kiểm tra một lượt đi.” Ngao Dạ nói.

“Tiện ấy mà.” Hàn Sâm lập tức đáp lại, sau đó hắn lái phi hành khí đưa Ngao Dạ tới phòng huấn luyện do nhà Phương Cảnh Kỳ mở.

Sản nghiệp của nhà họ Phương rất nhiều, Phương Cảnh Kỳ không ở trong phòng huấn luyện, nhưng mà Phương Tuyết Tịch lại đang làm việc ở trong đó, như vậy cũng sẽ bớt rắc rối hơn nhiều.

Phương Tuyết Tịch dẫn bọn họ tới một địa điểm kiểm tra khép kín, đồng thời tắt luôn cả thiết bị ghi âm.

“Anh Hàn, ta ra ngoài trước, có việc gì thì cứ dùng thứ này để gọi ta.” Phương Tuyết Tịch lấy một cái máy truyền tin chuyên dụng đưa cho Hàn Sâm.

“Ừm, lát nữa ngươi rảnh không? Nếu rảnh thì gọi cả Đan Phong cùng tụ

†ập ăn một bữa, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đấy.” Hàn Sam nói.

“Được thôi, để ta liên hệ với anh Phong trước, đợi các ngươi kiểm tra xong thì đi” Phương Tuyết Tịch mỉm cười đồng ý.

Sau khi Phương Tuyết Tịch rời đi, Hàn Sâm chỉ vào mấy thứ máy móc kia rồi giới thiệu công năng kiểm tra của từng thiết bị một. Đây đều là những thiết bị chuyên nghiệp có giới hạn cao, sức mạnh có thể kiểm tra được lên đến mười vạn, nhưng mà Hàn Sâm đoán chắc rằng lần kiểm tra này sẽ vô dụng.

Quả nhiên Ngao Dạ chỉ vừa mới gõ vào thiết bị kiểm tra sức mạnh một cái, đĩa dữ liệu của máy lập tức nổ tung luôn.

Hơn nữa các mục kiểm tra khác cũng cực kỳ khoa trương, hầu hết đều bị nổ tung cả, đến cả số liệu thực thế về thân thể của Ngao Dạ cũng không kiểm tra được.

Nhưng mà đó là dưới tình huống sử dụng chiến giáp gen, nếu như không sử dụng chiến giáp gen thì có khi số liệu thân thể của Ngao Dạ cũng chỉ hơn Bán Thần đỉnh cấp một chút thôi chứ không vô lý tới mức này.

Nhưng sau khi mặc chiến giáp gen lên, sức chiến đấu thật sự rất cường đại.

“Cũng đã đến đây rồi, ngươi không thử kiểm tra chút sao?” Sau khi kiểm tra xong, Ngao Dạ nhìn Hàn Sâm rồi nói.

“Cũng được.” Hàn Sâm biết Ngao Dạ muốn xem số liệu kiểm tra của hắn, vả lại cũng chẳng cần giữ bí mật về mấy số liệu này làm gì, hơn nữa Hàn Sâm cũng muốn biết tố chất thân thể đơn thuần của bản thân đã đạt đến mức nào rồi.

Hàn Sâm bước đến phía trước thiết bị kiểm tra sức mạnh, hắn ngưng †ụ năng lượng thuần khiết nhất rồi đấm vào trên mặt của thiết bị.

Ngao Dạ tập trung nhìn vào các hạng mục số liệu của Hàn Sâm, dường như biểu cảm trên gương mặt cũng chẳng thay đổi gì, nhưng mà trong lòng lại đang cực kỳ kinh hãi.

“Số liệu thân thể như thế này thì sắp đạt đến tiêu chuẩn tân binh rồi, hơn nữa số liệu của các hạng mục còn rất cân bằng. Nếu như một hạng mục đạt đến tiêu chuẩn thì không khó, nhưng nếu cả tố chất thân thể đều có thể đạt đến tiêu chuẩn thì rất hiếm thấy, hắn rất có cơ hội để trở thành một người đủ tư cách. Nếu như hắn có thể ngưng tụ ra chiến giáp gen thì có lẽ thật sự bước ra ngoài được rồi.” Ngao Dạ nhìn các hạng mục số liệu của Hàn Sâm, trong lòng thâm suy nghĩ.

Ngao Dạ nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm vừa mới kiểm tra xong kia, ánh mắt cứ lấp lóe mãi.

Sau khi kiểm tra xong, Hàn Sâm, Phương Tuyết Tịch và Trương Đan Phong tụ tập với nhau, còn Ngao Dạ thì thức thời về nhà trước, không hề đi theo bọn họ.

Lúc Hàn Sâm vào Tí Hộ Sở lần nữa cũng đã là chuyện của hơn một tháng sau.

