Ầm!
Động cơ nổ vang, trên người của Vương Vũ Hàng bộc phát ra khí tức khó mà hình dung được, từng lực lượng kì quái từ trên người hắn không ngừng phóng ra, nhưng lại không thấy ánh sáng, không thấy khói, cũng không thấy bất kì quang ảnh hùng vĩ nào.
Chỉ là một luồng sức mạnh theo khí tức trên người hắn giống như núi lửa phun trào, ngay cả đầu máy dưới yên cũng bắt đầu nổ vang, động cơ điên cuồng vận chuyển, ống xả khí phun ra từng luồng khí tức kì dị.
Đột nhiên, cả thế giới đều như yên tĩnh lại, những dị chủng vốn đang xông đến chỗ đám người Vương Vũ Hàng đều dừng lại, ánh mắt nhìn Vương Vũ Hàng thay đổi kì lạ.
Một giây sau, những dị chủng đó càng thêm điên cuồng xông đến Vương Vũ Hàng, nhưng không xông đến trước mặt Vương Vũ Hàng mà bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau.
Máu tươi phun ra, phần chi đứt bay đầy đường núi và khe núi, trong tiếng nổ vang của động cơ, những dị chủng liều mạng chiến đấu, giết đến đứt chi cụt đầu vẫn không ngừng nghỉ, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục xông về phía Vương Vũ Hàng.
Ánh mắt chúng nhìn Vương Vũ Hàng rất kì lạ, giống như thấy kho báu quý giá nhất tràn đời hoặc là người tình mà chúng yêu nhất, có thể khiến chúng điên cuồng bất chấp mọi thứ.
Không, nói đúng hơn, Vương Vũ Hàng trong mắt bọn chúng chính là nữ vương ở trên cao, mà bọn chúng phải giết chết đối thủ của mình, khiến mình trở thành con khỏe mạnh nhất, vĩ đại nhất, mới có được tư cách giao phối với nữ vương.
Máu! Khắp nơi đều là máu!
Hàng trăm dị chủng cứ tự tàn sát lẫn nhau mà chết như vậy, cuối cùng chỉ còn một dị chủng duy nhất may mắn sống sót, một con đầy người là vết thương giãy giụa bò đến trước mặt Vương Vũ Hàng.
Phụt!
Bàn tay Vương Vũ Hàng thọc vào vết thương, xuyên qua trái tim của nó, khiến nó dần mất đi sự sống. Nhưng ánh mắt nó nhìn Vương Vũ Hàng lại không hề chứa chút oán hận nào, chỉ có một loại khát khao khó mà diễn tả.
Mẹ con tộc Kate ôm lấy nhau, ánh mắt nhìn Vương Vũ Hàng kinh hoàng giống như hàn băng thấm vào tận xương tủy, như thể hắn còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần những dị chủng kia.
“Cho nên ta mới thích ở cạnh đám Hàn Sâm, chỉ khi đứng trong những quái vật đó trông ta mới giống con người, mới không có người sợ ta, mới khiến ta cảm thấy bản thân vẫn còn là người.” Vương Vũ Hàng lẩm bẩm độc thoại, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.
Hết chương 1952.
Chương 1953. Thuật Thôn Phệ“Ghê nha, vậy mà biến thành con kiến. Ngươi làm thế nào được vậy, dạy ta đi. Ta mà học được thì sau này có thể quang minh chính đại chạy đến nhà tắm nữ rồi.” Vương Vũ Hàng trợn mắt nhìn Hàn Sâm được Chú Ngữ nâng trên tay, cười híp mắt nói.
Đám người Tiểu Ngân Ngân, Tiểu Thiên Sứ, Long Nữ cũng đều nhìn Hàn Sâm biến thành con kiến, tỏ vẻ tò mò.
Trong lòng Hàn Sâm buồn rầu, truyền đạt suy nghĩ cho Chú Ngữ, để Chú Ngữ nói giúp hắn: “Ghê cái đầu ngươi ấy, mau nghĩ cách, thử xem có thể biến ta trở lại không.”
“Ủa nhưng mà ngươi làm thế nào đấy?” Vương Vũ Hàng dùng đầu ngón tay chọc Hàn Sâm, cười hì hì hỏi.
“Dừng tay, còn chọc là ta trở mặt đấy.” Hàn Sâm càng bực mình, bị một ngón tay ấn lại khiến Hàn Sâm có cảm giác bị lăng nhục.
Tin tức ở tỉnh cầu Nhật Thực không được nhạy lắm, đám Cố Khuynh Thành vẫn không biết chuyện của Hàn Sâm ở Phật tộc, thế là Hàn Sâm kể lại một lượt tiền căn hậu quả.
“Sức mạnh của cường giả cấp Thần Hóa, cho dù sức mạnh của chúng †a đủ khắc chế hắn nhưng vì chênh lệch thực lực tuyệt đối, e rằng cũng sẽ không có tác dụng quá lớn, huống chỉ trong số chúng ta cũng không có kiểu sức mạnh tương tự.” Cố Khuynh Thành nghĩ một chút nói: “Loại sức mạnh giống với trạng thái linh thể mà lần trước ngươi biến thân không phải ngay cả cấm chế của Luyện Ngục Thiên Quốc cũng không có tác dụng với ngươi sao, ngươi có thể dùng loại sức mạnh này thử xem.”
Hàn Sâm nói: “Nếu không có cách, cũng chỉ có thể thử thôi. Nhưng mà †a sợ khôi phục quá nhanh, sau đó không dễ giải thích với Isa, cho nên dự định đợi mấy ngày rồi thử.”
“Đợi mấy ngày thì có thể giải thích sao?” Vương Vũ Hàng hơi không hiểu hỏi.
“Sau khi ta bị biến thành kiến, tất cả thuật gen đều không thể sử dụng, chỉ có Vật Ngữ Gen có thể sử dụng bình thường. Nếu sau đó thực sự có thể khôi phục, ta dự định đổ hết mọi chuyện cho Vật Ngữ Gen, dù sao cũng chẳng có ai khác luyện nữa, thật hay giả cũng không ai biết.” Hàn Sâm nhờ vào Chú Ngữ nói chuyện.
“Nếu đã như vậy, vậy bọn ta cứ thử trước xem có thể giúp được ngươi không.” Long Nữ nói rồi bèn ngưng tụ sức mạnh của mình, một ngón ấn lên người Hàn Sâm, truyền sức mạnh của nàng vào trong người Hàn Sâm.
Nhưng mà rõ ràng không có tác dụng, đám người Tiểu Thiên Sứ và Tà Tình Đế cũng đến thử, kết quả vẫn như vậy, hoàn toàn không có tác dụng.
“Các ngươi cố ý à?” Hàn Sâm nhìn từng người bọn họ đến dùng ngón tay ấn hắn, lại nhìn biểu cảm của họ, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Mấy người Tiểu Thiên Sứ, Long Nữ chưa thăng cấp Tử Tước cũng thôi đi, Cố Khuynh Thành và Tà Tình Đế đều là Tử Tước, bọn họ có thể giải phóng năng lượng ra ngoài, không cần phải dùng ngón tay tiếp xúc cơ thể hắn nhưng bọn họ vẫn lấy tay ấn lên.
“Sao có thể chứ? Chúng ta không hề có suy nghĩ thử xem dùng một ngón tay có ấn chết được ngươi hay không đâu.” Vương Vũ Hàng cười hì hì nói.
“Ta đảm bảo, chắc chắn không có.” Tà Tinh Đế nói với vẻ chính trực, nhưng khóe miệng lại run lên, như đang cố nhịn cười.
“Đám khốn nạn các ngươi!” Hàn Sâm tức ói máu, nhảy lên vai Chú Ngữ, hai khẩu súng của Chú Ngữ đồng thời bạo phát, từng viên đạn ánh sáng ngưng tụ liên tục bắn về phía bọn họ, muốn tiêu diệt mấy tên khốn nạn đáng ghét này.
Sau khi đuổi bọn họ đi, Hàn Sâm nghỉ ngơi một lát, cảm thấy rãnh rỗi cũng hơi buồn chán, lấy bản Thuật Thôn Phệ mà Isa đưa cho hắn ra nghiên cứu một chút.
Thôn Phệ Nghĩ xem như một thượng tộc khá có tên tuổi trong vũ trụ, dường như bọn chúng có thể nuốt chửng mọi thứ, đáng sợ hơn cả nhân loại.
Nhân loại đã được coi như động vật ăn tạp, thứ có thể ăn đều ăn, Thôn Phệ Nghĩ còn ăn tạp hơn so với nhân loại, ngay cả kim loại, khoáng thạch, thậm chí là vật liệu tổng hợp nhân tạo, bọn chúng đều có thể ăn, hầu như không có thứ gì là bọn chúng không thể tiêu hóa.
Đương nhiên, Thôn Phệ Nghĩ càng mạnh, năng lực tiêu biến mới có thể càng mạnh mẽ hơn, thuật gen mà Thôn Phệ Nghĩ tu luyện để tiến hóa bản thân chính là Thuật Thôn Phệ, nhưng mà cần cấu trúc thân thể như Thôn Phệ Nghĩ mới có thể tu luyện.
Dù Nhiên Đăng Thủy Tổ có bản lĩnh biến người thành Thôn Phệ Nghĩ, cũng không thể cho Hàn Sâm một thân thể Thôn Phệ Nghĩ.
Con kiến mà Hàn Sâm biến thành, chỉ là loại rất bình thường, IQ cực thấp, dưới tình huống bình thường, ngay cả chiến giáp gen cũng không thể ngưng tụ, khả năng tu luyện được Thuật Thôn Phệ rất thấp.
Hàn Sâm cũng chỉ ôm tâm lý thử nghiệm mà luyện thử, chủ yếu là thân thể con kiến chẳng làm được cái gì, dù sao cũng đang nhàn rỗi.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ Thuật Thôn Phệ, Hàn Sâm phát hiện cơ bản nhất của Thuật Thôn Phệ chính là dùng để cường hóa dạ dày, chức năng tiêu hóa của dạ dày càng khủng bố thì ngay cả sắt thép quăng vào cũng có thể phân giải tan rã trong thời gian ngắn, chuyển hóa mọi loại vật chất thành sức mạnh thuần khiết, sau khi hấp thu thúc đẩy sự tiến hóa của cơ thể.
