Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 178 - Chương 1992. Chấp Nhất

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

zm

“Có thể ký sổ.” Ngọc Kinh vội vàng nói. “Không muốn nợ…” Hàn Sâm nói.

Ngọc Kinh lập tức nổi giận: “Rốt cuộc ngươi có muốn thắng hay không đây?”

“Muốn thắng.” Hàn Sâm gật đầu.

Ngọc Kinh cắn răng lấy từ trong ngực ra một cái lọ nhỏ, nói với Hàn Sâm: “Trong chiếc lọ này là một viên Phong Hầu Đan mà sư gia Lục Tịch Trưởng Lão của ta luyện chế ra, sau khi sử dụng có thể lập tức kéo thực lực của ngươi thăng đến trình độ của cấp Hầu Tước, thời gian kéo dài khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, như vậy đủ để ngươi đánh một trận với Cô Trúc sư thúc… Ta… Ta có thể cho ngươi mượn trước…”

“Mượn? Mượn thế nào? Thứ này chẳng phải ăn là hết sao?” Hàn Sâm nhìn Ngọc Kinh hỏi.

“Ngươi cứ cầm dùng trước đi, nhỡ có thắng thì dùng phần thưởng đến trả cho ta là được.” Ngọc Kinh nói.

“Thế nhỡ ta thua thì sao?” Hàn Sâm cười tửm tỉm nhìn Ngọc Kinh.

“Vậy thì từ từ trả, ta không vội.” Ngọc Kinh sắp cắn răng đến bật máu rồi.

“Mặc dù ta rất muốn nhưng thôi bỏ đi, nhỡ đâu thua thì ta cũng không trả nổi.” Hàn Sâm cười nói.

“Ngươi… Ngọc Kinh tức chết mất, hắn đã bao giờ làm giao dịch lỗ vốn thế đâu. Một viên Phong Hầu Đan này khó khăn lắm hắn mới lấy được từ chỗ sư gia, luôn coi nó như trân bảo, ngay cả bản thân cũng không nỡ dùng, lấy làm bảo bối áp đáy hòm, người khác ra giá cao để mua cũng không bán.

Giờ hắn tự nguyện mang cho Hàn Sâm mượn, Hàn Sâm lại không muốn, bảo sao hắn không tức cho được.

Nhưng nếu Hàn Sâm thật sự thua, hắn chắc chắn sẽ táng gia bại sản. Nghĩ tới đây, Ngọc Kinh chỉ đành nén tức giận, quyết tâm dứt khoát đưa bình ngọc cho Hàn Sâm: “Không cần trả, cứ coi như ta tặng ngươi. Ngươi đánh cho tốt vào, nhất định phải dùng 120% sức mạnh, cố hết khả năng để thắng được trận đối chiến ngày mai đấy nhé…

Ngọc Kinh vừa nói vừa cảm thấy lòng của mình đang rỉ máu, đôi mắt giăng đầy tia máu nhìn chòng chọc vào lọ đan dược trong tay Hàn Sâm.

Dù hắn biết có sử dụng Phong Hầu Đan, cơ hội để Hàn Sâm thắng cũng rất xa vời nhưng dù sao cũng tốt hơn ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có. Vì gia tài của bản thân, Ngọc Kinh chỉ có thể liều hết sưc.

“Nếu ngươi thật sự muốn giúp đỡ ta thì chi bằng cho ta mượn một vài gen dị chủng cấp Bá Tước, sau này ta sẽ trả lại ngươi.” Hàn Sâm nghĩ ngợi đáp.

“Được, ngươi muốn gen dị chủng thuộc tính gì? Muốn bao nhiêu?” Ngọc Kinh thấy vậy thì rất sung sướng, chỉ cần Hàn Sâm có một cơ hội thắng, hắn sẽ trả bất cứ giá nào, dù sao cũng sắp phá sản, không bằng bây giờ thử liều một lần.

“Thuộc tính gì cũng được, nhưng nhất định phải là cấp Bá Tước, càng nhiều càng tốt.” Hàn Sâm vừa cười vừa nói.

