Ầm!
Ánh đao bị một tay của Phật tử Thất Linh chưởng vỡ, cơ thể Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay thật sự đáng sợ.
Vẻ mặt Hàn Sâm lại không thay đổi, Quỷ Nha Đao trong tay chuyển động theo thân người, từng đao pháp Nha Đao điên cuồng chém ra, bóng dáng không ngừng lóe lên xung quanh Phật tử Thất Linh.
Hai chân Phật tử Thất Linh lùi về sau, tám cánh tay điên cuồng chiến đấu với Hàn Sâm.
Nhưng thỉnh thoảng bộ phận nào đó trên cơ thể hắn lại mất khống chế khiến hắn xuất hiện sai lầm lớn vốn dĩ sẽ không xuất hiện.
Cao thủ so chiêu chỉ trong giây khắc, huống chỉ là sai lầm nghiêm trọng như vậy. Cho dù thực lực cơ thể Hàn Sâm kém xa Phật tử Thất Linh thì cũng có thể nắm bắt được một kẻ hở trong hàng loạt sai lầm.
Ánh đao tím đen của Quỷ Nha Đao chém trên cơ thể hoàng kim của Phật tử Thất Linh, quét ra một tia lửa phía trên nhưng chỉ để lại một vệt trắng trên tấm thân hoàng kim kia, trong nháy mắt đã biến mất.
“Quả là cơ thể dị chủng lợi hại!” Hàn Sâm thầm ngạc nhiên trong lòng. Tuy sức mạnh Quỷ Nha Đao không phát huy được nhiều lắm nhưng có thể dễ dàng chém được một Bá Tước, lại không thể để lại một vết đao trên người Phật tử Thất Linh, có thể thấy cơ thể dị chủng của Phật tử Thất Linh khủng khiếp bao nhiêu.
Phật tử Thất Linh nổi giận, ánh vàng trong mắt lóe lên, tám cánh tay hoàng kim ngưng tụ thành các loại Linh Ấn, điên cuồng tấn công Hàn Sâm.
Nhưng bây giờ cơ thể hắn thường mất khống chế, sơ hở quá nhiều, không thể áp chế được Hàn Sâm như lúc đầu nữa.
Ngược lại Hàn Sâm dựa vào tốc độ của Giày Tuyệt Nha Thố, găng tay Xích Hà Điêu đeo trên tay cũng bạo phát ra sức mạnh đáng sợ, Quỷ Nha Đao cứ chém trên cơ thể Phật Đà bốn mặt tám tay hết lần này đến lần khác.
Sức mạnh như thế cũng chỉ có thể lưu lại những vệt trắng trên cơ thể hoàng kim mà thôi, Lực Tuyệt Nha không thể bám vào được.
Phật tử Thất Linh muốn chạy khỏi thế giới Cực Lạc nhưng tiếc là đã hơi trễ. Tuy hắn lùi nhanh nhưng tần suất tiếng chuông Cực Lạc quá dày, Cực Lạc Âm ngày càng ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn.
Không chờ Phật tử Thất Linh chạy khỏi thế giới Cực Lạc, cơ thể hắn đã không tự chủ được nhảy múa theo Cực Lạc Âm, vặn vẹo những bước nhảy kỳ dị, vốn không thể ngừng lại cũng khó mà khống chế cơ thể xông ra khỏi thế giới Cực Lạc.
Hàn Sâm lại vui mừng khôn xiết, chém từng đao từng đao lên người Phật tử Thất Linh, dùng cả sức mạnh Băng Cơ Ngọc Cốt và Dị Huyết mới miễn cưỡng lưu lại những vết đao nông trên cơ thể Phật Đà Hoàng Kim kia.
Nhưng vậy cũng đủ rồi, chỉ cần có thể lưu lại vết đao, Lực Tuyệt Nha có thể bám vào cơ thể hoàng kim, không ngừng xé rách nó ra.
Tuy hơi chậm một chút nhưng chỉ cần có đủ thời gian cũng sẽ giết chết được Phật tử Thất Linh.
Bốn gương mặt của Phật tử Thất Linh đồng thanh rống lên, cố gắng khống chế cơ thể, muốn xông ra khỏi thể giới Cực Lạc, nhưng thời gian cơ thể chịu khống chế của Cực Lạc Âm càng ngày càng dài, khó lòng điều khiển bản thân được.
“Sao lại như vậy… Vì sao hắn không chịu ảnh hưởng của Cực Lạc Âm… Không thể nào… Phật tử Thất Linh lại chịu phải một đao của Hàn Sâm, ánh vàng trong mắt chớp động, trong lòng càng phân nộ hơn.
Hàn Sâm đang định nhân lúc hắn chưa ra được thế giới Cực Lạc chém thêm vài đao, đến lúc đó dù hắn ra khỏi thế giới Cực Lạc cũng còn nhiều vết đao trên người, Lực Tuyệt Nha có thể từ từ giết chết hắn.
Nhưng đao này của Hàn Sâm còn chưa kịp chém ra thì bỗng thấy trong mắt Phật tử Thất Linh dâng lên ngọn lửa vàng, ngọn lửa vàng chợt bùng lên bao lấy cả người Phật tử Thất Linh.
Cơ thể vốn chịu ảnh hưởng của Cực Lạc Âm ngừng nhảy lung tung, sau khi được ngọn lửa vàng bao quanh không còn giãy dụa nữa.
Ai”
“Hàn Sâm, ta từng nói rằng chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.” Bốn miệng của Phật Đà bốn mặt tám tay được lửa vàng bao quanh đồng thanh mở miệng, phát ra âm thanh khiến người ta kinh hồn bạt vía.
“Đế Thuân!” Hàn Sâm chợt nhận ra giọng nói của ai, hiểu được tất cả chuyện này đều là hắn âm thầm giở trò.
Hình như ý thức của Phật tử Thất Linh đã bị Đế Thuân chiếm lấy hoàn †oàn, không hề chịu ảnh hưởng của tiếng chuông Cực Lạc, cười tàn nhẫn đi về phía Hàn Sâm, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn Sâm, ta đợi giây phút này lâu lắm rồi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi chết ngay đâu, đối với bổn Thiên Thần, ngươi là một bữa tiệc ngon nhất, ta sẽ từ từ thưởng thức sự khủng hoảng của ngươi, tiếng kêu ai oán của ngươi, cái chết của ngươi…”
Từng tiếng nói căm thù đến tận xương tủy vang vọng bên tai Hàn Sâm, Hàn Sâm thầm than khổ, nắm chặt Xích Hà Châu trong tay.
