Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 165 - Chương 1911. Lục Quang

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Dưới tốc độ của Giày Tuyệt Nha Thố, Hàn Sâm cũng chỉ vừa mới chạy xuống dưới ngọn núi lớn thì đột nhiên nghe được một tiếng nổ giống như sét đánh, núi non bốn phía không ngừng rung chuyển, đợi đến khi Hàn Sâm quay đầu lại nhìn ngọn núi kia thì lại phát hiện ở đó không còn gì cả, giống như cho tới bây giờ ngọn núi đó chưa từng tồn tại vậy.

“Rốt cuộc làm sao ngọn núi kia có thể di chuyển được chứ? Sao mà nhanh vậy được? Không phải nói bọn chúng rất chậm hay sao?” Hàn Sâm sợ hãi toát mồ hôi lạnh, may mà hắn chạy rất nhanh, nếu không thì có trời mới biết sẽ bị mang đến nơi nào.

Hắn lấy cuốn sách Tả Phong đưa cho xem thử, thực ra đó chính là một cuốn nhật ký, không viết tên bên ngoài, vừa mới mở ra xem thì nhìn thấy bên trong đều là nội dung viết tay.

“Thuật Thạch Hóa, nghe tên có vẻ bình thường ghê, chắc không phải thuật gen biến lớp da cứng rắn như dá đấy chứ?” Hàn Sâm thầm nghĩ, hắn lập tức lật xem “Thuật Thạch Hóa” một cách cẩn thận.

Sắc mặt của Hàn Sâm dần dần trở nên ngạc nhiên, môn thuật gen này †ên là “Thuật Thạch Hóa”, mặc dù có cái tên rất tầm thường nhưng nội dung của nó lại làm cho Hàn Sâm được mở rộng tầm mắt.

Đây là một môn thuật gen hoàn chỉnh, từ người bình thường cho đến Nam Tước, Tử Tước hay thậm chí là cấp Vương cũng có thể tu luyện được, đều có trình độ tương ứng với từng cấp bậc.

Tu luyện Thuật Thạch Hóa cũng không phải là để cho thân thể trở nên cứng rắn, mà là để cho thân thể càng đến gần hơn với sinh vật đá.

Đương nhiên, từ trước đến nay sinh mệnh của Tinh tộc cũng giống như loài người, không thể nào hoàn toàn biến thành tảng đá được, chỉ có thể nói là trình độ tu luyện “Thuật Thạch Hóa” càng cao thì sinh mệnh sẽ càng đến gần hơn với sinh mệnh của tảng đá.

Nhưng cũng không hoàn toàn giống như vậy, chỉ là tương đối giống ở một phương diện nào đó mà thôi, mà tác dụng chủ yếu nhất của Thuật Thạch Hóa chính là làm cho sau khi thân thể của loài người hoặc là Tinh tộc hóa đá, sẽ có sinh mệnh bất hủ bất diệt gần giống với tảng đá.

Đương nhiên dưới tác dụng của ngoại lực, Thuật Thạch Hóa cũng không thể biến sinh mệnh thành vĩnh hằng thật, nhưng nếu so sánh thì thời gian và năm tháng rất khó để lại dấu vết trên thân thể hóa thạch. Lấy mốc thời gian hàng vạn năm, đối với loài người và Tinh tộc mà nói, lực sát thương cũng tương đương với hủy diệt nhưng đối với sinh mệnh tảng đá mà nói thì cũng không khác gì trong một nháy mắt, không có ảnh hưởng quá lớn.

Hàn Sâm xem qua một chút, làm sao có thể luyện “Thuật Thạch Hóa” đến cấp Vương thì cũng đã rất gần với sinh mệnh tảng đá, về cơ bản thời gian hàng vạn năm cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể, sự già yếu sẽ chậm đi ở trạng thái hóa đá.

Nhưng mà Thuật Thạch Hóa cũng có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là lúc sử dụng Thuật Thạch Hóa, thân thể sẽ thực sự hóa đá, giống như là một hòn đá không thể nào nhúc nhích được, ngoại trừ vẫn còn ý thức, trình độ tu luyện càng cao thì thân thể lại càng giống tảng đá hơn.

“Thoạt nhìn thì có vẻ trâu bò đấy nhưng hình như cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ là biến thành tảng đá thôi, tảng đá cũng không phải quá cứng rắn, hơn nữa còn không thể động đậy, tên kia nghiên cứu ra một môn thuật gen như vậy rốt cuộc có tác dụng gì chứ?” Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Một lúc lâu, Hàn Sâm mới nghĩ đến chỗ có thể sử dụng Thuật Thạch Hóa: “Không biết sau khi hóa đá có thể tu luyện công pháp hay không, nếu vẫn có thể tu luyện công pháp thì về cơ bản thời gian sẽ chẳng có ảnh hưởng quá lớn với ta, đến lúc đó có thể không ăn không uống mà †u luyện cả trăm vạn năm, thế thì trâu bò quá.”

