Kengl
Khoảnh khắc khi kim tệ rơi xuống, một người mèo miêu đồng thời ra nắm tay.
Hai cái nắm tay gần như xuất hiện cùng lúc, Hàn Sâm và Lão Miêu đều rất bình tĩnh tự tin, lần thứ nhất chỉ là thử, kế tiếp mới là lúc đấu tâm cơ và kỹ xảo thật sự.
Kéo! Kéo! Bao! Tảng đá! Bao! Tảng đá!
Hàn Sâm và Lão Miêu thở hổn hển nhìn chằm chằm vào đối phương, bên trong bốn con mắt đều phủ đầy tơ máu, bọn họ đã đoán gần một tiếng, nhưng kết quả vẫn là hòa nhau, trong lòng đều tự cảm thấy kinh ngạc.
Chơi đoán tay chính là dùng đầu óc để đấu, so với chiến đấu đơn thuần thì càng khiến người khác cảm thấy mệt mỏi, hiện tại hai người đều đã rất khó chịu, nhưng trước sau vẫn không thể thắng được đối phương.
Cuối cùng một người một mèo đều mệt đến mức ngồi dựa vào cạnh rương kim loại, thế nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.
Răng rắc!
Đột nhiên một tiếng giòn vang lên truyền ra từ trong ánh sáng kỳ dị của rương kim loại kia làm Hàn Sâm và Lão Miêu đều giật nảy mình, lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào trong rương kim loại.
Hết chương 1688.
Chương 1689. Vườn trồng rau hoàng giaHàn Sâm và Lão Miêu nhìn về phía bên trong rương kim loại, chỉ thấy ánh sáng chói lóa bên trong giống như nước sôi sùng sục, nhưng mà lại vẫn mãi không tràn ra khỏi trong rương kim loại kia.
Trong lúc ánh sáng rực rỡ kia cuồn cuộn còn truyền ra một loại tiếng vang răng rắc răng rắc khiến người nghe thấy đều sởn tóc gáy, răng đánh cầm cập.
“Lão Miêu, đó là âm thanh gì vậy?” Hàn Sâm nhìn ánh sáng rực rỡ cuồn cuộn bên trong rương kim loại, tuy có thể nghe thấy âm thanh ấy, nhưng mà lại không nhìn thấy được gì cả, cũng không thể cảm nhận được bên trong có thứ đồ gì.
“Sao mà ta biết được, nghe giống như là tiếng răng cắn gãy xương.” Lão Miêu cũng nhìn chằm chằm bên trong rương nói.
“Cắn gãy xương? Ngươi nói thật với ta, nơi này thật sự là vườn trồng rau ư?” Hàn Sâm hoàn toàn không tin lời nói của Lão Miêu nói đây là căn cứ nuôi cấy thực vật gì đó.
Lão Miêu lập tức thề thốt nói: “Vườn trồng rau gì chứ? Nơi này là căn cứ nuôi cấy thực vật, ngươi nghĩ nhiều quá đấy, lừa ngươi ta chết không yên lành.”
“Nhưng mà sao ta lại thấy thứ đồ này cũng hơi giống như quan tài nhỉ? Chính ngươi cũng nói, bên trong có tiếng hàm răng cắn gãy xương, bên trong một vườn trồng rau lại chôn một thứ đồ như vậy, trong đó còn có xương, bản thân ngươi cảm thấy chuyện này có hợp lý không hả?” Hàn Sâm trợn mắt nhìn Lão Miêu nói.
Lão Miêu hơi chột dạ, ấp a ấp úng nói: “Đúng là căn cứ nuôi cấy thực vật không sai, có điều căn cứ nuôi cấy thực vật này có hơi không bình thường lắm”
“Sao lại không bình thường?” Hàn Sâm lập tức truy hỏi.
Lão Miêu biết không nói chút gì đó thì hắn chắc chắn sẽ không xong với Hàn Sâm, chỉ đành tiếp tục nói: “Ta đã nghiên cứu rất lâu, theo như quan sát của ta, nếu như không nhầm thì nơi này có lẽ là một căn cứ nuôi cấy thực vật hoàng gia của Tinh tộc.”
“Vườn trồng rau hoàng gia?” Hàn Sâm cảm thấy Lão Miêu vẫn đang nói bậy với hắn, cho dù là vườn trồng rau hoàng gia thì vẫn là một vườn trồng rau, còn có thể trồng ra thịt heo hay sao?
Lão Miêu lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi đừng khinh thường căn cứ nuôi cấy thực vật của Tinh tộc, thực vật bọn họ gây trồng không phải là những củ cải bắp cải trắng gì đó như trong tưởng tượng của ngươi đâu.”
“Xem ra ngươi quả nhiên biết đây là thứ gì” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Lão Miêu, vẻ mặt bất thiện.
Lão Miêu ho khan hai tiếng: “Ta cũng chỉ là biết một chút thôi, nếu như †a đoán không sai, cái rương kim loại này thật ra chính là rương gây trồng của Tinh tộc, bên trong chính là thực vật loại mới của Tinh tộc nuôi cấy.”
“Thực vật của bọn họ có gì khác?” Hàn Sâm truy hỏi.
“Chuyện này ta cũng không rõ nữa, trước kia ta ngược lại đã từng thấy một vài thực vật mà Tỉnh tộc nuôi cấy, những thực vật đó rất đặc biệt, hoặc là nói không thể gọi bọn nó là thực vật, nên nói là một loại thể sinh mệnh dị loại mới đúng.” Lão Miêu nói.
“Có thể trồng ra thể sinh mệnh cũng không phải chuyện hiếm có gì, thực vật gen như vậy bên trong Tí Hộ Sở có rất nhiều.” Hàn Sâm nói.
Lão Miêu lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Đây chính là điều ta muốn nói, thật ra trước kia Tí Hộ Sở không có thực vật gen đâu, những thực vật gen đó cũng là hạt giống sau này Tinh tộc nuôi cấy phát tán ra mới sẽ sinh sôi nảy nở ra những thực vật gen cùng với thể sinh mệnh đặc biệt đó.”
“Ý của ngươi là nói, thứ đồ đựng bên trong có thể là tổ tiên của thực vật gen à?” Hàn Sâm quan sát rương kim loại, hơi kinh ngạc hỏi.
