Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 145 - Chương 1739. Khí Tu La

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hào quang đỏ sau lưng Hàn Sâm biến thành một vòng xoáy đẫm máu. Trước khi người đàn ông bắt lấy Tiểu Hoa, vòng xoáy đẫm máu đã nuốt chửng Hàn Sâm và Tiểu Hoa biến mất.

“Chết tiệt, hóa ra là huyết thống của Cửu Mệnh Huyết Miêu à?” Vẻ mặt của người đàn ông bỗng thay đổi, nghiến răng nói.

Trong vũ trụ Liên Minh, Cố Khuynh Thành dùng kiếm chém vào đầu Linh, lưỡi kiếm đã chạm đến nàng. Khi mọi người đang kinh hãi thì đột nhiên nhìn thấy hào quang đỏ phía sau Linh lại nở rộ giống như một bông hoa.

Nhưng thanh kiếm trong tay Cố Khuynh Thành cũng dừng lại, chỉ là để gần kề cổ của Linh chứ không hề thật sự chém.

Với ánh hào quang đỏ nở sau lưng Linh, chỉ nhìn thấy hình bóng của hai người ngã xuống, đó chính là Hàn Sâm đang ôm Tiểu Hoa.

Cả Kỷ Yên Nhiên và La Lam đều vui mừng đến mức oà khóc, bọn họ gần như cùng lúc chạy đến.

Một cơn đại nạn đầy sự ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm đã trôi qua, hiện tại vết thương của mọi người đều không hề nhẹ, cho nên tất cả đều phải trị thương sau khi trở về.

Trước đó Hàn Sâm đã lo lắng rằng người đàn ông từ Trấn Thiên Cung sẽ đuổi theo vào Tí Hộ Sở, nhưng may mắn chuyện đó đã không hề xảy ra. Sau nhiều ngày không có động tĩnh gì, Hàn Sâm mới hoàn toàn yên tâm. Bây giờ Hàn Sâm mới biết các quy tắc của Tí Hộ Sở, ngay cả khi là cường giả đáng sợ cũng không thể phá hoại được

Đối với Hàn Sâm mà nói, việc có thể trở về lại Liên Minh là một điều quá tốt, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.

Hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu rất kỳ lạ, sở hữu hình xăm giống nhau như Hàn Sâm và Linh có thể triệu hồi truyền tống lẫn nhau.

Đây chưa phải là điều mà Hàn Sâm lo lắng nhất. Điều mà Hàn Sâm lo lắng nhất là nếu Lão Miêu cũng có năng lực này, vậy thì liệu hắn có bị Lão Miêu triệu hồi không? Hàn Sâm đã có kinh nghiệm truyền tống đến bên cạnh Lão Miêu một lần rồi, cho nên hắn cho rằng việc này rất có thể sẽ xảy ra.

Vì vậy Hàn Sâm đã nghiên cứu xem chuyện gì đang xảy ra với hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu, nhưng cho dù là hắn hay Linh cũng đều không có cách nào khống chế được sức mạnh của hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu. Vì sau khi hình xăm được kích thích mới tự động được kích hoạt. Điều này khiến Hàn Sâm khá đau đầu.

Nghiên cứu một thời gian vẫn chưa có kết quả, không lâu sau, nhà họ La đột nhiên liên lạc với La Lam, nói La Hải Đường hy vọng La Lam sẽ đưa Hàn Sâm, Hàn Nghiên và Tiểu Hoa cùng nhau trở về một chuyến.

Mặc dù La Hải Đường không nói rõ, nhưng có lẽ La Lam cũng đoán được lý do tại sao. Sau một cuộc họp gia đình, mọi người vẫn quyết định cả nhà cùng nhau đến nhà họ La một chuyến.

Hàn Sâm không hề phản đối điều này. Suy tính thời gian, nếu như lời nói trước đây của La Hải Đường đều là sự thật thì sinh mạng của hắn †a không còn lại bao nhiêu nữa. Dù gì mẹ hắn cũng là do hắn ta chăm sóc, mặc dù La Lam không nói ra, nhưng chắc chắn nàng vẫn muốn gặp lại hắn.

Cả gia đình đến nhà họ La, ngoài người nhà của Hàn Sâm ra thì cũng chỉ mang theo Bảo Nhi.

“Hắn thật là …” Trên đường đi, La Lam không thể không ngừng hỏi Hàn Sâm về tình hình của La Hải Đường.

Hàn Sâm khẽ lắc đầu: “Hắn nói với ta như vậy đấy. Còn có thật hay không thì ta cũng không biết.”

Gương mặt La Lam chợt hiện lên vẻ buồn bã: “Một kẻ kiêu ngạo như hắn sẽ không nói dối kiểu chuyện như này đâu.”

“Hy vọng hắn ta không xảy ra chuyện gì.” Hàn Sâm cũng thở dài một tiếng.

Sau khi đến hành tinh nơi nhà họ La, La Lị đã đến nghênh đón họ, nhưng sắc mặt của La Lị rất xấu, xem ra tình hình có vẻ rất tệ.

“Chị ơi, chị cuối cùng cũng về rồi. Tiên sinh đã đợi chị rất lâu rồi.” La Lị có chút buồn bã nói.

“Hắn ta thế nào rồi?” La Lam cảm thấy có vẻ không tốt thì vội vàng hỏi.

“Đi theo ta, tiên sinh đang đợi ngươi.” La Lị không trả lời mà chỉ đi phía trước dẫn đường, đưa bọn họ vào trong một khu vườn.

Khi La Lam nhìn thấy La Hải Đường thì cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt lăn dài trên gò má.

