Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 131 - Chương 1679. Phân Giải Và Tái Tạo

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Cánh cổng đá tách ra, thần quang bên trong tuôn trào như một dải tinh hà bao trùm lấy Cổ Ma và Hàn Sâm, kéo hai bọn họ vào trong cánh cổng đá ngay tức thì.

Hết chương 1678.

Chương 1679. Phân giải và tái tạo

“Xong rồi!” Nhìn thấy Hàn Sâm và Cổ Ma cùng bị hút vào bên trong cánh cổng Thần Giới, Cố Khuynh Thành biến sắc.

Cánh cổng Thần Giới là thông đạo chỉ xuất hiện khi Bán Thần muốn tới Tí Hộ Sở thứ năm. Thông đạo này chỉ dành cho bản thân sinh vật thăng cấp, sức mạnh ở bên trong đó ngoài việc tấn công người thăng cấp ra còn dùng để tiến hành lễ rửa tội và tái tạo lại sức mạnh của cơ thể.

Bởi vì nó được tạo ra dành cho người thăng cấp, thuộc tính và sức mạnh của lễ rửa tội và tái tạo đều hoàn toàn khớp với người thăng cấp.

Ví dụ như một người thăng cấp hệ hỏa, lúc ở bên trong cánh cổng Thần Giới sẽ gặp phải lễ rửa tội và tái tạo chứa đựng sức mạnh hệ hỏa. Người mang sức mạnh hệ hỏa cũng có thể phát huy ưu thế của mình đến mức tối đa, cơ hội hoàn thành lễ rửa tội và tái tạo cũng lớn hơn nhiều.

Thế nhưng nếu như một người mang sức mạnh hệ thủy tiến vào cánh cổng Thần Giới do một sinh vật hệ hỏa mở ra, vậy thì người đó cũng phải nhận lấy lễ rửa tội và tái tạo của sức mạnh hệ hỏa, hoàn toàn không có khả năng thành công được.

Cho nên Cố Khuynh Thành mới kinh hãi khi nhìn thấy Hàn Sâm cùng bị hút vào trong cánh cổng Thần Giới.

Mặc dù không biết rốt cuộc Cổ Ma có thuộc tính gì, nhưng mà có thể chắc chắn rằng thuộc tính của hắn, hoặc là cực kỳ phức tạp, hoặc là cực kỳ hiếm thấy, khác biệt hoàn toàn với thuộc tính của Hàn Sâm.

Sau khi Hàn Sâm tiến vào bên trong đó, khả năng còn sống sót cực kỳ mỏng manh.

Tỷ lệ Bán Thần bình thường thành công thăng cấp tới Thần cực kỳ thấp, có khi cả vạn người cũng chưa chắc có lấy một người thành công. Bây giờ Hàn Sâm tiến vào cánh cổng Thần Giới của người khác, hơn nữa còn là cánh cổng Thần Giới của một cường giả khủng bố như Cổ Ma, khả năng sống sót lại càng thêm mỏng manh hơn.

“Cha!” Thấy cánh cổng Thần Giới sắp đóng lại sau khi hút lấy Hàn Sâm và Cổ Ma vào bên trong, Bảo Nhi bay lên trời rồi xông vào bên trong cánh cổng đá đó trước khi nó đóng lại.

Ầm ầm!

Cổng đá đóng lại, dần dần biến mất khỏi hư không, rất nhiều dị tượng cũng tiêu tán không thấy đâu nữa.

“Ông chủ và tiểu thư Bảo Nhi sẽ không sao chứ?” Miên Dương ngơ ngác hỏi.

Cố Khuynh Thành không đáp lại mà chỉ rút Thuần Quân Cổ Kiếm ra, sát khí đằng đằng lao về phía những cường giả cấp Thủy Tổ đang thoi thóp kia.

Tuy rằng mấy cường giả cấp Thủy Tổ có thực lực mạnh mẽ, chưa bị Cổ Ma giết chết, thế nhưng cũng không còn lại chút năng lực chiến đấu gì.

Thấy Cố Khuynh Thành sát khí đằng đằng lao tới, ai nấy đều hoảng hồn kinh hãi, giãy dụa muốn chạy trốn. Thế nhưng cơ thể của bọn họ đã bị Cổ Ma hút gần hết, làm sao có thể chạy thoát khỏi tay của Cố Khuynh Thành được nữa.

Đường kiếm nhẹ bằng xẹt qua, đầu của một Thủy Tổ bay lên không trung.

“Nếu ngươi dám giết ta, chắc chắn Thái Âm tộc sẽ tiêu diệt cả tộc ngươi.” Thái Âm Thủy Tổ ngoài mạnh trong yếu hét lên.

Cố Khuynh Thành không quan tâm, nàng lại chém một nhát nữa, Thái Âm Thủy Tổ lập tức bị bổ thành hai nửa.

Miên Dương và Thanh Ngưu cùng xông lên rồi ngoan độc dùng hai chân dẫm đạp thi thể của Thái Âm Thủy Tổ, mắng mỏ: “Thứ mắt chó

_,

nhà ngươi cũng dám tới gây họa cho Tí Hộ Sở Ly Ảnh bọn ta cơ đấy. “Để ta đạp hắn bằng hai chân, báo thù cho ông chủ.”

Hàn Mộng Nhi với vẻ mặt đầy sát khí cũng lao tới, mũi tên bay vút qua không trung bắn thẳng vào lồng ngực của một Thủy Tổ khác.

Hàn Mộng Nhi kéo cung tiếp tục bắn, mục tiêu được lựa chọn kế tiếp là chủ Thần Vực, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại ngăn nàng lại. Hàn Sâm đã nói cho Cố Khuynh Thành biết thân phận thật sự của Hàn Mộng Nhi, cũng đặc biệt dặn dò Cố Khuynh Thành, nếu như Hàn Mộng Nhi định đối đầu với chủ Thần Vực thì phải ngăn nàng lại.

Chủ Thần Vực có thể chết trong tay bất cứ ai, thế nhưng không thể trong tay Hàn Mộng Nhi được.

Vậy nên Cố Khuynh Thành mới ngăn Hàn Mộng Nhi lại, không để nàng bắn chết chủ Thần Vực.

Chủ Thần Vực đang chật vật chạy trốn về phía xa xa, Cố Khuynh Thành do dự một lúc, không hề truy sát hắn, để hắn kéo theo cơ thể tàn tạ chầm chậm chạy mất.

Cơ thể của chủ Thần Vực đã bị phân giải quá nhiều, cho dù quay về được thì e rằng cũng không thể dấy lên sóng gió gì nữa.

Điều quan trọng nhất là, Cố Khuynh Thành cũng muốn giữ lại cho hắn một cái mạng để cho mọi người biết được Tí Hộ Sở Ly Ảnh của bọn họ không hề giết sinh linh của các tộc, mà đó là kiệt tác của Cổ Ma, tránh cho sau này các tộc tới Tí Hộ Sở Ly Ảnh gây rắc rối.

Bây giờ Hàn Sâm không rõ sống chết, cũng không có ai điều khiển được tấm Chiếu Thiên Cổ Kính nữa, nhỡ đâu các tộc thật sự liên thủ với nhau tới đây báo thù thì Tí Hộ Sở Ly Ảnh chắc chắn không giữ được, bọn họ đã không còn thứ gì để có thể chống lại cường giả của các tộc nữa rồi.

Chẳng qua Cố Khuynh Thành cũng không không quan tâm lắm đến những Thủy Tổ mà nàng đã giết. Nếu như có mấy tộc qua đây thì nàng, Tiểu Hồng Mã và Hàn Mộng Nhi liên thủ lại cũng đủ để ứng phó được.

Hơn nữa nếu như không tạo dựng một uy danh thì người đời sẽ cảm thấy có thể thoải xâm chiếm Tí Hộ Sở Ly Ảnh, không cần phải trả bất kỳ cái giá gì, vậy thì sau này Tí Hộ Sở Ly Ảnh sẽ không ngừng gặp phiền phức.

Trận chiến ở Tí Hộ Sở Ly Ảnh khiến cả Tí Hộ Sở thứ tư phải chấn động.

Các tộc đều căm hận Cổ Ma hèn hạ đê tiện kia, cũng kinh ngạc với sức mạnh của Hàn Sâm và Tí Hộ Sở Ly Ảnh.

Bởi vì hầu hết cường giả các tộc đều bị Cổ Ma hãm hại, cho nên không một ai tới gây phiền phức cho Tí Hộ Sở Ly Ảnh cả. Cũng chủ yếu vì cái †ên Cố Khuynh Thành và Nữ Thần Tử Vong quá đáng sợ, hơn nữa mấy vị Thủy Tổ của các tộc cũng đã bị Cố Khuynh Thành giết hết, cho nên không một ai dám tới kiếm chuyện.

Hai cuộc đại chiến liên tiếp đã làm tổn hại nghiêm trọng đến nguyên khí của Tí Hộ Sở thứ tư, cho nên giờ đây Tí Hộ Sở thứ tư tạm thời bước vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức tương đối hòa bình.

Hàn Sâm bị hút vào cánh cổng Thần Giới cùng với Cổ Ma, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc.

Ban đầu hắn còn chưa tính toán đến việc bản thân cũng bị hút vào trong cánh cổng Thần Giới, bởi vì một quyền kia của hắn đã tính đúng đến thời điểm Cổ Ma không còn năng lực phản kháng, đáng lẽ đã phải bị giết ngay lập tức mới đúng.

Thế nhưng ai mà biết được con lừa trắng kia lại bất chấp tính mạng dùng cơ thể mình thay Cổ Ma chặn lấy quyền đó, giúp Cổ Ma mở được cánh cổng Thần Giới.

“Vậy mà vẫn có kẻ tình nguyện bán mạng vì cái tên ác độc như Cổ Ma cơ đấy, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.” Hàn Sâm thầm cảm thán.

Tuy nhiên đã không còn thời gian để hắn bộc lộ cảm xúc gì nữa rồi. Giây phút bị cuốn vào cánh cổng Thần Giới kia, Hàn Sâm chỉ cảm thấy dường như cả cơ thể mình bị rơi vào trong một chảo dầu vậy.

Tế bào khắp cơ thể lập tức nổ tung, dường như sắp bóc tách ra khỏi người hắn.

Tất cả giác quan đều không có tác dụng ở nơi này, đừng nói là thị lực, đến cả giác quan thứ tám của hắn cũng vô dụng, thân thể bị phân giải ra từng chút một.

Bây giờ Hàn Sâm đang ở trong một trạng thái vô cùng kỳ lạ. Hắn cảm thấy dường như linh hồn của bản thân đang tách rời, phân giải dưới sức mạnh khủng bố này cứ như hắn không còn quan hệ gì với hắn nữa vậy.

Sức mạnh đáng sợ của cánh cổng Thần Giới phân giải hắn từng chút một. Từ máu thịt, xương cốt, nội tạng, não bộ… tất cả đều biết mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một dòng phân tử tựa như chất lỏng được sinh ra sau khi bị phân giải.

Mà ý thức của Hàn Sâm, hay nói cách khác là linh hồn, cũng đang ở trong dòng phân tử đó, dần biến mất hệt như chẳng có liên quan gì đến hắn.

Hàn Sâm chỉ từng nghe nói rằng đây quá trình tái tạo lại thân thể, nhưng phương pháp tái tạo cụ thể như thế nào thì hắn chưa thử bao giờ.

Đột nhiên bốn hạch gen là Tinh Hạch, Chân Huyết, Kim Tệ và Già Thiên Tán đồng loạt bay ra, hạ xuống dòng chảy phân tử kia.

Dòng phân tử ấy gắn chặt với bốn hạch gen, Hàn Sâm mơ hồ nhận ra rằng, dường như những hạch gen đó muốn hóa thành thân thể của hắn để tái tạo lại linh hồn và thể xác.

Cũng đúng lúc này, sức mạnh trong cánh cổng Thần Giới đột nhiên thay đổi. Sức mạnh phân giải trở thành sức mạnh tái tạo, chắc hẳn nó chính là thứ sức mạnh để tái tạo lại thân thể. Thế nhưng sau khi nó rơi xuống dòng phân tử và bốn hạch gen thì lại sản sinh ra tính phá hoại cực kỳ mạnh tới dòng phân tử và hạch gen của Hàn Sâm.

Cuối cùng những nhược điểm của việc thuộc tính không tương thích cũng xuất hiện rồi.

Hết chương 1679.

Chương 1680. Thăng cấp thành công

Một luồng sức mạnh cuốn vào trong hồn hải khiến cho tất cả thú hồn và hạch gen cùng nhận lấy sức mạnh tái tạo.

Hàn Sâm thầm kêu khổ, trước đó hắn đã từng nghe người khác nói rằng, tốt nhất lúc thăng cấp đừng mang theo thú hồn hay hạch gen nào khác. Mà lần này hắn còn chưa chuẩn bị gì đã bị kéo vào trong, cũng chưa kịp để lại mấy thứ đó, cho nên lúc này chúng cũng bị sức mạnh đó tẩy rửa và tái tạo.

Nhưng vì thuộc tính không tương thích, cho nên thú hồn và hạch gen đều phải gánh chịu tổn thương rất nặng nề dưới sức mạnh xung kích. Mấy thú hồn và hạch gen cấp thấp cũng lập tức bị hủy diệt bởi sức mạnh đó.

Rõ ràng đó là sức mạnh tái tạo lại thân thể, thế nhưng nó lại đem đến cho Hàn Sâm một mối tai họa khổng lồ. Mấu chốt là nếu như không có sự tham dự của sức mạnh tái tạo thì cơ thể của hắn hoàn toàn không thể tái tạo lại được. Dưới tình huống này, dòng phân tử không ngừng chảy mất. Đáng lẽ hạch gen sẽ hóa thành cơ thể của hắn kia, giờ đây cũng đang chịu tổn thương nặng nề bởi sức mạnh tái tạo, không thể nào hóa thành thân thể của hắn được.