Một Phật tử Thất Linh hắn đối phó không nổi rồi, bây giờ Phật tử Thất Linh lại được Thiên Thần Đế Thuân phụ thể nữa, hắn càng không phải là đối thủ của đối phương, không chiếm ưu thế nào hết.
Hàn Sâm định dùng chút năng lượng còn dư lại của Xích Hà Quân Chủ để tấn công, tuy năng lượng còn lại chưa đến một phần trăm, nhưng dẫu sao cũng là Xích Hà Quân Chủ, nếu có thể đánh thẳng vào Phật tử Thất Linh chắc sẽ giết chết được hắn chỉ bằng một đòn.
Thù hận của Đế Thuân ngút trời, lửa vàng trên người càng cháy càng mạnh, khí thế khủng khiếp như ma thần bao quanh khiến cơ thể Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay càng trở nên dữ tợn, khủng bố hơn, như ác ma tìm người cắn.
“Âm!” Đế Thuân giơ ngón tay ra, trên ngón tay ngưng tụ một ánh lửa vàng, mà dường như ánh lửa ngưng tụ Phật quang của Phật tử Thất Linh và sức mạnh của hỏa diễm, nhưng trong nháy mắt nó xuất hiện đã khiến Hàn Sâm cảm thấy da thịt toàn thân đều như sắp bị nướng khét vậy.
Trên bốn gương mặt lộ ra sự thù hận khắc cốt ghi tâm, Đế Thuân khống chế cơ thể Phật tử Thất Linh, đầu ngón tay run lên muốn phóng ánh lửa vàng về phía Hàn Sâm.
Nhưng đột nhiên, chỉ thấy trên cổ Phật tử Thất Linh đeo một cái túi nhỏ, cái túi nhỏ đã bị ngọn lửa trên người hắn thiêu đốt, lộ ra tấm bùa vàng bên trong, mà tấm bùa cũng bị đốt cháy.
Ngay lúc tấm bùa bị đốt cháy lại có ánh sáng kỳ lạ tỏa ra từ tro tàn của
tấm bùa, ấn thẳng lên trán gương mặt ngay phía trước của Phật tử Thất Linh.
“ÁI” Hàn Sâm chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, mà tiếng hét thảm kia lại phát ra từ Thiên Thần Đế Thuân.
Hết chương 1948.
Chương 1949. Hồn KhảiHàn Sâm không khỏi ngây ra tại chỗ, trong phút chốc không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy quang phù trên trán Phật tử Thất Linh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, mà cùng lúc đó Thiên Thần Đế Thuân cũng phát ra tiếng kêu thảm.
“Là ai… Là ai cả gan dám tính kế bổn Thiên Đế…” Thiên Thần Đế Thuân phẫn nộ gầm lên nhưng kim diễm trên người càng cháy càng yếu, Hàn Sâm đã có thể thấy ánh sáng màu vàng trên người Phật tử Thất Linh vặn vẹo lay động dường như rất khổ sở, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Hàn Sâm cũng biết cơ hội của mình đến rồi, lúc này cũng không chú ý nhiều, Quỷ Nha Đao điên cuồng chém tới.
Từng ánh đao đan xen trên người Phật tử Thất Linh, bây giờ dù là Đế Thuân hay Phật tử Thất Linh cũng đều mất không chết cơ thể Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay, chỉ có thể mặc Hàn Sâm xông vào chặt chém, phát ra tiếng gầm rú giận dữ nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng.
Ý thức của Đế Thuân đã bị quang phù áp chế, đau khổ kêu thảm không ngừng, cũng có thể vì phụ thể trên người Phật tử Thất Linh bị cơ thể giới hạn, hắn không thoát ra được.
Mà ý thức của Phật tử Thất Linh lại không đủ mạnh đến trình độ đối kháng được với Cực Lạc Âm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm chém lên cơ thể hắn từng đao từng đao một.
Thân thể dù mạnh đến đâu cũng không chịu được hơn chục nghìn đao, Phật thể hoàng kim càng ngày càng nhiều vết đao nông, từng vết từng vết chồng chéo lên nhau, máu tươi hoàng kim chợt chảy ra.
Hàn Sâm ra tay tuyệt tình, không hề quan tâm đến tiếng gầm của Đế Thuân và Phật tử Thất Linh.
“Chắc chắn ta sẽ giết ngươi… Chuyện này không liên quan ta… Giết ngươi… Đều do nó khống chế ta làm… Ngươi giết ta Phật tộc sẽ không tha cho ngươi…” Bốn miệng phát ra âm thanh không giống nhau, có thể là ý niệm của Đế Thuân và Phật tử Thất Linh đang chen nhau nói chuyện.
Nhưng Hàn Sâm lại chẳng hề dao động, vẫn chém xuống từng đao từng đao một.
Dù Phật tử Thất Linh bị Đế Thuân mê hoặc thật nhưng nếu Phật tộc không định giết hắn thì sao Phật tử Thất Linh có thể đuổi giết hắn ở Cực Lạc Tịnh Thổ lâu như vậy mà Phật tộc không có phản ứng gì?
Không nghi ngờ gì nữa, vì nguyên nhân nào đó mà Phật tộc cũng thật sự muốn giết hắn, điều này không liên quan đến việc Đế Thuân có mê hoặc Phật tử Thất Linh hay không.
Từng tiếng gầm phẫn nộ vang vọng liên tục trong thế giới Cực Lạc, nhưng không có tác dụng gì, không biết Hàn Sâm chém mấy vạn đao, rất nhiều đao đều chém lên cổ Phật tử Thất Linh, một nhát đao cuối cùng chém đứt cái đầu sinh ra bốn mặt, máu hoàng kim tuôn ra ồ ạt, lênh láng khắp nơi.
“Săn giết Dị chủng Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay cấp Hầu Tước, †hu được thú hồn Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay, phát hiện gen dị chủng.”
Cùng lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu Hàn Sâm, khiến tinh †hần Hàn Sâm phấn chấn lên, bận rộn lâu như thế cũng xem như có chút thành tựu.
Cơ thể dị chủng của Phật tử Thất Linh ngã xuống, ánh sáng của ngọn lửa sắc vàng lại vẫn ở chỗ cũ, quang phù kia cố định trên cái đầu chứa bóng của hỏa diễm.