Tinh Hạch, Chân Huyết và Kim Tệ đều đã thăng cấp lên siêu cấp, nhưng mà Già Thiên Tán chậm chạp mãi vẫn chưa thể đạt đến siêu cấp. Vốn dĩ Hàn Sâm còn định thông qua việc chiến đấu và khiên chiến ở Tí Hộ Sở thứ tư để đẩy Già Thiên Tán và Động Huyền Kinh lên tới cực hạn, đúng lúc Long Nữ lại có việc cần nhờ, thế là hắn bèn tới Tí Hộ Sở.

Long Nữ dẫn theo Hàn Sâm tới thảo nguyên Tinh Vân. Nơi này cách Tí Hộ Sở của Hàn Sâm rất xa, hơn nữa xung quanh đó cũng không có quá nhiều sinh vật hay dị linh cường đại.

Nguyên nhân Hàn Sâm đến nơi này là do Long Nữ muốn thử thăng cấp lên Đại Đế, nhưng mà nàng lại lại thiếu nguyên liệu nấu ăn giúp nàng thăng cấp.

Long Nữ định triệu hồi nguyên liệu nấu ăn chính cấp Đại Đế mà nàng đã có được, chẳng qua đến cả nàng cũng không nắm được được việc bản thân sẽ triệu hồi ra sinh vậy gì. Thứ duy nhất mà nàng xác định được là, chắc hẳn nó là một sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo, cho nên mới nhờ Hàn Sâm tới giúp đỡ, nàng thật sự không chắc chắn việc mình có thể giết chết sinh vật Thần siêu cấp kia.

Vì để tránh việc dị sinh vật được triệu hồi kia làm hại đến Tí Hộ Sở của bọn họ, vậy nên hai người mới tới tới thảo nguyên Tinh Vân.

“Chuẩn bị xong chưa, ta định triệu hồi đây.” Long Nữ đứng trên thảo nguyên nhìn Hàn Sâm ở bên cạnh rồi hỏi. “Lúc nào cũng được hết.” Hàn Sâm gật đầu nói.

Sau khi nhận được một đáp án khẳng định, Long Nữ lập tức bắt đầu triệu hồi nguyên liệu nấu ăn.

Hàn Sâm đã thấy cảnh Long Nữ triệu hồi nguyên liệu nấu ăn rất nhiều lần, cho dù lúc trước đó chưa gặp được Long Nữ, Xà Thần cũng đã từng mô phỏng cách triệu hồi nguyên liệu nấu ăn của Long Nữ, cho nên Hàn Sâm thấy việc này cũng chẳng có gì xa lạ.

Nhưng mà có vẻ lần này hơi đặc biệt, sau khi Long Nữ bắt đầu nghi thức triệu hồi không lâu, vốn dĩ trời ban trưa vẫn đang nắng chói chang, giờ đây đã lập tức tối sâm lại.

Trên bầu trời xuất hiện từng rặng mây đỏ như máu, nó không chỉ che mất mặt trời, mà còn bao phủ cả hư không, hơn nữa huyết khí cũng đang tung hoành khắp thiên địa.

Hàn Sâm nheo mắt nhìn lên trời cao, chỉ thấy không gian nứt ra thành một lỗ hổng giữa tầng tầng lớp lớp sóng máu, khí tức khủng bố bất tận cũng truyền tới từ trong không gian đứt gãy vặn vẹo khiến trong lòng hắn run rẩy.

Sắc mặt Long Nữ cũng tối sầm lại, mặc dù nàng đã sớm biết mình sẽ triệu hồi ra một dị sinh vật cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mà khí thế tới mức này vẫn khiến nàng cảm thấy rất kinh ngạc.

Chỉ thấy một móng vuốt đỏ thẫm hệt như máu vươn ra từ trong khe nứt không gian kia, sau đó là thân thể màu máu hệt như thế. Sau khi sinh vật kia hoàn toàn chui ra khỏi vết nứt không gian, nó lập tức phát †a một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.

“Grào!”

Hàn Sâm và Long Nữ thấy dị sinh vật này thì đều không khỏi hơi sửng sốt, nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ. Dị sinh vật đó có kích thước bằng một con chó trưởng thành, hơn nữa dáng vẻ rất giống chó sói, chẳng qua bộ lông trải khắp người nó có màu đỏ hệt như bị nhuộm bởi máu vậy.

Sau tiếng hú dài của con Huyết Khuyển kia, nó lập tức xé toạc không gian bổ nhào về phía Long Nữ. Là nguyên liệu nấu ăn được triệu hồi bởi Long Nữ, mục tiêu số một của nó chính là Long Nữ.

Long Nữ coi nó là nguyên liệu nấu ăn, nó cũng coi Long Nữ như một món ăn hệt như vậy.

