Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 163 - Chương 1896. Xích Hà Địa Tuyền

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Aim

“Hắc Nhai, ngươi nói thế nào?” Dạ Vô Hoan nhìn về phía Hắc Nhai, chắc hắn sẽ không ra tay nữa, tiếp tục ra tay chỉ càng thêm mất mặt hơn thôi.

Nhưng mà Hắc Nhai thì khác, Hắc Nhai là con trai cả của Hắc Nguyệt Vương, hơn nữa đã là Công Tước, nếu như hắn chịu ra tay thì tất cả sinh vật của hồ Kính Linh hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

“Ta chỉ tới mượn Phôi Đao của Hàn Sâm đánh giá thôi, những chuyện khác không liên quan đến ta.” Hắc Nhai hờ hững nói.

Sắc mặt của Dạ Vô Hoan lập tức thay đổi, hắn trừng mắt nhìn Hắc Nhai rồi xoay người rời đi, thật sự hắn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa.

Mấy vương công quý tộc hậu đại cũng bò dậy từ biệt Bất Ngữ và Vô Hoa rồi rời đi.

Nhưng Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa lại không có ý định rời đi, bọn họ cùng với Hắc Nhai đứng chờ ở bên ngoài cửa lớn.

Sau khi đợi qua ba mươi phút thì cuối cùng cũng nhìn thấy Hàn Sâm đi ra từ bên trong căn cứ.

Hàn Sâm liếc mắt nhìn Hắc Nhai và hai Phật tộc rồi nhíu mày nói: “Tại sao các ngươi vẫn còn ở đây?”

“Tại hạ là Hắc Nhai ở tinh cầu Hắc Nguyệt, nghe nói ngươi có một thanh Phôi Đao thần kỳ nên đặc biệt tới mượn Phôi Đao để xem thử, nếu như ngươi có điều kiện gì thì cứ nói.” Hắc Nhai nhìn Hàn Sâm nói.

“Ngươi có quan hệ như thế nào với Hắc Cương?” Hàn Sâm quan sát Hắc Nhai rồi hỏi.

“Hắc Cương là em trai thứ tư của ta.” Hắc Nhai trả lời.

“Nếu là anh cả của Hắc Cương, vậy thì mời vào bên trong ngồi.” Hàn Sâm làm động tác mời.

Hắc Nhai cũng không khách khí, bước vào trong căn cứ dưới sự chỉ dẫn của một thiếu niên tộc Kate.

“Hai vị thì sao nhỉ?” Hàn Sâm nhìn Bất Ngữ và Vô Hoa hỏi.

“A di đà Phật, ta là Vô Hoa tới từ Phật tộc, vị này là Phật nữ Bất Ngữ. Bọn ta nghe nói Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ thu nhận một đệ tử thiên tài, bọn ta rất ngưỡng mộ đến đây bái kiến.” Phật tử Vô Hoa khẽ hành lễ nói.

“Bây giờ đã gặp được rồi đấy, xin từ biệt hai vị, tại hạ sẽ không tiễn nữa.” Hàn Sâm vừa nói xong thì lập tức xoay người trở lại căn cứ.

“Cư sĩ xin hãy dừng bước… Rầm…” Phật tử Vô Hoa vừa mới nói được một câu thì Hàn Sâm đã đóng sập cổng của căn cứ lại.

Bất Ngữ và Vô Hoa ngơ ngác nhìn nhau, cho dù bọn họ có kiến thức rộng rãi, đã từng gặp cắc sinh vật muôn hình muôn vẻ tính cách khác nhau, nhưng người giống như Hàn Sâm thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

“Đệ tử này của Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ đúng là không giống người thường.” Vô Hoa cười khổ nói.

“Quên đi, nếu hắn không chịu gặp chúng ta thì chúng ta vẫn nên quay về thôi.” Đôi mắt của Phật nữ Bất Ngữ lóe lên sự khác thường, giống như là đã đưa ra quyết định nào đó.

“Cũng đành phải vậy thôi.” Vô Hoa khẽ gật đầu.

Hai người cùng nhau rời khỏi căn cứ đi về phía máy bay, trong lòng của Phật nữ Bất Ngữ cũng đang âm thầm suy nghĩ: ‘Nữ Hoàng Đao Phong tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ thu nhận một đệ tử như vậy, mặc dù hôm nay tới đây không có cơ hội nhìn ra manh mối nhưng chỉ cần nhìn gia thần ở bên cạnh hắn cũng đã rất khác thưởng rồi. Hắn che giấu như thế thì chắc chắn bên trong có bí ẩn, ta phải nghĩ cách ép hắn ra ngoài mới được.”

Sau khi Hàn Sâm quay trở lại căn cứ thì đi tới phòng họp gặp Hắc Nhai.

“Không biết vì sao các hạ lại muốn xem Phôi Đao của ta?” Hàn Sâm nhìn Hắc Nhai hỏi.

Phôi Đao không phải là vật phàm trần, nếu như Hắc Nhai không phải là anh cả của Hắc Cương, cho dù hắn có là Công Tước thì Hàn Sâm cũng sẽ không để cho hắn bước vào, lại càng không để cho hắn nhìn thấy Phôi Đao.

Hắc Nhai đáp: “Nhà họ Hắc đúc đao nhiều đời, ta được truyền lại thuật đúc đao của nhà họ Hắc đến giờ cũng đã bốn năm mươi năm, nhưng mà cho tới lúc này vẫn không thể chế tạo ra được một thanh đao cấp Vương, nguyên nhân chủ yếu là do không có nguyên liệu tốt, chỉ có nguyên liệu tốt mới có thể chế tạo ra đao tốt. Ta nghe nói thanh Phôi Đao ngươi mang ra từ Tinh cầu Đao Phần không hề tâm thường, vậy nên hy vọng có thể mượn xem một chút, nếu như phù hợp thì ta bằng lòng đưa ra bất cứ giá nào để mua Phôi Đao.”

“Ta cũng không có ý định bán Phôi Đao, hơn nữa ngươi cũng biết Phôi Đao đến từ chính Tinh cầu Đao Phần, ngoại lực không thể rèn được.” Hàn Sâm nói.

“Đao khí ở bên trong Tinh cầu Đao Phần cũng không phải chắc chắn là không chế tạo nổi, phải thử thì mới biết được. Nếu như ngươi không muốn bán cũng không sao, chỉ cần Phôi Đao kia thực sự sử dụng được, tại hạ bằng lòng rèn miễn phí giúp ngươi, tự mình gánh chịu tất cả chỉ phí, nếu như thực sự chế tạo được đao khí cấp Vương thì nó vẫn hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của ngươi.” Hắc Nhai tỏ vẻ nhiệt tình nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm nghe Hắc Nhai nói như vậy thì cảm thấy vô cùng có lợi, bây giờ Phôi Đao cũng chỉ là một Phôi Đao mà thôi, sức mạnh có thể phát ra vẫn còn hạn chế, nếu như thật sự có thể chế tạo thành đao, vậy thì quá tuyệt vời rồi.

Có người chế tạo miễn phí giúp hắn, hơn nữa còn là thế gia đúc đao tốt nhất của tộc Rebet, chuyện tốt như vậy tìm ở đâu được chứ.

Còn về phần Hắc Nhai có thể tham ô Phôi Đao của hắn hay không thì không cần phải lo lắng, đây là Nguyệt Chi Hiệp, trừ khi Hắc Nhai bị điên rồi thì mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhìn thế nào thì Hắc Nhai cũng không giống như một người điên, vậy nên Hàn Sâm cũng không quá lo lắng.

“Được rồi, xin ngươi chờ một chút.” Hàn Sâm để cho người đi lấy Phôi Đao qua, đang chuẩn bị giao cho Hắc Nhai thì đột nhiên lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Trong khoảnh khắc Hắc Nhai nhìn thấy Phôi Đao, cả người hắn ngây dại trong giây lát, sau đó thấy được dường như có hai ngọn lửa vàng rực đang thiêu đốt trong đôi mắt của hắn.

Ngọn lửa đó không tồn tại một cách chân thực, nhưng quả thật lại đủ để có thể nhìn ra được, hơn nữa dáng vẻ kim sắc hỏa diễm đó khiến Hàn Sâm thoạt nhìn cũng có chút quen mắt.

“Đế Thuân!” Hàn Sâm lập tức nhớ tới hắn đã từng nhìn thấy kim sắc hỏa diễm này ở đâu rồi.

Ấu Điểu Kim Ô bị hắn giết chết và cả vị Đế Thuân tự xưng là thiên thần kia, ngọn lửa mà bọn họ sử dụng rất giống với ngọn lửa trong mắt của Hắc Nhai.

Phôi Đao vốn dĩ đã đưa vào trong tay của Hắc Nhai nhưng Hàn Sâm lại rụt tay thu về.

“Phôi Đao… Phôi Đao…” Hắc Nhai giống như bị ma nhập, hắn lẩm bẩm ở trong miệng, đồng thời hai tay bắt lấy Phôi Đao ở trong tay Hàn Sâm, rõ ràng muốn cướp lấy.

“Mẹ kiếp, là cái tên Đế Thuân đó đang dở trò ma quỷ!” Hàn Sâm lập tức phản ứng lại, trừ khi Hắc Nhai là người ngu là kẻ điên, nếu không thì tuyệt đối hắn không thể nào cướp Phôi Đao của Hàn Sâm ở đây, dù có để hắn đoạt mất rồi giết chết tất cả đám người Hàn Sâm thì hắn cũng không thể chiếm Phôi Đao làm của riêng được.

Nhưng mà Hắc Nhai lại cứ khăng khăng làm vậy, hơn nữa nhìn tinh

†hần của hắn dường như có chút vấn đề, như sỉ như dại, làm cho Hàn Sâm lập tức nghĩ tới Thiên Thần Đế Thuân…

Hết chương 1895.

Chương 1896. Xích Hà Địa Tuyền

Thân hình của Hàn Sâm nhanh chóng lùi về phía sau, Hắc Nhai rít lên một tiếng, ngọn lửa trên người hắn phun trào giống như một con thú dữ viễn cổ đánh về phía Hàn Sâm, trong miệng còn hét lớn: “Phôi Đao… Phôi Đao của ta…”

Chỉ trong nháy mắt phòng họp đã bị sức mạnh trên người Hắc Nhai làm cho nổ tan tành, lực lượng của cấp Công Tước khủng khiếp không thể nào tưởng tượng nổi.

Rất nhiều người cũng đã nghe thấy tiếng động chạy về phía này, Hàn Sâm quát to: “Đừng có tới đây, chạy được bao xa thì chạy đi.”

Hàn Sâm ôm lấy Phôi Đao xoay người bỏ chạy, Giày Tuyệt Nha Thố đã xuất hiện ở dưới chân hắn, lao ra khỏi căn cứ bằng tốc độ bão táp.

Hắc Nhai giống như một con dã thú đói khát, liều mạng đuổi theo Hàn Sâm, một cây đại chùy khủng bố được hắn triệu hồi ra, một nhát búa nên xuống, hỏa diễm khủng khiếp hóa thành những con thú lửa xung kích, khiến mặt đất nổ tung thành một cái hố lớn, từng dãy nhà đá cũng đều bị nổ nát bấy.

May mà tốc độ của Giày Tuyệt Nha Thố cũng không thua gì Hắc Nhai, Hàn Sâm đã vượt ra khỏi gen nhưng cũng không thoát khỏi Hắc Nhai cấp Công Tước.

Hắc Nhai giống như điên như dại, nắm lấy đại chùy không ngừng tấn công Hàn Sâm, hận không thể đánh Hàn Sâm thành thịt vụn rồi sau đó cướp Phôi Đao đi.

“Tên khốn Đế Thuân kia! Đúng là hèn hạ, vô sỉ, đê tiện!” Hàn Sâm đã nhìn ra được thần chí của Hắc Nhai đang hỗn loạn, kim sắc hỏa diễm càng bùng cháy mãnh liệt hơn, ra tay hoàn toàn không chút kiêng dè nào cả.