Hàn Sâm cảm thấy tiềm lực của “Thuật Thạch Hóa” vẫn còn rất lớn, hắn dự định sẽ bắt tay vào tu luyện thử một chút, biết đâu sau này có tác dụng cũng không chừng.

“Thuật Thạch Hóa” chỉ là một môn thuật gen chuyển đổi sức mạnh và gen, cũng không phải thuật gen thúc đẩy sự phát triển của thân thể, vậy nên vẫn cần lấy sức mạnh như của Vật Ngữ Gen làm nền tảng.

Hàn Sâm suy nghĩ một lúc, nếu như đều là thuật gen Tinh tộc, Hàn Sâm sẽ dùng sức mạnh của “Vật Ngữ Gen” để tu luyện “Thuật Thạch Hóa”.

Hắn tìm một hang núi an toàn, rồi thử tu luyện “Thuật Thạch Hóa”, bắt đầu còn đơn giản hơn cả tưởng tượng của Hàn Sâm, chỉ vận chuyển Thuật Thạch Hóa một lần, máu thịt trong thân thể Hàn Sâm đã bắt đầu có xúc cảm của đá, Hàn Sâm biết đó chính là luyện thành công cấp độ thứ nhất của “Thuật Thạch Hóa”.

“Tu luyện dễ dàng hơn so với tưởng tượng.” Hàn Sâm trực tiếp thử cấp độ thứ hai, cũng chính là “Thuật Thạch Hóa” cấp Nam Tước.

Kết quả vẫn rất dễ dàng đã hoàn thành Thuật Thạch Hóa của cấp Nam Tước, Hàn Sâm không ngừng cố gắng tu luyện một mạch, hắn phát hiện dường như “Thuật Thạch Hóa” không hề có một chút khó khăn nào đối với hắn, hầu như chỉ hơn hai ngày thì hắn cũng đã luyện được “Thuật Thạch Hóa” đến cảnh giới cấp Vương cuối cùng.

Còn về phần cảnh giới sau cấp Vương thì Tả Phong cũng không viết ra, bởi vì bản thân hắn cũng chưa tới cảnh giới như vậy, chẳng qua chỉ suy đoán cảnh giới sau cấp Vương có thể thực sự sẽ hóa đá.

Nhưng mà chưa có công pháp tiếp theo thì Hàn Sâm cũng không dám tùy tiện luyện tiếp nữa, ngộ nhỡ đến lúc đó thật sự biến thành tảng đá mà không khôi phục lại được trạng thái loài người thì toi đời rồi.

“Sao lại thế nhỉ? Dựa theo lời trong sách Tả Phong viết, sau khi đạt được cấp bậc tương ứng thì mới có thể tu luyện được Thuật Thạch Hóa của cấp độ đó, sao ta cứ thế tu luyện một mạch hoàn toàn không có trở ngại gì nhỉ, chẳng lẽ có liên quan đến “Vật Ngữ Gen” sao?” Hàn Sâm âm thầm suy đoán trong lòng, nhưng mà hắn cũng không dám khẳng định.

Hàn Sâm thử lại một chút thì phát hiện ra sau khi sử dụng Thuật Thạch Hóa thì sẽ không thể nào tu luyện được những thuật gen khác nữa, bởi vì kết cấu của cơ thể hóa đá xảy ra sự thay đổi rất lớn, những thuật gen trên thân thể loài người sẽ vô dụng, sau khi Hàn Sâm thử nghiệm xong, hắn nhận thấy chỉ có một loại thuật gen là Vật Ngữ Gen mới có thể vận chuyển ở trạng thái hóa đá.

“Thuật gen này quái dị quá, mặc dù đã luyện đến cảnh giới cao như vậy nhưng mà lại không có nhiều cơ hội sử dụng nó.” Hàn Sâm không nhiệt tình lắm đối với Thuật Thạch Hóa, hắn lại bắt đầu tu luyện “Động Huyền Kinh” một lần nữa.

Thời gian hắn vào trong núi đã được khoảng một tháng, Hàn Sâm không chiến đầu thì lại khổ luyện “Động Huyền Kinh”, “Động Huyền kinh” cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng mà vẫn chậm chạp chưa xuất hiện sự biến đổi chất.

Thời gian Xích Hà Địa Tuyền phun trào cũng chỉ còn lại khoảng mười ngày nữa, Hàn Sâm không còn lưu luyến ở lại trong núi nữa, hắn đi về phía Xích Hà Địa Tuyền, võ trang gen Chú Ngữ còn cần Xích Hà Địa Tuyền thăng cấp Tử Tước, đương nhiên hắn không thể bỏ qua được.