Bên trong rương kim loại vẫn thỉnh thoảng truyền ra những tiếng răng rắc khiến người ta sởn tóc gáy, trên căn bản chưa từng gián đoạn bao giờ.
“Có phải là tổ tiên hay không thì không biết, chẳng qua thứ vườn trồng rau hoàng tộc nuôi cấy ra thì có lẽ sẽ không hề kém cỏi.” Lão Miêu dừng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa lúc mới bắt đầu nghiên cứu thực vật gen, thứ Tinh tộc thật sự muốn trồng ra không phải là những dị sinh vật hoặc thú hồn gì đó kia mà chiến giáp gen.”
“Chiến giáp gen cũng có thể trồng ra được ư?” Hàn Sâm nghe đến đây thì thật sự khá kinh ngạc.
“Lúc trước không được, về sau Tinh tộc đã dung hợp gen dị sinh vật và gen dị linh, cộng thêm cả gen thực vật Tinh tộc mang đến, liên tục nghiên cứu về phương diện này. Chỉ đáng tiếc sau này đã xảy ra một trận biến cố lớn khiến cho tộc nhân còn sót lại sau khi Tinh tộc thua trận đã chịu một lần đả kích mang tính huỷ diệt, những hạt giống gen chưa hoàn thành kia tự trôi vào trong Tí Hộ Sở, tự nhiên diễn hoá đến hôm nay, rồi trở thành thực vật gen hiện tại.” Lão Miêu giải thích đại khái một phen.
Hàn Sâm trầm ngâm suy nghĩ nhìn Lão Miêu nói: “Ngươi có thể tìm được nơi này, lại nhất định muốn đào rương kim loại của nơi này, đừng nói với ta ngươi không biết bên trong có gì đấy nhé.”
Lão Miêu ngại ngùng cười: “Thật ra ta thật sự không biết bên trong có cái gì, ta chỉ từ một vài manh mối mà suy luận ra nơi này có lẽ là căn cứ nuôi cấy thực vật hoàng gia, là nơi có khả năng nuôi cấy ra chiến giáp gen nhất, cho nên muốn đến nơi này thử chút vận may. Về phần †ại sao lại muốn chọn nơi này, đó là bởi vì vị trí của nơi này là một trong những vị trí tốt nhất bên trong căn cứ này, có thể coi như là bảo địa phong thuỷ, đương nhiên thứ quan trọng phải gây trồng ở nơi tốt nhất, cho nên ta mới chọn nó.”
“Ngươi còn biết xem phong thuỷ?” Hàn Sâm chẳng tin Lão Miêu một chút nào, ánh mắt nhìn kẻ lừa gạt nhìn nó.
Lão Miêu bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, ta thừa nhận, ta nhìn ra được có vẻ nó rất quan trọng từ phân bón mà nơi này dùng. Hơn nữa trước kia ta đã đào ba nơi hệt như vậy, kết quả đều không có thu hoạch.”
“Phân bón gì?” Hàn Sâm liếc nhìn cái hố sâu mà bọn họ đã đào kia, nhưng hắn lại không nhìn ra phân bón gì.
“Ngươi không nhìn thấy rõ ràng màu sắc đất cát tinh của nơi này tối hơn những nơi khác một chút sao? Hơn nữa ngươi nhìn kỹ những tấm bia đá kia thử xem, có phát hiện phía trên tấm bia có một vài vệt máu không?” Lão Miêu chỉ ngôi mộ một bên rương kim loại đào ra rồi nói.
Hàn Sâm nhìn cẩn thận, đúng thật là giống như Lão Miêu nói.
“Ngươi không thật sự cho rằng những thứ đó là bia mộ đấy chứ? Trên thực tế những tấm bia đá kia là thiết bị Tinh tộc nuôi cấy thực vật, chúng có tác dụng giám sát, đồng thời phân bón cũng sẽ thông qua tấm bia đá để ngấm xuống đất. Chỉ cần nhìn thứ còn sót lại trên tấm bia đá thì có thể biết được thứ đồ trong rương kim loại này đã nhận được chăm sóc vô cùng đặc biệt, rất có thể là kết quả quan trọng nhất †rong căn cứ nuôi cấy thực vật hoàng gia.” Hai mắt Lão Miêu phát sáng nhìn ánh sáng rực rỡ cuồn cuộn trong rương kim loại nói.
“Vậy ngươi đi lấy nó ra đi?” Hàn Sâm bĩu môi nói.
“Đồ vật của Tinh tộc hơi tà môn, vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.” Lão Miêu không để ý đến Hàn Sâm kích tướng, vẫn nhìn ánh sáng rực rỡ cuồn cuộn bên trong nhưng không có ý định ra tay.
“Nếu như ta không xuất hiện, ngươi định lấy thứ đồ bên trong ra kiểu gì? Chắc là sẽ không chỉ nhìn không như vậy chứ?” Hàn Sâm lại nói một câu.
Lão Miêu đang muốn nói cái gì thì nhưng lại đột nhiên nghe thấy phía trên rương kim loại truyền đến một tiếng cạch.
Chỉ thấy ở một điểm trên rương kim loại rạn nứt ra thành một lỗ, một bàn tay giống ngọc nhưng không phải ngọc, giống xương nhưng không phải xương thò ra từ trong ánh sáng chói lóa kỳ dị, bấu lấy phía trên rương kim loại giống như một tay ma thò ra từ trong địa ngục.
Hàn Sâm và Lão Miêu gần như không hẹn mà cùng nhảy lên một cái, vụt một cái lùi ra thật xa.
Hết chương 1689.
Chương 1690. Bí bảo trong rươngNăm ngón tay xương trắng óng ánh nhúc nhích phía trên rương kim loại giống như đang đánh đàn piano khiến cái tay kia dần dần bò ra từ trong ánh sáng rực rỡ.
Nói cũng thấy lạ, cùng với việc nó bò ra ngoài từ phía trong rương kim loại, ánh sáng rực rỡ trong rương kim loại kia cũng bắt đầu dần dần ảm đạm xuống.
Đợi đến khi bàn tay kia hoàn toàn bò ra khỏi trong rương kim loại, Hàn Sâm và Lão Miêu nhìn rõ xong thì đều hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ Hàn Sâm và Lão Miêu đều cho rằng sẽ có quái vật bò ra từ bên †rong, nhưng mà sau khi bàn tay giống như ngọc cốt bò ra thì lại chỉ là một bàn tay, phía sau không còn gì nữa cả, chỉ là một bàn tay đơn thuần bò ra.
