Ầm!
Gần như cùng lúc đó, những đôi mắt giống như bảo thạch đó sáng rực lên, bắn ra những ánh sáng màu lục kỳ dị.
Bởi vì có quá nhiều ánh sáng, mà trong hang lại khá hẹp, chốc lát đã bị lấp đầy, Hàn Sâm căn bản là không có chỗ để tránh, chỉ có thể mạnh mế tiến lên.
“Cũng may ta đã mặc áo giáp cấp Hầu Tước trên người, con dị chủng này chỉ có thể phát ra ánh sáng, nhưng không thể ngưng tụ ra linh, chắc chắn là dị chủng cấp Tử Tước.” Hàn Sâm thầm nghĩ, rút ra Quỷ Nha đao, trên tay ngưng tụ ra Băng Ngọc thần quang và huyết sắc, chém về phía lục quang.
Những nơi Quỷ Nha đao lướt qua, nhất thời chém đứt lục quang, nhưng những lục quang đó là ánh sáng thật, cảm giác như nó ở khắp mọi nơi, sau khi rơi trên người Hàn Sâm, làm cho cả người Hàn Sâm cũng ánh lên một màu xanh.
Hàn Sâm đột nhiên phát hiện cơ thể của mình thế mà không động đậy được, như bị sức mạnh kỳ lạ nào đó kìm hãm, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi chém, đứng đó không động đậy.
“Chết rồi, ánh sáng của dị chủng này có vấn đề.” Hàn Sâm cả kinh trong lòng, vội vã vận chuyển sức mạnh của mình, muốn phá bỏ phong tỏa của lục quang, hồi phục tự do cho cơ thể.
Sức mạnh của “Băng Cơ Ngọc Cốt” “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” “Động Huyền kinh” và “Vật Ngữ Gen” luân phiên ra trận, nhưng vẫn không thể làm cho cơ thể phá bỏ được sức mạnh của lục quang để di chuyển trở lại.
Dị chủng giống con rết đó, những con mắt bảo thạch trên lưng lóe lên những lục quang, bắt đầu bò đến chỗ Hàn Sâm.
Hết chương 1911.
Chương 1912. Rèn luyệnCơ thể của Hàn Sâm không thể cử động, thế nhưng các loại cảm giác vẫn còn, hắn vậy mà lại không nhìn ra lục quang rốt cuộc là thuộc về loại sức mạnh nào.
Song Hàn Sâm cũng không sốt ruột, sức mạnh của dị chủng có hơi thần bí, nhưng suy cho cùng nó chỉ là cấp Tử Tước, Hàn Sâm ở vào việc có áo giáp cấp Hầu Tước bảo hộ, cũng không sợ nó.
Huống hồ còn có thể chất Đế Linh siêu cấp có thể miễn dịch hết thảy, cho nên Hàn Sâm vẫn rất bình thản như cũ.
Sau khi con rết kia bò tới, Hàn Sâm mới nhìn thấy ở vị trí ban đầu của nó, vậy mà lại mọc lên một loại thực vật giống như cây hoa lan, chỉ là trên cây không nở ra hoa, lại nở ra từng con chuột vàng nhỏ.
Không, không phải chuột nhỏ, Hàn Sâm nhìn thứ kia khá quen mắt, thứ mọc trên cây trông giống như từng con Xích Hà Điêu nhỏ.
Trên cây mọc ra tổng cộng bảy con Xích Hà Điêu nhỏ, mỗi con đều có dung mạo hoàn chỉnh, đôi mắt rất to, hơn nữa còn mang thần sắc linh động, lúc này đều run rẩy co lại thành một cụm.
Thế nhưng bởi vì đuôi của bọn chúng mọc trên thực vật tựa như hoa lan, muốn chạy trốn cũng không thể, chỉ co lại thành một cụm, sợ hãi nhìn dị chủng giống như con rết kia.
Hàn Sâm đột nhiên hiểu ra, dị chủng giống con rết đến đây, không phải muốn tìm địa tuyên Xích Hà, mà là nhằm vào mấy con Xích Hà Điêu này.
Còn về nó đặc biệt đến vì Xích Hà Điêu, hay là tiện đường nếm thử thứ tươi mới, Hàn Sâm cũng không bết.
Con rết rất nhanh đã bò đến trước mặt Hàn Sâm, móng vuốt giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng cuốn lên người Hàn Sâm, chỉ nghe thấy những tiếng leng keng không ngừng vang lên.
Những móng vuốt kia cũng không thể chém đứt áo giáp của Hàn Sâm, thế nhưng với móng vuốt cấp Tử Tước, vậy mà lại có thể để lại những vết xước màu trắng trên áo giáp cấp Hầu Tước, cũng quá kinh người rồi.
Các dị chủng cấp Tử Tước bình thường, căn bản không thể gây ra một chút sát thương nào cho áo giáp cấp Hầu Tước.
“Con dị chủng này quả nhiên có điểm bất thường.” Trong lòng Hàn Sâm rất bình tĩnh, mặc dù nó có điểm bất thường, nhưng không thể làm thương người thì cũng chả có gì ghê gớm cả.
Cơ thể con rết tạo thành một vòng tròn, bao lấy Hàn Sâm ở giữa, chân côn trùng sắc như dao liên tục chém lên cơ thể của Hàn Sâm, không kém gì thiên đao vạn quát.
Đáng tiếc là, ngoài việc để lại mấy vết xước trên áo giáp của Hàn Sâm, cũng không thể làm tổn thương Hàn Sâm mảy may.
Con này dường như không có miệng, phần đầu dẹt và phẳng giống như đầu của tàu cao tốc, phía trên còn mọc ra hai sợi râu dài, ngoài hàng nghìn cái chân như đao ra, cũng không có bất cứ thủ đoạn tấn công nào khác.
Sau khi vây quanh chém Hàn Sâm trong một khoảng thời gian dài, cũng không thể gây ra thương tổn gì cho Hàn Sâm, con rết giống dị chủng dường như đã bỏ cuộc, lại trườn về phía gốc cây mọc ra sinh vật Xích Hà Điêu.
Nó chỉ vây quanh Xích Hà Điêu, cũng không làm hại bọn chúng.
Chỉ là những con Xích Hà Điêu nhỏ kia lại rất sợ hãi, từng con từng con co lại thành cụm, không ngừng run rẩy.
“Nó rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ hoặc, thử dùng sức mạnh của mình để phá vỡ sự trói buộc của lục quang.
Băng Cơ Ngọc Cốt, dị huyết và Vật Ngữ Gen đều không có tác dụng gì, nhưng lúc sử dụng Động Huyền Kinh, mơ hồ hơi có cảm giác, đáng tiếc là Động Huyền Kinh mới chỉ đến cấp Nam Tước, sức mạnh thấp hơn lục quang một tầng, rất khó để thực sự đột phá sự trói buộc của lục quang.
Hàn Sâm không ngừng vận chuyển Động Huyền Kinh để đối phó với lục quang, đồng thời cũng quan sát con dị chủng kia, muốn làm rõ xem nó rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trong khi đang đối kháng với lục quang, tuy rằng sức mạnh của Động Huyền Kinh không ngừng bị hao tổn, nhưng Hàn Sâm lại cảm thấy dường như sức mạnh của Động Huyền Kinh có chút thay đổi, mơ hồ có cảm giác như đột phá bình cảnh.
Hàn Sâm vui mừng, toàn lực vận chuyển Động Huyền Kinh đối kháng với lục quang, muốn mượn lục quang để mài dũa, khiến Động Huyền Kinh thăng lên cấp Tử Tước.
Điểm lợi hại chân chính của Động Huyền Kinh là khí tràng Động Huyền kỳ lạ, nếu không đạt đến trình độ phóng sức mạnh ra ngoài, tác dụng của Động Huyền Kinh sẽ giảm đi nhiều, nếu có thể thăng lên cấp Tử Tước thì cũng là lúc Động Huyền Kinh phát huy ra uy lực thực sự, Hàn Sâm đã chờ đợi thời khắc này từ lâu rồi.
Vận chuyển sức mạnh Động Huyền Kinh đối kháng với lục quang từng lần một, nhưng chung quy trình độ sức mạnh vẫn thấp hơn một tầng, sức mạnh của Động Huyền Kinh tiêu hao rất nhanh.
Hàn Sâm chỉ có thể nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi sức mạnh của Động Huyền Kinh hồi phục chút ít, rồi lại tiếp tục đối đầu với lục quang.
Qua một hai tiếng, đột nhiên nhìn thấy ánh đỏ phát ra ở cửa hang, một đám Xích Hà tràn vào trong hang, giống như nước sông cuồn cuộn, trong chốc lát trong hang động tràn đầy sương mù ráng đỏ.
Đúng vào lúc Hàn Sâm đang thắc mắc vì sao đột nhiên lại có sương mù ráng đỏ tràn vào đây, lại nhìn thấy sương mù ráng đỏ đang nhanh chóng ít đi.
Sương mù ráng đỏ giống như bị quạt thoát khí hút hết một nửa, nhưng lại không chảy ra khỏi hang động, Hàn Sâm nhìn hướng chảy của sương mù ráng đỏ, vậy mà lại là một cây thực vật đang phát triển Xích Hà Điêu.
Qua khoảng nửa tiếng, sương mù ráng đỏ đã trở nên rất mỏng manh, đã không thể ngăn cản cảm giác của Hàn Sâm, quả nhiên cây thực vật đó đang hút sương mù ráng đỏ.
Thực vật hít vào lượng lớn Hồng Hà, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đặc biệt là bảy con Xích Hà Điêu nhỏ, từng con châu quang bảo khí, như là được điêu khắc từ vàng ròng hoặc bảo bối.
Sau khi toàn bộ Hồng Hà trong hang động đều bị thực vật hít vào, Hồng Hà bên ngoài cũng không tuôn vào, thực vật và châu quang bảo khí trên người Xích Hà Điêu nhỏ cũng dần dần vụt tắt.
Hàn Sâm chăm chú nhìn, phát hiện bộ lông của Xích Hà Điêu bé nhỏ càng trở nên đầy đặn, mắt nó cũng càng trở nên nhanh nhẹn hơn, sự dao động sức sống trên người cũng mạnh hơn trước đây rất nhiều.
“Hóa ra dị chủng giống với con rết đó đang đợi những Xích Hà Điêu nhỏ trưởng thành hoàn toàn, không biết chúng còn bao lâu mới có thể trưởng thành hoàn toàn.” Hàn Sâm lập tức hiểu ra, biết được dị chủng đó muốn gì.
Không hề động tâm, Hàn Sâm tiếp tục lấy sức mạnh của Động Huyền Kinh đối đầu với lục quang, mỗi lần sức mạnh của Động Huyền Kinh đều bị tiêu hao sạch sẽ khi đối đầu với lục quang, sau khi Hàn Sâm lại nghỉ ngơi và hồi phục, Hàn Sâm cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của Đồng Huyền Kinh dường như mạnh hơn mấy phần, khiến Hàn Sâm rất vui.
Qua một khoảng thời gian, Hồng Hà lần nữa tuôn vào trong hang động, giống như lần trước, toàn bộ đều bị thực vật đó hít hết, Xích Hà Điêu lại lớn hơn một chút.
Đến lần thứ ba Hồng Hà hoàn toàn bị Xích Hà Điêu hít vào hết, cơ thể Hàn Sâm cử động được một chút, Quỷ Nha đao đang chém trên không trung cũng dần hạ xuống.
Tuy rằng vẫn chưa thể hoàn toàn phá bỏ trói buộc của lục quang, nhưng sức mạnh của Động Huyền Kinh đã có chút tác dụng trong cuộc đối đầu, cho phép Hàn Sâm cử động được chút ít.
Hàn Sâm vừa di chuyển, con rết đó đã lập tức cảm nhận được, mạnh mẽ quay người lại, những con mắt bảo thạch trên người lần nữa phun lục quang về phía Hàn Sâm, sức mạnh trói buộc của lục quang ngày càng mạnh, lại làm cho Hàn Sâm khó động đậy.
Chỉ là dị chủng không làm tổn thương Hàn Sâm được, cũng không phải uy hiếp lớn đối với hắn. Hàn Sâm lợi dụng lục quang không ngừng mài dũa Động Huyền Kinh, sức mạnh của Động Huyền Kinh càng mạnh hơn, sức chống lại lục quang cũng càng ngày càng mạnh.
Hàn Sâm nhớ rất rõ, sau khi Hồng Hà tràn vào hang động lần thứ hai mươi ba, ánh sáng phóng lến, những ánh sáng khác vậy mà lại vượt qua cả Hồng Hà, trong sương mù ráng đỏ dày đặc cũng có thể nhìn thấy cây thực vật đang phát ra ánh sáng rực rỡ, cùng với bảy con Xích Hà Điêu nhỏ châu quang bảo khí trên đó.