Hàn Sâm lại đi tới bên ngoài sơn cốc Hồng Hà một lần nữa, hắn phát hiện có rất nhiều dị chủng đều đang quanh quẩn ở đây, rõ ràng là có ý định với Xích Hà Địa Tuyền sắp phun trào.

Nhưng chúng cũng chỉ dạo quanh bên ngoài sơn cốc chứ không tiến vào bên trong rặng mây đỏ, đều đang chờ đợi Xích Hà Địa Tuyền phun trào.

Hàn Sâm đi lòng vòng xung quanh, hắn phát hiện phần lớn dị chủng ở đây cũng chỉ là cấp Nam Tước và cấp Tử Tước, không hề có cấp bậc cao hơn.

Isa đã từng nói với Hàn Sâm, Xích Hà Địa Tuyền cùng lắm cũng chỉ có tác dụng đối với dị chủng cấp Tử Tước, dị chủng cao cấp hơn nữa nuốt chửng Xích Hà Địa Tuyền cũng sẽ không có tác dụng quá lớn, vậy nên nó không có lực hấp dẫn đối với dị chủng cao cấp.

Hết chương 1910.

Chương 1911. Lục quang

Hàn Sâm đang tìm một nơi để ẩn náu ở gần sơn cốc Hồng Hà, đợi địa †uyền Xích Hà phun trào.

Nhân tiện săn mấy dị chủng cấp Tử Tước làm thức ăn, bổ sung thêm gen Tử Tước.

Cách ngày mà Isa đã ước tính khoảng ba bốn ngày, những dị chủng tập hợp bên ngoài sơn cốc ngày càng đông, những dị chủng cấp thấp không ngừng xông đến. Hàn Sâm áng chừng số lượng dị chủng e rằng đã vượt qua một vạn, trong đấy số lượng dị chủng cấp Tử Tước cũng không ít.

Cũng may là không có dị chủng cấp cao đến đây, nếu không Hàn Sâm thực sự không thể giành lấy địa tuyền Xích Hà.

Có lẽ là bởi vì thèm khát địa tuyền Xích Hà, những dị chủng nóng nảy canh giữ ở ngoài sơn cốc nhưng lại không tấn công nhiều.

Lúc Hàn Sâm đang quan sát những dị chủng đó, đột nhiên nhìn thấy xung quanh đám dị chủng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Liếc mắt qua đó, chỉ thấy đám dị chủng đều đang lùi về sau, tạo ra một khoảng trống, dường như có một thứ gì đó rất lợi hại đang đến.

“Không lẽ là dị chủng cấp cao đến rồi sao?” Hàn Sâm sửng sốt, vội vàng nhìn qua.

Nhưng đám dị chủng bên đó quá đông, rất nhiều dị chủng cao đến vài thước xếp lại gân nhau, che khuất tầm nhìn làm cho Hàn Sâm không nhìn thấy rốt cuộc ở đó có gì.

Hàn Sâm nhìn xung quanh, lại gần hướng vách núi, leo lên vách núi rồi lại nhìn về phía đó.

Chỉ thấy một dị chủng toàn thân màu xanh đen, giống như một con rết, di chủng mỗi chỗ trên cơ thể đều có một con mắt giống như bảo thạch đang từ từ bò trong khoảng trống đó.

Những chỗ nó đi qua, tất cả dị chủng đều rối rít lùi về sau, không có bất kỳ một dị chủng nào dám lại gần trong vòng hai mươi dặm quanh nó.

Dị chủng đó dài hơn mười mét, nhưng bò dưới mặt đất lại không cao, nhìn cũng chỉ khoảng chừng nửa mét, vậy nên vừa nãy Hàn Sâm mới không nhìn thấy nó.

Hàn Sâm tỉ mỉ xem một lúc, phát hiện cấp bậc của dị chủng đó dường như không quá cao, chắc cũng là cấp Tử Tước, nhưng không hiểu vì sao những dị chủng khác lại đều rất sợ nó.

Rất nhanh, dị chủng giống con rết đó đã bò đến trước sơn cốc, không giống với những dị chủng khác, nó bò thẳng vào trong sơn cốc Hồng Hà.

Hàn Sâm nhất thời cả kinh trong lòng, hắn từng nghe Isa nói, mặc dù địa tuyền Xích Hà có lợi cho dị chủng, có thể thúc đẩy quá trình tiến hóa của dị chủng. Nhưng ráng đỏ phát ra lại có hại cho cơ thể của dị chủng, trước khi địa tuyền Xích Hà phun trào, ráng đỏ vẫn sẽ luôn tồn tại, những dị chủng đó sẽ không lại gân mới phải.

