Ầm!
Khí đao vỡ vụn, ngọn lửa bay tứ tung rồi rơi xuống tòa nhà gần đó khiến cả tòa nhà lập tức nứt vỡ, đá vụn và xi măng không ngừng rơi xuống.
Trường mẫu giáo bị ảnh hưởng cũng hỗn loạn không kém, mặt đất rung động, dãy lầu học cũng lắc lư theo, đất đá không ngừng rớt xuống, tiếng khóc la của lũ trẻ xen lẫn tiếng la hét của giáo viên.
Ai”
“Tiểu Hoa, nhanh đi thôi.” Bé gái kéo tay Tiểu Hoa chạy ra phía ngoài, nhưng chưa chạy được mấy bước thì đã nghe một tiếng răng rắc lớn, một tia lửa rớt xuống dãy lầu học, chém đứt bảy tầng trên cùng của dãy lầu học, bảy tầng lầu đột nhiên đổ xuống, một bóng đen khổng lồ bao trùm cả khu vực sân chơi.
Lũ trẻ chen chúc trên thảm cỏ khóc càng ngày càng to, ngay cả gương mặt của những giáo viên đang tổ chức di tản lũ trẻ cũng tràn đầy sự tuyệt vọng khi nhìn thấy toà lầu to lớn đổ xuống.
Ai”
“Tiểu Hoa, nhanh đi thôi.” Bé gái dùng sức đẩy Tiểu Hoa đến vị trí bóng đen không thể bao phủ tới, hi vọng Tiểu Hoa có thể thoát ra được. Thế nhưng vì dùng sức quá mạnh, cho nên bé gái không đứng vững rồi ngã xuống thảm cỏ.
Nhìn tầng lâu trước mắt sắp đổ xuống, lũ trẻ trẻ khóc càng dữ dội hơn, các giáo viên nữ đang bảo vệ ở trước mặt lũ trẻ cũng tuyệt vọng cúi đầu nhắm chặt mắt lại.
Trường mà Tiểu Hoa theo học là dạng trường phổ thông, lũ trẻ và giáo viên ở đây đều đến từ những gia đình bình thường, căn bản không hề có năng lực ngăn chặn thảm họa, huống chỉ ngăn chặn thảm họa này cũng không phải là điều mà người mạnh mẽ bình thường có thể làm được.
Ẩm †
Thánh quang chói mắt bùng nổ vụt lên bầu trời như núi lửa phun trào, toà nhà lớn đổ xuống bị thánh quang rực rỡ tấn công, đồng thời vỡ tan †ành và theo thánh quang, lao lên không trung như dải ngân hà cuộn trên bầu trời.
Dường như cảm nhận được luồng sáng mạnh, trẻ giáo viên và lũ trẻ đều ngạc nhiên và vui mừng nhìn về phía khởi nguồn của thánh quang, thoáng chốc đến cả việc khóc cũng quên.
Chỉ thấy một cậu nhóc đang lơ lửng trong không trung, mái tóc bạc trắng tung bay, trong ánh mắt chỉ còn lại hào quang, cả người giống như một vị Thần bước ra từ trong thánh khiết.
“Tiểu Hoa…” Bé gái trên mặt đất chớp chớp mắt nhìn bóng lưng đó, hơi không dám xác định nói một câu.
“Với tư cách là chồng, ta sẽ bảo vệ các ngươi.” Tiểu Hoa kiên định nói, thánh quang trên người càng thêm bùng nổ, hoá thành một luồng hào quang bảo vệ toàn bộ trường mẫu giáo, khiến cho tất cả các năng
lượng khác phát ra không thể nào phá vỡ sự bảo vệ của thánh quang.
Giáo quan đang chiến đấu với Ngao Dạ trên không trung thì nhìn thấy Tiểu Hoa từ từ bay lên trời, một ánh sáng kỳ lạ vút qua mắt hắn. Hắn không tài nào tưởng tượng nổi, con cháu của một nhân loại thuần chủng lại đạt đến trình độ mạnh mẽ như vậy khi tuổi vẫn còn rất nhỏ, ngay cả những đứa trẻ ưu tú của của Tinh tộc trong thời kỳ Tí Hộ Sở phồn thịnh nhất cũng khó mà so sánh được.
