Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 146 - Chương 1743. Tiến Hóa Lần Nữa

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hầu như trong cùng một lúc, tất cả sinh vật đều bị trấn áp dưới đất, ngay cả mấy vị cường giả cấp Thủy Tổ cũng không ngoại lệ, tứ chỉ mở rộng nằm trên mặt đất, bất kể bọn họ có giãy dụa thế nào, thế nhưng ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi.

Mà Hàn Sâm hoàn toàn không nhìn bọn họ một cái, tâm mắt vẫn nhìn chằm chằm quan sát hồ lô kia hệt như trước đó.

Thủy Tổ Ám Linh ở phía xa lén nhìn trộm, thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức biến sắc. Trước đó hắn đã cảm nhận được Hàn Sâm rất mạnh, nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng lại đến mức như này.

Thủy Tổ Tà Thú và Thủy Tổ Thanh Vũ không hề yếu hơn hắn, cộng thêm mấy vị Thủy Tổ khác, với thực lực mạnh mẽ đó, sợ rằng Tí Hộ Sở thứ tư cũng khó mà tìm ra mấy thế lực có thể chống lại.

Thế nhưng Hàn Sâm lại hoàn toàn không nhìn bọn họ, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, trấn áp toàn bộ bọn họ, đây là sức mạnh khủng bố tới cỡ nào.

“Ngươi là Kim Tệ đại nhân sao?” Thủy Tổ Tà Thú hốt hoảng kêu lên.

“Bọn ta không biết Kim Tệ đại nhân ở đây, xin đại nhân thứ tội…” Mấy vị Thủy Tổ khác nghe thấy tên Kim Tệ thì cũng lập tức phản ứng lại.

“Từ nay về sau không cho phép các ngươi đặt chân vào thế giới ngầm nửa bước, nếu không thì ta sẽ diệt tộc.” Hàn Sâm không nhìn bọn họ, chỉ thuận miệng nói một câu.

Đám người Thủy Tổ Tà Thú chỉ cảm thấy áp lực trên người dần dần biến mất, vội vàng đứng lên hành lễ, xin thề sinh thời tuyệt đối không dám bước vào thế giới ngầm nửa bước, sau đó không dám chần chừ chút nào, mang theo đội quân của mình rời khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh.

Với nhân loại mà nói, bọn họ cũng chẳng thể cung cấp được tài nguyên gì, cho nên Hàn Sâm cũng không muốn tàn sát, để lại cho thế hệ sau phấn đấu.

Sau khi sinh linh trong Tí Hộ Sở đều đi hết sạch, Hàn Sâm chợt nghĩ, dùng Động Huyền Khí Tràng che giấu toàn bộ Tí Hộ Sở, sau đó mới thả Bảo Nhi đã không tài nào kiềm chế nổi nữa xuống.

Bảo Nhi reo hò một tiếng, phi thân nhảy qua, đáp lên trên dây leo, ôm lấy quả hồ lô trông như kim tinh kia.

Vốn dĩ đao kiếm khó làm tổn hại quả hồ lô kim tinh, nhưng sau khi được Bảo Nhi ôm lấy thì lại tự động rớt khỏi dây leo, được Bảo Nhi ôm vào trong lòng.

“Thứ này thực sự có quan hệ đặc thù nào đó với Bảo Nhi.” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn, hắn đã từng nghe Linh Mị Nhi và Ám Linh Thủy Tổ nói rằng, dù có chém như thế nào thì cũng khó mà làm tổn hại quả hồ lô, cũng không hái xuống được.

Bây giờ Bảo Nhi chỉ sờ một cái, nó đã tự rơi xuống, dễ nhận thấy quan hệ giữa nó với Bảo Nhi không bình thường.

“Có khi nào trong đó là anh chị em của Bảo Nhi không nhỉ? Nếu như sinh ra thêm một Bảo Nhi nữa thì chắc chắn náo nhiệt lắm đây.” Hàn Sâm nhìn quả hồ lô kia thầm nghĩ.

Bồỗng nhiên trên đỉnh quả hồ lô kim tinh mà Bảo Nhi đang ôm phun trào từng tia ánh sáng giống như là pháo hoa được châm lửa vậy.

Làn khói như nước suối tuôn ra từ phía bên trong, sinh cơ giống như chân long rủ xuống, từng đợt phạn âm tiên lạc vang lên trong sương khói mờ ảo.

Hàn Sâm đưa mắt nhìn quả hồ lô kia, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc, sức mạnh cường đại được phun ra từ trong hồ lô, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút khó lòng tin nổi.

Dường như trong hàng loạt dị tượng đó, một vật từ bên trong chậm rãi bay lên, Hàn Sâm nhìn kĩ một chút thì không khỏi càng thêm hoảng hốt.

Thứ được quả hồ lô kia tuôn ra là một giọt máu. Giọt máu kia giống như nước mắt, óng ánh trong suốt giống như được đúc ra bằng kim tinh, bên trong có áng vàng và dị quang lưu chuyển.

Cùng với giọt máu vàng đang bay lên kia là rất nhiều dị tượng từ từ biến mất, quả hồ lô kim tinh được Bảo Nhi cầm ở trong tay cũng biến thành màu xám, trong phút chốc hóa thành tro bụi, bị gió thổi bay sạch sành sanh.

Giọt máu vàng kia giống như có sinh mệnh rơi lên trán của Bảo Nhị, trong phút chốc thẩm thấu vào bên trong, chỉ để lại một chấm tròn nhỏ màu vàng ở giữa ấn đường.

Hết chương 1742.

Chương 1743. Tiến hóa lần nữa

Thân thể nho nhỏ của Bảo Nhi lơ lửng trên không trung, một điểm màu vàng khuếch tán trên ấn đường của nàng, nhuộm cơ thể nhỏ nhắn trắng mịn của nàng thành một màu vàng kỳ lạ, cả người giống như là một vầng mặt trời chói lòa.