Hết chương 1912.
Chương 1913. Còn chưa phải độc nhất vô nhịTrên một tinh cầu trong Nguyệt Chi Hiệp, có một người mẹ Tộc Rebet đang thành kính cầu nguyện.
“Hối thần Rebet, xin hãy để cho con ta tiến hóa lần hai, cho dù có là hóa dị chủng ta cũng nguyện trả bất cứ giá nào.” Sắc mặt người mẹ tràn đầy vẻ bi thương.
Nàng là một trong những người vợ của Công Tước Phỉ Thúy, sinh cho Công Tước Phỉ Thúy một người con trai, dựa vào việc gen của nàng và Công Tước Phỉ Thúy đều rất tốt, con trai của họ có thể có cơ hội rất lớn trở thành quý tộc.
Thế nhưng vài ngày trước khi con trai của nàng ngưng tụ chiến giáp gen, lại cứ như vậy mà không thể tiến hóa lần hai, trở thành một người Rebet bình thường nhất.
Cho dù có là một công tước, muốn kiếm được một bảo vật có thể khiến cho một sinh vật bình thường tiến hóa lần hai cũng không hề dễ dàng, chí ít Công Tước Phỉ Thúy cũng không có một bảo vật như vậy, người mẹ này chỉ có thể cầu xin các vị thần, hy vọng có thể tìm thấy bảo vật kia, để cho con mình có thể tiến hóa lần hai, không đến mức phải trở thành trò cười của phủ Công Tước.
“Lời cầu nguyện chân thành của ngươi đã khiến bản Thiên Thần cảm động, bản Thiên Thần có thể thực hiện điều ước của ngươi.” Một Thiên Thần khôi ngô với vương miện vàng xuất hiện trước mặt công tước phu nhân, trên mặt là nụ cười kì dị.
Chẳng bao lâu, tin tức trên tinh cầu Nhật Thực có Xích Hà Địa Tuyền đã lan truyền khắp Nguyệt Chi Hiệp, hơn nữa càng truyền càng chân thật.
Không có sự cho phép của Nữ Hoàng Đao Phong, không ai dám đến †inh cầu Nhật Thực tìm Xích Hà Địa Tuyền, thế nhưng các thế lực lớn của Nguyệt Chi Hiệp đã đẩy lùi từng đoàn người một, cuối cùng Nguyệt Luân Vương không thể không triệu tập các Vương Giả đến hội nghị Viên Nguyệt, đi tìm Nữ Hoàng Đao Phong.
“Đao Phong, trên tinh cầu Nhật Thực thật sự có Xích Hà Địa Tuyền sao?” Dạ Hà Vương nóng lòng hỏi, trong tộc Dạ thị, cũng có một số hậu bối không thể tiến hóa lần hai.
“Đúng vậy.” Đao Phong Nữ Hoàng nhẹ đáp.
“Tại sao ngươi không nói sớm, một bảo bối như vậy, sao có thể giao cho tên gián điệp Hàn Sâm kia…” Dạ Hà Vương đột nhiên có chút kích động nói.
Trên thực tế không chỉ có Dạ Hà Vương, một vài vị Vương Giả khác cũng nghĩ như vậy, huyết mạch trong nhà của bọn họ, hoặc những quý tộc cao cấp đi theo họ, đều rất cần Xích Hà Địa Tuyền, những gì bọn họ đại diện cũng không chỉ cho riêng bản thân mình.
Isa lạnh lùng nhìn Dạ Hà Vương: “Hiện tại Hàn Sâm vẫn là đệ tử của ta, hơn nữa ngươi đừng quên, tinh cầu Nhật Thực là tinh cầu mà ngươi giao cho hắn, luật pháp của Nguyệt Chi Hiệp có thể tùy ý phá vỡ sao?”
Dạ Hà Vương ho nhẹ một tiếng, nhưng không từ bỏ nói: “Đương nhiên không thể phá vỡ luật pháp của Nguyệt Chi Hiệp, thế nhưng mối hiềm nghi của Hàn Sâm vẫn chưa được làm sáng tỏ, nếu giao một bảo bối như Xích Hà Địa Tuyền cho hắn, lỡ như sau này phát hiện ra hắn là
gián điệp, tổn thất của chúng ta là quá lớn, các vị nói có phải không?”
“Không sai, một bảo bối như vậy, không nên để cho một tên ngoại tộc đáng nghỉ sở hữu.” Lưu Hoa Vương nói.
Ngoại trừ Hắc Nguyệt Vương, các Vương Giả khác ít nhiều cũng đều Có ý này.
“Đao Phong, hiện tại chúng ta vẫn chưa biết trữ lượng của Xích Hà Địa Tuyền là bao nhiêu, nếu số lượng ít thì cũng đành thôi, nhưng lỡ như là số lượng lớn, để một kẻ ngoại tộc đáng nghi sở hữu quả thực có chút không ổn. Thay vào đó, trước tiên chúng ta cứ cử người đi thăm dò trữ lượng của Xích Hà Địa Tuyền, mang nước suối trở về và đem đi phân phát. Cho dù có bao nhiêu, thì một phần của Hàn Sâm vẫn để lại cho hắn, ngươi thấy sao?” Nguyệt Luân Vương cũng mở miệng nói.
Lần này ý kiến của các Vương Giả nhất trí một cách đáng kinh ngạc, không phải bọn họ thèm khát Xích Hà Địa Tuyền mà áp lực thực sự
đến từ những thành viên trong gia tộc sau lưng họ và các mạng lưới quan hệ phức tạp.
“Vẫn câu nói kia, Hàn Sâm là đệ tử của ta, tinh cầu Nhật Thực là một tinh cầu hợp pháp thuộc về Hàn Sâm” Isa mặt không biểu cảm nói.
“Đao Phong, sao ngươi lại cố chấp như vậy? Dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ ngoại tộc, hơn nữa còn nằm trong diện tình nghi lớn.” Vẻ mặt Dạ Hà Vương u ám, tiếp tục nói: “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, vậy thì chúng ta chỉ có thể sử dụng quyền biểu quyết của hội nghị Viên Nguyệt, đến lúc đó kết quả như thế nào, tin rằng ngươi có thể hiểu rõ.”
Ánh mắt của Isa quét qua gương mặt của các Vương Giả: “Vậy được, các ngươi không phải là muốn Xích Hà Địa Tuyền sao? Có thể, mỗi nhà mười người, không cho phép các quý tộc trên Tử Tước đi, có thể lấy được bao nhiêu còn phải xem vào bản lĩnh của bọn họ, đây là giới hạn cuối cùng của ta.”
“Được, một lời đã định.” Dạ Hà Vương lập tức đồng ý, các Vương Giả khác cũng không có ý kiến gì.
Sau khi Dạ Hà Vương trở về tinh cầu của mình, lập tức triệu tập mười vị đệ tử cấp Tử Tước và thuộc hạ, ra lệnh cho bọn họ nhất định phải mang được Xích Hà Địa Tuyền về.
“Kiếm Tri, ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Dạ Hà Vương để một vị Tử Tước có đầu chim thân người ở lại.
“Vương thượng có gì căn dặn?” Kiếm Tri với đôi mắt sáng như chim ưng, hỏi.
Dạ Hà Vương đưa một chiếc hộp cho Kiếm Tri, đồng thời nói: “Ngươi đã chạm đến ngưỡng cửa Bá Tước rồi, trong này là một viên Ngưng Linh Châu mà bản vương cất giữ, với hạt châu này, ngươi chắc chắn có thể thành công thăng lên Bá Tước. Mang nó đến tinh cầu Nhật Thực, thăng cấp Bá Tước ở đó, nhất định phải giành được thật nhiều Xích Hà Địa Tuyền mang về.”
“Vâng, vương thượng, thuộc hạ nhất định không phụ sự ủy thác của ngài.” Kiếm Tri cầm lấy Ngưng Linh Châu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng cảm tạ Dạ Hà Vương.
Với tu vi của hắn, chỉ cần sử dụng Ngưng Linh Châu, chắc chắn có thể thành công thăng lên Bá Tước, sẽ không có khả năng thất bại, hơn nữa còn tiết kiệm được bao nhiêu năm khổ sở tu luyện.
Các thế lực lớn đã cử mười Tử Tước đến tinh cầu Nhật Thực, một chiến hạm đưa họ đến hồ Kính Linh.
“Nguyệt Chi Hiệp vẫn chưa là Nguyệt Chi Hiệp của Isa ta.” Trong hoàng cung, Isa nhìn hình ảnh trên màn hình với vẻ mặt u ám, trong mắt hiện lên hàn quang.
Hàn Sâm vẫn còn là đệ tử của nàng, hiện tại lại bị người ta cưỡng chế giao ra Xích Hà Địa Tuyền, Isa làm sao có thể không tức giận.
Nàng đã làm tất cả những gì có thể làm, nếu nàng không chịu nhượng bộ, cuối cùng sẽ thực sự phải sử dụng thỏa thuận biểu quyết bàn tròn, kết quả sẽ chỉ tồi tệ hơn, lần này sẽ không có một ai đứng về phía nàng.
“Thần Hóa… Chỉ có cách trở thành Thần Hóa… Ta mới thực sự có thể chân chính trở thành nữ hoàng độc nhất vô nhị của Tộc Rebet.” Isa nhắm mắt lại, sức mạnh trong cơ thể không ngừng lưu chuyển giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao, biến thành một con mãnh thú nuốt chửng bầu trời.
Mạnh mẽ như Isa, nàng cũng có lúc không biết làm thế nào, cũng khao khát sức mạnh cường đại hơn.
Trong sơn động của thung lũng Hồng Hà, Hồng Hà dường như bị một vòng xoáy hút vào, tất cả cùng lúc biến mất không còn tăm tích, dường như bị hút vào trong đám thực vật toàn thân phát ra ánh hào quang.
Bảy con Xích Hà Điêu giống như bảy món dị bảo, hào quang lưu chuyển khắp cơ thể, lóa mắt đến nỗi người khác hầu như không mở được mắt ra.
Con rết bò nhanh giống như một dị chủng nghìn chân lao nhanh đến gốc thực vật kia, đồng thời ở phía trước đầu, hé ra một cái miệng chỉ to bằng cái bát, muốn nuốt chửng một con Xích Hà Điêu.
Trên người con Xích Hà Điêu kia lấp lánh như châu ngọc, vẻ mặt lại đầy kinh hãi, liều mạng trốn về phía sau, thế nhưng cái đuôi lại nối liền với rễ thực vật, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Hết chương 1913.
Chương 1914. Động Huyền Kinh thăng cấpCon rết mở to miệng đang chuẩn bị muốn nuốt chửng con tiểu Xích Hà Điêu, nhưng lại đột nhiên dừng một chút, mắt trên người đều nhìn về phía bên ngoài.
Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp!
Chỉ thấy thân thể Hàn Sâm giống như người máy đang từng bước từng bước chậm rãi đi về phía bên này.
Con rết phát ra một tiếng kêu kì lạ, thân thể chợt cong lại, hình thành một nửa vòng cung, từng con mắt trên lưng bắn ra ánh sáng màu lục, chồng chất bao trùm về phía cơ thể Hàn Sâm.
Ánh sáng màu lục đan xen rơi lên trên người Hàn Sâm, giống như đèn pha chiếu vào hắn.
Thân hình Hàn Sâm dừng một chút, nhưng lần này không hề bị cố định, chỉ là dừng lại không đến một giây lại tiếp tục chậm rãi bước ra một bước.
Con rết dị chủng lại liên tục kêu lên kì quái, ánh sáng màu lục trong mắt không kiêng dè bạo phát, từng đạo ánh sáng màu lục rơi lên trên người Hàn Sâm, muốn cố định hắn lại lần nữa.
Trong ánh sáng màu lục, Hàn Sâm từng bước đi về phiá con rết dị chủng, không những không bị cố định, ngược lại càng đi càng nhanh, động tác cũng càng ngày càng mượt mà.
Nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện ánh sáng lục chiếu rọi lên trên người Hàn Sâm hiện tại không trực tiếp chiếu lên trên người hắn, dường như có một màn chắn vô hình ngăn cản ánh sáng lục ở nơi cách cơ thể hắn ngoài ba mươi phân.
Hơn nữa khoảng cách này vẫn còn đang mở rộng, giống như lồng ánh sáng trong suốt ngăn chở cả ánh sáng lục lẫn rặng mây đỏ ở bên ngoài.
Con rết rít lên bắn ra ánh sáng lục, chùm sáng đụng vào trên lá chắn vô hình, lặng lẽ biến mất, bất luận bao nhiêu đạo ánh sáng lục bắn lên phía trên đều không có tác dụng.