Con Huyết Khuyển kia toát ra luồng khí tức hung tàn và đẫm máu hệt như một huyết quang, nó lập tức lao đến trước mặt Long Nữ.

Long Nữ hét lên một tiếng, dùng một tay hóa thành nĩa đâm thẳng vào con Huyết Khuyển. Chỉ thấy bóng hình hóa thành chiếc nĩa kia đâm thẳng vào người con Huyết Khuyển ấy, lập tức cố định thân thể của nó trên không trung.

Hết chương 1650.

Chương 1651. Truy sát Huyết Khuyển

Nhưng con Huyết Khuyển đó chỉ bị cố định không đến một phần mười giây, thân thể bị cái nĩa cắm vào ấy đột nhiên tản ra, hóa thành từng con dơi màu máu, sau đó lại bổ nhào về phía Long Nữ một lần nữa.

Long Nữ cũng chẳng phải kẻ yếu ớt, nàng đã thăng cấp lên Đế Linh, đồng thời cũng là một trong những Đế Linh có năng lực mạnh nhất. Mắt thấy những con dơi kia lại lao đến, nàng hét lên một tiếng, bàn tay ấn về phía đám dơi, một cái nồi to đùng rơi từng trên trời xuống nhốt hết đám dơi vào trong đó.

Giây tiếp theo, Long Nữ lật bàn tay lại, một ngọn lửa lập tức bùng lên dưới đáy nồi hệt như đang nổi lửa nấu chín hết đám dơi ở trong nồi vậy.

Mà đám dơi trong nồi cũng tụ lại với nhau hóa thành hình dạng Huyết Khuyển một lần nữa. Nó mạnh mẽ va vào vung nồi rồi bay ra ngoài, bổ nhào về phía Long Nữ một lần nữa.

Long Nữ lập tức triệu hồi một con dao làm bếp và một chiếc chảo khổng lồ hệt như đao và khiên của một chiến sĩ, sau đó cùng đánh một trận với con Huyết Khuyển kia.

Hàn Sâm đứng bên cạnh được mở rộng tầm mắt, đến cả Long Nữ cũng là một dị linh sở hữu nhiều hạch gen hiếm có, các loại hạch gen của Long Nữ còn nhiều hơn cả của Hàn Sâm.

Nhưng mà theo những gì nàng nói thì, thực chất tất cả hạch gen của nàng chỉ là một, trông thì có vẻ rất nhiều, nhưng thực tế thì chỉ được coi là một hạch gen mà thôi. Lúc xếp hạng cũng chỉ lấy được một vị trí chứ không thể tách nhau leo bảng như hạch gen của Hàn Sâm được.

Nhưng dựa vào hạch gen thần kỳ và năng lực mạnh mẽ của bản thân, vậy mà Long Nữ cấp Đế Linh lại bất phân thắng bại với con Huyết Khuyển kia.

Còn vùng thảo nguyên này thì xui xẻo rồi, dưới sức mạnh khủng bố của một người một sói, cả mặt đất hệt như bị cày xới lên vậy, khắp nơi là những rãnh sâu lật tung cả đất, trong phạm vi hàng trăm dặm chẳng có nơi nào còn lành lặnh cả.

Cái nĩa của Long Nữ không thể cố định Huyết Khuyển được, máu bắn tung tóe do dao chém vào người nó cũng sẽ lập tức hóa thành dơi cắn xé Long Nữ, hơn nữa cũng nhanh chóng bay về cơ thể của Huyết Khuyển.

Dường như Huyết Khuyển có thân thể không thể chết được vậy, Long Nữ đã dùng rất nhiều cách mà đều không có hiệu quả gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Long Nữ cũng sẽ thua trận.

Hàn Sâm không hề vội vàng ra tay, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì thân thể hệt như bất tử của con Huyết Khuyển kia. Cho dù hắn ra tay giết nó thì e rằng cũng chẳng có tác dụng gì, tốt nhẫn là tìm ra điểm yếu của con Huyết Khuyển này trước mới được.

Rõ ràng công kích sức mạnh đơn thuần không hề có hiệu quả với Huyết Khuyển, dao làm bếp của Long Nữ đã chém trúng nó mấy lần, cho dù chém bay cả cổ nó thì cũng vô dụng.

Những con dơi lớn nhỏ do máu hóa thành đều nhanh chóng bay về phía cơ thể để lấp đầy vào những vết thương của nó.

Hàn Sâm nhìn một lúc mà vẫn không phát hiện được Huyết Khuyển có điểm yếu gì, nhưng mà Long Nữ ứng phó với nó cũng hơi vất vả. Hàn Sâm suy nghĩ một lúc, hắn triệu hồi Kim Mao Hống ra, cũng tranh thủ thử xem lực chiến đấu hiện tại của Kim Mao Hống như thế nào.

