Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 179 - Chương 1993. Đao Chiến

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Bên trong không gian đá vụn đầy trời xen lẫn với đao khí, Hàn Sâm và Cô Trúc đều bắt đầu chuyển động, hầu như không phân nổi trước sau, Hàn Sâm mặc áo giáp Chú Ngữ màu trắng còn Cô Trúc mặc áo giáp ngọc thạch, thân hình lóe lên nhanh chóng, đao khí không ngừng va chạm.

Đao khí tung hoàng bên trong toàn bộ võ đạo tràng, đá trên mặt đất cũng hoàn toàn bị nghiền nát, ngay cả kết giới chấm chế dùng để bảo vệ võ đạo tràng dưới sự chớp lóe của đao khí cũng như sắp tiêu tan, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ vụn rơi xuống. Đám người đứng khá gần kết giới bị dọa sợ đều nhao nhao lui lại.

Tất cả mọi người đều giật nảy cả mình, chẳng ai ngờ cuộc đại chiến kịch liệt như vậy lại không hề có điềm báo trước, đột nhiên diễn ra.

Bốn vị cường giả cấp Công Tước giáng lâm ở bốn phía toà võ đạo tràng kia, đồng thời phóng ra sức mạnh rót vào bên trong kết giới, làm ổn định lại kết giới cấm chế.

“Đệ tử của con bé Isa này quả nhiên không phải người thường, cũng có vài phần phong thái năm đó của nàng.” Bên trong Trấn Thiên Cung, một vị Thiên tộc tóc trắng nheo mắt lại nhìn về phía võ đạo tràng.

Rất nhiều đệ tử bình thường có mặt ở hiện trường đều đã hoa hết cả mắt, chỉ có thể thấy đao khí kinh khủng giăng khắp nơi, còn bóng dáng Hàn Sâm và Cô Trúc thì chẳng thấy đâu.

“Ôi đệt, không phải tên Hàn Sâm kia rất yếu à? Ngay cả đi vào Trấn Thiên Cung cũng phải cõng vào, tại sao lại mạnh như thế được?”

“Nha đao quả nhiên danh bất hư truyền, thật lợi hại.”

“Không hổ là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong. Ta đã nói rồi, cường giả như vậy sao có thể nhận một tên yếu đuối làm đệ tử.”

Trong lúc đám người còn đang nhao nhao bàn luận, đột nhiên nhìn thấy tất cả đao khí bên trong võ đạo trường chợt thu lại, sau đó tiêu tán hết. Hàn Sâm và Cô Trúc vẫn đứng ở cách nhau mười bước chân như cũ nhưng trong cả võ đạo tràng đã thành một vùng phế tích giống như vừa mới xảy ra động đất vậy.

“Nha đao danh bất hư truyền.” Cô Trúc lạnh nhạt nói. “Đao pháp của ngươi cũng rất tốt.” Hàn Sâm đáp.

“Vào kiếp thứ một ngàn chín trăm sáu mươi tư, ta là một đao khách, vì mưu cầu danh xưng thiên hạ đệ nhất, giết khắp Bát Hoang không có địch thủ, cuối cùng chết dưới sự vây công, phân thây dưới lưỡi đao, chết không có chỗ chôn. Đao pháp này tên là Chấp Nhất, chính là sáng chế ra vào lúc đó.” Cô Trúc bình tĩnh nói.

Hết chương 1992.

Chương 1993. Đao chiến

“Ngươi cần một thanh đao.” Hàn Sâm nói. Cô Trúc khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta cần một thanh đao.”

Nói xong, Cô Trúc hơi khom lưng hành lễ về phía Trấn Thiên Cung: “Chư hiền Binh Các ở trên, đệ tử Cô Trúc xin mượn một thanh đao. dùng một lát.”

Cô Trúc vừa dứt lời, đã thấy một luồng thanh quang như cầu vồng xé rách hư không mà đến từ Trấn Thiên Cung, trong giây lát đã đến trước mặt Cô Trúc, rõ ràng là một thanh đao hẹp dài màu xanh, trên thân đao có tuyền văn chảy xuôi.

Hiệp đao lơ lửng trước mặt Cô Trúc, thanh đao rung ngân không ngừng, các đệ tử Trấn Thiên Cung dùng đao ở khắp nơi đều cảm thấy thanh đao của mình cũng không khống chế được mà kêu lên.

“Đa tạ.” Cô Trúc hơi hành lễ về phía hiệp đao kia, lúc này mới duỗi tay cầm vào chuôi đao. Đến lúc này thanh đao kia mới ngừng kêu.

Vào lúc Cô Trúc cầm lấy chuôi đao, đao kia giống như hoà vào làm một thể với hắn, không thể phân rõ giới hạn giữa đao và người nữa, dường như thanh đao đã trở thành một phần của thân thể hắn, giống như cánh tay mọc dài ra.

“Đao tên Tuyền Tâm, đao khí cấp Vương.” Cô Trúc khẽ vuốt thân đao, nhìn Hàn Sâm trịnh trọng nói.

“Quỷ Nha, đao khí cấp Vương.” Hàn Sâm đáp.

“Vậy mà Cô Trúc sư huynh lại phải dùng đến Vương khí trong Binh Các để đánh một trận với Hàn Sâm, tên Hàn Sâm này có vẻ không đơn giản”

“Dù sao cũng là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, lại còn sử dụng Vương khí, Cô Trúc sư huynh đương nhiên cần đến Vương khí rồi, nếu không chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao?”

“Hiếm thấy được một lần Cô Trúc sư huynh nghiêm túc như vậy.”

Trong lòng Ngọc Kinh có hơi kích động, Cô Trúc chuyên môn mời đao khí cấp Vương xuất hiện để đánh cùng Hàn Sâm một trận, đủ thấy sự coi trong của Cô Trúc dành cho Hàn Sâm, từ một khía cạnh khác có thể suy ra Hàn Sâm rất mạnh khiến trong lòng Ngọc Kinh dâng lên một tia hi vọng lớn lao.

Hai người đã nói xong nhưng lại không hề rút đao, chỉ cầm đao quan sát lẫn nhau nhưng trên người bọn họ lại có một luồng khí thế không ngôn từ nào có thể hình dung được đang dần dần dâng lên.

Tuy Hàn Sâm chưa xuất thủ nhưng khí thế trên người lại càng ngày càng kinh khủng, dường như có một con hung thú hồng hoang đang gào thét trên người hắn, mà khí thế của Cô Trúc lại giống như một đỉnh núi đơn độc sắc bén tựa lưỡi đao xuyên thẳng qua mây, mặc cho gió †áp mưa sa ta vẫn sừng sững không chuyển.

Theo thanh thế không ngừng tăng vụt, khi khí thế giữa hai người tiếp xúc chợt phát ra một tiếng nổ lớn, dường như có hai luồng sức mạnh vô hình xen kẽ giao thoa trên không trung.

“Đao ý thật đáng sợ, hầu như có thể ngưng tụ thành thực chất!” Có người sợ hãi than.

“Đao ý này tuyệt đối có thể so sánh cùng cường giả cấp Vương, rốt cuộc làm sao họ làm được vậy?”

“Cô Trúc sư huynh thì thôi không nói, dù sao hắn đã trải qua hơn vạn kiếp, trong mộng từng là tông sư đao đạo, ý cảnh mạnh mẽ cũng không quá khó hiểu. Nhưng tại sao cái tên Hàn Sâm kia cũng có đao ý như thế, chẳng lẽ hắn cũng từng trải qua vạn kiếp, cũng từng là tông sư đao đạo?”