May mà hắn có Giày Tuyệt Nha Thố, nếu không thì đã bị Hắc Nhai nện cho thành thịt vụn từ lâu rồi.

“Linh, liên lạc với Nữ Hoàng giúp ta.” Hàn Sâm vừa chạy vừa la to về phía căn cứ, sau đó hắn dồn toàn bộ sức lực chạy vào trong núi để tránh cho căn cứ bị Hắc Nhai phá hủy.

Hàn Sâm không thoát được Hắc Nhai, đành phải dùng Động Huyền thân pháp né tránh đòn tấn công của Hắc Nhai, hắn vừa tránh vừa dẫn Hắc Nhai về bên phía sơn cốc Hồng Hà.

Hàn Sâm chắc chắn bản thân mình không phải là đối thủ của Hắc Nhai, chỉ có thể đợi Isa tới cứu, nhưng mà ai biết được phải mất bao lâu nữa Isa mới tới được chỗ này, hắn đành phải nghĩ cách ổn định Hắc Nhai trước đã, kéo dài một chút thời gian tránh cho không cẩn thận nhận lấy một búa thì đó cũng không phải chuyện đùa đâu.

Một đòn của cấp Công Tước tùy tiện đánh lên người hắn là có thể đập cho hắn thịt nát xương tan rồi.

Lúc Hàn Sâm dẫn Hắc Nhai chạy về phía sơn cốc Hồng Hà thì Linh đã liên lạc được với Isa, may mà đúng lúc Isa có thời gian nên nhận được truyền tin của Linh.

“Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện này? Hắc Nhai mà cũng dám làm thế sao?” Sau khi Isa nghe Linh kể lại mọi chuyện xong, nàng nhíu chặt mày, dường như không tin nổi Hắc Nhai sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhưng thuộc hạ của Hàn Sâm cũng không thể lừa gạt nàng được, Isa trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đứng thẳng dậy phá không mà đi, rất nhanh đã đặt chân đến tinh cầu Nhật Thực, hạ xuống phía trước căn cứ.

“Hàn Sâm và Hắc Nhai đang ở đâu?” Isa nhíu mày hỏi.

“Chủ nhân bị Hắc Nhai đuổi giết đã chạy trốn về phía bên kia.” Linh chỉ về phía sơn cốc Hồng Hà trả lời.

Isa không dám trì hoãn nữa, thân hình của nàng lóe lên rồi biến mất không còn một chút dấu vết.

lsa cũng hơi nóng ruột, nếu như lời Linh nói là sự thật, một Công Tước đuổi giết Hàn Sâm thì Hàn Sâm có thể kiên trì không bị giết chết trong bao lâu thật sự rất khó nói, có lẽ bây giờ đã bị Hắc Nhai đập thành thịt vụn rồi cũng nên.

Ý niệm của Isa quét qua khắp núi non rồi, nhất thời cảm thấy thật kinh ngạc.

Chỉ thấy Hàn Sâm ở bên ngoài một sơn cốc, đang ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá lớn ngâm nga một khúc ca.

“Hắc Nhai đâu rồi?” Isa hạ xuống trước mặt Hàn Sâm, có chút nghi ngờ hỏi.

“Ở bên trong sơn cốc kia.” Hàn Sâm chỉ vào bên trong sơn cốc Hồng Hà nói.

Hắn đưa Hắc Nhai tiến vào bên trong sơn cốc Hồng Hà, Hắc Nhai bị mất phương hướng trong đó, hắn đã nhân cơ hội lần mò đi ra ngoài đợi Isa nhưng Hắc Nhai vẫn còn ở bên trong chưa ra được.

Isa ngờ vực nhìn về phía sơn cốc Hồng Hà, sắc mặt của nàng hơi thay đổi: “Xích Hà Địa Tuyền!”

“Xích Hà Địa Tuyền, Nữ Hoàng đại nhân biết đây là cái gì sao?” Hàn Sâm nhìn về phía Isa hỏi.

lsa cẩn thận quan sát rặng mây đỏ ở bên trong sơn cốc Hồng Hà, một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Quả nhiên là Xích Hà Địa Tuyền, đây không biết là phúc hay là họa với ngươi nữa.”

“Rốt cuộc Xích Hà Địa Tuyền là thứ gì vậy?” Hàn Sâm thoáng rùng mình, không nhịn được lại hỏi thêm lần nữa.

Bọn họ tìm kiếm ở trong sơn cốc rất lâu mà cũng không tìm được bất cứ thứ gì, cũng không tìm được ngọn nguồn của rặng mây đỏ, mặc dù biết bên trong có đồ tốt nhưng không tìm được thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Bây giờ vừa mới nghe Isa nói như thế, thứ bên trong chưa chắc đã là bảo vật, còn có thể là một tai họa.

Isa đang muốn nói gì đó nhưng lại thấy Hắc Nhai vung đại chùy lao vọt ra từ trong sơn cốc Hồng Hà, sau khi hắn nhìn thấy Hàn Sâm thì lập tức thét lên một tiếng vọt về phía Hàn Sâm, một nhát búa như sấm sét nên xuống.

Isa khẽ nhíu mày, nàng cũng đã nhìn ra được Hắc Nhai có cái gì đó sai sai, nếu không thì không thể nào láo xược ở trước mắt nàng như vậy được.

Ngọc thủ vung lên một cái, lập tức có một làn khói tím chém ra, cứ thế chém đại chùy trong tay Hắc Nhai thành bụi phấn.

Hắc Nhai mở miệng phun ra một búng máu tươi, đại chùy của hắn là võ trang gen, bị Isa trực tiếp nghiền nát, thân thể cũng đã bị thương rất nặng.

Nhưng mà Hắc Nhai vẫn cố gắng vùng vẫy muốn xông về phía Hàn Sâm, quả thực giống như bị ma nhập vậy.

Isa lại xuất ra một chưởng, một làn khói tím rơi lên trên người Hắc Nhai, nhưng mà lần này cũng không trực tiếp giết Hắc Nhai mà chỉ đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh.

“Chuyện về Xích Hà Địa Tuyền không thể để cho người ngoài biết

được. Chờ sau khi quay về ta sẽ lại tới tìm ngươi nói kỹ càng hơn” Isa thận trọng dặn dò Hàn Sâm, nàng túm lấy Hắc Nhai đang hôn mê cứ thế phá không mà đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Hàn Sâm không thể làm gì khác đành phải về căn cứ chờ đợi trước đã, trải qua chuyện của Hắc Nhai, Hàn Sâm nhận ra mình cần phải cẩn thận hơn, cái tên Đế Thuân kia có thể lợi dụng Hắc Nhai tới hại hắn thì cũng có thể lợi dụng những người khác giống như vậy, chuyện này phải đề phòng mới được.

“Dính dáng tới Thần đúng là chẳng có thứ gì tốt đẹp cả, những tên kia có thần thông to lớn nhưng hình như bọn họ không thể trực tiếp ra tay giết người, sao lại vậy nhỉ? Nếu như có thể hiểu được lý do ở trong đó thì nói không chừng sẽ có cơ hội giết chết Đế Thuân.”” Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ.

Đến buổi tối, Hàn Sâm đang chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, vừa mới quay người lại thì lại nhìn thấy Isa không biết đã đứng ở sau lưng của hắn từ lúc nào, làm cho hắn sợ hết cả hồn.

“Nữ Hoàng đại nhân, ngươi đến từ bao giờ vậy?” Hàn Sâm chớp mắt hỏi.

Isa cười như không cười nhìn Hàn Sâm: “Bản Nữ Hoàng chỉ muốn nhìn ngươi thật kỹ, nếu không thì không nhận ra ngươi mất.”

“Nữ Hoàng đại nhân đang nói gì vậy, làm sao ngươi có thể không nhận ra đệ tử của mình được chứ?” Hàn Sâm cười nói.

“Dưới sự đuổi giết của Công Tước Hắc Nhai, ngươi lại có thể trốn được xa như vậy mà chẳng mất một sợi tóc nào, chỉ sợ là một Hầu Tước cũng không làm được đến trình độ này.” Isa nheo mắt lại nhìn Hàn Sâm nói.

“Nữ Hoàng đại nhân biết rõ mà, ta có một đôi giày có thể tăng tốc độ, những thứ khác thì chẳng ra sao chứ về phương diện tốc độ cũng không hề thua kém Công Tước.” Hàn Sâm nói xong thì thân hình cũng khẽ lay động, hắn sử dụng tốc độ của Giày Tuyệt Nha Thố lướt vụt qua ba mét.

“Đúng là một bảo vật tốt, lại có thể làm cho một Nam Tước có tốc độ của Công Tước, dị bảo như vậy cũng thật hiếm thấy, đối với ngươi còn có tác dụng hơn cả thần khí.” Isa nhìn Giày Tuyệt Nha Thố trên chân Hàn Sâm nói.

Trong lòng Hàn Sâm hơi thấp thỏm, hắn sợ Isa muốn xem Giày Tuyệt Nha Thố, cái này chính là thú hồn đó, làm sao hắn cho Isa xem được chứ, không phải là sinh vật ở Tí Hộ Sở thì không thể sử dụng được thú hồn.

May mà Isa cũng không có ý định xem Giày Tuyệt Nha Thố, trong lòng nàng đang có một số suy nghĩ khác, chỉ nhìn thoáng qua rồi đổi chủ đề hỏi: “Ngươi có biết Xích Hà Địa Tuyền là cái gì không?”

Hết chương 1896.

Chương 1897. Khả năng thăng cấp

“Đệ tử không biết.” Hàn Sâm thấp giọng nói.

Isa khẽ thở dài, ngữ điệu xa xăm nói: “Nơi này sinh ra Xích Hà Địa Tuyền cũng không biết là họa hay là phúc, nhưng mà cũng coi như là một cơ hội đối với ngươi, nhờ vào Xích Hà Địa Tuyền này có lẽ có thể làm cho võ trang gen Chú Ngữ của ngươi lại tiến thêm một bước, thăng lên cấp Tử Tước.”

“Nói như vậy Xích Hà Địa Tuyền là bảo vật có thể tăng sức mạnh lên sao?” Trong lòng Hàn Sâm vô cùng mừng rỡ.

Võ trang gen Chú Ngữ lên cấp vô cùng khó khăn, gần như phải hoàn toàn dựa vào lực tác động từ bên ngoài mới có thể phát triển được, nếu như hắn tự mình tu luyện thì tiến triển sẽ cực kỳ chậm chạp, cho dù có luyện trên trăm năm, chỉ sợ cũng khó mà có thể thăng lên cấp Tử Tước được.

Không phải tư chất của Hàn Sâm không tốt, mà “Vật Ngữ Gen’ vốn không phải là thuật gen cho người luyện, Hàn Sâm có thể nhập môn đã là ngoại lệ rồi.

“Nếu như là bảo vật thì tốt.” Isa trầm ngâm một chút rồi nói: “Chỉ có một lý do duy nhất mà Xích Hà Địa Tuyền được hình thành, đó chính là khu vực này từng có một lượng lớn dị chủng chết đi, chôn cất một số lượng lớn thi thể của dị chủng. Trải qua trên trăm triệu năm hoặc chí thời gian còn lâu hơn nữa, những thi thể dị chủng ở dưới mặt đất đã trải qua sự biến hóa nào đó tiến hóa thành một loại vật chất mới. Xích hà bên trong sơn cốc chính là dấu hiệu của một loại vật chất mới đã xuất hiện, cho thấy loại vật chất mới này đã tiến hóa thành công.”

Hàn Sâm chỉ lẳng lặng lắng nghe, hy vọng Isa có thể nhanh chóng nói tiếp.