Giây phút Hàn Sâm cho rằng mình tiêu đời rồi thì đột nhiên lại cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ được tuôn ra từ bên trong hồn hải. Sức mạnh kỳ lạ đó được chảy ra từ áo giáp tinh thể màu đen hệt như một lớp màng bảo vệ, bảo vệ lấy hạch gen và dòng phân tử của Hàn Sâm, đồng thời cũng bảo vệ cả hồn hải.

Thế nhưng sức mạnh ấy chỉ có thể bảo vệ giúp cho hạch gen, thú hồn và dòng phân tử không bị tổn hại chứ không thể thúc đẩy cơ thể Hàn Sâm hoàn toàn tiến hóa được.

Bởi vì thuộc tính không tương thích, cho nên sức mạnh tái tạo không hề có tác dụng gì với Hàn Sâm.

Hàn Sâm bất lực, tiến vào cánh cổng Thần Giới của một kẻ khác mà chưa chết thẳng cảng là do thân thể và hạch gen của hắn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mà việc lợi dụng sức mạnh tái tạo thì trông có vẻ gần như không có khả năng lắm.

“Chẳng lẽ ta phải dùng trạng thái này rồi tiến vào vũ trụ Liên Minh hả? E rằng lúc đó đến cả mẹ cũng không nhận ra ta mất.” Trong lòng Hàn Sâm thầm cười khổ.

“Cha!” Đúng lúc này, Hàn Sâm nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ. Hắn không hề nhìn thấy Bảo Nhi vào cùng hắn, cho nên cùng lúc vui mừng thì cũng có chút lo lắng, hắn sợ Bảo Nhi sẽ bị thương bởi sức mạnh của cánh cổng Thần Giới này.

Hắn muốn nói gì đó, thế nhưng lại không thể nói được. Bây giờ hắn chỉ còn sót lại một dòng phân tử và ý thức, hoàn toán không thể nói chuyện giao lưu với Bảo Nhi được.

Au”

“Cha ơi, Bảo Nhi tới giúp ngươi đây.” Hàn Sâm lại nghe thấy giọng nói của Bảo Nhi truyền tới, trong lòng hắn đang thắc mắc không biết nàng giúp mình kiểu gì thì đột nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh lạ kỳ đang tiến vào bên trong dòng phân tử của hắn.

Sau khi sức mạnh ấy chảy vào trong dòng phân tử, sức mạnh của áo giáp tinh thể màu đen không hề ngăn cản nó lại mà mặc nó dung hòa vào trong dòng phân tử của Hàn Sâm.

Giây phút mạnh ấy hoàn toàn dung hòa với dòng phân tử, sức mạnh của áo giáp tinh thể màu đen lại lui ra, sức mạnh tái tạo tiếp tục xông vào bên trong dòng phân tử.

Nhưng lần này lại hơi khác, sức mạnh tái tạo không hề gây tổn hại đến dòng phân tử mà còn đang dung hòa vào bên trong đó, phát huy hiệu quả của sức mạnh tái tạo khiến dòng phân tử của Hàn Sâm bắt đầu được tái tạo lại.

Có sự tham dự của sức mạnh tái tạo, bốn hạch gen cũng bắt đầu dung hòa và tái tạo lại.

Bùm!

Bên trong hồn hải, hạch gen Cát Liệt Đao không thể chịu nổi sức mạnh nữa mà lập tức nổ tung, hóa thành tro bụi.

Bùm!

Thú hồn Đồ Lục Giả cũng nổ tung vì không thể gánh gồng được sức mạnh tái tạo nữa.

Bên trong hồn hải vang lên tiếng nổ liên miên không dứt, một lượng lớn hạch gen và thú hồn mà Hàn Sâm mang theo bên người đều nổ tung cả.

Đó không phải là vì sức mạnh của áo giáp tinh thể màu đen không thể bảo vệ được chúng, mà là sau khi thân thể Hàn Sâm bắt đầu tái tạo lại, những thú hồn và hạch gen kia cũng bắt đầu bị trục xuất khỏi hồn hải.

Bản thân Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống rất mạnh cho nên không hề bị sức mạnh tái tạo ép đến nổ tung trong hồn hải, thế nhưng chúng cũng đều bị trục xuất ra ngoài, mất đi liên hệ với ý thức của Hàn Sâm.

Đột nhiên hạch gen Thần bay ra khỏi hồn hải, lao vào trong dòng phân tử của Hàn Sâm rồi bắt đầu dung hòa với dòng phân tử hệt như bốn hạch gen bản mệnh kia.

Sau khi năm hạch gen tan chảy, chúng dung hòa làm một vào trong dòng phân tử rồi bắt đầu định hình lại.

Dưới góc nhìn của Thượng Đế, việc cơ thể bản thân được tái tạo lại là một loại cảm giác vô cùng kỳ dị. Các phần trên cơ thể như máu, thịt, xương, tóc, gan, lá lách, phổi, thận… đều đang trong một quá trình tiến hóa và tái tạo lại vô cùng kỳ diệu.

Cùng với việc dần hoàn thành việc tái tạo lại cơ thể, các giác quan cũng dần quay trở lại trên người Hàn Sâm.

Thế nhưng bên trong không gian kỳ lạ này, Hàn Sâm không hề cảm nhận được mọi thứ ở bên ngoài, hắn chỉ có thể cảm nhận được cơ thể của chính bản thân mình.

Cơ thể mới được sinh ra vừa có cảm giác thân thuộc, cũng vừa có cảm giác xa lạ. Hàn Sâm có thể chắc chắn rằng quả thật đây là cơ thể của hắn, thế nhưng dường như lại cảm thấy có gì đó khang khác.

Giây phút cơ thể được tái tạo lại một cách hoàn chỉnh, cuối cùng Hàn Sâm cũng khôi phục lại được quyền khống chế thân thể và hồn hải của mình.

Thế nhưng áo giáp tinh thể màu đen vẫn chẳng có động tĩnh gì, Hàn Sâm suy nghĩ chốc lát những cũng không thể liên hệ được với nó, trong lòng không khỏi hơi thất vọng.

Đáng lẽ hắn còn cho rằng sau khi thăng cấp tới cấp Thần, bản thân hắn có thể không chế được áo giáp tinh thể màu đen này, nhưng bây giờ xem ra vẫn không thể được.

Bây giờ trong cả hồn hải của hắn chỉ còn sót lại mỗi áo giáp tinh thể màu đen và áo giáp tinh thể màu trắng đoạt được từ tay Tina.

Áo giáp tinh thể màu đen không thể bị khống chế, thế nên Hàn Sâm lại vận chuyển Vật Ngữ Gen, chiếc áo giáp tinh thể màu trắng kia nghe thấy lời triệu hồi của hắn thì bay ra khỏi hồn hải, bao bọc lấy cơ thể hắn.

Giây phút mặc lên mình chiếc áo giáp tinh thể màu trắng kia, cuối cùng Hàn Sâm cũng thấy rõ được cảnh tượng xung quanh hắn.

Đây là một thông đạo tinh thể khổng lồ, tinh quang và sức mạnh diệu kỳ tràn ngập khắp thông đạo này. Mà ở cách đó không xa, Hàn Sâm nhìn thấy Bảo Nhi với gương mặt lo lắng.

Chẳng qua bây giờ Bảo Nhi hơi khác, trên người nàng đang mặc một bộ chiến giáp hình lá phong, trong tay nàng cầm một một quả hồ lô mini, mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.

Hàn Sâm võ vỗ đầu Bảo Nhi, ánh mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống. Kim Ma Hống thì không khác lắm, trên người vẫn đang mặc bộ giáp hoàng kim kia.

Mặc dù diện mạo không thay đổi nhiều, thế nhưng bản chất lại không giống với trước đây, chẳng qua nhất thời Hàn Sâm không thể nói được nó khác ở chỗ nào thôi.

Cơ thể Tiểu Thiên Sứ vẫn đang vặn vẹo biến hóa ở trong tinh quang. Quá trình ấy giống hệt với quá trình tái tạo lại thân thể của Hàn Sâm, xem ra cũng đã đến thời khắc mấu chốt cuối cùng, việc tái tạo sắp hoàn thành rồi.

Mãi đến khi Tiểu Thiên Sứ hoàn thành việc tái tạo, bộ chiến giáp gen lấy được từ tay Marily kia cũng xuất hiện trên người nàng. Giờ phút này Hàn Sâm mới hiểu được vì sao hắn lại cảm thấy Kim Mao Hống có chút gì đó khang khác.

Bởi vì Tiểu Thiên Sứ cũng như vậy. Điều khiến Hàn Sâm cảm thấy khác chính là bởi vì nàng đã nhận được thân thể một lần nữa chứ không phải chỉ là một thú hồn.

Bất kể như thế nào, việc nhìn thấy Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống thăng cấp thành công cũng khiến cho Hàn Sâm rất vui vẻ.

Chẳng qua lúc ánh mắt hắn đánh giá bốn phía xung quanh thì lại không nhìn thấy Cổ Ma đi vào cùng hắn kia đâu, không biết là hắn ta đã thăng cấp thất bại rồi chết, hay là thăng cấp thành công rồi tiến vào vũ trụ Liên Minh.

Hết chương 1680.

Chương 1681. Cuối cùng ta cũng thành Thần rồi!

Tuy rằng Hàn Sâm không tìm thấy Cổ Thần đâu, thế nhưng lại nhìn thấy tháp Thiên Mệnh đang lơ lửng ở một góc thông đạo.

Trong đống hạch gen thì chỉ còn lại mỗi tháp Thiên Mệnh không bị phá hủy sau khi rời khỏi hồn hải. Hàn Sâm bay qua đó bắt lấy tháp Thiên Mệnh, lại thu nó về trong hồn lại một lần nữa.

Cũng may không có trở ngại gì cả, sau khi bị thu về xong, Hàn Sâm vẫn có thể khống chế nó được.

Hàn Sâm nhìn vào bên trong tháp Thiên Mệnh, hắn phát hiện Khải Giáp Nhân vẫn ở trong đó, điều đáng ngạc nhiên hơn là Miêu Quân cũng đang ở trong tầng một của tháp Thiên Mệnh, không biết nó chạy vào trong này từ lúc nào.

Hàm Sâm còn cho rằng Miêu Quân chết chắc rồi, dù gì tố chất thân thể của nó cũng kém xa Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống, dường như không có khả năng hoàn thành việc tái sinh được.

Thế nhưng không ngờ rằng nó lại vào bên trong tháp Thiên Mệnh, nhưng mà bởi vì không hoàn thành được tái tạo, cho nên nó vẫn đang ở trạng thái thú hồn.

Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hồng đã có cơ thể cho riêng mình, chúng không còn là thú hồn của Hàn Sâm nữa, cho nên không thể thu vào hồn hải được.

Cũng may chúng vẫn nhận Hàn Sâm làm chủ, thế là tất cả cộng thêm cả Bảo Nhi cùng nhau đi về phía đầu bên kia của thông đạo.

Trên một tinh cầu thuộc một tinh hệ hoang vu trong Liên Minh, một người đàn ông khỏa thân đột nhiên xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ giữa đại dương bao la, hắn ta kích ngửa cổ lên trời hét to: “Cuối cùng †a cũng thành Thần rồi!”

Tiếng hú dài ấy khiến cho mặt biển dâng trào, đến cả tầng mây trên trời cao cũng bị sóng âm cuốn đi, chim muông thú chạy tán loạn khắp nơi, quả là có vài phần bá khí.

Đương nhiên người đàn ông kia chính là Cổ Ma vừa mới thăng cấp thành công. Mặc dù hắn ta gặp phải rất nhiều khó khăn, thế nhưng cuối cùng cũng thăng cấp thành công rồi.

Bởi vì lúc đầu Hàn Sâm không thể sử dụng được sức mạnh tái tạo, hơn nữa việc dung hợp năm hạch gen để tái tạo lại cơ thể cũng mất rất nhiều thời gian, cho nên Cổ Ma đã thăng cấp thành công rồi tiến vào vũ trụ Liên Minh sớm hơn một bước.

Cổ Ma không hề có chiến giáp gen để mặc, cũng không thể nhìn thấy †ình huống bên trong thông đạo, cho nên sau khi thăng cấp xong thì men theo sức mạnh trong thông đạo rồi lao ra ngoài, không hề biết †ình huống của Hàn Sâm ở bên trong đó.

Thế nhưng sau khi Cổ Ma hét lên một tiếng dài, lúc cúi đầu xuống thì đột nhiên phát hiện một nam một nữ một bé gái và một con sư tử lông vàng đang vây quanh hắn, nhìn hắn như thể một tên thần kinh.

Sau khi nhìn thấy Hàn Sâm thì Cổ Ma lập tức biến sắc. Bởi lẽ thăng cấp xong thì tất cả mọi thứ của hắn đều bị phá hủy, đương nhiên không thể nào còn mấy thứ như áo giáp gì gì đó, thế nhưng trên cơ thể bốn người Hàn Sâm lại đều đang mặc áo giáp, chỉ có mỗi mình hắn đang khỏa thân, điều đó khiến gương mặt của Cổ Ma âm u khó lòng đoán được.

Cổ Ma lắc mình muốn rời đi, thế nhưng hắn lại phát hiện sức mạnh của hắn còn chẳng mạnh bằng khi hắn là Bán Thần, trái lại còn yếu đi rất nhiều, tốc độ cũng chậm hơn cả bình thường.

Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ nhúc nhích rồi xuất hiện ngay trước mặt Cổ Thần, sau đó tung một quyền đánh bay hắn xuống biển.

Cổ Ma vừa mới ngã xuống biển thì mặt biển đã dao động nổi sóng, Hàn Sâm lại đến trước mặt hắn rồi dùng chân đá bay một lần nữa.

Thân thể của Cổ Ma xé toạc biển lớn hệt như tách biển ra làm đôi vậy, tức thì đã lao đi tới mấy dặm.

Bịch bịch!

Thân hình của Hàn Sâm hệt như thuấn di xuất hiện hai bên trái phải của Cổ Ma, một loạt các chiêu như đấm móc, đấm ngang, đấm thẳng, đá trước, đá chéo, đá sau… đấm đá túi bụi Cổ Ma hệt như một bao cát, đánh tới nỗi hắn không ngừng phun máu, mặt sưng như cái đầu heo.

Sau khi thăng cấp tới vũ trụ Liên Minh thì hoàn toàn khác biệt với Tí Hộ Sở trước đó. Bởi vì liên quan đến vấn đề tái tạo lại thân thể, cho nên sức mạnh trên mọi phương diện đều không tăng mà giảm.

Bây giờ Cổ Ma và Hàn Sâm hệt như những đứa trẻ mới sinh ra, phải trải qua một khoảng thời gian trưởng thành mới có thể mạnh lên một lần nữa. Mãi cho đến khi mạnh hơn cả Bán Thần, sau khi ngưng tụ ra chiến giáp gen cho riêng mình mới được coi là thành công thật sự.

Hàn Sâm đã biết điều này từ rất lâu rồi, hắn đã nghe nói về nó từ chỗ của Hàn Ngọc Phi và Ngao Dạ.

Thế nhưng Cổ Ma không hề biết chuyện này, cũng chưa có chiến giáp gen, cho nên hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàn Sâm đang mặc trên mình chiến giáp gen. Thế là hắn bị đánh cho một trận nhừ tử, hoàn toàn không có sức để đánh trả lại.

Trong lòng Hàn Sâm cũng chẳng thoải mái gì, hắn bị ép thăng cấp đến vũ trụ Liên Minh trước thời hạn, hơn nữa còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, lại còn tổn thất biết bao nhiêu là thú hồn với hạch gen.

Cổ Ma một đời bá chủ, làm gì có chuyện bị chà đạp như thế này bao giờ, cho nên giờ đây hắn vừa tức giận vừa gào thét, thế nhưng lại bị Hàn Sâm đánh thêm một quyền lên mặt, tiếng gào thét mang theo cả răng và máu cùng quay ngược trở lại trong bụng.

Chênh lệch thực lực giữa cả hai quá lớn, đồng thời vừa mới thăng cấp, thể chất của Hàn Sâm vốn mạnh hơn Cổ Ma, cộng thêm cả chiến giáp gen nữa, cho nên lập tức hình thành lên một khoảng cách không thể nào vượt qua được.

Cổ Ma có nhiều thủ đoạn đến đâu thì khi đối mặt với thực lực cũng đều vô dụng cả. Hắn bị Hàn Sâm đánh đến thoi thóp, sau đó thì bị thu vào rồi trấn áp bên trong tầng thứ bảy của tháp Thiên Mệnh mà Hàn Sâm triệu hồi ra.

Cổ Ma đã tính toán tất cả, thế nhưng lại không ngờ được rằng sau khi hắn thăng cấp thành công lại tập tức rơi vào cảnh tù ngục.

Hàn Sâm thử triệu hồi Độc Giác Tiên. Hắn phát hiện không có vấn đề gì cả, Độc Giác Tiên vẫn được triệu hồi ra ngoài, trông có vẻ hoàn toàn không bị sức mạnh thăng cấp trong thông đạo ảnh hưởng.

Hàn Sâm sờ sờ cơ thể mình, thế nhưng hắn không tìm thấy mặt dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu đâu nữa, không biết liệu có phải đã bị phá hủy trong thông đạo rồi hay không.

Sau khi vào trong Độc Giác Tiên, Hàn Sâm mở tinh đồ, hắn lập tức biết được bây giờ mình đang ở đâu, thế là bèn lái Độc Giác Tiên đi về phía Liên Minh.

Hàn Sâm: Không rõ.

Chiến thể gen: Chưa thành hình.

Cấp độ: Không.

Tuổi thọ: 600.

Yêu cầu tiến hóa chiến thể gen: Không rõ.

Hàn Sâm cũng không thể hiểu nổi trạng thái bây giờ của bản thân, tất cả các mục đều là không rõ, hiển nhiên là vì hắn vẫn chưa ngưng tụ ra được chiến giáp gen, điều này cũng chẳng có gì kỳ lại.

Điều khiến Hàn Sâm thắc mắc là, bên trong vũ trụ Liên Minh không hề có sự tồn tại của dị sinh vật, vậy thì hắn phải làm thế nào mới có thể †hu hoạch được hạch gen rồi tiếp tục tiến hóa đây?

“Xem ra ta phải trở về một chuyến để hỏi rõ Ngao Dạ mới được, chắc hẳn hắn hiểu rõ điều này.” Hàn Sâm thầm suy nghĩ.

Bởi vì Hắc Hổ mà nhà cũ nhà họ Hàn đã đi đời rồi, hơn nữa rất nhiều kiến trúc xung quanh đó đều bị nó phá hủy, không ít ngươi vô tội cũng bị thương nặng, thậm chí còn thiệt mạng.

Kỷ Yên Nhiên chỉ ra một khoản lớn tiền bồi thường, hơn nữa cũng thầm thấy may vì nhà cũ nhà họ Hàn ở trong một thành phố ít người cư trú, thế nên vẫn chưa tạo thành tổn hại trên phạm vi lớn, nếu không thì tội của bọn họ sẽ còn lớn hơn.

Thậm chí Kỷ Yên Nhiên còn định mua một tinh cầu riêng để sinh sống, tránh sau này xảy ra chuyện tương tự lại liên lụy đến người khác.

Nhưng mà bởi vì Hàn Sâm xảy ra chuyện, thế nên tạm thời Kỷ Yên Nhiên không có tâm trạng đi làm việc khác. Nàng, La Lam, Linh và Hàn Nghiên cùng nhau chờ đợi tin tức của Hàn Sâm trong sự lo lắng và bất an.

Sau khi tiến vào cánh cổng Thần Giới của người khác, các nàng đều biết rằng cơ hội thăng cấp thành công cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng ai nấy vẫn ấp ủ một tia hy vọng.

Sau khi Ngao Dạ biết được tình hình của Hàn Sâm thì gương mặt cũng trở nên rất khó coi, trong lòng thầm nghĩ: “Đi vào thông đạo thăng cấp của người khác thì chẳng phải sẽ chết chắc rồi sao? Hoàn toàn không có khả năng thăng cấp thành công được.”

Đợi đến sau khi Hàn Sâm quay về Liên Minh, hắn dùng máy truyền tin liên lạc với đám người Kỷ Yên Nhiên. Bọn họ đều vui mừng đến rơi nước mắt, Ngao Dạ cũng cực kỳ kinh ngạc, gương mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Sao có thể như vậy được? Sử dụng thông đạo thăng cấp của người khác thì chắc hẳn sức mạnh tái tạo không thể nào tương thích với hắn mới đúng, vậy tại sao vẫn thăng cấp thành công được? Cả gia đình này kỳ lạ thật đấy.” Trong mắt Ngao Dạ lóe lên vẻ phức tạp.

Hết chương 1681.

Chương 1682. Hình xăm

Bên trong phòng tắm, Hàn Sâm xoay nửa người trên, hắn đưa lưng đối diện với gương rồi nhìn lưng của mình.

Ngày hôm qua lúc hắn đi ngủ, Kỷ Yên Nhiên nói rằng trên lưng hắn có một hình xăm, Hàn Sâm nhìn xong mới phát hiện ra gần như toàn bộ lưng của hắn bị phủ kín bởi một hình xăm đỏ rực như máu.

Hình xăm sau lưng nhìn qua tấm gương trông giống mèo mà cũng chẳng giống mèo, trông giống hồ ly mà cũng chẳng giống hồ ly, cả người nó đỏ rực như máu tươi, Hàn Sâm vừa nhìn đã biết đó chính là Cửu Mệnh Huyết Miêu.

“Sao đột nhiên lại có thêm một hình xăm thế này? Lẽ nào có liên quan đến mặt dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu ư?” Hàn Sâm kiểm tra hình xăm phía sau lưng mình.

Thế nhưng hắn chẳng phát hiện ra chỗ đặc biệt nào cả, cứ như nó chỉ là một hình xăm bình thường vậy.

Hàn Sâm thấy nó chẳng có vấn đề gì, cũng chẳng ảnh hưởng đến cơ thể, thế là chỉ đành tạm thời mặc kệ nó, mặc quần áo xong thì bước ra khỏi phòng tắm.

Ngao Dạ đang ngồi trong phòng khách, thấy Hàn Sâm bước ra thì rót một tách trà đưa cho Hàn Sâm rồi dùng ánh mắt đánh giá cả người hắn từ trên xuống dưới. Ngao Dạ thật sự có chút tò mò, rốt cuộc tại sao Hàn Sâm lại thành công tái tạo lại được trong thông đạo thăng cấp của người khác chứ.

Hàn Sâm ngồi xuống ghế sô pha, đúng lúc hắn cũng đang có chuyện muốn hỏi Ngao Dạ. Hắn nhận lấy tách trà rồi đưa lên miệng uống một hớp, sau đó nhìn Ngao Dạ hỏi: “Bây giờ ta đã thăng cấp thành công, thế nhưng vẫn chưa thể ngưng tụ ra chiến giáp gen. Trong vũ trụ Liên Minh cũng không hề có dị sinh vật có thể hấp thụ được hạch gen, ta phải làm thế nào mới có thể tiếp tục tiến hóa rồi ngưng tụ ra chiến giáp gen đây?”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ở nơi này không có khả năng nhận được trợ giúp từ phía bên ngoài, chỉ có thể dựa vào việc tu hành của chính bản thân ngươi. Sau khi trải qua lễ rửa tội và tái tạo, cơ thể của ngươi hệt như một báu vật tiềm tàng chưa được khai phá. Ngươi chỉ cần tu luyện công pháp gen là có thể giúp cơ thể phát triển, cuối cùng ngưng tụ ra được chiến giáp gen, đó mới là sự khởi đầu thật sự.”

“E rằng khởi đầu đó cũng là kết thúc nhỉ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Ngao Dạ rồi nói.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Cũng có thể coi là như vậy. Chẳng qua phải ngưng tụ ra chiến giáp gen mới có năng lực bước ra khỏi Tí Hộ Sở. Thế nhưng thế giới bên ngoài Tí Hộ Sở đáng sợ hơn nhiều, cũng không thể dự đoán trước được, Tinh tộc năm đó chính là một ví dụ, gần như tộc bọn ta dã bị tiêu diệt sạch sẽ.”

Thấy Ngao Dạ thản nhiên như vậy, Hàn Sâm hơi ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc bên ngoài có thứ gì vậy?”

“Ta chỉ là một binh sĩ bình thường, sự hiểu biết về thế giới bên ngoài cũng có hạn. Nếu như ngươi muốn biết thì hãy tự mình đi xem thử đi, hỏi ta cũng vô dụng thôi.” Ngao Dạ dừng lại một lúc, hỏi ngược lại: “Ngươi đi qua thông đạo thăng cấp của kẻ khác, vậy thì ngươi tái tạo lại thân thể kiểu gì? Bởi lẽ sức mạnh tái tạo đã được chỉ định riêng cho cơ thể của kẻ kia, đáng lẽ hoàn toàn không thể tương thích với cơ thể ngươi mới đúng chứ.”

“Quả thật sau khi cơ thể của ta phân giải thì đã xuất hiện vấn đề, không những sức mạnh tái tạo không hề xúc tiến tái tạo thân thể, trái lại còn gây tổn hại đến hạch gen và dòng phân tử của ta. Thế nhưng sau đó lại đột nhiên thay đổi, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Hàn Sâm nửa thật nửa giả nói.

Ngao Dạ nhíu mày suy tư một lúc rồi nói: “Ta chưa thấy trường hợp như này bao giờ. Với ngươi mà nói, việc sử dụng sức mạnh tái tạo của người khác để tái tạo lại thân thể thì nhất định sẽ có chút ảnh hưởng, loại ảnh hưởng này là tốt hay là xấu thì rất khó phán đoán. Nếu như ngươi không để ý thì có thể đi kiểm tra toàn diện thân thể rồi để ta xem xem các chỉ tiêu hạng mục thân thể của ngươi, có lẽ cũng có thể phán đoán ra chút gì đó.”

“Được.” Hàn Sâm không hề từ chối. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc tình trạng cơ thể bây giờ của mình như thế nào, cũng muốn xem xem cái gọi là tiêu chuẩn của một Tinh tộc như Ngao Dạ sẽ có cấp độ như nào.

Sau khi trải qua một loạt kiểm tra của các loại thiết bị khác nhau, Hàn Sâm phát hiện tố chất đơn thuần đã giảm xuống rất nhiều. Các loại tố chất như sức mạnh, tốc độ… đều chỉ có hơn một vạn điểm.

“Nếu dùng tiêu chuẩn của Tinh tộc về tố chất để xem xét thì thế nào?” Hàn Sâm nhìn Ngao Dạ rồi hỏi.

Ngao Dạ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Nếu như ở trình độ mẫu giáo cũng được coi là rất khá.”