Vân Tố Y không nhịn được mà hỏi Vân Tố Thường bên cạnh: “Chị ơi, đao ý của Hàn Sâm và Cô Trúc sư huynh ai cao hơn?”

Vân Tố Thường cười khổ: “Đao ý của hai bọn họ đã không thua gì Vương Giả, ta nào có tư cách phân chia cao thấp.”

Nhật Sơ khế nói: “Cô Trúc trải qua vạn kiếp khổ đau, ý chí của hắn không thua bất kỳ một vị cường giả cấp Vương đương thời nào, thậm chí là cường giả Thần Hóa. Không ngờ Hàn Sâm cũng có ý chí mạnh mẽ như vậy, không biết rốt cuộc hắn đã làm thế nào?”

Vào lúc đao ý đã lên tới đỉnh điểm, thanh đao trong tay hai người hầu như đồng thời điên cuồng chém ra, ai cũng không lùi bước, mỗi nhát đao đều dùng hết toàn lực.

Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, không còn khả năng nào khác. Kengl

Đao cùng đao va chạm, linh hồn cùng linh hồn đụng nhau, lực cùng lực giao phong.

Mang theo tiếng va chạm từ nơi lưỡi đao đụng nhau khiến linh hồn run rẩy, một giây sau đã thấy đao quang điên cuồng chớp loé giữa hai người, lưỡi đao không ngừng va chạm, đao khí vỡ vụn cắt đứt hết thảy mọi thứ xung quanh hai người nhưng chẳng ai chịu lùi một bước.

Một bước là vua một bước là giặc, nhất niệm trong tim, nhượng bộ tức là thua.

Đao quang ở giữa hai người đã tạo thành hai dòng nước lũ một xanh một tím, không ngừng đụng nhau rồi nổ tung, tiếng va đập hợp thành một thể, không thể phân biệt được khoảng cách giữa đao với đao.

Sau khi hai dòng lũ đụng nhau đến đỉnh điểm, một luồng sức mạnh khủng khiếp nổ tung từ giữa bọn họ, cứng rắn đẩy thân thể hai người ra xa mấy chục mét đằng sau.

Uỳnh!

Một giây sau, tất thảy mọi thứ trong cự ly trăm mét giữa hai người đều tan thành tro bụi, tạo thành một cái hố sâu cực lớn.

Ánh mắt Cô Trúc nóng rực, tay trái nắm chặt phần dưới chuôi đao, hai †ay cùng nâng chuôi đao qua đỉnh đầu, lấy tư thế Thiên Hình bổ một đao về phía Hàn Sâm.

Trong một khoảnh khắc, ánh đao sắc xanh tựa như một ranh giới chia cắt âm dương, nhanh chóng lao về phía Hàn Sâm, dường như tất cả vạn vật trên thế gian đều bị chia làm hai nửa dưới ánh đao, giống như là trắng và đen, trời và đất, âm và dương, ngay từ đầu đã không nên ở cùng một chỗ.

Ánh mắt Hàn Sâm nặng nề, Quỷ Nha đao trong tay vạch ra một vòng đao quỷ dị trước mặt, đao quang như lạch trời sau khi đụng phải vòng đao của Hàn Sâm, bị bóp méo phương hướng theo chiều xoay của vòng đao.

Theo tiếng Hàn Sâm quát to, vòng đao mang theo đao quang của Cô Trúc đảo ngược chém về phía hắn.

“Được lắm!” Cô Trúc hét lớn một tiếng, thân hình không lùi mà tiến lên, Tuyền Tâm đao chuyển động theo cơ thể, nghịch hướng chém lên trên vòng đao, đao quang nghiền nát vòng đao trong nháy mắt, đồng thời đao quang bị nghịch chuyển trở về cũng theo một kích này của Cô Trúc chuyển hướng lần nữa, cùng nhau chém về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm cũng không nhượng bộ, hai tay nắm chặt Quỷ Nha đao, nâng cao quá đỉnh đầu, nặng nề chém xuống đao quang của Cô Trúc, một luồng đao khí giống như cự thú hồng hoang gầm thét chống lại đao quang của Cô Trúc.

Đao quang va chạm trên không trung tựa như dòng nước đụng phải nhau, dung hợp lẫn nhau, lặng lẽ tiêu tan sạch.

Vẻn vẹn mấy đao cũng đã khiến người khác hoa hết cả mắt, có nhiều người còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Nhìn đao pháp của bọn họ ta mới biết được mấy năm nay mình đều uổng công luyện tập.” Một tên Hầu tước luyện đao cảm thán nói.

“Hai kẻ này thật là đáng sợ, ta tình nguyện đánh một trận với Hầu tước cũng không muốn đối mặt với người cùng cấp kiểu này.” Một Bá Tước sắc mặt trắng bệch nói.

Hắn thử thay mình vào nhân vật đối chiến thì lại phát hiện cho dù hắn có thay vào Hàn Sâm hay Cô Trúc cũng đều bị chém chết.

Một Bá Tước cực kỳ đồng cảm nói: “Trình độ của họ đã không còn dùng cấp độ đơn giản để phân chia nữa, mặc dù cấp độ của họ vẫn là Bá Tước nhưng chỉ sợ kể cả Hầu Tước đối mặt với họ cũng không có phần thắng quá lớn.”

“Khó trách Nữ Hoàng Đao Phong lại bằng lòng thu một người ngoại tộc làm đệ tử, có thể chiến đấu với Cô Trúc sư huynh đến mức này, tên Hàn Sâm kia chắc cũng là một quái vật.”

Trận chiến còn gian nan hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn đã đẩy Nha đao và đao ý lên tới cực hạn nhưng vẫn không thể nào áp chế được Cô Trúc, hoàn toàn rơi vào khổ chiến. Nếu xuất hiện bất kỳ một sai lầm nho nhỏ nào, sẽ thất bại thảm hại ngay lập tức.

Các đệ tử bình thường đến quan chiến đều xem như sỉ như dại, mỗi một đao của hai người họ đều tạo ra một cảm giác đặc sắc tuyệt luân, nhưng có đôi khi nhìn một đao, còn đang ngẫm nghĩ về chỗ kì diệu trong đó thì hai người kia đã chém ra không biết bao nhiêu đao rồi, khiến người ta hận không thể có chức năng tua lại và quay chậm để xem cẩn thận chỉ tiết từng đao một.

Không biết từ lúc nào, rất nhiều các cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở Trấn Thiên Cung đã đích thân tới hội trường thi, trong đó không ít sự †ồn tại cấp Vương đều đang xem trận chiến này.

Hết chương 1993.

Chương 1994. So chiêu

“Chị ơi, Hàn Sâm có thể thắng không?” Trong lòng bàn tay của Vân Tố Y toàn là mồ hôi, bất giác nắm lấy cánh tay của Vân Tố Y, nếu không cảm thấy mình đã sắp không thể chống đỡ nổi nữa, cả người như nhũn ra.

“Ta thật sự không biết.” Vân Tố Thường bất lực nói.

“Không thắng nổi.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên cạnh hai chị em nhà họ Vân.

“Cha!” Vân Tố Thường và Vân Tố Y nhìn thấy người đàn ông đó đều đồng thời kêu lên.

Thiên Vũ Hạc vội vàng đứng dậy hành lễ kêu một tiếng sư phụ, người đàn ông trung niên mặc áo xám này chính là cha của Vân Tố Y, Thập Tịch trưởng lão Vân Trường Không.