Bàn tay kia giống như điêu khắc từ ngọc thạch, phía sau đại khái tiếp nối một phần ba cánh tay nhỏ, đằng sau nữa cũng chẳng còn gì cả, chỗ đứt gãy gọn gàng, trông nó hệt như là súng bắn tên lửa phóng ánh sáng rực rỡ kỳ dị ra bên ngoài.
Ánh sáng rực rỡ ban đầu chảy trôi trong rương kim loại lúc này đã hoàn toàn tiêu tán, có thể nhìn thấy bên trong trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì gì cả.
“Không phải ngươi nói bên trong có thể là chiến giáp gen sao? Đây là cái thứ gì?” Hàn Sâm nhìn bàn tay xương ngọc năm ngón dựng phía trên rương kim loại hỏi.
“Chuyện này… Ta cũng không biết…” Lão Miêu nhìn bàn tay kia, vẻ mặt cũng cực kỳ hoài nghi.
Hàn Sâm còn muốn nói gì đó thì lại thấy bàn tay kia bỗng chốc búng lên, nắm thành quyền, ánh sáng chói lòa phía sau phun ra, quả thật giống như một máy bay phản lực xông về phía Hàn Sâm.
Tốc độ kia nhanh đến kinh ngạc dọa Hàn Sâm đang mặc chiến giáp gen giật nảy mình.
Thân hình lóe lên một cái, Hàn Sâm né tránh khỏi một đòn của nắm đấm, hắn vẫn chưa rõ rốt cuộc cái tay kia là thứ gì, cho nên không muốn đụng chạm vào nó.
Cái tay kia giống như vật sống, rẽ ngoặt một cái trong không trung, lại xông về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm thi triển thân pháp không ngừng né tránh. Dùng tốc độ mặc chiến giáp gen của hắn, vậy mà lại còn không so được với nắm tay kia, lợi dụng huyền diệu của thân pháp Huyền Động và Dịch Thiên Thuật mới có thể hoàn toàn tránh né được xung kích của nắm đấm kia.
Trong lòng Hàn Sâm càng ngày càng ngạc nhiên nghi ngờ không chắc, cùng càng thêm không muốn đụng chạm vào nó. Quả thật bàn tay này quá kỳ lạ, cũng không biết rốt cuộc nó là thứ đồ gì.
“Lão Miêu, ngươi còn không mau đến giúp ta?” Hàn Sâm vừa né tránh công kích của bàn tay kia, vừa nhìn về phía Lão Miêu.
Vừa nhìn hắn nhất thời bị tức giận không nhẹ, Lão Miêu dáng vẻ ung dung leo lên phía trên một tấm bia đá, tự nhiên thoải mái nhìn Hàn Sâm bị nắm đấm đuổi đánh.
“Bình tĩnh, gấp như vậy làm cái gì? Không phải ta đang quan sát nhược điểm của nó sao, đợi ta tìm thấy nhược điểm của nó thì lập tức sẽ cho nó một kích trí mạng, cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng.” Lão Miêu không có ý định muốn ra tay chút nào, ngồi xổm ở phía trên bia đá, lắc lư cái đuôi nói.
“Không biết khi nào ngươi mới có thể tìm thấy nhược điểm của nó đây? Không bằng nhanh chóng hành động, ngươi và ta liên thủ chế phục nó, nói không chừng nó chính là một bảo bối, chốc nữa ngươi lấy trước, ta tuyệt đối không tranh với ngươi.” Hàn Sâm muốn dụ hoặc Lão Miêu xuống giúp đỡ, thuận miệng hứa hẹn.
Lão Miêu lại không bị mắc lừa, còn ngồi xổm phía trên bia đá không động đậy chút nào, híp mắt nói: “Thứ đồ vật giống như bảo bối này thì phải là người có duyên mới được hưởng, đã là của ta thì không thể chạy thoát, ai cũng không cướp đi được.”
“Rốt cuộc ngươi có giúp hay không hả?” Hàn Sâm buồn bực kêu một câu.
“Ta cũng muốn giúp ngươi, đáng tiếc bất đắc dĩ ta vẫn còn chưa nhìn ra rốt cuộc nó là cái thứ gì, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, để ta quan sát tiếp đi” Lão Miêu bình tĩnh nói.
“Ngươi còn quan sát nữa thì cái mạng nhỏ này của ta đã không còn nữa rồi, đến lúc đó tiếp theo sẽ đến phiên ngươi.” Hàn Sâm cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn, tốc độ của bàn tay kia càng ngày càng nhanh, quả thật giống như một luồng ánh sáng tung hoành lấp loé xung quanh thân hình hắn, bởi vì tốc độ quá nhanh, thoạt nhìn giống như có rất nhiều nắm đấm từ những góc độ khác nhau xông về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm né tránh càng ngày càng miễn cưỡng, nếu như lại tiếp tục nhìn không ra hư và thực của bàn tay nữa, sợ rằng một lát sau sẽ chỉ có thể miễn cưỡng ra tay ngăn cản lấy công kích của nó.
“Hết cách rồi, ai bảo ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, người ta là vì thích ngươi đấy? Ta ghen tị cũng không được đây, ngươi xem ta đứng ở đây mà nó cũng không thèm để ý đến ta, thật là bực mình.” Lão Miêu híp mắt nói.
“Ngươi đi chết đi.” Hàn Sâm mắng một câu, nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh về phía bàn tay đã nắm thành quyền kia.
Tốc độ của nắm đấm hiện tại đã nhanh đến đáng sợ, lần này quả thực hắn không thể tránh nổi nữa, chỉ có thể lấy thân thử nghiệm xem thử xem rốt cuộc nắm đấm này có sức mạnh như thế nào.
Hết cách rồi, ai kêu bàn tay kia dán mắt vào hắn không tha. Hàn Sâm đã từng thử dẫn dắt bàn tay về phía Lão Miêu, tuy nhiên bàn tay hoàn toàn không có phản ứng nào, cho dù bay qua lân cận Lão Miêu thì vẫn xông về phía Hàn Sâm hệt như trước đó.