Ánh mắt Hàn Sâm bình tĩnh nhìn con rết, vẫn như cũ đi từng bước đến, lá chắn vô hình bên ngoài thân càng ngày càng lớn, cuối cùng bao trùm hết cả cơ thể của con rết dị chủng ở bên trong.
Dường như con rết dị chủng đã cảm nhận được nguy hiểm, càng thêm điên cuồng vặn vẹo thân thể, ánh sáng lục của con mắt giống như bảo thạch trên lưng không ngừng chớp động.
Trong màn chắn vô hình kia, lực lượng của nó vẫn có thể bạo phát ra như cũ, chỉ là từng luồng sáng lục dường như bị khúc xạ, chớp động dọc theo đường vòng cung trong lá chắn, không có một tia sáng nào có thể rơi lên trên người Hàn Sâm.
Bàn tay Hàn Sâm khế động, Quỷ Nha đao chợt loé qua, lập tức bổ thân thể của con rét dị chủng thành hai nửa.
“Giết chết Tà Mục Long dị chủng cấp Tử Tước, phát hiện gen dị chủng”
Hàn Sâm cảm thấy có hơi đáng tiếc, sức mạnh kì dị bậc này lại không thể thu được thú hồn của nó, có điều Động Huyền Kinh đã thăng cấp Tử Tước, vui sướng đã hòa tan tất thảy.
“Chít chít!” Bảy con tiểu Xích Hà Điêu phát ra tiếng kêu, chỉ thấy bảo khí trên người bọn nó chớp lóe, cái đuôi đứt ra khỏi rễ cây thực vật, rơi xuống từ phía trên thực vật.
Sau khi bảy con tiểu Xích Hà Điêu rơi xuống hết, thực vật kia lập tức khô héo nhanh chóng, trong nháy mắt đã trở thành một đống tro tàn.
Dường như bảy con tiểu Xích Hà Điêu rất nhút nhát, sau khi rơi xuống đất đã muốn chạy trốn khắp nơi.
‘Tâm niệm Hàn Sâm chợt động, Động Huyền Khí Tràng vô hình bao phủ lấy, nhất thời bao trùm bảy con tiểu Xích Hà Điêu ở bên trong, sau đó bảy con tiểu Xích Hà Điêu đó giống như ruồi mất đầu, tán loạn trong Động Huyền Khí Tràng, nhưng đều không thể trốn thoát được.
“Kì lạ, sao mấy con này cấp bậc lại thấp như vậy, vậy mà chỉ là dị chủng cấp Nam Tước?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy có hơi cổ quái, chúng có thể sinh ra ở nơi như thế này, lại hút nhiều hồng hà vân vụ như vậy, sao có thể chỉ là dị chủng cấp Nam Tước chứ.
Duỗi tay một cái, bảy con tiểu Xích Hà Điêu lập tức bay đến, trôi nổi ở trước mặt hắn, vùng vây làm sao cũng không trốn thoát được.
Hàn Sâm duỗi tay bắt lấy một con quan sát kĩ, toàn thân da lông màu xích kim, thân thể béo mập to như nắm tay, mắt vô cùng lớn, chiếm một phần ba khuôn mặt, hai má phồng giống như hai quá bóng, đuôi cũng gần giống như đuôi con sóc, vừa lớn vừa bông xù.
“Đúng là cấp Nam Tước, kì lạ thật” Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí Tràng bao phủ bảy con tiểu Xích Hà Điêu, đi đến trước thi thể của con rết dị chủng, phân giải thi thể nó ra, móc hết những con mắt giống như ngọc lục bảo ra.
Dị chủng kinh tởm giống như vậy nhưng mắt gen dị hoá lại cực kì đẹp đẽ, chỉ to bằng trứng bồ câu, tản ra ánh sáng màu xanh biếc, giống như bảo châu phỉ thuý.
Móc hết tất cả mắt ra xong, sau đó chuẩn bị rời khỏi nơi này lại nhìn thấy bảy con Xích Hà Điêu kia đang ngồi xổm trên người con rết dị chủng ăn tươi nuốt sống.
Thân thể của bọn nó quả thật quá nhỏ, mới ăn không bao nhiêu đã căng tròn cái bụng nhỏ bé, móng vuốt đều đã sắp không chạm vào được mặt đất nữa rồi.
‘Tâm niệm Hàn Sâm vừa động, bảy con Xích Hà Điêu đều bay đến, rơi vào trong bao của Hàn Sâm.
Đi ra sơn động, Hàn Sâm phóng thích ra Đồng Huyền Khí Tràng, trong phạm vi mười mét những quầng mây đỏ kia cũng không ngăn cản được bảy giác quan của Hàn Sâm, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.
Có Động Huyền Khí Tràng, Hàn Sâm ở trong sơn cốc Hồng Hà đã có năng lực tìm kiếm, nhưng mà tìm kiếm toàn bộ sơn cốc một lượt, vẫn không phát hiện vị trí của nguồn suối như cũ.
“Xem ra chỉ có đợi khi Xích Hà Địa Tuyền dâng trào mới tìm thấy chỗ nguồn suối.” Hàn Sâm suy tư chốc lát, đi về phía cửa sơn cốc, định xem thử trong những dị chủng kia liệu còn có con nào khá mạnh không.
Nhưng mà mới vừa đi đến cửa của sơn cốc Hồng Hà đã nhìn thấy Tà Tình Đế bị vây ở trong đám dị chủng, đang điên cuồng chiến đấu với dị chủng.
“Tình ca, sao ngươi lại đến đây?” Hàn Sâm đi ra sơn cốc, có hơi kinh ngạc hỏi.
“Tộc Rebet đã phái rất nhiều Tử Tước đến đây, nói là trong tộc quyết định, Xích Hà Địa Tuyền phải do tất cả mọi người cùng nhau chia sẻ, Cố Khuynh Thành đã nhìn văn kiện bọn họ mang đến rồi, đúng thật là không sai, Vương Vũ Hàng đang mang theo bọn họ lượn vòng ở trong núi đấy, ta đến thông báo cho ngươi một tiếng trước.” Tà Tình Đế vừa chiến đấu với những dị chủng kia vừa nói.
“Sao bọn họ biết nơi này có Xích Hà Địa Tuyên?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày.
Biết được có Xích Hà Địa Tuyền chỉ có mấy người Tà Tình Đế và Isa, đám Tà Tình Đế đương nhiên đều tin tưởng được, nếu như nhân vật giống như Isa đã từng nói để hắn hấp thu Xích Hà Địa Tuyền thì có lẽ cũng không thể nói mà không giữ lời lắm.
“Đừng đánh nữa, chúng ta đi xem thử xem thế nào.” Hàn Sâm cùng với Tà Tình Đế xông ra đám dị chủng, những dị chủng ham muốn Xích Hà Địa Tuyền kia không chịu rời khỏi sơn cốc quá xa, cũng không đuổi theo bọn họ.
Tà Tình Đế đưa một phần văn kiện qua, Hàn Sâm nhận lấy nhìn một chút, gật đầu nói: “Đúng thật là văn kiện mà viện trưởng lão phát xuống, có lẽ sẽ không có sai được đâu.”
Hàn Sâm không xem cũng biết, có lẽ là thật sự, bằng không không có lời hứa của Isa, những Tử Tước như bọn họ sao có thể sẽ có gan đến nơi này.
“Hiện tại bọn họ đang ở đâu?” Hàn Sâm hỏi.
“Bọn họ vừa đến đã ồn ào muốn để bọn ta dẫn bọn họ đi đến vị trí của Xích Hà Địa Tuyền, bởi vì số người quá nhiều, Cố Khuynh Thành sợ bọn họ quấy rối trong căn cứ, đả thương những đứa nhỏ và phụ nữ kia, cho nên đã để Vương Vũ Hằng mang theo bọn họ đi vào núi lượn vòng rồi.” Tà Tình Đế lại nói tiếp: “Có cần kêu Vương Vũ Hàng giải quyết bọn họ không? Dẫn bọn họ đi đến nơi có một vài dị chủng cao cấp, đảm bảo bọn họ đều có đi không có về.”
“Mệnh lệnh viện trưởng lão truyền xuống lại có bảy vị Vương Giả bao gồm Isa trong đó kí tên, không dẫn bọn họ đi đến Xích Hà Địa Tuyền thì sau này sẽ rất phiên phức, hơn nữa ta cũng không dễ ăn nói với Isa bên kia.” Hàn Sâm nhìn kĩ văn kiện một chút, cười nói: “Bọn họ muốn đến thì cứ để bọn họ đến là được.”
Hết chương 1914.
Chương 1915. Trả đồ của ta lại cho ta“Đù má ngươi làm gì đấy, dẫn đường kiểu gì thế hả?” Một Tử Tước tức giận hét lên với Vương Vũ Hàng đang dẫn đường phía trước.
Bọn họ đi cả đoạn đường này đã phải chịu rất nhiều tập kích của dị chủng quỷ dị, Xích Hà Địa Tuyền chưa nhìn thấy, người đã bị thương không ít.
Ngược lại một Nam Tước nhỏ bé dẫn đường như Vương Vũ Hàng chạy rất nhanh, vừa có gió thổi cỏ lay gì đó đã là người đầu tiên trốn vào bên trong đám người, ngược lại không bị thương chút nào.
“Tiểu tử này, ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò với bọn ta, giết một tên gia thân Nam Tước nhỏ bé như ngươi, cho dù Hàn Sâm ở đây cũng không thể giữ được mạng của ngươi đâu.” Một Tử Tước tộc Tago nắm lấy cổ áo của Vương Vũ Hàng, nhấc Vương Vũ Hàng lên hung ác hét lên.
“Các vị đại nhân hiểu lầm rồi, sao ta dám giở trò với các ngươi chứ? Các ngươi cũng biết tinh cầu Nhật Thực nguy hiểm cỡ nào, dị chủng nhiều vô số kể, nhân thủ của địa gen bọn ta lại ít người, bình thường đều không dám vào núi, ta cũng là mạo hiểm mang theo các vị đại nhân đi đến Xích Hà Địa Tuyền, các ngươi nghĩ ta không sợ chết chắc? Ta cũng muốn an toàn đến nơi, nhưng mà nơi này quả thực quá nhiều dị chủng, tránh cũng tránh không được, ta đã cố gắng hết sức chọn khu vực an toàn để đi rồi” Vương Vũ Hàng vẻ mặt uất ức.
“Tiếp tục dẫn đường.” Tử Tước của Tago tộc hừ lạnh một tiếng, ném Vương Vũ Hàng xuống.
“Vâng vâng vâng, các vị đại nhân đều cẩn thận một chút, nơi này thật sự quá nguy hiểm.” Khuôn mặt Vương Vũ Hàng tràn ngập ý cười bò lên, cũng không tức giận, phủi đất trên mông, tiếp tục dẫn đường ở phía trước.
Đi mãi đi mãi, sau khi vòng qua một ngọn núi lớn, Vương Vũ Hàng dẫn đường phía trước đột nhiên quay người chạy trở lại, vừa chạy vừa kêu †o: “Các vị đại nhân, không hay rồi, phía trước có một đám dị chủng.”
Còn chưa đợi mọi người phản ứng lại thì đã nhìn thấy một đám dị chủng xông đến từ đường núi, càng ngày càng nhiều giống như thuỷ triều, trên người dị chủng dẫn đầu xông đến có ánh sáng bao trùm, vậy mà là một con dị chủng cấp Bá Tước.
Trong nhất thời cả đội ngũ đại loạn, một đám Tử Tước và nhóm lớn dị chủng giao chiến với nhau, Vương Vũ Hàng lại thừa cơ lủi đến đằng sau, bĩu môi: “Làm màu với ông nội Vương này, chơi chết các ngươi luôn.”
“Ê chú, được đấy chứ.” Hàn Sâm không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Vương Vũ Hàng, cười nói.
“Sao ngươi lại đến đây, ta đã nói với Tình ca rồi, kêu ngươi an tâm đợi hấp thu Xích Hà Địa Tuyền ở bên đó đi, bên này ta sẽ giải quyết, trở về lại dẫn các ngươi đi tìm con dị chủng cấp Hầu Tước chơi đùa…” Vương Vũ Hàng cười hì hì nói.
“Không cần giết chết bọn họ, Xích Hà Địa Tuyền phải dẫn bọn họ đi, bằng không sẽ không dễ ăn nói, có điều trước đó phải dẫn bọn họ giết nhiều dị chủng một chút.” Hàn Sâm cười híp mắt nói.
“Dẫn bọn họ giết dị chủng, vậy không phải là hời cho bọn họ sao?” Vương Vũ Hàng nói.