Trong ánh sáng màu vàng óng kia ẩn chứa sinh cơ vô cùng lớn, ngay cả Hàn Sâm cũng đắm chìm trong ánh mặt trời vàng chói, suýt nữa giống như là trở lại bên trong cơ thể mẹ, toàn thân đều bị tinh khí sinh mệnh vô tận bao trùm.

Trong lòng Hàn Sâm khẽ lộp bộp, vận chuyển lên “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, hấp thu tinh khí sinh mệnh mà Bảo Nhi tỏa ra.

Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh là trong công pháp tu luyện của Hàn Sâm, là một loại có yêu cầu cao nhất đối với tinh khí sinh mệnh, nó hoàn toàn khác với “Động Huyền Kinh” và “Vật Ngữ Gen”, không có sức mạnh phá hoại thực chất, nhưng mà khí tức sinh mệnh của bản thân lại là mạnh nhất.

“Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” không ngừng đẩy lên cao điểm hết lần này đến lần khác trong tinh khí sinh mệnh dồi dào, khiến cho máu trong người Hàn Sâm càng ngày càng sôi trào, sinh mệnh giống như đều được châm lửa, hóa thành huyết diễm bao phủ toàn thân Hàn Sâm.

Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, có lượng lớn tinh khí sinh mệnh làm trợ lực, cuối cùng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh của hắn sắp đột phá rồi. Máu thịt, xương cốt, tế bào dưới sự luyện hóa huyết diễm đang tiết ra vật chất thần bí màu đỏ.

Vật chất thần bí màu đỏ dần dần bao bọc lấy toàn thân Hàn Sâm, không ngừng vặn vẹo biến hóa, dần dần tạo thành một chiến giáp màu đỏ.

Hàn Sâm đã có kinh nghiệm hình thành chiến giáp gen Chú Ngữ, cho nên cũng coi như là quen việc dễ làm, từ từ vận chuyển “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, khiến chiến giáp gen ở ngoài cơ thể kia ngưng tụ thành hình.

Không có gì ngoài ý muốn, chiến giáp gen huyết sắc ngưng tụ thành công, Hàn Sâm cảm thấy bên ngoài thân thể giống như là có thêm một †ầng xương cốt vậy, đó là một bộ phận của thân thể hắn, giống như chiến giáp gen Chú Ngữ, đều có thể kiểm soát theo tâm ý của hắn.

Hàn Sâm đang làm quen chiến giáp gen mới, thế nhưng chiến giáp gen kia lại đột nhiên vặn vẹo biến hóa lần nữa, lại tiếp tục phát sinh biến hóa từ hình dạng chiến giáp.

“Tiến hóa lần thứ hai?” Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, tiếp tục vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, chờ đợi biến hóa kế tiếp.

Giờ đây, cuối cùng Hàn Sâm cũng có thể bắt đầu chờ mong, hắn sẽ lấy được võ trang gen như thế nào để thăng cấp lên quý tộc đây.

Chiến giáp gen ở trên thân thể của Hàn Sâm tan ra, hóa thành dòng chất lỏng màu đỏ rực. Lúc Hàn Sâm cho rằng những thứ chất lỏng màu đỏ rực này ngưng tụ thành võ trang gen thì lại đột nhiên phát hiện những chất lỏng màu đỏ rực kia lại thấm vào bên trong thân thể của hắn.

“Dị chủng hóa!” Hàn Sâm lập tức biến sắc, dường như sự việc đang thay đổi theo hướng không thể đoán trước được.

Lần thứ hai tiến hóa chiến giáp gen có hai hướng, một hướng là tiến hóa thành võ trang gen, một hướng khác là dung hợp với một vị trí nào đó của cơ thể tạo ra dị biến gen, từ đó tiến hóa thành dị chủng.

Tình hình hiện tại của Hàn Sâm chính là trong quá trình chiến giáp gen tiến hóa lần thứ hai, cần dung hợp với cơ thể của hắn, làm cho gen của hắn sinh ra đột biến.

Hàn Sâm không muốn biến thành dị chủng, nhưng mà loại biến hóa này lại không thể chống lại được, giống như là sự sinh trưởng của nhân loại, không thể nào nói quay trở lại trong bụng mẹ là quay trở lại được, cho nên Hàn Sâm cũng chỉ có thể yên lặng chờ tất cả xảy ra.

“Ta sẽ không biến thành những quái vật chỉ biết giết hại kia chứ?” Đến lúc này, cho dù là bản thân Hàn Sâm cũng không khỏi hơi sợ hãi.

Hắn đã từng gặp hai con dị chủng, trên căn bản đều đã không thể coi chúng như là một sinh vật có trí khôn, gần như máy móc chỉ biết giết chóc. Hàn Sâm không biết là có phải tất cả dị chủng đều như vậy hay không, nhưng mà hắn tuyệt đối không muốn biến thành dáng vẻ như vậy.

Chiến giáp gen biến thành chất lỏng màu đỏ rực, thấm vào bên trong cơ thể của Hàn Sâm, trực tiếp thấm vào bên trong mạch máu, hòa vào nhau với máu nguyên bản của Hàn Sâm.

Vốn dĩ huyết dịch của Hàn Sâm đang sôi trào, sau khi chất lỏng màu đỏ kia hòa vào, trong nháy mắt giống như bị nổ tung, biến hóa phân

tách đùng đùng trong mạch máu của Hàn Sâm, khiến cho cơ thể của Hàn Sâm đau đớn giống như từng tấc từng tấc bị nổ thành bột phấn.

Không nơi nào là máu không có mặt, sự đau đớn của Hàn Sâm cũng ở khắp mọi nơi như vậy. Loại đột biến gen này còn đáng sợ hơn đau “trứng” hay là sinh con, khiến cho Hàn Sâm cũng không chịu đựng nổi đau đớn ngẩng mặt lên trời gào thét.

Bởi vì sự thay đổi đột ngột quá dữ dội trong mạch máu khiến cho mạch máu toàn thân của Hàn Sâm, bao gồm những mao mạch mạch máu nhỏ li ti kia đều giống như rắn độc vặn vẹo biến hóa.