Bây giờ dị chủng giống con rết đó lại bò vào trong sơn cốc, không có chút bài xích gì với ráng đỏ, điều này thực sự đã nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm.

“Không được, ta phải tìm cách vào trong để tìm con rết đó mới được, nếu không nó sẽ cứ trông giữ bên cạnh nguồn suối, nước suối phun ra đã bị nó nuốt gọn, ta làm gì còn cơ hội nữa.” Hàn Sâm nhíu mày thầm nghĩ.

Vừa nãy hắn thật không ngờ con rết sẽ bò vào trong, bây giờ muốn vào trong sơn cốc để tìm nó lại không dễ dàng như vậy. Trong sương mù ráng đỏ giơ tay không thấy được năm ngón, muốn tìm được nó chắc chắn không phải chuyện dễ.

“Chuyện đến lúc này cũng chỉ có thể thử thôi, may thay nó chỉ là một dị chủng cấp Tử Tước, không phải mối đe dọa quá lớn cho ta.” Hàn Sâm mặc áo giáp cấp Hầu Tước lên, sau đó lại đeo giày Tuyệt Nha Thố, bay qua đầu của đám dị chủng, chớp mắt đã xông vào trong sơn cốc Hồng Hà.

Giốn như lúc tiến vào lần trước, ráng đỏ che đi cảm giác của Hàn Sâm, ở trong đó không nhìn được xa mà cũng không nghe thấy gì, không khác gì một người mù người điếc.

Hàn Sâm chầm chậm lần mò trong ráng đỏ, hy vọng có thể gặp được dị chủng giống con rết đó.

Sơn cốc thì to như vậy, còn khoảng mấy ngày nữa là đến lúc địa tuyền Xích Hà phun trào, nếu vận khí không tệ thì có thể gặp được con rết đó mới đúng.

Hàn Sâm tiếp tục tăng tốc ở trong ráng đỏ, nhưng cũng không dám chạy quá nhanh, nhỡ đâu va phải thạch bích mà không kịp phản ứng, lại làm cho bản thân bị thương thì thực sự sẽ là một trò cười.

Vì không nhìn thấy nên ban đầu Hàn Sâm chỉ có thể đi dọc theo vách núi vào trong, đến cuối đường thì sẽ dịch ra một khoảng cách nhất định với vách núi rồi quay người đi ra từ bên trong.

Sau khi tìm kiểu trải thảm, đi bảy tám tiếng nhưng vẫn chưa gặp được dị chủng giống con rết đó.

“Cơ thể của dị chủng đó cũng rất lớn, không khó để tìm được nó mới phải, chẳng lẽ do vận khí của ta quá tệ?” Hàn Sâm cảm thấy hơi phiền muộn trong lòng.

Lại đi đến nơi sâu nhất của sơn cốc, lúc Hàn Sâm sờ vào vách núi, đang chuẩn bị quay người bỏ đi, nhưng lại đột nhiên cảm thấy vách núi dưới tay dường như không giống vừa nãy cho lắm.

Bàn tay sờ sang bên cạnh, phát hiện bên cạnh vách núi thế mà trống không, ở đó là một hang động.

Hàn Sâm ỷ vào có áo giáp cấp Hầu Tước bảo vệ trên người, còn có giày Tuyệt Nha Thố trên chân, nên đã trực tiếp vào trong sơn cốc.

Sau khi vào trong sơn cốc, Hàn Sâm lập tức cảm thấy trước mắt sáng lên, những ráng đỏ kỳ quái biến mất ngay trước mắt hắn, nhìn thấy một hang động có hơi đồ sộ.

Ráng đỏ ở cửa hang như lửa, chiếu sáng toàn bộ hang động, nhưng trong hang động lại không có sương mù ráng đỏ, các loại cảm giác đều quay lại trên người Hàn Sâm.

Ánh mắt nhìn về nơi sâu trong hang động, Hàn Sâm lập tức vui vẻ trong lòng, chỉ thấy dị chủng giống con rết khổng lồ đó lại ở trong hang động này.

“Lẽ nào suối nguồn của địa tuyền Xích Hà ở đây? Không đúng, không phải Isa nói, sương mù ráng đỏ ở nơi suối nguồn của địa tuyền Xích Hà phải dày hơn mới phải, tại sao ở đây lại không có tí sương mù ráng đỏ nào cả?” Hàn Sâm thầm nghĩ, nhưng cơ thể vẫn không dừng lại, chuẩn bị xông lên định giải quyết dị chủng giống con rết đó, tránh cho sau này nó sẽ phá đám.

Cảm giác của dị chủng dường như rất nhạy bén, cơ thể Hàn Sâm mới di chuyển một tí, nó đã cảm nhận được, quay người lại một cái, những con mắt giống như bảo thạch trên lưng đều nhìn về phía Hàn Sâm.

Bình Luận (0)
Comment