Hết chương 1991.

Chương 1992. Chấp Nhất

Không bao lâu sau, Ngọc Kinh vội vàng đưa một cô xe phi thú tới đảo Tiểu Ngọc chỗ Hàn Sâm, bê hết các gen dị chủng hình dạng to nhỏ khác nhau từ trên xe xuống, tổng cộng có hai mươi ba gen dị chủng.

“Người anh em, ngươi muốn nhiều gen dị chủng như vậy để làm gì? Có thể hỗ trợ cho trận chiến ngày mai cùng Cô Trúc sư thúc sao?” Ngọc Kinh không hiểu nhìn Hàn Sâm hỏi.

“Có, có tác dụng rất lớn. Khế ước đưa ta ký, sau khi thi kết thúc ta sẽ trả dần cho ngươi.” Hàn Sâm vận chuyển tất cả gen dị chủng vào bên trong gian phòng của mình.

Mấy gen dị chủng này có cái chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, có cái thì còn lớn hơn cả bàn mài, chất thành một đống chiếm gần phân nửa gian phòng.

May là bây giờ Hàn Sâm đã tu luyện Thuật Thôn Phệ, nếu không muốn ăn hết nhiều thứ như vậy trong một đêm căn bản là chuyện không thể nào.

Sau khi tiễn Ngọc Kinh đi, Hàn Sâm trở lại phòng đá, bắt đầu ăn từ cái nhỏ nhất.

Hàn Sâm nuốt một mảnh xương nhỏ vào bụng, một luồng sức mạnh kì lạ dung nhập vào trong xương cốt, sau đó lập tức nghe thấy thanh âm nhắc nhở vang lên trong đầu: “Gen Bá Tước +1.”

Hàn Sâm cứ ăn thêm một miếng lại cầm gen đột biến Bọ Ngựa Huyết Thần lên thử một lần. Ăn liên tiếp mười bảy miếng, đến khi gen Bá Tước đạt đến năm mươi bảy điểm, cuối cùng cầm gen đột biến không còn vang lên tiếng nhắc nhở nữa.

“Thế là ăn được rồi.” Hàn Sâm cầm mảnh vỡ như tinh thể máu kia bỏ vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống dạ dày, dùng Thuật Thôn Phệ phân giải hấp thu nó.

Rất nhanh, một nguồn nhiệt kỳ dị vận chuyển ngay trong thân thể Hàn Sâm, giống như gen Kiến Vương lần trước, mở rộng kinh mạch trong thân thể Hàn Sâm, hình thành một đường thông đạo tuần hoàn kì lạ.

Những gen đột biến đó biến thành năng lượng, kéo dài một lúc lâu mới hoàn toàn bị tiêu hóa, đồng thời Hàn Sâm cũng nghe được nhắc nhở trong đầu.

“Thu được thuật gen dị chủng cấp Bá Tước - Huyết Sắc Tử Thần.” Hàn Sâm dựa theo đường kinh mạch vừa rồi để vận chuyển khí tức. ‘Tâm niệm vừa động, lập tức có một Tử Thần bằng khói máu trên tay cầm lưỡi hái huyết tinh xuất hiện ở trước mắt hắn, giống như đúc với Huyết Sắc Tử Thần mà Bọ Ngựa Huyết Thần ngưng tụ ra.

Huyết Sắc Tử Thần không có ý thức của mình, chỉ là thể năng lượng đơn thuần được ngưng tụ từ sức mạnh, cần Hàn Sâm dùng ý niệm của mình để khống chế. Nhưng sức mạnh của nó khá lớn, còn mạnh hơn bản thể của Bọ Ngựa Huyết Thần rất nhiều.

Hàn Sâm thử nghiệm một chút, phát hiện ra thân thể của Huyết Sắc Tử Thần hình như được ngưng tụ từ sương máu, sau khi bị đánh tan vẫn có thể ngưng tụ lại lần nữa, cũng sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn.