“Sao có thể chứ, nơi này là tinh cầu Nhật Thực, đồ vật đều là của chúng ta, bọn họ giết dị chủng cũng được, nhưng gen dị chủng nhất định phải là của chúng ta, có nhiều sức lao động như vậy không dùng, quả thực quá lãng phí rồi.” Hàn Sâm nói.
Vương Vũ Hàng nhất thời hiểu rõ: “Được, vậy ta sẽ dẫn bọn họ tiếp tục lượn vòng.”
Lần này đến đều là Tử Tước, tổng cộng còn không đến một trăm người, dám dị chủng này có khoảng ba bốn trăm, trong đó cấp Tử Tước có hơn một trăm, còn có một con dị chủng cấp Bá Tước, trong nhất thời đánh đến khó phân thắng bại.
“Ôi đệt, đám này mạnh quá vậy? Con dị chủng cấp Bá Tước kia vậy mà cũng đã bị bọn họ vây lấy!” Vương Vũ Hàng kinh ngạc nói.
“Lần này đến đều là Tử Tước tinh anh của Nguyệt Chi Hiệp, ai cũng đều có chút bản lĩnh cả, vẫn là rất giỏi đấy, dù sao Xích Hà Địa Tuyền vẫn còn chưa phun trào, dẫn bọn bọ lượn vòng nhiều chút, tốt nhất có thể giết thêm mấy con dị chủng cấp Bá Tước.” Hàn Sâm cười nói.
“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta đi.”
“Ngươi mặc cái này vào.” Hàn Sâm đưa áo giáp cấp Hầu Tước cho Vương Vũ Hàng, sau khi Động Huyền Kinh thăng cấp Tử Tước, hắn đã không cần quá dựa vào áo giáp này nữa, có giày Tuyệt Nha Thố là đủ rồi.
Vương Vũ Hàng cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy rồi mặc lên.
Những Tử Tước kia quả thực rất giỏi, cũng chỉ là khoảng nửa tiếng đã giết hơn nửa đám dị chủng kia, hiện tại rất nhiều Tử Tước đều cùng nhau vây công con dị chủng cấp Bá Tước kia.
Mặc dù dị chủng cấp Bá Tước ngang ngược, nhưng mà dù sao cũng chỉ là dựa vào bản năng chiến đấu, trí tuệ không cao lắm, bị nhiều Tử Tước tinh anh như vậy vây công, mặc dù tràn đầy hung tính, đã đả thương không ít Tử Tước, nhưng cuối cùng vẫn bị giết chết.
Những Tử Tước kia cũng bị thương nhẹ, nhưng không có ai chết, cũng không có bị thương quá nặng.
“Hàn Sâm, cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi dám chống lại mệnh lệnh của viện trưởng lão đấy.” Một đám Tử Tước nhìn thấy Hàn Sâm đều đi đến, Tử Tước Tago tộc kia lạnh lùng cười nói.
“Ta cũng là một phần tử của tộc Rebet, sao có thể chống lại mệnh lệnh của viện trưởng lão truyền xuống chứ” Hàn Sâm thản nhiên nói.
“Không dám thì tốt, còn không dẫn bọn ta đi đến Xích Hà Địa Tuyền?” Tử Tước tộc Tago nói, những Tử Tước khác cũng đều phụ hoạ theo.
“Đương nhiên rồi, ta sẽ dẫn các vị đi đến Xích Hà Địa Tuyền ngay, có điều trước đó, vẫn hi vọng các vị trả lại đồ vật thuộc về ta cho ta đã.” Hàn Sâm mỉm cười nói.
“Ngươi nói gì vậy chứ? Bọn ta lấy đồ của ngươi lúc nào?” Một đám Tử Tước nhất thời tức giận nói.
“Nơi này là tinh cầu Nhật Thực, tài nguyên của nơi này đều thuộc về sở hữu của ta, các ngươi vừa mới giết dị chủng của ta, ta cũng không tính toán với các ngươi, không thu tiền của các ngươi, lẽ nào các ngươi còn muốn cướp gen dị chủng của ta đi hay sao?” Hàn Sâm bình tĩnh nói.
“Hàn Sâm, ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ à? Đó là dị chủng bọn ta giết chết, †ại sao phải cho ngươi? Muốn gen dị chủng thì tự mình đi săn giết dị chủng đi.” Có người khinh thường lạnh giọng nói.
“Vậy à, vậy ta cũng hết cách rồi, các ngươi không trả lại gen dị chủng thuộc về ta thì xin thứ lỗi tại hạ không thể dẫn các ngươi đi đến Xích Hà Địa Tuyền được.” Hàn Sâm nói.
“Ngươi dám, đây là mệnh lệnh của viện trưởng lão và các vị Vương Giả đại nhân, ngươi dám chống lại sao?” Tử Tước tộc Tago kêu lên.
Hàn Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tử Tước đó một cái: “Tất cả của tinh cầu Nhật Thực đều thuộc về Hàn Sâm ta, đây cũng là mệnh lệnh của viện trưởng lão và chư Vương, các ngươi có thể chống lại mệnh lệnh, lẽ nào Hàn Sâm ta không được sao? Cho dù đến chỗ chư Vương, ta tin Nữ Hoàng đại nhân cũng sẽ trả lại công bằng cho ta.”
Một đám Tử Tước không khỏi có hơi chần chừ, nếu là bởi vì chuyện này mà không thể lấy được Xích Hà Địa Tuyền, sau khi bọn họ trở về sợ rằng cũng không có cách nào ăn nói.
“Xích Hà Địa Tuyền sắp phun trào, các vị muốn ở đây để lỡ thời gian, hay là đi đến Xích Hà Địa Tuyền, các ngươi tự mình chọn đi.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
“Coi như ngươi giỏi.” Một Tử Tước ném vật liệu gen dị chủng mà mình
săn được xuống đất.
Một đám Tử Tước đều không muốn bởi vì chuyện này mà ngay cả Xích Hà Địa Tuyền cũng không nhìn thấy, chỉ đành nén tức giận, ném vật liệu gen dị chủng trên mặt đất.
Tử Tước lấy được vật liệu gen dị chủng cấp Bá Tước kia do dự một lát, vấn là ném xuống đất. “Hiện tại có thể đi rồi chứ?” Kiếm Tri lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói.
“Được rồi, lập tức đi ngay, Tình ca, phiền ngươi gọi thêm mấy người nữa đến đây, vận chuyển những vật liệu gen dị chủng này về căn cứ.” Hàn Sâm cười híp mắt nói.
Hết chương 1915.
Chương 1916. Lại vào sơn cốc Hồng HàTrong lòng đám người Kiếm Tri tức giận, đi cùng với Vương Vũ Hàng và Hàn Sâm đã được hơn nửa ngày, đi đến đâu đều có thể gặp phải cả đám dị chủng, khiến cho tất cả Tử Tước đều thương tích đầy mình, dị chủng bị giết không ít nhưng Xích Hà Địa Tuyền căn bản không có tung tích.
Hơn nữa gen dị chủng của dị chủng bị giết đều bị người của Hàn Sâm nhặt đi, khiến trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu.
Khi bọn họ không chịu đựng được nữa sắp bùng nổ, cuối cùng cũng nhìn thấy một vùng ánh sáng màu xích hồng lấp loé trong sơn mạch phía trước, không cần đoán cũng biết được đó là nơi nào.
Một đám Tử Tước không còn tiếp tục để ý đến bọn Hàn Sâm nữa, đều đi về phía sơn cốc Hồng Hà.
“Hàn Sâm, bọn họ ở đây không sao chứ?” Vương Vũ Hàng nhìn về phía Hàn Sâm nói.
“Không sao, ngươi dẫn người vận chuyển gen dị chủng trở về đi, tạm thời không cần ra đây, tránh ở trong căn cứ trước đã.” Hàn Sâm nói.
Vương Vũ Hàng và Tà Tình Đế mang theo người vận chuyển vật liệu dị chủng trở về căn cứ, Hàn Sâm không nhanh không chậm đi về phía bên sơn cốc Hồng Hà.
Khi sắp đến sơn cốc Hồng Hà lại thấy những Tử Tước kia tự làm trại riêng của mình, xây dựng cơ sở tạm thời ở ngoại vi, không hề trực tiếp xông vào sơn cốc Hồng Hà.
Hiển nhiên bọn họ cũng biết trước khi Xích Hà Địa Tuyền chưa phun trào thì sẽ không tìm thấy nguồn suối, hiện tại đánh vào cũng không có tác dụng.
Nhìn thấy Hàn Sâm đến chỗ gần sơn cốc Hồng Hà cũng không có ai để ý đến hắn.
Lúc này trên tinh cầu Nhật Thực có một bóng người phá không mà đến, trực tiếp xuyên qua lực từ và gió bão, rơi ở trên đỉnh của một ngọn núi, nhìn chằm chằm về phía sơn cốc Hồng Hà.
“Dạ Hà Vương, đến đây sớm như vậy, lo lắng những thuộc hạ kia của mình không lấy được Xích Hà Địa Tuyền sao?” Chẳng bao lâu lại có một thân ảnh hạ xuống, vậy mà là Hắc Nguyệt Vương.
Dạ Hà Vương lạnh lùng liếc nhìn Hắc Nguyệt Vương: “Nếu như ngươi đã không phái người đến tinh cầu Nhật Thực, bản thân ngươi còn đến đây làm gì?”
“Ta đến hóng hớt không được sao?” Hắc Nguyệt Vương cười nói. “Hừ.” Dạ Hà Vương hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Ở một hướng khác của tinh cầu Nhật Thực có mấy bóng dáng lần lượt hạ xuống, mặc dù vị trí khác nhau nhưng đều đang quan sát phía sơn cốc Hồng Hà.
Gió bão của tinh cầu Nhật Thực quá mạnh, cho dù là Vương Giả bình thường cũng không nhìn thấy tình hình nơi này, chỉ có thể tự mình đến đây, xem thử xem cuối cùng Xích Hà Địa Tuyền thuộc về ai.
Bình thường, Xích Hà Địa Tuyền ít nhất sẽ phun ra mười mấy giọt nước suối, nếu như là địa tuyền số lượng dự trữ khá nhiều, thậm chí có thể phun ra trên trăm giọt nước suối, có điều loại tỉ lệ đó rất ít, bình thường có thể có mấy chục giọt đã không tệ rồi.
Hàn Sâm đang nghỉ ngơi ở ngoại vi sơn cốc Hồng Hà đợi địa tuyền phun trào, nhưng lại cảm thấy những tiểu Xích Hà Điêu trong túi ầm ï vô cùng, hắn thò tay bắt ra một con, đặt ở trên lòng bàn tay mình.
Có lẽ là bởi vì thời gian bị Hàn Sâm mang theo đã dài, phát hiện Hàn Sâm không hề có ý định muốn ăn bọn nó, bảy con tiểu Xích Hà Điêu này không còn sợ hãi như vậy nữa, kêu chít chít với Hàn Sâm, còn dùng móng vuốt nhỏ chỉ về phía sơn cốc Hồng Hà.
“Ngươi muốn đi vào ư?” Hàn Sâm có hơi kinh ngạc nhìn tiểu Xích Hà Điêu hỏi.
Tiểu Xích Hà Điêu lập tức gật đầu, đứng ngồi giống như con sóc, lại chỉ về phía sơn cốc Hồng Hà, kêu càng vui mừng hơn.
Hàn Sâm trầm ngâm chốc lát, nhìn tiểu Xích Hà Điêu lại hỏi: “Ngươi đi vào làm cái gì? Lẽ nào ngươi biết vị trí của Xích Hà Địa Tuyền sao?”
Nhưng Tiểu Xích Hà Điêu lại nhìn về phía Hàn Sâm với vẻ mặt nghỉ ngờ, hiển nhiên nó không hiểu Hàn Sâm là có ý gì.
“Trí tuệ ngược lại vẫn rất tốt, đáng tiếc vừa mới ra đời, vẫn khó để hoàn toàn hiểu rõ ý của ta.” Hàn Sâm khẽ nhíu mày.
Tiểu Xích Hà Điêu thấy Hàn Sâm không đi về phía sơn cốc, càng thêm lo lắng dùng móng vuốt chỉ sơn cốc Hồng Hà kêu không ngừng, dường như là đang thôi thúc Hàn Sâm nhanh chóng đi vào một chút.
Hàn Sâm lại bắt bảy con Xích Hà Điêu khác ra, bọn nó cũng như vậy, vô cùng khát vọng tiến vào sơn cốc Hồng Hà.
Đặt bọn nó trở lại bên trong túi, Hàn Sâm đứng dậy đi về phía sơn cốc.
Hàn Sâm vừa mới động, những Tử Tước kia nhất thời đều nhìn về phía hắn, thấy hắn đi về phía sơn cốc đều nhíu mày lại.