Mạch máu trên dưới toàn thân của Hàn Sâm nổi lên giống như là bị từng con rắn máu quấn ở trên da thịt, toàn thân đỏ ngầu, thoạt nhìn giống như một quái vật cơ bắp kinh khủng.

Sự thay đổi máu đột ngột vẫn còn tiếp tục, những vị trí khác trên cơ thể cũng bị ảnh hưởng rồi đột ngột cũng sinh ra một số biến hóa. Mặc dù không giống như sự thay đổi máu lạ lùng như vậy, nhưng cũng khiến cho tố chất thân thể sản sinh ra bước nhảy vọt.

Bây giờ chuyện vui mừng duy nhất của Hàn Sâm là, ý chí của hắn vẫn còn tỉnh táo, không hề sinh ra ham muốn giết chóc, cũng không hề mất đi sự kiểm soát. Nhưng mà loại tỉnh táo này cũng khiến cho cảm giác đau đớn của hắn càng thêm rõ rệt.

Bỗng nhiên, có lẽ là đã bị ảnh hưởng bởi máu dị biến, hình vẽ Cửu Mệnh Huyết Miêu sau lưng Hàn Sâm lại sáng lên, lóe ra ánh sáng đỏ kỳ dị.

Cùng với dị biến của huyết dịch, màu máu trên hình xăm cũng dần dần dung nhập vào bên trong máu, gia nhập vào trong đột biến huyết dịch.

Hàn Sâm không biết tình hình như vậy là tốt hay xấu, nhưng mà dị biến huyết dịch lại càng kịch liệt hơn, đau đớn cũng càng dữ dội hơn nữa.

“AI” Hàn Sâm đau đớn thét gào, đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà vừa mới ngất đi đã bị đau đớn kia làm cho tỉnh lại, không bao lâu sau đó lại đau đến hôn mê bất tỉnh, hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại hôn mê. Hàn Sâm cảm thấy đầu óc và máu thịt xương cốt toàn thân đều không ngừng nổ tung, nhưng mà cơ thể hết lần này đến lần khác không bị tàn phá.

Người có ý chí cứng cỏi và khát khao sinh tồn vô cùng mạnh mẽ giống như Hàn Sâm, lúc này cũng có ý nghĩ hận không thể trực tiếp nổ tung cơ thể đi.

Không biết trôi qua bao lâu, loại đau khổ này mới dần dần giảm bớt, Hàn Sâm đã giống như bùn nhão co quắp ở trên mặt đất, cả người đều hơi choáng váng giống như bị bà dì hành hạ.

‘Thậm chí Hàn Sâm còn không biết rốt cuộc đau đớn kia đã biến mất hoàn toàn vào khi nào, qua rất lâu, ý thức mới dần dần trùng khớp với cơ thể, làm cho hắn có chút phản ứng.

Hắn lờ mờ nhìn thấy Bảo Nhi đang đứng trước mặt, vẻ mặt lo lắng quan tâm nhìn hắn, cái tay nhỏ không ngừng xoa xoa gò má và tóc của hắn, còn đang không ngừng gọi gì đó.

“Cha ơi… cha ơi…” Hai mắt Hàn Sâm trợn trắng chuyển động khó khăn, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút, cuối cùng nghe được một vài tiếng động, âm thanh kia vô cùng quen thuộc, chính là giọng của Bảo Nhi.

“Bảo Nhi…” Hàn Sâm muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mà lại cảm thấy cổ họng đau khủng khiếp, giống như là bị giấy nhám mài qua, âm thanh phát ra còn khàn hơn cụ già hút thuốc uống rượu tám mươi năm.

Theo thời gian trôi qua, cơ thể của Hàn Sâm dần dần bình phục, các loại cảm giác cũng từ từ quay về. Hàn Sâm kiểm tra cơ thể, khắp nơi trên người đều sinh ra những vết thương xé rách giống như là có người cầm đao rạch thành vô số vết thương ở trên người hắn.

Nhưng mà vô cùng kì lạ, những vết thương kia hoàn toàn không có máu tươi chảy ra, trên vết thương ngay cả một giọt máu cũng không có, có thể nhìn thấy lớp mỡ ở miệng vết thương sạch sẽ như dương chỉ bạch ngọc vậy.

Hàn Sâm lại quan sát trong cơ thể của mình, ngay tức khắc kinh ngạc tới ngây người.

Hết chương 1743.

Chương 1744. Huyết dịch dị hóa

Hàn Sâm nhìn thấy mạch máu và máu của mình, không biết còn có thể gọi là máu nữa hay không, bởi vì tất cả máu trong mạch máu đều đã đông đặc lại thành tinh thể giống như hồng ngọc.

Trái tim và mạch máu đều đã ngừng hoạt động, không phải chúng không muốn hoạt động, mà là toàn bộ bên trong đều chứa đầy máu đặc giống như thủy tinh vậy, căn bản không có cách nào hoạt động.

Nếu như bây giờ có một bức tranh mặt cắt hệ thống mạch máu tim của Hàn Sâm thì sẽ thấy toàn thân hắn có một mạng nhện mạch giống như hồng ngọc vừa kỳ lạ vừa xinh đẹp.

Mặc dù trái tim, mạch máu và máu đều đã ngừng hoạt động, nhưng mà Hàn Sâm không hề cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn, hơn nữa cơ thể còn từ từ có chuyển biến tốt.

Những vết thương kia trên người Hàn Sâm cũng khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong chốc lát trên người cũng không nhìn thấy một chút sẹo nữa, giống như những vết thương kia từ trước đến giờ chưa từng tồn tại.

Lúc này, chẳng những Hàn Sâm không cảm thấy đau đớn nữa, trái lại trên người như có tinh thần sức lực sử dụng không hết, dường như chỉ cần một quyền là có thể đánh vỡ cả một tinh hệ.

“Ta biến thành dị chủng rồi sao?” Hàn Sâm siết tay lại, hắn cảm nhận sức mạnh kỳ diệu đã được tăng cường kia, thế nhưng trong lòng không hề có ham muốn giết chóc.