“Nhất định phải có được hắn ta”. Một tia điên cuồng loé lên trong mắt giáo quan.
Đột nhiên một lưỡi kiếm quang phóng tới từ ngoài bầu trời, chém xuống giống như một lưỡi kiếm khai thiên lập địa xé toạc trời xanh. Giáo quan vung nắm đấm về phía kiếm quang, đồng thời cũng đánh †an kiếm quang, bản thân cũng văng xa chục mét trên không trung.
“Giáo quan, ngươi thật sự dám tới sao?” Một người phụ nữ bước lên không trung, trong tay cầm một thanh cổ kiếm làm bằng đồng hệt như tiên kiếm trong truyền thuyết.
“Cố Khuynh Thành, ngươi vừa mới được thăng cấp Thần, ngươi không
xứng nói mấy lời như này với ta đâu.” Giáo quan thản nhiên nói. “Ở đây đâu chỉ có mình ta.” Cố Khuynh Thành không phản bác, chỉ cười nhẹ.
Một làn sóng khí tức khủng bố lập lòe, Bảo Nhi là người đến đây trước tiên, cũng đã người đầu tiên bay tới bên cạnh Tiểu Hoa.
Bóng dáng của đám Tiểu Thiên Sứ, Kim Mao Hống, Hàn Ngọc Phi cũng lần lượt lao tới, đồng thời trong đó còn xuất hiện một người đàn ông uy nghiêm với ánh sáng bạc. Thì ra hắn chính là Tà Tình Đế, không biết hắn ta đã thăng cấp tới Liên Minh được bao lâu rồi.
Đám đông vây quanh giáo quan, Kỷ Yên Nhiên cũng đã đến bên cạnh Tiểu Hoa trong bộ giáp tinh thể.
“Giáo quan, ngươi nên từ bỏ đi. Cho dù hiện tại Hàn Sâm không có ở đây, ngươi cũng không phải là đối thủ của bọn ta.” Ngao Dạ thở dài nói.
“Ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi, nhưng trong tay còn có một thứ, thứ mà ngươi cũng không chống lại được.” Quan giáo đột nhiên nở một nụ cười quái dị rồi vươn tay chỉ thẳng lên trời.
Hết chương 1733.
Chương 1734. Cánh cổng Tí Hộ SởMột sức mạnh kỳ lạ bùng nổ từ trên người giáo quan biến thành một làn sóng xung kích và xuyên thẳng vào khoảng không rồi biến mất.
Sau một giây im lặng, khoảng không đột nhiên như có gợn sóng trên mặt hồ. Những gợn sóng là những gợn sóng của ánh sáng và sự biến dạng của không gian.
Cả bầu trời dường như trở thành một tấm gương giống như mặt hồ, những đợt sóng gợn không ngừng lăn tăn. Từng đợt gợn sóng ấy khiến người ta giật mình, ngay cả một cường giả như Cố Khuynh Thành cũng không khỏi nhíu mày.
Sắc mặt Ngao Dạ bỗng thay đổi: “Không hay rồi, hắn ta muốn mở cánh cổng Tí Hộ Sở.”
“Mở cổng Tí Hộ Sở là sao? Không phải cánh cổng Tí Hộ Sở luôn mở sao?” Hàn Ngọc Phi hỏi.
Ngao Dạ gấp gáp giải thích: “Tí Hộ Sở đang ở trạng thái mở, nhưng trạng thái mở này chỉ đồng nghĩa với việc cổng không khóa, thế nhưng bản thân cánh cổng vẫn đóng. Đối với những sinh vật bên trong thì việc muốn thoát ra ngoài rất dễ dàng. Nhiều sinh vật chỉ cần ngưng tụ ra sức mạnh của chiến giáp gen là có thể đẩy cánh cổng ấy mở rồi, mà ngay cả khi bản thân không hề mong muốn cũng sẽ buộc phải rời khỏi Tí Hộ Sở”
“Nhưng ngay cả khi cửa không khóa thì sinh vật bên ngoài cũng không thể vào được, bởi vì cánh cổng này giống như một cánh cổng chỉ có thể mở từ trong ra ngoài. Mở từ trong ra thì dễ, nhưng không thể mở ra từ bên ngoài. Bây giờ giáo quan đẩy cổng ra, các sinh vật từ bên ngoài có thể lợi dụng lỗ hổng để vào. Trước đây khi Tinh tộc đi ra ngoài, cũng bởi vì như thế mới dẫn đến tai hoạ diệt vong.