Hàn Sâm nghe vậy thì hơi phiền muộn. Hắn khổ sở biết bao nhiêu năm như vậy, thế mà giờ đây trong con mắt của Ngao Dạ, hắn chỉ có trình độ mẫu giáo rất khá, thế có đả kích người ta không cơ chứ.

Hàn Sâm không hề biết rằng trong lòng Ngao Dạ lúc này đang rất kinh ngạc. Với Tinh tộc mà nói, Tí Hộ Sở tương đương với một cái lồng nuôi dưỡng.

Theo cách nhìn nhận của Tinh tộc, sinh vật thăng cấp đến vũ trụ Liên Minh đều không khác gì trẻ sơ sinh. Thực tế thì quả thật sinh vật tái tạo lại thân thể xong sẽ được coi là một đứa trẻ sơ sinh, tiềm năng phát triển cực kỳ lớn.

Con số về tố chất thân thể của Hàn Sâm bây giờ đã vượt qua những đứa trẻ của Tinh tộc một cách toàn diện, chẳng qua không biết tiềm năng phát triển của hắn như thế nào. Nếu như đến lúc trưởng thành mà vẫn đáng sợ tới như vậy, đợt đến sau khi cơ thể hắn phát triển, ngưng tụ được chiến giáp gen thì rất có khả năng còn đáng gờm hơn cả Tinh tộc.

Sau khi rời khỏi phòng kiểm tra, một con chó xù lông vàng chạy đến bên chân Hàn Sâm vẫy vây cái đuôi.

Cái tên này chính là Kim Mao Hống. Thân thể của nó đã thu nhỏ thành kích thước của một con chó lông xù, hơn nữa thật sự rất giống, người ngoài không thể nào nhận ra được.

Bảo Nhi cưỡi trên lưng Kim Mao Hống, nhảy vào trong vòng tay của Hàn Sâm.

Hàn Sâm võ võ cái đầu nhỏ của nàng. Nếu như không có Bảo Nhi, hắn không biết liệu bản thân có thể thành công tái tạo lại thân thể hay không. Bây giờ Bảo Nhi cùng theo chân hắn tới vũ trụ Liên Minh, không thể quay lại Tí Hộ Sở thứ tư được nữa rồi.

Hàn Sâm không biết rốt cuộc quả hồ lô do Thánh Đằng sinh ra, được bảo vệ bởi Ám Linh Thủy Tổ là thứ gì, cũng không biết nó có tác dụng gì với Bảo Nhi không, thế nhưng bây giờ không có cơ hội để đích thân đi lấy nữa rồi.

Đây cũng là tiếc nuối lớn nhất của Hàn Sâm với Tí Hộ Sở thứ tư. Nhưng mà cũng may là Tí Hộ Sở thứ tư có không ít thuộc hạ của hắn. Hàn Sâm định đợi đến khi quả hồi lô kia sắp chín thì phái người đi xem thử xem rốt cuộc quả hồ lô kia là thứ gì.

Đương nhiên nếu như có thể mang về được thì càng tốt, chẳng qua không biết có thể mang tới Liên Minh được hay không thôi.

Về đến nhà, Kỷ Yên Nhiên đã đợi sẵn rồi, bởi lẽ nàng có rất nhiều hợp đồng cần cả chữ ký của Hàn Sâm. Bọn họ dự định mua hết khu đất rộng quanh đây để tránh sau này xảy ra chuyện tương tự sẽ gây nguy hiểm đến những nhân loại khác ở gần đó.

Về cơ bản thì mấy thành phố xung quanh đều đã được Kỷ Yên Nhiên mua hết rồi, cho dù xuất hiện những trận chiến tương tự thì khả năng ảnh hưởng đến những nhân loại khác cũng cực kỳ thấp.

Hàn Sâm vừa thu mua những khu đất xung quanh, vừa tu luyện công pháp của bản thân.

Bởi vì thuật Băng Cơ Ngọc Cốt không còn phần sau, cho nên tạm thời Hàn Sâm không tiếp tục tu luyện nó nữa.

Bây giờ mỗi ngày Hàn Sâm đều cố gắng luyện tập “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, “Động Huyền Kinh” và “Vật Ngữ Gen”, trong đó tốc độ tu luyện của Vật Ngữ Gen là nhanh nhất, dường như đây chính là thứ công pháp dùng để tu luyện thân thể rồi ngưng tụ ra chiến giáp gen.

“Động Huyền Kinh” và “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” thì chậm hơn thấy rõ, hơn nữa chúng hoàn toàn khác biệt với “Vật Ngữ Gen”, cũng không phải là công pháp sinh ra để dành cho việc ngưng tụ ra chiến giáp gen.

Bây giờ Hàn Sâm cũng không biết rốt cuộc loại nào mới tốt, vậy nên hắn chỉ có thể thử luyện tất cả xem sao. Cũng may là ba loại này không hề xung đột với nhau, chỉ cần sắp xếp thời gian luyện tập so le là không có vấn đề gì.

Quả nhiên sau khi thân thể được tái tạo lại thì hơi khác trước, lúc vận

chuyển công pháp, liên kết gen trong cơ thể cũng sẽ thay đổi theo, đây là một điều mà gần như nhân loại không làm được.

Nghe Ngao Dạ nói rằng, sau khi thay đổi đạt trên một trình độ nhất định thì sẽ sản sinh ra sự thay đổi về chất, từ đó ngưng tụ ra được chiến giáp gen.

Hết chương 1682.

Chương 1683. Mối nguy hiểm

“Giáo quan, Hắc Hổ và Ruga đều đã bị giết, lần hành động ở Tí Hộ Sở đã thất bại, Hàn Sâm đã tiến vào thông đạo thăng cấp của Cổ Ma, thế nhưng hắn lại thành công thăng cấp vào vũ trụ Liên Minh. Bây giờ có thể xác định hắn là con cháu của Hàn Kính Chi rồi đúng không? Hơn nữa có lẽ Hàn Kính Chi còn âm thầm bảo vệ nhà bọn họ, nếu không tại sao cả Hắc Hổ và Ruga có thể thất bại được chứ?” Một người đàn ông tức giận nói với giáo quan.

Giáo quan không nói gì cả, chỉ nhắm mắt như đang suy nghĩ gì đó,

“Giáo quan, không thể đợi thêm nữa được đâu, những thuộc hạ và chiến giáp gen còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa rồi. Nếu như không tiêu diệt Hàn Sâm để ép lão hồ ly Hàn Kính Chi xuất đầu lộ diện thì cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ thật sự không còn cơ hội để đoạt lại món đồ đó nữa đâu.” Người đàn ông kia nghiến răng nói: “Ta sẵn sàng dẫn người tới nhà họ Hàn bắt người về đây, như vậy chắc chắn có thể ép lão hồ ly Hàn Kính Chi ra mặt.”

Giáo quan vẫn không nói gì, hắn chỉ mở mắt nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó mới thờ ơ nói: “Yak, ngươi nóng nảy quá, không thể chỉ nhìn nhận mọi việc bằng mỗi vẻ bề ngoài được.”

“Giáo quan, lẽ nào đến nước này rồi mà ngươi vẫn cho rằng đám người Hàn Sâm không liên quan đến Hàn Kính Chi ư? Nếu như bọn họ không phải con cháu của Hàn Kính Chỉ, vậy thì sao lại sở hữu năng lực như vậy, sao lại có thể khiến Hắc Hổ và Ruga thất bại rồi bị giết chết?” Yak phẫn nộ hét lên.

Giáo quan vẫn bình tĩnh nói: “Mặc dù bây giờ trông có vẻ bọn họ rất giống con cháu của Hàn Kính Chi, thế nhưng vẫn có một điểm nghỉ

ngờ. “Điểm nghi ngờ nào chứ?” Yak tức xì khói đầu hỏi.

“Nếu Hàn Kính Chi đã giả chết để thoát thân, vậy tại sao hắn vẫn sử dụng cái tên Hàn Kính Chi?” Giáo quan nói.

“Có lẽ là do hắn quá tự cao, hay nói cách khác là hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.” Yak nói.

Giáo quan lắc đầu: “Cứ cho là như vậy đi, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đã nhìn thấy dấu vết của thứ đồ đó trên người Hàn Sâm chưa?”

“Quả thật trên người hắn có rất nhiều điểm kỳ lạ…” Yak cứng đầu cứng cổ nói.

“Rất nhiều điểm kỳ lạ, thế nhưng không hề có điểm nào tương đồng với món đồ kia, đúng không?” Giáo quan thản nhiên nói.

“Có lẽ Hàn Kính Chi đã dùng thủ thuật gì để che đậy vẻ ngoài của món đồ đó rồi.” Yak vẫn không phục nói.

Giáo quan thở dài một tiếng: “Yak à, ngươi phải hiểu rõ tình cảnh hiện †ại của chúng ta. Nếu như Hàn Sâm không phải là đời sau của Hàn Kính Chi, vậy thì với chúng ta mà nói, hắn chính là một trợ thủ rất khá, có lẽ có cơ hội chiêu mộ được người này.”

“Không thể nào, hắn chắc chắn là đời sau của Hàn Kính Chi, chắc chắn †a không thể nhìn nhầm được. Nếu giáo quan vẫn không chịu ra tay, vậy thì ta sẽ tự mình làm vậy. Bây giờ hắn vừa mới thăng cấp, là lúc hắn yếu nhất, cũng là một cơ hội tốt nhất để bắt lấy hắn.” Yak chém đinh chặt sắt nói.

Giáo quan khẽ nhíu mày: “Ngươi quên cái chết của Ruga và Hắc Hổ rồi hay sao? Cho dù bây giờ hắn đang ở trong giai đoạn suy yếu, thế nhưng bên cạnh hắn cũng tồn tại rất kẻ tại mạnh mẽ đang bảo vệ hắn.”

“Ta và đám người Rudy sẽ cùng đi, Hàn Kính Chi không đến cũng chẳng sao, nhưng nếu như hắn mà đến thì bọn ta sẽ giết hắn, đoạt lại món đồ kia.” Yak lạnh lùng nói.

“Tốt hơn hết hãy chờ đợi, cứ xác định được đám người Hàn Sâm thật sự có quan hệ huyết thống với Hàn Kính Chi trước đã rồi ra tay cũng không muộn.” Giáo quan nói.

Yak kích động đập hai tay lên bàn: “Giáo quan, chúng ta đã phải trả một cái giá rất lớn cho việc này rồi. Xà Ma Nữ, Hắc Hổ và Ruga, còn cả hai món chiến giáp gen. Ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được trước sự hy sinh không rõ ràng của đồng bạn mình, ta chắc chắn phải giải quyết tận gốc cả nhà Hàn Sâm, bất kể là ngươi đồng ý hay không đồng ý:

Nói xong, Yak xoay người bước ra khỏi cung điện.

Giáo quan không hề có biểu cảm gì, chỉ trầm ngâm nhìn bóng lưng Yak rời đi.

Hàn Sâm ôm lấy Tiểu Hoa nằm trên chiếc xích đu trong vườn hoa trên †ầng thượng phơi nắng, Tiểu Thiên Sứ ở bên cạnh thì lên Thiên Võng lướt xem các loại tin tức.

Sau khi Tiểu Thiên Sứ lấy được cơ thể thì gần như trông có vẻ nàng không gì khác với nhân loại, hơn nữa nàng còn rất có hứng thú với Thiên Võng, lúc nào cũng đắm chìm với cái chương trình và trò chơi trên Thiên Võng.

Rõ ràng nàng không hứng thú gì mấy tri thức chính thống, thế nhưng mấy tác phẩm điện ảnh và trò chơi lại có thể thu hút sự chú ý của nàng.

Lúc này Tiểu Thiên Sứ vừa xem một bộ phim truyền hình, vừa chơi trò “Bàn tay của Thượng Đế”, nàng chỉ dùng đúng một tay thôi mà cũng đã có thể khiến người chơi cao cấp phía đối diện gào khóc đến mức kêu cha gọi mẹ rồi.

Kim Mao Hống nằm trên một chiếc xích đu khác bên cạnh Hàn Sâm, nó cũng bắt chước theo đang vẻ nằm ngửa của Hàn Sâm, trên người còn để bốn loại đồ uống có hương vị khác nhau, đồng thời còn cắm bốn cái ống hút của bốn loại đó vào miệng cùng một lúc rồi chậm rãi thưởng thức.

Trên mặt nó còn đeo một chiếc kính râm to đùng, phối hợp với bộ lông màu vàng nữa thì trông cực kỳ bắt mắt.

Bảo Nhi và Linh đều theo Kỷ Yên Nhiên ra ngoài làm việc, chủ yếu là vì sợ Kỷ Yên Nhiên gặp nguy hiểm cho nên Hàn Sâm mới để Bảo Nhi đi theo các nàng. Với thực lực của Bảo Nhi, hắn cũng yên tâm hơn phần nào.

Hàn Sâm đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống trên nóc mấy tòa nhà gần đây,

hơn nữa còn đang đáp xuống trên tầng cao nhất của tòa nhà mà Hàn

Sâm đang ở.

“Lão mù, ngươi tới đúng lúc lắm, đúng lúc ta có việc muốn tìm ngươi đây.” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng lão mù lại đến tìm hắn một cách công khai như vậy.

Phong cách làm việc trước đó của hắn không theo kiểu này, nhưng mà thế cũng tốt, Hàn Sâm đang muốn gặp Hàn Ngọc Phi để nói về chuyện ngưng tụ chiến giáp gen cho hắn biết.

“Có chuyện gì thì để sau đi, nghe nói ta xong trước đã.” Vẻ mặt của người mù kia rất nghiêm túc.