“Kiếm Tri đại nhân, Hàn Sâm đã đi về phía sơn cốc, chúng ta có cần đi theo không?” Một Tử Tước hành lễ với Kiếm Tri nói.
Sau khi Kiếm Tri đến tinh cầu Nhật Thực đã sử dụng Ngưng Linh Châu thăng cấp đến Bá Tước, đây không hề trái với ước định lúc đầu, trước khi hắn đến quả thật là một Tử Tước, chỉ là có hơi mưu lợi mà thôi.
Kiếm Tri lạnh lùng cười nói: “Không cần, hồng hà chưa tản, địa tuyền sẽ không phun ra, hắn đi vào cũng vô dụng, càng huống hồ nơi đó còn có trên vạn dị chủng tụ tập, một Nam Tước như hắn muốn xông vào sợ rằng không đơn giản như vậy.
Một chỗ cắm trại của Tử Tước khác, Đỗ Lệ Xá cũng nói: “Chị, Hàn Sâm đã đi về phía sơn cốc bên kia rồi, chúng ta có cần hành động không?”
“Hồng Hà chưa tản, đi vào cũng vô dụng, tiếp tục đợi đi.” Rebecca liếc nhìn Hàn Sâm sắp đến gần đám dị chủng, lại tiếp một câu: “Một Nam Tước như hắn cho dù có Quỷ Nha đao ở trong tay cũng rất khó xông vào sơn cốc.”
Những Tử Tước khác cũng đều nghĩ như vậy, chỉ ở trong chỗ cắm trại của riêng mình nhìn, không có ai ngăn cản Hàn Sâm, cũng không có ai đi theo qua đó.
Dạ Hà Vương khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm: “Hiện tại hắn đi làm gì chứ?”
Biểu hiện mấy lần trước đó của Hàn Sâm đều vượt ra khỏi dự đoán của hắn, khi Dạ Hà Vương đối đãi với Hàn Sâm không còn đơn giản giống như trước kia nữa.
Mấy vị Vương Giả đang nhìn chằm chằm sơn cốc Hồng Hà cũng đều nhìn Hàn Sâm, không biết hắn muốn làm gì, dựa theo suy tính của bọn họ thì hồng hà ít nhất còn có hai ba tiếng nữa mới lui đi, lúc đó mới là lúc Xích Hà Địa Tuyền chui từ dưới đất lên, hiện tại đi vào có mây đỏ ngăn trở, ngay cả nguồn suối cũng không tìm thấy.
Chẳng mấy chốc, Hàn Sâm đã đến gần đám dị chủng, chỉ thấy thân
hình hắn chợt động, dưới chân bạo phát ra tốc độ không gì sánh kịp, trực tiếp lướt qua bên cạnh những dị chủng kia nhưng vì tốc độ quá
nhanh, những dị chủng kia căn bản không kịp phản ứng.
‘Thậm chí Hàn Sâm trực tiếp giãm lên trên người dị chủng, trong chốc lát đã xông vào sơn cốc Hồng Hà, những dị chủng kia vẫn không có động tác gì.
“Thê mà quên mất, hắn còn có một đôi giày dị bảo như vậy.” Rebecca khẽ nhíu mày.
“Đôi giày đó rốt cuộc là dị bảo gì mà có thể cho hắn tốc độ như vậy? Sợ rằng cũng đã sắp đuổi kịp Hầu Tước.” Đỗ Lệ Xá kinh ngạc nói.
Không chỉ là Đỗ Lệ Xá, Tử Tước bên ngoài sơn cốc cũng đều rất có hứng thú với đôi giày kia.
Có điều rất nhiều Tử Tước không hề hoảng loạn, vẫn thủ ở bên ngoài, chờ đợi mây đỏ tản đi.
Sau khi Hàn Sâm đi vào sơn cốc đã thả một con tiểu Xích Hà Điêu ra, con tiểu Xích Hà Điêu đó lập tức bò vào trong sơn cốc.
“Tên này sẽ không thật sự có thể tìm thấy vị trí của nguồn suối chứ?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ, đi theo tiểu Xích Hà Điêu vào bên †rong sơn cốc.
Bởi vì hồng hà hơi kì dị, những Vương Giả kia đứng ở nơi xa cũng không cảm ứng được trong hồng hà đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhìn thấy Hàn Sâm làm gì ở bên trong, không khỏi đều âm thầm nhíu mày.
Hàn Sâm cả đường đi theo tiểu Xích Hà Điêu tiến vào chỗ sâu sơn cốc,
càng đi vào bên trong, tiểu Xích Hà Điêu càng hưng phấn, không bao lâu đã bò trở về sơn động nó sinh ra kia.
“Lẽ nào nguồn suối của Xích Hà Địa Tuyền ở bên trong sơn động này?” Trong lòng Hàn Sâm cói hơi nghi ngờ, lại cảm thấy có hơi không đúng, nơi này và chỗ nguồn suối mà Isa đã nói rõ ràng không giống nhau.
Hết chương 1916.
Chương 1917. Nguồn suối mở raKhông có gốc thực vật kia, trong sơn động này cũng bị hồng hà lấp đầy, vẫn may Hàn Sâm có Động Huyền Khí Tràng, ngược lại cũng có thể nhìn rõ ràng.
Không bao lâu, tiểu Xích Hà Điêu đã bò đến nơi bọn nó sinh trưởng trước đó, duỗi móng vuốt nhỏ ra bắt đầu đào trên mặt đất, dường như là muốn đào nham thạch phía dưới ra.
Nhưng tiểu Xích Hà Điêu vừa mới ra đời, vẫn chỉ là cấp Nam Tước, lực khí quá nhỏ, mỗi lần chỉ có thể để lại trên nham thạch vết cào rất nhạt.
Tâm niệm Hàn Sâm chợt động, tiểu Xích Hà Điêu nhất thời bay trở lại trong túi, Hàn Sâm lại rút Quỷ Nha đao ra, ngưng tụ Thần quang Băng Cơ Ngọc Cốt, bắt đầu đào ở trên nham thạch.
Đầu của bảy con tiểu Xích Hà Điêu chui ra từ rìa túi, cái đầu nhỏ đầy lông xếp thành một hàng, mở to mắt nhìn Hàn Sâm đào nham thạch.
Hàn Sâm đào được một lúc đã đào sâu hơn hai mét, đột nhiên nghe thấy keng một tiếng, Quỷ Nha đao không biết đã chém vào phía trên đồ vật gì mà lại phát ra tiếng sắt thép va chạm, hơn nữa âm thanh phía dưới không bị Quỷ Nha đao chặt đứt.
Hàn Sâm thuận theo vết đao của Quỷ Nha đao nhìn đến, chỉ nhìn thấy một màu trắng xám, vội vàng đào nham thạch xung quanh ra, phía dưới nhất thời lộ ra một khúc xương.
Bộ phận lộ ra của xương đã dài hơn một thước nhưng lại không lộ ra hoàn toàn, cũng không biết là xương gì.
Hàn Sâm chỉ đành vung Quỷ Nha đao, theo xương cốt tiếp tục đào xuống, khi Hàn Sâm đào ra toàn bộ xương cốt, không khỏi kinh ngạc.
Toàn bộ khung xương dài hơn bốn mét, thoạt nhìn vô cùng hoàn chỉnh, là hài cốt của một con thú bốn chân, hơn nữa nhìn hình dáng dường như vô cùng giống với tiểu Xích Hà Điêu.
Mặc dù đã chết đi, chỉ thừa lại xương cốt cũng không cảm nhận được khí tức, có điều Quỷ Nha đao cũng không thể chém gãy xương, chỉ là để lại một vết trắng ở phía trên đủ để hắn biết lúc còn sống đẳng cấp của con này có lẽ không thấp.
Hàn Sâm lật tìm trong hài cốt một lúc, không hề phát hiện gen dị chủng, khiến hắn hơi bất ngờ.
“Thật kì lạ, lẽ nào con dị chủng này bị người ta giết chết, gen dị chủng đã bị cướp đi rồi sao?” Hàn Sâm nghĩ một chút lại cảm thấy có hơi sai sai, nếu như là bị người ta giết chết, sao hài cốt lại bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, hoàn toàn không nhìn ra có dấu vết bị thương nào.
Không nhìn ra được nguyên do, Hàn Sâm bèn thả bảy con tiểu Xích Hà Điêu ra, vốn dĩ Hàn Sâm cho rằng mục đích của bảy con tiểu Xích Hà Điêu là bộ hài cốt này, nhưng mà ai biết được sau khi chạy đến trong hố đá mà Hàn Sâm đã đào ra, bọn nó đã nhào đến một góc, dùng móng vuốt nhỏ tiếp tục đào xuống.
Hàn Sâm không có kiên nhẫn đợi bọn nó chậm rãi đào, trực tiếp sử dụng Quỷ Nha đao thuận theo vết cào của bọn nó đào xuống, cũng chỉ đào khoảng hai trăm phân đã phát hiện phía dưới lại có đồ, hào quang xích hồng bỗng chốc nổi lên.
Còn chưa đợi Hàn Sâm nhìn rõ đó là thứ gì, bảy con tiểu Xích Hà Điêu đã nhào lên, sau đó từng con chui vào trong xích hà, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hàn Sâm ngưng mắt nhìn, phát hiện phía dưới vậy mà là một hạt châu lớn chừng nắm tay, hạt châu kia óng ánh sáng long lanh, dường như là †ừ thuỷ tinh đúc thành.
Nhưng hồng hà lưu động hoa quang chói mắt, nhìn không rõ ràng lắm, bảy con tiểu Xích Hà Điêu lại không thấy nữa.
Hàn Sâm duỗi tay đào hạt châu đó từ bên trong nham thạch ra, cầm ở trước mắt nhìn kĩ, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên trong hạt châu thuỷ tinh đó, giữa hồng hà vân vụ vậy mà bao bọc lấy cung điện xích đồng liên miên, giống như động tiên mà thần tiên ở.
Bảy con tiểu Xích Hà Điêu không biết làm sao lại chui vào trong hạt châu thuỷ tinh, đã rơi xuống trước đại môn của cung điện xích đồng, ở đó chui tới chui lui, muốn chui vào trong cung điện xích đồng, nhưng mà nơi đó hoàn toàn không có khe hở, sức lực của bọn nó lại quá nhỏ, không đẩy ra được đại môn của cung điện, chui làm sao cũng không chui vào được.
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn về phía trên tấm biển của cung điện xích đồng đó, phía trên viết ba chữ, đáng tiếc Hàn Sâm xem không hiểu, không phải là chữ viết của nhân loại và Tinh tộc, cũng không phải là chữ viết thông dụng của đại vũ trụ gen.
“Bọn nó tiến vào kiểu gì vậy?” Hàn Sâm loay hoay hạt châu thuỷ tinh, thử muốn dùng sức mạnh kích phát nó, nhưng lại không có hiệu quả.
Nếu như đây là một kiện dị bảo, sợ rằng phải là sức mạnh thuộc tính vô cùng đặc biệt mới có thể kích phát nó.
“Nếu như bảy con tiểu Xích Hà Điêu kia có thể tiến vào, vậy thì nói rõ lực lượng của nó phù hợp với hạt châu thuỷ tinh, hiện tại Động Huyền Khí Tràng của ta đã có thể phóng lực lượng ra ngoài, lát nữa có thể thử bắt chước thuật lưu chuyển khí tức của tiểu Xích Hà Điêu, có lẽ nói không chừng cũng sẽ có chút tác dụng.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ.
Hàn Sâm đang nghĩ làm sao khiến bảy con tiểu Xích Hà Điêu ra ngoài, đột nhiên phát hiện hồng hà trong động đang nhanh chóng tan biến, biết rằng Xích Hà Địa Tuyền đã sắp phun trào rồi.
Lập tức không còn do dự nữa, nhét hạt châu thuỷ tinh vào trong túi, sau đó xông ra sơn động.
Hồng hà trong sơn cốc đang nhanh chóng biến mất, giống như bị thứ gì đó rút đi.
Hồng hà trong sơn cốc càng ngày càng mỏng yếu, Hàn Sâm mơ hồ đã nghe thấy âm thanh đánh giết la hét, có lẽ là những Tử Tước kia đang xông vào sơn cốc.
Đáng tiếc địa tuyền vẫn chưa phun trào ra, Hàn Sâm chỉ có thể thủ ở trước địa tuyền, chờ đợi địa tuyền phun trào ra.