Uỳnh!
Đột nhiên tấm bùa bùng nổ, làm nổ tung ngọn lửa hoàng kim, tiếng gào của Đế Thuân cũng biến mất không còn dấu vết cùng với hỏa diễm, không còn lại gì cả.
Hầu như là đồng thời, trên phi thuyền vừa rời khỏi Phật Quốc, một người đàn ông ôm cờ vải nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi, miệng lại mấp máy như đang tự lẩm bẩm: “Cái tên Đế Thuân kia lại dám hiện thân phụ thể, đúng là tự tìm đường chết, lần này trọng thương chắc cũng yên tĩnh được một thời gian. Động vào người nhà họ Hàn chúng †a, không chơi chết tên khốn ngươi mới lạ.”
Hàn Sâm lấy một cái chai ra đựng máu hoàng kim của Phật Đà hoàng kim bốn mặt tám tay vào, bộ phận dị chủng hóa của hắn chính là máu.
Sau khi làm xong tất cả, Hàn Sâm mới nhìn thú hồn mình vừa có được. Phật Đà hoàng kim bốn mặt tám tay cấp Tử Tước: loại Hồn Khải.
Hàn Sâm hơi ngơ ngác, thú hồn loại áo giáp hắn thấy nhiều rồi, giới thiệu hẳn là loại Áo Giáp chứ nhỉ, loại Hồn Khải này là ý gì, Hàn Sâm thấy hơi khó đoán.
Hàn Sâm lập tức triệu hồi Thú Hồn ra mà chẳng hề do dự, đột nhiên một kiện áo giáp hoàng kim ôm lấy toàn thân Hàn Sâm, trông vô cùng bá đạo, huy hoàng.
Hơi giống Thánh Y hoàng kim của chòm sao Song Tử, nhưng hình như không có gì khác biệt so với áo giáp Thú Hồn bình thường, đều là áo giáp thực thể, không nhìn ra có gì đặc trong hai từ Hồn Khải này.
Hàn Sâm ngưng tụ sức mạnh thử đánh ra một quyền nhưng vừa mới nghĩ đến thôi, đột nhiên thấy ánh vàng lóe ra trên áo giáp hoàng kim, hóa thành Phật Ảnh bốn mặt tám tay bảo vệ sau lưng hắn, vừa đấm một đấm, sức mạnh mang theo Phật quang hoàng kim của Phật Đà bốn mặt tám tay, uy lực một đấm này không thua gì Phật tử Thất Linh lúc còn sống!
“Đậu móa, Hồn Khải đỉnh vãi!” Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có loại áo giáp này, mặc kiện áo giáp này lên thì hắn sẽ sở hữu sức mạnh cấp Hầu Tước, còn là sức mạnh Hầu Tước của Phật tử Thất Linh, thật là biến thái.
“Không biết người ngoài có thể thấy được hồn ảnh Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay không nhỉ, nếu có thể thấy được vậy hơi phiền rồi.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng, lại thu Thú Hồn vào trong Hồn Hải, ánh mắt nhìn về thế giới Cực Lạc.
Trong Phật điện của Phật tộc, một ngọn nến bỗng vụt tắt, sắc mặt tổ sư Nhiên Đăng đang nhắm mắt ngồi như tượng Phật chợt thay đổi, nhiều vương công quý tộc ngồi dưới đều ngạc nhiên, hơn nghìn năm nay chưa từng có chuyện nào khiến Nhiên Đăng Thủy Tổ thay đổi sắc mặt cả.
“Thất Linh chết rồi!” Gương mặt Nhiên Đăng Thủy Tổ vặn vẹo, nói từng chữ một.
“Với thực lực của Thất Linh, Hàn Sâm chỉ là một Tử Tước nho nhỏ, làm sao mà…” Chúng Phật tộc đều cực kỳ sợ hãi.
“Sao có thể… không phải Thất Linh truy đuổi Hàn Sâm lấy phôi đao kia…” Hình như biết mình lỡ lời, Phật Vương kia lập tức ngậm miệng lại, thấp giọng niệm phật hiệu.
“Dù là ai giết Thất Linh đều phải trả giá.” Sắc mặt Nhiên Đăng Thủy Tổ bình tĩnh lại, nhưng sự bình tĩnh lại khiến người ta cảm thấy khủng khiếp hơn.
Đệ tử ngoại lệ duy nhất được thu nhận trong mấy nghìn năm, được Nhiên Đăng Thủy Tổ coi là hy vọng thăng cấp lên Thần Hóa nhất của Phật tộc lại chết như vậy, sự phẫn nộ trong lòng Nhiên Đăng Thủy Tổ khó mà diễn tả được.
“Hàn Sâm hắn… hắn…” Một Công Tước Phật tộc phụ trách giám sát Cực Lạc Tịnh Thổ đột nhiên kinh hãi kêu lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Tịnh Hải Phật Vương cau mày nhìn công tước kia.
“Hàn Sâm, hắn vào bỉ ngạn rồi!” Sắc mặt công tước Phật tộc kia hơi kỳ lạ nói.
“Cái gì? Sao hắn có thể đi đến bỉ ngạn? Chẳng phải không xếp hắn vào danh sách sao?” Tịnh Hải Vương không tin hỏi.
“Không biết, nhưng hắn thật sự đã vào bỉ ngạn rồi, chúng ta tận mắt thấy.” Công Tước Phật tộc khó nói rõ được, Phật kính trong tay vung lên, trong kính phải chiếu bóng dáng Hàn Sâm.
Chúng vương công quý tộc đều nhìn rõ, nơi Hàn Sâm đang đứng quả thật là Bỉ Ngạn một trăm phần trăm.
“Hắn vào thế giới Cực Lạc với Thất Linh, bây giờ hắn đi ra, Thất Linh cũng đã mất mạng, chắc chắn là hắn giết Thất Linh.” Nhiên Đăng Thủy Tổ ngồi trên Tự Liên Đài đứng dậy, bước từng bước về phía cửa lớn của Cực Lạc Tịnh Thổ.
Hết chương 1949.
Chương 1950. Hóa kiếnNhiên Đăng chịu đựng hết giày vò đau khổ của thế gian mấy vạn năm, vân không muốn chết đi theo thời gian, ép buộc lưu lại thế gian, chính là để có thể thấy được thế hệ Thần Hóa mới của Phật tộc sinh ra. Phật tử Thất Linh là hy vọng lớn nhất của hắn, bây giờ hy vọng này đột nhiên bị hủy diệt, người thường không thể giải thích nổi hận thù trong lòng Nhiên Đăng.