“Môn thuật gen dị chủng này cũng thú vị đấy.” Hàn Sâm có bản lĩnh một công đôi việc, khống chế Huyết Sắc Tử Thần cũng không khó, sức công phá của lưỡi hái huyết tinh trong tay hắn còn cao hơn cả Chú Ngữ nhưng nó chỉ có thể công kích trong khoảng cách gần, hơn nữa sự tồn tại của Huyết Sắc Tử Thần phải dựa vào sức mạnh của Hàn Sâm chèo chống, mỗi giây đều tiêu hao lượng lớn khí tức của Hàn Sâm, không thể sử dụng trong thời gian dài, nếu không cho dù khí tức của Hàn Sâm có hùng hậu đến đâu cũng không kiên trì được quá lâu là thoát lực rồi.

Đống gen dị chủng cấp Bá Tước còn lại đều rất lớn, Hàn Sâm cũng lười tốn thời gian đi ăn chúng nó, chờ ngày mai sau khi kết thúc đối chiến thì trả lại cho Ngọc Kinh.

Thi cuối kỳ vẫn náo nhiệt như mấy hôm trước, rất nhiều người đến xem Cô Trúc nhưng không ai cảm thấy hôm nay có gì đặc biệt.

Ngọc Kinh núp trong một nơi hẻo lánh phía xa xa không dám lộ diện, sợ bị những công tử thiếu gia kia túm tại trận.

Thiên Vũ Hạc, Vân Tố Thường, Vân Tố Y và Nhật Sơ cùng nhau đi xem trận đối chiến này, tâm trạng của Vân Tố Y là phức tạp nhất.

Cô Trúc đi đến hội trường thi như bình thường, lúc đến phiên hắn, cũng giống như ngày thường mà đi vào.

Hàn Sâm cũng không có chỗ nào xuất sắc đặc biệt, ra trận cũng rất bình thường đi đến trước mặt Cô Trúc.

Thoạt nhìn tất cả chẳng có chỗ nào đặc biệt, dường như chẳng có gì thay đổi so với mấy trận đối chiến lúc trước của Cô Trúc.

Nhìn Hàn Sâm đi từng bước về phía Cô Trúc, Ngọc Kinh đang trốn trong góc mà lòng bàn tay mồ hôi đầm đìa, trán cũng toát hết mồ hôi, còn căng thẳng hơn cả bản thân lên chiến đấu.

“Phong Hầu Đan… Ăn Phong Hầu Đan trước đi…” Ngọc Kinh thấy trên người Hàn Sâm không có dấu hiệu đã ăn Phong Hầu Đan, không khỏi lo lắng trong lòng.

Thế nhưng Hàn Sâm vẫn không có động thái như chuẩn bị ăn đan dược, chỉ bước từng bước một đến cách Cô Trúc chừng mười bước chân, sau đó đột nhiên rút đao ra chém.

Trên thanh Quỷ Nha Đao hiện lên luồng đao khí màu tím đen, đao khí hóa thành một con mãnh thú hồng hoang dường như có thể xé rách hư không mang theo sự gào thét câm lặng, trong giây khắc đã đánh đến trước mặt Cô Trúc.

Bên hông Cô Trúc giắt một chuôi Ngọc Kiếm liền vỏ nhưng hắn không rút Ngọc Kiếm ra, mà tay trái hóa chưởng thành đao, bàn tay chuyển thành màu ngọc thạch, một luồng đao khí vô hình vô ảnh phá chưởng mà ra, chém về phía đao khí Nha đao.

Rầm!

Đao khí tím đen và đao khí vô hình đụng vào nhau trên không trung, lực lượng khủng bố vỡ tan ra, hóa thành vô số đao khí vụn bắn tung toé.

Những đao khí kia vạch lên đá rải trên mặt đất từng vết đao, bởi vì đao khí vụn quá nhiều, vết đao giăng khắp nơi, cuối cùng đá tảng cũng không chịu nổi mà vỡ nát ra, hóa thành từng mảnh đá vụn bay lên không trung, sau đó lại bị đao khí vụn nghiền nát, biến thành mưa đá vụn.

Bình Luận (0)
Comment