Trái lại Hàn Sâm còn cảm thấy một sức mạnh kỳ dị. Hàn Sâm đang muốn kỹ càng cảm giác sức mạnh kì dị kia thì Bảo Nhi lại nhảy vào trong lòng hắn, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhị, tỉ mỉ quan sát nàng, xem ra dường như không có quá nhiều thay đổi, vẫn giống như trước đây, trên người ngoài điểm nhỏ màu vàng trên ấn đường kia ra thì cũng không có thêm gì nữa.

“Bảo Nhi, có phải ngươi mập lên một chút rồi không?” Hàn Sâm cảm thấy dường như cân nặng trong tay có gì đó sai sai, hình như Bảo Nhi nặng hơn một chút so với trước đây rồi.

Bảo Nhi đi theo Hàn Sâm lâu như vậy, cơ thể của nàng chưa từng thay đổi, đương nhiên Hàn Sâm vô cùng mẫn cảm với sự biến hóa trên cơ thể của nàng.

Hàn Sâm để Bảo Nhi xuống rồi nhìn cẩn thận. Hắn phát hiện Bảo Nhi cao hơn một chút so với lúc trước, khoảng hai centimet, mặc dù không nhiều nhưng mà thật sự cao hơn rồi.

“Cuối cùng ngươi cũng phải lớn lên rồi sao?” Hàn Sâm vô cùng thích thú, mặc dù Bảo Nhi như này cũng rất tốt, nhưng mà lại thiếu đi một phần vui sướng khi nhìn nàng lớn lên.

Nếu như thật sự có thể lớn lên, dĩ nhiên Hàn Sâm càng vui mừng hơn.

“Có thể lớn lên sao?” Bảo Nhi nhìn cơ thể của mình, vẻ mặt nghi ngờ, xem ra chính bản thân nàng cũng không hiểu lắm.

Hàn Sâm nhìn Thánh Đằng kia. Thánh Đằng vốn chiếm giữ khắp cả thế giới ngầm, giờ đây đã chết khô hết, không còn một chút sức sống nào.

Đương nhiên quả hồ lô cũng chẳng còn nữa, ngoại trừ điều đó ra thì thế giới ngầm cũng không có thay đổi gì khác.

Hàn Sâm dẫn theo Bảo Nhi rời khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh. Sau đó hắn gọi Thủy Tổ Ám Linh trở về rồi để cả tộc Ám Linh cùng quay lại Tí Hộ Sở Ám Linh.

“Thật ngại quá, cây Thánh Đằng kia đã bị ta phá hủy rồi. Nếu các ngươi không chê thì thứ này coi như là bồi thường đi.” Hàn Sâm lấy mấy khối tinh hoa gen sinh mệnh lúc trước thu thập được đưa cho Thủy Tổ Ám Linh.

Nhưng Thủy Tổ Ám Linh không nhận lấy, chỉ vừa cười vừa nói: “Mầm †ai họa đó không có cũng tốt, là trước kia ta nghĩ quá mức nên mới như thế, sau khi trải qua lần này mới hiểu thứ tốt không giữ được, đó chính là thứ nguy hiểm, nếu như nó vẫn còn, đúng là ta không dám để bộ tộc Ám Linh tiếp tục ở lại chỗ này thật.”

Hàn Sâm hiểu rõ Thủy Tổ Ám Linh đang nói thật. Quả thật việc có một bảo bối như vậy ở chỗ này, Tí Hộ Sở Ám Linh không có ngày nào yên ổn, Hàn Sâm cũng không thể nào coi giữ chỗ này mãi được, cho nên không còn hồ lô và Thánh Đằng nữa, đối với Tí Hộ Sở Ám Linh mà nói, trái lại là một sự giải thoát.

Hàn Sâm truyền tống từ Tí Hộ Sở Ám Linh trở về Liên Minh. Sau khi về đến nhà thì hắn cẩn thận nghiên cứu cơ thể của mình, muốn xem xem rốt cuộc biến thành máu đặc có lợi ích gì.

Hàn Sâm còn chưa kịp nghiên cứu ra những vấn đề của máu kia thì bản thân lại kinh ngạc phát hiện, hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu trên lưng mình đã không cánh mà bay.

“Cửu Mệnh Huyết Miêu thật sự bị máu hấp thu rồi sao?” Hàn Sâm quan sát máu bên trong mình, ngay cả chính hắn cũng không nhịn được khen ngợi, đúng là đẹp đẽ thật đấy.

Hắn thử vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, máu đặc kia lại dần dần tan ra giống như sống lại vậy, chầm chậm di chuyển trong cơ thể của Hàn Sâm.

Thân thể của Hàn Sâm cũng bộc phát ra sức mạnh lớn hơn, máu tinh thể tan ra cũng lại càng dữ dội. Lúc bình thường chúng hoàn toàn đông đặc, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng xấu với cơ thể của hắn, lúc này Hàn Sâm mới yên lòng.

Mãi đến giây phút này, Hàn Sâm mới có thời gian cẩn thận nghiên cứu loại sức mạnh khiến hắn cảm thấy vô cùng kì dị kia. Dường như loại sức mạnh kì dị đó không thuộc về bản thân hắn, nhưng mà máu bộc phát ra sức mạnh càng cường đại, sức mạnh kì dị mà hắn cảm nhận được kia cũng càng rõ rệt.

Cảm giác đó vô cùng đặc biệt, nó hệt như là có một luồng sức mạnh †ồn tại trong hư không, nói xa thì rất xa, nói gân dường như cũng rất gần, mà Hàn Sâm chỉ có lúc sử dụng sức mạnh huyết dịch mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của sức mạnh kia.

Đương nhiên bình thường cũng sẽ cảm nhận được ít nhiều, thế nhưng cảm nhận bình thường rất mờ nhạt, không cảm ứng được rõ càng, giống như là không tồn tại vậy.

Sau khi máu của Hàn Sâm hoàn toàn biến thành chất lỏng, cảm giác đó vô cùng mạnh mẽ rõ rệt, dường như chỉ cần hắn mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm đến luồng sức mạnh kia.