Chẳng bao lâu đã nhìn thấy Kiếm Tri dẫn đầu xông vào sơn cốc, bởi vì trên căn bản hồng hà trong sơn cốc đều đã rút đi hết, Kiếm Tri liếc nhìn một cái đã nhìn thấy Hàn Sâm, lạnh giọng cười nói: “Hàn Sâm, ngươi tiến vào có sớm thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, vẫn không phải là phải đợi địa tuyền phun trào sao.”
Phía sau Kiếm Tri rất nhanh đã có một nhóm lớn Tử Tước xông vào, còn có càng nhiều dị chủng cũng xông vào theo, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Hàn Sâm lười nói gì đó với Kiếm Tri, chỉ là ở một bên đợi địa tuyền phun trào.
Kiếm Tri xông đến bên cạnh nguồn suối, chiếm cứ một vị trí có lợi, vung kiếm trong tay chém giết dị thú ở gần nguồn suối, từng đạo kiếm quang kinh thiên, phàm là dị thú tiến vào nguồn suối trong khoảng mười mét đều bị kiếm quang của hắn chém chết.
“Bá Tước?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, mặc dù Kiếm Tri không sử dụng lực lượng Linh, nhưng mà sức mạnh kiếm quang của hắn lại rõ ràng đã vượt qua cấp Tử Tước.
Hàn Sâm nhìn phía trên văn kiện viết rõ ràng, có thể đến đây có lẽ đều chỉ là cấp Tử Tước mới đúng.
“Một Bá Tước như ngươi sao lại đến đây?” Hàn Sâm nhìn Kiếm Tri quát hỏi.
Kiếm Tri hừ lạnh một tiếng: “Trước khi ta đến tinh cầu Nhật Thực quả thật là Tử Tước, lẽ nào ngươi còn không cho phép ta đột phá sao?”
Nói xong, Kiếm Tri nhìn về phía Tử Tước mà những chư Vương khác phái đến, lại là lạnh lùng cười một tiếng: “Hơn nữa thăng cấp Bá Tước ở đây cũng không chỉ là một mình ta mà thôi.”
Hàn Sâm liếc mắt nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy lực lượng của mấy Tử Tước trong đó rõ ràng đều mạnh hơn cấp Tử Tước, trong đó bao gồm cả Rebecca con gái lớn của Nguyệt Luân Vương.
“Các ngươi đúng thật là dụng tâm lương khổ.” một câu.
Hàn Sâm thản nhiên nói
“Tốt nhất ngươi vẫn là cách xa một chút, để tránh khỏi ta thu lực không được lỡ tay làm tổn thương ngươi. Ngươi cũng biết ta vừa mới thăng cấp Bá Tước, khống chế sức mạnh không phải là tinh tế như vậy.” Trong mắt Kiếm Tri loé lên hàn quang, lạnh mặt nói.
Hết chương 1917.
Chương 1918. Cướp đoạt nước suốiHàn Sâm vẻ mặt bất động, im lặng rút Quỷ Nha đao ra, đứng ở bên cạnh Xích Hà Địa Tuyền, chờ đợi Xích Hà Địa Tuyền phun trào.
Kiếm Tri khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn không ra tay với Hàn Sâm, hắn cũng biết các vị Vương Giả chắc chắn đều đang quan sat nơi này, nếu như không cần thiết mà ra tay với Hàn Sâm, chỉ sợ Isa sẽ không chịu để yên.
“Đừng tưởng rằng có Đao Phong Nữ Hoàng bệ hạ bảo vệ ngươi thì ngươi có thể tuỳ ý làm bừa. Khi Xích Hà Địa Tuyền phun trào, nếu như ngươi ảnh hưởng đến ta, đến lúc đó đừng trách ta hạ kiếm vô tình.” Kiếm Tri hừ lạnh nói.
Hàn Sâm lại không thèm để ý hắn, chỉ nhìn vị trí nguồn suối.
Kiếm Tri thấy Hàn Sâm không coi ai ra gì như vậy, trong lòng có hơi tức giận, nói thế nào đi nữa hiện tại hắn cũng đã là Bá Tước, một Nam Tước như Hàn Sâm vậy mà coi thường hắn như vậy, khiến trong lòng hắn rất không thoải mái.
Đang muốn nói gì đó, lại thấy có thêm một người xông đến bên nguồn suối, chính là Rebecca con gái lớn của Nguyệt Luân Vương.
Người xông đến gần như không phân trước sau với Rebecca vậy mà là tên Tử Tước tộc Tago kia, nhưng hiện tại hắn đã thăng cấp Bá Tước, vừa rồi khi chiến đấu với dị chủng mới lâm thời thăng cấp.
Không bao lâu đã có bảy tám cường giả cấp Bá Tước cũng xông đến, bọn họ đều là Bá Tước vừa mới thăng cấp, không rõ ràng giống như Kiếm Tri, vừa đến tinh cầu Nhật Thực đã trực tiếp thăng cấp đến Bá Tước.
Có điều mọi người cũng đều biết rõ trong lòng, ai cũng không chỉ trích đối phương.
Trong các thuộc hạ mà các Vương phái đến, chân chính phụ trách đoạt lấy Xích Hà Địa Tuyền chính là những Bá Tước này, những Tử Tước kia không hề đến đây, chỉ là chiếm cứ một khu vực chật hẹp trong sơn cốc, chặn lại đám lớn dị chủng bên ngoài, giết đến máu chảy thành sông thi thể như núi.
Đột nhiên, toàn bộ hồng hà chỗ nguồn suối đều biến mất hết đi, lộ ra một động huyệt tối om, động huyệt kia chỉ to cỡ nắm tay, không nhìn rõ bên trong rốt cuộc sâu cỡ nào.
Sau khi biến mất trong thời gian ngắn ngủi, một đạo hồng quang bắn ra từ trong động huyệt, trực tiếp xông lên chân trời, tựa như một dải sao đỏ thẳng tắp nối liền trời đất.
Chùm ánh sáng đó chỉ to bằng cánh tay, bắn vào trong bầu trời vẫn không khuếch tán chút nào, thoạt nhìn cực kì kì dị.
Một đám Tử Tước và Bá Tước đều biết Xích Hà Địa Tuyền sắp phun trào, những Bá Tước kia đều đã chiếm cứ vị trí có lợi, chuẩn bị cướp đoạt nước suối.
“Tránh ra.” Bá Tước tộc Tago nắm lấy một thanh đại đao, xông về phía Hàn Sâm.
Bởi vì nguồn suối quá nhỏ, khu vực gần đó có hạn, cho nên bảy tám Công Tước vây đến căn bản không đứng được, vị trí Hàn Sâm chiếm cứ là tốt nhất, cho nên kẻ tộc Tago kia muốn đuổi Hàn Sâm đi, cướp lấy vị trí kia.
Hàn Sâm lạnh lùng liếc nhìn hắn, không hề có ý định muốn tránh ra.
Trong mắt Bá Tước tộc Tago kia loé lên ánh sáng lạnh, Quỷ Đầu đao dày cộp trong tay chém một nhát về phía Hàn Sâm, đao quang màu đen hoá thành một con mãnh hổ, mang theo tiếng hổ gầm kinh thiên muốn nuốt chửng Hàn Sâm.
Đám Bá Tước Rebecca đều hơi kinh ngạc trong lòng, không ngờ rằng Bá Tước tộc Tago này lại ra tay toàn lực, không chừa lại đường lui nào, rõ ràng là đã thật sự động sát cơ, muốn đẩy Hàn Sâm vào chỗ chết.
Mặc dù nói lúc tranh đoạt thương vong không thể tránh khỏi, nhưng dù sao Hàn Sâm cũng là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, cho dù là Rebecca muốn giết hắn cũng phải suy xét một hai, kẻ tộc Tago này ra †ay hung ác như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nhưng nghĩ đến Bá Tước Tộc Tago là thuộc hạ của Âm Ảnh Vương phái đến, đám Bá Tước Rebecca cũng không cảm thấy kì quái.
Âm Ảnh Vương làm việc vẫn luôn quỷ quyệt tàn nhẫn, nắm giữ Ám Nguyệt Điện của tộc Rebet, việc hắn làm đều là một vài chuyện hung ác huỷ gia diệt tộc, không phải những Vương Giả bình thường có thể sánh được, thuộc hạ của hắn hầu hết đều là hạng người tử sĩ, căn bản sẽ không nghĩ nhiều giống như quý tộc bình thường.
Hàn Sâm dưới chân chợt động, tựa như điện quang hỏa thạch loé qua đao quang mãnh hổ của Bá Tước tộc Tago, đồng thời thân thể lăng không lướt qua đỉnh đầu của Bá Tước tộc Tago kia, tốc độ nhanh đến không thể tin được.
“Hay lắm!” Dường như Bá Tước tộc Tago sớm đã đoán được Hàn Sâm có tốc độ như vậy, tay trái đánh ra một quyền lên phía trên, mãnh hổ màu đen trên nắm đấm gầm thét lao tới, càng mãnh liệt hơn một đao kia.
Lúc này mọi người mới biết sở trường thật sự của Bá Tước Tộc Tago là quyền mà không phải đao, một đao kia chỉ là dẫn dụ Hàn Sâm cắn câu mà thôi.
“Thật là một kẻ đáng sợ, Tộc Tago này nhất định là một thành viên của
An”
Ám Nguyệt Điện.” Trong lòng Rebecca thầm nghĩ.
“Lần này sợ rằng Hàn Sâm không chết cũng phải mất nửa cái mạng.” Trong lòng đám Bá Tước Kiếm Tri cũng đều đang âm thầm tính toán, mặc dù tốc độ của Hàn Sâm rất nhanh, nhưng mà Bá Tước Tộc Tago đã tính chuẩn tốc độ của hắn, hơn nữa khoảng cách của hai người bọn họ quả thực đã quá gần, chênh lệch thực lực lại quá lớn, trừ phi Bá Tước Tộc Tago thủ hạ lưu tình, nếu không chỉ sợ Hàn Sâm phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Bá Tước Tộc Tago kia cũng không có vẻ như sẽ thủ hạ lưu tình.
Mắt thấy quyền quang giống như mãnh hổ sắp đánh lên trên người Hàn Sâm, thân thể lăng không của Hàn Sâm lại đột nhiên tăng thêm tốc độ lần nữa, giống như một con chim ưng lượng vòng một cái giữa không trung, không chỉ tránh khỏi cú đánh của quyền quang mãnh hổ của Bá Tước Tộc Tago, đồng thời Quỷ Nha đao trong tay cũng lướt qua cổ hắn, lập tức lưu lại một vết đao giống như răng độc cắn trúng ở trên cổ của Bá Tước Tộc Tago kia, mặc dù vết thương không sâu nhưng vẫn chảy ra huyết dịch như cũ, chỗ vết thương bốc lên từng làn khói tím.
“Rốt cuộc đôi giày kia là dị bảo gì thế, vậy mà còn có thể càng nhanh hơn nữa, tốc độ Hàn Sâm vừa mới bạo phát ra dù đặt ở cấp Hầu Tước chắc cũng phải là đỉnh cấp nhỉ?” Trong lòng đám Bá Tước Rebecca đều lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía giày Tuyệt Nha Thố của không ít Bá Tước đều hừng hực và tham lam.
Bá Tước Tộc Tago đã trúng lực Tuyệt Nha, nhưng thứ nhất là vết thương rất nhỏ, hai là hắn là thân thể Bá Tước, thực lực mạnh hơn Hàn Sâm, lực Tuyệt Nha lan ra vô cùng chậm chạp, trong chốc lát vẫn sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn với hắn.
Bá Tước Tộc Tago tức giận gào thét một tiếng, muốn ra tay với Hàn Sâm lần nữa, nhưng mà lại đột nhiên nhìn thấy hồng quang trong nguồn suối chợt loé, sau đó một viên quang cầu màu đỏ dọc theo chùm ánh sáng bay lên trên bầu trời, tốc đô lúc đầu quá nhanh, ngay cả Hàn Sâm cũng không phản ứng kịp.
Nhưng cùng với quang cầu dần dần bay cao, tốc độ cũng dần dần giảm chậm xuống, khi xông đến trên cao hơn trăm mét, quang cầu màu đỏ nổ tung ra, giống như pháo hoa nở rộ, từng giọt nước màu đỏ bay tung toé khắp nơi, tổng cộng có bảy tám giọt.
Bá Tước Tộc Tago làm gì còn để ý đến đi liều mạng với Hàn Sâm, cùng với đám Bá Tước Rebecca xông lên trên bầu trời, đi cướp những giọt nước màu đỏ loé ra ánh sáng khắp nơi kia.
Nhưng mà bọn họ mới vừa bay lên trên cao mười mấy mét đã thấy một đạo thân ảnh phá không bay lên, trong nháy mắt đã ném bọn họ ở phía sau mông, ngay cả cơ hội hít bụi bọn họ cũng không có.