Cả Phật Quốc đều chấn động, không biết đã bao nhiêu năm Nhiên Đăng không xuất hiện chân thân rồi, bây giờ chân thân hắn lại đến cổng Tây, các vương công quý tộc đi theo đều là đại năng có tiếng của Phật Quốc, cảnh tượng hoành tráng thế này khiến rất nhiều sinh vật Phật Quốc đều đang đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì
Hàn Sâm đi qua thế giới Cực Lạc đúc từ hoàng kim, thấy biển lớn vô biên, trên biển có con thuyền lớn được tạo thành từ lá cây hoàng kim, đứng trên lá hoàng kim đi theo biển là có thể đến được bỉ ngạn.
Trong bỉ ngạn, Hàn Sâm thấy đám người Phật nữ Bất Ngữ, không nhiều không ít vừa đủ mười người, trong đó có mấy người đều là sinh vật hôm ấy Hàn Sâm thấy bên cạnh Phật nữ Bất Ngữ.
Tiếng chuông Cực Lạc trong thế giới Cực Lạc vốn không có tác dụng quá lớn đối với hắn, vô kinh vô hiểm đến bỉ ngạn, đột nhiên một luồng Phật quang hạ xuống, gột rửa thể xác của Hàn Sâm, khiến tế bào cả người hắn đều được hoạt hóa, tố chất cơ thể được cường hóa một lần.
Loại cường hóa này không thể khiến Hàn Sâm thăng cấp, nhưng cường độ lại mạnh lên không ít, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Phật nữ Bất Ngữ thấy Hàn Sâm bước đến bỉ ngạn, không khỏi ngơ ngác, sắc mặt nhiều sinh vật khác cũng kỳ lạ, rõ ràng không ngờ đến ngoại trừ bọn họ vẫn còn có sinh vật xuất hiện ở bỉ ngạn.
Phật nữ Bất Ngữ thấy Hàn Sâm, đang muốn nói gì đó, lại thấy một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở bỉ ngạn, mọi người đi ra từ cánh cửa, vị trí lại chính là cổng Tây của Phật Thành lúc họ bước vào.
Nhưng sau khi bọn họ đi ra đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hết hồn, Nhiên Đăng Thủy Tổ và chúng đại năng Phật tộc đã ở đó rồi.
Phật nữ Bất Ngữ vội vàng tiến lên hành lễ, những sinh vật khác cũng hành lễ cùng, từng người từng người đều run sợ đến mức không dám thở mạnh.
“Các ngươi lùi xuống.” Nhiên Đăng Thủy Tổ chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt nhìn Hàn Sâm đi ra sau cùng. Tịnh Hải Vương bên cạnh nói với đám người Phật nữ Bất Ngữ.
Mọi người đều thở phào trong lòng, vội vàng lùi về sau. Tuy áp lực đó không phải nhằm vào bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ khiếp sợ.
Hàn Sâm thấy cảnh trước mắt không nhịn được nhíu mày. Tuy đã nghĩ đến việc Phật tộc sẽ không dễ dàng chịu để yên nhưng thật không ngờ đến cả Nhiên Đăng Thủy Tổ cũng đến đây.
Tịnh Hải Vương nhìn Hàn Sâm, lập tức lạnh giọng chất vấn: “Hàn Sâm, vì sao ngươi lại giết Phật tử Thất Linh của tộc ta?”
Lời vừa thốt ra, vương công quý tộc của các thế lực lớn đều ngạc nhiên, hầu như không ai không biết địa vị của Phật tử Thất Linh ở Phật tộc, bây giờ Tịnh Hải Vương lại nói Phật tử Thất Linh bị Hàn Sâm giết, sao mọi người lại không ngạc nhiên được.
“Sao Tịnh Hải Vương đại nhân lại nói vậy? Ta giết Phật tử Thất Linh lúc nào?” Hàn Sâm nói hết sức đúng mực.
“Còn dám ngụy biện!” Nhiều đại năng của Phật tộc phẫn nộ, chư thiên Thần Phật nổi giận, lớn tiếng chất vấn.
Khí thế khủng khiếp như vậy áp xuống, dù là cường giả các tộc bên ngoài cũng cảm thấy tâm can run rẩy, nhưng Hà Sâm bị vây vào giữa tiếp nhận chất vẫn bất động như núi, bình tĩnh nói: “Các vị nói tại hạ giết Phật tử Thất Linh không biết có chứng cứ gì không?”
Ai”
“Đương nhiên có chứng cứ, ngươi có ngụy biện cũng vô dụng thôi. Tịnh Hải Vương nói, vốn không cho Hàn Sâm cơ hội nói tiếp, tay áo lớn cuộn lại, hóa thành màn che trời hướng về phía Hàn Sâm, muốn ra tay bắt Hàn Sâm lại.
Trong một góc đình đá Phật Quốc, mắt Isa lóe lên tia sáng lạnh lẽo, quân trắng nắm trong tay đột nhiên nổ tung, thân hình cao gầy đứng dậy thẳng tắp như đao.
Sắc mặt ông già Phật tộc đối diện thay đổi, quân đen trong tay rơi lên bàn cờ, đình đá tựa như rơi vào trường lực kỳ lạ như tách biệt khỏi thế giới.
“Phật Ấn, giao tình giữa ta và ngươi chấm dứt tại đây.” Isa lạnh lùng nói một câu, rút đao chém vào hư không, trường lực kỳ lạ đột nhiên bị xé nát, phá không rời đi trong chớp mắt.
Trước cổng Tây của Phật Thành, mắt thấy tay áo lớn của Tịnh Hải Vương sắp cuốn lấy Hàn Sâm, lại thấy đao khí màu tím phá không đến, trực tiếp xé rách tay áo che trời của Tịnh Hải Vương.
Bóng dáng tựa như nữ hoàng của Isa đã xuất hiện ở cổng Tây, đứng †rước người Hàn Sâm, hai mắt lạnh lùng nhìn chư thiên đại năng Phật tộc, không hề sợ hãi.
“Nhiên Đăng, tuy ngươi là cảnh giới Thần Hóa nhưng nếu hôm nay người không cho ta một câu trả lời hợp lí, Nữ Hoàng Đao Phong ta sẽ phá nát Phật Quốc, dù đao gãy người chết cũng tuyệt không quay đầu.” Ánh mắt Isa nhìn chằm chằm Nhiên Đăng Thủy Tổ, chậm rãi nói.