“Cha, ngươi nói Hàn Sâm sẽ thua sao?” Vân Tố Y không nhịn được nhìn Vân Trường Không hỏi.

Vân Trường Không khẽ lắc đầu: “Ta chỉ là nói hắn không thắng nổi, không nói hắn sẽ thua.”

“Vậy rốt cuộc là ý gì?” Mấy người Vân Tố Y đều chợt ngẩn ra, lời này của Vân Trường Không quá kì quái.

“Đao pháp và đao ý của hai người đều đã đạt đến trình độ người bình thường khó mà sánh bằng, thắng thua chỉ là cách một đường ranh giới, ai cũng có thể sẽ thắng mà ai cũng có thể sẽ thua. Nếu là quyết đấu sinh tử thì nhất định sẽ phân ra thắng thua nhưng mà hiện tại đây không phải là quyết đấu sinh tử, chỉ là so kỹ pháp thì chẳng ai thắng được.” Vân Trường Không giải thích nói.

“Vậy làm sao phân ra thắng thua đây?” Vân Tố Y ngơ ngác hỏi.

“Ai mà biết chứ, sao cứ phải biết thắng thua làm gì? Hiện tại không phải là càng đặc sắc hơn thắng thua sao?” Vân Trường Không híp mắt cười nói.

Vân Tố Y còn muốn nói tiếp gì đó lại đột nhiên phát hiện, Hàn Sâm và Cô Trúc đã tách ra, không ai còn xuất đao nữa, nhất thời lo lắng nhìn về phía bọn họ, muốn làm rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Xem ra dùng đao rất khó phân thắng bại.” Hàn Sâm thở dài nói, dắt Quỷ Nha đao trở lại thắt lưng. Hắn cứ ngỡ rằng dựa vào Quỷ Nha đao và đao ý đã gần đến gần Thần Hoá thì có thể áp chế Cô Trúc một chút, ai ngờ chẳng chiếm được chút ưu thế nào.

Cô Trúc nâng Tuyền Tâm đao giữa hai tay, hơi hành lễ, Tuyên Tâm đao nhất thời hoá thành cầu vồng xanh rời đi, biến mất ở phía đảo chủ của Trấn Thiên Cung.

“Ngươi còn am hiểu gì nữa?” Cô Trúc nhìn Hàn Sâm hỏi.

Nếu lời này là người khác nói ra thì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy kiêu căng mà thôi. Nhưng từ trong miệng Cô Trúc nói ra lại không khiến người ta có loại cảm giác này, dường như là chuyện đương nhiên vậy.

Hắn đã trải qua vạn kiếp, không chỉ am hiểu mỗi đao không, sợ rằng mọi phương diện đều có trình độ mạnh mẽ hơn người, cho nên mới có khí phách và năng lực nói lời như vậy.

Hàn Sâm trầm ngâm một chút nói: “Cho dù ngươi và ta có đổi đao thương gậy gộc chỉ chưởng quyền cước bất kì loại nào cũng chỉ là bình mới rượu cũ mà thôi, không thể quyết đấu sinh tử, còn đấu nữa cũng rất khó phân ra thắng bại, không có bất kì ý nghĩa gì”

“Thế ý ngươi thế nào?” Cô Trúc hỏi.

“Nếu không thể quyết đấu sinh tử, trận quyết đấu này đã không còn thú vị nữa, chỉ bằng ngươi và ta đứng im bất động, luân phiên lấy kĩ pháp kiểm tra đối phương, không phá giải được thì thua, thế nào?” Hàn Sâm trầm ngâm nói.

“Được, ngươi trước.” Cô Trúc nói ngắn gọn.

Hàn Sâm cũng không khách khí, trực tiếp duõi tay đánh ra một luồng ngọc quang rơi trên lồng ngực của Cô Trúc.

Đệ tử Trấn Thiên Cung nhìn thấy Cô Trúc thật sự không tránh không né, mặc cho ngọc quang kia rơi lên người, căng thẳng đến gần như muốn kêu ra tiếng.

Nhưng ngọc quang rơi trên lồng ngực Cô Trúc lại không phát ra âm thanh kinh thiên động địa gì, chỉ thấy ngọc quang kia đã ngưng thành một quang phù hình dạng kì quái, in ở trên lồng ngực Cô Trúc.

Mọi người đều tò mò nhìn quang phù kia, không biết rốt cuộc đó có tác dụng gì.

Cô Trúc hơi hoạt động thân thể một chút, trầm ngâm nói: “Thuật này có năng lực cấm không giảm tốc, hơn nữa hiệu lực phi phàm, thuộc loại cao cấp nhất trong những thuật gen cùng loại mà ta từng nhìn thấy, không hề kém cạnh so với thuật gen cấp Vương, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?” Hàn Sâm đã hỏi ra tiếng lòng của người xem chiến.

Cô Trúc thản nhiên nói: “Nếu ta không nhìn nhầm, có lẽ thuật gen này của ngươi đã dung hợp ý cảnh Thiên Ngoại Thiên trên ba chữ Trấn Thiên Cung mà tạo thành.”

Lời này vừa nói ra, đệ tử của Trấn Thiên Cung đều kinh ngạc trong lòng. Một ngoại tộc như Hàn Sâm chỉ từng đi qua đường Thông Thiên một lần, vậy mà đã có thể sử dụng ý cảnh trên ba chữ đó sáng tạo thuật gen, thật khó mà tưởng tượng nổi, khiến người ta không thể nào tin được.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hàn Sâm, chờ đợi đáp án của hắn. “Đúng vậy.” Hàn Sâm khẽ gật đầu, sảng khoái thừa nhận.

Rất nhiều vương công quý tộc của Trấn Thiên Cung nghe thấy Hàn Sâm chính miệng thừa nhận đều sợ hãi trong lòng, quả thực khiến người ta khó mà tin nổi.

“Hoá ra không phải là bản thân hắn không đi vào Trấn Thiên Cung được, mà là ở trên con đường Thông Thiên lĩnh ngộ ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung, mà hắn còn làm được thật, tên này đúng là quá đáng sợ.”

Các đệ tử Trấn Thiên Cung xem chiến nghị luận ầm ï, ngay cả những cường giả cấp Vương cũng đều không nhịn được lộ ra thần sắc dị thường.

Nếu như ý cảnh Thiên Ngoại Thiên dễ dàng nghiền ngẫm như vậy, Trấn Thiên Cung đã cao thủ như mây từ lâu rồi.

Cô Trúc thản nhiên nói: “Ta tu luyện “Vô Tự Thiên Thư”, cũng chính là nơi tạo ra lực Thiên Ngoại Thiên, kĩ pháp như vậy vô dụng với ta.”

Nói xong, thân thể Cô Trúc chợt chấn động, quang phù hoá thành từ thuật Ô Quy nhất thời vỡ nát, không thể để lại một chút dấu vết nào trên người Cô Trúc.

“Đến lượt ngươi.” Hàn Sâm nhún vai, hắn cũng biết e rằng thuật Ô Quy rất khó vây lấy Cô Trúc.

Thân thể Cô Trúc bất động, chỉ thấy trong mắt hắn chợt loé dị quang, dường như có một luồng ánh sáng mơ hồ phủ về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm không tránh né, mặc cho ánh sáng đó bao trùm lấy thân thể của hắn.

“Đó là lực lượng gì vậy? Sao trông hơi quen mắt?” Vân Tố Thường nhíu mày trầm tư nói.