“Thật ra, loại vật chất mới do thi thể dị chủng tiến hóa ra không có tác dụng quá lớn đối với quý tộc. Nhưng mà đối với sinh vật bình thường mà nói thì lại là thứ vô cùng quý giá, sinh vật bình thường chỉ cần dính một giọt thôi thì có thể sẽ tiến hóa thành dị chủng. Nếu như dị chủng nuốt phải thứ vật chất mới này thì tốc độ tiến hóa sẽ lập tức tăng lên nhanh chóng” Isa dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà võ trang gen của ngươi có hơi đặc biệt một chút, ta đã nghĩ ra một cách biết đâu có thể làm cho Chú Ngữ hấp thu thứ vật chất mới này để thúc đẩy sự phát triển của nó, nếu như trữ lượng của Xích Hà Địa Tuyền đầy đủ thì có thể khiến nó trực tiếp thăng tiến lên cấp Tử Tước”

“Ta phải làm như thế nào?” Hàn Sâm vội vàng hỏi, Chú Ngữ thăng cấp quá khó khăn, đó cũng là tâm bệnh của hắn, bây giờ có cơ hội như vậy Hàn Sâm cũng không muốn bỏ qua.

“Chỗ này của ta có một môn bí thuật gen, ngươi cầm lấy mà tu luyện, đợi đến lúc Xích Hà Địa Tuyền phun ra ngươi hãy dựa vào môn bí thuật gen này biến đổi nước suối thành một sức mạnh khác rồi chuyển cho Chú Ngữ, đến lúc đó khả năng nó có thể thăng cấp là rất lớn. Nhưng mà tu luyện bí thuật gen này vô cùng khó khăn, biến đổi nước suối cũng sẽ cực kỳ vất vả, có muốn làm như vậy hay không thì ngươi hãy tự quyết định đi.” Isa vừa nói vừa đưa một cuốn tài liệu cho Hàn Sâm.

“Cảm ơn Nữ Hoàng đại nhân.” Hàn Sâm mừng rỡ nhận lấy tài liệu, quả nhiên hắn nhìn thấy bên trên có ghi lại một thuật gen tên là “Âm Dương Biến”.

“Còn nữa, đừng quên đến xem hội nghị giao lưu.” Trước khi rời đi Isa còn đặc biệt dặn dò Hàn Sâm một câu.

Đương nhiên Hàn Sâm hoàn toàn đồng ý, nhưng mà hắn cũng không có hứng thú quá lớn đối với hội nghị giao lưu đó, hắn lập tức bắt tay vào nghiên cứu “Âm Dương Biến”.

Trước tiên Hàn Sâm cẩn thận nhìn toàn bộ “Âm Dương Biến” một lượt, sau khi xem xong trong lòng hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, nguyên lý của “Âm Dương Biến” này cực kỳ giống với “Đại Âm Dương Từ Lực

Pháo”, chỉ là phương hướng phát triển thì không giống nhau.

“Đại Âm Dương Từ Lực Pháo” chú trọng vào sự chuyển đổi kình lực âm dương và sử dụng sức mạnh, mà “Âm Dương Biến” chỉ đơn giản là tiến

hóa chuyển hóa lực lượng.

Có “Đại Âm Dương Từ Lực Pháo” làm nền tảng, Hàn Sâm rất dễ dàng bắt đầu “Âm Dương Biến”, chỉ cần tu luyện thêm một chút là có thể sử

dụng được một cách thành thạo.

Hàn Sâm cũng không biết Isa xử lý chuyện Hắc Nhai như thế nào, Isa cũng không nói gì mà hắn cũng không hỏi.

Nhưng lúc ấy Isa không giết Hắc Nhai, có lẽ là muốn đưa Hắc Nhai về chỗ Hắc Nguyệt Vương.

Căn cứ vào phán đoán của Isa, còn hơn một tháng nữa, khoảng chừng bốn mươi ngày sau Xích Hà Địa Tuyền mới có thể tuôn ra được, Hàn Sâm vẫn còn rất nhiều thời gian để có thể từ từ tu luyện “Âm Dương Biến”, làm cho mình càng thêm thành thạo hơn.

“Hàn Sâm, có một thiếu nữ của tộc Rebet tìm ngươi.” Vương Vũ Hàng đi tới phòng của Hàn Sâm, vẻ mặt của hắn mờ ám nhìn Hàn Sâm, hắn cười híp mắt rồi nói.

“Thiếu nữ của tộc Rebet à? Hình như ta không quen bất cứ thiếu nữ tộc Rebet nào ở đây cả.” Hàn Sâm khẽ nhíu mày nói.

“Còn giả vờ sao? Mọi người đều nói ngươi là sư phụ của nàng, có quan hệ vô cùng thân mật, lại còn dạy đao pháp cho nàng nữa…” Vương Vũ Hàng cười với vẻ mặt xấu xa.

“Không có thật mà, ta chưa từng dạy bất cứ phụ nữ nào của tộc Rebet cả, thậm chí còn được một phụ nữ của tộc Rebet dạy cho cơ.” Hàn Sâm có hơi buồn bực, hắn suy nghĩ một lúc lâu mà cũng không nhớ ra được rốt cuộc là ai.

“Ngươi được một người phụ nữ của tộc Rebet dạy bảo sao?” Vẻ mặt của Vương Vũ Hàng vô cùng bỉ ổi mờ ám.

“Nữ Hoàng Đao Phong đấy, còn có thể là ai chứ?” Hàn Sâm nói một câu rồi lập tức đi ra ngoài, hắn không nghĩ ra nổi rốt cuộc là ai, đành phải đi ra ngoài xem thử.

Sau khi hắn đi tới phòng tiếp khách thì nhìn thấy một cô gái trẻ tộc Rebet khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang đứng ở đó, đôi tai thỏ trắng như tuyết, gương mặt tròn trịa núng nính và đôi mắt rất to, dáng vẻ đáng yêu khó tả, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn nhéo cái má tròn xoe nhỏ nhắn của nàng rồi.

Nhìn thấy thiếu nữ tộc Rebet này, Hàn Sâm nghĩ ngay đến Vương Manh Manh, tuy hai nàng không cùng chung một tộc nhưng khí chất lại vô cùng giống nhau.

“Em gái, hình như ta đâu quen ngươi đâu?” Hàn Sâm nhìn thiếu nữ nói.

“Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử Thanh Ly.” Cô gái đó quỳ một gối bái kiến Hàn Sâm, hành đại lễ bái sư của tộc Rebet.

“Ủa cái gì vậy, ngươi là ai thế?” Hàn Sâm ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ.

“Ta tên là Thanh Ly, là con gái của Lưu Hoa Vương, từ nhỏ đã sùng bái Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ, muốn bái Nữ Hoàng bệ hạ làm sư phụ, nhưng Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ không chịu thu nhận ta, ta đành phải lấy lui làm tiến , bái ngươi làm sư phụ, như vậy thì ta chính là đồ tôn của Nữ Hoàng bệ hạ rồi.” Thanh Ly nói với vẻ mặt đắc ý.

“Ta cũng không có ý định muốn thu nhận ngươi làm đệ tử” Hàn Sâm vội vàng nói, chuyện của mình hắn còn chưa làm xong, lấy đâu ra thời gian mà nhận đệ tử.

Hơn nữa Thanh Ly còn là con gái của Lưu Hoa Vương, Lưu Hoa Vương và Isa là nhân vật cùng một thế hệ, Thanh Ly bái làm đồ đệ của hắn, vậy thì không phải Lưu Hoa Vương sẽ có vai vế thấp hơn Isa hay sao, cho dù Hàn Sâm có chịu thu nhận thì chắc chắn Lưu Hoa Vương cũng sẽ không đồng ý.

“Đã muộn rồi, đại lễ bái sư cũng đã hoàn thành, dù thế nào thì từ nay về sau ngươi cũng chính là sư phụ của ta rồi, Nữ Hoàng bệ hạ chính là sư tổ của ta.” Thanh Ly nói với vẻ mặt hào hứng.

“Ngươi tên là Thanh Ly đúng không?” Hàn Sâm cũng không tức giận mà cười híp mắt nhìn Thanh Ly hỏi.

“Đúng, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là sư phụ của ta, ngươi cũng có thể gọi ta là Tiểu Li” Thanh Ly ngọt ngào đáp lại.

“Thanh Ly à, ngươi thật sự muốn bái ta làm sư phụ thì cũng không phải là không được. Nhưng ngươi phải vượt qua được thử thách của ta đã, chứ ngươi cứ cưỡng ép bái sư như vậy cũng không có tác dụng gì.” Hàn Sâm nói.

“Vậy ngươi muốn thử thách như thế nào?” Thanh Ly suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi.

“Tại sao ngươi muốn bái làm học trò của Nữ Hoàng?” Hàn Sâm hỏi ngược lại.

“Bởi vì Nữ Hoàng bệ hạ vô cùng vĩ đại, hơn nữa đao pháp cũng lợi hại nhất, lại còn tu luyện Nha Đao mạnh nhất tộc Rebet chúng ta, ta cũng muốn giống như nàng, cho nên muốn bái nàng làm sư phụ.” Thanh Ly nói một cách đương nhiên.

“Nói tóm lại là ngươi muốn học Nha Đao đúng không?” Hàn Sâm cười hỏi.

“Cũng có thể nói là như thế, nhưng mà ta chỉ muốn học của Nữ Hoàng bệ hạ, người khác dạy thì ta không thèm học đâu.” Thanh Ly nghiêm túc bổ sung thêm một câu.

“Vậy thì như thế này đi, ta sẽ thử một chút xem ngươi có tư chất học Nha Đao hay không, nếu như có tư chất thì ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử, cho ngươi trở thành đồ tôn của Nữ Hoàng bệ hạ.” Hàn Sâm nói.

“Thật chứ, vậy ngươi thử thách ta nhanh lên một chút đi, muốn thử thách như thế nào?” Thanh Ly hào hứng hỏi.

“Ta viết ra mấy chữ, ngươi mang về luyện theo đó, nếu như ngươi có thể viết giống ta như đúc thì ta sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử.” Hàn Sâm vừa nói vừa rút một tấm ván gỗ từ bên cạnh ra, duỗi một ngón tay viết mấy chữ trên tấm ván gỗ rồi đưa cho Thanh Ly.

Hết chương 1897.

Chương 1898. Thiên ý như đao

“Thiên ý như đao, nghĩa là gì vậy?” Thanh Ly cầm lấy tấm ván gỗ, nàng đọc bốn chữ viết ở phía trên rồi nghi ngờ nhìn về phía Hàn Sâm.

Nàng biết bốn chữ này, cũng có thể hiểu được nghĩa trên mặt chữ, nhưng ý nghĩa thực sự như thế nào thì Thanh Ly lại không thể hiểu dược.

“Quay về xem từ từ, xem hiểu rồi thì sẽ học được, nếu như ngươi cũng có thể viết ra bốn chữ như vậy thì ta sẽ lập tức thu nhận ngươi làm đệ tử.” Hàn Sâm khẽ cười nói.

“Chỉ cần ta có thể viết ra bốn chữ y như vậy thì ngươi sẽ cho ta bái ngươi làm thầy, thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?” Thanh Ly có hơi khó tin nhìn Hàn Sâm hỏi lại, chỉ cần bắt chước bốn chữ là có thể vượt qua được bài kiểm tra, dưới cái nhìn của nàng cũng vô cùng đơn giản.

“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, quay trở về luyện cho tốt đi. Nhưng mà ta có một điều kiện, ngươi không được phép nhờ người khác giúp đỡ, ngươi chỉ có thể tự mình xem tự mình viết, nếu như có sự giúp đỡ của người khác thì xem như ngươi thua cuộc.” Hàn Sâm cười híp mắt nói.

Bốn chữ này vô cùng đơn giản nhưng muốn bắt chước theo lại không phải là chuyện đơn giản.

Hàn Sâm viết ra bốn chữ này là có hàm ý đao ý Nha Đao, nét bút có thể bắt chước được nhưng ý cảnh trong đó thì không thể bắt chước theo được.

