Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 162 - Chương 1895. Hắc Nhai

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Chỉ thấy một vệt ngân ảnh hiện lên chặn lại kiếm quang của Dạ Vô Hoan, lại là một con báo được ngưng tụ từ thần quang ánh bạc mà thành.

Dạ Vô Hoan không biết đây là thứ gì, nhưng mà nét mặt của hắn vẫn không thay đổi, thanh kiếm trong tay hắn di chuyển như sấm sét cùng chiến đấu với con báo ngân quang kia.

Kiếm pháp của Dạ Vô Hoan quả thật không hề tệ chút nào, dù sao hắn cũng là con của cường giả cấp Vương, kỹ xảo của bản thân cũng là đỉnh cấp.

Cũng chỉ với mười mấy kiếm, Dạ Vô Hoan đã chặt đứt con báo ngân ảnh kia, con báo lập tức tan biến trong không khí.

“Nếu còn nói vớ nói vẩn nữa thì sẽ giống như con thú này.” Vẻ mặt của Dạ Vô Hoan ngạo nghề nhìn chằm chằm Vương Vũ Hàng lạnh lùng nói.

“Ngươi thích giết vậy thì giết thêm mấy con đi.” Ngón tay của Tà Tình Đế quẹt vài đường, một con rồi lại một con báo ngân ảnh bay ra từ trong sách cổ, lập tức vây quanh Dạ Vô Hoan.

Dạ Vô Hoan giết một con báo ngân ảnh không khó nhưng mà có nhiều con báo vây quanh như vậy, hơn nữa sức chiến đấu của mỗi con đều là cấp Tử Tước lại còn biết cách dùng trận pháp phối hợp, nhất thời cũng không chú ý hết được.

Bất Ngữ và Vô Hoa nhìn thấy vậy thì đều có chút ngạc nhiên, khả năng vẽ ảnh thành thú ở trình độ này là năng lực vô cùng hiếm thấy, bình thường khó mà thấy được.

Dạ Vô Hoan rất vất vả chém chết được một con báo ngân ảnh nhưng mà rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện Tà Tình Đế lại vẽ thêm ra một

con, cứ giết một con lại lập tức vẽ ra một con, giết như thế nào cũng

không hết được, trên người hắn đã có rất nhiều vết báo cào, mặc dù

cũng chỉ là vết thương trên da thịt nhưng cũng làm cho sắc mặt của

hắn vô cùng khó coi.

“Các ngươi còn không giúp đỡ.” Dạ Vô Hoan thấy bọn người Hắc Nhai chỉ đứng nhìn thì hơi nóng nảy, nếu như hắn cứ tiếp tục chiến đấu một mình như vậy thì đúng thật không phải là đối thủ của những con báo ngân ảnh kia.

Một số người khác của tộc Rebet đang chuẩn bị muốn ra tay thì lại nhìn thấy Tà Tình Đế gập cuốn sách cổ lại, toàn bộ con báo ngân ảnh lập tức biến mất không còn dấu vết nào nữa, hắn thản nhiên nói: “Hậu đại của vương giả xem ra cũng chỉ có vậy, chỉ biết lấy nhiều đánh ít mà thôi.”

“Ngươi…” Dạ Vô Hoan vô cùng giận dữ nhưng mà lại không biết nên nói gì, trong tình huống một chọi một, hắn không giải quyết được những con báo ngân ảnh kia, thực sự hắn không phải là đối thủ của Tà Tình Đế.

Trong lòng của những người Rebet khác đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, không biết Hàn Sâm tìm được một gia thần như vậy ở đâu, Dạ Vô Hoan con trai của vương giả mà cũng không phải đối thủ của hắn.

Hơn nữa khả năng vẽ ảnh như vậy cũng vô cùng hiếm thấy, trước đây bọn họ chưa từng được nhìn thấy.

“Không phải ngươi cũng lấy nhiều đánh ít à, có gan thì quyết đấu một chọi một, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của Tử Tước Vô Hoan.” Một Nam Tước Rebet hét lớn với Tà Tình Đế, ý nói Tà Tình Đế dựa vào những con báo ngân ảnh kia lấy nhiều đánh ít.

“Thế hả? Ngươi chắc chắn muốn một chọi một sao?” Tà Tình Đế cười như không cười nhìn Dạ Vô Hoan hỏi, ánh mắt của hắn cũng không thèm nhìn tên Nam Tước đang nói.

“Đúng đấy thì sao, ngươi có dám không?” Dạ Vô Hoan cũng không cam chịu, mặc dù hắn biết như vậy có phần già mồm cãi láo nhưng hắn cũng đáp lại một câu.

“Ngươi chắc chắn chứ? Đến lúc đó bị đánh cũng đừng có khóc nhè nha” Tà Tình Đế mỉm cười nhìn Dạ Vô Hoan nói.

“Chỉ sợ ngay cả khóc ngươi cũng không có cơ hội thôi.” Dạ Vô Hoan hừ lạnh nói.

“Vậy thì tới đi, đã lâu ta cũng không hoạt động gân cốt rồi, có nhiều thứ mạnh mẽ ở cái nơi quỷ quái này lắm, muốn tìm một kẻ yếu để bắt nạt cũng không dễ dàng gì, khó mà có được cơ hội thế này.” Tà Tình Đế vừa mới thu hồi lại sách cổ, sách cổ ngân sắc lập tức hóa thành một chiếc áo giáp che phủ toàn bộ cơ thể của hắn, Tà Tình Đế hoạt động tay chân, nói.