“Thứ này đúng là tin mừng cho những kẻ phàm ăn, nếu như trước đây học được thuật gen này thì lúc ăn huyết nhục trong T¡ Hộ Sở cũng có thể ăn nhiều hơn người khác bao nhiêu.” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Trước kia lúc hắn ở Tí Hộ Sở đã rất mong tìm được một môn thuật gen mà năng lực tiêu hóa của dạ dày tăng lên phạm vị rộng, đáng tiếc đã luyện vài loại đều không có hiệu quả tốt.
Thuật Thôn Phệ lại thỏa mãn được nhu cầu của Hàn Sâm. Đáng tiếc thứ này chỉ có cấu tạo cơ thể của Thôn Phệ Nghĩ mới có thể tu luyện.
Ôm tâm trạng thử nghiệm, Hàn Sâm dựa theo pháp quyết phía trên bắt đầu luyện.
Cứ ngỡ là sẽ rất khó luyện, nhưng sau khi Hàn Sâm thử vài lần lại cảm thấy dạ dày mát mẻ, sinh ra một loại khí tức kì quái.
“Ể, thế mà lại luyện được thật này?” Trong lòng Hàn Sâm hơi kinh ngạc, đã sinh ra cảm giác khí tức, chứng minh Thuật Thôn Phệ thật sự có thể luyện.
Dù sao Hàn Sâm rãnh rỗi cũng không có việc gì, mấy ngày này chỉ luyện Thuật Thôn Phệ, lại tiến bộ cực kì nhanh, không qua mấy ngày, đã nhập môn Thuật Thôn Phệ rồi.
“Thứ này có lẽ Phệ Kim Thú cũng có thể luyện nhỉ? Sau này có thể cầm về Tí Hộ Sở cho Phệ Kim Thú thử xem.”
Nhưng Hàn Sâm cũng chỉ tùy tiện luyện thử, không định luyện đến cảnh giới cao thâm, hắn cũng không muốn làm kiến cả đời.
Chưa qua được mấy ngày, Hàn Sâm đã không nhịn được nữa, hắn vô cùng nóng ruột muốn trở về Tí Hộ Sở cùng Kỷ Yên Nhiên, cho nên cũng chỉ bốn năm ngày sau đã thử biến thân Thần Linh Siêu Cấp.
Một tia thánh quang rực rỡ lan tràn trong thân thể Hàn Sâm, nơi thánh quang rực rỡ đi qua, thân thể Hàn Sâm dần dần từ trạng thái con kiến biến trở về hình dáng nhân loại, hóa thành thân thể Thần Linh Siêu Cấp bán trong suốt.
“Quả nhiên có tác dụng, hy vọng sau khi thể Thần Linh Siêu Cấp kết thúc, thân thể ta sẽ không biến lại thành kiến nữa.” Trong lòng Hàn
Sâm vẫn có phần lo lắng, thấp thỏm chấm dứt trạng thái Thần Linh Siêu Cấp.
Thánh quang rực rỡ trên người Hàn Sâm biến mất, khiến Hàn Sâm vui mừng là, hắn không hề biến lại thành kiến, khôi phục thân thể nhân loại trước đó.
“Cũng may, làm kiến vẫn không thoải mái bằng làm người.” Hàn Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Vội vàng sử dụng “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” mở ra thông đạo thông đến Tí Hộ Sở, trở lại trong nhà của Liên Minh.
Hàn Sâm dự định trong khoảng thời gian này sẽ ở Tí Hộ Sở, chuyện hắn khôi phục có thể kéo dài lúc nào hay lúc đó, trước tiên tạm thời không nói với Isa.
Khó có được một khoảng thời gian sung sướng ở nhà, nhưng mà đã quen với cuộc sống mạo hiểm, thời gian rảnh rỗi ở nhà lâu lại khiến Hàn Sâm cảm thấy cả người hơi bứt dứt.
Hết chương 1953.
Chương 1954. Con gái nhà họ Hàn ra đờiLúc nhàn rỗi không có việc gì làm, Hàn Sâm sẽ thử Thuật Thôn Phệ, không biết có thể sử dụng trong hình dáng con người hay không. Thử một lần thật sự khiến Hàn Sâm bất ngờ, vậy mà vẫn sử dụng được.
Tuy nhiên khi hắn sử dụng Thuật Thôn Phệ, dạ dày sẽ xảy ra một vài thay đổi kì lạ, tương tự như dị chủng hóa, nhưng không hề mãnh liệt như vậy, có sự khác biệt rất lớn so với lúc không sử dụng Thuật Thôn Phệ.
Cùng với việc tu luyện Thuật Thôn Phệ càng sâu hơn, dạ dày cũng nhận được sự cường hóa rất lớn, không bao lâu sau, Hàn Sam đã có thể dễ dàng tiêu hóa sắt thép bình thường.
Những sắt thép đó bị nuốt vào trong bụng nhanh chóng được phân giải thành sức mạnh thuần túy, năng lực tiêu hóa có thể nói là khủng khiếp.
Hàn Sâm sợ rằng tu luyện “Thuật Thôn Phệ” sẽ có ảnh hưởng gì đó đối với cơ thể, sau nhiều lần xác nhận và không hề cảm thấy có ảnh hưởng gì mới yên tâm tu luyện tiếp.
Hàn Sâm để Tà Tình Đế và những người khác đều thử tu luyện “Thuật Thôn Phệ”, kết quả ngoại trừ Phệ Kim Thú, những người khác đều không tu luyện được, đến nhập môn còn không nhập được.
Hàn Sâm không biết tại sao mình lại có thể tu luyện được, đoán chừng có liên quan đến “Vật ngữ gen” hoặc khoảng thời gian biến thành kiến.
Phệ Kim Thú cũng có thể tu luyện “Thuật Thôn Phệ” coi như niềm vui bất ngờ, rất có ích đối với việc tiến hóa của nó, rõ ràng tốc độ tiến hóa nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Hàn Sâm đang cân nhắc có cần đem theo Phệ Kim Thú đến đại vũ trụ gen không nhưng huyết mạch của bản thân nó đã rất mạnh rồi, lại thêm tu luyện “Thuật Thôn Phệ”, Hàn Sâm sợ rằng lúc nó tiến hóa sẽ dẫn đến rắc rối, vì vậy tạm thời vẫn nên bỏ qua ý tưởng này.
“Lúc nào sở hữu được thế lực mạnh mẽ của chính mình, có thể chống lại những cường giả Thần Hóa kia, đến lúc đó đem tất cả những sinh vật khủng khiếp trong Tí Hộ Sở ra ngoài, nhất định có thể thành lập một đội quân mạnh mẽ vô địch, khi ấy sẽ san bằng Phật tộc đầu tiên.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
“Cha.” Bảo Nhi đi học về, nhào vào lòng Hàn Sâm, ngọt ngào gọi một tiếng.
“Bảo Nhi bây giờ con đã lớn hơn rất nhiều nha, cao hơn cũng nặng hơn rồi” Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhi, xoa đầu con bé nói.
Bảo Nhi chớp chớp mắt nói: “Vậy Bảo Nhi đi cùng cha đến đại vũ trụ gen được không?”
“Bây giờ vẫn chưa được, vẫn phải đợi đến lúc con lớn hơn một chút
mới được, chắc là rất nhanh thôi.” Hàn Sâm cười đáp. “Hứ.” Bảo Nhi bĩu môi, bộ dạng cực kỳ tức giận.
“Được rồi, ngoan, cha đồng ý với con, cho dù sau này đến đại vũ trụ gen cũng sẽ thường xuyên về thăm con.” Hàn Sâm nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con bé cười nói.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Kỷ Yên Nhiên mang thai đủ mười tháng, cuối cùng cũng đến lúc sinh nở, Hàn Sâm và đám người Hàn Ngọc Phi, La Lam, Hàn Nghiêm, vợ chồng Kỷ Nhược Chân đều sốt ruột chờ ở bên ngoài.
Lần này Kỷ Yên Nhiên sinh con trong bệnh viện nhà mình, hoàn toàn không có người ngoài.
Đám người Hàn Sâm đứng ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy bên trong rốt cuộc tình hình như thế nào.
“Á… Quỷ…” Không nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, trái lại lại nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của bác sĩ.
Trong lòng mọi người đều kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, người đẻ con thì không kêu, nhưng bác sĩ đỡ đẻ thì lại kêu ầm lên.
Hàn Sâm lập tức xông vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng há to miệng.
Chỉ nhìn thấy một đứa bé trong trạng thái nửa trong suốt bay lơ lửng trong không trung, tay chân bé nhỏ đang duõi đạp lung tung.
“Trạng thái Thần Linh Siêu Cấp!” Hàn Sâm lập tức mở to mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Con gái hắn sinh ra đã có trạng thái Thần Linh Siêu Cấp, còn đáng sợ hơn nhiều so với trạng thái Đế Linh Siêu Cấp lúc Tiểu Hoa được sinh ra, hoặc nên nói là được cập nhật một phiên bản mới hơn.
May mắn thay, không phải lúc nào đứa bé cũng trong trạng thái Thần Linh Siêu Cấp, không lâu sau đã dần dần khôi phục lại trạng thái của đứa trẻ bình thường, khiến Hàn Sâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thực sự chỉ có thể tồn tại ở trạng thái Đế Linh Siêu Cấp, vậy thì quả thực rất phiền phức, vật chất bình thường không thể chạm vào con bé, đến việc bón sữa cũng không thể bón được.
Con gái của Hàn Sâm thuận lợi ra đời, Hàn Sâm rút ra bài học từ lần trước, không dám để Kỷ Nhược Chân đặt tên cho con gái, khiến cho Kỷ Nhược Chân cực kì tiếc nuối.
Tự Hàn Sâm cũng biết không đặt tên thế nào, sau nhiều lần cân nhắc thì đặt một cái tên rất trực tiếp - “Hàn Linh Nhi”, con gái Thần Linh của Hàn gia.
