Ầm!
Hàng loạt sức mạnh khủng khiếp khác nhau xông tới chỗ giáo quan gây ra một vụ nổ lớn, dường như nó còn kinh khủng hơn cả vụ nổ phá hủy ngôi sao.
May mắn thay, phần lớn va chạm xảy ra trong khoảng không, mà hầu hết dư âm quay trở lại sau cú phản kích đã bị Ngao Dạ chặn lại, nếu không rất có thể toàn bộ tinh cầu Loga sẽ bị nổ tung sau đó.
Khi làn sóng sức mạnh tan biến, Ngao Dạ và những người khác đều kinh ngạc, giáo quan không hề ngã xuống dưới sức mạnh khủng khiếp đó, thậm chí còn không bị thương.
Nhưng cơ thể của hắn đã trải qua một sự thay đổi kỳ lạ. Hỏa Dực Nam Hoàng vốn bao phủ cơ thể hắn, lúc này đây đang bị bộ giáp trên người hắn nuốt chửng.
Đúng vậy, nó đang nuốt chửng.
Chiến giáp màu đen trên người giáo quan thực sự đã vỡ thành từng vết nứt đen kịt giống như những cái miệng lớn từ vực thẳm địa ngục, thậm chí xé rách nuốt chửng ngọn lửa của Hỏa Dực Nam Hoàng.
E rằng sức mạnh của Cố Khuynh Thành và những người khác bộc phát ra đã bị nuốt chửng bởi các vết nứt trên áo giáp, vì thế nó không thể khiến giáo quan bị thương.
“Đó là khí tức của một dị tộc… giáo quan…” Sắc mặt của Ngao Dạ bỗng chốc thay đổi.
“Đúng vậy, sau thảm họa lớn của Tinh tộc, ta đã tìm thấy thứ gì đó còn sót lại sau khi dị tộc gây ra sự hủy diệt của Tinh tộc chết. Ta đã trải qua những năm tháng ròng rã, cuối cùng cũng tìm ra được một vật thể khác có khả năng kết hợp với ta, ta cũng tìm ra khả năng giúp chiến giáp gen thăng cấp, nhưng tất cả điều này đều phải trả giá. Nếu không phải vì các ngươi, ta cũng sẽ không thể hạ triệt để quyết tâm hoàn toàn hòa nhập với nó.” Giáo quan đứng trong khoảng không với vẻ mặt hờ hững, điên cuồng nói.
“Tại sao? Tại sao nhất định phải làm đến nước này? Đi ra ngoài thực sự rất quan trọng đối với ngươi sao? Chẳng lẽ để có thể đi ra ngoài ngươi mà cũng không tiếc việc hủy diệt thế giới mà chúng ta sinh tồn sao?” Ngao Dạ nhìn giáo quan và nói.
“Dạ, ngươi sẽ không hiểu, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được, bởi vì ngươi chưa đạt tới trình độ đó, ngươi không biết cái gì là sợ hãi.” Giáo quan rất bình tĩnh.
“Vậy thì ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?” Ngao Dạ lớn tiếng hỏi.
“Ta sợ cái gì?” Giáo quan ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, chỉ thấy một điểm màu đen xuất hiện ở trung tâm của khoảng không đang gợn sóng, hơn nữa màu đen đó đang nhanh chóng lan rộng giống như một cái lỗ đen đang xoay tròn.
Từ trong lỗ đen tản ra một luồng khí tức đáng sợ, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú khiến người ta khiếp sợ.
“Giáo quan, ngươi thực sự muốn Tí Hộ Sở trải qua thảm họa như Tinh tộc một lần nữa hay sao?” Ngao Dạ run rẩy gào lên.
Giáo quan đột nhiên cười lớn: “Kiếp nạn của Tinh tộc ư? Nó chẳng là cái thá gì cả. Nếu như chúng ta không thể thoát ra ngoài, mọi chuyện xảy ra còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần.”
Giáo quan vừa dứt lời, mọi người lập tức nghe thấy một tiếng gầm kinh hoàng vang lên từ trong khoảng không, một móng vuốt như rồng như yêu chui ra từ lỗ đen.
Sắc mặt của mọi người bỗng chốc thay đổi, chỉ có khuôn mặt của giáo quan lại hiện ra vẻ tham lam điên cuồng.
“Tới đây nào, các ngươi cũng nên biết điều gì mới là bộ mặt thật của thế giới này.” Thân hình giáo quan vụt sáng, thoáng chốc đã đến trước mặt Ngao Dạ, bàn tay đè lên vai Ngao Dạ.
Chiến giáp trong lòng bàn tay hắn nứt ra những đường viền đen kịt như miệng vực thẳm cắn vào vai Ngao Dạ. Nó lập tức cắn đứt một miếng áo giáp và xương bả vai của Ngao Dạ.
Ngao Dạ nhẫn nại chịu đau, tay còn lại vung Tây Hoàng Đao chém về phía giáo quan.
Giáo quan dùng một tay nắm lấy Tây Hoàng Đao, lòng bàn tay nứt ra một cái miệng lớn rồi cắn về phía Tây Hoàng Đao. Tây Hoàng Đao không bị nghiền nát ngay tức khắc, thế nhưng trên thân đao xuất hiện những vết nứt, hơn nữa vết nứt càng ngày càng lớn.
Ngao Dạ cố hết sức rút Tây Hoàng Đao về, thế nhưng nó không hề nhúc nhích. Hắn ta lại tiếp tục dùng sức thì nghe thấy một tiếng răng rắc, Tây Hoàng Đao đã vỡ tan tành, một nửa bị nuốt chửng bởi một vết nứt trên chiến giáp của giáo quan.