Ánh mắt Lão Miêu cũng nheo lại, nhìn chằm chằm Hàn Sâm và bàn tay kia, nó một mực không chịu ra tay cũng là vì muốn nhìn xem rốt cuộc bàn tay kia có sức mạnh như thế nào.
Nắm đấm của Hàn Sâm và bàn tay kia va chạm vào nhau, sức mạnh †oàn thân Hàn Sâm ngưng tụ, một quyền này hắn không giữ lại chút nào, phát huy sức mạnh của chiến giáp gen đến mạnh nhất.
Mặc dù chỉ có uy lực sáu mươi phần trăm, thế nhưng cũng đã vô cùng kinh người, đủ để phá huỷ núi cao.
Tuy nhiên nắm đấm của Hàn Sâm lại không thể đánh bay bàn tay nắm thành quyền kia, thế nhưng cũng có sinh ra va chạm sức mạnh kịch liệt.
Sau khi nắm đấm của Hàn Sâm đụng vào phía trên bàn tay kia, bàn tay kia lại giống như quả bóng xì hơi, bỗng chốc lõm xuống, dán ở phía trên nắm đấm của Hàn Sâm.
Một giây sau, dị quang phía sau bàn tay kia phun vọt ra từ nơi thoạt nhìn giống như vết đứt gãy, bỗng chốc lủi vào găng tay phải của Hàn Sâm.
Hàn Sâm bị doạ giật mình, vung tay muốn ném nó ra, nhưng mà lại đã không kịp nữa, bàn tay giống như ngọc cốt kia lại bao bọc ở phía trên †ay phải của Hàn Sâm.
Rầm!
Chiến giáp gen trên người Hàn Sâm đột nhiên tự động rời khỏi cơ thể, bay trở về trong hồn hải giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Hàn Sâm cực kỳ hoảng sợ, tố chất thân thể hiện tại của hắn không cao chút nào, hầu hết dựa vào chiến giáp gen bảo vệ tính mạng, hiện tại chiến giáp gen lại tự động rời khỏi cơ thể, không tiếp tục bảo vệ thân thể hắn nữa, tình hình thật sự gay go rồi.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm chợt lóe lên, hắn muốn triệu hồi tháp Thiên Mệnh ra, nhưng khi ánh mắt tập trung vào tay phải thì Hàn Sâm không khỏi sửng sốt một phen.
Chỉ thấy bàn tay giống như ngọc cốt kia đã hoàn toàn bao bọc trên tay phải Hàn Sâm, chỉ có điều có hơi không giống với trong tưởng tượng của Hàn Sâm.
Sau khi bàn tay này bao bọc trên tay phải hắn thì thoạt nhìn càng giống như một bao tay, hay nói cách khác là găng tay giống ngọc nhưng không phải ngọc, giống xương nhưng không phải xương, hiện tại thoạt nhìn không giống một cái tay.
“Lẽ nào thứ này giống với giày thủy tinh kia? Trên thực tế đây vốn dĩ chính là một cái găng tay?” Hàn Sâm đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Còn chưa đợi Hàn Sâm nghĩ tiếp, đột nhiên cảm thấy trên tay phải truyền đến một luồng lực lượng lớn lôi kéo thân thể Hàn Sâm tự động chạy về phía bên trong, thế nhưng Hàn Sâm lại không thể ngăn cản được thân thể của mình, trong nháy mắt đã tiến vào trong bóng tối.
“Mẹ nó… quả nhiên thứ đồ chết tiệt này có một đức tính giống y hệt cái giày thủy tinh kia…” Hàn Sâm vùng vẫy muốn dừng lại, nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng, sức mạnh của găng tay mạnh hơn hắn rất nhiều.
Hết chương 1690.
Chương 1691. Phòng thí nghiệmLão Miêu giật nảy người, phi thân từ trên bia đá nhảy xuống, đuổi theo về phía Hàn Sâm.
Nhưng mà găng tay mang theo Hàn Sâm chạy quá nhanh, đợi đến khi Lão Miêu đuổi đến thì đã không thấy bóng dáng của Hàn Sâm đâu nữa, phía trước có một vài kiến trúc bị tàn phá và đường rẽ, không biết Hàn Sâm đã đi con đường nào.
Lão Miêu chỉ đành phải dừng lại, quan sát xung quanh một chút, lại ngửi khắp nơi, lúc này mới lựa chọn một con đường rồi đuổi theo.
Hàn Sâm bị găng tay mang theo chạy về phía chỗ sâu của di tích, hai chân giãm mặt đất, cày mặt đất ra hai rãnh, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được thân thể tiếp tục đi về phía trước như cũ.
Chạy vào trong khu kiến trúc bị tàn phá, quay trái quay phải một hồi, găng tay mang theo hắn chui vào trong lối vào của một kiến trúc bị vùi nửa ở dưới lòng đất.
Bên trong kiến trúc đen thui thủi, Hàn Sâm cũng không nhìn rõ phía trước có thứ gì, bị găng tay kéo đi về phía trước như vậy thì hơi bất an.
Có điều Hàn Sâm đã có kinh nghiệm lần trước, trái lại không quá mức hoảng loạn.
Quay mấy vòng trong bóng đêm, nắm đấm bỗng chốc đánh vào phía trên đồ vật gì đó, trực tiếp đánh vỡ thứ đồ đó, mang theo Hàn Sâm tiếp tục đi về phía trước.
Liên tục đánh vỡ mấy thứ, cuối cùng nắm đấm cũng dừng lại.
Xung quanh vẫn là một vùng tối đen, không có bất kỳ động tĩnh nào, yên tĩnh đến đáng sợ.
Găng tay treo lơ lửng trước mặt Hàn Sâm khiến tay phải và thân thể Hàn Sâm hiện ra duỗi thẳng chín mươi độ trông như cương thị.
“Cái tên này dừng ở đây, lẽ nào một găng tay khác cũng ở đây?” Trong lòng Hàn Sâm vừa nghĩ vậy thì tay trái chợt vung lên, một chùm hoả diễm bắt đầu bùng cháy trên tay hắn giống như bó đuốc, chiếu sáng rực xung quanh.
“AI” Hàn Sâm phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể liều mạng lui về sau. Tuy nhiên bởi vì bị găng tay kéo lấy, cho nên lùi thế nào thì cánh tay kia cũng vẫn cố định ở nơi đó khiến hắn không thể nhúc nhích được.