Hắn để cho Thanh Ly bắt chước theo bốn chữ này, mặc dù nghĩ của hắn phần nhiều là để cho Thanh Ly buông xuôi nhưng nếu như Thanh Ly thật sự có thể đọc hiểu được ý cảnh ở bên trong, hơn nữa có thể bắt chước được một chút thì cũng coi như là thiên tài rồi, thu nhận một đệ †ử như vậy cũng không mất mát gì cả.

“Được, cái này là ngươi nói đấy nhé, đừng có đổi ý.” Thanh Ly thật sự còn quá trẻ, ngay cả chữ viết cũng không hiểu, trình độ hiểu biết về đao cũng không quá cao. Chỉ có bốn chữ mà thôi, nàng cho là bắt chước theo nó sẽ vô cùng dễ dàng, vẫn còn sợ Hàn Sâm sẽ đổi ý.

“Chắc chắn không đổi ý” Hàn Sâm mỉm cười nói.

Thanh Ly vô cùng vui vẻ mang theo tấm ván gõ về nhà, nàng dự định sẽ bắt chước cho thật giống, viết ra bốn chữ thật đẹp đưa cho Hàn Sâm xem, để cho hắn không thể nói nhảm được thêm một câu nào nữa, trực tiếp quỳ xuống hát chinh phục, thu nhận thiên tài như nàng làm đệ tử.

Sau khi về đến nhà, Thanh Ly vội vã bắt đầu luyện tập.

Mặc dù tộc Rebet cũng rất coi trọng giờ học văn hóa nhưng Thanh Ly cũng không quá để ý tới cái này, nàng học cũng được nhưng không đặt tâm tư vào đó, chỉ làm bài tập một cách đối phó cho xong, đương nhiên sẽ không nghĩ tới việc tự mình luyện chữ.

May mà Lưu Hoa Vương gia giáo tốt, vẫn bắt ép Thanh Ly phải luyện thư pháp một thời gian.

Chữ viết của Thanh Ly không đẹp lắm nhưng cũng tạm được, chỉ là viết theo mà thôi, Thanh Ly vẫn tự tin lắm.

Nhưng mà sau khi Thanh Ly viết phỏng theo chữ của Hàn Sâm, nàng lại có cảm giác hơi kỳ quái, bởi vì nàng càng viết lại càng cảm thấy mình viết không giống.

Rõ ràng lúc bắt đầu nàng còn cảm thấy bắt chước theo có hơi giống rồi, nhưng mà viết tiếp thì lại nhận thấy không giống nữa.

“Kỳ lạ, tại sao có thể như vậy chứ?” Thanh Ly cầm lấy tấm ván gỗ nghiên cứu một cách tỉ mỉ, nàng phát hiện rõ ràng chữ ở trên ván gỗ đang thay đổi.

Hoặc có lẽ không nói là thay đổi, mà là những vết tích trên ván gỗ kia càng ngày càng khắc sâu, cho nên những chữ đó trông cũng có cảm giác như đang từ từ thay đổi, thoạt nhìn giống như là chữ viết đã biến đổi vậy.

“Lực Tuyệt Nha sao?” Thanh Ly lập tức hiểu ra, bốn chữ mà Hàn Sâm viết ra vậy mà lại ẩn chứa lực Tuyệt Nha, lực Tuyệt Nha không ngừng xé rách tấm ván gỗ nên mới tạo ra hiệu quả như vậy.

Phát hiện như vậy không những không làm cho Thanh Ly lùi bước mà ngược lại còn kích thích lòng háo thắng của nàng, nàng thở ra một hơi, thề rằng dù thế nào cũng phải bắt chước được theo bốn chữ này.

Lúc này Thanh Ly lại vô cùng chịu khó, nàng vừa bắt chước theo bốn chữ mà Hàn Sâm viết vừa học tập nghiên cứu thư pháp và đao pháp.

Với tư cách là con gái của Lưu Hoa Vương, nàng muốn học thư pháp và đao pháp đương nhiên có rất nhiều tác gia thư pháp bằng lòng giảng giải cho nàng, hơn nữa Lưu Hoa Vương còn sưu tầm rất nhiều bản gốc của các danh gia, hơn nữa Thanh Ly cũng là một thiếu nữ cực kỳ thông minh, cũng không phải không có thu hoạch gì.

Mặc dù trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nâng cao trình độ †hư pháp là rất khó, nhưng mà ánh mắt cũng trở nên tinh tường hơn, càng nhìn lại càng thấy bốn chữ của Hàn Sâm thật là lợi hại.

Lợi hại ở đây không phải là bốn chữ này viết đẹp như thế nào, mà là ý cảnh đao đao pháp ở trong đó vô cùng lợi hại.

Năng lực thưởng thức thư pháp của Thanh Ly tăng lên từng chút thì nàng lại càng nhận ra được bốn chữ này quỷ thần khó lường như thế nào, nàng càng bắt chước thì lại càng cảm thấy mình viết không giống, khó mà có thể bắt chước được nửa phần ý cảnh trong đó.

Rắc!

Trải qua gần mười ngày thì tấm ván gỗ kia vỡ vụn ra, đao ý và lực Tuyệt Nha đọng lại trong chữ viết đã hoàn toàn biến tấm ván gỗ thành những mảnh vụn, bốn chữ trên đó cũng đã biến mất không còn một chút dấu vết.

Thanh Ly hơi ngây ra, đại khái nàng cũng đã hiểu được đây chính là thời hạn mà Hàn Sâm cho nàng, nàng không tránh khỏi uể oải, chữ đã biến mất nhưng mà nàng vẫn chưa thể bắt chước ra được, rõ ràng lần thử thách này đã thất bại rồi.

“Thanh Ly, ngươi trốn ở trong nhà làm gì đấy? Tại sao bao nhiêu ngày như vậy rồi mà cũng không nhìn thấy ngươi, hội nghị giao lưu cũng sắp bắt đầu rồi.” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên ngoài cánh cửa, đồng thời người đó cũng đẩy cửa đi vào.

Người đẩy cửa bước vào cũng là một thiếu nữ tộc Rebet có độ tuổi xấp xỉ với Thanh Ly, cô gái trẻ này tên Đỗ Lệ Xá, là con gái của Nguyệt Luân Vương, nàng cũng là học trò của Nguyệt Hạ Viện giống như Thanh Ly, là cô bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn.

Thanh Ly luôn luôn hoạt bát hiếu động, vậy mà khoảng mười ngày nay lại trốn ở nhà không đi ra ngoài, cũng không tìm nàng và mấy người bạn thân chơi đùa với nhau, điều này làm cho Đỗ Lệ Xá vô cùng tò mò, nàng muốn biết rốt cuộc Thanh Ly ở trong nhà làm gì, vậy nên đã chạy đến nhà tìm nàng.

“Những vị Phật tử Phật nữ của Phật tộc cũng đã tới rồi, náo nhiệt như vậy mà ngươi không đi xem, trốn ở trong nhà làm gì vậy?” Đỗ Lệ Xá nhìn thấy Thanh Ly, vừa bước tới vừa nói.

*Í, ngươi đang luyện chữ đó hả, có phải bác Hoa ép ngươi không?” Đỗ Lệ Xá nhìn thư pháp bày ở khắp mọi nơi, nàng cầm lấy một tờ xem xét rồi lại nói: “Chữ này của ngươi có tiến bộ không nhỏ nha, khá hơn rất nhiều so với trước đây.”

“Cha không ép ta, là tự ta muốn luyện tập.” Thanh Ly lắc đầu nói.

“Vậy thì kì lạ thật đấy, ngươi mà lại chủ động luyện chữ sao, chẳng giống phong cách của ngươi gì cả, cái gì kích thích đến ngươi vậy?” Đỗ Lệ Xá kinh ngạc nhìn Thanh Ly.

Thanh Ly trả lời với vẻ mặt uể oải: “Ngươi cũng biết từ nhỏ ta đã sùng bái Nữ Hoàng bệ hạ muốn bái nàng làm sư phụ rồi, nhưng mà Nữ Hoàng bệ hạ nói tư chất của ta không thích hợp để luyện Nha Đao, không chịu thu nhận ta làm đệ tử”

“Ta biết, không phải đã qua lâu rồi hay sao? Ngươi vẫn còn suy nghĩ đến à?” Đỗ Lệ Xá nói.

Thanh Ly lắc đầu: “Cho dù như thế nào thì Nữ Hoàng bệ hạ cũng là thần tượng của ta, vậy nên ta đã nghĩ ra một cách, nếu như không thể bái Nữ Hoàng bệ hạ làm sư phụ, ta phải bái đệ tử của nàng làm sư phụ, như vậy thì ta chính là đồ tôn của Nữ Hoàng bệ hạ rồi, cũng không khác biệt lắm so với đệ tử.”

“Đường đường là con gái của Lưu Hoa Vương lại đi bái cái tên Hàn Sâm đó làm sư phụ, đúng thật là chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, cho dù ngươi có chịu bái thì hắn cũng không dám thu nhận ngươi đâu nhỉ?” Đỗ Lệ Xá cười hỏi.

“Hắn không từ chối ta, nhưng mà viết ra bốn chữ cho ta bắt chước theo, nói là nếu như ta viết theo mà giống thì sẽ thu nhận ta làm đệ tử. Thanh Ly nói.

“Nên ngươi cứ trốn ở nhà luyện chữ lâu như vậy sao?” Lúc này Đỗ Lệ Xá mới phát hiện ra, toàn bộ thứ mà Thanh Ly viết đều là bốn chữ Thiên ý như đao.

“Đúng vậy đó, chỉ tiếc là luyện lâu như vậy rồi mà vẫn không viết được.” Thanh Ly buồn bực nói.

“Cái chữ gì mà khó viết như vậy chứ, lấy ra cho ta xem đi.” Đỗ Lệ Xá tò mò hỏi. Thanh Ly lắc đầu nói: “Chữ đã biến mất rồi.”

Hết chương 1898.

Chương 1899. Hội nghị giao lưu

“Biến mất rồi? Làm sao có thể biến mất được?” Đỗ Lệ Xá lại càng thêm tò mò, nàng nhìn Thanh Ly hỏi.

Thanh Ly thuật lại câu chuyện, còn chỉ cho Đỗ Lệ Xá xem tấm ván gỗ đã nát vụn.

Sau khi Đỗ Lệ Xá nghe thấy vậy thì nửa tin nửa ngờ nhìn Thanh Ly hỏi lại: “Thật hay giả vậy? Bản thân Hàn Sâm mới luyện Nha Đao được bao lâu chứ? Hắn có thể ngưng đọng được lực Tuyệt Nha đã rất đáng ngạc nhiên rồi, mà ngươi nói hắn còn ngưng tụ được đao ý Nha Đao, hơn nữa còn có thể khống chế được lực Tuyệt Nha chính xác đến như vậy, thật sự làm cho người ta khó mà tin nổi.”

“Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ta cũng không tin được, nhưng mà chữ ở trên ván gỗ kia là ta tận mắt nhìn thấy hắn viết xuống, cũng là tự thấy chữ viết xé nát ván gỗ từng ngày một, không tin cũng không được, Hàn Sâm thật sự vô cùng lợi hại, hắn xứng đáng là đệ tử do Nữ Hoàng bệ hạ lựa chọn, ta còn kém hắn nhiều lắm.” Thanh Ly nói.

“Thôi bỏ đi, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy nữa, hội nghị giao lưu sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi tham dự trước đi.” Dù sao Đỗ Lệ Xá cũng chưa từng được tận mắt nhìn thấy những chữ viết đó cho nên cảm giác không bị chấn động giống như Thanh Ly, sau khi ngạc nhiên thì cũng không để tâm lắm, nàng kéo Thanh Ly cùng đi tham gia hội nghị giao lưu.