“To gan… Nữ Hoàng Đao Phong… ngươi đừng nghĩ Phật tộc và tộc Rebet có quan hệ hữu nghị là ngươi có thể càn rỡ trước mặt Thủy Tổ như vậy.” Chúng vương công quý tộc Phật tộc đồng thanh phẫn nộ hét lên.
Lúc này Nhiên Đăng Thủy Tổ mới mở mắt.
Thờ ơ nói: “Đệ tử ngươi giết đệ tử của bổn tôn, lý do này không đủ sao?”
“Chứng cứ”” Isa không lùi bước nói hai từ.
Nhiên Đăng liếc nhìn Isa, giơ bàn tay ra phía trước túm một cái, cũng không thấy bàn tay hắn phát lực thế nào, cũng không cố ý nhắm tới kẻ nào, nhưng chỉ một nắm tay, Hàn Sâm đứng sau lưng Isa chẳng hiểu ra sao đã bị Nhiên Đăng nắm trong tay.
Sắc mặt Isa chợt lạnh đi, chém về phía Nhiên Đăng Thủy Tổ một đao.
Nhiên Đăng Thủy Tổ không thèm nhìn Isa, một tay bắt Phật quyết đẩy ra, đao khí của Isa có thể xé nát tinh không lại giống như vượt qua vô số tinh không mãi không chém lên tay của Nhiên Đăng Thủy Tổ, giống như chỉ trong gang tấc mà cách cả chân trời.
Một tay còn lại của Nhiên Đăng Thủy Tổ đang nắm lấy Hàn Sâm tỏa ra Phật quang bao phủ cơ thể Hàn Sâm, chỉ trong chớp mắt thân thể của hắn đã hóa thành một con kiến trong Phật quang.
Nhiên Đăng Thủy Tổ tiện tay ném con kiến mà Hàn Sâm hóa thành cho lsa, thờ ơ nói: “Nể tình trước đây bổn tôn có giao tình với Thủy Tổ của tộc Rebet, hôm nay giữ lại một mạng cho hắn, các ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Nói xong thì quay người đi trong hào quang cùng với chúng đại năng Phật tộc tựa như Tiên Phật.
Một tay Isa nắm lấy Hàn Sâm hóa kiến, một tay cầm đao nhưng không thể chém đao thứ hai nữa, vì nàng biết chém bao nhiêu đao cũng vô dụng.
“Không vào Thần Hóa, cuối cùng cũng là hư không, ngưỡng cửa Thần Thoại cũng là một chuyện cười mà thôi.” Isa cắn răng, nắm con kiến trong tay phá không mà đi.
Mà các tộc khác thấy thủ đoạn nghịch thiên của Nhiên Đăng Thủy Tổ, trong lòng vô cùng chấn động, ngay cả người bước chân vào ngưỡng cửa Thần Thoại dũng mãnh như Isa cũng không có cơ hội phản kháng trước mặt Nhiên Đăng, đến cả đệ tử mình cũng không bảo vệ được, bị biến thành một con kiến bé nhỏ, thật sự khiến người ta rợn người.
Bản thân Hàn Sâm cũng ngạc nhiên vô cùng, sức mạnh của hắn kém quá xa, vốn dĩ không có năng lực phản kháng, đã bị Nhiên Đăng Thủy Tổ hóa thành con kiến, hơn nữa hắn cảm thấy cơ thể mình thật sự biến thành con kiến mà không phải ảo thuật.
Hết chương 1950.
Chương 1951. Thuật Thôn Phệ“Hàn Sâm, là ta đã hại ngươi, ta không ngờ Phật tộc muốn mời ta đi trước lại là có mưu đồ.” Sau khi trở lại trên phi thuyền, Isa đặt Hàn Sâm đã biến thành con kiến ở trên mặt bàn, nàng thở dài một tiếng rồi nói.
Hàn Sâm muốn mở miệng nói chuyện nhưng không thể phát ra được tiếng người, hơn nữa hóa thân thành một con kiến có rất nhiều thuật gen đều không thể sử dụng được, giống như đã thật sự biến thành một con kiến bình thường vậy.
Hàn Sâm cũng không vì vậy mà hoảng sợ, hắn suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu bò trên bàn, quỹ đạo mà hắn bò ra đều là những chữ viết: “Mấy món đồ trên người ta cũng đều bị con lừa trọc Nhiên Đăng cướp mất rồi, thanh phôi đao Bán Thần Hóa kia cũng bị hắn chiếm mất.”
Isa vui mừng khôn xiết khi thấy quỹ đạo Hàn Sâm bò ra, nàng nói: “Ngươi vẫn còn có ý thức à?”
“Ta rất tỉnh táo, có vấn đề gì không?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi lại.
lsa nói: “Thuật gen Luân Hồi của Nhiên Đăng có thể làm thay đổi gen sinh vật, dễ dàng làm cho một thượng tộc trở thành sinh vật nguyên thủy bậc thấp nhất, ngay cả trí tuệ cũng sẽ thoái hóa đến mức độ của sinh vật nguyên thủy nhất. Hắn không giết ngươi là vì biến ngươi thành một con kiến hôi còn tàn khốc hơn rất nhiều so với việc giết ngươi, càng làm cho ngươi thêm sợ hãi và tuyệt vọng hơn. Nhiên Đăng tuyệt đối sẽ không thể hạ thủ lưu tình với ngươi, người cũng không thể giữ được trí tuệ và ý thức vốn có mới đúng, ngươi cảm nhận thật kỹ xem, có phải thật sự không có vấn đề hay không.”
Hàn Sâm cẩn thận cảm nhận lại thân thể của mình, hắn phát hiện ngoại trừ thân thể đã biến thành con kiến, rất nhiều thuật gen sử dụng ở trên thân thể ban đầu không thể nào sử dụng được nữa thì những cái khác đều không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hàn Sâm nói ra tình hình của bản thân mình lúc này cho Isa, sau đó hắn lại hỏi: “Phải làm thế nào để phá giải được thuật gen này, khi nào ta mới có thể khôi phục được thân thể ban đầu?”
lsa nói với ánh mắt phức tạp: “Không thể nào khôi phục được, thân thể của ngươi thật sự đã bị biến đổi thành con kiến, trừ khi có một cường giả cấp Thần Hóa tinh thông thuật gen giống như vậy ra tay, nếu không thân thể của ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể như thế mà thôi.”