“Ngươi nói đi.” Hàn Sâm khẽ gật đầu.

Người mù kia cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề chính: “Tổ chức Thần đã hạ quyết tâm muốn trừ khử ngươi, lần này phái tới rất

Aw”

nhiều cao thủ, đến lúc ấy cha ngươi cũng sẽ cùng tới đây. “Cha ta, hắn nói thế nào?” Hàn Sâm hỏi.

“Bây giờ ngươi đã thăng cấp rồi trở về, không thể trốn trong Tí Hộ Sở được nữa, trận đấu cam go này không muốn đánh cũng phải đánh. Hắn hy vọng ngươi có thể chuẩn bị sẵn sàng. Trước đó tốt nhất hãy để mẹ ngươi và đám Tiểu Nghiên tránh vào bên trong Tí Hộ Sở.” Người mù kia nói rất uyển chuyển.

Hàn Sâm nghe được hàm ý trong lời nói của người mù, đến cả Hàn Ngọc Phi cũng không nắm chắc được trận chiến này, thậm chí có thể nói hắn đã lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất.

“Có bao nhiêu cao thủ của tổ chức Thần tới đâu, hay nói cách khác, bọn họ có bao nhiêu chiến giáp gen?” Hàn Sâm không hề bi quan tới vậy.

Mặc dù thân thể của hắn rất yếu, nhưng dù gì cũng có chiến giáp gen, cộng thêm cả Tiểu Thiên Sứ, Kim Mao Hống và Bảo Nhi thì bọn họ có tổng cộng bốn chiến giáp gen làm chiến lực, đây cũng có thể coi là một nguồn sức mạnh khá cường đại.

Huống chỉ còn có một Tinh tộc như Ngao Dạ ở đây. Tiền ăn ở của Ngao Dạ đều do Hàn Sâm chu cấp, hơn nữa còn làm vật thí nghiệm cho hắn, để hắn ngày nào cũng đi theo quan sát. Nhờ hắn giúp mấy việc nhỏ nhặt thì chắc hắn sẽ không từ chối đâu nhỉ.

“Không biết được, tổ chức Thần chỉ yêu cầu Tân Lưu Xã giúp đỡ bọn họ, còn về cụ thể phái bao nhiêu người và chiến giáp gen thì bọn ta cũng không biết. Nhưng mà có vết xe đổ từ lần trước, tính toán cẩn thận thì có khi số chiến giáp gen mà bọn họ mang tới lần này không ít

hơn ba chiếc đâu.” Người mù nghiêm túc nói.

Hết chương 1683.

Chương 1684. Thử súng

“Sau khi ngươi trở về thì nhắn nhủ cha ta cứ yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó.” Dừng một chút, Hàn Sâm đè thấp giọng nói với người mù: “Còn có một chuyện muốn nhờ ngươi nói lại với cha ta, ngươi bảo hắn đừng ngưng tụ chiến giáp gen, nếu có có thể thì hãy nhanh chóng đến gặp ta trước, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.”

“Được, ta sẽ nói với hắn, không có chuyện gì nữa thì ta đi trước, ta còn cần phải chuẩn bị một số thứ. Nếu không có gì bất ngờ thì sau lần này, e là chúng ta chỉ có thể đoạn tuyệt hoàn toàn với tổ chức Thần.” Người mù nói xong bèn xoay người nhảy đi.

Hàn Sâm không hề ngăn cản người mù, biết lần này hắn đến rất gấp, rất dễ bị người khác phát hiện ra manh mối, hơn nữa giữ hắn lại thì cũng không còn ý nghĩa, phải nhanh chóng gặp được Hàn Ngọc Phi mới được.

Sau khi người mù rời đi, Hàn Sâm tiếp tục tu luyện “Vật Ngữ Gen”, bởi vì tốc độ tu luyện “Vật Ngữ Gen” là nhanh nhất, hơn nữa cũng làm tăng cường thêm tác dụng chống đỡ cho áo giáp tinh thể màu trắng.

Giống như những cường giả chiến giáp gen khác trong Liên Minh, khi sử dụng chiến giáp gen của người khác thì khó có thể phát huy ra toàn diện uy lực của chiến giáp gen.

Giống như Tina, Xà Ma Nữ và Hắc Hổ, bọn họ không thể phát huy ra uy lực thật sự của chiến giáp gen, bởi vì vốn dĩ những chiến giáp đó không thuộc về bọn họ, độ phù hợp sẽ có vấn đề rất lớn, có thể phát huy ra một nửa uy lực của chiến giáp gen đã không tồi rồi.

Trong những người mà Hàn Sâm đã từng gặp, chỉ có duy nhất một sinh vật sở hữu chiến giáp gen bản mệnh, cũng chính là Tinh tộc Ngao Dạ này. Đến bây giờ Hàn Sâm mặc chiến giáp gen tinh thể màu trắng vào thì vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Mặc dù là như vậy, nhưng khi so với cường giả chiến giáp gen bình thường mà nói, Hàn Sâm vẫn có ưu thế rất lớn.

Hiện tại tố chất cơ thể của hắn kém hơn nhiều so với trước kia, còn chưa thể phát triển, còn thua cả Bán Thần.

Nhưng sau khi mặc chiến giáp gen vào thì lại là chuyện khác, có “Vật Ngữ Gen” có thể là công pháp bắt nguồn từ Tinh tộc, Hàn Sâm có thể có độ phù hợp cao với chiến giáp gen màu trắng.

Hắn tu luyện “Vật Ngữ Gen” đến trình độ càng sâu thì độ phù hợp với chiến giáp gen màu trắng cũng sẽ càng cao.

Cho đến hiện tại, độ phù hợp của Hàn Sâm và chiến giáp gen màu trắng đã đạt hơn sáu mươi phần trăm, có nghĩa là hắn đã có thể phát huy ra hơn sáu mươi phần trăm sức mạnh của chiến giáp gen màu trắng.

So với người bình thường chỉ có thể phát huy ra khoảng năm mươi phần trăm sức mạnh mà nói thì Hàn Sâm đã chiếm được ưu thế rất lớn.

Hiện tại Hàn Sâm không ngừng tu luyện “Vật Ngữ Gen”, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn thì không thể có bước tiến lớn, nhưng tăng lên một phần thì cũng là một phần, có thể tăng lên một phần một trăm cũng được.

Hàn Sâm đang nhắm mắt tu luyện, nhưng Tiểu Thiên Sứ ở bên cạnh lại đang loay hoay với thứ gì đó trong tay.

Nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện thứ mà Tiểu Thiên Sứ đang cầm trong tay chính là một cây súng xung kích hạt mini kiểu mới.

Lúc trước sau khi Hắc Hổ gây náo loạn, không biết người nào đã đánh rơi cây súng này trong đống đổ nát của tòa nhà, cũng không biết Tiểu Thiên Sứ đã nhặt về từ lúc nào.

Nàng đã biết được đây là thứ gì từ Thiên Võng, cầm trong tay chơi vô cùng thích thú, sau khi mở chốt bảo hiểm ra, nàng cầm súng nhắm ngay tấm bảng hiệu của một tòa nhà cách đó không xa, rõ ràng là đang muốn thử xem thuật bắn súng.

Pằng!

Trong nháy mắt, một viên đạn ánh sáng hình bầu dục ghim vào trên tấm bảng hiệu làm tấm bảng hiệu và cả tầng cao nhất cùng đổ sập xuống, tiếng vang ầm ầm khiến Hàn Sâm và Tiểu Hoa giật nảy mình.

“Ngươi lấy đâu ra súng xung kích hạt vậy?” Hàn Sâm còn tưởng rằng có địch tập kích, nhìn kỹ thì là do Tiểu Thiên Sứ giơ súng bắn, có chút nghỉ ngờ hỏi.

Bởi vì vùng phụ cận đều đã bị Kỷ Yên Nhiên mua lại, đã không còn ai ở trong tòa nhà và xung quanh đây, nên cũng không cần lo lắng làm người khác bị thương.

“Nhặt được” Tiểu Thiên Sứ đáp một câu, nhanh chóng bóp cò, từng viên đạn hạt bắn ra ngoài, gây ra những tiếng nổ mạnh ở gần đó.

“Khụ khụ, mặc dù ở gần đây đã không còn ai, nhưng dù sao thì những thứ này cũng là do chúng ta dùng tiền mua lại, lãng phí như vậy thật không tốt.” Hàn Sâm có chút đau lòng nhìn những tòa nhà bị bắn sập.

Tiểu Thiên Sứ lại nhắm miệng súng vào ngay Hàn Sâm, Hàn Sâm vội vàng né tránh theo bản năng, sau đó mới chợt nhớ ra, dựa vào tố chất cơ thể hiện tại của hắn thì căn bản không cần sợ uy lực của loại súng này.

Tiểu Thiên Sứ xoay ngược miệng súng lại, đưa tới trước mặt Hàn Sâm: “Bắn ta một cái.”

“Bắn ngươi làm gì?” Hàn Sâm không nhận lấy cây súng, có chút khó hiểu nhìn Tiểu Thiên Sứ.

“Thử xem uy lực của nó.” Tiểu Thiên Sứ bình tĩnh nói.

“Vậy thì cũng không cần dùng thân thể của mình để thử chứ?” Hàn Sâm thật sự có chút cạn lời với Tiểu Thiên Sứ.

“Không dùng thân thể của ta, vậy thì dùng của ngươi sao?” Tiểu Thiên Sứ tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Hàn Sâm hỏi.

Hàn Sâm vốn dĩ định nói không dùng của ai cả, nhưng nghĩ lại, hắn thật đúng là chưa thử trải nghiệm dùng thân thể để chặn súng xung kích hạt, trong lòng cũng có chút tò mò.

“Cũng đúng, vậy ngươi bắn ta thử xem.” Hàn Sâm đặt Tiểu Hoa lên trên ghế, tự mình bay lên, lơ lửng ở không trung chờ Tiểu Thiên Sứ dùng súng xung kích hạt bắn hắn.

Dựa theo lý thuyết mà nói, loại súng xung kích hạt mini này, chỉ cần tố chất cơ thể đạt hơn năm nghìn, súng xung kích hạt sẽ rất khó tạo thành vết thương trí mạng, mặc dù hiện tại Hàn Sâm đã yếu hơn nhiều so với lúc trước, nhưng tố chất cơ thể vẫn có thể thoải mái công phá, việc chặn súng xung kích hạt thì tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng vì để bảo đảm, Hàn Sâm vẫn ngưng tụ sức mạnh của cơ thể lên bàn tay, dự tính dùng tay để chặn một phát súng trước thử xem sao.

Tiểu Thiên Sứ mặc bộ đồ chiến đấu màu trắng, cầm trong tay súng xung kích hạt, bắn một phát về phía Hàn Sâm.

Chỉ thấy một viên đạn ánh sáng hình bầu dục trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Hàn Sâm, Hàn Sâm đưa tay lên đỡ, nhất thời nhìn thấy một chùm ánh sáng giống như mặt trời nổ tung ra, rất nhanh chùm ánh sáng đó đã biến mất.

Trên bàn tay của Hàn Sâm chỉ hơi phiếm hồng, giống như chỉ võ lên bàn tay một chút mà thôi, căn bản không bị thương, cũng không có cảm giác đau đớn.

Tiểu Thiên Sứ bắn liên tục mấy phát, bắn về những vị trí khác nhau trên người Hàn Sâm.

Hàn Sâm biết nàng muốn biết uy lực của loại vũ khí khoa học kỹ thuật này rốt cuộc ra sao, cũng lười chặn nữa, tùy ý để một viên đạn hạt bắn vào người.

Uy lực của đạn hạt không đủ để phá vỡ cơ thể của Hàn Sâm, chỉ giống như đang gãi ngứa cho hắn.

Tiểu Thiên Sứ rất thất vọng về uy lực của súng xung kích hạt, trực tiếp vứt qua một bên, trên Thiên Võng thổi phồng về uy lực của loại súng này rất lợi hại, nhưng mà đối với Tiểu Thiên Sứ mà nói, thứ này không khác gì một món đồ chơi.

Thấy Tiểu Thiên Sứ không có hứng thú tiếp tục thử súng, Hàn Sâm muốn đáp xuống vườn hoa ở tầng cao nhất, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cơ thể có gì đó sai sai, hắn cảm thấy trên lưng nóng ran giống như là có đám lửa trên đó.

Sắc mặt Hàn Sâm lập tức thay đổi, quay đầu nhìn ra sau lưng, phát hiện hoa văn Cửu Mệnh Huyết Miêu ở trên lưng đang phát sáng và nóng lên, ánh sáng đỏ như máu phát ra từ trên lưng, ngay cả quần áo cũng không che lại được.

“Chuyện gì vậy?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Uỳnh!

Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ trên lưng Hàn Sâm phóng to ra, ngay lập †ức xé rách hết quần áo của hắn, ở phía sau Hàn Sâm hóa thành lốc xoáy ánh sáng huyết sắc, căn bản không đợi Hàn Sâm kịp phản ứng lại, một cỗ sức mạnh to lớn đã lôi kéo thân thể hắn, kéo hắn vào trong lốc xoáy huyết sắc.

Hết chương 1684.

Chương 1685. Bất ngờ gặp mặt

Bịch!

Hàn Sâm ngã trên mặt đất, cảm giác xương cốt trên người đều muốn nứt ra, nhưng lại cảm thấy phía dưới khá mềm.

Hàn Sâm đưa tay sờ xuống phía dưới, hắn chạm vào một thứ gì đó mềm mềm khiến người khác cảm thấy hơi sợ hãi, đột nhiên nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng hét thảm, dọa cho Hàn Sâm nhảy dựng lên.