Là một hồn thú tọa ky, thông thường mà nói thì nó không có sức mạnh chiến đấu, nhưng rõ ràng Kim Mao Hống không giống vậy.

Sau khi triệu hồi ra, Kim Mao Hống lập tức gầm to một tiếng, tung bốn móng cắn lao về phía con Huyết Khuyển kia. Tốc độ nó nhanh đến kinh người, thậm chí còn không thua kém con Huyết Khuyển kia.

Huyết Khuyển lắc mình muốn né tránh cú cắn của Kim Mao Hống. Thế nhưng ai mà biết được nó vừa mới ngoác miệng ra, thân thể vẫn chẳng khác gì một con sư tử bình thường, nhưng mà cái đầu và cái miệng lại lập tức trở nên to bằng kích thước của cá một ngôi nhà. Con Huyết Khuyển kia tính toán sai không gian nên bị Kim Mao Hống cắn vào trong miệng rồi bị nhai liên tục.

Âm thanh rộp rộp hệt như tiếng xương cốt bị nhai nát không ngừng vang lên bên tai.

“Ấy, đừng để nó ăn mất, đó là nguyên liệu nấu ăn của ta đó.” Long Nữ vội vàng hét lên, nàng sợ rằng Kim Mao Hống sẽ ăn mất Huyết Khuyển, vậy thì nguyên liệu nấu ăn của nàng cũng đi tong rồi.

Nhưng mà tình cảnh đó không hề xảy ra. Kim Mao Hống vừa mới nhai được mấy cái thì đã thấy từng con dơi một chui ra từ kẽ răng và khóe miệng, leo ra khỏi miệng của Kim Mao Hống.

Sau khi ngưng tụ thành Huyết Khuyển một lần nữa, nó kinh sợ liếc nhìn Kim Mao Hống một cái rồi xoay người xé toạc không gian bay đi, ý đồ muốn chạy trốn.

Tốc độ của Huyết Khuyển cực kỳ nhanh, Long Nữ không tài nào đuổi kịp nó.

“Lên đây.” Hàn Sâm cưỡi Kim Mao Hống xông qua rồi hét một tiếng với Long Nữ.

Long Nữ vội vàng nhảy lên lưng Kim Mao Hống. Sau đó Kim Mao Hống đưa hai người quét qua không gian đuổi theo Huyết Khuyển, tốc độ còn nhanh hơn cả con Huyết Khuyển kia.

Chẳng qua con Huyết Khuyển đó cực kỳ tinh ranh, nó không ngừng thay đổi phương hướng khiến Kim Mao Hống không thể lập tức đuổi kịp nó được.

Long Nữ nhân cơ hội Kim Mao Hống tiếp cập Huyết Khuyển mà chém nó mấy nhát dao, đáng tiếc công kích như vậy vẫn chẳng hề có ảnh hưởng gì đến con Huyết Khuyển kia.

“Ngươi nghĩ ra cách gì để giết nó chưa?” Long Nữ gấp gáp hỏi, bản thân nàng bó tay rồi, chỉ đành cầu cứu Hàn Sâm giúp đỡ thôi.

“Ta cũng chưa nghĩ ra được cách để giết nó, dường như con Huyết Khuyển này có cơ thể bất tử, muốn giết nó không dễ đâu.” Hàn Sâm khẽ lắc đầu, quả thật hắn cũng chưa nghĩ ra cách giết con Huyết Khuyển này.

Long Nữ chỉ có thể tiếp tục thử chém nó, nhưng mà căn bản đều chẳng có tác dụng gì cả, Kim Mao Hống sắp đuổi theo nó cả vạn dặm rồi.

Con Huyết Khuyển kia cứ chạy mãi chạy mãi, bỗng đột nhiên nó lại dừng lại, sau đó quay đầu nhếch mép cười với đám người Hàn Sâm một cái.

Hàn Sâm và Long Nữ nhìn nụ cười của con Huyết Khuyển kia thì giật bắn mình, quả thật rất khó hình dung nụ cười đó kiểu gì: âm hiểm, ác độc, hung tàn, bạo ngược. Rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sởn hết cả da gà.

Kim Mao Hống không hề sợ hãi chút nào, nó tiếp tục lao về phía Huyết Khuyển.

Phía sau lưng Huyết Khuyển chính là vách núi, nhưng nó lại quay người đâm thẳng vào trong vách núi ấy.

Tuy nhiên vách núi kia không hề bị tổn hại chút nào, cứ như là con Huyết Khuyển ấy biết thuật xuyên tường vậy, xuyên thẳng vào trong vách núi.

Kim Mao Hống nhảy lên không trung rồi đâm vào vách núi ấy, thế nhưng cũng hệt như Huyết Khuyển, nó không hề bị vách núi chặn lại, cả thân thể cũng xuyên qua được vách núi.