Ở trước mặt Hàn Sâm có một thứ gì đó giống như một xác ướp đang trợn trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nhìn như vậy thì bất kỳ ai cũng sẽ bị dọa giật nảy mình.
Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Sâm phát hiện đó thật sự là một thi thể đã không còn hơi thở và sức sống nữa, sớm đã chết không thể chết thêm nữa.
Thi thể ngồi phía trên một chiếc ghế, quần áo đều đã mục nát, cơ thể hình như cũng đã không còn nước, có điều bảo trì lại khá hoàn mỹ, thoạt nhìn còn tưởng rằng là cương thi gì đó.
Hàn Sâm quan sát xung quanh một chút thì lập tức phát hiện có lẽ đây là một căn phòng của Tinh tộc, khắp nơi bên trong đều là máy móc của Tinh tộc, nhưng so với những phòng điều khiển kia của Tinh tộc mà Hàn Sâm nhìn thấy trước đó thì máy móc của nơi này nhiều hơn tinh vi hơn, điều ấy khiến cho Hàn Sâm cảm thấy hình như nơi này là một phòng thí nghiệm gì đó.
Ngoại trừ những máy móc này ra thì còn có thể nhìn thấy mấy hàng bình tinh thể, bên trong đầy ắp chất lỏng, còn đang ngâm một vài thứ kỳ quái.
Có động vật có chim có thực vật, còn có một vài thứ Hàn Sâm chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Nơi này thật sự khá giống như những gì Lão Miêu nói đấy, là một căn cứ nuôi cấy, đây chắc là phòng thí nghiệm trong căn cứ nhỉ?” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ, đột nhiên cảm thấy tay phải lại tự mình chuyển động, không chịu sự khống chế của Hàn Sâm mà đi sâu về phía trước.
Phía trước Hàn Sâm chính là xác chết ngồi phía trên ghế, găng tay trực tiếp đè vào trên người của xác chết, ngón tay linh hoạt lần mò trên cơ thể xác chết.
“Cái đệch, lẽ nào tên này là một tên cuồng thi thể?” Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, vẫn may không có chuyện nguy hiểm xảy ra.
Không bao lâu sau đã thấy tay phải móc ra một thứ gì đó từ bên trong quần áo bị nát của thi thể, nắm chặt rồi lấy ra.
Bởi vì bị bàn tay nắm lấy, cho nên Hàn Sâm cũng không thấy nó là cái gì, đợi sau khi tay phải thu trở lại thì Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy luồng sức mạnh trên tay chợt buông lỏng, tay phải của hắn lập tức khôi phục lại bình thường.
Lúc này Hàn Sâm mới cảm nhận được trong tay đang nắm một thứ đồ cưng cứng, cảm giác có hơi giống như quả óc chó hoặc hạt đào gì đó.
Hàn Sâm mở tay ra liếc nhìn thì lại hơi sửng sốt. Thoạt nhìn thứ đồ đang được nắm trong tay hắn giống như một hạt giống, nhỏ hơn quả bóng bàn một chút, toàn thân màu xám đen, một đầu của hạt giống còn mọc mầm màu xanh lá dài khoảng ba centimet.
Hàn Sâm còn cho rằng găng tay giống như giày thủy tinh, đến để tìm một găng tay khác, nhưng mà không ngờ rằng không phải như vậy, vậy mà nó lại chạy đến đây để tìm một hạt giống.
“Chắc không phải là một găng tay khác còn phải trồng ra đấy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm lẩm bẩm.
Nếu như găng tay đã không có ý hại hắn, hơn nữa lại đã không còn khống chế tay phải của hắn nữa, Hàn Sâm suy nghĩ một chút, cất hạt giống vào trong túi áo, sau đó đi vòng quanh trong phòng thí nghiệm này.
Những thứ đồ máy móc gì đó kia, Hàn Sâm cũng nhìn không hiểu, thứ khiến hắn chú ý nhất bên trong phòng thí nghiệm cũng chính là mấy hàng bình tinh thể và thứ đồ ngâm bên trong kia.
Bình tinh thể rất giống loại Ngao Dạ ngâm trước kia, có điều chất lỏng bên trong thoạt nhìn hình như hơi không giống lắm.
Loại chất lỏng Ngao Dạ ngâm kia là loại trong suốt không màu, mặc dù những chất lỏng này cũng trong suốt, chẳng qua đa phần đều có một chút màu sắc, phần lớn đều là màu vàng nhạt, còn có một vài chất lỏng màu xanh và màu lam, cũng có số ít mấy bình trong suốt không màu.
Hàn Sâm vừa kề sát vừa nhìn, bên trong thật sự là có đủ thể loại kì dị, còn có thứ đồ như áo giáp nửa người và mũ sắt gì đó ngâm ở bên trong.
€ó điều bất kể là sinh vật hay thứ đồ vật áo giáp gì đó thì thoạt nhìn hình như đều có hơi khiếm khuyết hoặc là dị dạng, khiến cho Hàn Sâm cảm thấy những thứ đồ này đều là những vật không hoàn chỉnh.
“Xem ra có lẽ những thứ này đều là sản phẩm thí nghiệm thất bại.” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ, đột nhiên hai mắt chợt sáng.
Chỉ thấy bên trong một bình trước mặt tràn đầy chất lỏng trong suốt, bên trong ngâm một sinh vật, thân thể tổng hợp cả vẻ đẹp nam tính và mạnh mẽ của đàn ông, đồng thời lại có cả vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ, sau lưng còn mọc một đôi cánh màu trắng toát giống như thiên sứ thánh thiện hoàn mỹ trong tranh sơn dầu.
“Thoạt nhìn thì hơi giống Tiểu Thiên Sứ, có điều đây không phải nam không phải nữ, trông có hơi kỳ lạ.” Hàn Sâm quan sát sinh vật giống thiên sứ bên trong bình, ánh mắt chuyển xuống dưới.
“Không có chim nhỏ, xem ra quả nhiên không phải sinh vật bình thường, cũng là một sản phẩm thất bại.” Hàn Sâm phát hiện phía dưới của tên này trơn nhẫn giống như tấm ván phẳng, không có gì cả, thoạt nhìn có lẽ là một loại sinh vật phi giới tính, cũng có thể là do nguyên nhân trồng trọt thất bại.