“Là ngươi?” Hàn Sâm và một giọng nói khác gần như vang lên cùng lúc.

Hàn Sâm trợn mắt há mồm nhìn trên mặt đất, một con tiểu thú vừa giống mèo vừa giống cáo toàn thân đỏ rực huyết sắc đang đứng lên từ trên mặt đất, rõ ràng là Cửu Mệnh Huyết Miêu đã lâu không gặp.

Kể từ lần trước sau khi Cửu Mệnh Huyết Miêu rời đi, Hàn Sâm đã không còn gặp lại nó, không ngờ tới vậy mà lại gặp lại nhau trong tình huống quỷ dị như vậy.

“Không đúng, Cửu Mệnh Huyết Miêu nên ở Tí Hộ Sở thứ tư chứ? Ta đã thăng cấp đến vũ trụ Liên Minh, sao còn có thể gặp được nó? Chẳng lẽ nó cũng thăng cấp đến vũ trụ Liên Minh?”

Lúc này Cửu Mệnh Huyết Miêu cũng nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, dường như rất khó hiểu.

“Sao ngươi lại ở đây?” Một người một thú gần như đồng thanh hỏi.

Hàn Sâm bất đắc dĩ chỉ vào hoa văn Cửu Mệnh Huyết Miêu trên lưng mình: “Là nó mang ta tới đây.”

Cửu Mệnh Huyết Miêu vẫn luôn đứng đối diện với Hàn Sâm, cho nên không nhìn thấy hoa văn trên lưng, lúc này Hàn Sâm xoay người lại, nó nhìn thoáng qua trên lưng Hàn Sâm, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Làm sao có thể như vậy được? Sao ngươi lại dung hợp nó rồi?”

“Có gì không ổn à?” Hàn Sâm nhìn thấy sắc mặt của Cửu Mệnh Huyết Miêu thì trong lòng bỗng dưng lộp bộp.

Cửu Mệnh Huyết Miêu chậm rãi đi ra sau lưng Hàn Sâm, quan sát tỉ mỉ hoa văn Cửu Mệnh Huyết Miêu trên lưng Hàn Sâm, còn nhảy lên vai Hàn Sâm, vươn móng vuốt sờ vào hoa văn trên lưng.

“Rốt cuộc là làm sao, ngươi cũng phải nói một câu chứ.” Mãi mà không nghe thấy Cửu Mệnh Huyết Miêu trả lời, Hàn Sâm không nhịn được lại hỏi một câu.

Cửu Mệnh Huyết Miêu nhảy khỏi vai Hàn Sâm, đáp xuống trên một tấm bia đá ở bên cạnh, nhìn Hàn Sâm nói: “Cũng không phải là chuyện xấu, nhưng sau này nếu ngươi đi ra ngoài sẽ được xem là thành viên của dòng dõi Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta.”

“Đi ra ngoài? Đi đâu?” Hàn Sâm hơi sửng sốt.

Nhưng rất nhanh Hàn Sâm đã phản ứng lại, trợn to mắt nhìn Cửu Mệnh Huyết Miêu, nếu ý nghĩa của câu đi ra ngoài mà Cửu Mệnh Huyết Miêu nói giống với suy nghĩ của hắn, vậy thì quá kinh ngạc rồi.

Cửu Mệnh Huyết Miêu lộ ra một nụ cười cực nhân tính: “Hiện tại nói thì ngươi cũng không hiểu, dù sao thì cơ hội để ngươi có thể đi ra ngoài rất nhỏ nhoi, tạm thời cũng không cần để ý.”

“Đi ra ngoài mà ngươi nói, có nghĩa là rời khỏi Tí Hộ Sở ư?” Hàn Sâm cũng không từ bỏ tiếp tục truy hỏi.

Cửu Mệnh Huyết Miêu hơi bất ngờ, nhưng cũng không để ý lắm, dùng móng vuốt gãi gãi lông trên cổ, thản nhiên nói: “Dù sao thì trên cơ bản ngươi không có khả năng đi ra ngoài, biết cũng vô dụng.”

“Không sợ ngoài ý muốn chỉ sợ bất ngờ, ngươi vẫn nên nói một chút đi” Hàn Sâm hận không thể đánh Cửu Mệnh Huyết Miêu một trận để nó thành thật trả lời câu hỏi.

Cửu Mệnh Huyết Miêu cười hì hì: “Kỳ thật cũng chẳng có gì, thanh danh của tộc Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta ở bên ngoài không tốt lắm, nếu lỡ như ngươi gặp may, sau khi ra bên ngoài thì tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra hoa văn trên lưng ngươi, nếu không nhỡ chết thì cũng đừng trách ta.”

Hàn Sâm nghe xong lập tức cảm thấy buồn bực, vội vàng hỏi: “Thứ này có thể xóa đi được không?”

Cửu Mệnh Huyết Miêu liếc hắn một cái: “Nó đã dung hợp vào trong thân thể ngươi, trở thành một phần của thân thể ngươi, ngươi nói có thể xóa đi được không?”

“Được rồi, đừng nhiều lời như vậy, thời gian của ta có hạn, còn rất nhiều việc phải làm.” Cửu Mệnh Huyết Miêu nói xong thì nhảy từ trên †ấm bia đá xuống, đi theo con đường xuôi theo tấm bia đá.

Lúc này Hàn Sâm mới phát hiện, nơi hắn đang ở nhìn có vẻ giống như một nghĩa địa, rõ ràng tấm bia đá mà Cửu Mệnh Huyết Miêu đứng vừa rồi chính là một tấm bia mộ.

Phía sau tấm bia mộ đó còn có một ngôi mộ nhỏ mọc đầy cỏ hoang, thấp thấp không cao bằng một người.

Ánh mắt Hàn Sâm dừng ở trên tấm bia mộ, bởi vì không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng chịu sự mài dũa của bão táp mưa sa, chữ viết trên đó đã sớm bị mài nhẫn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài nét bút mờ nhạt, cũng không biết rốt cuộc là chữ gì.

“Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không đi theo ta?” Cửu Mệnh Huyết Miêu ở phía trước có chút không kiên nhẫn gọi Hàn Sâm một tiếng.

Hàn Sâm nhanh chóng đuổi theo, đồng thời quan sát xung quanh, xung quanh có rất nhiều ngôi mộ hoang, những tấm bia đá đều khá vỡ nát, căn bản không nhìn ra từng có chữ gì được khắc trên đó.

“Ta nói này, nơi này là nơi quái quỷ nào vậy? Là nghĩa địa của một tinh cầu cổ xưa nào đó sao?” Hàn Sâm đuổi theo ở phía sau Cửu Mệnh Huyết Miêu rồi hỏi.

Cửu Mệnh Huyết Miêu cười như không cười nói: “Ở đây là Tí Hộ Sở thứ tư, không phải Liên Minh”

Hàn Sâm sửng sốt, mặc dù đã nghĩ tới trước đó, nhưng sau khi hắn thật sự nghe thấy tin này, vẫn nhịn không được có chút kinh ngạc: “Không phải chứ? Ở đây là Tí Hộ Sở thứ tư? Không phải nói sau khi thăng cấp Liên Minh thì không trở về được nữa sao? Hơn nữa ta cũng không cảm thấy nơi này có bài xích đối với thân thể của ta?”

Cửu Mệnh Huyết Miêu dùng móng vuốt chỉ vào hình vẽ Cửu Mệnh Huyết Miêu trên lưng Hàn Sâm, cười hì hì nói: “Có nó ở trên người ngươi, đừng nói là Tí Hộ Sở thứ tư, cho dù ngươi đi đến Tí Hộ Sở thứ nhất thì cũng không có vấn đề, ai bảo hiện tại ngươi được xem như thành viên của tộc Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta chứ?”

“Rốt cuộc Cửu Mệnh Huyết Miêu là chủng tộc ra sao?” Hàn Sâm thuận theo nó hỏi.

Hàn Sâm khá tò mò về Cửu Mệnh Huyết Miêu, hắn chỉ biết Cửu Mệnh Huyết Miêu có quan hệ với Nhân Đế, hơn nữa Cửu Mệnh Huyết Miêu còn thần thú hộ giáo của Huyết Mệnh Giáo, thậm chí còn là biểu tượng của giáo phái.

Vốn dĩ Hàn Sâm còn nghĩ rằng có lẽ Cửu Mệnh Huyết Miêu là dị sinh vật mạnh mẽ đi theo Nhân Đế, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy, lai lịch của Cửu Mệnh Huyết Miêu lớn hơn nhiều so với những gì Hàn Sâm tưởng tượng trước đây, dường như có liên quan với thế giới bên ngoài Tí Hộ Sở.

Nhưng Hàn Sâm ngẫm lại, hình như trước đây hắn đã từng nghe người khác nói, dường như đến cả Nhân Đế cũng vô cùng xem trọng Cửu Mệnh Huyết Miêu, trước kia nghe xong cũng chỉ để ngoài tai, hiện tại nghĩ lại, dường như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

“Nói ngươi cũng không hiểu, sau này nếu ngươi thực sự có cơ hội được đi ra ngoài, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Dường như Cửu Mệnh Huyết Miêu không muốn nói nhiều về chuyện này.

Hàn Sâm còn muốn hỏi thêm, Cửu Mệnh Huyết Miêu lại đột nhiên dừng lại.

Hàn Sâm nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước là một tấm bia mộ và một ngôi mộ hoang, gần giống với những tấm bia mộ vừa nãy, chữ viết ở trên đó đã sớm không thể nhìn ra.

“Nếu ngươi cũng đã đến đây, vậy thì hãy giúp một tay, giúp ta đào ngôi mộ đó lên đi.” Cửu Mệnh Huyết Miêu chỉ vào ngôi mộ thấp bé đầy cỏ hoang ở phía sau tấm bia mộ nói.

“Đào mộ? Loại chuyện này rất tổn hại âm đức, ngươi tự mình đào đi.” Hàn Sâm lắc đầu nói.

Hắn không biết rốt cuộc Cửu Mệnh Huyết Miêu đang làm cái gì, sợ bên trong có nguy hiểm gì đó, đương nhiên không dám đào bừa.

Cửu Mệnh Huyết Miêu liếc hắn một cái, tự mình nhảy lên ngôi mộ, dùng chân trước đào đất mộ lên, vừa đào vừa nói: “Ngươi không đào cũng không sao, đợi lát nữa đào ra được thứ gì ở bên trong thì cũng không có phần của ngươi, đến lúc đó ngươi đừng hòng cướp.”

Hết chương 1685.

Chương 1686. Đào được đồ

“Ngươi đang đào cái gì?” Hàn Sâm thầm nghĩ, với tình huống hiện tại của mình, cho dù muốn cướp cũng không có cơ hội, tố chất cơ thể hơn một vạn, ở Tí Hộ Sở thứ tư chẳng là cái thá gì cả.

Ở trong Tí Hộ Sở thì lại không sử dụng được chiến giáp gen, làm sao hắn có thể giành đồ với Cửu Mệnh Huyết Miêu được chứ. Cũng may hắn có tháp Thiên Mệnh, nên cũng không hoảng sợ lắm.

“Ta chỉ biết bên trong có đồ tốt, cụ thể là cái gì thì không biết, nếu ngươi cùng hỗ trợ, đồ đào ra được thì sẽ tính ngươi một phần.” Cửu Mệnh Huyết Miêu nói.

“Ngươi không biết bên trong có cái gì thì làm sao biết được là đồ tốt?” Hàn Sâm không tin lắm hỏi.

“Hì hì, chắc hẳn ngươi đã biết một số chuyện, nơi được gọi là di tích

Thần này, trên thực tế cũng chính là di tích của Tinh tộc, ta chỉ biết ở đây có thể có đồ tốt của Tinh tộc, cụ thể là cái gì thì đào ra mới biết

được.” Cửu Mệnh Huyết Miêu nói.

Hàn Sâm thế mới biết, hóa ra nơi này là một vùng di tích Thần, khó trách thoạt nhìn có chút kỳ lạ.

an”

“Được, chúng ta cùng nhau đào, đồ này tính ta một phần.” Hàn Sâm nói xong thì đi đến cạnh Cửu Mệnh Huyết Miêu cùng đào mộ, trong lòng thầm nghĩ: “Trước đây nó cũng không biết ta sẽ tới nơi này, không thể từ lúc bắt đầu thì đã tính kế ta, hơn nữa ta cũng không có thù oán gì với nó, nó cũng không có lý do gì để hại ta nhỉ?”

Một người một mèo hợp sức đào mộ, ngôi mộ nhìn có vẻ giống như một đống đất nhỏ, nhưng lại vô cùng rắn chắc, với tố chất cơ thể của Hàn Sâm, cầm Thái A Kiếm thì một lần cũng chỉ có thể đào ra một ít đất cát.

Đất mộ ở đây giống như cát sắt, rất khó để đào xuống, Hàn Sâm đào một hồi lâu, trên trán đã đổ mồ hôi, nhưng chỉ mới đào xuống không đến một mét.

“Đất ở đây có vấn đề, sẽ không phải là bảo vật gì chứ?” Hàn Sâm vừa đào vừa nói.

Cửu Mệnh Huyết Miêu nói: “Kỳ thật đất cát tinh của Tinh tộc cũng chỉ là một số nguyên liệu tinh thể đã không thể sử dụng nữa nên bị nghiền thành cát mà thôi, đã không còn giá trị sử dụng gì nữa.”

Hàn Sâm vừa đào vừa hỏi: “Làm sao ngươi biết trong ngôi mộ này có đồ tốt? Ta thấy những ngôi mộ ở đây đều gần giống như nhau, ngôi mộ này cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

“He he, bởi vì ta là Cửu Mệnh Huyết Miêu, ngươi yên tâm đào đi, bên trong chắc chắn có đồ.” Cửu Mệnh Huyết Miêu cười nói.