Khi nuôi dạy Hàn Linh Nhi, cả nhà đều cẩn thận từng li từng tí, lúc trước nuôi Tiểu Hoa từng dẫm phải vết xe đổ, lúc đó Tiểu Hoa bị chọc giận thì phá hủy không ít đồ đạc, tùy tiện cho nổ một tòa nhà là chuyện rất bình thường.
Trạng thái Thần Linh Siêu Cấp của Hàn Linh Nhi còn khủng khiếp hơn cả Tiểu Hoa lúc nhỏ, có ma mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cũng may mà Hàn Linh Nhi và Tiểu Hoa giống nhau, đều rất ngoan, bình thường không khóc không la, khiến mọi người đều yêu thích.
Sự ra đời của Linh Nhi đã xoa dịu đi không ít sự u uất Tiểu Hoa bị mang đi mất, nụ cười của Kỷ Yên Nhiên cũng nhiều hơn hẳn trước đây, nhưng vẫn thường nhắc đến việc nếu như Tiểu hoa có thể quay lại thì tốt, chắc chắn hắn sẽ rất thích cô em gái này.
Hàn Sâm vẫn luôn ở nhà cùng Kỷ Yên Nhiên, không hề vội vã trở lại †inh cầu Nhật Thực, dù gì thì tu luyện ở đâu cũng giống nhau, bình thường hắn cũng rất cố gắng tu luyện, hi vọng có thể nhanh chóng đột phá bình cảnh tiến vào cấp Bá Tước.
Độ khó từ Tử Tước thăng cấp thành Bá Tước đương nhiên sẽ càng lớn, khoảng thời gian nửa năm này Hàn Sâm tu luyện cũng không hề chậm lại nhưng tiến triển cũng không phải rất nhanh, không hề có một thuật gen nào thăng cấp đến cấp Bá Tước.
Nhưng trong khoảng thời gian hơn nửa năm này, Hàn Sâm cũng không phải là không có thu hoạch, hắn vẫn luôn nghiên cứu cung điện Xích Đồng bên trong Xích Hà Châu, những cái khác vẫn chưa nghiên cứu ra nhưng lại phát hiện ra bảo tọa kia chính là thiết bị dịch chuyển, không chỉ có khả năng dịch chuyển đến tinh cầu kia của tộc Mika, chỉ cần nơi nào trong không gian dị chủng Mika có thiết bị dịch chuyển đều có thể sử dụng bảo tọa để dịch chuyển đến đó.
Trước đây Hàn Sâm từng thử vài lần, phát hiện lúc dịch chuyển đến một tinh cầu trong đó không hề bị tộc Mika tấn công, sau đó mới hiểu là, tinh cầu này là tinh cầu thương nghiệp của tộc Mika, cho phép những sinh vật ngoài tộc Mika tiến vào trong.
Trên thực tế lần đầu tiên bọn họ bị tấn công là bởi vì đã đột nhập vào †inh cầu riêng của một vị cường giả tộc Mika, cho dù là người cùng tộc Mika tự ý xông vào cũng sẽ bị tấn công tương tự.
Lúc Hàn Sâm rảnh rỗi không có việc gì làm thì sẽ khoác lên bộ giáp thú hồn, lang thang khắp tinh cầu của tộc Mika, trải nghiệm một chút phong tình dị vực.
Sau khi bảy con Xích Hà Điêu được Hàn Sâm cho ăn không ít gen dị chủng, cơ thể chúng tiết ra chất gen dị chủng, dần dần hình thành nên chiến thể gen dị chủng của riêng bọn chúng.
Hàn Sâm đang đi dạo trên đường phố của tộc Mika, đột nhiên nhìn thấy một vài cái đầu trọc xuất hiện trong tầm mắt của mình, người dẫn đầu hóa ra lại là Tịnh Hải Vương, bên cạnh hắn có một vài người Phật tộc đi theo, lại còn có cả Phật nữ Bất Ngữ.
“Bọn họ đến tộc Mika làm gì?” Trong lòng Hàn Sâm nảy sinh chút hoài nghi, không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lần.
Mặc dù tộc Mika giỏi về việc sáng tạo chiến thể gen dị chủng, nhưng ngoại trừ tộc Mika, rất ít sinh vật có thể sử dụng chiến thể gen dị chủng của bọn họ, đám Tịnh Hải Vương cũng ở đây, có lẽ không phải chỉ đơn thuần là đến mua chiến thể gen dị chủng.
Đám Tịnh Hải Vương đi thẳng tới lướt qua trước mặt Hàn Sâm, hiển nhiên không có ai nhận ra Hàn Sâm đang trong bộ giáp thú hồn.
Hồn ảnh Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay trên bộ giáp chỉ có người sử dụng mới có thể nhìn thấy, người ngoài không nhìn được, vì vậy Tịnh Hải Vương cũng không hề cảm nhận được sự kì lạ.
Hết chương 1954.
Chương 1955. Đại diệnHàn Sâm vốn muốn đi theo xem thử bọn họ đến đây làm gì. Nhưng xuyên qua hai con đường thì đám người Tịnh Hải Vương đi vào một †oà kiến trúc khổng lồ, nơi đó có thủ vệ của tộc Mika, chắc là chỗ tư nhân, Hàm Sâm không vào được, chỉ đành thăm dò ở gần đó, mới biết kia là một nơi ở của tộc Mika cấp Vương.
Đáng tiếc Hàn Sâm cũng lạ nước lạ cái ở đây, không có con đường để nghe ngóng tin tức, khó tiến thêm một bước.
Đợi một lúc ở ngoài, mãi không thấy đám người Tịnh Hải Vương đi ra, nghĩ rằng chắc ở lại bên trong rồi.
Ở chỗ của tộc Mika, Hàn Sâm cũng không thể làm loạn được, chỉ đành rời đi trước.
Hàm Sâm vừa đi không được bao xa, một con Xích Hà Điêu nhỏ tương đối nghịch ngợm nhảy từ trong túi áo ra ngoài, chạy tới chạy lui trên đường.
Hàm Sâm ấn lại sáu con Xích Hà Điêu khác, nhanh chóng đuổi theo, đồng thời kêu tên của con Xích Hà Điêu đó: “Tiểu Thất… Đừng chạy lung tung… Mau về đây…
Hàm Sâm ghét cay ghét đắng với việc đặt tên, cho nên tên của bảy con Tiểu Xích Hà Điêu chính là từ lão đại tới tiểu thất, xếp theo chữ số.
Tiểu Thất tinh nghịch nhất, tính tình cũng nóng nảy nhất, nổi cáu lên ngay cả Hàn Sâm cũng không quản được. Nhưng bảy con Tiểu Xích Hà Điêu là thật sự xem Hàn Sâm như chỗ dựa, cho dù nghịch ngợm thế nào, đợi mệt rồi vẫn sẽ chạy về chỗ Hàn Sâm.
Hàn Sâm gọi mấy tiếng, Xích Hà Điêu vẫn chạy về phía trước, căn bản không bận tâm hắn.
Hàm Sâm cũng không có ý cưỡng chế bắt nó về, mặc cho nó chạy qua chạy lại, chỉ đi theo phía sau nó. Dù sao nơi này vốn là chỗ của tộc Mika, cũng không ai sẽ chú ý đến một con tộc Mika.
Tiểu Thất như bị vật gì thu hút, thoạt nhìn cũng không phải đang chạy một cách mù quáng, xông vào một kiến trúc bên cạnh, liền xông lên dọc bậc thang.
Hàn Sâm cũng đi theo vào đó, phát hiện ở đây là một siêu thị lớn, hơn nữa ông chủ của cửa hàng trong siêu thị này hình như phần lớn đều là ngoại tộc.
Đuổi theo Tiểu Thất lên lầu hai, đã thấy Tiểu Thất vọt vào một cửa hàng rồi, sau đó nghe thấy trong tiệm một hồi gà bay chó chạy.
Đợi đến khi Hàn Sâm đuổi tới, thấy Tiểu Thất đã khoác lên chiến thể gen dị chủng của nó, chiến thể màu đỏ thẫm như áo giáp bao bọc lấy thân thể của nó.
Vì Xích Hà Điêu còn nhỏ, bây giờ chỉ là Nam Tước, vật liệu bài tiết cũng ít, chiến thể vẫn vô cùng đơn giản, đợi sau này ăn nhiều rồi, thì vật liệu tiết ra sẽ khiến chiến thể dần dần hoàn thiện.
Tiểu Thất chui qua chui lại trong tiệm, không ngừng há miệng cắn từng quả tương tự hạch đào ra nuốt xuống, nhân viên cửa hàng bên trong vừa kêu la vừa đuổi đánh Tiểu Thất, song Tiểu Thất quá gian xảo, luồn lách qua lại trong cửa tiệm, chẳng những không bắt được mà còn bị nó ăn mất không ít đồ.
Dáng vẻ gặm đồ của Tiểu Thất như thể mất trí, sáu con Xích Hà Điêu khác trong túi áo ngửi được mùi, cũng muốn chui ra.
Hàn Sâm vội vàng trấn áp tất cả bọn nó xuống, kéo túi áo lên, không để bọn nó chạy ra quấy rối.
Một nữ nhân viên cửa hàng tộc Kate sắp khóc đến nơi, hai bảo vệ tộc Mika chạy đến lập tức vồ lấy Tiểu Thất, động tác của Tiểu Thất nhanh nhẹn liên tục né tránh, còn không quên cướp thêm hai quả gặm ăn.
Hai bảo vệ tộc Mika kia đều là cấp Từ Tước nhưng lại không thể bắt lấy Tiểu Thất tộc Mika cấp Nam Tước.
Dường như một bảo vệ tộc Mika trong đó đã hơi mất kiên nhẫn rồi, trên chiến thể ngưng tụ ra một vầng sáng, đánh về phía Tiểu Thất đang chạy tán loạn.
Thân hình của Hàn Sâm khẽ động, một tay nắm Tiểu Thất vào trong tay, đồng thời xuất chưởng cản lại vầng sáng kia, vội vàng nói:
“Thật sự xin lỗi, tôi xin bồi thường tất cả tổn thất ở đây”
“Không được, dám quấy rối chỗ này nhất định phải theo chúng ta về tiếp nhận điều tra.” Một người tộc Mika nói.