Hết chương 1738.

Chương 1739. Khí Tu La

Khi Hàn Sâm nhìn thấy La Hải Đường thì cũng không khỏi sững sờ.

La Hải Đường của ngày hôm nay hoàn toàn khác với La Hải Đường mà hắn từng thấy trước đây. Cả người hắn rất gầy, gần như là da bọc xương, hốc mắt trũng sâu, tóc muối tiêu. Trông hắn ta cứ như một lão già đã gần đất xa trời, làm gì còn chút uy phong của Đại La Sát Thần nữa chứ.

Thật khó để tưởng tượng vỏn vẹn trong thời gian vài năm, cơ thể của La Hải Đường đã đến mức này.

“Đừng rơi nước mắt vì ta, ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi cười, nô đùa, tức giận như trước thôi.” La Hải Đường đưa lòng bàn tay ra và nhẹ nhàng vuốt tóc La Lam

“Là do ta quá tùy hứng rồi, ta xin lỗi!” La Lam không muốn nhìn lên vì sợ La Hải Đường sẽ nhìn thấy được giọt nước mắt trên mặt nàng.

“Nếu không tùy hứng thì đó chắc chắn không phải là cháu gái của La Hải Đường ta đây.” La Hải Đường cười rất vui vẻ, vuốt tóc La Lam nói.

La Lam cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, nàng dắt tay Hàn Ngọc Phi và Hàn Sâm giới thiệu với La Hải Đường từng người một.

“Thật vui khi có các ngươi ở đây…” La Hải Đường nhận bái lễ của hai người rồi quay lại cười nói với La Lam.

“Nếu ngươi đồng ý, ngươi có thể đến sống cùng chúng ta. Tuy rằng không phải nhà họ La, nhưng cũng là nhà của ngươi.” La Lam vừa nói vừa đỡ La Hải Đường.

La Hải Đường mỉm cười: “Cùng ăn một bữa với ta nhé. Đã lâu rồi ta chưa ăn tối cùng ngươi. Ta đã sai người làm món cơm bọc lá sen mà ngươi yêu thích.”

“Được.” La Lam bỗng chốc bật khóc, nàng không ngờ La Hải Đường còn nhớ những điều nhỏ nhặt như vậy.

Bữa cơm này rất bình thường giống như bữa cơm hàng ngày của một gia đình bình thường. Không có nhiều điều để nói, chỉ thỉnh thoảng nói dăm ba câu, mà đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường giữa những người bình thường giống như đây chỉ là bữa tối của những gia đình bình thường nhất Liên Minh.

Mãi đến sau khi ăn tối xong, La Hải Đường mới bảo La Lị dắt bọn họ đi nghỉ ngơi. Trước khi đi, La Hải Đường nói với Hàn Sâm một câu: “Từ nay không còn nhà họ La trên thế gian này nữa, ngươi muốn giải quyết “Phi Thiên Kinh” thế nào thì đó là tùy thuộc vào ngươi, nếu ngươi đồng ý, ngươi cũng có thể đưa nó cho Ngọc Tu La. “

Cơ thể Hàn Sâm run lên, ngạc nhiên quay lại nhìn La Hải Đường, nhưng khuôn mặt gầy nhom của hắn vẫn đang mỉm cười, nước da của hắn cũng trở nên hồng hào hơn rất nhiều, mà dường như đôi mắt của hắn cũng đang sáng lên.

Hàn Sâm nhìn thấy tình huống này của La Hải Đường thì trái tim hắn chùng xuống. Sinh cơ của La Hải Đường bây giờ trở lên tràn đầy sức sống, rõ ràng đó là hồi quang phản chiếu, có vẻ như La Hải Đường thật sự sắp không ổn rồi. Chỉ sợ sự chia ly này, sau này gặp lại cách biệt âm dương.

Bước chân dừng lại, Hàn Sâm cẩn thận quan sát sinh cơ của La Hải Đường. Hắn vốn không muốn lo chuyện của nhà họ La, nhưng mối quan hệ giữa La Lam và La Hải Đường không thể chia cắt được, Hàn Sâm không muốn thấy La Lam buồn.

Cơ thể của La Hải Đường vô cùng hỗn loạn. Cơ thể hắn ta hoàn toàn là một cơ thể nhân loại thuần túy, thế nhưng trong đó lại chứa rất nhiều khí Tu La.

Dùng cơ thể nhân loại để tu luyện sức mạnh Tu La mà có thể gắng sức đến hôm nay đã có thể nói đó đã là một kỳ tích.

Hắn ta hoàn toàn khác với Linh. Linh có sự hỗ trợ của huyết mạch Tu La, sử dụng Tu La Biến thì cơ thể sẽ không cần phải chịu đựng. Thế nhưng La Hải Đường sử dụng Tu La Biến với cơ thể nhân loại thì sự tổn thương đối với cơ thể lớn đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí Hàn Sâm có thể tưởng tượng nỗi đau thể xác sẽ khủng khiếp như thế nào mỗi khi La Hải Đường sử dụng Tu La Biến.

La Lị thúc giục bọn họ rời đi, nhưng Hàn Sâm lại quay người trở về, đứng trước mặt La Hải Đường, đột nhiên vươn tay đè lên ngực La Hải Đường.

“Ngươi đang làm gì vậy?” La Lị biến sắc, muốn chạy tới, thế nhưng đã bị Hàn Ngọc Phi ngăn lại.

Hàn Ngọc Phi lạnh lùng nói: “Nếu Tiểu Sâm muốn hại tiên sinh thì không một ai trong nhà họ La có thể ngăn cản được đâu.”