Hội nghị giao lưu những năm trước đều là do hai tộc thay phiên nhau tổ chức, hội nghị giao lưu lần này đến phiên tộc Rebet tổ chức, một vị Tịnh Hải Vương của Phật tộc mang theo hai mươi mấy vị Phật tử Phật nữ vượt qua tinh vực mà đến, khi hội nghị giao lưu còn chưa bắt đầu thì cũng đã từng tiếp kiến vương công quý tộc của tộc Rebet, đến lúc hội nghị bắt đầu, vương công quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp cũng không còn xa lạ gì đối với những Phật tử Phật nữ đó nữa.

Trong số những Phật tử và Phật nữ tới từ Phật tộc, một vị Phật tử tên là Chính Dương có cấp bậc cao nhất, là cường giả cấp Hầu Tước.

Nhưng nếu như nói về thiên phú thì hai vị Tử Tước mới là cao nhất, Phật tộc có một loại năng lực chủng tộc kỳ lạ, khi thế hệ Phật tử đời trước già đi đều có thể lợi dụng thiên phú bổn tộc, truyền thụ lại kinh nghiệm và trí tuệ của mình cho các hậu bối.

Phật tộc gọi khả năng này là “khai trí”, những tiền bối Phật tộc sau một khoảng thời gian ngắn sử dụng khai trí sẽ chết đi, mà những vị hậu bối Phật tộc có thể khai trí được bao nhiêu thì còn phải xem tư chất, thiên phú và ngộ tính của chính bản thân họ.

Nhưng cho dù có ở trong Phật tộc thì cũng không phải ai cũng có khả năng sử dụng “khai trí”, ít nhất cũng phải là cường giả cấp Vương thì mới có thể sử dụng được “khai trí”.

Phật tử Vô Hoa và Phật nữ Bất Ngữ đều đã từng tiếp nhận “khai trí” của tiền bối Phật tộc, hơn nữa bản thân thiên phú và ngộ tính của bọn họ còn rất tốt, đã nhận được rất nhiều, không phải Phật tử Phật nữ bình thường có thể sánh bằng.

Trong hai người, Phật nữ Bất Ngữ là lợi hại nhất, tiền bối Phật tộc khai trí cho nàng là một vị đại năng đã đặt chân vào ngưỡng cửa Thần Hóa, hơn nữa bản thân thiên phú và ngộ tính của Phật nữ Bất Ngữ cũng cực cao, được gọi là vị Phật đồ có khả năng xung kích cảnh giới Thần Hóa nhất trong gần ba vạn năm qua của Phật tộc.

Nhưng mà khai trí của Phật tộc được coi là cơ mật, bình thường sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, cho dù người ngoài biết Bất Ngữ và Vô Hoa đã từng khai trí nhưng cũng không biết người nào khai trí cho bọn họ.

Đỗ Lệ Xá và Thanh Ly đi tới hội nghị giao lưu tụ họp với một đám bạn bè.

Có người đã giới thiệu những Phật tử Phật nữ kia cho Thanh Ly biết, Phật tộc có hẹn ước liên minh với tộc Rebet, vẫn luôn nâng đỡ hỗ trợ lẫn nhau, mối quan hệ trước công chúng vẫn rất tốt.

Nhưng bên trong không thể thiếu được sự cạnh tranh lẫn nhau và những màn so đấu âm thầm.

Hội nghị giao lưu có tên là giao lưu nhưng mà cho tới bây giờ hàm ý tranh tài ở trong đó đã vượt xa khỏi chủ ý giao lưu.

Mặc dù Hàn Sâm không có hứng thú quá lớn đối với hội nghị giao lưu, nhưng vì đã Isa cố ý dặn dò hắn, vậy nên hắn cũng không thể không đến được.

Vương Vũ Hàng và Tà Tình Đế đều là người thích náo nhiệt, Cố Khuynh Thành cũng có chút hứng thú với Phật tộc, nên bọn họ bèn đi theo Hàn Sâm đến hội nghị giao lưu.

Bốn người tìm một vị trí ở trong góc nhỏ rồi ngồi xuống, vừa quan sát chương trình vừa thưởng thức những món ngon nước ngoài của tộc Rebet.

Bởi vì Hàn Sâm không phải là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện nên hắn chỉ có thể ngồi ở bên ngoài, không thể nào tiến vào bên trong hội trường trực tiếp trao đổi với nhóm Phật tử Phật nữ được.

Cái này cũng chẳng có vấn đề gì đối với Hàn Sâm nhưng Phật nữ Bất Ngữ vẫn đang tìm kiếm dấu vết của hắn. Đến tận khi hội nghị giao lưu đã bắt đầu mà vẫn không thấy bóng dáng của Hàn Sâm ở trong hội trường, nàng không khỏi nghi ngờ trong lòng.

Bất Ngữ cho rằng Hàn Sâm là đệ tử của Nữ Hoàng Đao, theo lý thuyết thì hắn chắc chắn sẽ tham gia hội nghị giao lưu mới đúng chứ, nhưng Phật nữ Bất Ngữ đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn không nhìn thấy Hàn Sâm, nàng thầm thấy lạ thay nhưng lại không tiện mở miệng hỏi.

“Đây không phải là Hàn Sâm, đồ đệ yêu quý của Nữ Hoàng bệ hạ hay sao? Tại sao ngươi cũng ở ngoài hội trường xem hội nghị giao lưu giống như chúng ta vậy?”

Bốn người Hàn Sâm đang vừa ăn vừa hóng hớt thì bỗng nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở bên cạnh, giọng điệu còn tỏ vẻ châm chọc nữa.

Cả đám quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một vài dị tộc đang ngồi ở bàn đối diện, hơn nữa cũng không phải là người của tộc Rebet, người lên tiếng nói chuyện là một Người đầu trâu.

Cùng là Người đầu trâu nhưng mà rõ ràng hắn không hề giống với tộc Chao, Hàn Sâm không biết hắn là chủng tộc gì nhưng tên đầu trâu này hắn đã từng gặp rồi.

Lần trước lúc ở đại điển Nguyệt Thần, người đầu trâu này đã ở cùng với con trai Cao Cơ của Kim Ngọc Vương, là một trong hai Bá Tước duy nhất ở trong đại điển Nguyệt Thần lần đó.

Hàn Sâm quan sát bọn họ, không nói gì hết, bọn họ và hắn đều là ngoại tộc ở Nguyệt Chi Hiệp, chỉ phụ thuộc vào tộc Rebet mà thôi.

“Ta còn tưởng rằng đệ tử của Nữ Hoàng bệ hạ sẽ có đãi ngộ đặc biệt gì đó chứ, thì ra cũng giống như bọn ta, chỉ là người ngoài mà thôi, không có tư cách để vào Nguyệt Hạ Viện, cũng không thể tham gia hội nghị giao lưu, chỉ được quan sát ở bên ngoài.”

“Dù có cho hắn tham gia hội nghị giao lưu thì sao chứ? Hắn giao lưu cái gì với người ta được”

“Cũng không thể nói như vậy được, có thể trao đổi về vấn đề về vận may gì đó mà.”

Người thanh niên bên bàn của người đầu trâu chẳng hề kiêng nể gì hết, lúc nói không thèm hạ giọng, cố ý để cho bọn Hàn Sâm nghe được.

Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn không biết đám người đầu trâu kia có ý gì. Theo lẽ bình thường, bọn họ đều được coi là người ngoài ở đây, đáng ra phải coi nhau như đồng minh mới phải chứ, tại sao đám người kia lại bài xích hắn, còn cố ý gây sự với hắn nữa.

Hàn Sâm lười phản ứng lại bọn họ, chỉ coi như không nghe thấy họ nói cái gì, nói chuyện phiếm với bọn Cố Khuynh Thành.

Đám người Người đầu trâu thấy bọn họ không đáp lại cũng thấy mất hứng nên không nói thêm nữa.

Một lát sau, Tịnh Hải Vương và Nguyệt Luân Vương dắt tay nhau bước vào, tuyên bố bắt đầu hội nghị giao lưu.

“Ở xa tới là khách, xin mời Phật tử Phật nữ quý tộc bước lên phía trước sân khấu.” Nguyệt Luân Vương khẽ cười nói.

“A di đà Phật, vậy thì chúng ta xin phép lên trước.” Ánh mắt của Tịnh Hải Vương rơi lên trên người Vô Hoa, dường như không hề bận tâm nói: “Vô Hoa, ngươi lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm tu hành với chư vị bạn hữu đi.”

“Vâng, Vương thượng.” Vô Hoa đứng dậy, hành lễ với Tịnh Hải Vương và Nguyệt Luân Vương trước, lúc này mới bước lên sân khấu, sau đó hắn nói với nhân viên công tác ở hiện trường: “Nhờ ngươi hỗ trợ chuẩn bị một khối đá thử vàng.”

Cái gọi là đá thử vàng thật ra chình là một bài kiểm tra lực lượng khoáng thạch, độ bền của loại khoáng thạch này cực kỳ cao, tác động lực lên trên sẽ không thể đập nát được đá thử vàng mà chỉ đánh lõm tảng đá xuống, bình thường nó hay được sử dụng ở trong các bài kiểm tra lực phá hoại của thuật gen.

“Trận đầu tiên đã để cho Phật tử Vô Hoa ra sân, xem ra Phật tộc muốn cho chúng ta một đòn phủ đầu rồi đây.” Đỗ Lệ Xá bĩu môi nói.

Hết chương 1899.

Chương 1900. Niêm Hoa Chỉ

Nhân viên công tác chuyển một khối đá thử vàng lên trên sân khấu, tất cả mọi người đều nhìn Vô Hoa, để xem hắn đang chuẩn bị biểu diễn thuật gen gì.

Dáng vẻ của Vô Hoa trông rất thanh thoát, dù để đầu trọc nhưng lại có vẻ càng thanh tú hơn, hắn quay xuống dưới sân khấu thi lễ rồi nói: “Tại hạ biểu diễn cho mọi người thuật gen tên là “Niêm Hoa Chỉ””

Vô Hoa vừa nói dứt lời thì rất nhiều vương công quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp đều hơi ngạc nhiên.

“Niêm Hoa Chỉ” vô cùng nổi tiếng nhưng mà danh tiếng của nó đến từ việc môn chỉ pháp này vô cùng thông dụng ở trong Phật tộc, gần như tất cả Phật tộc đều biết sử dụng.

Mà mục đích của hội nghị giao lưu là thay cũ đổi mới, vậy mà Vô Hoa lại biểu diễn một món hàng phổ biến như Niêm Hoa Chỉ, không tránh khỏi làm cho người ta có chút thất vọng.

“Phật tử Vô Hoa này, mặc dù Niêm Hoa Chỉ của Phật tộc rất lợi hại nhưng mà chúng ta cũng đã từng xem qua rất nhiều lần rồi, hình như không cần biểu diễn nữa nhỉ?” Không biết có người nào đó lên tiếng ở dưới sân khấu, lập tức dậy lên một tràng những tiếng đồng ý.

Vô Hoa khẽ mỉm cười, hắn nói với vẻ không vội không gấp: “Mục đích của hội nghị giao lưu là thay cũ đổi mới, Vô Hoa ngu dốt không tự nghĩ ra được năng lực nào mới, vậy nên đành phải bỏ ra chút công phu, làm một thay đổi nho nhỏ dựa trên nền tảng của Niêm Hoa Chỉ, có thể lấy được tiếng cười của chư vị thì Vô Hoa cũng đã hài lòng rồi.”

Nghe thấy Vô Hoa nói như vậy, tất cả mọi người cũng đều cảm thấy tò mò, có người kêu lên: “Vậy thì ngươi biểu diễn Niêm Hoa Chỉ nhanh lên chút đi, để bọn ta xem có gì khác biệt.”

“A di đà Phật.” Vô Hoa niệm một tiếng Phật hiệu rồi đi tới phía trước đá thử vàng, cũng không nhìn thấy có uy thế gì phát ra trên người hắn, đưa ngón cái tay phải ra, ngón tay đặt lên trên vách đá của đá thử vàng.