“Thật ngại quá, nó vẫn là một đứa trẻ, xin hãy cho nó thêm một cơ hội, †a đồng ý bồi thường gấp đôi.” Hàm Sâm lại nói, sau đó xách Tiểu Thất ra trước mặt: “Mau xin lỗi đi.”
Chuyện này đúng là Tiểu Thất làm sai, Hàn Sâm cũng không định bao che cho nó.
Tiểu Thất ủ rũ cúi đầu như là cúi chào, trong miệng còn chít chít kêu hai tiếng, chắc đang nói lời giống như xin lỗi.
“Lát nữa hãy nói việc bồi thường, nó chắc chắn phải theo bọn ta về trước, nếu không thì chúng ta không thể bàn giao được với những chủ tiệm mở cửa hàng tại đây.” Bảo vệ tộc Mika nói.
“Hai vị khoan đã.” Hàn Sâm đang suy nghĩ phải làm sao thì đột nhiên nghe thấy trong cửa tiệm có người gọi một tiếng.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một Vũ tộc đi từ trong căn phòng đằng sau cửa tiệm bước ra, đi đến trước mặt hai bảo vệ tộc Mika kia, nói vài câu với bọn họ, hai bảo vệ đó mới không tiếp tục dây dưa nữa, quay người
rời khỏi cửa tiệm.
“Cảm ơn nhé, tại hạ sẽ phụ trách toàn bộ tổn thất ở đây.” Hàn Sâm thấy Vũ tộc kia đi qua đây bèn vội vã nói.
“Không đáng mấy tiền đâu, đừng bận tâm. Nếu được, có thể vào bên trong trò chuyện không?” Vũ tộc đó nói, ánh mắt nhìn sang Tiểu Thất trong tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm hơi nghỉ ngờ, suy nghĩ một hồi vẫn là gật đầu, đi theo Vũ tộc kia tới một căn phòng như phòng làm việc phía sau cửa tiệm.
Sau khi Vũ tộc đóng cửa lại, quan sát Hàn Sâm và nói: “Tại hạ Mach của Vũ tộc, không biết người bạn này xưng hô thế nào?”
“Kim Tệ của Nhân tộc.” Hàn Sâm trả lời.
Mach đọc tên của Hàn Sâm lại một lần, hình như đang suy nghĩ gì, sau đó lại hỏi: “Không biết ngươi và người anh em của tộc Mika này là quan hệ gì?”
“Cứ coi như ta là người giám hộ của nó đi.” Hàn Sâm trả lời.
Nghe Hàn Sâm nói dứt lời, ánh mắt Mach chợt sáng lên: “Nói như vậy, chắc ngươi có thể thay nó làm chủ chứ?”
“Các hạ có ý gì?” Hàn Sâm hơi nhíu mày.
Mach sợ làm Hàn Sâm hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: “Nếu các hạ có thể làm chủ, tại hạ muốn mời nó làm đại diện cho cửa tiệm bọn ta.”
“Đại diện?” Hàn Sâm ngẩn người, không ngờ dược còn có chuyện như vậy.
“Là thế này.” Mach kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện.
Cửa hàng của Mach bán quả thực, là một loại quả thực dị chủng, có thể thay thế gen dị chủng làm thức ăn của tộc Mika ở một mức độ nhất định. Sau khi ăn loại quả thực này, tộc Mika có thể tiết ra vật liệu chế tạo chiến thể gen dị chủng như nhau. Tuy nhiên trước mắt loại quả thực này thật sự vẫn chưa có tiếng tăm gì ở tộc Mika, rất ít người tộc Mika biết đến loại quả thực này, lượng tiêu thụ tự nhiên cũng rất bình thường.
Mach không phải người giàu có, cũng không có năng lực tiến hành quảng cáo trên quy mô lớn, cho nên Mach vắt óc cũng không nghĩ được cách nào tốt để phổ biến loại quả thực này.
Vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Thất trong camera lại khiến đôi mắt Mach sáng lên, hắn đã nghĩ đến một cách.
Cách mà Mach nghĩ tới chính là để Tiểu Thất trở thành người đại diện của loại quả thực này, sau đó đi tham gia trận thi đấu chiến thể của tộc Mika, đến lúc đó chỉ cần Tiểu Thất có thể đoạt được một thứ bậc tốt trong nhóm Nam Tước, rồi tuyên truyền bình thường Tiểu Thất toàn ăn loại quả thực này để tạo ra chiến thể gen dị chủng, tới khi ấy sẽ có tác dụng hơn hẳn những quảng cáo này kia.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiểu Thất có thể giành được thứ hạng tốt, sau khi Mach thấy biểu hiện vừa rồi của Tiểu Thất, cho rằng Tiểu Thất hoàn toàn có thực lực giành giải quán quân trong nhóm Nam Tước.
Hết chương 1955.
Chương 1956. Mưu đồVốn dĩ Hàn Sâm không muốn để cho Tiểu Thất tham dự vào mấy chuyện kiểu này, nhưng nghe nói nếu giành hạng nhất trong giải đấu chiến thể lần này thì có thể nhận được dịch chiến thể do tộc Mika chế †ạo thì nhất thời có chút động lòng.
Mặc dù dịch chiến thể không thể tăng cấp bậc cho bản thân Tiểu Thất nhưng lại có thể nâng chiến thể của Nam Tước lên cấp Tử Tước, đối với tộc Mika mà nói thì đúng là đồ tốt.
Mach lại còn kể ra rất nhiều điều kiện vô cùng ưu đãi. Gương mặt Tiểu Thất có vẻ rất muốn thử nên cuối cùng Hàn Sâm cũng đồng ý.
Hắn ký kết hợp đồng với Mach. Nếu Tiểu Thất có thể đạt được thứ hạng cao thì sẽ nhận được cổ phần công ty của Mach. Tiểu Thất giành được hạng càng cao thì càng nhận được nhiều cổ phần.
Nếu như có thể giành được hạng nhất trong nhóm Nam Tước thì có thể nhận được bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty Mach
Sau đấy Hàn Sâm bắt đầu lo liệu chuyện đăng ký cho Tiểu Thất, không lâu sau Tiểu Thất đã lấy được tư cách dự thi. Hàn Sâm đưa Tiểu Thất đi tham gia mấy trận đấu.
Những ấu thể Nam Tước của tộc Mika căn bản không phải đối thủ của Tiểu Thất. Tiểu Thất chiến thắng liên tiếp, đánh đâu thắng đó. Nó cực
kỳ đắc ý, đồng thời cũng dần dần thu hút sự chú ý của khán giả và các tuyển thủ khác.
Bên trong cung điện của một vị Vương Giả tộc Mika, Tịnh Hải Vương và Vương Giả của tộc Mika đang xem trực tiếp thi đấu chiến thể của nhóm Nam Tước.
“A Di Đà Phật, lần giao dịch này, xin Chiến Vương bệ hạ để tâm giúp cho.” Tịnh Hải Vương nói với Chiến Vương của tộc Mika.
Chiến Vương với dáng dấp trông như con gấu khổng lồ đang ăn ngốn đống thức ăn, thuận miệng nói: “Không sao cả, chỉ cần ngươi đưa đầy đủ Tinh Hải Hằng Sa thì ngươi muốn có bao nhiêu ấu thể cũng chẳng có vấn đề gì hết.”
Tịnh Hải Vương lạnh nhạt nhìn thoáng qua hình ảnh cuộc thi: “Tinh Hải Hằng Sa chắc chắn không thành vấn đề, nhưng ta muốn một số ấu thể có tư chất tốt của tộc Mika. Trong số mấy ấu thể đang dự thi kia có một số con mà tại hạ rất thích, mong bệ hạ hãy nghĩ cách giúp tại hạ.”
“Những ấu thể tham gia dự thi kia ngoài một số ít xuất thân từ danh môn đại tộc không động đến được thì mấy đứa khác ta đều có thể nghĩ cách được, nhưng mà về chuyện tiền nong thì…” Chiến Vương không nói hết câu nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Gấp mười lần số Tinh Hải Hằng Sa, bệ hạ thấy sao?” Tịnh Hải Vương bình tĩnh nói.
“Những ấu thể mà người nhìn trúng kia đều là những ấu thể có tư chất tột bậc của tộc Mika. Coi như là không có bối cảnh lớn đằng sau cũng rất khó…” Chiến Vương mặt mày khổ sở.
“Hai mươi lần Tinh Hải Hằng Sa. Đây là thành ý lớn nhất của ta rồi.” Tịnh Hải Vương lạnh nhạt đáp.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Chiến Vương đáp ứng ngay tắp lự.
“Hy vọng sớm ngày có thể hoàn thành giao dịch với bệ hạ, tiếp đón những ấu thể kia về Phật tộc của ta.” Miệng Tịnh Hải Vương nói thế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào các ấu thể tộc Mika trong cuộc thị, mà trong mắt hắn chính là Tiểu Thất đang dương dương đắc ý ăn quả thực.
Trong cuộc thi của nhóm Nam Tước, Tiểu Thất có thể nói là xuôi chèo mát mái, một đường quá quan trảm tướng, không lâu sau đã vào đến vòng thập cường. Những ấu thể cấp Nam Tước trong tộc Mika kia căn bản không phải là đối thủ của nó.
Theo những chiến thắng liên tiếp của Tiểu Thất, danh tiếng của nó càng ngày càng tăng cao, chẳng khác nào super star đang dần hot lên của tộc Mika. Lúc nào Tiểu Thất ra sân cũng phải ăn quả thực gen, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Lượng tiêu thụ của cửa hàng Mach tăng lên vùn vụt, hắn vui đến mức không ngậm được miệng lại.
Nhưng mà gần đây cũng có không ít người đến chỗ này của Mach, cả ngoài sáng lẫn trong tối hỏi thăm về chuyện của Tiểu Thất khiến cho Mach có chút bận tâm, bèn nói nỗi lo của hắn cho Hàn Sâm.
Thật ra không cần Mach nói thì Hàn Sâm cũng đã cảm thấy được từ trước.