La Lị hơi giật mình, nàng không làm loạn nữa. Mặc dù lời nói của Hàn Ngọc Phi không lọt tai lắm, nhưng quả thật đó là sự thật. Nhà họ La mất đi Đại La Sát Thần thì đã không còn là nhà họ La trước đây nữa.

La Lị hiểu rất rõ điều đó, đừng nói là một La Hải Đường sắp không ổn, cho dù là La Hải Đường ở thời kỳ hoàng kim nhất, e rằng giờ đây cũng không thể nào cạnh tranh với Hàn Sâm được.

“Không sao cả.” La Hải Đường thản nhiên lắc đầu với La Lị, sau đó lại mỉm cười với Hàn Sâm: “Tiểu Sâm, ngươi không cần phải lo lắng, mạng sống ta ta tự rõ.”

Hàn Sâm không nói gì cả, Động Huyền Khí Tràng trải rộng bao phủ khắp cơ thể La Hải Đường, sau đó sử dụng chiêu thức Pháo Đại Âm Dương Từ Lực, khí tức của Động Huyền Khí Tràng vào trong cơ thể La Hải Đường.

Vấn đề chính của La Hải Đường là khí Tu La không thể hòa nhập với cơ thể nhân loại của hắn. Thời gian hắn tu luyện càng lâu, khí Tu La càng mạnh, tổn thương với cơ thể của hắn cũng càng lớn.

Loại thương tích này không đơn giản như những vết thương ngoài da thịt. Nó đã tổn thương đến cả căn nguyên bản mệnh của hắn. Như hắn nói, hắn hiểu số mệnh của mình, nhưng sự thật hắn biết thân thể đã suy yếu đến cực điểm, không hề có cơ hội xoay chuyển.

Mặc dù Hàn Sâm biết một vài thuật trị liệu, thế nhưng cũng không được tính là mạnh lắm. Ngay cả khi tìm đến Tiểu Ngân Ngân thì sức mạnh của nó cũng không thể khôi phục cơ thể của La Hải Đường.

Những gì Hàn Sâm muốn làm không phải là chữa trị cho cơ thể của La Hải Đường, hắn ta chỉ muốn loại bỏ khí Tu La trong cơ thể La Hải Đường. Không còn khí Tu La làm tổn thương cơ thể, việc điều trị sẽ dễ dàng hơn nhiều, đồng thời sẽ không lặp lại hiện tượng này nữa.

La Hải Đường đã tu luyện Tu La Biến trong rất nhiều năm, khí Tu La đã hòa tan vào máu thịt rồi xen lẫn vào từng tế bào của hắn, Cho dù có hắn là cường giả cao minh đến đâu thì cũng khó thoát khỏi khí Tu La mà không gây hại cho cơ thể của mình.

Nhưng đối với Hàn Sâm mà nói, điều này không phải là không thể, bởi vì Động Huyền Khí Tràng của hắn có thể nhìn thấy cấu trúc trật tự phân tử nguyên thủy nhất, đồng thời cũng có thể phá vỡ chuỗi trật tự ấy.

Hàn Sâm chỉ cần tìm các phân tử khí Tu La đó và đập vỡ chúng từng cái một thì hoàn toàn có thể loại bỏ khí Tu La mà không làm tổn thương cơ thể của La Hải Đường.

Chẳng qua công sức La Hải Đường khổ tu nhiều năm như vậy cũng tiêu tùng, không thể nào có được sức mạnh từng sở hữu như trước nữa.

Hàn Sâm đánh một lượng nhỏ sức mạnh Động Huyền vào trong cơ thể La Hải Đường, dần loại bỏ khí Tu La trong cơ thể hắn.

Mỗi khi Hàn Sâm đập tan khí Tu La, sắc mặt của La Hải Đường lại trở nên tốt hơn. La Lam và La Lị thấy mà vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Tuy nhiên, bởi vì mỗi lần chỉ có thể phá vỡ một lượng nhỏ phân tử khí Tu La, nếu không sẽ làm tổn thương cơ thể của La Hải Đường, cho nên tiến độ rất chậm, kéo dài vài giờ mới chỉ tiến triển được một nửa.

Ngay cả Hàn Sâm cũng phải khen ngợi rằng quả thật việc tu luyện khí Tu La của La Hải Đường rất mạnh mẽ, không biết hắn ta phải khổ tu đến mức nào để có thể chịu đựng nỗi đau không phải của mình, luyện đến mức độ này, nghị lực của La Hải Đường quá đáng sợ.

La Lam và Hàn Ngọc Phi bảo vệ ở đây, Tà Tình Đế dắt Bảo Nhi và Tiểu Hoa đi nghỉ ngơi trước.

Bảo Nhi không buồn ngủ, nàng ở bên cạnh mở to mắt tò mò nhìn Hàn Sâm.

Dù gì thì Tiểu Hoa vẫn còn rất nhỏ, Tà Tình Đế đã đưa về phòng ngủ. Sau khi Tà Tình Đế dỗ dành Tiểu Hoa đi ngủ thì cũng quay lại để xem tình hình của Hàn Sâm và La Hải Đường.

Tiểu Hoa đang ngủ thì bỗng nhiên thấy mặt mình ngưa ngứa. Hắn đưa †ay ra gãi gãi mặt vài lần nhưng vẫn rất ngứa, thế là không nhịn được hắt hơi một cái rồi mở mắt ra, thế nhưng thứ hiện ra trước mắt hắn là một con thú nhỏ giống mèo mà cũng giống hồ ly màu đỏ rực đang ngồi ở bên cạnh mỉm cười với hắn.