Các vương công quý tộc bên trong và bên ngoài tràng đều đang duõi dài cả cổ, muốn nhìn xem rốt cuộc Niêm Hoa Chỉ của Vô Hoa có bao nhiêu uy lực.

Nhưng một ngón tay này của Vô Hoa chỉ giống như tiến vào một tấc mà thôi, cho dù là một Nam Tước bình thường cũng có thể làm được trình độ như thế này.

Trong lúc mọi người đang nghi ngờ khó hiểu thì lại nhìn thấy ngón tay của Vô Hoa dịch chuyển ở trên khối đá thử vàng, lập tức viết một chữ lên trên đó.

Lúc này mọi người mới hiểu được, thì ra cái mà Vô Hoa muốn biểu diễn cũng không phải là sức tàn phá, mà hắn muốn dùng Niêm Hoa Chỉ để viết chữ.

Nhưng mà bọn họ vẫn không hiểu rõ lắm, chữ viết có đẹp hơn nữa thì có liên quan gì tới uy lực của Niêm Hoa Chỉ chứ? Dùng lực ngón tay phá đá thì Nam Tước cũng có thể làm được, không cần kỹ xảo cao siêu gì cả.

Khi Vô Hoa vừa viết ra một chữ thì khí thể cả người hắn cũng đột ngột thay đổi, chỉ thấy được trên người hắn toát ra khí thế mãnh liệt, giống như Bất Động Minh Vương đứng giữa gió táp hoa bay vậy.

Ngón tay vạch xuống cho người ta cảm giác như bách hoa lụi tàn, lại như lá khô rơi rụng.

“Nhất diệp hoa khai nhất giới diệt…” Từng chữ từng chữ được vạch ra dưới ngón tay Vô Hoa, Niêm Hoa Chỉ lẽ ra là một thuật gen phóng khoáng linh động, nhưng khi Vô Hoa sử dụng lại khiến cho mọi người cảm thấy dường như đang đứng giữa khung cảnh tiêu điều bách hoa lụi tàn, lá rụng đìu hiu vô biên vô tận, làm người ta sinh lòng sợ hãi tâm như tro tàn, khác biệt hoàn toàn với Niêm Hoa Chỉ từng thấy trước đây.

Sắc mặt của những thanh niên có sức mạnh ý chí kém hơn một chút đã chuyển thành trắng bệch, giống như chính mình đã trở thành một lão già gần đất xa trời, hoặc là một đóa hoa sắp tàn úa, có một thứ cảm giác đáng sợ đang đi gần đến cái chết.

Cho dù là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện thì sắc mặt cũng hơi khó coi.

“Ý cảnh thật lợi hại, hắn còn trẻ mà sao lại có ý cảnh đáng sợ như vậy được?” Sắc mặt của Đỗ Lệ Xá xám xịt hỏi.

Hắc Cương lạnh lùng nói: “Phật tộc có phương pháp khai trí, Phật tử Vô Hoa đó chắc chắn đã được vương giả khai trí, nếu như ta đoán không lầm thì vương giả khai trí cho hắn có lẽ là Khô Vinh Phật Vương.”

Con gái cả Rebecca của Nguyệt Luân Vương nói: “Đúng vậy, tính toán thời gian thì Khô Vinh Phật Vương đã quay đời cách đây hai năm, khi đó có lẽ Vô Hoa đã có thể tiếp nhận khai trí. Hơn nữa thứ mà Khô Vinh Phật Vương am hiểu nhất chính là thuật Khô Vinh, ý cảnh của Niêm Hoa Chỉ này được khắc sâu hàm ý Khô Vinh, hẳn là được truyền lại từ Khô Vinh Phật Vương, không còn nghi ngờ gì nữa.”

“Hai năm có thể lĩnh ngộ được ý chí và kinh nghiệm của Khô Vinh Phật Vương để lại đến mức độ như vậy, bản thân Vô Hoa này cũng thật là lợi hại.” Hắc Cương nói.

Rebecca khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hẳn lên.

“Chị ơi, thế này chẳng phải hắn đang ăn gian hay sao? Hắn có ý chí và kinh nghiệm của Khô Vinh Phật Vương nhưng chúng ta lại không có, ai có thể có được ý cảnh như vậy ở độ tuổi và tước vị như hắn chứ?” Đỗ Lệ Xá tỏ vẻ không cam lòng nói.

“Tịnh Hải Vương để cho Phật tử Vô Hoa lên sân khấu đầu tiên, chỉ e là cũng không muốn để cho người ta so sánh với hắn, chúng ta cũng không am hiểu về những thứ này, sợ rằng trận này chỉ có thể nhượng bộ thôi.” Rebecca bình tĩnh nói.

Lúc này Vô Hoa đã viết chữ xong, hắn lùi về sau rồi đứng đó một cách thản nhiên, ý cảnh tiêu điều làm cho người ta có cảm giác đáng sợ trên người hắn cũng đã biến mất.

Nhưng vương công quý tộc đang quan sát ở bên trong và bên ngoài hội trường mới tỉnh ngộ lại từ bên trong ý cảnh đó, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa khắp người, nhìn những con chữ trên hòn đá thử vàng kia vẫn còn khiến cho lòng người sợ hãi, dường như cảm nhận được có khí tức tàn lụi lan tràn bên trên.

“Ý cảnh chỉ pháp thật là lợi hại, ý cảnh như vậy ta chỉ từng thấy trên một vài cường giả cấp Vương thôi, Phật tử Vô Hoa còn trẻ mà lại có được ý cảnh mạnh mẽ như vậy, đúng là khó tin mà.”

“Cái này thì có gì kỳ lạ chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết Phật tộc có phương pháp khai trí sao, Phật vương có thể truyền thụ lại ý chí và kinh nghiệm của bọn họ cho hậu bối, có lẽ Phật tử Vô Hoa đã từng được Phật vương khai trí nên mới có được ý cảnh như vậy.”

“Phương pháp khai trí của Phật tộc lợi hại thật đấy, cứ như là hack gian lận vậy, còn trẻ thế mà đã có ý cảnh như vậy, mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta nhỉ?”

“Mỗi thượng tộc đều có thế mạnh riêng, tộc Rebet chúng ta cũng có lợi thế của chính mình, không cần phải tự ti.”

“Mặc dù nói như vậy, nhưng trận này chắc chẳng có ai trong tộc ta có thể bước tới kiểm chứng Phật tử Vô Hoa rồi, Tử Tước bình thường làm gì có ý cảnh kinh khủng như vậy chứ. Đừng nói là Tử Tước, cho dù là Bá Tước hay Hầu Tước thì cũng khó mà có được ý cảnh như vậy.”

“Người ở xa tới là khách, nhường bọn một trận cũng có sao đâu.”

Nhóm vương công quý tộc bàn tán xôn xao, bọn họ vô cùng hâm mộ thuật khai trí của Phật tộc.

Phật tử Vô Hoa cúi đầu rũ tai, đứng chờ trên sân khấu.

Bình thường vào lúc này cần phải có một đệ tử của tộc Rebet đi lên thể hiện thuật gen tương tự, kiểm chứng lẫn nhau với Phật tử Vô Hoa, đạt tới mục đích giao lưu cùng tiến bộ

Nhưng mà ý cảnh Niêm Hoa Chỉ này của Phật tử Vô Hoa thật sự quá lợi hại, trong số các đệ tử của Nguyệt Hạ Viện vốn không thể tìm ra được ai địch nổi, miễn cưỡng bước cũng chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.

Đỗ Lệ Xá cùng với một đám tinh anh hậu bối của tộc Rebet ngươi nhìn †a, ta nhìn ngươi, thấy cũng không có ai đi ra thì trong lòng bọn họ đều thầm than thở một tiếng, họ cũng biết ở phương diện này tộc Rebet thật sự không bằng Phật tộc.

“Mấy chữ kia đẹp vậy à? Sao ta cứ thấy chữ Hàn Sâm viết còn đẹp hơn hắn nhỉ.” Thanh Ly nhìn chữ viết trên đá thử vàng lẩm bẩm.

Hết chương 1900.

Chương 1901. Phật tộc được triệu hồi

“Thanh Ly, ngươi nói cái gì vậy?” Đỗ Lệ Xá đứng ở bên cạnh Thanh Ly không nghe rõ, nàng nhìn Thanh Ly hỏi.

“Ta cảm thấy chữ viết của Phật tử Vô Hoa này còn không đẹp bằng của Hàn Sâm” Thanh Ly trả lời.

Câu nói đó của Thanh Ly đã bị những đệ tử Nguyệt Hạ Viện nghe được nhưng họ chỉ cho là Thanh Ly nói chữ của Hàn Sâm đẹp, một đệ tử của Nguyệt Hạ Viện nói: “Thanh Ly, chiêu Niêm Hoa Chỉ này của Vô Hoa không chỉ đơn giản là chữ đẹp đâu, chủ yếu là ý cảnh lợi hại ở trong đó, chữ có đẹp hay không cũng chẳng phải là điều quan trọng.”

Thanh Ly đáp lại: “Ta cũng đang nói đến ý cảnh, ý cảnh trong chữ của Phật tử Vô Hoa ta cảm thấy không lợi hại bằng ý cảnh trong chữ của Hàn Sâm”

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều không tin lắm, ngoại trừ Hắc Cương thì trong số bọn họ không có ai biết Hàn Sâm có đao ý khủng khiếp như thế nào.

Rebecca nhìn Thanh Ly rồi hỏi: “Thanh Ly, ngươi nhìn thấy chữ của Hàn Sâm lúc nào? Trong chữ viết của hắn có ý cảnh gì?”

“Ta mới nhìn thấy mấy ngày trước, ý cảnh trong chữ viết của hắn chính là ý cảnh Nha Đao.” Thanh Ly nói.

Rebecca nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: “Chỉ sợ không có khả năng lắm, Hàn Sâm mới luyện Nha Đao được bao lâu chứ? Hơn nữa hắn vẫn chỉ là một Nam Tước, đừng nói đến việc bây giờ hắn khó có khả năng ngưng tụ được đao ý, mà cho dù có thể ngưng tụ được đao ý thì cũng không sánh bằng ý cảnh Niêm Hoa Chỉ của Vô Hoa được, dù sao dưới tình huống ý chí và kinh nghiệm cấp Vương thì mới có thể tiến hóa thành ý cảnh, Hàn Sâm cũng không phải là Phật tộc, làm sao một Nam Tước có thể có được đao ý như vậy chứ?”

“Nói vậy cũng đúng, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ý cảnh khắc trong chữ của Hàn Sâm cao hơn so với Vô Hoa.” Dù thế nào thì tu vi của Thanh Ly vẫn còn thấp, nàng cũng chỉ có cảm giác như vậy thôi chứ không dám khẳng định chắc chắn.

Bọn người Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành cũng đều đã nhìn thấy chữ viết của Vô Hoa, Cố Khuynh Thành có hơi ngạc nhiên nói: “Ý cảnh của tiểu hòa thượng này cũng không tệ lắm nhỉ.”

Lời nói này của Cố Khuynh Thành vô cùng tự nhiên, dưới cái nhìn của nàng thì ý cảnh của Vô Hoa cũng chỉ có thể coi là không tệ mà thôi.

Chỉ nói về lực lượng đơn thuần thì sinh vật bên trong Tí Hộ Sở kém hơn đại vũ trụ gen rất nhiều, nhưng nếu bàn về ý cảnh và sự hiểu biết đối với võ đạo thì Tí Hộ Sở và đại vũ trụ gen lại không có sự chênh lệch.

Trình độ kiếm thuật của Cố Khuynh Thành là cao nhất ở bên trong Tí Hộ Sở, kiếm ý cũng ở mức độ cao cấp nhất, năng lực của nàng ở trong đại vũ trụ gen không mạnh nhưng đối với phương diện hiểu biết về kiếm thuật và kiếm ý thì tuyệt đối không thua kém cấp Vương, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Phần lớn sinh vật xuất thân từ Tí Hộ Sở cũng đều như vậy. Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ, ví dụ như Vương Vũ Hàng, hiểu biết của hắn đối với võ đạo cũng không phải đặc biệt mạnh nhưng so với những Tử Tước Bá Tước khác thì lại mạnh hơn rất nhiều.