Hàn Sâm không biết rốt cuộc luồng sức mạnh kia là cái gì, trong tình hình không có sự chuẩn bị, hắn cũng không có mong muốn thử đi mạo hiểm.

Bởi vì vẫn đang ở nhà họ La, Hàn Sâm dự định tới Tu La tộc một chuyến, cho nên muốn đi trước một bước, để mẹ tiếp tục ở lại nhà họ La cùng với La Hải Đường, đây cũng là tâm nguyện của chính La Lam.

Kỷ Yên Nhiên và Hàn Nghiên cũng phải ở lại chỗ này, đương nhiên Tiểu Hoa cũng chỉ có thể ở lại. Trước khi đi, Hàn Sâm muốn ôm Tiểu Hoa một cái, thế là bèn tới vườn hoa tìm hắn, nhưng mà còn chưa đến vườn hoa, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt cơ thể đã đến trong vườn hoa rồi.

Chỉ thấy Tiểu Hoa ngồi ở trên xích đu trong vườn hoa chơi, mà có một con thú nhỏ màu máu nằm trên bả vai của hắn, con thú nhỏ kia như hồ ly mà không phải hồ ly, như mèo mà không phải mèo, chính là Lão Miêu của tộc Cửu Mệnh Huyết Miêu.

“Lão Miêu, ngươi đang làm gì vậy?” Sắc mặt Hàn Sâm có chút khó coi. Việc Lão Miêu chạy tới bên cạnh Tiểu Hoa khiến cho Hàn Sâm cảm thấy không ổn chút nào.

Lão Miêu nheo mắt lại cười khà khà, nói với Hàn Sâm: “Bạn cũ à, không cần lo lắng như vậy, chúng ta là bạn bè, ta sẽ không hại ngươi đâu. Ta chỉ muốn mượn con trai ngươi nuôi dưỡng vài năm, đợi hắn lớn lên rồi sẽ trả lại cho ngươi…”

Hàn Sâm không nói thêm gì, cơ thể phá vỡ không gian, dùng hết sức xông về phía Tiểu Hoa và Lão Miêu.

Nhưng mà Hàn Sâm còn chưa kịp lao tới chỗ đó, chỉ thấy ánh sáng đỏ chợt lóe lên, trong nháy mắt Lão Miêu và Tiểu Hoa đã dần dần biến mất, giống như bị ánh sáng đỏ kia cắn nuốt rồi vậy.

“Lão Miêu, ngươi là tên khốn kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hàn Sâm giận dữ, nhưng mà chỗ đó đã không còn bóng dáng của Lão Miêu và Tiểu Hoa nữa rồi.

Kỷ Yên Nhiên gần như ngất đi, Hàn Sâm vội vã ôm lấy nàng an ủi: “Ngươi yên tâm, nếu tên kia thật sự muốn làm hại Tiểu Hoa thì sẽ không chờ tới bây giờ, cũng không cần nói lời vô ích với chúng ta nhiều như vậy. Hắn không âm thầm mang Tiểu Hoa đi, chính là muốn nói cho chúng ta biết, hắn sẽ không làm hại Tiểu Hoa.”

“Tiểu Hoa thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?” Hai mắt Kỷ Yên Nhiên đâm lệ, vẫn hết sức lo lắng, nói cho cùng thì cũng là mẫu tử liền tâm. “Chắc chắn không sao, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm cách đưa Tiểu Hoa trở về.” Hàn Sâm căm hận nói: “Tên khốn kiếp Lão Miêu kia, ta sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”

Hàn Sâm nói muốn đi ra ngoài tìm Tiểu Hoa, không phải chỉ là những lời căm hận, bởi vì hắn thật sự đã tìm ra cách có thể rời khỏi Tí Hộ Sở.

Hết chương 1744.

Chương 1745. Khả năng tự do dịch chuyển

Vừa rồi khi Lão Miêu hóa thành huyết quang bỏ chạy, Hàn Sâm cảm nhận thấy sức mạnh dao động này có chút quen thuộc. Dao động này rất giống với dao động của không gian khi hắn sử dụng sức mạnh huyết dịch trước đó.

Bây giờ Hàn Sâm đã hiểu, thì ra sức mạnh dao động hư không ban nãy chính là thông đạo truyền tống rời khỏi Tí Hộ Sở.

Hàn Sâm không biết nguyên nhân là do bản thân hắn tu luyện “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, hay là do hắn đã hấp thụ hình xăm của Cửu

Mệnh Huyết Miêu. Nếu hắn đoán không sai, bây giờ hắn có thể tùy ý rời khỏi Tí Hộ Sở, giống như Lão Miêu lúc nấy.

Còn về chuyện bên phía Tu La tộc, Hàn Sâm cũng không có thời gian giải quyết. Hơn nữa tình hình hiện tại của Tu La tộc cũng không tính là nguy hiểm, vả lại đã có Tiểu Thiên Sứ và nhóm Kim Mao Hống, Cố Khuynh Thành và Tà Tình Đế ở đó, không cần Hàn Sâm ra tay, chuyện giải quyết hết Tu La tộc cũng là chuyện sớm muộn.

Hàn Sâm cũng vô cùng lo lắng cho Tiểu Hoa, mặc dù hắn đoán Lão Miêu sẽ không làm hại đến mạng sống Tiểu Hoa, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Chừng nào chưa nhìn thấy được Tiểu Hoa, Hàn Sâm vẫn không thể nào an tâm được.

Sau khi thu dọn một ít đồ, Hàn Sâm tạm biệt đám người Kỷ Yên Nhiên, đi tìm một nơi an toàn, dự định sẽ thử sử dụng sức mạnh đó, xem thử có thể xuyên thẳng đến chỗ của Lão Miêu hay không.

Sau khi vận chuyển “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, máu trong cơ thể †ừ từ tan ra, cảm nhận với luồng sức mạnh trong không gian kia cũng ngày càng rõ ràng.

Hàn Sâm không dám mạo hiểm quá mức, kiên nhẫn hòa tan hết toàn bộ máu, lúc này suy nghĩ trong đầu mới lóe lên.