Vân Trường Không thản nhiên nói: “Thuật Mộng Cảnh của Mộng Cảnh Thú, không ngờ Cô Trúc không chỉ là mười năm đã trải qua vạn kiếp, mà còn lĩnh ngộ được Thuật Mộng Cảnh, mặc dù vẫn chưa đạt đến trình độ Vạn Thế Nhất Mộng, nhưng mà khiến Hàn Sâm trầm luân một kiếp vẫn có thể làm được.”

Vân Tố Y nghe vậy nhất thời kinh ngạc trong lòng, thời gian một kiếp có thể ngắn có thể dài, có lẽ cả đời này đều khó mà tỉnh lại nữa.

Nhưng mà ánh sáng mơ hồ đó bao trùm ở trên người Hàn Sâm, ánh mắt của Hàn Sâm vấn luôn trong sạch, không hề có một chút dấu vết rơi vào mộng cảnh nào.

Ánh sáng kì dị bao trùm trên người Hàn Sâm dần dần biến mất, Hàn Sâm mỉm cười nói: “Có lẽ đã đến lượt ta rồi nhỉ?”

“Mời.” Cô Trúc thản nhiên nói.

Nhật Sơ có hơi nghi hoặc nói: “Quái lạ, sao Hàn Sâm không rơi vào trong mộng cảnh chứ? Lẽ nào hắn có Thuật Trừ Mộng gì đó sao?”

Vân Trường Không khẽ lắc đầu: “Không cần thuật trừ mộng, Thuật Mộng Cảnh cần ý chí của bản thân phải mạnh mẽ hơn ý chí của đối phương mới có thể khiến đối phương rơi vào trong mộng cảnh. Hàn Sâm không rơi vào mộng cảnh, chỉ có thể nói rõ sự mạnh mẽ của ý chí hắn không dưới Cô Trúc, cho nên thuật mộng cảnh mới vô hiệu với hắn. Giống như Cô Trúc đã trải qua Vạn Thế Nhất Mộng, người ngoài cần phải trải qua vạn kiếp mới có thể tỉnh lại nhưng mà ý chí của Cô Trúc không ngừng mài giũa trưởng thành trong mộng cảnh hết kiếp này đến kiếp khác, đạt đến một loại cảnh giới rất đáng sợ, đến mức ảnh hưởng của mộng cảnh phía sau đối với hắn đã rất nhỏ, cho nên mới có thể tỉnh lại chỉ sau mười năm”

“Nói như vậy, ý chí của Hàn Sâm lại có thể sánh ngang với Cô Trúc sư huynh đã trải qua vạn kiếp mài giũa, sao mà hắn làm được vậy chứ?” Nhật Sơ nghi ngờ hỏi.

“Vậy thì phải hỏi bản thân hắn rồi.” Vân Trường Không lắc đầu nói, trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm cũng nhiều thêm mấy phần tán thưởng.

Hết chương 1994.

Chương 1995. Ngươi đến ta đi

Trong lòng Hàn Sâm thầm trầm ngâm, phải dùng kĩ pháp gì mới có thể làm Cô Trúc khuất phục.

Hàn Sâm cũng coi như là tinh thông các loại kĩ pháp, nhưng so với Cô Trúc thì ngoại trừ mấy loại hiếm hoi ra đều không coi là tinh thâm.

Dù sao ở trong mộng Cô Trúc có thể dùng một đời để ngộ ra một loại kĩ pháp nhưng Hàn Sâm chỉ là một nhân loại, cả đời cũng chỉ có mấy chục năm mà thôi, so với một trăm năm cũng là khá dài rồi nhưng hoàn toàn không thể so với Cô Trúc.

Nếu như thật sự so từng thứ một, cuối cùng cũng sẽ có lúc Hàn Sâm dùng hết kĩ năng, cho nên nhất định phải nhanh chóng kết thúc quyết đấu, không thể duy trì quá lâu.

“Nhưng làm sao mới có thể làm khó được Cô Trúc đây?” Suy nghĩ của Hàn Sâm không ngừng xoay chuyển, chợt nảy ra một sáng kiến.

Quỷ Nha đao trong tay Hàn Sâm chợt động nhưng không chém về phía Cô Trúc, mà là chém về phía mặt đất đá, trực tiếp chém ra một khối đá hình chữ nhật dài mười mét, đặt khối đá đó ở trên mặt đất.

Mọi người đều có hơi tò mò, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Hàn Sâm đánh một quyền lên mặt bên của khối đá, sau đó mỉm cười với Cô Trúc nói: “Ngươi có thể làm được không?”

Mọi người đều cảm thấy hơi tò mò, bởi vì một quyền kia của Hàn Sâm đánh lên khối đá, vậy mà khối đá lại không bị phá huỷ chút nào, không biết rốt cuộc hắn có ý gì.

Cô Trúc hoá chưởng thành đao, một đao chém lên trên khối đá, từ giữa bổ khối đá làm hai nửa.

Sau đó mọi người mới nhìn thấy, Hàn Sâm đánh vào một mặt nhưng mặt này không có bất kì tổn thương nào. Mà một nơi khác cách gần mười mét bên trong hòn đá lại có một quyền ấn, đá trong quyền ấn đã bị đánh thành bột phấn, sau khi hòn đá tách ra đã chảy ra, có thể nhìn thấy rõ ràng lỗ trống đó là hình dạng của một nắm đấm, lớn bằng nắm đấm của Hàn Sâm.

“Thật là lực âm nhu lợi hại! Lại có thể vào trong tảng đá mười mét mà không tan rã, quá đáng sợ, kình lực âm nhu như vậy thì đồ vật như áo giáp sẽ chẳng có tác dụng gì với hắn, lực phòng ngự có mạnh đi chăng nữa, đối với hắn mà nói cũng là trần như nhộng thôi.” Có người kinh thán nói.

Cô Trúc cũng không nói gì, một quyền đánh lên trên hòn đá lớn đã bị bổ ra một nửa mà không hề có chút rung động nào, khối đá cũng không bị tổn thương

Hàn Sâm lại dùng một đao từ giữa bổ khối đá thành hai nửa, quả nhiên nhìn thấy chỗ một mặt cách mình gần nhất này cũng xuất hiện một quyền ấn, ngay cả vị trí cũng đều giống nhau như đúc.

“Tốt!” Hàn Sâm không nhịn được khen ngợi một tiếng, hắn đã từng đặc biệt luyện kình lực âm dương, từng bỏ ra rất nhiều công sức ở phương diện này, vậy mà Cô Trúc cũng không hề kém hắn.

Đệ tử của Trấn Thiên Cung cũng trầm trồ khen ngợi, đều vì một quyền này của Cô Trúc mà lớn tiếng khen hay, dù sao đây cũng là đề mục Hàn Sâm ra, đương nhiên là sở trường của Hàn Sâm, Cô Trúc lại không kém cạnh chút nào, quả thực vô cùng hiếm có.

Cô Trúc thản nhiên nói: “Kiếp thứ bảy trăm ba mươi mốt của ta là một cô gái trời sinh cơ thể yếu ớt, lại phải sinh ra ở một thế gia quyền pháp, †ừ nhỏ chịu đủ khinh thường và nhục mạ, cuối cùng đã tạo ra một môn quyền thuật kình lực âm nhu, không lấy cứng chọi cứng, chỉ chuyên làm tổn thương người trong phủ, giết hết kẻ lăng nhục ta, cuối cùng trở thành đại ma đầu cả thiên hạ người người nghe tên đều biến sắc, sau đó bị người ám toán trúng kịch độc, tròn ba năm nội tạng mới hoàn toàn thối rữa mà chết.