“Cũng không tệ lắm sao? Khẩu khí của ngươi đúng là lớn thật, ý cảnh của Vô Hoa cũng chỉ là không tệ lắm, vậy thì cái gì mới được xem là tốt chứ?” Người đầu trâu ở bàn đối diện oang oang hỏi.

Đương nhiên Cố Khuynh Thành không có hứng thú tranh luận về võ đạo với một tên đầu trâu, thậm chí còn không thèm để ý đến hắn.

Hàn Sâm nhìn màn biểu diễn của Vô Hoa thì trong lòng cũng hơi ngẩn ngơ.

Lúc hắn đọc “Vô Lượng Kinh” cũng đã cảm thấy thuật gen của Phật tộc hơi kì lạ. Hôm nay nhìn thấy màn biểu diễn của Vô Hoa, hắn đã biết †ại sao bản thân mình lại có cảm giác kỳ lạ rồi.

Tính từ Phật Vương cho đến Vô Hoa, mặc dù sức mạnh mà bọn họ sử dụng không giống nhau lắm, nhưng mà loại cảm giác này Hàn Sâm lại thấy thật quen thuộc, làm cho hắn nghĩ tới một kẻ vô cùng đáng sợ.

Hàn Sâm đặt ý niệm của mình chìm vào trong hồn hải, giữa hư không có một tòa tháp cổ lơ lửng đứng đó, bức hoàng trên tháp có viết hai chữ “Thiên Mệnh”.

Ý thức chìm vào bên trong tháp Thiên Mệnh, hắn nhìn thấy người mặc áo giáp và Cổ Ma bị nhốt lại trên đỉnh của tòa tháp Thiên Mệnh.

Kể từ khi Cổ Ma bị Hàn Sâm bắt vào tháp Thiên Mệnh, người mặc áo giáp hận không thể lột da rút gân Cổ Ma mà ăn thịt, tiếc là bọn họ bị nhốt riêng ra, cho nên người mặc áo giáp không thể gặp được Cổ Ma, chỉ đành suốt ngày gào thét chửi bới Cổ Ma.

Cổ Ma đã bị nhốt lâu như vậy rồi mà chẳng tỏ ra lo lắng chút nào, mỗi ngày đều khoanh chân ngồi thiền giống như lão tăng đang nhập định, hoàn toàn không thèm để ý tới tiếng gào thét la mắng của người mặc áo giáp.

Ban đầu Hàn Sâm vẫn còn thường xuyên quan sát Cổ Ma, sau đó lại phát hiện tên này đúng là như đang ngồi tử thiền thật, bao nhiêu năm như vậy mà cũng không hề nhúc nhích, sau đó dần dần hắn cũng ít chú ý tới hơn.

Hôm nay nhìn thấy màn biểu diễn của Vô Hoa, cuối cùng Hàn Sâm cũng nghĩ ra tại sao lại có cảm giác kỳ lạ này rồi, bởi vì cảm giác mà những người Phật tộc kia mang đến cho Hàn Sâm lại vô cùng giống với Cổ Ma.

“Chẳng lẽ trong thân thể của Cổ Ma có gen Phật tộc sao?” Hàn Sâm âm thầm suy đoán.

Dường như Cổ Ma cảm nhận được cái gì đó, hắn mở mắt nhìn về phía Hàn Sâm, bị nhốt nhiều năm như vậy rồi mà ánh mắt của hắn vẫn †rong veo như cũ, giống như dòng suối trong trẻo không nhiễm chút bụi bặm nào vậy.

Nhưng nếu nhìn lâu sẽ phát hiện ra dường như dòng suối trong suốt dường như không có đáy, sâu hun hút tựa như vực thẳm nơi đáy biển.

“Ngươi muốn biết cái gì?” Cổ Ma đột ngột mở miệng hỏi.

Hàn Sâm có hơi giật mình, trong lòng đầy ngạc nhiên: “Tên Cổ Ma này bị nhốt ở trong tháp Thiên Mệnh mà vẫn có thể cảm nhận được ta đang nhìn trộm hắn, đúng thật là một kẻ đáng sợ.”

Hàn Sâm cũng không có ý định né tránh, ý niệm của hắn biến thành âm thanh vang vọng bên trong tháp Thiên Mệnh: “Cổ Ma, ngươi cũng biết Phật tộc?”

“Biết.” Cổ Ma đáp.

Trong lòng Hàn Sâm lại càng ngạc nhiên hơn, bởi vì hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi, Cổ Ma chỉ vừa mới thăng cấp đến Liên Minh thì đã bị hắn bắt vào tháp Thiên Mệnh, vốn dĩ không thể đến đại vũ trụ gen được, làm sao hắn biết đến sự tồn tại của Phật tộc chứ.

“Ngươi biết những gì về Phật tộc?” Hàn Sâm tiếp tục hỏi.

Cổ Ma nhoẻn miệng cười: “Năm đó ta triệu hồi Thần Minh giáng lâm, vị

Thần được triệu hồi tới tự xưng là Phật tộc.”

Lần này Hàn Sâm thật sự giật mình, cho tới hôm nay hắn mới biết được người mà đám Cổ Ma triệu hồi lại là một Phật tộc, nói cách khác thì kẻ A Tu La đã chém giết cắn nuốt chính là một Phật tộc.

Nhưng mà tại sao Phật tộc của đại vũ trụ gen lại được triệu hồi đến Tí Hộ Sở chứ? Cái này hoàn toàn không thể hiểu nổi, theo lý thuyết thì Phật tộc không thể nào bước vào Tí Hộ Sở được, càng không thể tiến vào Tí Hộ Sở bên dưới Liên Minh.

“Ta đang nói về Phật tộc chứ không phải là Phật giáo đâu.” Hàn Sâm hỏi một câu như xác nhận lại.

“Trời sinh không tóc, trên đỉnh đầu xuất hiện chín nốt ruồi đen như hình sẹo nhẫn, có phải Phật tộc mà ngươi nói đó không?” Cổ Ma hờ hững nói.

Cuối cùng Hàn Sâm đã có thể chắc chắn Cổ Ma thật sự biết đến sự †ồn tại của Phật tộc, cho dù người mà bọn họ triệu hồi có phải Phật tộc thật hay không, nhưng việc Cổ Ma biết Phật tộc chắc chắn sẽ không sai.

“Lúc đầu tại sao ngươi lại triệu hồi vị thần linh kia xuống Tí Hộ Sở thứ tư?” Hàn Sâm lại hỏi.

“Ngươi muốn biết sao? Chỉ cần ngươi trả lại tự do cho ta thì ta sẽ nói cho ngươi tất cả những thứ mà ngươi muốn biết.” Vẻ mặt của Cổ Ma vẫn như cũ, gần như không có một chút thay đổi nào.

“Ngươi không vốn liếng gì để mặc cả với ta hết.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.

“Không trả lại tự do cho ta vậy thì phải hỏi lại rồi” Cổ Ma nói xong thì nhắm khẽ hai mắt lại, hình như lại ngồi thiền rồi.

Hàn Sâm cũng hơi bất đắc dĩ, không phải hắn chưa từng dùng cực hình và cái chết để uy hiếp, nhưng đối với nhân vật như Cổ Ma này vốn chẳng có tác dụng gì cả, lúc hắn dùng hình với Cổ Ma, tên này vẫn ngồi thiền được cơ mà.

Nói về sức mạnh ý chí, Cổ Ma chắc chắn là cấp Ma Vương, dù có vương giả trong đại vũ trụ gen cũng không thể nào so sánh với hắn được.

Hết chương 1901.

Chương 1902. Phía trước đá thử vàng

“Nếu như không có ai ra sân kiểm chứng với Phật tử Vô Hoa, vậy thì trận này đến đây là kết thúc.” Nguyệt Luân Vương đứng dậy nói.

Hắn hiểu rất rõ những đệ tử của Nguyệt Hạ Viện, cũng biết rõ về phương diện này không có người nào ở trong Nguyệt Hạ Viện có thể sánh bằng Vô Hoa, vậy nên hắn cũng không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian, trì hoãn càng lâu thì sẽ chỉ càng làm cho tộc Rebet và Nguyệt Hạ Viện bối rối hơn thôi.

“Nguyệt Luân Vương đại nhân, ta muốn đề cử một người bạn lên sân khấu kiểm chứng cùng với Phật tử Vô Hoa.” Đột nhiên Đỗ Lệ Xá hành lễ với Nguyệt Luân Vương rồi nói.

“Lệ Xá, ngươi làm gì vậy?” Rebecca kéo em gái mình xuống, không biết đột nhiên nàng lại nổi điên gì nữa.

“Lệ Xá, ngươi muốn đề cử vị đệ tử nào của Nguyệt Hạ Viện?” Nguyệt Luân Vương cũng hơi giật mình, Đỗ Lệ Xá là con gái của hắn, nhưng mà hắn không nghĩ ra được Đỗ Lệ Xá muốn đề cử người nào.

“Người ta muốn đề cử cũng không phải là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện, mà là đệ tử của Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ, Hàn Sâm của tinh cầu Nhật Thực.” Đỗ Lệ Xá mỉm cười nói.

Vừa mới nói dứt lời, Hàn Sâm vốn đang ở bên ngoài hóng hớt lập tức ngẩn người, tất cả vương công quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp cũng đều thất thần, không ai ngờ Đỗ Lệ Xá lại đề cử Hàn Sâm.

Thanh Ly cũng trợn tròn mắt, nàng kéo vạt áo của Đỗ Lệ Xá hỏi: “Lệ Xá, ngươi làm gì đấy?”

“Không phải ngươi nói chữ của Hàn Sâm có ý cảnh cao hơn so với Vô Hoa hay sao? Vậy ta đề cử hắn ra sân kiểm chứng với Vô Hoa, nếu như hắn có thể thắng được Vô Hoa, coi như giành vinh quang về cho tộc Rebet ta rồi” Đỗ Lệ Xá nói.

“Nhưng mà đó chỉ là cảm giác của bản thân ta, ta cũng không chắc chắn có phải chữ của Hàn Sâm thật sự tốt hơn của Vô Hoa hay không.” Thanh Ly vội kêu lên.

Đỗ Lệ Xá cười thần bí: “Cho dù Hàn Sâm thua cũng không sao, hắn cũng không phải là người của tộc Rebet hay đệ tử của Nguyệt Hạ Viện, nếu hắn có thua cũng không ném lên người của chúng ta được.”

Thanh Ly bó tay rồi, nàng trợn mắt hung dữ nhìn Lệ Xá: “Nhưng nếu hắn thua thì chẳng phải sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Nữ Hoàng bệ hạ hay sao, lại càng tệ hơn việc chúng ta bị mất mặt.”

Đỗ Lệ Xá còn muốn nói gì đó thì Nguyệt Luân Vương ở trên sân khấu đã nhíu mày nói: “Hàn Sâm không có trong danh sách của hội nghị giao lưu…”

“Nguyệt Luân Vương đại nhân, tại hạ đã nghe danh đệ tử của Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ từ lâu, nếu có thể lên kiểm chứng lẫn nhau thì †ại hạ cầu còn không được ấy chứ.” Phật tử Vô Hoa hành lễ với Nguyệt Luân Vương rồi nói.

Từ lần trước sau khi quay về, Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa vẫn còn đang bàn bạc xem làm thế nào để thăm dò được lai lịch của Hàn Sâm, cách tốt nhất chính là ép Hàn Sâm lên sân khấu và kiểm chứng bọn họ trong một cuộc so tài.