Hết chương 1739.

Chương 1740. Em bé

Tiểu Hoa bò lên trên giường nhìn con thú nhỏ kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tò mò.

Thú nhỏ đứng lên, chạy xung quanh Tiểu Hoa vài vòng, đôi mắt mèo đánh giá khắp nơi, càng nhìn thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Con thú nhỏ này chính là Lão Miêu, nó thừa dịp lúc mà cánh cổng của Tí Hộ Sở mở ra thì lén lút lẻn vào Tí Hộ Sở, hơn nữa lúc đó lực chú ý của tất cả mọi người đều dừng ở trên người giáo quan và cái tên dị chủng kia, cho nên không ai nhìn thấy nó, nó lập tức chuồn êm vào.

“Ngươi là Tiểu Hoa sao?” Lão Miêu ngồi xuống đối diện Tiểu Hoa, híp mắt cười nhìn Tiểu Hoa mà nói.

Tiểu Hoa gật gù, tò mò hỏi: “Ngươi là mèo con sao?”

Trên trán Lão Miêu đầy vạch hắc tuyến, khóe miệng co giật vài cái, chỉ có thể gượng cười nói: “Tiểu Hoa, chúng ta chơi một trò chơi có được hay không?”

“Không chơi.” Tiểu Hoa lắc đầu nguầy nguậy.

“Tại sao lại không chơi? Trò chơi này vui lắm đó.” Lão Miêu phiền muộn hỏi.

“Mẹ nói, không được bắt nạt động vật nhỏ.” Tiểu Hoa chăm chú nhìn Lão Miêu nói.

Lão Miêu tức đến nỗi suýt chút nữa hộc máu ra ngoài, não bộ nhanh chóng nảy số, móc ra một cái gì đó để vào trước mặt Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, nếu ngươi có thể thắng thì ta cho ngươi cái này.” Tiểu Hoa trợn to hai mắt nhìn thứ mà Lão Miêu móc ra. Đó là một viên bảo thạch vô cùng xinh đẹp, kích thước to bằng nắm đấm, ánh sáng lấp lánh như dải ngân hà đang chuyển động khiến Tiểu Hoa không nỡ rời mắt.

Mắt thấy Tiểu Hoa chỉ đứng nhìn mà không nói câu nào, Lão Miêu lại nói: “Hay là như này đi, ngươi chỉ cần chơi với ta thôi, chơi xong thì ta lập tức cho ngươi.”

Tiểu Hoa lại lắc đầu: “Mẹ nói, không thể nhận đồ từ người lạ.”

Lão Miêu hận không thể tự vả miệng mình hai cái, lắm chuyện như vậy để làm gì?

Lão Miêu nhanh chóng sửa lời: “Vậy chúng ta cứ chơi trò chơi đi, nếu ngươi thắng thì ta cho ngươi.” Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn viên bảo thạch, sau đó lại nhìn Lão Miêu: “Nếu ta thắng, ta không lấy bảo thạch, †a muốn lấy em bé được không?”

“Em bé nào?” Lão Miêu hơi giật giật khoé môi, không hiểu Tiểu Hoa đang nói cái gì.

Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn Lão Miêu: “Ngươi không phải là em bé sao?”

“Ngươi mới là em bé, cả nhà ngươi đều là em bé!” Lão Miêu lại suýt chút nữa nổi trận lôi đình. Nó liều mạng áp chế suy nghĩ muốn đánh Tiểu Hoa một trận thật tàn nhẫn lại, nói: “Nếu ngươi có thể thắng thì muốn cái gì cũng được.”

“Vậy thì tốt quá, bây giờ chúng ta chơi trò gì đây?” Tiểu Hoa vỗ tay ríu rít nói.

Lão Miêu thấy cuối cùng Tiểu Hoa cũng chịu chơi mới thở phào nhẹ nhõm một cái, móng vuốt sờ soạng khắp người, lấy ra một cái hộp.

“Ngươi là em bé Doraemon sao?” Tiểu Hoa không có gì làm thì đành tò mò đánh giá Lão Miêu.

Lão Miêu lười nói chuyện với Tiểu Hoa, dùng móng vuốt mở hộp ra, bên trong đựng một quyển sách.

Lão Miêu lật trang sách đầu tiên, chỉ thấy bên trong là một bức tranh phác họa một thân thể, người kia tạo thành một tư thế rất kỳ lạ, hơn nữa trên người còn có rất nhiều vết đỏ đỏ xanh xanh rất là phức tạp.

“Tiểu Hoa, trò chơi này là như thế này, ta làm động tác gì thì ngươi làm theo động tác đó, nếu như ngươi có thể làm theo được thì coi như là ngươi thắng.” Lão Miêu cười híp mắt nhìn Tiểu Hoa.

“Được” Tiểu Hoa gật gù.

“Vậy bây giờ bắt đầu thôi.” Lão Miêu nói xong thì làm động tác giống trong bức tranh kia.

Vốn dĩ động tác này rất kì lạ, đến lượt Lão Miêu thực hiện thì lại càng thêm kì quặc.

Tiểu Hoa nhìn Lão Miêu, bắt chước làm theo nó. Đối với Tiểu Hoa mà nói, động tác này cũng không quá sức, thân thể của hắn dẻo dai đến nỗi người bình thường không thể nào sánh bằng.

“Ngươi hít một hơi thật sâu thử xem.” Lão Miêu vừa duy trì cái tư thế đó vừa hít một hơi thật sâu, hơn nữa lại còn theo một tiết tấu riêng biệt.