Trúc Cô nói rất bình tĩnh, dường như là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại khiến người nghe đều nổi da gà.

“Tới phiên ngươi.” Hàn Sâm không định thương cảm thay cho mộng cảnh của Cô Trúc, thản nhiên nói.

Cô Trúc duỗi một tay nhấc một nửa khối đá khác lên, giống như bia đá cắm vào trong mặt đất, phần lộ ra bên ngoài dài bảy tám mét.

Hàn Sâm nhìn Cô Trúc, không biết hắn muốn làm gì, nếu như nói là khắc chữ so ý cảnh, Hàn Sâm có thể sử dụng đao ý Nha đao, nhất định sẽ không thua Cô Trúc.

Nhưng có lẽ Cô Trúc cũng hiểu rất rõ điều này, cho nên Hàn Sâm biết, Cô Trúc không thể chỉ là khắc chữ đơn giản như vậy.

Cô Trúc nhìn khối đá đứng ở nơi đó, không rút kiếm bên hông ra mà từ từ lui về sau, lui đến hơn mười mét mới thản nhiên nói một câu: “Ta muốn kiếm phá chín tầng trời, ngươi có thể không?”

Đệ tử Trấn Thiên Cung xem chiến đều là vẻ mặt mù mịt, không biết Cô Trúc có ý gì, hắn chỉ nói chuyện chứ không hề ra tay.

Vân Tố Y cũng nghi hoặc trong lòng, đang muốn mở miệng hỏi Vân Trường Không đây là chuyện gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang. Chỉ thấy bề mặt của khối đá kia vỡ ra, xuất hiện từng vết nứt, vậy mà chính là bảy chữ “Ta muốn kiếm phá chín tầng trời”, từng nét từng nét giống như đao đếo búa bổ, có một cỗ khí thế ngút trời, bảy chữ đó dường như muốn phá đá thoát ra, xuyên thẳng lên chín tầng mây.

“Thuật Âm Nhận không hề hiếm thấy. Đừng nói là mười mét, cho dù là ngoài trăm mét phá đá cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng mà nhả âm thành chữ giống như Cô Trúc, hơn nữa có thể viết ra khí thế như vậy thì ngay cả chuyên tu âm hệ như ta cũng khó mà làm được, không chỉ là vấn đề khống chế lực, có thể dùng âm thanh ngưng ra ý cảnh như vậy cũng đã là không có ai rồi.” Một Công Tước của Trấn Thiên Cung kinh ngạc tán thán nói.

“Cũng chính là Cô Trúc sư huynh đã trải qua muôn vàn gian khổ mới có thể có được nhiều kĩ pháp và ý cảnh như thế, người khác cả đời có thể luyện được một loại cũng coi như đã thoả mãn rồi. Hàn Sâm chuyên tu đao pháp, lại luyện âm nhu, lấy tuổi của hắn đã coi như là hiếm có, không thể tu luôn cả loại kĩ pháp hiếm thấy như âm hệ này đâu nhỉ?”

“E rằng lần này có lẽ Hàn Sâm không thể đấu tiếp được với Cô Trúc sư thúc được nữa.”

“Thế gian tuyệt đối không có Cô Trúc sư huynh thứ hai, mặc dù Hàn Sâm cũng lợi hại đấy, nhưng mà đấu kĩ với Cô Trúc sư huynh như vậy, chỉ sợ là không chiếm được lợi ích gì.”

Rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung đều kinh ngạc tán thán, Hàn Sâm mỉm cười hỏi: “Đây lại là tuyệt kĩ luyện thành ở kiếp nào của ngươi thế?”

Vẻ mặt Cô Trúc không thay đổi, bình tĩnh nói: “Kiếp thứ ba nghìn bảy trăm năm mươi tư, trời sinh si mê âm nhạc, lấy âm giết người, cuối cùng bị vây vào trong Hồi Âm Gốc, bị lực âm sát của mình chấn động chết”

Hàn Sâm lắc đầu không nói gì tiếp nữa, đi đến một mặt khác của khối đá, cũng giống như Cô Trúc dừng lại ở chỗ cách khối đá mười mét, hít sâu một hơi.

“Liệu Hàn Sâm có làm được không?” Vân Tố Y có hơi lo lắng nắm lấy cánh tay của Vân Tố Thường hỏi, mặc dù biết mình và Hàn Sâm đã không thể nào, nhưng trong lòng nàng lại vẫn không muốn nhìn thấy Hàn Sâm thất bại.

Vân Tố Thường cười khổ nói: “Hắn có được hay không ta làm sao mà biết được? Nhưng sinh vật tu luyện lực lượng hệ âm rất ít, có thể luyện đến loại trình độ như Cô Trúc sư huynh lại càng ít hơn, được coi là kĩ pháp rất ít được quan tâm. Chúng ta cũng không thấy Hàn Sâm dùng kĩ pháp giống như vậy bao giờ, chỉ sợ lần này không lạc quan lắm.”

Vân Tố Y nhất thời càng thêm lo lắng cho Hàn Sâm, còn muốn nói gì nữa nhưng chưa đợi nàng mở miệng đã nghe thấy Hàn Sâm cất lời.

“Một mình ngồi trên mây, cô đơn lạnh lẽo.” Hàn Sâm chậm rãi nhả ra mấy chữ, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là có một chút ý khuyên giải an ủi và thấu hiểu.

Cô Trúc đã trải qua vạn kiếp mài giũa, mặc dù trở thành tài năng tuyệt thế, nhưng mà đau khổ cô đơn trong lòng hắn sợ rằng không có ai có thể hiểu được, là một thần thánh cao cao tại thượng, gian nan khổn khố đã phải trải qua không phải một người bình thường có thể hiểu được.

Hàn Sâm nói xong chín chữ đã thấy trên đá vụn trên khối đá kia rơi xuống như phấn, lộ ra chín chữ khắc trên đó, mỗi chữ đều là ý cảnh sâu xa, nhìn giống như có một cảm xúc khó mà diễn tả thành lời quẩn quanh trong lòng, không biết tại sao khiến người ta nhìn mà buồn bã.

Hết chương 1995.

Chương 1996. Một kiếm động tâm ma

“Ô đệt, vậy mà tên này cũng biết kĩ pháp âm hệ lợi hại thế hả?” Các đệ tử Trấn Thiên Cung xem chiến nhất thời há to miệng.

Vân Tố Y thì tỏ vẻ vui mừng, quay về phía Vân Trường Không hỏi: “Cha ơi, vậy là coi như Hàn Sâm đã qua cửa ải rồi sao?”

“Có lẽ là rồi đi” Vân Trường Không nhìn ra ý cảnh trong con chữ của Hàn Sâm không thấp nhưng hắn không am hiểu đạo này, cho nên cũng không dám khẳng định chắc chắn.

“Đến lượt ngươi rồi.” Cô Trúc liếc nhìn chín chữ Hàn Sâm khắc xuống, trong mắt loé qua một tia dị sắc nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói với Hàn Sâm.

Hàn Sâm thầm mừng rỡ, trước kia hắn đã từng học qua Lục Đạo Kiếm Pháp cùng với Lục Đạo Đại Đế, Âm Kiếm Đạo cũng là học được ở chỗ Lục Đạo Đại Đế, may mà có bản lĩnh này, không thì đúng là phải chịu thua ở đây rồi.