Hết chương 1734.
Chương 1735. Giáo quan dị biếnTiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống lao về phía giáo quan từ hai bên trái phải. Giáo quan nắm lấy thanh kiếm của Tiểu Thiên Sứ bằng một tay, †ay còn lại đánh vào mặt Kim Mao Hống.
Một đoạn kiếm Thiên Sứ bị cắn đứt, còn Kim Mao Hống cũng bị đánh bay ra ngoài, trên mặt cũng mất đi một miếng thịt.
Những cường giả như Cố Khuynh Thành và Ngao Dạ bao vây quanh giáo quan, thế nhưng điều này chẳng hề có tác dụng gì. Sức mạnh của giáo quan đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng, vượt qua cả cấp bậc của Tí Hộ Sở, khí tức kinh dị trên người gần như ngưng tụ thành thực chất.
Ầm!
Vòng xoáy màu đen trên bầu trời càng lúc càng lớn, móng vuốt giống như rồng như yêu thò ra, khiến thân hình quái vật trở lên càng giống như yêu thú Tuyên Cổ.
Đôi mắt thứ đó đỏ rực, trên người là bộ giáp lân kỳ lạ, khí tức đầy máu tanh và mùi tàn bạo, tuy chỉ có một nửa cơ thể nhô ra ngoài, thế nhưng lại khiến cho cả không gian dường như run lên.
“Grào!” Một tiếng gầm đầy sát khí phát ra từ miệng của con yêu thú dị chủng như một làn sóng xung kích càn quét cả vũ trụ, khiến tất cả các thiên thạch gần đó lập tức nổ tung, làm cho tinh cầu này cũng chịu không ít những chấn động.
“Không thể để nó vào được. Mặc dù Tí Hộ Sở có quy tắc bảo vệ, sau khi nó vào thì sẽ bị buộc trục xuất, thế nhưng chỉ cần một cú đánh có thể phá hủy hầu hết nền văn minh của vũ trụ Liên Minh” Ngao Dạ nói.
“Làm sao mới có thể ngăn nó lại?” Sắc mặt Cố Khuynh Thành khó coi, trên người nàng bị thương rất nhiều chỗ, nhưng ánh mắt vẫn rất cương nghị.
“Chỉ có thể giết giáo quan và đóng cánh cổng mà hắn ta đã mở.” Ngao Dạ nghiến răng nói.
“Nếu giết được hắn còn đợi ngươi nói làm gì?” Ánh sáng bạc nở rộ trên người Tà Tình Đế, nắm đấm của hắn tấn công dữ dội, nhưng ánh sáng bạc cực mạnh đáp xuống người giáo quan thì bị áo giáp của hắn lập tức nuốt chửng, hoàn toàn không hề có tác dụng gì.
Đôi giày thủy tinh của Kỷ Yên Nhiên mang bỗng vụt qua thứ ánh sáng chói mắt trong không gian, hàng loạt cú đá tung về phía giáo quan.
Giáo quan chỉ tùy ý phất tay một cái đã cản ngay được sự công kích của giày thủy tinh, còn cắn áo giáp tinh thể một miếng, áo giáp tinh thể lập tức khuyết mất một miếng.
Giáo quan đánh về phía bụng dưới của Kỷ Yên Nhiên, thế nhưng đột nhiên có một luồng vàng lóe lên, một nắm đấm nhỏ đã chặn lại nắm đấm của hắn ta, Bảo Nhi mặc chiến giáp gen cũng xuất hiện trước mặt giáo quan.
Bùm!
Sức mạnh kinh hoàng bùng nổ giữa hai người đã thổi bay tất cả mọi người đi.
Giáo quan kinh ngạc nhìn Bảo Nhi, áo giáp của hắn ta không có khả năng nuốt được áo giáp của Bảo Nhi.
Bảo Nhi tức giận đến mức trên người bùng phát ra ánh sáng vô song, nắm đấm nhỏ liên tục lao về phía giáo quan.
Nắm đấm của giáo quan liên tục va chạm với Bảo Nhi, những làn sóng xung kích tạo ra khiến những người khác rất khó đến gần.
“Không kịp nữa rồi, tên kia sắp ra tay!” Cố Khuynh Thành nhìn con yêu thú dị chủng đang chật vật đi vào khoảng không, nó nhãn nại chịu đựng sự đau đớn từ các vết thương trên cơ thể của mình mà kêu lên.
Khoảng không vũ trụ gần đó đã bắt đầu sản sinh ra các cơn bão năng lượng, dòng điện từ liên tục va chạm, các hành tinh xung quanh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Bụp!
Một âm thanh lớn đột nhiên vang lên, chỉ thấy cơ thể của Bảo Nhi đang rơi xuống như một ngôi sao băng khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Dù gì Bảo Nhi vẫn chưa thực sự thoát khỏi ấu thể, rất khó để đối chọi trực tiếp với giáo quan.
Lúc này, cơ thể của giáo quan đã có những biến đổi đáng kinh ngạc. Trên trán hắn ta có một con mắt dựng đứng, một chiếc sừng kỳ lạ mọc ra từ trên đầu, trên da cũng bắt đầu mọc vảy.
Hắn ta đã hợp nhất với gen dị chủng đến từ bên ngoài, hơn nữa gen dị chủng đó còn mạnh hơn gen của chính bản thân hắn ta, cơ thể hắn ta đang tiến hóa thành một chủng tộc khác thay vì là một Tinh tộc thuần túy.