Hắn còn chưa kịp hành động gì, nguồn sức mạnh trên không trung lập †ức giáng xuống cơ thể hắn. Hàn Sâm chỉ cảm thấy bản thân được đưa vào truyền tống trận, chỉ sau cái nháy mắt, cảnh vật trước mắt hoàn toàn thay đổi.

Khung cảnh trước mắt cũng không tính là xa lạ, chính là Hàn Sâm phòng vệ sinh công cộng trước kia Hàn Lâm truyền tống đến Tí Hộ Sở.

Phòng vệ sinh này giống y hệt cái lúc trước Hàn Sâm nhìn thấy, nhưng mà bây giờ lại nhiều thêm một thứ.

Hay nói chính xác hơn là thêm một người, là một người Kate, hiện tại nàng đang nắm quần, hơn phân nửa cặp mông trắng như tuyết và cái đuôi mèo lộ ra bên ngoài.

Cô gái vừa kéo quần, vừa nhìn vào trong gương, bỗng nhiên lại thấy sau lưng xuất hiện thêm một người, lập tức ngây người khoảng một giây, sau đó mới hét lớn một tiếng.

Hàn Sâm vội vàng đi đến, bịt kín miệng cô gái, đè nàng lên bức tường †oilet: “Đừng hét nữa, là ta, Hàn Sâm.”

Cô gái này không phải là người lạ, chính là sĩ quan Lancer.

Hàn Sâm đột nhiên mất tích, tình hình bên phía Joe trở nên cực kỳ lộn xộn. Lúc ấy chiến đội Ma Thuật Sư được Hàn Sâm chỉ huy đang trở mình, thế nhưng việc Hàn Sâm biến mất, khiến .Joe gấp đến phát điên.

Nếu không phải đã xác định rằng Hàn Sâm chưa từng xuất hiện tại tập đoàn Hắc Kim, thậm chí .Joe và Lancer còn nghi ngờ, Hàn Sâm chính là người tập đoàn Hắc Kim cố tình gài bẫy bọn họ.

Hai người bọn họ liên tục tìm kiếm Hàn Sâm, Lancer vẫn không bỏ cuộc, sau khi điều tra nhiều nơi, lấy được thông tin rằng thấy người giống như Hàn Sâm xuất hiện ở đây đi vào toilet này, sau đó lại không thấy hắn xuất hiện nữa.

Cho nên Lancer mới đến đây để điều tra, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối.

Không phát hiện được manh mối nào,lại không nhịn được nên đi giải quyết chút vấn đề sinh lý, vậy mà khi quần còn chưa kịp kéo lên thì lại thấy sau lưng mình xuất hiện một người đàn ông.

Mặc dù đã nhận ra là Hàn Sâm, nhưng mà do tức giận vẫn mở miệng hét to một tiếng.

Hiện tại đang bị Hàn Sâm bịt miệng, Lancer không kêu được, dần dần bình tĩnh trở lại, giơ tay kéo tay Hàn Sâm xuống.

“Ta buông ngươi ra, người đừng có hét nữa, cũng không phải là do ta cố tình, trước đó ta cho rằng ở đây không có ai, cho nên mới…” Hàn Sâm vừa nói, vừa từ từ lấy tay khỏi miệng của Lancer.

Lancer trừng mắt nhìn Hàn Sâm, đấu gối hung hăng thúc về phía đũng quần hắn.

Hàn Sâm có thể tránh một cách dễ dàng, nhưng mà nếu né được thì Lancer dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, lại càng rắc rối hơn. Vậy nên hắn dứt khoát giả vờ né không thành công, để cho Lancer đá một phát.

Sức mạnh cơ thể của Hàn Sâm đã tăng lên rất nhiều sau khi được dị chủng hóa, vậy nên cú đá này không hề ảnh hưởng gì tới hắn. Thế nhưng Hàn Sâm vẫn giả vờ bị đau đến mức sống dở chết dở, lấy tay nắm chặt đũng quần xoay xoay mấy vòng.

Lancer kéo quần lên, sửa soạn lại quần áo, lúc này mới tức giận trừng Hàn Sâm một cái: “Không cần phải giả vờ nữa, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ngươi có biết .Joe đang lo lắng muốn chết không? Còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Đột nhiên gặp một số chuyện. Không thể không đi giải quyết, thật sự

xin lỗi, bây giờ ta lập tức trở về.” Hàn Sâm nói xong thì bước nhanh ra ngoài.

Lancer giữ hắn lại, liếc hắn một cái: “Để ta đưa ngươi trở về, phòng trường hợp ngươi lại biết mất nữa”

Hàn Sâm cũng không phản đối, ngoan ngoãn để Lancer lấy xe đưa mình trở về nhà .Joe.

“Quả nhiên sức mạnh đó có thể đưa ta rời khỏi Tí Hộ Sở, nhưng tại sao lại truyền tống đến đây? Không biết Lão Miêu chết tiệt kia đã đưa Tiểu Hoa truyền tống đi đâu rồi?” Mọi suy nghĩ của Hàn Sâm đều đặt trên người Tiểu Hoa.

Bây giờ hắn không biết Lão Miêu ở đâu, dù có truyền tống theo nó ra ngoài cũng vô dụng.

Lancer dẫn Hàn Sâm trở lại nhà .Joe, Hàn Sâm không định giải thích rõ ràng khoảng thời gian này bản thân đã đi đâu, chỉ là nói sơ qua, trả lời qua loa cho có.

Hàn Sâm không chịu nói, Joe và Lancer cũng không có cách gì, nhưng mà việc Hàn Sâm đã trở về cũng khiến cho hai nàng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ đã là buổi tối, trước mắt .Joe để cho Hàn Sâm đi nghỉ ngơi một đêm, nàng đã có một chút tin tức về dị chủng, ngày mai sẽ cùng Hàn Sâm ra ngoài làm nhiệm vụ săn giết dị chủng.

Hàn Sâm trở về phòng của mình, lần nữa vận chuyển “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” hắn phát hiện mình vẫn luôn cảm ứng được nguồn năng lượng kia còn tồn tại, muốn xem thử xem có thể có thể truyền tống tới Tí Hộ Sở từ thế giới bên ngoài hay sao.