Gần đây thường xuyên có mấy ánh mắt cứ theo dõi hắn và Tiểu Thất. Ban đầu Hàn Sâm còn tưởng là do dạo này Tiểu Thất nổi tiếng quá nên như thế, sau này mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Những tên đó dường như chẳng phân biệt ngày đêm mà giám sát bọn họ suốt hai mươi tư giờ đồng hồ. Hơn nữa thủ pháp rất là bí mật. Đám người theo dõi này không phải quý tộc cấp thấp mà ít nhất cũng phải từ cấp Bá Tước đổ lên.
Nếu không phải Động Huyền Kinh của Hàn Sâm cực kỳ nhạy bén thì sợ rằng đã không phát hiện ra bọn họ bị theo dõi.
“Rốt cuộc những tên kia có lai lịch như thế nào?” Hàn Sâm trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng đã có chủ ý.
Ban đêm, Hàn Sâm đi trên đường chính, vòng vo một hồi rồi biến mất trong một cửa hàng tổng hợp.
Một lát sau, một tên tộc Mika đi loanh quanh trong cửa hàng tổng hợp mấy vòng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Kỳ lạ, rõ ràng ta thấy bọn họ đi vào đây, sao mới có một lúc đã không thấy tăm hơi đâu rồi?” Tên tộc Mika kia tự lẩm bẩm, lôi máy liên lạc ra báo cáo, sau dó gật đầu dạ vâng rồi lại loanh quanh trong cửa hàng tổng hợp thêm mấy vòng, sau khi chắc chắn không tìm thấy bóng dáng Hàn Sâm với Tiểu Thất đâu nữa thì mới rời khỏi cửa hàng tổng hợp.
Thân hình Hàn Sâm hiện ra trong góc, trên người đã mặc áo giáp Động Huyền từ lúc nào, đến cả khí tức quanh thân cũng thay đổi theo.
Hàn Sâm âm thầm đi theo sau tên tộc Mika kia, không lâu sau hắn đã đi đến một tòa kiến trúc đồ sộ, đứng phía xa nhìn tên tộc Mika kia đi vào.
“Đây không phải chính là chỗ đám người Tịnh Hải Vương đi vào hay sao? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đó đến đám người Tịnh Hải Vương? Hay là Tịnh Hải Vương đã biết được thân phận thật sự của ta rồi?” Hàn Sâm trầm ngâm.
Suy nghĩ một hồi lại thấy không có khả năng. Nếu Tịnh Hải Vương mà biết hắn là Hàn Sâm thì nào còn khách khí với hắn như thế này nữa, chỉ sợ đã ra tay từ lúc nào rồi chẳng chờ tới tận bây giờ đâu.
Hơn nữa Hàn Sâm cũng đã nhìn ra mục tiêu của bọn họ chắc hẳn là Tiểu Thất.
Hàn Sâm thì không vào được nhưng mà để Tiểu Thấu Minh lẻn vào đó thì chắc không có vấn đề gì cả. Chỉ cần Tiểu Thấu Minh đi vào được thì chẳng khác gì thả vào đó chiếc máy quay phim. Chỉ đáng tiếc là Tiểu ‘Thấu Minh không có năng lực thu thanh thôi.
Hàn Sâm nói với Tiểu Thấu Minh mấy câu, để nó xuống đất. Tiểu Thấu Minh vừa chạm đất thì màu sắc thân thể đã biến ảo, hòa làm một thể với mặt đất, hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng hay thân hình nó đâu cả.
Mặc dù Hàn Sâm biết năng lực biến sắc của nó rất lợi hại, cho dù là cường giả cấp Vương cũng khó có thể phát hiện ra nó. Nhưng mà Hàn Sâm vẫn có chút lo lắng nên vẫn chờ ở bên ngoài, lỡ có xảy ra chuyện gì Hàn Sâm sẽ lái Xích Hà Quân Chủ mở đường máu vào cứu Tiểu Thấu Minh.
Cũng may là tình huống mà Hàn Sâm lo sợ cũng không có xảy ra. Hắn đợi ở ngoài mấy tiếng, bỗng nhiên cảm thấy bả vai mình nặng hơn, thân thể Tiểu Thấu Minh đã hiện ra trước mắt.
Hàn Sâm đưa Tiểu Thấu Minh quay về cửa hàng của Mach, đi vào phòng nghỉ của mình rồi mới để cho Tiểu Thấu Minh hiện thân đi ra.
“Tiểu Thấu Minh, ngươi nhìn thấy cái gì?” Hàn Sâm hỏi Tiểu Thấu Minh.
Màu sắc trên người Tiểu Thấu Minh biến hóa kỳ ảo giống như là xem phim hoạt hình vậy, những gì ở trong Vương Cung đều được phô bày ra trước mặt Hàn Sâm.
Khi đang xem, sắc mặt Hàn Sâm dần dần trầm xuống, đến khi xem xong, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao những tên kia lại để mắt đến hắn và Tiểu Thất.
Từ cảnh tượng Tiểu Thấu Minh phô ra, Hàn Sâm thấy được rất nhiều ấu thể tộc Mika đang bị nhốt. Tất cả đều là những đối thủ mà Tiểu Thất đã chiến thắng.
“Huyết mạch của tộc Mika hỗn tạp, nên việc bán đứng đồng tộc cũng không phải chuyện hiếm thấy. Nhưng không ngờ một kẻ cường giả cấp Vương lại có thể buôn bán đồng tộc trắng trợn đến như thế. Đám người Tịnh Hải Vương tới đây chính là vì muốn mua những ấu thể tộc Mika kia, không biết bọn họ mua để làm gì?” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Hết chương 1956.
Chương 1957. Tỉnh Hải Hằng SaRất rõ ràng vị Chiến Vương của tộc Mika và Tỉnh Hải Vương chuẩn bị nhắm vào Tiểu Thất, Hàn Sâm đang do dự có muốn dịch chuyển về không, bỗng nhiên lại nhìn thấy mấy người đi ra từ trong tòa phủ đệ của Chiến Vương, chính là Phật nữ Bất Ngữ và mấy người Phật tộc.
Hàn Sâm cũng không nhìn thấy Tịnh Hải Vương ở giữa bọn họ, chỉ có mấy Phật tử và Phật nữ trẻ tuổi cùng nhau đi ra, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Lén lút đi theo bọn họ, Động Huyền Khí Tràng lặng lẽ mở ra, không sử dụng sức mạnh che chắn, chỉ hy vọng rằng có thể nghe được chút tin tức hữu ích từ chỗ bọn họ.
Phật nữ Bất Ngữ và bọn họ chỉ đi ra ngoài dạo một vòng, lúc trò chuyện rất tùy ý, không ngờ rằng sẽ có người theo dõi bọn họ.
Nhưng Hàn Sâm đi theo một lúc lâu, cũng không nghe thấy thông tin hữu ích gì, đều là tán gẫu chuyện trên trời dưới đất. Trong lúc Hàn Sâm gần như sắp bỏ cuộc, đột nhiên nghe thấy một Phật tử cất lời: “Không biết sư phụ nghĩ thế nào nữa, vì sao lại lấy Tinh Hải Hằng Sa để đối lấy ấu thể của tộc Mika chứ?”
Hàn Sâm nghe thế chợt tỉnh cả người, hắn từng nghe kể về thứ Tinh Hải Hằng Sa này rồi, đây chính là bảo bối tiếng tăm lừng lẫy của Phật tộc.
Tinh Hải Hằng Sa không phải là hạt cát thật, mà là một loại nước mắt dị chủng cấp Vương của Tinh Hải Long Vương, mỗi một giọt nước mắt sau khi rơi xuống sẽ hóa thành một hạt Tinh Hải Hằng Sa, là một bảo vật cực kì quý giá.
Nghe nói bên trong Tinh Hải Hằng Sa ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, cho dù là sinh vật cấp Vương luyện hóa Tinh Hải Hằng Sa cũng đạt được tác dụng không nhỏ, sinh vật cấp thấp sử dụng Tinh Hải Hằng Sa lại càng có thể trực tiếp gia tăng đẳng cấp.
Vậy mà Tịnh Hải Vương lại lấy Tinh Hải Hằng Sa đổi lấy ấu thể của tộc Mika, khoản chỉ mạnh tay như vậy thì chắc chắn mưu đồ cũng sẽ rất lớn.
“SuytI” Một vị Phật tử khác lập tức ngăn lại Phật tử vừa nói chuyện trước đó, rồi hạ giọng nói nhỏ: “Không được nói linh tinh, chỗ này vẫn là địa phận của tộc Mika, bị người khác biết được thì không ổn đâu.” “Sợ cái gì chứ, ở đây là địa bàn của Chiến Vương, đồ cũng là hắn mua cho chúng ta, còn có ai dám nói lung tung?” Phật tử trước đó bĩu môi nói, nhưng cuối cùng cũng không dám nhắc tên cụ thể nữa.
Phật nữ Bất Ngữ nhíu mày nói: “Cẩn thận là trên hết, không nên nói nữa”
Phật tử kia lầm bầm hai câu nhưng cũng không dám nói thêm gì cả, khiến Hàn Sâm vô cùng buồn rầu.
Đám người Phật nữ Bất Ngữ lại đi dạo một lúc nữa, dường như sắp về phủ đệ của Chiến Vương rồi. Hàn Sâm vốn nghĩ rằng hôm nay không thể thu hoạch thêm được gì nữa, lại thấy Phật nữ Bất Ngữ nghe truyền †in, sau đó nói với mấy vị Phật tử khác một câu: “Phật Vương có chuyện bảo ta quay về trước, các ngươi đi dạo tiếp đi, ta về xem xem có chuyện gì.”
“Bọn ta về cùng ngươi nhé?” Một vị Phật tử nói. “Không cần đâu.” Phật nữ Bất Ngữ khẽ lắc đầu, đứng dậy cáo từ rồi đi.
Hàn Sâm chợt nảy ra suy nghĩ, lặng lẽ đi theo, bây giờ hắn chưa phải đối thủ của Tịnh Hải Vương nhưng Phật nữ Bất Ngữ chỉ là Tử Tước, muốn bắt nàng lại rất đơn giản.