Nhưng đào thêm một lúc, Hàn Sâm cảm thấy có gì đó sai sai, dường như bên tai nghe thấy có âm thanh kỳ lạ nào đó.

Dừng lại tập trung nghe một chút, dường như cũng chỉ là tiếng gió, ngoài ra thì cũng không còn âm thanh nào đặc biệt nữa.

“Lão Miêu, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Hàn Sâm hỏi Cửu Mệnh Huyết Miêu ở bên cạnh.

“Có tiếng gì đâu?” Cửu Mệnh Huyết Miêu ngẩng đầu nghiêng tai thử lắng nghe, nhưng không phát hiện được gì, tiếp tục đào xuống.

Hàn Sâm thử nghe lại, quả thật cũng không nghe thấy tiếng gì, đành phải tiếp tục đào xuống, mất cả nửa ngày thì bọn họ mới đào ra một cái hố to có đường kính gần hai mét, sâu hơn ba mét, cuối cùng cũng nhìn thấy phía dưới dường như có thứ gì đó.

Hàn Sâm cảm thấy phía dưới là một khối gì đó cứng rắn, gạt đất cát tinh ở phía trên ra, ngay sau đó lộ ra một tấm kim loại to bằng bàn tay.

Nhìn từ phần lộ ra đầu tiên thì có chút giống như chế phẩm bằng bạc, trên đó có khắc một vài chữ, Hàn Sâm cũng không nhìn ra được đó là chữ gì, không phải loại văn tự nhân loại cổ đại mà Tinh tộc sử dụng.

“Ngơ ra đó làm gì, tiếp tục đào đi, đào thứ này ra hoàn toàn.” Cửu Mệnh Huyết Miêu thấy Hàn Sâm đang thờ người ra, bèn vừa đào vừa thúc giục.

Hàn Sâm đào xuôi theo hai bên tấm kim loại, không mất bao lâu thì đã đào ra cả tấm kim loại ra ngoài. Đó là một tấm kim loại màu bạc hình vuông các cạnh khoảng bốn mươi centimet, trên tấm kim loại được khắc đầy chữ, chỉ tiếc Hàn Sâm lại không nhìn ra được chữ nào.

Không biết tấm kim loại này dày đến cỡ nào, phần phía dưới vẫn bị chôn vùi trong đất cát, phần lộ ra đã dày gần năm centimet.

Nhìn thấy quả nhiên có đồ, hơn nữa không phải loại đồ khiến người khác không thoải mái giống như quan tài, tâm trạng của Hàn Sâm tốt hơn rất nhiều, tiếp tục ra sức đào xuống.

Nhưng càng đào xuống, càng cảm thấy không đúng lắm, đó không phải là tấm kim loại, mà là một hình hộp chữ nhật, Hàn Sâm và Cửu Mệnh Huyết Miêu đã đào xuống gần nửa mét, thế nhưng vẫn chưa đào hết khối kim loại ra.

“Lão Miêu, rốt cuộc đây là thứ gì? Không phải là quan tài chứ? Có quan tài được dựng thẳng đứng như vậy sao?” Hàn Sâm cảm thấy nghỉ ngờ, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.

“Đây không phải quan tài, Tinh tộc không lưu hành việc chôn cất, càng không có thứ gọi là quan tài, đó là món đồ mà chỉ nhân loại các ngươi mới dùng.” Cửu Mệnh Huyết Miêu đáp.

“Không phải quan tài, vậy sao lại được chôn trong mộ? Rốt cuộc đây là thứ gì?” Hàn Sâm lại hỏi.

“Ai nói với ngươi đây là mộ?” Cửu Mệnh Huyết Miêu liếc hắn một cái, tức giận nói.

“Không phải mộ? Vậy đây là cái gì?” Hàn Sâm hơi sửng sốt.

“Đây là căn cứ nuôi cấy thực vật của Tinh tộc.” Cửu Mệnh Huyết Miêu nói.

“Căn cứ nuôi cấy thực vật?” Hàn Sâm há to miệng, khá khó tin rằng nơi này không phải mộ mà là căn cứ nuôi cấy thực vật gì đó.

“Đừng nhiều lời như vậy, nhanh chóng đào thứ này ra xem xem rốt cuộc nó là cái gì.” Cửu Mệnh Huyết Miêu nói.

Cửu Mệnh Huyết Miêu cũng không biết đây rốt cuộc là thứ gì, Hàn Sâm đành phải tiếp tục đào cùng với nó.

Độ dài của khối kim loại này thật đúng là kinh người, một người một mèo đào xuống ba bốn mét, thế nhưng vẫn không thể đào khối kim loại này lộ ra hoàn toàn.

“Nó hơi lắc lư rồi, có vẻ sắp đào ra, cố thêm một chút nữa.” Cửu Mệnh Huyết Miêu dùng móng vuốt đẩy khối kim loại, cuối cùng khối kim loại vấn luôn bất động cũng lắc lư một chút.

Hàn Sâm không có gì để nói, đã đào lâu như vậy, không đào ra được thứ gì tốt một chút thì đúng là thiệt thòi.

Hai tiếng nữa lại trôi qua, rốt cuộc khối kim loại cũng được đào ra hoàn toàn, khối kim loại nghiêng đổ xuống hố sâu do bọn họ đào ra, tựa vào vách hang.

Một khối kim loại to lớn có chiều dài khoảng năm sáu mét, rộng khoảng bốn mươi centimet và cao khoảng bốn mươi centimet, trọng lượng rất kinh người, hơn nữa trên mỗi mặt đều được khắc rất nhiều chữ.

Hàn Sâm thử khiêng lên thử, vô cùng nặng, với tố chất cơ thể của hắn mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng khiến nó nhúc nhích.

Hàn Sâm cảm thấy hơi kỳ lạ, cho dù nơi này thật sự giống như lời Lão Miêu nói, là một căn cứ nuôi cấy thực vật, kỳ thật trong mỗi phần mộ đều là một loại thực vật, vậy thứ mà bọn họ đào ra nên là một thứ tương tự như hạt giống mới đúng, sao lại có thể đào ra một khối kim loại lớn như vậy, quả thực trông giống như một cái xà nhà.

Nhưng chuyện đã đến nước nước này, Hàn Sâm cũng chỉ có thể cùng với Lão Miêu khiêng khối kim loại này ra ngoài trước rồi nói sau.

Hàn Sâm và Lão Miêu một trái một phải hộ sức ôm khối kim loại lên tựa như ôm một thân cây, cùng bay lên, chậm rãi mang khối kim loại ra khỏi hố sâu.

“Cuối cùng cũng đào ra được rồi!” Sau khi bay ra khỏi hố sâu, Hàn Sâm và Lão Miêu vứt khối kim loại lên mặt đất, Hàn Sâm lau mồ hôi trên trán, nhưng vào giây tiếp theo lại dừng lại ở đó.

Không biết từ lúc nào, ở xung quanh có thêm nhiều ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm và Lão Miêu.

Hết chương 1686.

Chương 1687. Thật sự có thể

Hàn Sâm cảm nhận mọi thứ từ bốn phía vô cùng chính xác, bởi vì quả thật xung quanh bọn họ có những đôi mắt đáng sợ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Chủ nhân của ánh mắt là bốn con sinh vật toàn thân được bao bọc bởi áo giáp, cũng có thể là bên trong hoàn toàn không có bất kì sinh vật nào, chỉ là bốn cái áo giáp mà thôi.

Những bộ phận mà Hàn Sâm có thể nhìn thấy đều bị áo giáp bọc lại, bộ phận duy nhất lộ ra ngoài áo giáp chính là đôi mắt kia, nhưng Hàn Sâm cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lóe ra ánh sáng màu đỏ, không biết liệu đó có phải một loài sinh vật nào đó hay không.

Áo giáp thoạt nhìn giống như được đúc bằng sắt thép, trên áo giáp còn có rất nhiều vết gỉ, trông giống như mới được đào ra từ bùn đất.

Trong tay bọn chúng còn cầm một thanh cự kiếm được làm bằng thép giống nhau, thân kiếm dài hơn một mét vừa dày vừa nặng, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Không chờ Hàn Sâm kịp có thêm suy nghĩ gì khác, bốn quái vật áo giáp đã trực tiếp vung kiếm chém tới.

Chỉ cần nhìn tốc độ kiếm thì có thể thấy được chắc chắn đây là trình độ cao nhất trong Bán Thần, tốc độ hiện tại của Hàn Sâm hoàn toàn không có cách nào để chống lại sức mạnh và tốc độ như vậy.

Hàn Sâm triển khai thân pháp Động Huyền, chuyển động giống như cá bơi tránh được sự tấn công của thanh cự kiếm, khá chật vật lùi sang một bên, vừa quay đầu nhìn thì đã thấy Lão Miêu còn chạy nhanh hơn cả hắn, đã chạy ra xa hơn mười mét.

Bởi vì Lão Miêu chạy khá nhanh, cho nên bốn quái vật áo giáp kia đều bổ nhào về phía Hàn Sâm người cách bọn chúng gần nhất, những thanh cự kiếm giống như sấm sét xẹt ngang trời, vừa nhanh vừa hung tợn khiến người khác khó có thể phòng bị.

Nếu đổi lại là trước đây khi vẫn chưa thăng cấp, bốn quái vật áo giáp cũng chưa chắc có thể làm gì được Hàn Sâm, nhưng hiện tại lại khiến Hàn Sâm cảm thấy rất khó chịu, tố chất cơ thể hơn một vạn, so sánh với những quái vật áo giáp này thì quá yếu.

Hàn Sâm chật vật né tránh mấy lần, trên người đã bị cự kiếm cắt ra một vệt máu.

“Lão Miêu, ngươi thật chẳng nghĩa khí gì cả, mau tới giúp ta.” Hàn Sâm chạy tới chạy lui xung quanh khối kim loại, mượn không gian đã đào ra và lợi dụng sự phán đoán, kỹ xảo định vị và sắp xếp mới có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng dưới sự vây công của bốn cự kiếm, đồng thời hét về phía Lão Miêu.

Lão Miêu thấy mấy tên quái vật áo giáp này không có đuổi theo nó bèn nhảy lên một khối bia đá, ngồi xổm trên đó nói với Hàn Sâm: “Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta là chủng tộc yêu chuộng hòa bình, ta sẽ không đánh nhau, phải trông cậy vào bản thân ngươi rồi.”

“Hòa bình cái đầu ngươi, ta chỉ mới thăng cấp, hiện tại tố chất cơ thể rất kém, sao có thể là đối thủ của bọn chúng, ngươi còn không đến giúp đỡ, ta sẽ chết thật cho ngươi xem.” Hàn Sâm nhảy qua khối kim loại, hai thanh cự kiếm gần như chém xuống người hắn, chém vào trên khối kim loại.

Khối kim loại này có vẻ mềm hơn một chút so với tưởng tượng của Hàn Sâm, cự kiếm chém lên trên thì lập tức chém ra hai vết nứt sâu, trên đó xuất hiện một khe hở, vậy mà khối kim loại này lại rỗng tuếch.

Điều này có chút vượt khỏi dự liệu của Hàn Sâm, bởi vì khối kim loại rất nặng, hắn còn tưởng rằng nó đặc ruột, không ngờ rằng bên trong lại rỗng tuếch.

Thế nhưng dưới sự truy sát của bốn quái vật áo giáp, Hàn Sâm cũng không có thời gian để nhìn xem trong khe hở đó có cái gì, chỉ có thể nhanh chóng tiếp tục chạy trốn.

Tố chất cơ thể của Bán Thần hàng đầu của Tí Hộ Sở thứ tư có thể đạt tới cấp độ gần mười vạn, rõ ràng những quái vật áo giáp này có cấp độ của Bán Thần hàng đầu.

Hàn Sâm lại chỉ có tố chất cơ thể hơn một vạn, nếu đổi lại là trước đây khi còn là Bán Thần, với tố chất cơ thể như vậy thì cho dù Hàn Sâm có vận dụng kỹ xảo Động Huyền Kinh và Dịch Thiên Thuật, e là cũng khó có thể kiên trì lâu dài.

Nhưng hiện tại Hàn Sâm lại có thể đọ sức với bọn chúng, chuyện này khiến bản thân Hàn Sâm cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sử dụng tháp Thiên Mệnh, nhưng không ngờ đến bản thân lại vẫn có thể kiên trì được một lúc.

Mặc dù tố chất cơ thể vẫn hơn một vạn, thế nhưng Hàn Sâm có thể cảm nhận được rất rõ sau khi hắn thăng cấp, bất kể là việc nắm bắt chỉ tiết, hay là sự hiểu biết về sự vật, hoặc là nhãn lực, đều cao hơn một cấp độ so với trước kia.

Mặc dù tố chất cơ thể giảm xuống, nhưng ở một phương diện nào đó hắn đã mạnh hơn trước đây, điều này mới khiến hắn có thể chống đỡ dưới sự vây công của bốn kẻ mặc áo giáp lâu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể gục ngã hoàn toàn.

Lão Miêu nghe Hàn Sâm nói như vậy, thế nhưng vẫn không hề có ý muốn ra tay, ngồi xổm trên tấm bia đá nói: “Mặc dù ta rất muốn giúp ngươi nhưng cũng chỉ có thể bó tay. Một Tiểu Thiên Sứ ôn hòa như ta, bất kì chút suy nghĩ tà ác nào cũng sẽ khiến bản thân ta cảm thấy ghê †ởm buồn nôn, hoa mắt chóng mặt, nếu ta động thủ với bọn họ, không chờ ta kịp ra tay, chỉ mới suy nghĩ một chút thôi thì ta đã bị sự lương thiện của chính mình giết chết, cho nên…”

“Con mẹ ngươi, ngươi đang cố ý chơi ta đúng không?” Hàn Sâm vừa né tránh vừa mắng, tên này không giúp đỡ thì cũng thôi đi, vậy mà còn nói những lời châm chọc làm hắn chán ghét.