Sự mạnh mẽ của ý cảnh Lục Đạo Kiếm Pháp của Lục Đạo Đại Đế không kém hơn bất kì cao thủ kiếm đạo nào của đại vũ trụ gen. Nếu như hắn ra đời ở đại vũ trụ gen cũng nhất định là bậc thầy kiếm đạo danh chấn một phương.

Nghĩ đến Lục Đạo Kiếm Pháp, Hàn Sâm chợt nảy ra suy nghĩ: “Linh Kiếm Đạo bên trong Lục Đạo Kiếm Pháp có thể khơi ra cảm xúc tiêu cực của kẻ địch, từ đó khiến bản thân kẻ địch tự sụp đổ, thua dưới cảm xúc tiêu cực của chính mình. Cô Trúc đã trải qua bi kịch vạn kiếp, cảm xúc tiêu cực trong lòng có thể tưởng tượng ra được, cảm xúc tiêu cực của hắn càng mạnh, tác dụng của thuật Linh Kiếm có thể đạt được cũng càng lớn, có lẽ có thể thắng được hắn bằng cách này.”

Hàn Sâm nghĩ vậy, liếc nhìn Cô Trúc đứng ở đối diện, mỉm cười nói: “Ta có một kiếm, xin mời các hạ đánh giá.”

“Mời.” Cô Trúc thản nhiên nói.

Hàn Sâm vận chuyển khí tức. Khi hắn học Lục Đạo Kiếm Pháp, chủ yếu nhất là học Tâm Kiếm Đạo, năm kiếm còn lại chỉ là tiện tay luyện thôi, †uy mô phỏng theo cũng rất khá nhưng không để tâm bằng Tâm Kiếm Đạo.

Ngón trỏ và ngón giữa tay phải hợp lại với nhau, hoá thành thân kiếm, một ngón tay điểm về phía ấn đường của Cô Trúc.

Đương nhiên Cô Trúc không né tránh, chỉ bình tĩnh nhìn chỉ kiếm của Hàn Sâm. Nhưng kiếm thế của Hàn Sâm cách mi tâm hắn càng ngày càng gần, sắc mặt của Cô Trúc theo đó mà thay đổi.

Vương công quý tộc của Trấn Thiên Cung xem chiến nhìn thấy Cô Trúc biến sắc đều kinh ngạc, bởi vì bọn họ không nhìn ra được một kiếm này rốt cuộc có chỗ huyền diệu nào đáng để Cô Trúc biến sắc.

Một kiếm này ở trong mắt người khác, cho dù là những cường giả cấp Vương kia cũng chỉ là một kiếm rất bình thường, hoàn toàn không có biến hoá huyền ảo gì cả, không có gì khác biệt với một kiếm bình thường nhất.

“Chuyện gì vậy? Một kiếm kia có gì khác biệt sao? Sao ta không nhìn ra lợi hại cỡ nào chứ?”

“Nếu như ngươi nhìn ra, vậy ngươi chính là Cô Trúc sư huynh rồi.”

“Không ổn rồi, có thể khiến Cô Trúc sư huynh biến sắc, Hàn Sâm kia đúng thật là khó chơi.”

Trong nháy mắt, một ngón tay của Hàn Sâm đã điểm vào mi tâm của Cô Trúc, sau đó nhanh nhẹn thu ngón tay lại về vị trí đứng ban đầu.

Mà lúc này khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cô Trúc lại vặn vẹo dữ dội, trong mắt đều đã tràn ngập tơ máu, dường như đang cực lực khống chế gì đó.

Nhưng lệ khí trên người hắn càng ngày càng nặng, khí tức khủng bố kia phát ra từ trên người hắn giống như một hung thú ác quỷ ẩn nấp trong cơ thể hắn, chỉ một chút khí tức tràn ra đã khiến người ta nhìn ra được tâm tình.

“Không ổn rồi, một kiếm kia của Hàn Sâm đã dẫn động tâm ma của Cô Trúc!” Sắc mặt Vân Trường Không chợt thay đổi.

“Cha ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Mấy người Vân Tố Y đều không hiểu nhìn về phía Vân Trường Không.

Vẻ mặt Vân Trường Không phức tạp giải thích: “Cô Trúc dùng nghị lực cao nhất gắng gượng dùng ý chí của mình vượt qua bi kịch vạn kiếp †rong mộng. Nhưng hắn chỉ là đã vượt qua, không phải thật sự giải thoát. Giống như khi nước lũ đến, không ngừng nâng cao đê điều, cưỡng chế ngăn cản nước lũ trong đê điều. Hết lần này đến lần khác nước lũ đều bị ngăn cản như vậy nhưng nó sẽ không vì vậy mà biến mất, nó vẫn tồn tại. Số lần hắn ngăn chặn càng nhiều, cảm xúc tiêu cực tích góp cũng sẽ càng nặng, cảm xúc tiêu cực đã tích luỹ ở vạn kiếp không cần nói cũng biết đáng sợ đến cỡ nào.”

“Nhưng Vạn Thế Nhất Mộng đã kết thúc ở trên người hắn, mà quả thật hắn cũng đã chịu đựng được áp lực, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu thì phương pháp đó cũng coi như là ổn. Nhưng một kiếm kia của Hàn Sâm lại có năng lực gợi ra cảm xúc tiêu cực, khiến cảm xúc tiêu cực đã tích góp vạn kiếp kia trong nháy mắt bùng nổ, phòng tuyền tâm lí mà Cô Trúc xây dựng đã sụp đổ, cảm xúc tiêu cực đã tích luỹ qua vạn kiếp đánh úp lại đáng sợ hơn vạn lần bất kì kiếp nào trải qua trước kia, cho dù là ý chí của cường giả cấp Vương dưới tình huống tiêu cực khủng bố như vậy, sợ rằng cũng sẽ sụp đổ, Cô Trúc hắn…” Vân Trường Không không nói tiếp nữa nhưng trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Cô Trúc trên sân thở hổn hển giống như dã thú, gân xanh mạch máu nổi lên cưồn cuộn, khí tức trên người ngày càng không chịu sự khống chế, giống như ma quỷ muốn phá tan lồng giam, rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung xem chiến chỉ liếc nhìn hắn thôi đã cảm thấy sợ hãi tim đập thình thịch.

“Grào!” Cô Trúc ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm giận dữ, khí tức trong cơ thể cũng không chịu sự khống chế nữa, điên cuồng xông ra.

Trong toàn bộ võ đạo tràng đều tràn ngập ý cảnh khủng bố khó mà diễn tả thành lời, đừng nói đến Hàn Sâm thân ở trong võ đạo tràng, cho dù là đệ tử Trấn Thiên Cung ở bên ngoài kết giới, những người có lực ý chí hơi kém một chút cảm nhận được một luồng khí tức của Cô Trúc, đã rơi lệ không ngừng, có loại cảm giác lòng như tro tàn, hận không thể chết đi ngay lập tức.

Một vài đệ tử cấp Nam Tước đã không thể khống chế được nữa rút kiếm ra gạt về phía cổ mình, dường như thế gian này đã tràn đầy tuyệt vọng và bi ai, không còn gì đáng để lưu luyến nữa, chỉ muốn chết quách đi cho xong, cũng coi như là một loại giải thoát.

“Haiz!” Một tiếng thở dài phát ra từ trong Vân Cung truyền ra, lực lượng kì dị đã bao trùm toàn bộ võ đạo tràng, ngăn cách khí tức phát ra của Cô Trúc ở bên trong.