Hàn Sâm định bắt Phật nữ Bất Ngữ lại để tra hỏi, làm rõ chuyện Tịnh Hải Vương mua những ấu thể kia của tộc Mika rốt cuộc là để làm gì.
Phật nữ Bất Ngữ đi trên đường một mình quay về phủ đệ của Chiến Vương, lúc vòng qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên sắc mặt thay đổi. Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo giáp màu vàng, trông cực kỳ giống với Phật tộc đang đứng ngay phía trước, mà trong nháy mắt khi nàng bước vào con hẻm nhỏ cũng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không nói ra được là sai ở chỗ nào.
“Phật nữ Bất Ngữ của Phật tộc, xin hỏi các hạ là ai? Vì sao lại cản đường ta?” Phật nữ Bất Ngữ cẩn thận đề phòng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo giáp hoàng kim phía trước hỏi.
Thật ra nàng đã nhận ra áo giáp trên người Hàn Sâm, chính là người đàn ông mang Tiểu Thất đi dự thi.
Hàn Sâm không hề lên tiếng, đưa tay ra bắt lấy Phật nữ Bất Ngữ.
Phật nữ Bất Ngữ chỉ thấy bàn tay kia không ngừng phóng to trong tâm mắt như chiếm cứ toàn bộ không gian, khiến nàng sinh ra cảm giác trốn không được mà tránh cũng không xong, biết ngay đã gặp phải cao thủ đáng sợ rồi.
Phật quang trên người Phật nữ Bất Ngữ tỏa ra, đồng thời triệu hồi ra một thanh Phật kiếm, cùng lúc đâm về phía Hàn Sâm cũng mở miệng hét lên tiếng Phật âm.
Nơi này cách phủ đệ của Chiến Vương khoảng hai ngàn mét, một tiếng hét này của nàng có thể kinh động Tịnh Hải Vương, lấy thực lực của Tịnh Hải Vương, chỉ chốc lát có thể tới cứu nàng.
Nhưng Phật nữ Bất Ngữ mở miệng, khí tức nhả ra lại không thể phát ra một tiếng nói nào, giống như trở thành trạng thái chân không hoàn †oàn không truyền được sóng âm.
Phật nữ Bất Ngữ biến sắc, không đợi nàng phản ứng lần nữa, bàn tay
của Hàn Sâm bắt lấy Phật kiếm của nàng trực tiếp cướp lấy, đồng thời †ay kia cong ngón tay bắn ra, một tấm kim tệ bay từ đầu ngón tay vừa vặn dán lên lồng ngực của Phật nữ Bất ngữ.
Phật nữ Bất Ngữ chỉ thấy cơ thể trầm xuống, đầu gối không chống đỡ nổi mà khuyu xuống, quỳ một chân trên đất, hai tay cũng đặt lên mặt đất mới đỡ được mình không ngã sấp xuống.
Hàn Sâm xoay ngược Phật kiếm lại, lưỡi kiếm gác lên cổ Phật nữ Bất Ngữ, lạnh lùng nói: “Bây giờ ta hỏi một câu ngươi trả lời một câu, nếu không ta sẽ chém đầu ngươi liền đấy.”
Phật nữ Bất Ngữ gắng gượng không để mình nằm trên đất, trên kim tệ truyền tới sức mạnh khủng khiếp khiến nàng cảm thấy lồng ngực sắp bị đè nát, lồng ngực không ngừng nhấp nhô kịch liệt.
“Các hạ rốt cuộc là ai? Lẽ nào không biết Tịnh Hải Vương tộc ta và Chiến Vương của tộc Mika đang ở gần đây sao? Nếu như ngươi giết ta, chắc chắn cũng khó mà thoát khỏi cái chết.” Hai tay Phật nữ Bất Ngữ chống đất nói.
“Ta chết hay không còn khó nói nhưng ngươi mà không trả lời câu hỏi của ta thì nhất định sẽ chết đấy. Ta hỏi ngươi, ngươi mua tộc Mika làm gì ?” Hàn Sâm hỏi.
Phật nữ Bất Ngữ cắn răng không nói lời nào, xem ra thà chết chứ không chịu khuất phục.
Phật kiếm trong tay Hàn Sâm khẽ động, lập tức chém rách áo giáp nửa người trên của Phật nữ Bất Ngữ, lộ ra mảng da thịt trắng bóc.
“Ngươi muốn làm gì ?” Sắc mặt Phật nữ Bất Ngữ thay đổi ngay lập tức.
“Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với phụ nữ như ngươi, nhưng nếu như ngươi không trả lời ta, ta sẽ lột sạch ngươi rồi vứt trên đường lớn, để tất cả sinh vật thưởng thức vẻ đẹp của Phật nữ, sau đó sẽ chém đầu ngươi xuống.”
Hàn Sâm nói rồi lại tiếp tục hỏi: “Sự kiên nhân của ta có giới hạn thôi, †a hỏi lại ngươi lần nữa, tại sao các ngươi muốn mua tộc Mika ?”
Sắc mặt Phật nữ Bất Ngữ biến đổi không ngừng, còn chưa đợi nàng mở miệng, Hàn Sâm thẳng tay chém đứt luôn áo giáp nửa người dưới của nàng, túm lấy nàng lôi về phía đường lớn.
“Bọn ta mua tộc Mika là để phục hồi một thanh vũ khí Thần Hóa.” Phật nữ Bất Ngữ sợ hãi đáp.
“Vũ khí Thần Hóa gì, phục hồi như thế nào?” Hàn Sâm tiếp tục hỏi.
“Ta cũng không rõ, chỉ là nghe nói mà thôi, hình như là một thanh đao, tình hình cặn kẽ thì chỉ có Tịnh Hải Vương biết.” Phật nữ Bất Ngữ vội vàng nói.
“Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, ngươi có tác dụng gì hả?” Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Phật nữ Bất Ngữ nói.
“Chỉ cần ngươi chịu thả ta ra, muốn gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể mua chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng.” Phật nữ Bất Ngữ nói.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi vẫn không trả lời được, vậy thì ra đường lớn trình diễn đi nhé.” Hàn Sâm không để ý tới lời Phật nữ Bất Ngữ nói, tự mình hỏi: “Tinh Hải Hằng Sa mà các ngươi dùng để mua tộc Mika để ở đâu? Đừng nói với ta là ở trên người Tịnh Hải Vương đấy.” “Thực sự là ở trên người của Tịnh Hải Vương…” Phật nữ Bất Ngữ còn chưa nói xong, Hàn Sâm trực tiếp túm lấy nàng, muốn vứt nàng ra đường lớn. Sắc mặt Phật nữ Bất Ngữ tái mét, vội vã kêu lên: “Thật sự là ở trên người của Tịnh Hải Vương nhưng ta có cách giúp ngươi lấy được những Tinh Hải Hằng Sa đó.”
Hết chương 1957.
Chương 1958. Bắt cóc con tin“Biện pháp gì, nói nghe thử xem?” Hàn Sâm rất hứng thú nhìn Phật nữ Bất Ngữ nói.
“Mỗi ngày Tinh Hải Hằng Sa đểu cần tắm tinh quang mới có thể bảo trì hoạt tính, nếu không chỉ cần qua vài ngày là biến thành đá. Ta biết rõ thời gian Tịnh Hải Vương lấy Tinh Hải Hằng Sa ra mỗi ngày cùng với địa điểm tắm tinh quang…” Phật nữ Bất Ngữ còn chưa nói hết, Hàn Sâm đã vãy tay, một tòa tháp Thanh Đồng bỗng xuất hiện rồi hút Phật nữ Bất Ngữ vào.
Vào nhà một cường giả cấp Vương còn trộm đồ của cường giả cấp Vương khác, trừ khi Hàn Sâm bị điên rồi mới có thể làm như vậy. Phật nữ Bất Ngữ chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi.
Tuy Hàn Sâm đã che giấu mọi thứ của nơi này nhưng Phật nữ Bất Ngữ vốn nhận lệnh đến gặp Tịnh Hải Vương, nếu không xuất hiện trong thời gian dài thì Tịnh Hải Vương nhất định sẽ phát hiện ra.
Không thể chậm trễ nữa, Hàn Sâm tiện tay khắc mấy chữ trên mặt đất sau đó biến mất trong hẻm nhỏ.
Dạo một vòng trong siêu thị lại nhanh chóng bị thủ hạ của Chiến Vương theo dõi. Đến lúc Hàn Sâm chậm rãi trở lại cửa hàng của Mach, phủ đệ Chiến Vương cũng đã được điều động.
Chuyện Phật nữ Bất Ngữ bị bắt cóc đã bị phát hiện, khi Tịnh Hải Vương nhìn thấy những chữ Hàn Sâm lưu lại trên mặt đất, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
“Tịnh Hải Vương, ngươi không cần để trong lòng. Chuyện ở chỗ của bổn vương, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, đảm bảo sẽ trả lại cho ngươi một Phật nữ sống sờ sờ. Ta muốn nhìn xem là tên nào dám dương oai diễu võ trên địa bàn của ta.” Sắc mặt Chiến Vương cũng rất khó coi.
Đối phương lại dám bắt người Phật tộc trên địa bản của hắn, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn dùng Tinh Hải Hằng Sa để trao đổi con tin. Đây rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt Chiến Vương.
Hơn nữa nếu Chiến Vương không có bất cứ biểu hiện gì, Tịnh Hải Vương nhất định sẽ hoài nghi chuyện này là do Chiến Vương âm thâm giở trò quỷ, muốn lấy không Tinh Hải Hằng Sa.
“A Di Đà Phật, như vậy thì mọi chuyện xin nhờ cậy vào bệ hạ.” Tịnh Hải Vương niệm một tiếng Phật hiệu, sắc mặt không có thay đổi gì lớn nhưng trong lòng vẫn rất nghi ngờ.
Cho dù Chiến Vương đã tỏ thái độ nhưng vẫn không cách nào xóa đi được hiềm nghỉ của hắn.