Sau khi đá bay Bảo Nhi, giáo quan không tiếp tục đuổi theo nữa. Thay vào đó, hắn ta di chuyển và lao về phía Tiểu Hoa. Tốc độ quá nhanh khiến Ngao Dạ không kịp phản ứng, đợi khi nhìn thấy được thì đã quá muộn để đuổi theo.
Thánh quang trên người Tiểu Hoa giống như được gột rửa, bảo vệ toàn bộ trường mẫu giáo. Thân thể nhỏ bé của hắn lơ lửng trên không trung nhìn giáo quan đang lao tới, thế nhưng không những không lùi lại, ánh sáng lại bùng phát, cố gắng ngăn cản giáo quan.
Bùm!
Giáo quan dùng một nắm đấm đánh vỡ thánh quang, đưa tay ra định bắt lấy Tiểu Hoa.
Một tia huyết quang bay ra xuyên thủng tay giáo quan, cùng lúc đó, bóng hình Linh bay ngang trời, ôm lấy Tiểu Hoa bay đi.
Cốt đao xuyên qua tay của giáo quan đã bị bộ áo giáp nuốt chửng, vẻ mặt của giáo quan vẫn không thay đổi, hắn ta phóng về phía Linh, sức mạnh khủng khiếp khiến Linh không kịp trốn. Một nắm đấm đánh trúng lưng của Linh, Tiểu Hoa đang được ôm trên tay nàng cũng bị va phải tòa nhà. Cả tòa nhà bị sụp đổ, bùn đất, đá vụn và sắt thép bay tứ tung trên bầu trời.
Giáo quan vẫn muốn đuổi theo, Ngao Dạ và những người khác xông tới, nhưng không ai có thể ngăn cản bước chân tiến lên của giáo quan, rất khó để có thể đánh bại sức mạnh từ cú đá và cú đấm của hắn ta.
Nhìn thấy giáo quan đã tới trước đống đổ nát, hắn đột nhiên dừng lại, không còn lập tức đi vào trong đống đổ nát để bắt Tiểu Hoa nữa.
Cố Khuynh Thành và những người khác cũng nhìn vào đống đổ nát. Chỉ thấy một luồng khí tức đáng sợ tràn ra từ đống đổ nát, ánh sáng đỏ như máu tuôn ra như nước.
Ầm!
Ánh sáng đỏ phun ra như núi lửa phun trào trực tiếp phá tan đống đổ nát. Chỉ thấy Linh đứng giữa đống đổ nát ôm lấy Tiểu Hoa, ánh sáng đỏ đáng sợ đó bất ngờ phát ra từ lưng nàng ấy.
Giáo quan liếc mắt nhìn Linh, cơ thể hắn ta đột nhiên di chuyển, lao thẳng đến trước mặt Linh rồi tung một nắm đấm vào đầu nàng.
Linh đứng đó, hào quang phía sau lưng đỏ rực như lửa, thế nhưng dường như nàng đã không còn khả năng di chuyển nữa. Nhìn thấy nắm đấm sắp đánh trúng đầu mình, Linh vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Trong phòng huấn luyện của Hổ đại nhân, đao quang không ngừng lập lòe.
Lúc này Hổ đại nhân đang rất suy sụp. Rõ ràng sức mạnh và tốc độ của hắn hơn hẳn Hàn Sâm, thế nhưng cho tới tận bây giờ mà đao của hắn vẫn không thể chạm được vào mép áo của Hàn Sâm, mà cũng không phải mép áo nữa, thậm chí đụng tới đao của Hàn Sâm cũng chưa được.
“Có thể thoải mái đánh một trận không hả?” Hổ đại nhân ném đao xuống đất một cách khó chịu, hắn ta cảm thấy mình sẽ phải phát điên nếu tiếp tục chiến đấu.
Hàn Sâm đặt lại đao kim loại dùng để luyện tập trở lại giá đỡ đao, luyện tập đối chiến với Hổ đại nhân đã giúp hắn ta hiểu rõ về trình độ võ thuật của tinh cầu Kate.
Ngay cả một quý tộc như Hổ đại nhân thì trình độ võ công của hắn cũng có vẻ không cao lắm. Trình độ võ công của Hàn Sâm ở đây đã là cấp bậc cao thủ rồi, chẳng qua sức mạnh của hắn không theo kịp mà thôi.
“Thời gian cũng tương đối rồi, ta nên đi thôi.” Hàn Sâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay trở về.
Hổ đại nhân đột nhiên nhảy dựng lên ngăn cản Hàn Sâm: “Người anh em à, tuy rằng đao pháp của ngươi rất dung tục, nhưng mà ta thích. Ngươi có nhận học trò không? Ta bái ngươi làm thầy. Ngươi hãy dạy đao pháp cho ta nhé?”
Hàn Sâm đánh mắt nhìn Hổ đại nhân từ trên xuống dưới với một chút ngạc nhiên. Tên này dáng vẻ thô kệch, cao lớn mà lại có hứng thú với kỹ thuật dao, quả thật nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm.
“Ta không có hứng thú làm thầy. Nhưng ta có hứng thú với tiền bạc. Ta sẽ dạy ngươi đao pháp, ngươi có thể trả ta bao nhiêu đây?” Hàn Sâm nói thật, thật sự hiện tại hắn rất thiếu tiền.
“Vấn đề có thể được giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề” Hổ đại nhân bỗng chốc vui hẳn lên.
Hết chương 1735.