Ngao Dạ nói xong thì lập tức hét lên với giáo quan: “Giáo quan, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn lặp lại bi kịch của Tinh tộc một lần nữa sao?”
Khuôn mặt của giáo quan vân bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn tràn đầy nhiệt huyết. Hắn nhìn lên bầu trời ngày càng dao động rồi nói: “Dạ, ngươi không hiểu, chúng ta không thể ở trong Tí Hộ Sở mãi được. Chúng ta phải đi ra ngoài, vì vậy dù cho dùng cách gì chăng nữa ta cũng phải ra khỏi Tí Hộ Sở bằng mọi cách.”
“Nhưng thế này không phải là một mình ngươi đi ra ngoài, mà thêm vào đó là phá hủy cả Tí Hộ Sở. Nếu ngươi đơn thuần chỉ muốn ra ngoài thì căn bản không cần mở cửa.” Ngao Dạ nói lớn.
“Phí lời với hắn làm gì, cứ giết hắn đi là được rồi.” Ánh sáng màu bạc trên người Tà Tình Đế lao thẳng về phía màn đêm, phá thủng không gian rồi nổ tung về phía giáo quan.
Giáo quan phất tay chặn lại, lập tức hất mạnh Tà Tình Đế ra ngoài, ánh sáng màu bạc cũng tan tành, cơ thể của Tà Tình Đế đập vào mặt đất, cú va chạm đã tạo ra một chiếc hố sâu trên mặt đất.
Mặc dù Tà Tình Đế cố gượng đứng lên, nhưng máu vẫn tràn ra khỏi khóe miệng.
“Sức mạnh của hắn ngày càng tăng lên.” Cố Khuynh Thành biến sắc rồi nói.
“Hắn đã dùng sự thăng cấp của bản thân để đánh đổi với việc mở cánh cổng Tí Hộ Sở. Sức mạnh của hắn đã biến chất và hắn sắp vượt qua cực hạn của Tí Hộ Sở rồi.” Ngao Dạ nói.
“Không phải ngươi nói không có chiến giáp gen thì không thể thăng cấp hay sao? Sao hắn vẫn có thể tiếp tục thăng cấp được?” Cố Khuynh Thành hỏi.
“Ta cũng không rõ, khí tức trên người hắn khá kỳ lạ…” Ngao Dạ khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm giáo quan trên bầu trời.
“Chỉ có giết hắn ta thì mọi thứ mới có thể kết thúc” Đôi mắt của Tiểu Thiên Sứ bình tĩnh, chiến giáp Thánh Quang đã được khoác lên cơ thể nàng, mà thanh kiếm Thiên Sứ trong tay nàng cũng chém về phía giáo quan.
Kim Mao Hống gầm thét một tiếng, áo giáp Hoàng Kim trên người tỏa sáng rực rỡ, trong miệng hình thành một quả cầu năng lượng màu vàng khủng bố đến mức không thể tưởng tượng nổi, phun về phía giáo quan.
Cố Khuynh Thành không dám lơ là, chém một kiếm tới.
Đôi giày thủy tinh của Kỷ Yên Nhiên và Tây Hoàng Đao của Ngao Dạ cũng tấn công giáo quan cùng lúc.
Nhiều sức mạnh đáng sợ lao về phía giáo quan, thế nhưng giáo quan vẫn đứng yên ở đó, không biết là do hắn không thể di chuyển ở thời điểm thăng cấp quan trọng, hay là vì lý do nào khác.