“Có lẽ sẽ có những cường giả cấp Thần Hóa biết loại thuật gen này chứ? Khổng Phi có biết không?” Hàn Sâm vội vàng hỏi, hắn cũng không muốn làm một con kiến.
lsa cười khổ nói: “Mỗi một vị cường giả cấp Thần Hóa đều có những năng lực riêng, mặc dù Khổng Phi rất mạnh nhưng mà hắn không am hiểu thuật gen Luân Hồi, đương nhiên cũng không thể giúp ngươi hoán đổi lại thân thể được.”
Isa dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Theo ta được biết, có một vị cường giả cấp Thần Hóa có năng lực như vậy, nhưng mà từ trước đến nay đều không biết vị cường giả cấp Thần Hóa đó ở phương nào, cho dù ta có muốn thỉnh cầu hắn giúp ngươi khôi phục lại thân thể thì cũng không thể nào tìm được nơi ở của hắn.”
Hàn Sâm âm thầm cười khổ nhưng mà hắn vẫn không từ bỏ: “Nữ hoàng đại nhân không cần lo lắng, nếu là thuật gen thì đương nhiên sẽ có cách, sớm muộn gì ta cũng có thể khôi phục lại được.”
Isa khế lắc đầu, nàng cắn răng nói: “Nếu ta đạt đến cảnh giới Thần Hóa, nhất định sẽ san bằng Phật Quốc.”
“Đúng, san bằng Phật Quốc.” Hàn Sâm cũng ôm một bầu phẫn nộ.
Rõ ràng là Phật tộc ra lệnh cho Phật tử Thất Linh đuổi giết hắn, suýt nữa còn giết chết hắn, bây giờ lại còn hành động ngang ngược như vậy, ngay cả cơ hội nói đạo lý cũng không có.
“Sức mạnh, có sức mạnh thì mới có đạo lý, có một ngày ta nhất định sẽ san bằng Phật Quốc.” Trong lòng Hàn Sâm phát ra sự tàn nhẫn.
Sự việc Hàn Sâm bị Nhiên Đăng Thủy Tổ biến thành con kiến rất nhanh đã bị lan truyền khắp vũ trụ, có người thì tiếc nuối, có người thì hả hê nhưng phần lớn cũng chỉ là có lòng hóng hớt thôi, chẳng ai để ý tới việc tương lai sau này Hàn Sâm sẽ như thế nào.
Hoặc nên nói rằng, sau khi bị Nhiên Đăng biến thành con kiến thì Hàn Sâm đã không còn có tương lai nữa, thân thể cấp thấp nguyên thủy nhất, trí tuệ cũng chẳng khác gì kẻ ngốc, ngay cả cơ hội tu luyện một lần nữa cũng không có, cũng không thể ngưng tụ được Chiến giáp gen.
Nhưng mà nghĩ đến một nhân vật như Phật tử Thất Linh lại bị Hàn Sâm giết chết, cũng có người cảm khái vài câu.
Hàn Sâm đang nghỉ ngơi ở trong phòng của phi thuyền, Tiểu Thấu Minh và Quỷ Nha đao đang ở bên cạnh hắn, là do Isa để ở lại.
Trước khi Nhiên Đăng ra tay Hàn Sâm đã cảm thấy có gì đó không đúng, vậy nên hắn đã ném Tiểu Thấu Minh cùng với Quỷ Nha đao cho lsa. Vừa mới ném ra ngoài thì hắn đã bị Nhiên Đăng Thủy Tổ cách không chụp lấy, còn chưa kịp ném những thứ khác cho Isa thì đã bị Nhiên Đăng Thủy Tổ lấy đi.
Những vật khác thì không sao cả nhưng mà chuôi phôi đao Bán Thần Hóa này lại là một món đồ tốt, bị cướp đi như vậy làm cho Hàn Sâm cực kỳ không cam lòng.
Hàn Sâm thử vận chuyển sức mạnh của mình bên trong thân thể con kiến, cho dù là “Động Huyền Kinh” hay là “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, thậm chí là “Băng Cơ Ngọc Cốt” cũng không có tác dụng gì cả, những thứ kia đều là thuật gen được thiết kế cho thân thể loài người, sau khi biến thành con kiến thì có rất nhiều chỗ không còn đúng nữa, đương nhiên không thể nào vận chuyển được.
Nhưng lúc vận hành “Vật ngữ gen” thì vẫn vô cùng tự nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thậm chí ngay cả Chú Ngữ cũng có thể tiếp tục sử dụng.
Phát hiện này làm cho Hàn Sâm có chút hào hứng, nếu như sức mạnh của hắn vẫn còn có thể vận chuyển được, vậy thì chứng tỏ cũng không phải thực sự khó phá giải, hắn vẫn còn có hy vọng khôi phục lại được.
Hắn có ý muốn thử biến thân thành Thần Linh Siêu Cấp một lần để xem có thể thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại hay không.
Nhưng bây giờ Isa đang ở trong phi thuyền, nếu hắn biến thân thành Thần Linh Siêu Cấp chắc chắn sẽ bị phát hiện ra, cho dù có khôi phục được thân thể thì cũng sẽ càng hỏng bét hơn so với lúc này.
Hắn nhãn nhịn đi cùng với Isa trở về Nguyệt Chi Hiệp. Nhưng Isa không đưa hắn về tinh cầu Nhật Thực mà giữ lại ở trong hoàng cung của tinh cầu Đao Phong.
Hàn Sâm đã thỉnh cầu muốn về tinh cầu Nhật Thực mấy lần nhưng cũng không có tác dụng, trong lòng hắn vô cùng bất lực, không thể làm gì khác đành phải biểu diễn sức mạnh “Vật ngữ gen” ở trước mặt Isa và triệu hồi Chú Ngữ ra ngoài.
Sau khi Isa nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên: “Xem ra ngươi không bị thuật gen Luân Hồi hoàn toàn biến đổi thành sinh vật nguyên thủy, phần lớn là vì có liên quan tới “Vật ngữ gen”, môn thuật gen kỳ quái này quả nhiên khác biệt, vậy mà lại có thể ảnh hưởng tới sức mạnh của cường giả cấp Thần Hóa, nếu như ngươi thật sự có thể luyện được tới cấp Vương thì không biết sức mạnh sẽ kinh khủng đến mức độ nào nữa”
“Nữ hoàng đại nhân, ngươi cũng thấy rồi đấy, mặc dù ta biến thành con kiến, nhưng vẫn có sức mạnh của cấp Tử Tước, ngươi hãy để cho †a trở về tinh cầu Nhật Thực đi, ta vẫn còn nhiều việc cần phải hoàn thành ở đó lắm.” Hàn Sâm sử dụng Chú Ngữ biến hóa thành hình người nói với lsa.