Chương 1736. Dị chủng phá cổngTrên đường quay về nhà .Joe, Hổ đại nhân định đưa Hàn Sâm đi nhưng lại bị hắn từ chối.
Hàn Sâm thấy cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì, đi bộ coi như hoạt động gân cốt một chút vậy.
Đấn lúc đi qua một cái hẻm nhỏ, bỗng dưng hắn cảm giác trên lưng cứ nong nóng như bị đốt cứ như có ai tạt chậu nước sôi lên lưng hắn vậy.
Hàn Sâm sợ hết hồn, đau đớn thế này hắn vẫn có thể chịu đựng được, thế nhưng không hiểu sao hình xăm Cửu Kiếp Huyết Miêu sau lưng hắn càng ngày càng nóng, ánh sáng đỏ không ngừng rò rỉ ra bên ngoài, đến ngay cả quần áo cũng không che được ánh sáng đỏ kia.
Hàn Sâm thấy xung quanh có không ít người qua đường, vội vàng triệu hoán chiến giáp gen bao phủ toàn bộ cơ thể để không ai thấy được ánh sáng đỏ kia.
Nhưng ánh sáng đỏ kia càng lúc càng sáng hơn, đến ngay cả chiến giáp gen cũng sắp bị nó nung đỏ. Hàn Sâm nhìn quanh rồi vọt thẳng vào trong một nhà vệ sinh công cộng.
Hàn Sâm vừa mới chui vào nhà vệ sinh công cộng thì ánh sáng đỏ sau lưng không kiềm chế được nữa mà tỏa ra khắp phòng, bao trùm cả thân thể hắn vào trong ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đỏ lóe lên như pháo bông nổ trong nhà vệ sinh công cộng, sau đấy thì trong nhà vệ sinh công cộng trống không, thân thể của Hàn Sâm lẫn ánh sáng đỏ kỳ lạ kia đều biến mất không thấy đâu nữa.
Tinh cầu Loga.
Giáo quan tung một nắm đấm về phía đầu Linh. Giây phút hắn thấy tay mình sắp chạm đến đầu nàng thì bỗng nhiên không biết từ đâu có một bàn tay có ánh đỏ thò ra ngoài, siết thành quyền chặn nắm đấm của giáo quan lại.
Ầm!
Một xung kích cường đại tuôn ra từ vụ nổ va chạm giữa hai nắm đấm. Giáo quan chỉ cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh tấn công, thân thể không tự chủ được mà bay ngược về phía sau, bay ra ngoài khí quyển, bay thẳng ra ngoài không gian mới dừng lại. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu đỏ phía sau Linh và quả đấm được cấu thành từ ánh sáng đỏ ấy.
Chợt có bóng người cao cao bay ra khỏi ánh sáng đỏ ấy. Mọi người thấy rõ người kia thì không kìm được vui sướng thốt lên: “Hàn Sâm!”
Mặc dù Hàn Sâm vẫn chưa rõ rốt cuộc đây là tình huống gì, thế nhưng mà chuyện trước mắt cũng đủ để hắn có phán đoán khái quát về tình hình chung.
“Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Hàn Sâm nhìn yêu thú dị chủng đang lơ lửng trên không trung, hiển nhiên chúng không phải sinh vật thuộc về Tí Hộ Sở Thứ sức mạnh kia ngay cả hắn cũng thấy sợ.
“Giáo quan lợi dụng việc thăng cấp của bản thân để mở cánh cổng Tí Hộ Sở, nhanh chóng ngăn cản hắn ta rồi đóng cửa lại, nếu không thì
Au”
sinh vật bên ngoài sẽ tràn vào đây.” Ngao Dạ hét lớn. “Cha!” Tiểu Hoa nhào ra khỏi lòng Linh, nhảy cẵng lên người Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn quanh, thấy đa số mọi người đều bị thương không ít thì nhiều. Bảo Nhi được Kỷ Yên Nhiên ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu, nhìn qua vô cùng yếu ớt, hơn nữa bị thương không nhẹ, khóe mắt lập tức lóe lên chút cuồng nộ.
“Giáo quan, ta và ngươi không thù không oán, ngươi hết lần này đến lần khác hạ sát thủ với người nhà ta, ngươi tưởng Hàn Tâm ta dễ bị bắt nạt như thế sao?” Sức mạnh trên người Hàn Sâm cuồn cuộn dâng trào, chiến giáp gen nhanh chóng xuất hiện. Không bị ngoại lực áp chế, sức mạnh của chiến giáp gen kinh khủng khó có thể tưởng tượng.
“Muốn trách thì trách Hàn Kính Chỉ đi!” Giáo quan nói rồi lập tức dịch chuyển đến gần, đánh về phía Hàn Sâm một quyền.
Hàn Sâm cảm nhận được khí tức trên người giao quan không giống với khí tức của Tinh tộc, trái lại lại rất giống với khí tức của đám dị chủng bị hắn giết chết trên tinh cầu Kate, không nhịn được mà khẽ cau mày.
Nhưng nắm đấm của Hàn Sâm lại không hề dừng lại. Nắm đấm của hắn va phải nắm đấm của giáo quan, mạnh mẽ đánh giáo quan trở về vũ trụ, Hàn Sâm cũng theo chân bay lên vũ trụ.
“Không thể nào… Ngươi không thể nào có sức mạnh như thế này được… Sức mạnh như vậy… Chắc chắn đã bị trục xuất khỏi Tí Hộ Sở từ lâu rồi mới đúng… Sao có thể…” Miệng giáo quan đầy máu, trên mặt là vẻ không dám tin. Hắn phải dung hợp với gen dị chủng mới có thể có được sức mạnh như thế, hơn nữa rất nhanh đã bị trục xuất ra khỏi Tí Hộ Sở.