Đám Rebecca đều kinh ngạc trong lòng, thầm kêu bỏng bét, tốc độ của Hàn Sâm quá nhanh, chỉ sợ phải bị hắn cướp đi ít nhất ba bốn giọt nước suối Xích Hà.
Nhưng bọn họ rõ ràng vẫn đánh giá thấp tốc độ của Hàn Sâm, chỉ thấy bóng dáng của Hàn Sâm giống như Phượng Hoàng ngao du chân trời, gần như hoá ra huyễn ảnh, trong nháy mắt đều đoạt lấy hết tất cả giọt nước màu đỏ kia, một giọt cũng không còn thừa lại.
Mọi người đều tức giận vô cùng, muốn ra tay với Hàn Sâm, nhưng lại thấy nguồn suối phía dưới phun ra một quang cầu màu đỏ, trong lòng đều kinh ngạc, lại muốn đi đoạt lấy nước suối trong quang cầu kia.
Hết chương 1918.
Chương 1919. Uống địa tuyềnNhưng mà còn chưa đợi bọn họ kịp thời hành động, bóng dáng của Hàn Sâm đã phá không vọt xuống, lần này viên quang cầu màu đỏ kia không kịp nổ tung ra đã bị Hàn Sâm bắt lấy trong tay.
Một viên cầu đỏ giống như thạch bị Hàn Sâm nắm lấy trong tay, không nói hai lời, trực tiếp nhét vào trong miệng, cứ như vậy nuốt xuống.
Đám Bá Tước Rebecca vừa tức vừa buồn bực, thế nhưng còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, trong địa tuyền vậy mà lại có quang cầu màu đỏ phun ra.
“Liên tục phun ra ba viên Xích Hà Địa Tuyền, xem ra trữ lượng của Xích Hà Địa Tuyền ở đây vô cùng khả quan!” Rebecca và một đám Bá Tước nghĩ vậy đều xông về phía quang cầu màu đỏ.
Tình huống giống như vậy lại xảy ra lần nữa, thân hình của Hàn Sâm quả thực quá nhanh, bóng dáng chợt loé, căn bản không đợi quang cầu màu đỏ kia nổ ra đã bị hắn vớt đi nuốt vào trong bụng.
Những chất lỏng màu đỏ giống như thạch kia vừa vào trong bụng, nhất thời hoá thành lực lượng cực kì mãnh liệt xông về phía các bộ phận thân thể, lực lượng bá đạo kia gần như muốn xé rách máu thịt của Hàn Sâm.
_
Hàn Sâm vội vàng vận chuyển “Âm Dương Biến”, chuyển hoá sức mạnh bá đạo kia thành năng lượng thuần tuý, vận chuyển hấp thu bằng pháp quyết vật ngữ gen.
Quá trình chuyển hoá này quả thực vô cùng đau đớn, cưỡng ép vận chuyển lực lượng bá đạo của Xích Hà Địa Tuyền không ngừng dọc theo kinh mạch, mỗi lần vận chuyển một vòng, lực lượng bá đạo sẽ được dần dần chuyển biến thành năng lượng thích hợp với Hàn Sâm.
Nhưng trước khi chuyển hoá, kinh mạch toàn thân của Hàn Sâm đều giống như bị dao cắt, đau đớn đến không thể tin được.
Hàn Sâm lại không thốt ra một tiếng, chịu đựng đau đớn chuyển hoá Xích Hà Địa Tuyền, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm nguồn suối, hi vọng có thể nhìn thấy nguồn suối lại phun ra lần nữa.
Bởi vì tốc độ ban đầu của nước suối quá nhanh, căn bản chính là tốc độ ánh sáng, không có ai bao gồm cả Hàn Sâm trong đó có thể phản ứng kịp.
Nhưng mà sau khi tốc độ của nước suối trở nên chậm, Hàn Sâm lại là người đầu tiên phản ứng lại, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn bọn họ quá nhiều, khiến bọn họ căn bản không có cơ hội cướp đoạt với Hàn Sâm.
Rầm!
Trong nguồn suối hồng quang chợt loé, lại là một viên quang cầu màu đỏ ngưng tụ từ nước suối phun lên.
Rebecca hét lớn nói: “Tất cả các ngươi đều đi ngăn cản Hàn Sâm, ta đến lấy nước suối, sau khi lấy được chúng ta chia đều, bằng không lấy tốc độ của hắn, ngay cả một giọt nước suối chúng ta cũng không cướp được.”
Bá Tước có thể đến đây, ai cũng không phải là kẻ ngốc, hơn nữa còn là †inh anh trong tinh anh, bằng không cũng sẽ không được các vị Vương Giả giao phó trọng trách.
Sau khi nghe thấy lời của Rebecca, những Bá Tước kia không nói hai lời, gần như không có bất kì do dự nào đã từ các góc độ che kín đường đi xông về phía nước suối của Hàn Sâm.
Trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh, đủ loại lực lượng đáng sợ gào thét xông về phía Hàn Sâm, bọn họ đều ra tay ngoan độc, không trông mong có thể giết chết Hàn Sâm nhưng nhất định phải cản hắn lại.
Rebecca lại phi thân toàn lực xông về phía quang cầu màu đỏ, nếu như đổi lại thành những Bá Tước khác nói như vậy, đám Kiếm Tri vẫn phải do dự một chút.
Nhưng Rebeccea lại là con gái lớn của Nguyệt Luân Vương, bất luận là tiếng tăm ở tộc Rebet của Nguyệt Luân Vương hay là danh tiếng của bản thân Rebecca, nói ra lời như vậy đều không thể vì những giọt nước suối đó mà nuốt lời.
Trong lúc nhất thời rồng ngâm hổ gầm, các loại lực lượng như ánh sáng, khí, khói, ảnh vân vân ở khắp nơi đều bao trùm về phía Hàn Sâm.
Vẻ mặt Hàn Sâm bất đồng, giống như phượng vũ cửu thiên, tốc độ lại tăng lên lần nữa, trong nháy mắt xông đến từ trong những công kích của một đám Bá Tước lại lần nữa cướp đi Xích Hà Địa Tuyền ở trước mặt Rebecca.
“Tốc độ như vậy… chỉ sợ đã sắp đuổi kịp Công Tước…” Rebecca và một đám Bá Tước đều sợ hãi trong lòng, đồng thời lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Rõ ràng chỉ là một Nam Tước, dựa vào một đôi giày dị bảo có tốc độ đáng sợ, khiến những người đã thăng cấp Bá Tước như bọn họ đều không thể làm gì liên tục chịu thua thiệt, lại không thẹn quá hóa giận được.
Nhưng mà Hàn Sâm vừa lấy được Xích Hà Địa Tuyền đã trực tiếp nuốt xuống, căn bản không cho bọn họ cơ hội đi cướp đoạt nữa.
Khiến bọn họ càng thêm bưồn bực là, trong truyền thuyết sau khi nuốt Xích Hà Địa Tuyền, thân thể sẽ bị sức mạnh bá đạo xung kích, gần như sống không bằng chết.
Hàn Sâm đã nuốt nhiều Xích Hà Địa Tuyền như vậy, nhưng lại giống như người không có chuyện gì, không thấy hắn có một chút biểu hiện đau đớn nào.
Phải biết người bình thường nuốt một giọt đã có thể hai lần tiến hoá thành Nam Tước, dị chủng cấp Nam Tước nuốt trên mười giọt sẽ có cơ hội thăng cấp Tử Tước.
Hàn Sâm đã liên tục nuốt bốn năm viên Xích Hà Địa Tuyền, mỗi một viên cứ dựa theo ít nhất bảy tám giọt mà tính, cũng có ba mươi giọt trở lên, vậy mà lại không có chuyện gì hết.
Bọn họ làm sao biết được, Hàn Sâm sao lại không có chuyện gì, trong thân thể của hắn đã giống như đao cắt, chỉ là hắn đã trải qua quá nhiều đau đớn, tính nhẫn nại đối với đau đớn vượt xa người bình thường mới có thể một công đôi việc dưới đau đớn giống như vậy, vừa luyện hoá Xích Hà Địa Tuyền, vừa tranh đoạt với Rebecca bọn họ.
Rebecca bọn họ không nhìn ra, những Vương Giả xem chiến kia lại nhìn rõ ràng.
“Ánh mắt của Nữ Hoàng Đao Phong cũng tốt thật đấy, có thể chịu đựng đau đớn, còn có thể bình tĩnh như vậy một công đôi việc, không xuất hiện bất kì sai lầm gì, chỉ sợ chúng ta khi còn trẻ và ở đẳng cấp như hắn cũng không làm được.” Hắc Nguyệt Vương tán thán nói.
Sắc mặt Dạ Hà Vương lại có hơi khó coi, hừ lạnh nói: “Vậy thì có tác dụng gì chứ? Bốn năm viên Xích Hà Địa Tuyền, ít nhất cũng ba mươi giọt trở lên, vậy mà còn không có một chút phản ứng thăng cấp, tư chất và độ khó thăng cấp như vậy, ngươi cho rằng hắn có thể xông vào cấp Vương không?”
“Ai biết được chứ? Chuyện trên thế giới này rất khó nói.” Hắc Nguyệt Vương chỉ khẽ mỉm cười.
Lưu Hoa Vương và Nguyệt Luân Vương cũng cùng nhìn tất cả xảy ra trong sơn cốc, Lưu Hoa Vương nhíu mày nói: “Xem ra trữ lượng của Xích Hà Địa Tuyền này rất tốt, chỉ sợ còn phải phun ra thêm mấy lần. Chỉ là đôi giày kia của Hàn Sâm quá mức quỷ dị, vậy mà có thể khiến một Nam Tước bạo phát ra tốc độ gần như là Công Tước, Rebecca bọn họ rất khó đoạt đi địa tuyên trước khi hắn thành công.”
Nguyệt Luân Vương lại là khẽ mỉm cười nói: “Vậy cũng chưa chắc.”
Lưu Hoa Vương có hơi kinh ngạc liếc nhìn Nguyệt Luân Vương, thấy hắn không nói tiếp nữa, cũng không mở miệng hỏi nữa, có điều đại khái biết được có lẽ là Nguyệt Luân Vương có chuẩn bị gì đó.
Rầm!
Lại là một viên quang châu màu đỏ phun ra từ trong nguồn suối, Hàn Sâm lại bạo phát lực lượng lần nữa, xông về phía quang châu màu đỏ.
Bảy tám Bá Tước đồng loạt gào thét, bạo phát ra tất cả sức mạnh của bọn họ, nhưng lại vẫn không ngăn cản được tốc độ vô cùng đáng sợ của Hàn Sâm như cũ, mắt thấy Hàn Sâm đã xông đến trước quang châu màu đỏ.
Trên mặt Rebecca loé lên vẻ phức tạp, trong tay cầm một tấm bùa hình rùa được tạo thành từ ngọc trong suốt, phía trên có phù hiệu mà ánh sáng ngưng tụ thành lưu chuyển.
Dường như cực kì không nỡ, nhưng mà nhìn đến cuối cùng Rebecca vẫn cắn răng, trực tiếp ném tấm bùa hình rùa kia về phía Hàn Sâm.
Chỉ thấy một đạo tinh quang xẹt qua hư không, trong nháy mắt đã rơi trên người Hàn Sâm, lấy tốc độ của Hàn Sâm mà không kịp né tránh, †ấm bùa hình rùa kia bỗng chốc dán lên trên người Hàn Sâm.
Trong khoảnh khắc tấm bùa hình rùa rơi lên trên người Hàn Sâm, hắn chỉ cảm thấy cơ thể trầm xuống, tốc độ trong nháy mắt giảm xuống, thân thể cũng cảm thấy trở nên nặng nề, suýt nữa từ không trung rơi xuống.
Huyết dịch trong cơ thể sục sôi, Hàn Sâm cưỡng ép đưa tay chụp một cái, mạnh mẽ bắt lấy một đoàn Xích Hà Địa Tuyền kia trước khi rơi xuống, sau đó rơi xuống mặt đất.
Hết chương 1919.
Chương 1920. Thú hồn Xích Hà Điêu“Ngọc Quy Phù? Hoá ra ngươi sớm đã có tính toán, đưa Ngọc Quy Phù cho Rebecca, dùng để khắc chế đôi giày kia của Hàn Sâm.” Lưu Hoa Vương liếc nhìn Ngọc Quy Phù dán ở trên người Hàn Sâm nói.
Nguyệt Luân Vương thản nhiên nói: “Tốc độ đi kèm với đôi giày đó đối với ngươi và ta mà nói không tính là gì, nếu như có Công Tước ở đây cũng không được bao nhiêu tác dụng, nhưng mà ở trong cấp bậc của bọn họ, về phương diện nào đó mà nói lại là sự tồn tại vô địch, ta sao có thể không tính toán sớm chứ.”