Lão Miêu cũng không tức giận, vẫn cười ha ha nói: “Ha ha, người trẻ tuổi, đừng kích động như vậy, mặc dù ta không thể cứu ngươi, nhưng ngươi có thể tự cứu mình mà”

“Tự cứu? Tự cứu như thế nào? Ta đã sắp bị chém thành tro rồi.” Hàn Sâm vừa nói chuyện vừa né tránh, né được mấy nhát kiếm vô cùng hung hiểm.

Những thanh cự kiếm này chém vào trên khối kim loại, chém ra rất nhiều vết nứt trên khối kim loại, có thể nhìn thấy thấp thoáng bên trong có vài tia sáng chiếu ra, tạo ra cảm giác châu quang bảo khí.

“Thật đúng là có phúc mà không biết hưởng, trẻ nhỏ khó dạy, cực kỳ ngu xuẩn..” Lão Miêu ngồi xổm trên tấm bia đá, lắc đầu thở dài nói.

“Con mẹ ngươi không biết dùng thành ngữ thì đừng nói nhảm, không cứu thì không cứu, ta thà chết cũng không muốn nghe mấy câu nhảm nhí của ngươi.” Hàn Sâm tức giận kêu lên.

Hắn vẫn chưa sử dụng tháp Thiên Mệnh chính là vì muốn nhìn xem Lão Miêu đang làm cái gì, liệu có phải đang cố ý hại hắn hay không.

Lão Miêu lại lắc đầu thở dài: “Nói ngươi ngu xuẩn mà ngươi còn không chịu thừa nhận, không phải ngươi có chiến giáp gen sao? Nếu đã đánh không lại, tại sao không chịu mặc chiến giáp gen?”

“Có thể mặc thì còn cần ngươi nói sao? Ở đây là Tí Hộ Sở thứ tư, đừng nói hiện tại mặc không được, cho dù mặc vào được thì cũng vô dụng.” Hàn Sâm kêu lên.

“Ai nói không thể sử dụng chiến giáp gen ở Tí Hộ Sở thứ tư?” Lão Miêu liếc Hàn Sâm một cái.

“Chuyện này còn cần nói sao? Trước đây ta đã thử rất nhiều lần, nếu có thể sử dụng được thì ta đã xưng bá ở Tí Hộ Sở thứ tư từ lâu rồi, sao có thể còn phiền phức như vậy.” Hàn Sâm hét lên.

Lão Miêu lại tỏ vẻ hiểu biết nói: “Trước đây là trước đây, trước đây không phải ngươi vẫn chưa có huyết mạch của tộc Cửu Mệnh Huyết Miêu bọn ta sao, hiện tại đương nhiên không giống như vậy, bây giờ tốt xấu gì thì ngươi cũng được xem như có nửa huyết mạch của Cửu Mệnh Huyết Miêu cao quý, sử dụng chiến giáp gen còn không phải là chuyện nhỏ sao?”

“Thật hay giả vậy?” Hàn Sâm sửng sốt, cảm thấy khá bất ngờ. “Cửu Mệnh Huyết Miêu cao quý xem thường việc nói dối.” Lão Miêu bĩu môi, bày ra dáng vẻ xem thường.

Hàn Sâm suy nghĩ muốn thử một chút, thử triệu hoán chiến giáp gen màu trắng ra, suy nghĩ chỉ vừa mới lóe lên, chiến giáp gen màu trắng đã lập tức bọc lấy thân thể hắn, sức mạnh tựa như thủy triều cũng cùng lúc tràn vào cơ thể hắn.

“Thật sự có thể ư?” Hàn Sâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Hết chương 1687.

Chương 1688. Châu quang bảo khí

Một thanh cự kiếm chém đến, Hàn Sâm không hề né tránh, vươn bàn †ay đã được chiến giáp gen bọc lấy bắt lấy cự kiếm.

Cánh tay còn lại cũng cùng lúc bắt được một thanh cự kiếm khác, dùng sức vừa kéo vừa va chạm mạnh, lập tức kéo quái vật áo giáp và cả cự kiếm lại với nhau, cơ thể của hai quái vật áo giáp không tự chủ được mà đụng vào nhau bốp một tiếng, nóp giáp sắt ở trên đầu đã bị đụng cho dẹp lép.

Hàn Sâm đoạt lấy hai thanh kiếm thép, mỗi tay một thanh ném vào hai con quái vật áo giáp đang định xông lên từ sau lưng, cự kiếm xuyên thẳng qua người bọn chúng, đóng đinh bọn chúng trên mặt đất.

Quái vật áo giáp giãy dụa muốn đứng dậy, Hàn Sâm dùng một cước dẫm nát đầu một con quái vật áo giáp, trực tiếp giãm vỡ cái nón trên đầu nó.

“Săn giết kiếm sĩ áo giáp tử vong sinh vật Thần siêu cấp, thu được thú hồn kiếm sĩ áo giáp tử vong, hạch gen đã vỡ vụn, máu thịt không thể ăn được, hấp thụ tinh hoa gen sinh mệnh ngẫu nhiên có thể gia tăng từ 0 tới 10 điểm Gen Thần siêu cấp.”

Trong lòng Hàn Sâm vui mừng, một cước một con, đạp nát đầu của ba con kiếm sĩ áo giáp tử vong còn lại, chỉ tiếc không lấy được thú hồn nữa.

Thi thể của bốn kiếm sĩ áo giáp tử vong dần tan rã rồi biến mất, ngay cả cự kiếm làm bằng thép cũng tan biến theo nó, chỉ còn lại có bốn khối tinh hoa gen sinh mệnh.

Hàn Sâm nhặt bốn khối tinh hoa gen sinh mệnh lên, đồng thời nhìn vào trong hồn hải của chính mình.

Lúc trước khi thăng cấp đã phải hủy đi rất nhiều thú hồn và hạch gen, hiện tại có thể bổ sung một chút, đối với Hàn Sâm mà nói cũng là sự trợ giúp vô cùng tốt.

Kiếm sĩ áo giáp tử vong: Loại hình thú hồn dung hợp

Hàn Sâm lập tức vui mừng, là thú hồn biến thân dung hợp, hơn nữa còn là hình dáng nhân loại, mặc dù không phải cấp cuồng bạo, thế nhưng cũng đã có trợ giúp rất lớn đối với Hàn Sâm.

Có thú hồn này, cho dù không sử dụng chiến giáp gen thì hắn cũng có năng lực để chiến đấu với sinh vật Thần siêu cấp.

“Nhìn đi, ta đã nói rồi, hiện tại ngươi có được huyết mạch của Cửu Mệnh Huyết Miêu cao quý, những thứ này đều không phải vấn đề.” Lão Miêu nhảy xuống từ trên tấm bia đá, vừa đắc ý nói, vừa đánh giá khối kim loại đầy những vết nứt kia.

Hiện tại đã không thể gọi nó là khối kim loại nữa, bởi vì nhìn bên trong nó có vẻ rỗng tuếch, chính xác mà nói thì đó là một vật chứa có hình hộp chữ nhật, bên trong có châu quang bảo khí mờ mờ ảo ảo lộ ra, giống như một cái rương có hình dạng kỳ lạ một chút.

Lão Miêu tiến lại gần rương kim loại và nhìn vào trong thông qua những vết nứt, nhìn bằng mắt trái xong lại đổi qua mắt phải, nhìn xong mắt phải lại đổi sang mắt trái, nhưng có vẻ cũng không nhìn thấy được bên trong có thứ gì.

“Tại sao huyết mạch Cửu Mệnh Huyết Miêu lại có thể có được nhiều đặc quyền ở trong Tí Hộ Sở như vậy?” Hàn Sâm nhìn Lão Miêu hỏi.

Hàn Sâm đã nghe nói từ chỗ Ngao Dạ, Tí Hộ Sở có thể xem như nơi yên thân gửi phận cuối cùng của Tinh tộc, những sinh vật ở bên ngoài hoàn toàn không vào được, càng không cần nói tới có được đặc quyền gì đó.

Cho dù Cửu Mệnh Huyết Miêu là sinh vật bên ngoài, huyết mạch của bọn chúng sẽ có được nhiều đặc quyền như vậy ở trong Tí Hộ Sở sao?

Lão Miêu vừa ghé vào trước rương kim loại liều mạng nhìn vào bên

trong vừa nói: “Khoan hãy nói chuyện này, lại đây mở cái rương kim

loại này ra xem xem rốt cuộc bên trong có thứ gì, ta có dự cảm rằng bên trong có thể sẽ có thứ gì đó rất ghê gớm.”

Thấy Lão Miêu không chịu nói, Hàn Sâm cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải đi tới cạnh rương kim loại, ghé sát vào những vết nứt để nhìn vào bên trong.

Nguồn sáng ở bên trong rất mạnh, chỉ có thể nhìn thấy một vùng ánh sáng kỳ dị, căn bản không thấy rõ được bên trong rốt cuộc có thứ gì.

“Không nhìn thấy cái gì cả, đành phải mở nó ra trước thôi.” Lão Miêu lại nói.

Hàn Sâm gật gật đầu, đưa tay vào trong vết nứt, dùng hai tay kéo ra hai bên, dùng một chút lực kéo ra ngoài.

Vết nứt trên vách kim loại lập tức bị Hàn Sâm dùng hai tay kéo toạc ra, kéo cho đến khi tạo ra một cái lỗ dài hơn một thước thì Hàn Sâm mới buông tay, ghé mắt nhìn vào trong rương kim loại.

Lão Miêu cũng đến gần, vươn đầu nhìn vào trong, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một vùng ánh sáng kỳ dị như cũ, vẫn không thể nhìn rõ xem bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Hàn Sâm lại kéo cái lỗ ra thêm một chút, cũng kéo thêm cả những vết nứt khác, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng nguồn sáng, không nhìn thấy bên trong có cái gì.

“Không cần kéo nữa, xem ra thứ bên trong phát ra vầng sáng mãnh liệt, cho dù có xét nát cả rương kim loại, thì vẫn chỉ có thể nhìn thấy một vùng ánh sáng kỳ dị y như cũ mà thôi.” Lão Miêu ngăn cản không cho Hàn Sâm tiếp tục.

Đương nhiên Hàn Sâm cũng đã nhìn ra, vốn dĩ cũng không định tiếp tục, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói: “Bây giờ nên làm gì đây? Ngươi biết thứ ở trong đó rốt cuộc là cái gì không?”

“Không biết, nhưng nhìn có vẻ dường như cũng không có nguy hiểm gì, ngươi có thể đưa tay vào trong đó mò thử là có thể biết được bên trong rốt cuộc có cái gì.” Lão Miêu dạo một vòng quanh rương kim loại, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm nói.

“Sao ngươi không đưa tay vào mò đi?” Hàn Sâm bĩu môi, hiện tại căn bản không biết bên trong rốt cuộc là cái gì, lỡ như trong ánh sáng kỳ dị kia có sinh vật đáng sợ nào đó, đang chờ hắn đưa tay vào làm đồ ăn thì sao? Hàn Sâm không muốn mạo hiểm như vậy.

“Ngươi lợi hại hơn ta mà, hơn nữa còn có chiến giáp gen để mặc, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.” Rõ ràng Lão Miêu không muốn tự mình động thủ, tiếp tục dụ dỗ nói.

Hàn Sâm cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không bị Cửu Mệnh Huyết Miêu lừa, cũng không chịu thò tay xuống để mò thử thứ ở bên trong, trong lúc nhất thời một người một mèo đều bế tắc đứng ở đó.

Bọn họ đều không dám thò tay xuống, nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi thì lại không cam tâm, một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không lên tiếng.

Đợi một lúc lâu, Lão Miêu ho nhẹ một tiếng nói: “Không bằng như vầy, ai mò ra được thứ gì thì chính là của người đó, ngươi thấy sao?”

“Được thôi, con người ta có phong độ thân sĩ, nhường ngươi mò trước.” Hàn Sâm cười mỉm nhìn Lão Miêu.

Lão Miêu cắn răng một cái: “Chúng ta chơi oẳn tù tì, người nào thắng thì mò trước.”

“Được thôi.” Hàn Sâm đáp ứng một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Ta chính là vua chơi oẳn tù tì chí tôn vô địch, ngươi chơi đoán tay với ta, ngươi sẽ thua đến cả một món đồ lót cũng không còn.”

Trong lòng Lão Miêu cũng tự đắc ý: “Cừu non, đấu với ta thì ngươi vẫn còn non lắm, không biết lão tử ta là cao thủ chơi oẳn tù tì sao? Khi lão tử chơi đến mức vô địch vũ trụ, mẹ ngươi còn chưa ra đời đâu, chơi oẳn tù tì với ta thì ngươi xong đời rồi.”

Một người một mèo đều mang theo gương mặt đầy tươi cười nhìn đối phương, Hàn Sâm vươn tay ngưng tụ ra một đồng kim tệ, thuận tay ném lên không trung, sau đó nói với Lão Miêu: “Sau khi kim tệ rơi xuống đất thì chơi, như vậy thì công bằng rồi nhỉ?”

“Công bằng.” Lão Miêu gật gật đầu, mắt híp lại nhìn chằm chằm vào. kim tệ rơi từ trên trời xuống.

Bình Luận (0)
Comment