Hàn Sâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hắn vội vàng dùng Già Thiên Tán che chắn cho cả cơ thể của Kim Mao Hống để đề phòng bị đánh lén.

Bóng tối lóe lên một cái, Hàn Sâm lập tức khôi phục lại được thị lực. Hắn không hề gặp phải công kích gì, nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến cho cả hắn và Long Nữ có chút kinh ngạc.

Cảnh tượng sau khi xuyên qua vách núi không phải là dưới lòng đất, trước mặt bọn họ vẫn là một vùng thảo nguyên, chẳng qua trên vùng thảo nguyên này lại có rất nhiều kiến trúc ngổn ngang hỗn loạn rơi xuống.

Trong đó có nửa tòa tháp cắm ngược trên bãi cỏ, có những cung điện méo xệch bị chôn vùi, khắp nơi trên vùng thảo nguyên này đều là những kiến trúc bằng đá tàn tạ.

Trông có vẻ những kiến trúc này không giống như được xây dựng ở đây ngay từ đầu, nó cứ như bị kẻ nào đó ném bừa bãi hệt như rác rưởi trên vùng thảo nguyên này.

Hàn Sâm không hề nhìn thấy tung tích của con Huyết Khuyển kia đâu nữa. Hắn nhìn bốn phía xung quanh thì phát hiện ra một bức tượng đang bị chôn vùi một nửa trong lòng đất, bức tượng đó trông rất giống một nhân loại.

Đó là bức tượng của một người phụ nữ, trên đỉnh đầu nàng ta đội một chiếc vương miện giống như mặt trời, trong tay cầm một cuốn sách, †ay còn lại thì giơ cao ngọn đuốc qua đầu.

Ngoài ra thì bốn phía xung quanh còn có một vài tượng đá khác, nhưng đa số đều đã bị vỡ hỏng.

Hàn Sâm nhìn thấy kiến trúc và bức tượng kia thì không khỏi nhíu mày, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Phong cách của kiến trúc bằng đá và bức tượng bằng đá này gần như giống hệt với những công cụ bằng đá mà trước kia hắn từng thấy trong sơn cốc, đến cả chất liệu đá cũng không khác biệt là bao.

Hết chương 1651.

Chương 1652. Thủ linh

Cái mũi Kim Mao Hống ngửi ngửi trên mặt đất cứ như là đang truy tìm tung tích con Huyết Khuyển kia, sau đó đuổi về phía trước.

Khắp nơi xung quanh đây đều là kiến trúc bằng đá vỡ vụn, Hàn Sâm càng nhìn càng nhíu mày. Kim Mao Hống không ngừng tiến tới phía trước trong đống đổ nát, đi hơn một trăm dặm thì phát hiện trên thảo nguyên phía trước cắm rất nhiều bia đá ngổn ngang lộn xôn.

Những bia đá kia đều nghiêng nghiêng ngả ngả, thậm chí một số còn cắm ngược ở trên cỏ, song đám người Hàn Sâm thấy rằng chỉ có duy nhất kiến trúc bằng đá này là còn tồn tại chữ viết.

Hàn Sâm kêu Kim Mao Hống tạm thời dừng lại, bởi vì phải đánh hơi cho nên Kim Mao Hống chạy cũng không nhanh lắm, nếu tiếp tục đuổi thì chỉ sợ cũng rất khó đuổi kịp con Huyết Khuyển kia.

‘Tâm mắt Hàn Sâm đánh giá một tấm bia đá gần nhất, chỉ thấy trên tấm bia đá có khắc văn tự rất xa xưa, đúng là văn tự cổ đại trước đây mà hắn đã từng học.

Bia đá bị thiếu một phần, thế nhưng phần lớn chữ viết vẫn còn có thể nhìn được.

“Ymer, bại vong.”

Hàn Sâm xem mà đầu đầy hỏi chấm. Trên tấm bia này chỉ có một cái tên và hai chữ “bại vong”, trừ cái đó ra không đầu không đuôi, nói là mộ bia thì không giống, nói là bia công đức thì cũng không có kiểu viết như vậy.

Hàn Sâm khó hiểu nhìn mãi, không biết Ymer này là ai.

Hàn Sâm đảo mắt nhìn một tấm bia đá khác cách đó không xa, chỉ thấy phía trên viết năm chữ “Veles bại vong”, ngoại trừ cái tên không giống ra thì những thứ khác hoàn toàn tương tự.

Hàn Sâm nhịn không được khẽ nhíu mày, lại nhìn mấy bia đá khác, quả nhiên phía trên đều là từng cái tên, đằng sau cũng có hai chữ bại vong.