Sau khi Hàn Sâm nhìn phía dưới xong thì ngẩng đầu lên, thế nhưng lại nhìn thấy sinh vật giống như thiên sứ kia không biết đã mở mắt ra từ khi nào.
Đôi mắt kia mở to hết cỡ, nhưng mà không giống với sinh vật bình thường, bên trong mắt của hắn chỉ có đồng tử, toàn bộ đồng tử đỏ máu chiếm cứ lấy vành mắt, lúc này đang nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm lộp bộp một chút, thân thể chậm rãi bước hai bước sang bên cạnh, vậy mà đôi mắt đỏ như máu kia lại chuyển động theo thân thể hắn, đầu cũng quay qua khá giống máy móc, vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm thầm kêu không ổn, mấy thứ Tinh tộc làm ra đều rất kỳ lạ, cái tên này thoạt nhìn cũng không giống thứ tốt lành gì.
“Mau chạy đi, đó là Vũ tộc!” Lão Miêu xuất hiện từ lỗ thủng của phòng thí nghiệm, sau khi nhìn thấy thiên sứ bên trong bình thì sắc mặt lập tức thay đổi, hét lớn một tiếng với Hàn Sâm.
Hàn Sâm còn chưa phản ứng lại kịp thì đã nghe thấy rầm một tiếng, sinh vật giống như thiên sứ kia dùng một quyền đấm vỡ bình tinh thể, thân thể tà dị mà mỹ lệ xông ra ngoài, mang theo sự kết hợp giữa sức mạnh và sắc đẹp, một tay bắt về phía Hàn Sâm.
Hết chương 1691.
Chương 1692. Đại chiến với Vũ tộcHàn Sâm cảm thấy không ổn, trong lòng bỗng cuộn trào mãnh liệt. Không cần Lão Miêu nhắc nhở, hắn đã nhanh chóng lùi ra sau, đồng thời triệu hồi ra thú hồn kiếm sĩ áo giáp tử vong, biến thân thành thân thể của kiếm sĩ áo giáp tử vong.
Hàn Sâm cũng không còn cách nào khác, tố chất thân thể của bản thân hắn vẫn chưa trưởng thành, có găng tay ở trên người hắn thì bộ chiến giáp gen màu trắng kia cũng không thể triệu hồi ra được, chỉ có thể sử dụng thú hồn biến thân để tăng cường thân thể một chút.
Tốc độ sinh vật giống như thiên sứ kia thật sự quá nhanh, Hàn Sâm đã lùi rất nhanh nhưng vẫn không thể tránh khỏi bàn tay của hắn.
Hàn Sâm chợt cắn răng, hai tay bắt chéo trước ngực, ngăn cản lại bàn tay kia.
Rầm!
Hàn Sâm cảm thấy giống như bị tàu hỏa đụng bay, thân thể cong vút bỗng chốc bay ra phía sau, đụng vào trên bức tường của phòng thí nghiệm, sau khi đụng xuyên bức tường vẫn không ngừng bay về phía sau.
Liên tiếp xuyên qua mấy thứ giống như bức tường, cuối cùng thân thể của Hàn Sâm mới rơi xuống, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Không có thời gian lau đi máu tươi bên khoé miệng, Hàn Sâm bò dậy chạy, chỉ thấy Lão Miêu cũng chạy ra, tốc độ còn nhanh hơn hắn, chốc lát đã vượt qua hắn.
Hàn Sâm quay người lại nhìn, lập tức nhìn thấy sinh vật giống như thiên sứ kia đang trợn đôi mắt đỏ máu, tốc độ cũng cực nhanh đuổi theo.
“Mẹ nó, rốt cuộc đó là cái quái gì vậy?” Hàn Sâm liều mạng dốc hết toàn bộ sức lực chạy về phía trước, sức mạnh của thứ đó quá cường đại, cho dù là mặc chiến giáp gen lên người thì sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Lão Miêu vừa chạy vừa gào nói: “Tương truyền sau khi Tinh tộc thua trận đã trộm mấy đứa trẻ của chủng tộc cấp cao, trước kia ta vẫn luôn cho rằng chỉ là truyền thuyết, hiện tại nhìn thấy hắn, ta mới biết chuyện này mẹ nó là sự thật. Không ngờ Tỉnh tộc lại bắt một Vũ tộc mang về nghiên cứu, chắc chắn muốn chắt lọc gen của hắn.”
“Chủng tộc cấp cao? Chủng tộc cấp cao gì?” Hàn Sâm cắn răng hỏi.
“Đừng hỏi nữa, mau chạy đi, Vũ tộc kia sắp đuổi đến rồi.” Lão Miêu hét †o nói.
Hàn Sâm quay đầu lại nhìn, Vũ tộc đã xông đến phía sau lưng hắn, cơ thể cường tráng khoẻ đẹp kéo dài, nắm đấm mãnh liệt đánh về phía hắn, tốc độ cũng nhanh đến không thể tin được.
Hàn Sâm vừa mới chịu một đòn, khí tức trong ngực vẫn còn đang loạn hết cả lên, lúc này ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, chỉ có thể cắn răng triệu hồi tháp Thiên Mệnh ngăn cản ở phía trước mặt mình.
Rầm!
Một quyền của Vũ tộc chạm vào phía trên tháp Thiên Mệnh, vậy mà lại đập tháp Thiên Mệnh lõm xuống một mảng.
Phải biết rằng tháp Thiên Mệnh đã từng được tẩy rửa trong thông đạo tới Thần Giới, đã mạnh mẽ hơn trước kia, trình độ kiên cố không kém hơn chiến giáp gen, vậy mà hiện tại lại bị Vũ tộc một quyền đập đến lõm xuống một mảng, sức mạnh của Vũ tộc kia đáng sợ đến mức nghĩ thôi cũng có thể biết được.
Hàn Sâm thôi thúc tháp Thiên Mệnh muốn thu Vũ tộc kia vào trong, nhưng Vũ tộc lại lập tức tung một quyền đánh bay tháp Thiên Mệnh, trên nên móng cũng bị đập lõm xuống một mảng.
Hàn Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, tiếp tục liều mạng chạy ra ngoài. Vũ tộc gì đó kia thật sự quá biến thái, loại sức mạnh kia cường đại tới mức khiến lòng người run rẩy.