“Ngươi quay về trước cũng tốt, ta sẽ mau chóng nghĩ cách giúp ngươi khôi phục lại thân thể thực sự” Isa suy nghĩ một lúc rồi lệnh cho thuộc hạ lấy một quyển thuật gen tới, sau đó nói với Hàn Sâm: “Bây giờ ngươi biến thành con kiến, một số thuật gen trước kia phần lớn đều không thể sử dụng, chỗ này có một môn “Thuật Thôn Phệ”, là thuật gen của của bộ tộc Thôn Phệ Nghĩ, đó cũng là một trong những thượng tộc cổ xưa, ngươi có thể quay về xem thử một chút, biết đâu có thể có chút tác dụng cũng nên.”
A”
Hàn Sâm hiểu rõ tại sao Isa lại đưa cho hắn “Thuật Thôn Phê”, có lẽ lsa cũng cảm thấy cơ hội để hắn có thể khôi phục lại thành người thật vô cùng xa vời, nếu như có thể dùng thân thể của con kiến này tu luyện lại một lần nữa thì coi như còn có một tia hy vọng, cũng không đến nỗi đi vào đường cùng.
Hàn Sâm để cho Chú Ngữ thu hồi “Thuật Thôn Phệ”, sau đó hắn gấp rút trở về tinh cầu Nhật Thực, hắn muốn về sớm một chút để thử xem thân thể Thần Linh Siêu Cấp có thể khôi phục lại hình người cho hắn hay không.
Với đặc tính vạn pháp bất xâm của thân thể Thần Linh Siêu Cấp thì có lẽ sẽ có một chút tác dụng.
Hết chương 1951.
Chương 1952. Nếu có thể, xin đừng coi ta như quái vậtTinh cầu Nhật Thực
Vương Vũ Hàng lái moto chạy băng băng như bay trên đường núi, trên mặt còn mang một cái kính râm lớn vô cùng sặc sỡ.
Gần đây đám Tiểu Thiên Sứ đều đã đến bình cảnh, đang chuẩn bị để thăng cấp Tử Tước, không ai có thời gian đi săn cùng hắn.
Thực ra bản thân Vương Vũ Hàng cũng đã đến bình cảnh thăng cấp Tử Tước, nhưng sức mạnh của hắn đều là ăn đống gen dị chủng đi lên, lĩnh hội của bản thân khá ít, cho nên thăng cấp khá khó khăn, cộng thêm hắn lại là một người không chịu ngồi yên bao giờ cho nên bèn tự ra ngoài đi loanh quanh.
Vào núi chưa bao lâu, Vương Vũ Hàng chợt thấy phía trước có một bé gái tộc Kate đi trên sơn đạo, bước chân tập tễnh đi vào trong dãy núi.
Vương Vũ Hàng khế nhíu mày, bé gái đó có tai và đuôi mèo vằn hổ, gương mặt cực kỳ xinh xắn đáng yêu. Nhưng trông cô bé cũng chỉ chừng mười tuổi, còn chưa đến tuổi có thể chiến đấu, sao nàng lại đi một mình đến đây được.
“Ngươi làm gì ở đây?” Vương Vũ Hàng tăng tốc, lái moto đến bên cạnh bé gái hỏi.
Cô bé nhìn Vương Vũ Hàng, hơi rụt rè nói: “Ta muốn đi tìm mẹ.” “Tìm mẹ?” Vương Vũ Hàng khẽ giật mình.
Bé gái vội giải thích: “Mẹ ta vào núi săn bắn đã hai ngày rồi, đến bây giờ còn chưa trở về, ta muốn đi tìm nàng.”
“Mới hai ngày thôi, không sao đâu.” Vương Vũ Hàng an ủi một câu. Trong căn cứ có không ít người mẹ đều đã thăng cấp Nam Tước, để mình và con cái có cuộc sống tốt hơn, có đôi khi các nàng cũng sẽ ra ngoài săn bắn đổi lấy tích phân, đây xem như là chuyện rất bình thường.
Bé gái lại tỏ vẻ lo lắng lắc đầu: “Mẹ nói rồi, mỗi ngày nàng đều sẽ trở về, trước đây ngày đầu tiên nàng đều sẽ trở về đúng giờ, lần này lại không trở về, chắc chắn là gặp phải nguy hiểm gì rồi, ta muốn đi cứu nàng.”
“Một cô bé như ngươi có thể làm cái gì? Ngươi nên nói với người phụ trách trong căn cứ, để bọn họ giúp người tìm mẹ.” Vương Vũ Hàng nói.
“Ta nói rồi, bọn họ không tin ta, bảo ta đợi thêm vài ngày. Xin lỗi, ta phải nhanh chóng đi tìm mẹ” Bèn tiếp tục đi vào trong núi.
Vương Vũ Hàng nghĩ một chút, lái moto đến bên cạnh bé gái, cười nói: “Dám ngồi xe của ta không, ta dẫn ngươi đi tìm mẹ.”
“Thật sao?” Đôi mắt bé gái lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật, chỉ sợ ngươi không dám ngồi thôi.” Vương Vũ Hàng cười.
Vương Vũ Hàng còn chưa dứt lời, bé gái đã nhảy lên xe, ngồi phía sau, hai tay ôm lấy lưng của Vương Vũ Hàng, lẩm bẩm nói: “Nhờ ngươi nhé, xin hãy giúp ta tìm được mẹ, ta đã không có cha, không thể lại không có mẹ được.”
Vương Vũ Hàng cười, khởi động xe đi thẳng vào trong dãy núi, đồng thời lại hỏi: “Ngươi biết bình thường mẹ mình săn giết dị chủng ở khu vực nào không?”
“Bình thường mẹ sẽ không đi quá xa, chỉ ở khu vực miệng núi săn giết dị chủng, buổi tối mỗi ngày nàng đều sẽ trở về.” Cô bé nói.
“Có lẽ không khó tìm.” Vương Vũ Hàng nói một câu, bèn tăng tốc moto đến cực hạn, chạy như bay trên đường núi.