Sức mạnh của Hàn Sâm còn lớn hơn hắn, thế nhưng vẫn được Tí Hộ Sở che chở, nhìn qua thì có vẻ không hề bị quy tắc của Tí Hộ Sở ảnh hưởng tới.
Hàn Sâm không có thời gian nói nhảm với hắn, vung luôn một quyền tới.
Đầu bên kia đám dị chủng vẫn đang xông vào, Hàn Sâm nhìn qua thì xác nhận chúng nó đều không thuộc hàng nam tước cấp thấp. Nếu bị bọn chúng tấn công thì sợ rằng chẳng qua bao lâu, vũ trụ Liên Minh sẽ phải chịu tổn thất cực lớn.
“Cha… đánh hắn… Hắn… đáng ghét…” Tiểu Hoa ôm cổ Hàn Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tràn đầy giận dữ.
Lần đầu tiên Hàn Sâm thấy Tiểu Hoa tức giận đến thế, sức mạnh trên †ay cũng mạnh hơn mấy phần.
Bùm!
Giáo quan thấy nắm đấm của Hàn Sâm sắp bay đến mặt mình, muốn ra tay ngăn cản nhưng không kịp nữa. Nắm đấm của Hàn Sâm đập vào cằm hắn, đánh bay hắn lên trên không trung.
Nhưng hắn chưa bay lên được bao nhiêu đã thấy thân hình Hàn Sâm bay lên bên trên hắn. Đôi chân dài như thể cây búa thần không ngừng đập xuống sống lưng giáo quan, không biết đã làm gãy bao nhiêu đốt sống của hắn.
Đấm tạt, đấm thẳng, đấm móc, đá ngang, lên gối, đánh cùi chỏ, dường như cả người Hàn Sâm biến thành một cỗ máy giết người, không ngừng công kích giáo quan.
Hai tay giáo quan quơ quào giữa không trung, thỉnh thoảng cũng đỡ được mấy quyền nhưng đa số là toàn ăn đập. Hắn bị đập đến mức xương nát, máu thịt văng tung tóe, máu tươi phun trào trong không khí, từng mảnh chiến giáp vỡ tan tành.
“Hàn Sâm, nhanh chóng kết liễu hắn đi, không còn kịp nữa đâu!” Ngao Dạ nhìn chằm chằm vào hố đen trên không rồi hét to, con yêu thú dị chủng kia đã chui vào được hơn nửa người, sắp đi vào hoàn toàn mất rồi.
Hàn Sâm cũng muốn giải quyết giáo quan nhanh một chút. Mặc dù thân thể giáo quan đã bị hắn đánh đến mức thịt nát xương tan, thế nhưng từ đầu tới cuối vẫn không bị hủy diệt hoàn toàn, sinh cơ của hắn cũng chưa bị tuyệt.
“Ngươi không thể nào giết ta được, không thể nào giết ta được. Ta đã dung hợp được với năng lực của dị chủng nên ngươi không thể nào giết được ta…” Giáo quan bị đánh đến mức máu tươi phun ra không ngừng nhưng vẫn cười như điên: “Chờ đến khi nó đi vào hoàn toàn thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tất cả các ngươi… Đưa Tiểu Hoa cho ta… Chỉ có ta mới có thể bảo toàn mạng cho hắn thôi…”
“Sinh mạng của con ta, không ai được đụng đến hết.” Hàn Sâm hừ lạnh, trong tay hắn xuất hiện thêm một con dao găm trong suốt có một nửa màu đen, đâm thẳng vào thân thể của giáo quan, rạch cả chiến giáp và da thịt của giáo quan.
Dao găm sắc bén cắt ngay phần ngực của giáo quan, thế nhưng vẫn không giết chết được hắn, bởi lẽ thân thể hắn vẫn đang dần dần hồi phục lại.
“Vô dụng thôi, ngươi không thể nào giết ta được. Mua đưa Tiểu Hoa cho ta, chỉ có ta mới có thể cứu được hắn thôi.” Giáo quan vẫn cứ cười như điên, hoàn toàn không thèm để ý đến đống vết thương trên người minh.
Sắc mặt Hàn Sâm lạnh lùng, dao găm trong tay lóe lên liên hồi, cắt từng nhát từng nhát lên người giao quan, miệng thì hỏi: “Tại sao nhất định phải là Tiểu Hoa?”
“Chỉ có hắn… chỉ có hắn mới có thể chân chính… A…” Giáo quan còn chưa nói xong thì hét lớn đầy thảm thiết.
“Chính là chỗ này…” Sát cơ lóe lên trong mắt Hàn Sâm, dao găm tê giác trong tay chuyển động nhanh như chớp, xiên thẳng vào trong đại não giáo quan.
Răng rắc!
Âm thanh nghe như vật gì đó bị dao găm cắt đứt vậy. Biểu cảm trên mặt giáo quan cứng đờ, dòng máu tươi chảy xuống từ trên đỉnh đầu hắn, men theo sống mũi chảy xuống môi trên đang run rẩy.
“Không thể nào… Ta không thể nào chết được… Ta… A…”
Đầu của giáo quan nứt ra làm đôi, trong dịch não màu trắng là một viên hạch thể màu đen đã bị vỡ làm đôi.
Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt thay đổi. Giáo quan đã chết, hố đen trên không trung cũng đã đóng lại. Nhưng con yêu thú dị chủng kia đã thành công chui vào trong không gian này, khí tức kinh khủng của nó khiến người ta không rét mà run.
Hết chương 1736.
Chương 1737. Chích Thủ Già ThiênTất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ riêng một giáo quan có gen dị chủng kết hợp đã khiến bọn họ khó chống chọi, huống chỉ là dị chủng thật sự.
Khác với các loài dị chủng cấp thấp mà Hàn Sâm đã thấy trên tinh cầu Kate, tinh vực Đại Tịch Diệt - nơi có cổng vào của Tí Hộ Sở, đồng thời cũng là nơi mà các loài dị chủng cấp cao thực sự hoành hành. Trong số đó có rất nhiều loài dị chủng cấp đại công tước hủy diệt thế
giới. Chỉ cần một con trong số chúng bước vào thì đều có thể gây ra những thảm họa tàn khốc giống như Tinh tộc năm đó.
Hàn Sâm biết một khi những sinh vật cường giả đó sử dụng sức mạnh quá giới hạn quy định trong Tí Hộ Sở thì sẽ bị kìm hãm bởi sức mạnh trong Tí Hộ Sở hệt như Lão Miêu, bị bài trừ thẳng ra khỏi Tí Hộ Sở.
Lão Miêu là dòng dõi Cửu Mệnh Huyết Miêu có được đặc quyền nhất định trong Tí Hộ Sở. Dù vậy, nó cũng phải tự mình trấn áp sức mạnh của bản thân và không dám động đến quy tắc của Tí Hộ Sở, các loài dị chủng khác lại càng bị áp chế nghiêm trọng hơn.
Nhưng vấn đề nằm ở chõ, nếu loài dị chủng này quá mạnh, chỉ cần một vài đòn tấn công trước khi bị bài trừ khỏi Tí Hộ Sở, hoặc thậm chí chỉ một đòn tấn công cũng đã có thể gây ra những tổn thất không thể bù đắp.
Khoảnh khắc con yêu thú dị chủng lao ra khỏi Tí Hộ Sở, ngẩng đầu lên trời và gầm lên một tiếng, thế nhưng hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của nó. Chỉ nhìn thấy trong cái miệng đang mở rộng, một chùm năng lượng đáng sợ đang ngưng tụ giống như nó sắp phun ra hơi thở của ác long.
Chùm ánh sáng đen tụ lại trong miệng nó ngày một mạnh hơn, mặc dù nó chưa phun ra, chỉ là những gợn sóng do sức mạnh đó tạo thành, thế đã gây ra nhiều cơn bão kinh hoàng khác nhau ở một số tinh vực.
“Tiêu rồi!” Hàn Sâm biến sắc. Chắc chắn tên dị chủng này không phải cấp nam tước, tử tước hay các loài dị chủng khác. Nó có thể là một hầu tước hoặc thậm chí là một tồn tại đáng sợ chẳng hạn như công tước. Hàn Sâm chỉ cảm nhận được sức mạnh và biết rằng mình mãi mãi không phải là đối thủ nó.
Không có kỹ năng nào dùng được khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, nó thực sự là một tồn tại bất khả chiến bại ở cấp độ hủy diệt.
Khuôn mặt Ngao Dạ cũng biến sắc, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của con yêu thú dị chủng, căn bản là nó không hề có đối thủ ngang sức tồn tại.
“Chết tiệt, dù sao cũng phải chiến đấu.” Hàn Sâm biết rằng bản thân không phải đối thủ, thế nhưng hắn không muốn ngồi yên đợi chết. Toàn thân hắn tỏa ra ánh bạc, biến thành một con vượn khổng lồ lông bạc cao hơn ba thước, đồng thời trên chiến giáp gen Chú Ngữ cũng lóe lên, một sức mạnh kỳ lạ tràn vào tay phải của Hàn Sâm.
Hàn Sâm đánh đòn mạnh nhất của mình vào con yêu thú dị chủng trong khoảng không, thậm chí đã dùng hết sức mạnh của Chích Thủ Già Thiên.
Cố Khuynh Thành, Ngao Dạ, Tà Tình Đế và nhiều cường giả khác cũng đã sử dụng đòn mạnh nhất của mình, cùng đánh thẳng về phía yêu thú dị chủng theo sức mạnh của Hàn Sâm.
Nhiều sức mạnh khủng khiếp xông vào trong cái miệng khổng lồ của yêu thú dị chủng, Hàn Sâm không hi vọng bọn họ có thể khiến dị chủng nổ tung, chỉ mong có thể kích nổ sức mạnh đang cô đọng trong miệng của dị chủng, có lẽ có thể làm dị chủng bị thương và đồng thời kích nổ sức mạnh. Rất có thể dị chủng sẽ trực tiếp bị bài trừ bởi các quy tắc của Tí Hộ Sở.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể đi con đường này, nếu không thể thành công thì đó là một ngõ cụt, không ai có khả năng đối diện ngăn chặn sức mạnh đáng sợ của dị chủng.
Kiếm quang độc đoán, thánh quang tối cao và đao khí kinh thiên động địa, đủ loại sức mạnh đáng sợ xông phá vào miệng dị chủng, nhưng cũng không đủ làm cho hắc quang bên trong gợn sóng.
»:m
“Tiêu rồi xuống.
Trong lòng Hàn Sâm chấn động, mồ hôi lạnh liên tục chảy
Trong thoáng chốc, những người khác cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng. Giống như những gì Tỉnh tộc trải qua năm đó, có vẻ như nhân loại cũng sẽ trải qua một thảm họa chưa từng có.