“Cơ… bại vong… Gautama… bại vong… Marily… bại vong… Khương… bại vong… Brahma… bại vong… Zeus… bại vong…”

Từng cái tên đơn giản khắc ở trên tấm bia đá tàn tạ không có bất kỳ điểm gì đặc biệt, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thê lương giống như xuyên qua thời không cùng với âm thanh bi thương vô cùng vô tận quanh quẩn trên tấm bia đá.

Hàn Sâm không biết những cái tên này thuộc về sinh vật gì, cũng không biết bọn họ thua trận ở nơi nào, ngoại trừ cái tên ra thì những sinh vật này không hề để lại thứ gì cả.

Sau khi đi qua những tấm bia đá vỡ vụn kia thì phía đằng sau xuất hiện một tòa cung điện bằng đồng. Tính ra thì cung điện ấy còn tương đối hoàn hảo, mặc dù phía trên mặt có rất nhiều vết tích, thế nhưng chưa có chỗ nào thật sự bị nứt ra.

Toàn bộ cung điện làm bằng đồng trông vẫn còn nguyên vẹn, chẳng qua do bị nện xuống thảo nguyên này, cho nên một bên đã lún xuống nghiêm trọng, một nửa bức tường còn lún vào bên trong bùn đất.

Kim Mao Hống đánh hơi thấy mùi. Nó đi đến trước cổng chính cung điện bằng đồng rồi gầm rú vào bên trong đó giống như đang nói với Hàn Sâm rằng con Huyết Khuyển kia đang ở bên trong.

Hàn Sâm quan sát cung điện bằng đồng kia, chỉ thấy phía trên cửa đồng lớn có tấm biển được khắc ba chữ “Anh Linh Điện”.

“Không biết vì sao trong lòng ta có chút dự cảm không lành.” Long Nữ nhìn cung điện bằng đồng rồi nói.

Hàn Sâm gật gật đầu, trong lòng của hắn cũng mơ hồ có chút cảm giác bất an, Động Huyền Khí Tràng khó mà xuyên qua bên trong cung điện, cũng không biết liệu có phải con Huyết Khuyển kia đang ở bên trong cung điện thật hay không.

“Dị sinh vật mà ngươi triệu hồi đến từ đâu vậy?” Hàn Sâm nhìn về phía Long Nữ rồi hỏi.

Long Nữ cười khổ nói: “Ta cũng không biết, việc triệu hồi nguyên liệu nấu ăn của ta đều là ngẫu nhiên cả, có thể triệu hồi ra thứ gì thì ngay cả bản thân ta cũng không biết, ta cũng không biết bọn chúng đến từ đâu.”

Nói xong, Long Nữ lại liếc mắt nhìn Anh Linh Điện rồi nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy không đúng lắm, nơi này có gì đó rất kỳ lạ, chúng ta nên đi thôi, sau này vẫn còn cơ hội.”

Hàn Sâm đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cánh cửa lớn của Anh Linh Điện vốn được đóng chặt lại tự động mở ra, để lộ một khe hở rộng bằng một thước.

Hàn Sâm và Long Nữ đều cảnh giác nhìn cửa đồng lớn, Kim Mao Hống khẽ gầm gừ về phía ấy.

Bộp!

Một bàn tay đột nhiên vươn ra ngoài từ bên trong cửa lớn, áp vào thành cửa.

Ánh mắt Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm lấy cạnh cửa đồng kia. E rằng bàn tay ấy đã không thể dùng từ “tay” để hình dung nữa rồi, nó càng giống như một bộ xương vuốt hơn.

Mặc dù nó vẫn còn duy trì hình thái bàn tay, thế nhưng da thịt phía trên đã hoàn toàn khô héo dính vào xương, đầy nếp nhăn nheo như vỏ cây

khô, trên mặt còn hiện lên sắc xanh trắng mang đến cho người ta một loại cảm giác tĩnh mịch.

Bàn tay kia nắm lấy cạnh cửa đồng, chầm chậm kéo cửa đồng ra.

Cùng với việc cửa đồng từ từ mở ra, Hàn Sâm có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng bên trong cánh cửa. Phần có thể nhìn thấy được đều trống rỗng, ngoại trừ một cây cột đồng chống đỡ lấy cung điện ra thì chẳng còn thấy thứ gì nữa.

Khi cánh cửa đồng kia được bàn tay ấy kéo ra gần hết, cuối cùng Hàn Sâm cũng thấy rõ được chủ nhân của bàn tay kia.

Đó là một sinh vật mặc áo choàng đen, ngoại trừ cái tay hắn vươn ra bên ngoài kia ra thì toàn bộ thân thể đều bao bọc ở bên trong áo choàng màu đen. Vả lại ngoài việc nhìn thấy kẻ đó có dáng vẻ của một con người ra thì không thể nhìn thấy thứ gì khác nữa.

Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm hạ xuống người hắn, thế nhưng lại chẳng cảm nhận được gì. Người bên trong áo choàng màu đen kia cứ như là một người chết, trong thân thể không còn một chút khí tức nào.