Trên tinh cầu của Chiến Vương mà lại có người có thể thần không biết
quỷ không hay bắt Phật nữ Bất Ngữ đi. Hơn nữa còn là bắt người dưới
mí mắt của Tịnh Hải Vương và Chiến Vương thì ngoại trừ Chiến Vương ra, Tịnh Hải Vương không nghĩ tới bất kỳ ai trên tinh cầu này có thể làm được.
“Cho bản vương thời gian một ngày.” Tất nhiên Chiến Vương cũng biết hoài nghi trong lòng Tịnh Hải Vương, bình tĩnh nói.
Dưới lệnh điều động của Chiến Vương, cả tinh cầu toàn lực tra xét tung tích của Phật nữ Bất Ngữ. Thế nhưng tra tới tra lui, mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây vẫn không thể tra ra được tung tích của Phật nữ Bất Ngữ, cũng không tra ra được rốt cuộc là người nào đã bắt Phật nữ Bất Ngữ.
Sau một khoảng thời gian không ngừng loại trừ thì người đáng nghi nhất hiện tại chính là người biến mất một đoạn thời gian trong lúc bọn hắn giám thị, Hàn Sâm.
Nhưng dựa theo trình độ Hàn Sâm thể hiện ra thì có lẽ chỉ là Tử Tước, muốn im hơi lặng tiếng bắt cóc Phật nữ Bất Ngữ dưới mí mắt của bọn hắn hình như không khả thi lắm.
Đấn tận lúc này rồi, tất nhiên Chiến Vương sẽ không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Vào thời điểm Hàn Sâm mang theo Tiểu Thất đi tham gia giải đấu chiến thể, kiện tướng đắc lực của Chiến Vương - Công Tước Huyết Sát mang theo thuộc hạ lặng lẽ khống chế cửa hàng của Mach.
Mach chỉ là một tiểu thương không tiền không quyền, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm hợp tác với Hàn Sâm nên nhanh chóng khai nhận
đầu đuôi ngọn nguồn những chuyện đã đã trải qua với Hàn Sâm từ lúc quen biết, không dám giấu diếm chút nào.
Hàn Sâm trở về sau khi tham gia thi đấu xong, Mach rất nhiệt tình đón hắn vào nhưng vừa mới vào đến cửa hàng đã bị người của Công Tước Huyết Sát lập tức xông tới bao vây lại.
“Các ngươi làm gì đấy?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
Công Tước Huyết Sát thuận tay ném một dây xích màu máu ra trói thân thể của Hàn Sâm lại, lạnh giọng nói: “Mang về từ từ thẩm vấn”
Hàn Sâm nhanh chóng bị đưa đến phủ đệ của Chiến Vương, Tiểu Thất cũng bị mang đi cùng với Hàn Sâm.
Trong một căn phòng riêng, Công Tước Huyết Sát lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nói: “Kim Tệ, bây giờ ngươi nhanh chóng giao tất cả ra còn kịp, đừng để bản Công Tước tự mình động thủ.”
“Ít nhất cũng phải nói rõ cho ta biết ta phải giao cái gì chứ?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Phật nữ Bất Ngữ ở đâu?” Công Tước Huyết Sát nhìn chằm chằm Hàn Sâm, hỏi.
“Ở một nơi rất an toàn.” Hàn Sâm cười đáp.
Công Tước Huyết Sát hơi ngẩn ra, hắn thật không ngờ vậy mà Hàn Sâm lại thoải mái thừa nhận như thế. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Dừng lại một chút, Công Tước Huyết Sát mới lần nữa xuất ra khí thế †úc sát quát hỏi: “Giao Phật nữ Bất Ngữ ra ta còn có thể giữ lại mạng sống cho ngươi…
Hàn Sâm cười nói: “Ngươi dám động đến một đầu ngón tay của ta, ta cam đoan các ngươi sẽ không còn được gặp lại Phật nữ Bất Ngữ nữa đâu. Không tin thì các ngươi cứ thử xem, chỉ là đến lúc đó không biết các ngươi phải bàn giao với Tịnh Hải Vương và Phật tộc thế nào đây?”
“Nơi này chính là tộc Mika.” Công Tước Huyết Sát hừ lạnh một tiếng, huyết quang trên người tỏa ra ép về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm không chớp mắt nhìn Công Tước Huyết Sát, cũng không có ý tránh đi mà cứ bình tĩnh ngồi ở đó.
Trong lòng Công Tước Huyết Sát căm tức lắm nhưng cũng không ra †ay nữa. Chuyện này liên quan đến Phật tộc, nếu bị hắn dồn vào ngõ cụt thì đến lúc đó chẳng biết nên bàn giao với người ta thế nào.
“Ngươi muốn cái gì?” Công Tước Huyết Sát lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Tinh Hải Hằng Sa, ngươi không có tư cách đàm phán với ta, gọi Tịnh Hải Vương tới.” Hàn Sâm nói.
“Đừng có quên mạng của ngươi vẫn còn trên tay ta, ta có rất nhiều cách có thể làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.” Công Tước Huyết Sát hừ lạnh.
“Động thủ giết chết ta hoặc là gọi Tịnh Hải Vương đến, ngươi chọn đi.” Mặt Hàn Sâm không đổi sắc, vẫn bình tĩnh nói.
Tịnh Hải Vương và Chiến Vương đang theo dõi căn phòng cũng đã thấy rõ tất cả, với việc Hàn Sâm thừa nhận bắt cóc Phật nữ Bất Ngữ đơn giản như vậy làm cho bọn họ đều có chút bất ngờ.
“A Di Đà Phật, để cho bổn vương trực tiếp nói chuyện với hắn đi.” Tịnh Hải Vương nói.
Chiến Vương khẽ gật đầu, hiện tại Kim Tệ đối với bọn hắn mà nói chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, đánh không được mà không đánh cũng không xong. Tịnh Hải Vương chịu tự mình đi nói là chuyện không thể nào tốt hơn với Chiến Vương.
Công Tước Huyết Sát nhận được lệnh của Chiến Vương, lui ra khỏi phòng. Hải Tĩnh Vương nhanh chóng đi đến.
Tịnh Hải Vương ngồi đối diện Hàn Sâm, hắn không lập tức mở miệng hỏi mà chỉ nhìn Hàn Sâm từ trên xuống dưới.
Khí tức trên thân Hàn Sâm cũng không xuất chúng, hẳn không phải sinh vật quá mạnh mẽ nhưng khí chất trên người Hàn Sâm lại quá mức lạnh nhạt, giống như không thèm để mọi thứ trong lòng. Cho dù là đối mặt với cường giả như hắn trên mặt thì vẫn không có chút gợn sóng nào.
Bời vì mặc áo giáp nên Tịnh Hải Vương không nhìn được tướng mạo của Hàn Sâm. Một lát sau, Tịnh Hải Vương mới mở miệng hỏi: “Người đứng sau ngươi cho ngươi lợi ích gì, bản vương có thể cho ngươi gấp mười lần.”
Hàn Sâm nhìn hắn cười một tiếng nói: “Ngươi không cần thăm dò, sau lưng ta không có người nào hết, chỉ có mình ta mà thôi. Hoặc là ngươi giết ta, ta sẽ để cho Phật nữ Bất Ngữ chôn cùng ta, hoặc là đưa Tinh Hải Hằng Sa cho ta. Bây giờ ngươi chỉ có hai con đường này thôi.”
Hết chương 1958.
Chương 1959. Thiên la địa võng“Bổn vương dựa vào đâu mà tin ngươi? Đưa Tinh Hải Hằng Sa cho ngươi, ngươi sẽ thả Bất Ngữ sao?” Tịnh Hải Vương cũng không tức giận, thản nhiên hỏi.
“Đưa Tinh Hải Hằng Sa cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Phật nữ Bất Ngữ.” Hàn Sâm bình thản nói.
“Trước khi ta gặp được Phật nữ Bất Ngữ, ngươi đừng hòng lấy được thứ gì.” Tịnh Hải Vương nói.
Hàn Sâm mỉm cười: “Vậy ngươi cứ giết ta đi. Ta có thể nói cho ngươi biết, Phật nữ Bất Ngữ đang ở ngay trên tinh cầu này. Đưa Tỉnh Hải Hằng Sa cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng; không thì ngươi cứ giết †a, chẳng cần phải nói gì thêm nữa.”
Tịnh Hải Vương nhìn Hàn Sâm rồi hỏi: “Phật nữ Bất Ngữ vẫn đang ở trên tinh cầu này thật à?”
Hàn Sâm không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Tịnh Hải Vương.
Tịnh Hải Vương hỏi thêm đôi câu, Hàn Sâm cũng chỉ cười chứ không thốt ra lời nào, Tịnh Hải Vương lập tức hiểu ngay ý đối phương, thì ra hắn không định bàn bạc thêm nữa.
Tịnh Hải Vương không hỏi nhiều nữa, quay về đại sảnh - nơi Chiến Vương đang có mặt.
Hàn Sâm cũng không hề vội vã, cứ ngồi ở đấy mà thong thả đợi chờ. Hắn biết bây giờ Chiến Vương đã lật tung cả tinh cầu này lên, chỉ cần Chiến Vương không tìm được Phật nữ Bất Ngữ, Tịnh Hải Vương sẽ quay lại bàn điều kiện với hắn thôi.
Phật tử Thất Linh vừa chết, Phật nữ Bất Ngữ chính là thiên tài có hi vọng Thần Hóa thành công nhất của Phật tộc. Nàng được Nhiên Đăng Thuỷ Tổ dốc lòng bồi dưỡng, Tịnh Hải Vương không dám lấy mạng sống của nàng ra đùa.
Quả nhiên qua hôm sau, Tịnh Hải Vương lại đến trước mặt Hàn Sâm, quan sát hắn rồi hỏi: “Phật nữ Bất Ngữ vẫn đang ở trên tinh cầu này à”
“Đương nhiên. Đưa Tinh Hải Hằng Sa cho ta, ta lập tức dẫn ngươi đến
gặp nàng, cuốc bộ không tới nửa tiếng đồng hồ đâu.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Tịnh Hải Vương nhìn Hàn Sâm, cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng. Một Tử Tước như Hàn Sâm mà có thể giữ được trạng thái tinh thần như thế ở trước mặt mình, đó không phải là điều mà Tử Tước bình thường làm được.