Những đệ tử Trấn Thiên Cung rút kiếm tự vẫn kia lúc này mới giật mình tỉnh lại, đều sợ hãi run rẩy, có vài người đã bị doạ đến ướt cả quần.

Trong võ đạo tràng, hai mắt của Cô Trúc gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Sâm, khí tức trên người càng ngày càng đáng sợ, khuôn mặt của hắn cũng càng ngày càng dữ tợn.

Hàn Sâm không ngờ rằng cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc còn khủng bổ hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, cũng không khỏi hối hận, nếu như Cô Trúc không chịu đựng được áp lực như vậy thật sự rút kiếm tự sát, cho dù cường giả của Trấn Thiên Cung có thể cứu được hắn, cõi lòng sụp đổ hoàn toàn cũng coi như bỏ đi.

Hàn Sâm muốn thắng nhưng lại không muốn huỷ hoại Cô Trúc.

Nhưng hiện tại thu tay đã không kịp nữa, hắn đã gợi ra cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc mà cảm xúc tiêu cực này hắn cũng không thể trấn áp nổi.

“Cha ơi, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?” Lần này ngay cả Vân Tố Thường cũng đều đã không nhịn được mở miệng hỏi.

Vân Trường Không vẻ mặt nặng nề, chậm rãi nói: “Một kiếm kia của Hàn Sâm quá đáng sợ, nó đã hoàn toàn khơi ra cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc, bây giờ Cô Trúc đã tâm ma trầm trọng, chỉ có hai loại khả năng, một là chiến thắng tâm ma khôi phục bản thân, hai chính là bị †âm ma mê loạn, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, không phải tự sát thì chính là giết người khác.”

“Cô Trúc sư huynh có thể kiên trì qua được không?” Thiên Vũ Hạc hỏi.

“Khó!” Vân Trường Không chỉ nói một từ.

Hết chương 1996.

Chương 1997. Chiến một trận với ta

Vạn kiếp đều khổ, đời như tro tàn.

Lúc này Hàn Sâm phát hiện mình đã làm một chuyện hại người lại không có lợi cho mình, gợi ra cảm xúc tiêu cực đã tích luỹ vạn kiếp của Cô Trúc, khiến tâm ma của hắn trầm trọng.

Đã thế hiện tại khiến Hàn Sâm càng khổ sở là, những đệ tử bên ngoài kia được cường giả Trấn Thiên Cung bảo vệ, tất cả cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc đều bị cản lại trong võ đạo tràng.

Trong võ đạo tràng ngoại trừ Cô Trúc ra, đương nhiên chỉ còn lại Hàn Sâm, cảm xúc tiêu cực trên người Cô Trúc phát ra tự nhiên không giữ lại chút nào xông hết về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm chỉ cảm thấy đời toàn u ám, tuyệt vọng, đau khổ, bi ai, hối hận các loại cảm xúc tiêu cực đồng loạt vọt đến, dù lấy sự mạnh mẽ trong ý cảnh của hắn cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn ý cảnh khủng bố đó.

Kiệu hoa đỏ thẫm hạ xuống, một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần được đón vào trong phòng khách bái đường thành thân với một người đàn ông anh tuấn. Nhưng ngay vào lúc phu thê giao bái lại có một đám mã tặc xông vào.

Đao quang loé lên, máu tươi bay tung toé, tiếng cười càn rỡ, cô dâu xinh đẹp bị làm nhục đến chết ở ngay trước mặt người chồng mới cưới.

Kiếp này, Cô Trúc chết không nhắm mắt.

Trong rừng rậm, một con hổ mẹ đang chơi với hai con hổ con vừa mới ra đời không lâu, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng súng nổ vang, hổ mẹ bị súng gây tê bắn trúng, không còn năng lực hoạt động, trơ mắt nhìn hai con non của mình bị lột da rút xương, đặt ở trên lửa nướng, bị người thợ săn kia ăn vào trong bụng, mắt hổ tuôn trào huyết lệ.

Kiếp này, Cô Trúc sống không bằng chết.

Trên bầu trời, một vị kiếm khách đại chiến với rất nhiều cường giả, mặc dù giết địch vô số, nhưng bản thân lại đã thương tích đầy mình chỉ còn chút hơi tàn.

Một người đàn ông trung niên ôm một cô gái xinh đẹp, khinh thường kiếm khách, cười to ngông cuồng: “Cô Trúc, yên tâm đi đi. Người phụ nữ của ngươi ông đây chơi giúp ngươi, trang viên của ngươi ông đây ở giúp ngươi, con trai của ngươi, ông đây giết giúp ngươi…”

“Grào!” Nổi giận đùng đùng, nhưng lại không thể ngăn lại được thiên đao vạn quả, kiếm khách hết sức liều mạng chém giết, cuối cùng lại chết dưới chân người đàn ông đó, ngay cả góc áo của người đàn ông cũng không thể chạm tới.

Vô tận luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, mỗi một kiếp Cô Trúc đã trải qua, bất luận là nghèo khó hay phú quý, bất luận mạnh mẽ hay nhỏ yếu đều kết thúc trong đau thương và khốn khổ cùng cực.

Hiện tại Hàn Sâm sắp phát điên rồi, bởi vì tâm ma của Cô Trúc bùng nổ hoàn toàn, những cảm xúc tiêu cực kia buông xuống khiến ý chí của Hàn Sâm cũng bị ảnh hưởng, nhìn thấy từng cảnh tượng gian nan khốn khổ bi thương mà Cô Trúc đã trải qua.

Mặc dù không thật sự trải qua vạn kiếp giống Cô Trúc, nhưng cảnh tượng bi ai thống khổ nhất trong vạn kiếp của Cô Trúc quả thật giống như một bản biên tập đặc sắc chiếu trong đầu Hàn Sâm, khiến hắn đồng cảm, giống như chính mình cũng ở trong cảnh đó.

Hàn Sâm cố gắng muốn dùng ý cảnh của mình ngăn chặn hết những cảm xúc tiêu cực này nhưng cảm xúc tích góp vạn kiếp kia thật sự quá đáng sợ, căn bản không thể ngăn cản nổi. Dù ý chí của Hàn Sâm có vững chắc đến mấy sau khi trải qua hết bi kịch này đến bi kịch khác cực kỳ thảm thiết cũng không khỏi sinh lòng u ám, có loại xúc động muốn chết quách đi.

Hàn Sâm vội vàng thu liễm tâm tình, toàn lực chống lại cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc.

Bên trong võ đạo tràng, Cô Trúc và Hàn Sâm vẫn như cũ mặt đối mặt đứng đấy, nhưng một người khuôn mặt dữ tợn giống như ma quỷ, một người hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái xanh.

Sự yên lặng lúc này còn đáng sợ hơn thiên đao vạn kiếm liều mạng chém giết, khí tức khủng bố trên người Cô Trúc càng ngày càng đậm, giống như là nước lũ vỡ đê, căn bản không thể ngăn cản.

Sự tuyệt vọng và huỷ diệt trong mắt Cô Trúc cũng càng ngày càng đậm, bàn tay dần dần di chuyển về phía chuôi Ngọc Kiếm bên hông kia.

“Không ổn, Cô Trúc đã sắp không thể chống đỡ được nữa.” Sắc mặt Vân Trường Không khó coi nói.

Những trưởng lão trong Trấn Thiên Cung đều đã đích thân đến võ đạo tràng, sắc mặt nặng nề nhìn Cô Trúc trong võ đạo tràng.