Tiểu Hoa bắt chước, cũng không có gì khó khăn.

Lão Miêu nhìn vậy thì vô cùng mừng rõ, lại lật sách sang tờ thứ hai: “Động tác vừa nãy đã xong, ngươi đã qua ải, ngươi nhìn cái này đi.”

Lão Miêu đối chiếu với từng động tác trong sách, lần lượt mô phỏng làm theo, Tiểu Hoa cũng thấy thú vị, bắt chước rất nhiều động tác của Lão Miêu.

Ban đầu Lão Miêu rất mừng rỡ, thế nhưng dần dần mừng rỡ đã biến thành khiếp sợ, sau đó từ khiếp sợ biến thành trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu Hoa thực hiện từng động tác một không chút trở ngại nào, trông rất thư thái thoải mái.

“Không thể nào… Hắn may mắn như vậy sao… Chỉ cần luyện bừa thôi mà cũng có thể làm được?” Lão Miêu hơi run rẩy, móng vuốt đang lật sách cũng có chút không lật nổi.

Tiểu Hoa đã học xong tất cả các động tác mà Lão Miêu làm, không hề sai lệch chút nào, xem ra cũng không làm khó hắn.

Lão Miêu vui mừng khôn xiết, thế nhưng nó lại nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu thật sự để Tiểu Hoa học hết tất cả, vậy chẳng phải nó sẽ thua một đứa trẻ hay sao?

Lúc đầu Lão Miêu cũng không định làm như vậy, hắn dự định dạy cho Tiểu Hoa mấy động tác trước xem thế nào, để xem liệu hắn có thiên phú luyện môn này hay không.

Ai ngờ hắn lại có thể học gần hết quyển sách, hiện tại không chừng Tiểu Hoa còn có thể nhập môn được rồi.

Quyển sách chỉ còn lại ba trang, nó thấy Tiểu Hoa vẫn không hề có dấu hiệu khó khăn mệt nhọc giống như việc này hoàn toàn không khó.

“Đúng là gặp quỷ, chẳng trách lão quái vật kia của Trấn Thiên Cung lại coi trọng cái tên này, quả nhiên có chút quái lạ.” Lão Miêu cắn răng, †ạo thành tư thế ba động tác còn lại.

Ba động tác cuối cùng này khiến Tiểu Hoa hơi vất vả, nhưng cũng chỉ là một chút vất vả mà thôi, còn lại vẫn thuận lợi hoàn thành.

“Con mèo nhỏ, hiện tại ngươi thua rồi đúng không?” Tiểu Hoa nhìn Lão Miêu. Hắn cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết Lão Miêu dựa theo động tác ở trên sách mà làm theo, mà hiện giờ động tác ở trong sách đã không còn, cho nên mới hỏi như vậy.

Trong lòng Lão Miêu thầm tức giận, nhưng phần nhiều hơn là kinh hãi.

Tiểu Hoa không biết sách này là sách gì, nhưng Lão Miêu lại hiểu rất rõ, một loạt động tác như vậy, phối hợp với nhịp điệu hô hấp, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

“Còn có một động tác cuối cùng, nếu như ngươi có thể hoàn thành động tác này, vậy thì ta thua.” Lão Miêu cười mờ ám nói.

Lão Miêu nói xong thì lập tức thực hiện một động tác. Động tác này không hề có trong sách, thế nhưng trông cũng không có gì khó khăn, Tiểu Hoa vẫn dễ dàng mô phỏng theo.

Sau khi làm xong động tác kia, nó mở miệng hà một hơi, chỉ thấy hơi thở đó không tan mà lại ngưng tụ lại tạo thành một thanh kiếm màu tím lơ lửng ở trước mặt Lão Miêu.

“Nhóc con, ngươi học đi, nếu ngươi có thể học được cái này thì ngày hôm nay Lão Miêu ta lập tức nhận thua. Đừng nói là làm em bé, để Lão Miêu ta nhận ngươi làm ông nội cũng được.” Trong lòng Lão Miêu đắc ý nghĩ.

Tuy rằng Tiểu Hoa học được những động tác kia, nhưng dù sao cũng chỉ là mô phỏng mà thôi, muốn chân chính để nhập môn thì cần phải gắng sức từ năm này qua năm khác mới được, đương nhiên không thể trực tiếp hóa hơi thở làm kiếm, phun ra kiếm được.

Nhưng một giây sau, cả người Lão Miêu đều choáng váng, chỉ thấy Tiểu Hoa chu cái miệng nhỏ phun ra một vệt màu trắng, hóa thành một thanh kiếm lơ lửng ở trước mặt Tiểu Hoa.

Hết chương 1740.

Chương 1741. Hồ lô chin

Hàn Sâm dùng thời gian một ngày mới có thể loại bỏ toàn bộ khí Tu La trên người La Hải Đường, giữ lại La Hải Đường một mạng, thế nhưng từ bây giờ thế gian sẽ không còn Đại La Sát Thần nữa.

La Hải Đường cũng rất thoải mái. Sau này hắn không còn năng lực Tu La Biến, mà sức mạnh của Phi Thiên Kinh cũng bị tổn hại lớn, cho nên hắn đã đưa “Phi Thiên Kinh” cho Hàn Sâm, mặc hắn ta xử lý.

Mặc dù Hàn Sâm không có suy nghĩ gì nhiều với “Phi Thiên Kinh”, nhưng mà nếu không giải quyết việc này thì nó sẽ trở thành một phiền phức lớn đối với Hàn Nghiên. Vì lẽ đó, Hàn Sâm quyết định đi đến Tu La tộc một chuyến để giải quyết vấn đề này, hơn nữa Hàn Sâm cũng muốn biết, rốt cuộc Tu La tộc có mối quan hệ gì với A Tu La.