Nhìn thấy cái miệng lớn của yêu thú dị chủng đã mở đến cực hạn, dường như hắc quang phía trong sắp tràn ra. Yêu thú dị chủng hơi cúi đầu giống như sắp phun ra hắc quang có thể hủy diệt tinh vực.
Hàn Sâm đang ôm Tiểu Hoa, trong đầu hắn lóe lên vô số suy nghĩ, thế nhưng chưa nghĩ ra được cách hiệu quả nào để ngăn chặn thảm họa xảy ra.
Đột nhiên, một lòng bàn tay vươn ra từ lỗ đen sắp biến mất, tóm lấy con yêu thú dị chủng.
Lòng bàn tay của hắn ta trông không lớn lắm, nhưng khi hắn chộp một cái, con yêu thú dị chủng tưởng chừng như hủy diệt thế giới đã lại nằm gọn trong lòng bàn tay. Dưới sự kìm kẹp, xương, thịt và máu tươi bắn tung tóe dâng trào lên như nước sông, con yêu thú dị chủng vô cùng đáng sợ đó trực tiếp bị bàn tay đó nghiền nát.
Mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng. Vui là vì yêu thú dị chủng không thể phun ra thứ làm hủy diệt thế giới nữa, nhưng điều ngạc nhiên là không biết rốt cuộc chủ nhân của lòng bàn tay bí ẩn đó là ai, sao kẻ đó có thể bóp nát yêu thú dị chủng như vậy, điều đó thật kinh khủng và không thể tưởng tượng được.
Nếu chủ nhân của lòng bàn tay cũng có thù địch với Tí Hộ Sở, dưới lòng bàn tay ấy thì e rằng nhân loại sẽ bị tiêu diệt còn triệt để hơn so với Tình tộc trước đây.
Tuy nhiên, cánh cổng của Tí Hộ Sở đang đóng lại, thế nhưng lỗ đen đủ nhỏ để có thể lòng bàn tay dễ dàng chui vào, nhưng có vẻ như thân thể gắn liền với lòng bàn tay kia không thể vào được nữa.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đó thì chợt nghe thấy một giọng nói vọng ra từ khoảng không: “Không ngờ ở nơi Tí Hộ Sở lại có sức mạnh vô song như vậy, quả là một chuyến đi đáng giá.”
Hàn Sâm đang tự hỏi lời nói này có nghĩa là gì thì đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay đó nắm vút trên trời cao, một sức mạnh vô song bỗng chốc hút Tiểu Hoa đang ngồi trên vai Hàn Sâm bay về phía lòng bàn †ay ấy nhanh như sao băng.
“Tiểu Hoa!” Hàn Sâm sửng sốt, làm gì quan tâm được nhiều nữa. Cơ thể giống như con vượn bạc của hắn xuyên thủng khoảng không và lao về phía trước, xé toạc không gian ôm lấy Tiểu Hoa, cố gắng ngăn Tiểu Hoa bay về phía lòng bàn tay bí ẩn kia.
Nhưng sức mạnh đó mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, đột ngột kéo cả Hàn Sâm, trong thoáng chốc đã bị hút vào trong lòng bàn tay.
Nhìn có vẻ lòng bàn tay đó không lớn lắm, thế nhưng giây phút Hàn Sâm và Tiểu Hoa rơi vào lòng bàn tay đó, hai người họ chỉ giống như con kiến, chỉ chiếm lấy một phần diện tích nhỏ trong lòng bàn tay.
Trước khi những người khác kịp phản ứng, lòng bàn tay đã giữ chặt Hàn Sâm và Tiểu Hoa rồi thoát ra khỏi lỗ đen, lỗ đen dần thu nhỏ lại rồi biến mất.
Kỷ Yên Nhiên gần như ngất đi, gương mặt La Lam và Hàn Ngọc Phi cùng tràn ngập vẻ lo lắng, nhưng lúc này bọn họ bất lực, không ai có thể giúp đỡ.
Chưa kể cánh cổng Tí Hộ Sở đã đóng chặt, bọn họ không thể đuổi ra ngoài được nữa. Ngay cả khi cổng không đóng, bọn họ có xông ra ngoài thì cũng vô ích. Một tồn tại hệt như dùng cả bàn tay che lấp cả bầu trời như thế, e rằng bọn họ thậm chí sẽ không thể chống lại dù chỉ một ngón tay của đối phương.
“Hàn Sâm và Tiểu Hoa không dễ chết như vậy đây.” Tà Tình Đế nhìn chằm chằm vào hư không với ánh mắt như thiêu đốt nói: “Không ngờ trên thế gian lại tồn tại loại sức mạnh như vậy. Ta nhất định phải ra ngoài.”
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó hiểu, nhưng Cố Khuynh Thành bước tới chỗ Linh, nói: “Linh, trước đây ngươi triệu hồi Hàn Sâm thế nào? Bây giờ có thể sử dụng lại được không?”
Linh khẽ lắc đầu: “Ta không thể khống chế loại sức mạnh đó được, vừa rồi là nó tự kích hoạt, ta không biết làm thế nào mới có thể kích hoạt nó.”
Đột nhiên Cố Khuynh Thành không nói lời nào, Thuần Quân Kiếm với kiếm quang độc đoán trong tay nàng chém thẳng về phía đầu Linh
“Ngươi đang làm gì vậy?” Mọi người đều cực kỳ sợ hãi.
Hết chương 1737.