“Tại sao lại là Bất Ngữ?” Tịnh Hải Vương hỏi thêm một câu. “Bởi vì các ngươi có ý đồ với Tiểu Thất.” Hàn Sâm nói.
“A Di Đà Phật, đó là chuyện của Chiến Vương, không liên quan đến bọn †a.” Tịnh Hải Vương nói.
“Phật nữ Bất Ngữ đã nói hết rồi, các ngươi mua ấu thể của tộc Mika để sửa chữa phục hồi vũ khí Thần Hóa, không phải sao?” Hàn Sâm nói.
Tịnh Hải Vương nhíu mày. Cuối cùng bây giờ hắn đã xác định Phật nữ Bất Ngữ rơi vào tay của kẻ tên Kim Tệ này, bởi vì trên tinh cầu này trừ hắn cũng chỉ có Phật nữ Bất Ngữ biết chuyện sửa chữa vũ khí Thần Hóa, ngay cả người bán như Chiến Vương cũng không biết mục đích thật sự của họ khi mua ấu thể từ tộc Mika.
Tịnh Hải Vương đang yên lặng nghiền ngẫm thì tiếng nói của Chiến Vương truyền vào tai hắn: “Miễn là Phật nữ Bất Ngữ còn ở trên tinh cầu này, ngươi cứ đồng ý với điều kiện của hắn. Bổn vương đảm bảo hắn sẽ không mang đi được bất kì hạt Tinh Hải Hằng Sa nào, nếu không thì mọi thiệt hại sẽ do bổn vương gánh vác.”
Chiến Vương biết Tịnh Hải Vương rề rà chưa quyết định bởi vì đang nghi ngờ hắn đứng sau màn khống chế mọi thứ, thế nên Chiến Vương buộc phải ngỏ lời như vậy để chứng minh mình trong sạch.
Đương nhiên hắn cũng có lòng tin tuyệt đối, không đời nào để tên Kim Tệ này mang theo Tinh Hải Hằng Sa mà chạy thoát ngay trước mắt mình.
Tịnh Hải Vương nghe Chiến Vương nói vậy thì không do dự nữa, mở miệng nói với Hàn Sâm: “Đưa ta đi gặp Bất Ngữ, giáp mặt giao dịch.”
Hàn Sâm mỉm cười nhìn Tịnh Hải Vương, dù hắn không nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Được, bổn vương có thể đưa Tinh Hải Hằng Sa cho ngươi, tuy nhiên ngươi phải đảm bảo Bất Ngữ đang ở ngay trên tinh cầu này.” Tịnh Hải Vương nhìn chằm chằm Hàn Sâm và nói.
“Đương nhiên, ta đã nói rồi. Đi bộ nửa tiếng đồng hồ, ngươi cảm thấy có thể đi ra khỏi tinh cầu này sao?” Hàn Sâm cười nói.
Tịnh Hải Vương nhìn chằm chằm Hàn Sâm một lát, sau đó từ từ lấy một cái hộp ra rồi đẩy đến trước mặt Hàn Sâm. Hộp được mở ra, bên trong chứa các hạt tinh thể giống như kim cương, lộng lẫy loá mắt đến độ gần như làm người ta không thể nào nhìn thẳng.
Chỉ riêng luồng năng lượng chập chờn phát ra trên bề mặt nó cũng khiến cho người ta đều biết đây tuyệt đối là thứ tốt.
Tịnh Hải Vương đánh ra một luồng kim quang, phá vỡ xiềng xích huyết sắc trói buộc Hàn Sâm ngay tức khắc, đồng thời luồng sáng ấy cũng quấn quanh cơ thể Hàn Sâm.
Tuy Hàn Sâm đã khôi phục năng lực hành động nhưng vẫn khó lòng sử dụng sức mạnh trong cơ thể, hắn bị quầng sáng màu vàng kia trói chặt.
Hàn Sâm tiện tay cầm hộp Tinh Hải Hằng Sa mà đếm, sau đó nhét vào trong ngực và nói: “Số lượng không nhiều không ít, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp Phật nữ Bất Ngữ. Với lại, ngươi trả Tiểu Thất cho ta.”
Dứt lời, Hàn Sâm đứng dậy rồi đi ra cửa phòng thẩm vấn.
Tịnh Hải Vương bèn đi theo bên cạnh hắn, thủ vệ ngoài cửa cũng không ngăn cản Hàn Sâm.
Có người đưa Tiểu Thất đến đây, Hàn Sâm dẫn theo Tiểu Thất chậm rãi rời khỏi phủ Chiến Vương. Tuy không có ai cản hắn nhưng xung quanh toàn là thuộc hạ của Chiến Vương, bọn chúng canh chừng nghiêm ngặt tinh cầu này, đặc biệt là trong phạm vi trăm dặm, thậm chí một con muỗi cũng chạy không thoát, trên trời dưới đất đều có thuộc hạ của Chiến Vương.
“Để ta coi ngươi có thể giở trò gì, cả người lẫn đồ đều phải để lại cho ta. Đến lúc đó, ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.” Chiến Vương đứng trước máy giám sát mà sẵng giọng. Dám giở trò trên tỉnh cầu của hắn tức là đã chạm vào giới hạn của hắn. Trong mắt Chiến Vương, Hàn Sâm đã bị coi như xác sống.
Tịnh Hải Vương sải bước bên cạnh Hàn Sâm, hắn cũng rất tự tin, không cho rằng Hàn Sâm có thể cầm hộp Tinh Hải Hằng Sa mà biến mất ngay trong tầm mắt mình.
Hàn Sâm đi đường rất chậm, vừa đi vừa quan sát từ trên trời xuống đất, không nơi nào không có tộc Mika. Cửa hàng xung quanh và đường phố đều bị chặn đứng, hoàn toàn không cho phép hắn thừa dịp rối loạn tìm đường chạy thoát.
“Ngươi thật sự không cần đi nhanh hơn à? Nếu nửa tiếng sau mà không gặp được Bất Ngữ, giao dịch giữa hai chúng ta sẽ tự động kết thúc, đừng trách bổn vương không khách sáo với ngươi.” Tịnh Hải Vương liếc nhìn Hàn Sâm rồi nói, Hàn Sâm lạnh nhạt điềm tĩnh như vậy khiến Tịnh Hải Vương mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Nhưng hắn cũng không cảm nhận được nhân vật hùng mạnh nào có mặt quanh đây, thầm nghĩ dù sao đi nữa tên Kim Tệ này cũng khó lòng thoát khỏi tay mình.
“Nửa tiếng cũng đủ để đến nơi.” Hàn Sâm mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Bây giờ Hàn Sâm được chú ý hơn cả siêu sao, tất cả máy giám sát và vũ khí, ngoài ra còn có rất nhiều vương công quý tộc đều đồn mục tiêu vào hắn. Cho dù Hàn Sâm biết bay cũng không thể nào thoát khỏi tinh cầu này.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sắp được nửa tiếng đồng hồ, vậy mà ngay cả một con phố Hàn Sâm cũng chưa bước qua. Chiến Vương không khỏi nhíu mày, nhìn khắp tinh cầu lần nữa.
Không có cường giả khác xuất hiện, trên tinh cầu không hề có Vương Giả từ bên ngoài đến. Chiến Vương thật sự không hiểu dựa vào đâu mà tên Kim Tệ kia lại bình tĩnh đến vậy.
“Đã đến giờ rồi, Phật Ngữ ở đâu?” Nửa tiếng trôi qua, Tịnh Hải Vương lập tức ngăn cản Hàn Sâm, nhìn chằm chằm hắn và hỏi.
“Ở ngay đây này.” Hàn Sâm nhìn lướt qua các chiến sĩ của tộc Mika cầm đủ loại vũ khí giăng khắp nơi như thiên la địa võng, sau đó nhìn lướt qua Tịnh Hải Vương ở trước mặt mình. Hắn thản nhiên thốt ra câu như vậy, đồng thời búng tay một cái.
Hết chương 1959.
Chương 1960. Xích Hà Quân chủ ra oaiChỉ thấy kim quang lóe lên từ ngón tay Hàn Sâm, toàn bộ bầu trời dường như sáng lên ngay lập tức, từng ánh kim quang ngưng tụ thành kim tệ từ trên trời rơi xuống, giống như mưa rơi xối xả, bao phủ phạm vi mười mấy cây số trong đó.
Nếu như đổi thành Tử Tước bình thường, đương nhiên không thể có uy lực khổng lồ như vậy, có thể bao phủ mấy trăm mét thì tốt rồi, bây giờ Hàn Sâm nhận được buff sức mạnh của hồn khải, hồn ảnh của Phật Đà Hoàng Kim bốn mặt tám tay hiện lên, từng luồng Phật quang tràn vào bên trong cơ thể Hàn Sâm, để cho hắn có được lực lượng của cấp Hầu Tước, mới có thể tạo ra cơn mưa kim tệ lớn đến như vậy.
Từng ánh kim quang ngưng tụ thành kim tệ rơi vào trên những chiến thể gen dị chủng của tộc Mika kia, đột nhiên giống như có một miếng kim loại lớn được bổ sung vào đó, khiến trọng lượng của các chiến thể gen càng ngày càng tăng lên.
Một số chiến thể gen dị chủng cấp thấp trực tiếp bị áp đảo ngã trên mặt đất rồi nứt ra, cho dù là chiến thể gen cao cấp nhất, hành động cũng thay đổi, chậm hơn rất nhiều.
“A di đà phật!” Tịnh Hải Vương lạnh lùng niệm một tiếng Phật hiệu, không biết động tác của hắn ra sao, đã xuyên qua cơn mưa kim tệ đến †rước mặt Hàn Sâm, tay áo lớn trực tiếp cuốn về phía Hàn Sâm, giống như áng mây che trời, muốn cuốn Hàn Sâm vào bên trong tay áo.
Hàn Sâm cũng không tránh né, trong tay trái xuất hiện một cụm mây đỏ, trên đó hào quang tỏa sáng, một thân thể đồng đỏ hùng tráng từ bên trong vọt ra, một quyền đánh lên tay áo của Tịnh Hải Vương.