Vương Vũ Hàng vừa mới vào đường núi không bao lâu, đã có dị chủng nhe nanh múa vuốt vọt ra, con nào con nấy đều như sói đói đuổi theo phía sau moto, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, không lâu sau đã thấy dị chủng thành đàn đuổi theo phía sau, cũng may chỉ là dị chủng cấp Nam Tước bình thường.
Bé gái hơi sợ ôm chặt Vương Vũ Hàng, nhắm mắt không dám nhìn ra phía sau, cơ thể nhỏ bé run rẩy.
“Nếu ngươi sợ, bây giờ ta có thể dẫn ngươi trở ra.” Vương Vũ Hàng vừa lái xe vừa nói.
“Không, xin hãy dẫn ta đi tìm mẹ, nhất định nàng đã gặp phải nguy hiểm rồi, xin ngươi đó.” Cơ thể bé gái đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì cầu xin Vương Vũ Hàng.
“Được thôi.” Vương Vũ Hàng dẫn bé gái tiếp tục tìm tòi trong núi, mặc dù phía sau nhiều dị chủng đuổi theo bọn họ nhưng về mặt tốc độ đều không sánh bằng moto của Vương Vũ Hàng, chẳng ai đuổi kịp hay làm hắn bị thương được.
Có lúc phía trước tình cờ có dị chủng xông ra, Vương Vũ Hàng lái moto quay đầu chạy trốn, bé gái ôm cứng lấy eo của Vương Vũ Hàng, còn có mấy lần suýt nữa bị hất ra, nhưng nàng vẫn kiên trì để Vương Vũ Hàng
tiếp tục dẫn nàng đi tìm mẹ.
Sau khi vào núi mấy tiếng, đột nhiên Vương Vũ Hàng nghe thấy phía †rước có âm thanh dị chủng gầm thét, không khỏi khẽ nhíu mày, lái xe qua nhìn, lập tức phát hiện một đám dị chủng vây quanh một người phụ nữ tộc Kate, một con dị chủng trong số đó đang vật lộn với nàng.
Nói là vật lộn, chỉ bằng nói là trêu đùa càng thích hợp hơn, những dị chủng này chỉ đang hưởng thụ thú vui mèo vờn chuột, chính giữa bọn chúng có vài con đều là dị chủng cấp Tử Tước, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần người phụ nữ tộc Kate.
Nếu bọn chúng muốn lấy mạng của người phụ nữ thì đã ăn tươi nuốt sống nàng đến xương cũng chẳng còn rồi, nhưng mặc dù toàn thân nàng đã ướt đẫm máu tươi lại chưa chết đi, vẫn đang vùng vãy chiến đấu.
Vương Vũ Hàng nhìn thấy vết thương trên người của người phụ nữ, biết rằng đến bây giờ nàng còn chưa chết có lẽ là dựa vào ý chí mạnh mẽ mới chống đỡ được. Vết thương trên người nàng rất nhiều chỗ đều sâu đến mức lộ cả xương, chỉ thấy máu nàng chảy ra, bình thường chắc đã đã hôn mê rồi.
“Mẹ!” Bé gái gọi một tiếng, định nhảy xuống khỏi moto chạy về phía người phụ nữ.
Vương Vũ Hàng kéo nàng lại, ấn nàng ngồi xuống moto
Dị chủng nhiều như vậy, hơn nữa có không ít dị chủng cấp Tử Tước, hiện tại trên người hắn không có áo giáp cấp Hầu Tước, cũng không dám tùy tiện làm liều.
“Trở về cầu viện thì không kịp mất.” Vương Vũ Hàng nhìn người phụ nữ đó, sờ lên cái cằm đầy râu ria.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng bé gái, cơ thể lập tức chấn động, ánh mắt nhìn sang bên này, nhìn thấy Vương Vũ Hàng và bé gái, lập tức biến sắc, quá khích hét lên: “Tiểu Vũ đi mau, mau rời khỏi chỗ này.”
Những dị chủng đó cũng phát hiện ra sự tồn tại của Vương Vũ Hàng, đều bắt đầu cảnh giác, dường như không định chơi tiếp nữa, móng vuốt của một con dị chủng trực tiếp bắt lấy cổ của người phụ nữ, muốn giết chết nàng ngay.
“Đừng!” Bé gái lập tức trợn to mắt, sợ hãi kêu lên.
Trong mắt Vương Vũ Hàng lóe lên một tia sáng kì dị, lập tức khởi động moto điên cuồng xông đến vị trí của người phụ nữ, đồng thời vung thanh kiếm trong tay lên.
Lúc người phụ nữ sắp bị móng vuốt cắt đứt cổ, thanh kiếm đâm vào sau lưng của dị chủng khiến nó cong người lên hét thảm.
Nhân lúc này, Vương Vũ Hàng lái moto xông vào trong đám dị chủng. Khi đi qua bên cạnh người phụ nữ bèn kéo nàng lên moto việt dã.
Moto quay đầu lại định phóng ra khỏi khe núi nhưng đám dị chủng đó đã phản ứng lại, mấy con đều gầm thét xông về phía Vương Vũ Hàng, thậm chí dị chủng cấp Tử Tước trực tiếp bộc phát ra ánh sáng khủng bố, cách không chụp tới ba người.
Vương Vũ Hàng lái xe moto tả xung hữu đột, hai mẹ con phía sau ôm hắn chặt lấy hắn nhưng trong mắt lại đầy tuyệt vọng.
Đám dị chủng phía sau đã xông tới không nói, dị chủng đuổi theo Vương Vũ Hàng lúc trước cũng đã xông đến bên ngoài khe núi, giống như đám sói đói nhào tới chặn đường bọn họ xông ra ngoài.
“Cho nên ta mới ghét nhất phụ nữ và con nít.” Vương Vũ Hàng khẽ thở dài, động cơ rung lên một cái, dừng lại trên đất.
Đám dị chủng khủng bố hai bên như lang như hổ xông đến, hai mẹ con ngồi trên xe moto đã ôm thành lấy nhau, nhắm mắt run lẩy bẩy.
“Nếu có thể, xin đừng coi ta là quái vật.” Vương Vũ Hàng như không thấy đám dị chủng như lang như hổ, thì thầm một câu với hai mẹ con kia, chỉ là giọng của hắn cực nhỏ, nhỏ đến mức hai người đó gần như không nghe được.