Theo như hắn thấy, có lẽ cơ thể Lão Miêu không được tốt lắm, nếu không tại sao nó cứ ở trong Tí Hộ Sở áp chế sức mạnh mãi, cuối cùng không cẩn thận mới bị dịch chuyển ra ngoài.

Máu từ từ hòa tan, dao động năng lượng trên không cũng ngày càng mãnh liệt, giống y hệt khi hắn thực hiện bên trong Tí Hộ Sở.

Trong lòng Hàn Sâm khẽ lay động, sức mạnh trên không lại giáng xuống một lần nữa. Hàn Sâm phát hiện bản thân đã được truyền tống vào trong Tí Hộ Sở, ngay đúng vị trí trước đó hắn truyền tống ra ngoài.

“Đù má, vào được thật này, vậy chẳng phải ta có thể tùy ý tự do di chuyển qua lại Tí Hộ Sở và thế giới bên ngoài sao?” Trong lòng Hàn Sâm vui sướng.

Nhưng mà nghĩ lại, điều này cũng chẳng giúp đỡ hắn được gì trong việc tìm kiếm Tiểu Hoa cả, hắn còn chẳng rõ Tiểu Hoa đang ở đâu.

Chắc chắn không thể tìm thấy Tiểu Hoa ở trong Tí Hộ Sở được, vậy nên Hàn Sâm sử dụng nguồn năng lượng kia một lần nữa, dự định dịch chuyển ra ngoài Tí Hộ Sở rồi tiếp tục nghĩ cách.

Nguồn năng lượng kia vừa giáng xuống, bỗng nhiên Bảo Nhi không biết từ nơi nào chạy đến, nhảy vào lòng Hàn Sâm. Hàn Sâm còn chưa kịp phản ứng, sau khi năng lượng giáng xuống thì lập tức dịch chuyển Hàn Sâm ra khỏi Tí Hộ Sở.

Hàn Sâm trở lại phòng trong nhà .Joe, không những thế trong ngực còn có thêm một Bảo Nhi. Hàn Sâm nhanh chóng kiểm tra cơ thể nàng, nhận thấy trên người Bảo Nhi không bị thương chút nào, lúc này mới bình tĩnh lại.

“Loại năng lượng này còn có thể di chuyển người khác ra ngoài, như thế thì thật là thuận tiện.” Hàn Sâm thầm tính toán xem làm sao để sử dụng triệt để nguồn năng lượng này.

Việc con người muốn đi ra ngoài từ tinh vực Đại Tịch Diệt thì gần như là không thể, nhưng mà với cách dịch chuyển này của hắn, mọi chuyện sẽ khác, sẽ không phải đối đầu với những nguy hiểm nữa.

Hết chương 1745.

Chương 1746. Thánh địa

Một cái lò luyện đồng cao đến cả trăm mét, xung quanh cung điện mây khói bay lượn lờ, trên mảnh đất hoang vu rộng lớn này, nhìn đâu cũng thấy dấu tích lịch sử của một thời huy hoàng.

Thế nhưng bây giờ ở đây chỉ còn là những tàn tích, lặng lẽ và hoang vu giống như mặt trời trăng sao đều đã từ bỏ nơi này, xung quanh hoàn toàn không có chút ánh sáng nào cả.

Màn đêm đen kịt vô tận bao trùm lên cái mảnh đất huy hoàng khi xưa, dường như nơi đây vĩnh viễn sẽ không thể hé lộ bình minh.

Chỉ có bốn ngọn nến đang nhạt nhòa cháy nằm ở bốn góc cung điện hoang tàn, khiến trong bóng tối có thêm chút ít tia sáng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mảnh đất nhỏ nhoi này mà thôi.

Trong bóng tối đó, một con mèo đỏ rực miệng ngậm một ngọn đèn chập chờn sáng, chầm chậm từng bước trong bóng tối vô tận đi về phía ánh đèn dầu leo lét trước mắt.

Có một đứa bé dựa trên lưng nó đang ngủ say, khóe miệng cậu nhóc còn đang chảy nước dãi.

Khi Lão Miêu cõng nhóc con đến trước cung điện sáng đèn, một con quái vật khổng lồ như ma vương từ địa ngục từ trên trời bay xuống, đáp trước cửa cung điện, đôi mắt như hai hố đen sâu hút nhìn chằm chằm vào Lão Miêu, tức giận nói: “Cửu Mệnh, ngươi còn dám trở về sao, xem ra ngươi đã tự giác biết lấy mạng chuộc tội, vậy thì để bản vương ta chấm dứt tội lỗi giúp ngươi.”

Vừa dứt lời, con thú khổng lồ đó há to miệng, tưởng chừng chỉ trong chớp mắt cả thế giới đều sẽ bị nó nuốt chửng vào trong miệng.

“Mạng của nó cũng không phải của một mình ngươi, cái chết không thể rửa sạch mọi tội lỗi của nó. Ta muốn vứt nó vào vòng luân hồi vô tận, để nó mãi mãi chịu đựng sự hành hạ không ngừng, chỉ có như vậy mọi tội lỗi của nó mới được rửa sạch.” Một cái bóng hùng vĩ đỏ thãm trong bóng tối từ từ đi ra.

“Các ngươi đều sai, mạng của nó không thuộc về bất cứ kẻ nào cả, ta sẽ chia nó ra thành hàng ngàn linh hồn, sau đó mỗi ngày sẽ giết đi một mạng sống, mỗi ngày dùng một phương pháp khác nhau để giết chết nó, để mỗi ngày trôi qua nó đều phải cảm nhận sự đau đớn vô tận.” Âm thanh lạnh lẽo như quỷ dữ truyền xuống từ trên xuống, chỉ thấy một con quái điểu đang đứng trên đỉnh cung điện, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lão Miêu.