“Nếu đã đến rồi thì hãy vào đi.” Người mặc áo choàng kia mở cửa đồng ra, sau đó thì đứng ở bên trong cửa cứ như đang nhìn đám người Hàn Sâm, phát ra một thứ âm thanh như kim loại ma sát khiến người †a run sợ.

“Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?” Trong lòng Hàn Sâm cảnh giác, nhìn người mặc áo choàng kia rồi hỏi.

“Ta đã là một người chết, sớm không còn tên. Nếu như nhất định phải có một cái xưng hô, vậy thì ngươi cứ gọi ta người thủ linh đi.” Giọng nói của người mặc áo choàng vẫn khiến người cảm thấy run rẩy hệt như cũ.

Chẳng qua thời điểm hắn nói chuyện thì vẫn cúi đầu, toàn bộ gương mặt đều giấu trong bóng tối dưới áo choàng hệt như một u linh trong mộ địa.

“Người thủ linh? Ngươi đang thủ linh vì ai vậy?” Hàn Sâm nghe thấy cái †ên này thì càng cảm thấy chẳng tốt lành gì, cho nên không hề bước về phía trước.

“Ta thủ linh không vì bất kỳ kẻ nào cả.” Người thủ linh ấy lạnh nhạt nói.

Hàn Sâm nhíu mày nhìn người thủ linh. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ lay động, hắn chỉ vào những bia đá kia rồi hỏi: “Chẳng lẽ thứ ngươi trông coi chính là bọn họ ư?”

Người thủ linh phát ra tiếng cười khà khà quái dị: “Đúng, mà cũng không đúng. Ta trông coi bọn họ, nhưng cũng không phải bọn họ.” “Ngươi có ý gì đây?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi.

“Mời vào xem thử, ngươi tự khắc sẽ hiểu thôi.” Người thủ linh kia vẫn cười quái dị rồi nói.

“Bất kể là ngươi trông coi thứ gì thì ta cũng không có hứng thú.” Hàn Sâm nói xong rồi võ Kim Mao Hống, Kim Mao Hống lập tức muốn quay đầu đi.

Nơi này để lộ ra một luồng sức mạnh quỷ dị, mặc dù Hàn Sâm tự thấy mình đã là kẻ bất khả chiến bại trong Tí Hộ Sở thứ tư, thế nhưng trong Tí Hộ Sở thứ tư có rất nhiều hiện tượng kỳ lạ đến từ những nơi khác, Hàn Sâm cũng không dám đảm bảo chắc chắn bản thân thật sự có thể giết hết tất cả.

Ít nhất sau khi gặp Ngao Dạ, hắn đã không cho rằng bản thân mình vô địch nữa.

“Nếu đã đến rồi, không vào nhìn một chút mà đã muốn đi rồi sao?” Người thủ linh đó âm trầm nói một câu.

Hàn Sâm phớt lờ hắn, tiếp tục thúc giục Kim Mao Hống chạy đi. Thế nhưng Kim Mao Hống càng chạy lại càng chậm, cứ như phía sau có một sức mạnh to lớn nắm nó kéo lại. Không ngờ rằng thân thể Kim Mao Hống bị kéo lùi trở lại, đến cả Hàn Sâm và Long Nữ trên lưng cũng cùng bị ngã vào bên trong cung điện bằng đồng.

Hết chương 1652.

Chương 1653. Kẻ thất bại

Hàn Sâm lập tức triệu hồi ra Kim Văn Bá Thuẫn và Cát Liệt Đao, đồng thời biến thân thành Đồ Lục Giả. Hắn gầm lên một tiếng, Cát Liệt Đao trong tay mang theo sức mạnh vô cùng kinh khủng chém về phía người thủ linh.

Cát Liệt Đao cắt vào bên trong thân thể người thủ linh trong nháy mắt, thế nhưng người thủ linh hệt như u linh thật sự, thân thể ở dưới đao dần dần phai nhạt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Hàn Sâm ngẩng đầu dò xét xung quanh, thế nhưng ánh mắt vừa quét tới lại khiến hắn hơi sững sờ.

Chỉ thấy trên vách tường bốn phía đại điện bằng đồng thờ phụng rất nhiều chiến giáp thủy tinh. Trên bề mặt những bộ giáp tinh thể kia hoặc ít hoặc nhiều đã có chút vết tích, từng vết đao vết kiếm giăng khắp nơi trông giống như đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến vô cùng tàn khốc.

Thậm chí Hàn Sâm còn có thể cảm nhận được chiến ý bất diệt đang thiêu đốt bên trên khôi giáp tinh thể ấy như thể ý chí của nó vẫn đang chinh chiến không ngừng nghỉ trên chiến trường, cháy hết mình trong những trận chiến bất tận.