Làm sao Dạ Vô Hoan có thể không nghe ra được ý châm chọc trong lời của Tà Tình Đế chứ, tia sát ý lóe lên trong mắt hắn, một nhát kiếm nhanh như gió, trong phút chốc kiếm quang đã chém đến trước mặt Tà Tình Đế.

Hắn thật sự đã động sát ý, không thể giết Hàn Sâm được nhưng giết một gia thần lại không phải là chuyện lớn lao gì, cho dù có một chút phiền phức thì Dạ Hà Vương cũng có thể giải quyết giúp hắn.

Nhìn thấy kiếm quang đã chém đến trước mặt, Tà Tình Đế vẫn đang hoạt động cổ tay, hắn còn nghiêng đầu kéo giãn gân cốt ở trên cổ.

Bịch!

Cho đến khi kiếm quang kia đã sắp cắt lên mũi của hắn, Tà Tình Đế tung ra một cú đấm, cú đấm màu bạc làm cho kiếm quang của Dạ Vô Hoan cứ thế nổ tan nát.

Trong phút chốc thân thể cường tráng của Tà Tình Đế mang theo một luồng ngân mang giống như ma thần giáng thế, hắn lao vọt tới trước mặt Dạ Vô Hoan, hai quả đấm điên cuồng oanh kích liên tục.

”Aluf Alul Alul”

Từng đạo quyền mang điên cuồng lóe lên giống như bão tố mãnh liệt điên cuồng đập xuống, Dạ Vô Hoan đã không còn năng lực phản công nữa, chỉ có thể dùng kiếm để ngăn cản, người như con thuyền độc mộc giữa gió táp mưa sa.

Từng đạo quyền mang bùng nổ trên thân kiếm, đánh cho thanh kiếm kia không ngừng run rẩy.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, dưới sự tấn công điên cuồng của Tà Tình Đế, thanh kiếm cứ thế bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ, quyền mang khủng khiếp giống như hồng thủy mãnh thú đập lên người Dạ Vô Hoan.

“AI” Dạ Vô Hoan kêu gào thảm thiết bay lên, thân thể của hắn bị biến hình vặn vẹo dưới sự đánh phá của quyền mang, áo giáp cũng bị quyền mang nổ tan nát, trong nháy mắt tất cả áo giáp của hắn cũng bị phá hủy hết.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không một ai nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, đường đường là con của vương giả, vậy mà lúc đối mặt với một người gác cửa lại không có năng lực chống cự, trong phút chốc đã bị đập cho tan nát.

Bọn họ chợt phát hiện ra, Tà Tình Đế buông cuốn sách cổ kia xuống còn đáng sợ hơn lúc hắn sử dụng nó.

Trong lòng của mấy người Rebet đều cảm thấy hoảng sợ, bọn họ vội vàng lao vọt lên muốn cứu trợ Dạ Vô Hoan, chỉ có Hắc Nhaii vẫn đứng ở đó không hề nhúc nhích.

“Xem ra các ngươi vẫn thích quần ẩu hơn nhỉ.” Gương mặt Tà Tình Đế lộ ra một nụ cười tà mị, áo giáp ngân sắc trên người lại hóa thành sách cổ mở ra một lần nữa, ngón tay vẽ liên tục trên đó, lập tức có những quang ảnh nối tiêp nhau vọt ra từ bên trong sách cổ.

Nhưng lần này quang ảnh màu bạc lao ra không còn là hình ảnh của con báo nữa mà là hình dáng của chính bản thân Tà Tình Đế.

“Alu… Alu… Alu…” Đám họa ảnh Tà Tình Đế cùng lúc bộc phát ra quyền mang khủng khiếp xông tới mấy người tộc Rebet kia.

Hết chương 1894.

Chương 1895. Hắc Nhai

Chỉ trong khoảnh khắc, những vương công quý tộc hậu đại của Rebet đều bị đánh ngã đầy ra đất, cả đám áo giáp vỡ tan, gương mặt cũng sưng vù thành đầu heo, ngã lăn lộn ở trên mặt đất rên rỉ.

Bất Ngữ, Vô Hoa và Hắc Nhai đều tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ, một tên Tử Tước không có danh tiếng, chỉ dựa vào sức lực của một mình hắn lại đánh ngã được nhiều vương công quý tộc hậu đại của tộc Rebet như vậy, đánh cho bọn họ không còn sức mà đánh trả, quả la biến thái.

Mà tên đó cũng chỉ là gia thần của Hàn Sâm, ngẫm lại càng làm cho người ta hoảng hốt.

“Xem ra cho dù là đánh đơn hay quần ẩu thì các ngươi cũng chẳng có gì đặc sắc cả, chẳng ai đánh lại được hết.” Tà Tình Đế thản nhiên nói một câu rồi lùi trở lại cổng, vẫn đứng ở đó giống như một người gác cửa, cũng không thèm liếc nhìn bọn người Dạ Vô Hoan một cái.

Dạ Vô Hoan giãy dụa bò dậy khỏi mặt đất, gương mặt đầy vết máu, lại còn sưng phù giống như cái bánh bao, vành mắt bị đấm cho đen sì, hận không thể tìm một cái lỗ để mà chui xuống ngay lập tức.

Nếu như thua Hàn Sâm thì cũng thôi đi, bao nhiêu người Rebet như vậy lại bị một gia thần cấp Tử Tước đánh cho ngã đầy trên mặt đất, đây cũng không đơn giản chỉ là mất mặt, ngay cả thể diện của bậc cha chú bọn họ cũng mất hết rồi, chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ làm trò cười cho cả Nguyệt Chi Hiệp.

Điều càng làm cho Dạ Vô Hoan bực bội hơn chính là dáng vẻ chật vật của bọn họ còn để cho Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Ha nhìn thấy được.

Bình Luận (0)
Comment