“Vậy thì còn gì là niềm vui? Nếu như là ta, ta sẽ từ từ giết chết nó, trong suốt hàng ngàn ngày đêm chỉ giết đi một mạng, phải khiến nó vĩnh viễn không thể chết đi, như vậy mới có thể đánh tan mọi thù hận trong ta.” Một người phụ nữ vô cung quyến rũ bước ra từ trong cung điện, ánh mắt nhìn về phía Lão Miêu tràn đầy thù hận, toát ra cái lạnh thấu xương.

“Khụ khụ, tại sao các ngươi lại muốn giết ta? Chúng ta đều là bạn tốt nhất của nhau mà” Vẻ mặt Cửu Miêu vô tội nói.

“Grào!” Bốn ma vương đều cùng nhau gào thét, dường như cả thế giới hắc ám đều bị sự tức giận của bọn họ xé rách.

“Ngươi còn dám nói chúng ta là bạn bè? Nếu như không phải do ngươi thì làm sao bọn ta lại phải chịu đựng nhiều đau đớn và hối hận đến vậy, thánh địa cũng sẽ không bị biến thành dáng vẻ như thế… Ta hận không thể lột da ngươi xuống, hận không thể uống cạn máu của ngươi…”

Bốn ma vương đồng thời phát ra lời nguyền độc ác nhất, cùng nhau vây xung quanh Lão Miêu.

“Các bạn của ta này, đừng có mà gấp gáp như vậy, không phải bây giờ †a đã đến đây để cứu các ngươi hay sao.” Lão Miêu đối mặt với các ma vương đang tức giận kia, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt, không nhanh không chậm nói.

“Cứu bọn ta? Ngươi dựa vào cái gì cơ chứ?” Người phụ nữ kia nhếch mép cười khinh thường.

“Chỉ nhờ vào hắn.” Lão Miêu không chờ bốn đại ma vương có cơ hội nói tiếp, lập tức nhẹ nhàng đặt Tiểu Hoa trên lưng xuống đất.

Cả bốn ánh mắt của ma vương đều nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa đang ngủ say.

“Đây là cái quái gì? Ngươi định lấy thức ăn dâng lên cho bọn ta sao? Nhiêu đây cũng không đủ nhét kẽ răng, vậy mà ngươi còn muốn bọn ta tha cho ngươi?” Cự thú lạnh lùng hỏi.

“Ngươi nếu mà dám ăn hắn, chỉ sợ rằng thánh địa sẽ không còn hy vọng thấy lại mặt trời.” Lão Miêu thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Hắn sẽ trở thành Thánh Tử, thánh địa sẽ trở lại thời kì huy hoàng ngày xưa, sẽ khiến cho cả thế giới biết được cái gì mới là sự sợ hãi thật sự”

“Hắn? Ngươi đang đùa cái gì vậy? Ngươi trốn ở trong Tí Hộ Sở nhiều năm như vậy, nên đầu óc của ngươi bị hỏng rồi sao?” Người phụ nữ kia bĩu môi, khinh thường nói.

“Cửu Mệnh, ngươi cho rằng mấy lời hoạt ngôn xảo ngữ của ngươi có thể lừa gạt bọn ta hay sao?” Con quái điểu hệt như một lệ quỷ kia cũng lạnh lùng nói.

Hai con hung thú còn lại cũng gào thét giống như không nhịn được mà muốn ăn tươi nuốt sống Lão Miêu.

“Các người bị ngu hay sao? Sao các ngươi không chịu nhìn kỹ xem hắn có gì khác biệt hả.” Lão Miêu không hề sợ hãi, chỉ vào Tiểu Hoa nói.

Bốn ánh mắt đáng sợ tập trung lên người Tiểu Hoa một lần nữa. Nhìn một lát, con quái điểu đột nhiên giang rộng đôi cánh già nua, nháy mắt bay đến trước mặt Tiểu Hao, cúi đầu xuống, đôi mắt quỷ tựa sát vào Tiểu Hoa, trong mắt lập lòe tia sáng không thể tin được.

“Chuyện này… sao có thể… Không thể nào… Làm sao hắn có thể…” Quái điểu phấn khích đến nỗi một câu cũng không thể nói ra hoàn chỉnh.

Hình như người phụ nữ vô cùng quyến rũ kia cũng nhận ra điều gì đó, đôi mắt xinh đẹp mở to hết cỡ, không thể tin được nói: “Lão Miêu, ngươi đã giở trò gì trên người hắn vậy, tại sao trên người hắn lại có khí tức sức mạnh của Thánh Chủ?”

“Đồ ngu, ta có thể làm điều gì chứ, tất nhiên là do hắn đã luyện công pháp Thánh Chủ.” Lão Miêu không chút lưu tình chế nhạo nàng.

“Hả… Không thể nào… Còn có người có thể luyện thành công pháp của Thánh Chủ sao?” Hung thú màu đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa đang ngủ say, trên mặt hiện lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Các ngươi đã tận mắt nhìn thấy, còn có gì mà không thể tin cơ chứ? Sức mạnh trên người hắn có thể gạt được người khác sao? Chỉ cần các ngươi nuôi hắn lớn, chờ hắn trưởng thành, khi đó muốn giúp thánh địa gia nhập trở còn có gì mà khó?” Lão Miêu nhếch mép nói.

Lúc này bốn ma vương đã quẳng mấy lời mình vừa nói lên chín tầng mây, cũng không còn quan tâm đến Lão Miêu mà bọn họ vừa đòi giết. Cả bốn tên đó chỉ nhìn chằm chằm về một hướng, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tiểu Hoa đang ngủ say giống như đang nhìn thứ kho báu rất đáng trân quý lắm.

“Nữ Sắc Quỷ, ngươi thử lại xem sao, đừng để tên khốn Cửu Mệnh kia lừa gạt chúng ta nữa.” Quái điểu nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ kia rồi nói.

“Đúng rồi, nhất định phải kiểm tra rõ ràng.” Hai con hung thú còn lại cũng đồng ý.

Người phụ nữ kia gật đầu một cái, đưa một ngón tay khẽ chạm lên người Tiểu Hoa, trên đầu ngón tay còn có chút ánh sáng màu hồng phớt.

Bình Luận (0)
Comment