Cả đại điện bao trùm trong chiến ý bất khuất. Đứng giữa đại điện trống trải, Hàn Sâm cảm nhận được một loại cảm giác như đưa thân mình vào trong thiên quân vạn mã chém giết khốc liệt, như thể áo giáp tinh thể kia vẫn đang cùng đồng hành với chủ nhân của nó tàn sát đẫm máu trên chiến trường.

Điều mà Hàn Sâm kinh ngạc nhất chính là, những chiếc áo giáp này trông giống hệt chiến giáp gen hắn chiếm được từ chỗ Tina. Mặc dù hình dạng và tính chất có chút gì đó khác biệt, dường như có được sức mạnh khác nhau, thế nhưng trên bản chất lại rất giống.

“Không phải những thứ này đều là chiến giáp gen đấy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm vô cùng sợ hãi.

Bóng dáng người thủ linh quỷ dị xuất hiện ở phía trước một bộ áo giáp màu xanh quấn quanh lôi điện, nhìn chiến giáp kia rồi nói: “Đây là chiến giáp gen thuộc về Zeus, hắn đi ra ngoài mười lăm ngày, cuối cùng vẫn thất bại rồi chết.”

Nói xong, người thủ linh lại nhìn về phía một bộ chiến giáp khác đỏ thâm như máu ở bên cạnh: “Đây là chiến giáp gen thuộc về Khương, hắn đi ra ngoài mười chín ngày, thế nhưng vẫn thất bại rồi chết…”

Mỗi lần người thủ linh đi qua một bộ áo giáp thì đều giới thiệu chủ nhân của nó. Những cái tên đó về cơ bản Hàn Sâm đều đã nhìn thấy bên trên những bia đá ở bên ngoài rồi.

Hơn nữa người thủ linh cũng nói rõ ràng rằng đây đều là chiến giáp gen, điều này khiến trong lòng Hàn Sâm càng thêm giật mình.

Sau khi giới thiệu xong một bộ áo giáp cuối cùng, người thủ linh quay sang nhìn đám người Hàn Sâm rồi cười khặc khặc một quái dị nói: “Bọn họ đều là anh hùng, nhưng cũng đều là kẻ thất bại, cuối cùng bọn họ vẫn chưa thể thật sự đi ra ngoài, chỉ có thể mang theo sỉ nhục và không cam lòng an nghỉ tại nơi đây.

“Đi ra ngoài như lời ngươi nói có ý gì?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm người thủ linh hỏi.

“Đương nhiên có nghĩa là đi ra khỏi Tí Hộ Sở.” Người thủ linh thờ ơ đáp lại một câu, sau đó lại chỉ vào những chiến giáp gen kia rồi nói: “Chủ nhân của chiến giáp gen đã chết, thế nhưng chiến giáp gen thì chưa. Nếu như có thể lấy được công nhận của nó thì ngươi có thể điểu khiển được nó. Mặc dù bọn chúng đều là những kẻ thất bại, thế nhưng chúng lại có một trái tim bất bại, vẫn khát vọng được bước trên chiến trường một lần nữa.”

“Ngươi muốn đưa bọn nó cho chúng ta?” Hàn Sâm giật mình nhìn người thủ linh. Đáng lẽ hắn còn cho rằng sẽ có một trận chiến lớn, thế nhưng xem ý tứ của người thủ linh kia, chẳng những sẽ không động thủ với bọn họ, còn có thể đưa chiến giáp gen cho bọn họ.

“Chỉ cần ngươi có thể mang chúng đi thì có thể mang theo tất cả, dù gì cũng là mấy thứ phế phẩm vô dụng bỏ đi” Giọng điệu của người thủ linh vẫn khiến hai hàm răng người ta phải va lập cập vào nhau hệt như trước đó.

“Vậy thì ta không khách khí nữa.” Hàn Sâm thật sự không khách khí, đưa tay ôm lấy một bộ chiến giáp gen bên cạnh.

Người ngoài không biết uy lực của chiến giáp gen, song Hàn Sâm lại hiểu rõ. Trong mắt của hắn, quả thực một tòa cung điện bằng đồng nho nhỏ này chính là một bảo khố khổng lồ, e rằng cả Liên Minh cũng không đáng giá đến như vậy.

Hàn Sâm ôm lấy chiếc áo giáp toàn thân đỏ thẫm như máu kia, nó chính là chiến giáp gen thuộc về Khương bên trong giới thiệu của người thủ linh.

Phía trên chiến giáp gen có hơn bảy mươi vết tích, có vết kiếm có vết đao, thậm chí có vết tích đã xuyên qua hai mặt trước sau chiến giáp gen, nhưng mà cuối cùng nó vẫn không bị chém đứt.

Bình Luận (0)
Comment