Vũ tộc đuổi theo ở phía sau, Hàn Sâm chỉ có thể lấy tháp Thiên Mệnh ra ngăn cản. Vũ tộc đánh hết quyền này đến quyền khác vào trên mặt tháp Thiên Mệnh khiến tháp Thiên Mệnh lồi lõm vặn vẹo biến dạng, nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì nó nhất định sẽ bị đập vỡ.
Hiện tại Hàn Sâm cũng không còn quan tâm đến việc thương xót cho tháp Thiên Mệnh nữa, bảo vệ cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất, chỉ có thể dùng tháp Thiên Mệnh ngăn cản Vũ tộc đuổi giết.
“Lão Miêu, rốt cuộc đây là cái thứ gì vậy, có cách nào đối phó với nó không?” Hàn Sâm hét lớn với Lão Miêu phía trước mặt, cho dù hắn chịu hy sinh tháp Thiên Mệnh, nhưng mà thoạt nhìn thì căn bản không thể thoát ra khỏi sự đuổi giết của Vũ tộc, một khi tháp Thiên Mệnh bị huỷ thì tiếp theo hắn vẫn sẽ phải mất mạng như thường.
“Đừng nghĩ nữa, mau trốn đi, nó đã không còn là một kẻ cao cấp nữa rồi. Có lẽ tên này đã bị Tinh tộc giày vò rất thê thảm, thân thể cực kỳ yếu ớt, nếu không ngươi đã chết từ lâu rồi.” Lão Miêu hét nói.
Làm gì có chuyện Hàn Sâm không muốn trốn chứ, nhưng mà hắn không trốn thoát được, nghe Lão Miêu nói sức mạnh của tên này mạnh như vậy, hơn nữa còn là dưới tình cảnh cực kỳ yếu ớt, điều này lập tức khiến Hàn Sâm thầm kêu không ổn.
“Tên này sẽ không phải là sinh vật bên ngoài Tí Hộ Sở đấy chứ?” Hàn Sâm lại hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Lần này Lão Miêu không do dự, trực tiếp trả lời.
Hàn Sâm cảm thấy vô cùng không ổn, nhưng mà hiện tại đã không còn đường khác có thể đi nữa, Vũ tộc lại mạnh mẽ đánh quyền vào phía trên tháp Thiên Mệnh, tháp Thiên Mệnh lập tức bị đánh bay, mà bóng dáng của Vũ tộc lại không dừng lại chút nào, tung một quyền đánh về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm liên tục biến đổi nhiều loại thân pháp, nhưng mà lại không né tránh được một quyền này của Vũ tộc, chỉ đành cắn răng ngưng tụ sức mạnh, một quyền đón lấy.
Hàn Sâm đã chuẩn bị tốt việc mượn lực để trốn đi, lấy cứng chọi cứng chắc chắn không được. Rõ ràng thể chất của sinh vật Thần siêu cấp Vũ tộc trước mặt này rất đáng gờm, chỉ có thể dùng thủ pháp mượn lực của Đại Pháo Đại Âm Dương Từ Lực, mà có thể mượn bao nhiêu lực thì bấy nhiêu lực, hắn liều đến nỗi nội tạng cũng chịu chút chấn động, phải trốn đi trước rồi lại nói sau.
Hai quyền giao nhau, Hàn Sâm đang chuẩn bị mượn lực thì lại đột nhiên cảm thấy trên nắm tay phải vọt lên một luồng sức mạnh khủng bố, va chạm vào nắm đấm của Vũ tộc.
Hai luồng sức mạnh va chạm đã sinh ra sóng xung kích đáng sợ, chấn động vỡ nát tất cả những kiến trúc gần đó, thế nhưng Hàn Sâm lại không hề rơi vào thế bất lợi.
Găng tay trên tay phải Hàn Sâm phát ra hào quang kỳ dị, hào quang kia càng ngày càng mạnh mẽ lan ra khắp thân thể hắn, lập tức bao trùm lấy toàn bộ thân thể hắn trong hào quang kỳ dị.
Trong chốc lát, Hàn Sâm chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn ngập sức mạnh giống như được một nguồn sức mạnh vô cùng vô tận bao bọc lấy. Mà sức mạnh vô cùng vô tận giống như trường giang đại hải ồ ạt vọt đến rót vào trong cơ thể hắn.
Áo giáp như ngọc như cốt che phủ toàn thân Hàn Sâm, thoạt nhìn có hơi giống với chiến giáp gen màu trắng, nhưng mà lại có chút không giống.
Hàn Sâm không kịp phân biệt kĩ càng, Vũ tộc kia lại xông đến, nắm đấm trở nên càng thêm điên cuồng, tốc độ cũng càng nhanh đến đáng Sợ.
Thân hình Hàn Sâm chợt lóe lên giống như thuấn di né tránh khỏi một quyền của Vũ tộc, trong lòng âm thầm ngạc nhiên vui mừng không thôi, dưới sự tăng cường của áo giáp được hoá từ găng tay, vậy mà hắn có thể đuổi kịp tốc độ của Vũ tộc kia.
Vũ tộc lại tung một quyền đến, Hàn Sâm không những không lùi mà trái lại còn tiến lên, thân hình né khỏi một quyền công kích của Vũ tộc, đồng thời mạnh mẽ đánh vào bụng dưới của Vũ tộc, lập tức đánh Vũ tộc đến mức cong cơ thể lên giống như một con tôm bay ra phía sau.
Trong lòng Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, trên tay lại không ngừng lại, trong chốc lát đã lao đến bên Vũ tộc kia, hai tay cộng với hai chân giống như cuồng phong bão táp đánh đến.
Đã có sự tăng cường của áo giáp, gần như sức mạnh và tốc độ của Hàn Sâm đã có thể sánh ngang với Vũ tộc, có điều Vũ tộc kia như thể chỉ dựa vào bản năng mà chiến đấu, phương diện kỹ xảo gì đó đều rất kém, cho nên rất nhanh đã bị Hàn Sâm hoàn toàn áp chế.
“Ồ?” Lão Miêu nhìn thấy sự biến hoá trên người Hàn Sâm và găng tay thì không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, phần nhiều hơn lại là buồn phiền: “Không ngờ găng tay kia thật sự là thứ tốt, sớm biết như vậy thì †a đã đi lấy trước rồi.”