Lúc nghe thấy Đỗ Lệ Xá đề cử Hàn Sâm, ánh mắt của Phật nữ Bất Ngữ và Phật tử Vô Hoa đều sáng bừng lên, làm sao chịu bỏ qua cơ hội này chứ, không cần đợi Phật nữ Bất Ngữ ra hiệu thì Vô Hoa Phật tử cũng đã chủ động lên tiếng thỉnh cầu rồi.

Người trong cuộc như Vô Hoa cũng đã lên tiếng, vậy thì Nguyệt Luân Vương đành phải mở miệng hỏi: “Hàn Sâm có ở đây không?”

“Đệ tử ở đây.” Hàn Sâm vội vàng đứng bật dậy, hành lễ với Nguyệt Luân Vương rồi nói.

“Ngươi có đồng ý lên sân khấu kiểm chứng cùng với Phật tử Vô Hoa không?” Nguyệt Luân Vương lại hỏi tiếp.

“Đệ tử bằng lòng.” Hàn Sâm gật đầu trả lời, vừa mới dứt lời thì cả trong lẫn ngoài hội trường đều trở nên xôn xao.

Isa đang ở tinh cầu Đao Phong phía xa nghe thấy Hàn Sâm đồng ý lên sân khấu kiểm chứng cùng với Phật tử Vô Hoa thì im lặng một lúc lâu.

Hàn Sâm cho rằng Isa bảo hắn tới chính là để cho hắn ra sân kiểm chứng, tất cả mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi cho nên hắn mới đồng ý dứt khoát như vậy, định sẽ không ngừng cố gắng thể hiện thật tốt để cho Isa càng thêm coi trọng người đệ tử này, tương lai có thể cung cấp cho hắn nhiều tài nguyên hơn nữa.

Thực tế thì quả thật Isa cũng muốn để cho Hàn Sâm ra sân giành lấy vinh quang về cho nàng, nhưng ý cảnh Niêm Hoa Chỉ của Vô Hoa rất khó tìm được sinh vật dưới cấp Vương nào có thể địch nổi, lúc này Hàn Sâm ra sân lại không phải là mong muốn của Isa.

“Đã như vậy thì ngươi hãy lên sân khấu kiểm chứng cùng với Phật tử Vô Hoa đi.” Nguyệt Luân Vương cứ cho rằng Đỗ Lệ Xá cố ý làm khó Hàn Sâm, vậy nên hắn mới phải hỏi Hàn Sâm xem có đồng ý hay không trước đã, thuận lợi cho Hàn Sâm một lối thoát.

Nhưng ai mà biết được Hàn Sâm lại thật sự đồng ý lên sân khấu, làm cho Nguyệt Luân Vương cũng thấy hơi giật mình.

Hàn Sâm bước lên sân khấu giao lưu rồi đi tới phía trước đá thử vàng.

“A di đà Phật, Hàn cư sĩ, chúng ta lại gặp nhau rồi, có thể kiểm chứng thuật gen cùng với Hàn cư sĩ là vinh hạnh của Vô Hoa.” Vô Hoa vuốt cằm nói.

“Phật tử khách sáo rồi.” Hàn Sâm thản nhiên nói một câu, sau đó hắn bước về phía đá thử vàng, hắn lười phải nói nhiều lời với Vô Hoa.

Ánh mắt Phật nữ Bất Ngữ nhìn về phía Hàn Sâm, nàng muốn biết Hàn Sâm sẽ dùng phương thức như thế nào để kiểm chứng cùng với Vô Hoa, nếu như nói ý cảnh của Hàn Sâm mạnh hơn so với Vô Hoa thì đương nhiên Phật nữ Bất Ngữ không tin.

Nhưng mà cho dù như thế nào thì đây cũng là một cơ hội tốt để quan sát Hàn Sâm, thế nên Phật nữ Bất Ngữ dõi theo một cách vô cùng chăm chú, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ một chỉ tiết nào.

Ngược lại có rất nhiều vương công quý tộc của Nguyệt Chi Hiệp có chút bất mãn với việc Hàn Sâm bước lên sân khấu giao lưu.

“Một Nam Tước như hắn đi lên kiểm chứng với Vô Hoa, nghĩ bằng mông cũng biết kết quả thế nào rồi, còn cần phải so đấu hả?”

“Đúng vậy, hắn cũng không phải là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện, vậy mà lại đề cử hắn lên sân khấu, không biết Đỗ Lệ Xá có ý gì nữa, là cố ý làm cho Hàn Sâm mất mặt sao?”

“Hàn Sâm cũng thật là, không được chính không được, lúc Nguyệt Luân Vương đại nhân hỏi hắn thì cứ trả lời không lên sân khấu là được rồi, dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với việc lên đó rồi bị mất mặt.”

“Thì chẳng thế, cũng không biết hắn nghĩ thế nào nữa, một Nam Tước như hắn mà có thể so sánh được với ý cảnh ý chí Phật Vương của Vô Hoa hay sao chứ? Rõ ràng là đi lên cho người ta vả mặt mà.”

“Người ta hếch mặt lên trời luôn rồi, trước thì được đao khí cấp Vương, sau lại luyện thành Nha Đao, đúng là tự tin dào dạt, không biết mình họ gì nữa.”

“Vậy mà cũng dám lên, dũng khí cũng đáng khen ngợi đấy nhưng mà ngu ngốc quá đi.”

“Lần này là quá mất mặt rồi, không sợ hàng không tốt, chỉ sợ bị so sánh, Hàn Sâm đi lên kiểm chứng với Vô Hoa, đó chính là hàng nhái gặp phải hàng thật rồi, xấu hổ chết mất.”

“Hắn có thể lên thì ta nghĩ mình cũng lên được đấy chứ, ít ra ta còn là một Tử Tước đó.”

“Ta còn là Bá Tước này, có được cái quái gì đâu, mới vừa chạm đến biên giới của ý cảnh, vẫn còn kém xa vạn dặm so với Phật tử Vô Hoa.”

Rebecca nhíu mày trách móc Đỗ Lệ Xá: “Ngươi cũng hồ đồ quá, mặc dù Hàn Sâm không phải là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện nhưng chỉ cần hắn xuất chiến đã là thay mặt cho tộc Rebet chúng ta rồi, đến lúc đó thua quá thảm hại thì chúng ta cũng sẽ mất mặt thôi.”

Đỗ Lệ Xá lè lưỡi nói: “Cái này không thể trách ta được, là chính bản thân hắn đồng ý bước lên mà, không được thì cứ nói không được đi nha, là chính bản thân hắn muốn thể hiện, tại sao có thể trách ta được chứ”

Thanh Ly suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hàn Sâm đồng ý bước lên thì chứng tỏ là hắn có lòng tin chiến thắng được Vô Hoa chứ nhỉ? Có lẽ ý cảnh ở trong chữ viết của hắn thật sự mạnh hơn Vô Hoa cũng không chừng.”

“Không thể nào!” Rebecca và Đỗ Lệ Xá đồng thanh nói, đương nhiên bọn họ sẽ không tin Hàn Sâm có thể mở ra được ý cảnh còn cao hơn so với Vô Hoa.

Đỗ Lệ Xá đề cử Hàn Sâm cũng chỉ là giỡn chơi thôi, không nghĩ rằng Hàn Sâm thật sự có thể thắng được Vô Hoa.

Đừng nói là Rebecca và Đỗ Lệ Xá không tin, gần như tất cả vương công quý tộc của tộc Rebet cũng đều không tin, trong đó còn bao gồm cả sự tồn tại như của Nguyệt Luân Vương và Isa nữa.

Bản thân Hàn Sâm lại không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng hắn đã có dự định trước, hắn chậm rãi đi tới phía trước đá thử vàng, nhìn thoáng qua chữ viết của Vô Hoa ở trên đó, sau đó vươn một ngón tay ra viết lên một mặt khác của đá thử vàng.

Hết chương 1902.

Chương 1903. Phật Đà Niêm Hoa

Hàn Sâm đứng ở phía trước đá thử vàng, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Ý cảnh Niêm Hoa Chỉ của Vô Hoa tuy kém hơn vương giả chân chính nhưng so với quý tộc trẻ tuổi bình thường thì lại mạnh hơn rất nhiều.

Đương nhiên đao ý Nha Đao mạnh hơn của Vô Hoa rất nhiều nhưng Hàn Sâm không thể dùng ra được, nếu viết ra toàn bộ đao ý Nha Đao thì sẽ dễ dàng để thắng được Vô Hoa nhưng Isa không nghi ngờ hắn mới lạ.

Không cần đến đao ý Nha Đao thì kiếm ý của Hàn Sâm cũng không hề kém cạnh chút nào, muốn thắng được Vô Hoa cũng rất dễ dàng. Nhưng Isa đã từng nhìn thấy kiếm ý đó, Hàn Sâm viết ra kiếm ý thì thân phận Kim Tệ sẽ lập tức bị bại lộ, Isa lại càng không bỏ qua cho hắn được.

Cũng may trước đó Hàn Sâm đã tính toán trước, trong “Vô Lượng Kinh” có ghi lại Niêm Hoa Chỉ, mặc dù Hàn Sâm chưa từng luyện qua nhưng nhìn chung cũng biết đây là một môn thuật gen gì đó.

Về cơ bản Phật tộc đều có thể dùng Niêm Hoa Chỉ, cũng đủ để nói lên chẳng phải môn thuật gen cao siêu gì cả. Sở dĩ Niêm Hoa Chỉ của Vô Hoa lợi hại là vì có thêm ý cảnh Khô Vinh.

“Cổ Ma, như lời chúng ta vừa mới nói, bây giờ hãy để cho ta nhìn thấy thành ý và năng lực của ngươi đi.” Ý niệm của Hàn Sâm chìm vào trong tháp Thiên Mệnh nói với Cổ Ma.

Cổ Ma khẽ mỉm cười bình tĩnh nói: “Như ngươi mong muốn.”

Dứt lời, Cổ Ma cũng không đứng dậy mà vẫn ngồi khoanh chân ở đó, chỉ vươn một ngón tay viết lên hư không

Đương nhiên thứ mà ngón tay của Cổ Ma vẽ ra cũng là Niêm Hoa Chỉ của Phật tộc, hơn nữa còn khác biệt so với Niêm Hoa Chỉ mà Vô Hoa đã dung hợp ý cảnh khô vinh vào trong đó. Ngón tay của Cổ Ma đưa ra giống như Phật Đà Niêm Hoa, như thể tất cả vui buồn hợp tan của thế gian đều nằm trên đầu ngón tay của hắn vậy.

Đồng thời khi dấu tay của Cổ Ma được vẽ ra, Hàn Sâm có cảm giác †âm thần tương thông, giống như ý niệm của mình và Cổ Ma hợp lại thành một, có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn, có thể hiểu được những thứ mà hắn hiểu, nói là tâm đầu ý hợp cũng chỉ đến thế.

Gần như đồng bộ cùng với ngón tay của Cổ Ma, Hàn Sâm cũng đưa ngón tay ra đặt lên phía trên đá thử vàng, mọi hành động đều đồng bộ cùng với Cổ Ma.

Nhưng Cổ Ma là bay bổng truyền thần mà Hàn Sâm lại viết trên đá thử vàng.

“Ồ, Niêm Hoa Chỉ à, hình như Hàn Sâm đang dùng Niêm Hoa Chỉ đúng không?”

“Chắc là vậy đấy, làm sao hắn biết Niêm Hoa Chỉ của Phật tộc được?”

“Niêm Hoa Chỉ cũng không phải hiếm lạ gì, cũng chỉ có thể coi là thuật gen đại chúng ở Phật tộc, đã truyền ra ngoài không ít rồi, người ngoài có thể sử dụng Niêm Hoa Chỉ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng vậy mà Hàn Sâm lại muốn bắt chước Vô Hoa dùng Niêm Hoa Chỉ để viết chữ thì hơi sai lầm rồi đó.”

“Nhất hoa nhất diệp nhất thế giới…” Hàn Sâm lại không để ý tới những lời bàn tán bên ngoài mà tiếp tục viết xuống.

Bình Luận (0)
Comment