Chương 1738. Thủ tọa của Trấn Thiên CungHàn Sâm đang ôm Tiểu Hoa, chỉ cảm thấy sức mạnh trên người dường như biến mất, thoáng chốc đột nhiên ngã xuống đất, xương cốt suýt chút nữa rụng rời.
Sau khi thị lực hồi phục, Hàn Sâm lập tức nhìn thấy khắp nơi đều là những cung điện đổ nát. Một số cung điện được đắp bằng ngọc bích và một số được làm bằng kim loại, chúng trải dài như những cung điện cổ tích trên mây.
Nhưng bây giờ tất cả chúng đều bị hỏng hóc, những vết nứt uốn lượn trong cung điện như hẻm núi, thật không biết lý do gì nó lại trở thành dáng vẻ này.
Nơi mà Hàn Sâm đứng là một vỉa hè lát gạch vàng, trên mặt là những hoa văn với chú văn bí ẩn, nhưng Hàn Sâm chẳng hiểu một chữ nào trên đó cả.
Cách chỗ Hàn Sâm đứng không xa là một người đàn ông mặc áo xanh, đội mão ngọc. Lúc này, ánh mắt ấy tươi cười nhìn Tiểu Hoa trong tay Hàn Sâm như đang nhìn một món đồ cổ vô giá.
Tiểu Hoa thu mình vào vòng tay của Hàn Sâm với vẻ sợ hãi, Hàn Sâm ôm chặt Tiểu Hoa, đứng lên và nhìn về phía người đàn ông kia rồi nói: “Cảm ơn ngươi đã giết chết yêu thú dị chủng, cứu bọn ta khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng, không biết tại sao ngươi lại đưa cha con ta đến nơi
này? “
Ánh mắt của người đàn ông không hề nhìn về phía Hàn Sâm mà chỉ nhìn Tiểu Hoa trong tay Hàn Sâm nói: “Bổn tọa đang thiếu đệ tử, đứa nhỏ này có tư chất tốt, từ nay về sai hãy đi theo bổn tọa.”
“Ngươi muốn nhận con ta làm đồ đệ thì ít nhất hãy cho ta biết ngươi đến từ đâu và thuộc chủng tộc gì chứ?” Mặc dù Hàn Sâm không muốn để Tiểu Hoa bái sư phụ, thế nhưng hắn ta có sức mạnh khủng khiếp, hơn nữa hắn cũng không phải kẻ địch, không thể không chào hỏi mấy lời.
Bằng không, nếu hắn ta muốn cưỡng đoạt Tiểu Hoa đi, dù Hàn Sâm dùng cả tính mạng để đánh cũng không ngăn cản được.
Cho đến lúc này, ánh mắt của người đàn ông mới rời khỏi Tiểu Hoa, hắn ta liếc mắt nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Ta là thủ tọa Trấn Thiên
Cung, ngươi có thể sinh được một đứa con trai như vậy, dù gì đó cũng là đứa trẻ do ngươi tạo ra, sau này đi theo bổn tọa ngươi không cần phải lo lắng, thành tựu của hắn ta chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi.”
Hàn Sâm chưa bao giờ nghe đến cái tên Trấn Thiên Cung, nhưng nhìn bản lĩnh của người đàn ông này, hắn cũng biết đó có thể là một thế lực chủng tộc hùng mạnh.
“Ngươi có thể nhận con trai ta làm đồ đệ thì ta cũng rất vui. Thế nhưng Tiểu Hoa vẫn còn nhỏ, nó không thể rời khỏi vòng tay cha mẹ được, mong ngươi có thể cho phép ta và Tiểu Hoa về cung điện của ngươi trước đã.” Hàn Sâm nói.
Người đàn ông lập tức lắc đầu nói: “Trình độ của ngươi quá tệ, chưa đủ tư cách tiến vào Trấn Thiên Cung.”
“Ta không dám hy vọng có thể gia nhập làm đồ đệ trong quý cung đây, †a chỉ cần làm mấy công việc như dọn dẹp là được.” Hàn Sâm nén giận nói.
“Tư chất quá tệ, không đủ để vào cung, ngươi đừng nhiều lời nữa” Người đàn ông hơi nóng nảy, đưa tay tóm lấy Tiểu Hoa.
Dường như người đàn ông đó không quan tâm đến đạo lý quan hệ giữa con người với nhau, hắn ta đưa tay tóm lấy Tiểu Hoa và cướp Tiểu Hoa ra khỏi vòng tay của Hàn Sâm.
“Cha ơi!” Tiểu Hoa sợ hãi kêu lên, thánh quang trên người bộc phát, thế nhưng không thể loại bỏ được lực hút, vẫn bị người đàn ông hút vào lòng bàn tay.
Hàn Sâm gầm lên giận dữ, thay vì rút lui, hắn ta giáng một cú đấm vào lòng bàn tay người đàn ông
Ầm!
Nắm đấm của Hàn Sâm đập vào lòng bàn tay của người đàn ông. Lúc này hắn không những không bị thương ở lòng bàn tay, mà còn bị gãy cả cánh tay.
“Ta nể tình ngươi là cha của hắn, ta sẽ tha thứ cho sự vô lễ của ngươi, bằng không ngươi đã thành tro tàn rồi.” Người đàn ông hừ lạnh rồi định bắt Tiểu Hoa lại.
Hai chân Hàn Sâm bộc phát ra sức mạnh rất lớn, giữ chặt Tiểu Hoa lùi lại, nhưng chỉ sau nửa bước lùi lại, hắn lại bị hút về hướng người đàn ông.