Sau khi ở nhà họ La ở mấy ngày, Hàn Sâm còn chưa kịp chuẩn bị lên đường thì Bảo Nhi đã nói muốn đi đến Tí Hộ Sở.

Hàn Sâm hỏi nàng tại sao, nàng nói là nàng muốn đến xem quả hồ lô đã chín kia.

Hàn Sâm không biết bây giờ mình còn có thể vào Tí Hộ Sở hay không, cho nên bèn đi đến nơi có thiết bị truyền tống thử một chút, không ngờ thật sự có thể vào được. Hắn truyền tống đến dị linh thần điện của Tí Hộ Sở thứ tư, trông có vẻ là ngẫu nhiên, không biết đây là nơi nào.

Hàn Sâm vừa mới bước ra khỏi truyền tống trận thì có hai dị sinh vật hùng hổ hung mãnh nhào tới, hắn chỉ tiện tay vung lên, đánh bay hai dị sinh vật kia dán vào tường, mãi một lúc lâu mới rơi xuống.

Toàn bộ dị sinh vật bên trong Tí Hộ Sở đều run lẩy bẩy, nào còn con nào dám qua đó chịu chết nữa.

Hàn Sâm xách một con dị sinh vật biết nói tiếng người lên, hỏi xem đây là nơi nào, sau đó mới dẫn Bảo Nhi tới thế giới ngầm.

Hàn Sâm cũng không giết chết đám dị sinh vật kia. Với Hàn Sâm mà nói, giết chúng cũng vô ích, thôi thì để lại tài nguyên cho đời sau cũng được.

Bảo Nhi nói quả hồ lô kia đã chín rồi, tuy rằng hắn không biết tại sao nàng biết, nhưng mà có lẽ chuyện này đúng đến tám chín phần mười, Hàn Sâm cũng muốn xem thử xem rốt cuộc bên trong hồ lô đó có cái gì.

Hàn Sâm dùng hết sức phi hành theo lộ tuyến, bay thẳng về phía thế giới ngầm, hắn chỉ sợ Thuỷ Tổ Ám Linh sẽ làm gì đó với quả hồ lô kia.

Hàn Sâm để lộ một chút khí tức trên người khiến cho dị sinh vật và dị linh xung quanh đường không dám tiến lên, giúp cho cả chuyến hành trình xuống thế giới ngầm dưới lòng đất được an toàn.

Hàn Sâm đi tới Tí Hộ Sở Diện Cụ thăm Linh Mị Nhi trước, thế nhưng Linh Mị Nhi không có ở trong Tí Hộ Sở, ngay cả Hắc Bạch Xà Vương cũng không có ở đây. Hắn tìm đại một con dị sinh vật hỏi một phen, hình như bọn họ về Tí Hộ Sở Ám Linh.

Hàn Sâm do dự chút nào, đi đến Tí Hộ Sở Ám Linh.

Thuỷ Tổ Ám Linh ngồi trong vườn dây leo mà rầu hết cả ruột. Thời gian gần đây, quả hồ lô kia đã sáng rực lên hệt như là cửu thiên thần trân vậy. Nó chiếu rọi khắp Tí Hộ Sở Ám Linh, sinh cơ trong đó vô hạn cứ như một dòng nước suối có sinh mệnh đang không ngừng tỏa ra sức sống tràn trề khiến toàn thể Tí Hộ Sở Ám Linh, thậm chí toàn bộ các loại sinh vật của thế giới ngầm dưới lòng đất sinh trưởng theo đó. Rất nhiều dị sinh vật có tư chất hơi khác một chút đều rơi vào tình huống thăng cấp, rất nhiều thực vật gen cũng bởi vậy mà biến dị.

Ám Linh tộc ở phía trung tâm nên được rất nhiều lợi lộc, đây là một chuyện tốt, có một bảo bối như vậy ở đây, cái ngày Ám Linh tộc huy hoàng vươn lên sẽ ở ngay trong tầm tay, nhưng lại sai ở chỗ Thuỷ Tổ Ám Linh không có cách nào hái quả hồ lô kia từ trên Thánh Đằng xuống được, cũng không thể che giấu sinh cơ mà nó phát tán ra.

Chưa được mấy ngày, tin tức này đã bị truyền ra ngoài, hấp dẫn rất nhiều cường giả khủng bố đến đây, trong đó không thiếu người có thực lực giống hắn, đều là cường giả cấp Thuỷ Tổ.

Tuy rằng Thuỷ Tổ Ám Linh không muốn chia sẻ bảo vật mình cất giữ nhiều năm như vậy cùng với người khác, thế nhưng cường giả đến đây thực sự quá nhiều. Nếu hắn không thể hái hồ lô xuống được, vậy chỉ có thể chủ động phòng thủ, nếu như bắt buộc phải tranh chấp thì chỉ Sợ Ám Linh tộc sẽ gặp phải đại nạn lớn.

Suy đi tính lại, cuối cùng Thuỷ Tổ Ám Linh đã kí một hiệp ước với những sinh vật khủng bố kia, để cho bọn họ tiến vào bên trong Tí Hộ Sở Ám Linh nơi mọc quả hồ lô, nếu bọn họ có thể hái nó xuống thì hồ lô sẽ là của bọn họ, nếu không thể hái được, vậy thì mời bọn họ đi về, không làm khó Ám Linh tộc nữa.