Hết chương 1692.
Chương 1693. Giết chếtTừng quyền đánh vào da thịt, nắm đấm của Hàn Sâm liên tục đập vào trên người Vũ tộc khiến máu tươi của Vũ tộc điên cuồng phun ra không ngừng lại được.
Tốc độ và sức mạnh của Vũ tộc đều không kém hơn Hàn Sâm, tuy nhiên kĩ xảo và kinh nghiệm chiến đấu lại thật sự rất kém, hoàn toàn dựa vào bản năng chiến đấu, cho nên không cùng đẳng cấp với Hàn Sâm.
Đột nhiên Hàn Sâm đánh ra một quyền, Vũ tộc kia nhích người một cái vụt qua nắm đấm của Hàn Sâm, đồng thời đánh một quyền về phía bụng dưới của Hàn Sâm khiến trong lòng Hàn Sâm chợt chấn động.
Tuy rằng một quyền này của Vũ tộc không lợi hại lắm, thế nhưng rõ ràng đây là một chiêu mà Hàn Sâm đã dùng trước đó.
“Nhanh chóng giải quyết hắn đi, thiên phú của hắn quá mạnh mẽ, năng lực học tập rất mạnh, thời gian lâu dần, ngươi sẽ không còn ưu thế nữa.” Lão Miêu hét to nói.
Hàn Sâm lách người né tránh một quyền kia, đồng thời nắm lấy cánh †ay hắn, một khuỷu tay khác cũng đánh về phía yết hầu của hắn.
Yết hầu bị đánh, Vũ tộc nhất thời ngẩng đầu phát ra âm thanh đau đớn mà kiềm chế, Hàn Sâm lật tay vặn một cái, lập tức vặn cánh tay của hắn ra sau lưng, một tay nắm lấy cánh tay hắn, một tay khác điên cuồng đánh vào ngực hắn.
Cánh tay bị vặn ngược kia của Vũ tộc khó mà dùng sức, cũng không thể chống lại công kích của Hàn Sâm, thế là bị đánh đếm máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, huyết dịch đỏ tươi không ngừng rơi xuống.
Răng rắc!
Vũ tộc lật người vặn một cái, căn bản không để ý đến cánh tay kia, lập tức biến thành đối mặt với Hàn Sâm, cánh tay kia cũng bị vặn đến trật khớp.
Tuy nhiên Vũ tộc lại như không có chuyện gì, dùng đầu đánh về phía Hàn Sâm, vô cùng hung tàn.
Hàn Sâm lật người lại một vòng, vụt qua đầu hắn, một tay kẹp lấy cổ hắn, kẹp đầu hắn dưới nách, đồng thời đầu gối đánh về phía lồng ngực hắn.
Bốp!
Đầu gối và lồng ngực va chạm với nhau phát ra một tiếng giống như đánh trống, Hàn Sâm liên tục đánh bốn năm lần, nhất thời nghe thấy †iếng xương rạn nứt, xương ngực lõm xuống một mảng lớn.
Vũ tộc vừa thổ huyết vừa gầm lên giận dữ, đưa tay ôm lấy chân của Hàn Sâm rồi há miệng cắn xuống. Hàm răng trắng bóng kia cắn xuyên áo giáp trên chân, trực tiếp đâm vào trong thịt. Nếu như không phải Hàn Sâm phản ứng nhanh, dùng hai tay mạnh mẽ vặn cổ hắn, khiến hắn không thể tiếp tục cắn xuống thì sợ rằng xương cũng sắp bị hắn cắn thủng.
Hàn Sâm cắn răng dùng sức vặn mạnh một cái, mạnh mẽ vặn ngược cổ Vũ tộc, khuôn mặt hướng về phần lưng.
Nhưng mà hắn lại cười nhếch mép một cái với Hàn Sâm, trong miệng toàn là máu tươi, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ vô cùng, một giây sau hai tay hắn lại đè lấy cánh tay Hàn Sâm, dùng lực vặn một cái, thủ pháp giống như Hàn Sâm vừa mới dùng, muốn lật ngược tay Hàn Sâm để áp chế.
“Dùng chiêu thuật của ta để đối phó ta, ngươi quá ngây thơ rồi đấy.” Khuỷu tay Hàn Sâm hạ xuống, mạnh mẽ đánh trên khuôn mặt đang vặn ngược kia, nhất thời tia máu tung toé khắp nơi, mặt của Vũ tộc kia cũng đã bị hắn đánh lõm xuống, người đập xuống mặt đất hình thành một cái hố lớn trên nên đất.
Thân thể Hàn Sâm giống như thiên thạch xông đánh xuống, đầu gối hung hăng đánh phía trên yết hầu hắn, nhất thời nghe thấy một tiếng răng rắc, xương cổ hoàn toàn bị đánh gấy vỡ vụn.
Đầu của Vũ tộc rũ ở một bên như thể mất đi sức chống đỡ, nhưng mà lại vẫn chưa chết hắn. Kẻ đó điên cuồng rống một tiếng rồi dùng hai †ay ôm về phía Hàn Sâm, muốn quấn lấy hắn.
Thân hình Hàn Sâm lóe lên, quyền cước không ngừng hạ trên người Vũ tộc, đánh đến mức thân thể hắn méo mó biến dạng, dường như đã không thành hình người nữa, nhưng mãi mà hắn ta không hề chết, sức sống quật cường đến không thể tin được.
“Mẹ ơi, cái thứ này sao mà giết mãi không chết vậy?” Hàn Sâm không nhịn được la lên.
Lão Miêu ở nơi không xa nói: “Thân thể của Vũ tộc gần như không có nhược điểm, xé nát thân xác của hắn đi, ngoại trừ điều này ra thì không còn cách khác.”
“Nếu đã như vậy, vậy ngươi đi chết đi.” Nắm đấm của Hàn Sâm trở nên càng thêm điên cuồng.
Tay chân và xương ngực của Vũ tộc gần như đều bị Hàn Sâm đập gãy toàn bộ, đầu cũng bị đập đến biến dạng nghiêm trọng, cho dù là như vậy, Vũ tộc vẫn không chết đi mà vẫn duy trì lực chiến đấu mạnh mẽ.