Lưu Hoa Vương tấm tắc nói: “Ngọc Quy Phù là chế từ vỏ xác của con rùa Thần Hoá năm đó, nghe nói tổng cộng cũng chỉ chế thành một ngàn ba trăm sáu mươi lăm tấm, mỗi một tấm cũng chỉ có thể dùng một lần, có thể trấn áp sinh vật chư thiên, khiến tốc độ của nó hạ thấp đến cực chậm, ngay cả Vương Giả cũng khó mà chống lại, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, Ngọc Quy Phù còn ở trên đời rất ít, dùng trên người một Nam Tước quả thực quá mức lãng phí.”
Nguyệt Luân Vương mệt mỏi nói: “Vì vậy Rebecca mới không lấy ra sử dụng ngay, chỉ là không ngờ rằng trữ lượng của Xích Hà Địa Tuyền này lại phong phú như vậy, cộng thêm tốc độ của đôi giày kia quả thực quá nhanh, không thể không sử dụng tấm Ngọc Quy Phù đó.”
“Dùng tốt lắm, xem tình hình hiện tại của Xích Hà Địa Tuyền, ít nhất vẫn có thể phun ra ba bốn lần, cũng coi như đáng giá, nếu như một giọt cũng không mang về được, chỉ sợ những phu nhân của chúng ta sẽ
không tha cho chúng ta đầu tiên.” Lưu Hoa Vương nói xong bốn mắt nhìn nhau với Nguyệt Luân Vương, rất có cảm giác gặp được tri âm.
Thân thể của Hàn Sâm rơi ở bên cạnh nguồn suối, chỉ cảm thấy hai chân nặng nề giống như đổ chì, vận động lực lượng của giày Tuyệt Nha Thố đến cực hạn, tốc độ còn không sánh bằng khi không đeo giày Tuyệt Nha Thố.
Hàn Sâm thò tay muốn lấy Ngọc Quy Phù xuống, tấm bùa kia lại giống như nam châm cường lực hút ở phía trên không động đậy chút nào, căn bản không bóc xuống được.
May mà ngoại trừ tốc độ ra, chỉ có năng lực nhảy và phi hành đã chịu ảnh hưởng không nhỏ, ngược lại cũng không có ảnh hưởng khác, sức mạnh của bản thân Hàn Sâm vẫn có thể vận chuyển như thường.
Mắt thấy Hàn Sâm đã trúng Ngọc Quy Phù, rơi ở bên cạnh nguồn suối, hành động trở nên vô cùng chậm chạp, Kiếm Tri và đám Bá Tước đều hết sức vui mừng, Bá Tước Tộc Tago trực tiếp xông lên, một quyền đánh ra quyền quang mãnh hổ, gào thét nhào về phía Hàn Sâm.
Trước đó Hàn Sâm có giày Tuyệt Nha Thố có thể dùng được, không sợ công kích như vậy, hiện tại tốc độ quá chậm căn bản không tránh được quyền quang hung hãn nhanh chóng đó.
Hàn Sâm đứng ở bên cạnh nguồn suối, nhưng cũng thong dong điềm Tĩnh, tâm niệm vừa động, nhất thời chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ bao trùm lấy tay phải của hắn, hoá thành một găng tay dệt thành từ tia sáng.
Găng tay này chính là thú hồn mà Hàn Sâm giết chết con Xích Hà Điêu cấp Bá Tước kia có được, là thú hồn hình găng tay, có thể đề cao sức mạnh và tốc độ của tay trong phạm vi lớn.
Đại khái cũng chỉ là tăng lên đến trình độ cấp Bá Tước, hơn nữa chỉ giới hạn ở một tay đeo găng tay đó.
Nhưng đối với Hàn Sâm mà nói, đây cũng đã đủ rồi, những quý tộc đến đây hôm nay, cao nhất cũng chỉ là Bá Tước, hơn nữa đều là vừa mới thăng cấp Bá Tước không lâu, không lớn hơn sức mạnh của găng tay Xích Hà Điêu bao nhiêu, thậm chí còn có thể không bằng.
Hàn Sâm đeo găng tay, nắm lấy Quỷ Nha đao, mắt thấy quyền quang mãnh hổ kia đã sắp đánh đến trước mặt hắn, Hàn Sâm căn bản không có ý định muốn né tránh, một đao chém xuống quyền quang mãnh hổ chứa nước đó.
Bởi vì Chú Ngữ vẫn chưa tăng lên đến cấp Tử Tước, cho nên Hàn Sâm cũng không thể sử dụng sức mạnh của Băng Cơ Ngọc Cốt, dị huyết và Động Huyền Kinh trước mặt người khác, hắn chỉ có thể lấy vật ngữ gen và sức mạnh thân thể nghênh chiến Bá Tước Tộc Tago.
Mọi người thấy Hàn Sâm vậy mà chính diện giao chiến với Bá Tước Tộc Tago đều khẽ nhíu mày, nhìn sức mạnh của một Nam Tước như Hàn Sâm sao có thể chiến thắng được Bá Tước Tộc Tago.
Trên người Hàn Sâm cũng không mặc áo giáp cấp Hầu Tước kia, chỉ sợ một quyền này sẽ có thể đánh chết hắn.
Bá Tước Tộc Tago thấy Hàn Sâm vậy mà bổ một đao về phía nắm đấm của hắn, trong mắt hàn quang chợt loé, lực lượng trên quyền đều đã †ăng thêm mấy phần, dường như là định trực tiếp giết chết Hàn Sâm.
Một quyền quang mãnh hổ màu đen to khoảng mấy trượng gào thét nhào về phía Hàn Sâm, dường như muốn một ngụm nuốt chết Hàn Sâm thành tro.
Lưỡi đao của Quỷ Nha đao hiện ra màu tím đen quỷ dị, không có Thần quang cũng không có khí tức thần dị, chỉ là một đao hết sức bình thường chém vào đỉnh đầu của quyền quang mãnh hổ kia.
Răng rắc!
Quyền quang ác hổ hung mãnh đáng sợ kia ở trong ánh mắt không thể tin được của mọi người bị Quỷ Nha đao trực tiếp bổ ra, từ đầu đến đuôi chém thành hai nửa.
Quỷ Nha đao và nắm đấm của Bá Tước Tộc Tago trực tiếp va chạm với nhau, chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm, Hàn Sâm đứng ở tại chỗ không nhúc nhích chút nào, Bá Tước Tộc Tago kia lại liên tục lui bốn bước mới đứng ổn thân thể, trên bao tay xuất hiện một vết đao có thể nhìn thấy da thịt, tơ máu rỉ ra từ bên trong.
“Không thể nào…” Bá Tước Tộc Tago cực kì sợ hãi, những Bá Tước khác cũng cực kỳ khiếp sợ.
“Găng tay, găng tay kia của hắn có vấn đề, là một món dị bảo mạnh mẽt! Nó đã tăng cường sức mạnh và tốc độ ra tay của hắn.” Dù sao Rebecca cũng là con cháu của người đã đặt chân lên ngưỡng cửa
Thần Hóa, kiến thức cũng mạnh hơn những Bá Tước khác không ít. Liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề. Rầm!
Mọi người còn chưa tỉnh táo lại đã thấy trong nguồn suối kia lại sáng lên hồng quang lần nữa, lại có nước suối Xích Hà sắp phun ra.
“Tốc độ di chuyển của hắn bị Ngọc Quy Phù áp chế đã không có năng lực cướp đoạt với chúng ta nữa rồi, không cần quan tâm đến hắn.” Có một Bá Tước hét lớn một tiếng.
Nhưng mà Rebecca và đám Bá Tước lại sớm đã xông lên, im lặng không lên tiếng muốn xông đến không trung đi cướp nước suối Xích Hà sắp phun ra trước.
Đám Rebecca đã nhìn ra từ lâu, mặc dù sức mạnh và tốc độ trên tay Hàn Sâm đã tăng lên, nhưng mà di chuyển vẫn rất chậm như cũ, hắn đã không thể bay lên cướp với bọn họ nữa, cũng chỉ là Bá Tước kia quá mức thành thật mới hét một câu như vậy, những người khác đã ra tay trước rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy một ánh hồng quang phun ra từ trong nguồn suối, tốc độ nhanh giống như ánh sáng.
Đám Rebecca đều đã chuẩn bị xong xuôi, chờ đợi cướp đoạt nước suối, nhưng mà ánh sáng kia vừa mới phun ra, rời khỏi nguồn suối không đến hai mét, giữa thời khắc điện quang hoả thạch kia, một bàn tay đột nhiên xuyên qua, đưa tay chụp một cái từ trong chùm sáng màu đỏ bắt lấy nước suối Xích Hà giống như quang cầu màu đỏ kia.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó thuận theo bàn tay nhìn thấy chủ nhân của nó, bất ngờ chính là Hàn Sâm đứng ở bên nguồn suối, nhất thời há mồm trợn mắt, trong chốc lát đều chưa hoàn hồn trở lại.
Thời cơ nước suối phun ra không cố định, tốc độ lúc đầu gần như gần bằng tốc độ ánh sáng, ở dưới loại tình huống đó muốn chuẩn xác bắt lấy nước suối ở bên cạnh, cho dù là Bá Tước thậm chí là Hầu Tước cũng chưa chắc có thể làm được, Hàn Sâm vậy mà tay không đã bắt được, quả thực khiến người ta sợ hãi.
“Trùng hợp sao?” Rebecca không thể tin được lẩm bẩm một mình.
“Không phải trùng hợp.” Ánh mắt Dạ Hà Vương ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Sâm.
Đám người Nguyệt Luân Vương cũng đều đã nhìn ra đó không phải là trùng hợp, không nhịn được có hơi kinh ngạc.
“Không thể để hắn ở bên cạnh Xích Hà Địa Tuyền được.” Kiếm Tri tức giận quát lên, chém một kiếm về phía Hàn Sâm, Bá Tước Tộc Tago bên cạnh cũng ngóc đầu trở lại, từ một bên khác đánh một quyền về phía Hàn Sâm.
Hết chương 1920.
Chương 1921. Không Khẩu Bạch NhaKiếm quang của Kiếm Tri hoá thành từng ánhsao, giống như vô số mưa sao băng mãnh liệt đâm về phía Hàn Sâm, gần như bao phủ hết toàn bộ thân thể của Hàn Sâm ở trong kiếm quang lưu tinh.
Bá Tước Tộc Tago ở một bên khác thế như mãnh hổ, một quyền đánh ra quyền quang cự thú hồng hoang, hung hăng nuốt chửng lây Hàn Sâm.
Hai bên Hàn Sâm đều thụ địch, tốc độ lại không thể tăng lên được, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, huống chỉ hắn cũng không muốn rời khỏi bên cạnh nguồn suối.
Lấy tốc độ di chuyển hiện tại của hắn, chỉ có thể chặn đường nước suối trước một bước, đợi nước suối xông lên lại đi cướp thì căn bản không kịp.
Nhưng hắn lại không thể đặt tay lên đó chờ đợi, chưa kể chùm sáng màu đỏ kia cũng có lực sát thương rất lớn, bàn tay không thể để ở trên đó lâu được, cho dù bàn tay của hắn có thể đặt ở phía trên, đám Kiếm Tri cũng sẽ không cho hắn cơ hội dừng lại lâu.
Rebecca và đám Bá Tước không ra tay cùng với đám Kiếm Tri, ở trong mắt bọn họ, cho dù sức mạnh trên tay của Hàn Sâm đã đạt đến trình độ của cấp Bá Tước, nhưng về mặt kĩ xảo cũng không bằng, huống chỉ chuyển động của thân thể đã bị áp chê, ngay cả Nam Tước cũng không bằng, đối mặt với giáp công của hai vị Bá Tước có thể không chết đã coi như mạng lớn.
Vẻ mặt Hàn Sâm không thay đổi, một tay ném viên Xích Hà Địa Tuyền vừa mới đến tay kia vào trong miệng, Quỷ Nha đao trong một tay khác chợt vung lên, vạch ra một vòng đao rực rỡ.
Kiếm quang lưu tinh mà Kiếm Tri phát ra rơi hết vào trong vòng đao, nhưng mà bên trong vòng đao không bạo phát ra âm thanh của lực lượng va chạm, giống như đã bị hút vào trong vòng đao.
Một bên khác, quyền quang của Bá Tước Tộc Tago gần như đồng thời giáng xuống trên người Hàn Sâm, bàn tay Hàn Sâm khẽ động, vòng đao chợt đổi hướng, rất nhiều kiếm quang lưu tinh nhất thời xông ra từ bên trong vòng đao, đụng vào trên quyền quang mãnh hổ.