Mọi việc đúng như Thuỷ Tổ Ám Linh dự tính trước, kể cả những cường giả cấp Thủy Tổ giống như hắn, cho dù dùng cách nào cũng không ai có thể hái quả hồ lô kia xuống.

Lúc đầu Thuỷ Tổ Ám Linh còn âm thầm mừng rỡ, cho rằng việc này cứ như thế mà lắng xuống, ai mà ngờ rằng Thuỷ Tổ Tà Thú, Thuỷ Tổ Thanh Vũ cùng mấy vị Thuỷ Tổ khác liên thủ lại muốn chiếm lấy Tí Hộ Sở Ám Linh.

“Tà Thú, Thanh Vũ, các ngươi có còn biết xấu hổ nữa hay không hả? Chúng ta đã kí kết hiệp ước, nếu các ngươi không thể hái được hồ lô thì phải rời khỏi đây, vậy mà hiện tại còn muốn liên thủ để chiếm lấy Tí Hộ Sở Ám Linh của ta, chẳng lẽ các ngươi không quan tâm đến Bách Tộc Minh Ước hay sao?” Thuỷ Tổ Ám Linh kìm nén lửa giận trong lòng mà nói.

Thuỷ Tổ Thanh Vũ khế mỉm cười: “Đương nhiên bọn ta vẫn sẽ tuân thủ Bách Tộc Minh Ước, vả lại bọn ta cũng không hề muốn cướp Tí Hộ Sở

của ngươi, chỉ muốn dùng chung với ngươi mà thôi. Nếu ngươi không

thích ở cùng với bọn ta thì ngươi có thể chuyển ra ngoài mà”

“Vô liêm sỉ” Linh Mị Nhi bên cạnh Thuỷ Tổ Ám Linh buồn bực mà mắng một câu.

Đôi mắt của Thuỷ Tổ Thanh Vũ hiện lên lạnh lẽo, phất tay bắn ra một loạt mũi tên phóng về phía Linh Mị Nhi, đồng thời tàn nhãn nói: “Ta đang nói chuyện với Thuỷ Tổ nhà người, làm gì đến lượt một tiểu bối như ngươi có thể nói chuyện hả.”

Trong lòng Thuỷ Tổ Ám Linh cả kinh, chắn ở trước mặt Linh Mị Nhi, đánh nát mấy mũi tên kia, tức giận nói: “Thanh Vũ, các ngươi đừng có khinh người quá đáng.”

“Khinh người quá đáng thì làm sao? Hôm nay ta nói cho các ngươi biết, Ám Linh tộc các ngươi phải cút ngay lập tức, nếu không thì ở lại nơi này làm phân bón cho bảo bối đi.”

Thuỷ Tổ Tà Thú cũng không thèm giả bộ nữa, tà khí trên người tràn ra khắp nơi, ánh mắt quét qua đám đệ tử Ám Linh tộc một lượt giống như muốn nuốt sống người ta vậy.

Toàn thể Ám Linh tộc đều giận dữ, nhưng nhìn mấy cường giả cấp Thủy Tổ không thua kém gì Ám Linh Thủy Tổ, cho nên dù giận cũng không dám nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn đám Thuỷ Tổ Tà Thú.

Khuôn mặt của Thuỷ Tổ Ám Linh càng ngày càng âm u. Mấy kẻ đó muốn hắn từ bỏ Ám Linh tộc và Tí Hộ Sở, lại còn muốn hắn bỏ thứ bảo bối cất giữ nhiều năm như vậy, loại đả kích như vậy là ai cũng không chịu được.

Nhưng nếu không rời khỏi đây, ngoại trừ hắn ra, chỉ sợ tất cả Ám Linh tộc đều phải chết tại chỗ này.

Thuỷ Tổ Ám Linh nhìn một đám con cháu đời sau, nghiến chặt răng, giống như rít lên mà nói: “Chúng ta đi.”

“Thuỷ Tổ…” Toàn thể thành viên của Ám Linh tộc đều kinh hãi.

“Không phải nói nhiều, chúng ta đi.” Thuỷ Tổ Ám Linh suýt nữa tức hộc máu mà chết, nếu như chỉ có một mình hắn thì liều mạng cũng được, nhưng vì Ám Linh tộc không bị diệt vong, hắn không thể không đi.

“Vậy chẳng phải rất tốt hay sao, quả nhiên Ám Linh ngươi là kẻ biết thời biết thế” Thuỷ Tổ Thanh Vũ đùa giỡn.

Thuỷ Tổ Ám Linh mặc kệ bọn họ chê cười, ra lệnh Ám Linh tộc rút lui khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn quả hồ lô trên cao lần cuối, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ám Linh tộc khuất nhục rút khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh, trong lúc nhất thời, ngay cả Thuỷ Tổ Ám Linh cũng không biết nên đi đâu. Từ sau khi xảy

ra Bách Tộc Đại Chiến năm đó, Ám Linh tộc chưa bao giờ rời khỏi thế

giới ngầm dưới lòng đất, bộ tộc lớn như vậy, không biết phải đi đâu để sống cho yên phận đây.

Cả đoàn người đang đi khắp nơi thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có

một bóng người đang nhanh chóng đi đến, khí tức kia khủng bố đến mức khiến Thuỷ Tổ Ám Linh thầm cả kinh.

Hết chương 1741.

Chương 1742. Dị bảo

“Kim Tệ!” Linh Mị Nhi nhìn thấy Hàn Sâm thì vui mừng khôn xiết. Mặc dù nàng đã biết thân phận của Hàn Sâm từ lâu rồi, thế nhưng cũng không để ý nhiều như vậy.

“Mị Nhi, Thủy Tổ, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?” Hàn Sâm bối rối hỏi.

Thủy Tổ Ám Linh vừa nghe Linh Mị Nhi gọi thì cũng đã biết người đến là ai, nói với vẻ mặt cố quái: “Một lời khó nói hết.”

Linh Mị Nhi lập tức ấm ức nói hết sự việc lại một lượt, sau khi Hàn Sâm nghe xong thì nói với Thủy Tổ Ám Linh: “Thủy Tổ, Mị Nhi, các ngươi tạm thời đến Tí Hộ Sở Diện Cụ ở tạm trước, chờ ta thu thập

những tên kia rồi, các ngươi lại quay trở về Tí Hộ Sở Ám Linh cũng không muộn.”

“Bọn ta đi đối phó với những tên khốn nạn kia với ngươi.” Linh Mị Nhi quơ quơ nắm đấm nhỏ nói.

“Không cần đâu, các ngươi tạm thời tới Tí Hộ Sở Diện Cụ chờ đợi đi thì hơn.” Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi nói. Có Linh Mị Nhi ở đây, hắn cũng không tiện ra tay lộ liễu đi hái quả hồ lô kia.

Sau khi khuyên nhủ đám Thủy Tổ Ám Linh kia đi, Hàn Sâm dẫn theo Bảo Nhi đi vào Tí Hộ Sở Ám Linh. Quả hồ lô kia vẫn chưa bị hái xuống, với hắn mà nói thì đương nhiên đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

“Lão tổ, những lời người kia nói có thể tin được thật ư?” Một hậu bối của Ám Linh tộc hỏi Thủy Tổ Ám Linh.

“Kẻ kia sâu không lường được, nếu như sau này các ngươi gặp hắn, bất kể như thế nào cũng không được chọc vào.” Vẻ mặt Thủy Tổ Ám Linh nghiêm túc dặn dò con cháu hậu bối của mình.

Sau khi nói xong, Thủy Tổ Ám Linh phân phó cho bọn họ tới Tí Hộ Sở Diện Cụ chờ đợi trước, còn bản thân hắn thì lặng lẽ quay trở về Tí Hộ Sở Ám Linh gần đó.

Ban đầu Hàn Sâm còn đang suy nghĩ làm thế nào để cướp quả hồ lô kia, mặc dù nói là phải đoạt được hồ lô, thế nhưng hắn cũng không thể để Linh Mị Nhi đau lòng được. Hàn Sâm không ngờ rằng sẽ có biến cố như vậy, trái lại đã giảm bớt cho hắn rất nhiều phiền phức.

Những cường giả cấp Thủy Tổ kia không là gì với Hàn Sâm của ngày hôm nay.

Vẻ mặt Bảo Nhi mong đợi nhìn về phía Tí Hộ Sở Ám Linh, sinh cơ giống như thủy triều tuôn ra từ trong Tí Hộ Sở làm cho sinh vật của thế giới ngầm tiến hóa một cách đáng kể, mặc dù Hàn Sâm vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của quả hồ lô, nhưng cũng biết quả hồ lô kia thật sự không hề đơn giản, không phải là vật bình thường.

Đám người Thủy Tổ Tà Thú đang vây xem cái hồ lô kia, Tí Hộ Sở bị chiếm đóng, nhưng mà vẫn không hái quả hồ lô đó xuống được.

Quả hồ lô kia trông bình thường giống như kim tinh vậy, mặc dù chỉ lớn hơn bàn tay một chút, nhưng lại rắn chắc tới mức khó có thể tưởng tượng được. Đừng nói là bản thân hồ lô, ngay cả một vị cường giả cấp Thủy Tổ làm hết sức cũng không thể làm dây leo tổn hại một chút nào.

“Thanh Vũ, ngươi hiểu biết nhiều nhất, có biết rốt cuộc đây là bảo bối gì không?” Thủy Tổ Tà Thú nhìn về phía Thủy Tổ Thanh Vũ hỏi.

Thủy Tổ Thanh Vũ trầm ngâm nói: “Ta không biết đây là bảo bối gì, nhưng mà chắc chắn không phải vật Tí Hộ Sở thứ tư, có lẽ là báu vật ở †ầng trên rơi xuống.”

“Lão già Ám Linh kia trông coi nhiều năm như vậy, bây giờ chúng ta được lợi, nhưng mà không hái xuống được, nói chung là hơi khó có thể yên tâm, có thể nghĩ ra cách gì đó để hái nó xuống không?” Thủy Tổ Tà Thú lại nói thêm.

Lúc mấy vị Thủy Tổ đang bàn bạc với nhau thì đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người.

Người đó mặc áo giáp, không nhìn ra được dáng vẻ ra sao, còn có một cô bé trắng trẻo non nớt ngồi trên bả vai, lúc này đang đứng ở phía trước hồ lô kia, cẩn thận quan sát hồ lô.

Đám Tà Thú vừa sợ hãi vừa tức giận, khí tức trên người bùng lên, muốn ra tay tiêu diệt bọn họ.

Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã thấy từng đồng tiền vàng trên bầu trời rơi xuống như mưa. Từng đồng tiền ấy rơi xuống cơ thể từng sinh vật trong Tí Hộ Sở, ngay cả cường giả cấp Thủy Tổ như Tà Thú và Thanh Vũ cũng không thể tránh khỏi cơn mưa kim tệ, bị một đồng tiền vàng dính vào đỉnh đầu.

Bình Luận (0)
Comment