Bi kịch vạn kiếp, cô đơn khốn khổ của vạn kiếp, mạnh mẽ như Vương Giả cũng khó mà chịu đựng, cho dù là Cung Chủ Trấn Thiên Cung đích thân đến cũng khó mà hoá giải, cho nên bọn họ chỉ đành đứng nhìn, có sức mạnh vô thượng nhưng ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Tâm bệnh cần phải tâm dược trị, nếu như bản thân Cô Trúc không vượt qua nổi, cho dù là thần thánh thật sự đến cũng không cứu được mạng hắn.

Hàn Sâm cũng không tốt hơn Cô Trúc bao nhiêu, cũng đều cực khổ chống đối cảm xúc tiêu cực kia, chỉ cảm thấy sức mạnh ý chí không ngừng bị cảm xúc tiêu cực gặm nhấm.

Bất kể là nhân loại mạnh mẽ đến thế nào, cuối cùng vẫn là sinh vật cảm tính, bi kịch như vậy không ngừng chấn động tâm trí, cho dù là Chư Thiên Thần Phật cũng muốn rơi lệ, huống chỉ là một người phàm.

Ánh mắt của Hàn Sâm cũng dần trở nên giống như tro tàn, khí tức lặng ngắt trên người cũng càng ngày càng đậm.

“Hỏng bét, Hàn Sâm cũng bị tâm ma của Cô Trúc ăn mòn rồi.” Thiên Vũ Hạc đã phát hiện Hàn Sâm không bình thường, nói với Vân Trường Không: “Sư phụ, có cần thả Hàn Sâm ra trước không?”

“Hiện tại không thể động vào Hàn Sâm, hắn chính là điểm dẫn nổ cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc, hắn còn ở đó thì trong lòng Cô Trúc còn có một tia ràng buộc, tâm muốn thắng vẫn còn. Hiện tại nếu Hàn Sâm bị mang đi, Cô Trúc mất đi mục tiêu cuối cùng e rằng sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn, không còn một chút hi vọng nào nữa.” Vân Trường Không lắc đầu nói.

Sát ý trong mắt Cô Trúc càng ngày càng đậm, khuôn mặt đã méo mó giống như ác quỷ, thở hổn hển nặng nề, bàn tay nổi đầy gân xanh cuối cùng đã nắm lấy chuôi Ngọc Kiếm liền vỏ, chậm rãi rút Ngọc Kiếm từ trong vỏ kiếm ra, từng chút từng chút rút ra bên ngoài, Ngọc Kiếm nặng tựa như núi.

“Cung chủ, Cô Trúc đã khó mà khống chế tâm ma, ngươi thật sự không ra tay sao?” Bên trong Trấn Thiên Cung, một cô gái nhíu mày nói.

Cung Chủ Trấn Thiên Cung khẽ lắc đầu: “Hiện tại ra tay cũng chỉ cứu được một người vô dụng, người có thể cứu hắn chỉ có bản thân hắn mà thôi.”

“Tâm đã nhập ma, làm sao có thể tự cứu đây?” Cô gái nói.

“Tâm đã nhập ma, nhưng chấp niệm vẫn còn, vẫn còn một cơ hội cầu sự sống trong cái chết.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung khẽ nói.

“Chấp niệm ở đâu?” Cô gái lại hỏi.

Cung Chủ Trấn Thiên Cung lại không trả lời nữa, ánh mắt sâu xa nhìn Cô Trúc và Hàn Sâm trong võ đạo tràng.

Cuối cùng Cô Trúc đã rút Ngọc Kiếm ra. Đó là một thanh Ngọc Kiếm thuần khiết không tì vết, sạch sẽ không nhiễm chút bụi bẩn nào nhưng giờ đây dưới ý cảnh khủng bố, ngay cả Ngọc Kiếm sạch sẽ kia dường như cũng đã dính đầy nghiệp hoả tội ác đến từ Địa Ngục.

Trên thực tế cảm xúc tiêu cực trên cả người Cô Trúc hầu như đã ngưng thành nghiệp hoả màu đen thực chất, điên cuồng thiêu đốt chập chờn.

Cô Trúc tay cầm Ngọc Kiếm, bước từng bước về phía Hàn Sâm, đi rất chậm, dường như miệng còn niệm gì đó, nhưng bởi vì âm thanh quá nhỏ, hoặc là hắn căn bản không phát ra âm thanh, cho nên người bên ngoài không nghe thấy rốt cuộc hắn đang niệm cái gì.

“Cô Trúc sư huynh bị tâm ma khống chế rồi sao?” Thiên Vũ Hạc ngạc nhiên nói.

Rất nhiều vương công quý tộc và trưởng lão cũng đều cho rằng Cô Trúc đã hoàn toàn bị tâm ma khống chế, muốn giết chết Hàn Sâm phát tiết oán hận trong lòng, sắc mặt đềukhó coi vô cùng.

Rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung mắt thấy Cô Trúc từng bước đi về phía Hàn Sâm, giống như là một con ác quỷ chọn người mà cắn, đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.

Hàn Sâm đứng ở đó nhắm mắt bất động, như thể không phát hiện ra Cô Trúc đi về phía hắn, sắc mặt càng ngày càng giống tro tàn, khí tức trên người cũng càng ngày càng tĩnh mịch.

Cảnh thượng bi thảm của bi kịch vạn kiếp không ngừng tái diễn trong tâm trí hắn, khiến hắn khó mà tự kiềm chế được bị cảm nhiễm vào bên trong, tuy không thật sự trải qua giống như Cô Trúc, nhưng thể xác và tinh thần cũng đã rơi vào trong đó.

Cuối cùng Cô Trúc đã đi đến trước mặt Hàn Sâm, hai mắt đỏ quạch, mũi thở như trâu, tay cầm kiếm từ từ giơ lên, mạnh mẽ vung về phía Hàn Sâm.

“AI” Vân Tố Y không nhịn được kêu lên sợ hãi, đám trưởng lão Vân Trường Không cũng đều do dự không biết bây giờ có nên ra tay cứu Hàn Sâm ra không.

Nhưng một giây sau lại thấy Ngọc Kiếm trong tay Cô Trúc không hề chém lên người Hàn Sâm mà chỉ dừng trước đầu mũi hắn, Cô Trúc dùng một loại thanh âm gần như dã thú gầm lên giận dữ: “Chiến đấu một trận với ta!”

“Vậy mà hắn vẫn chưa hoàn toàn mất phương hướng!” Mọi người đều hết sức vui mừng.

Hai mắt Hàn Sâm mở to ra, một tay nắm lấy Quỷ Nha đao, gần như điên cuồng rút đao ra.

Hết chương 1997.

Chương 1998. Đao kiếm quyết

Lưỡi đao và lưỡi kiếm ma sát phát ra âm thanh rợn người, đao khí và kiếm quang cũng đồng thời va chạm đến tan tành.

Chém ngang, chém dọc, chém nghiêng, từng chiêu từng thức của Hàn Sâm và Cô Trúc đều cực kì ngắn gọn, đồng thời cũng cực kì hung hiểm.

Mặc dù trận đấu trước đó hoa lệ chói mắt, nhưng đó chỉ là giao kĩ, không phải là trận chiến sinh tử thật sự, hiện tại lại là chiến đấu không giữ lại chút nào, mặc dù thoạt nhìn từng đao từng kiếm đều rất đơn giản, không có biến hoá loá mắt nào, nhưng mà mỗi một đao mỗi một kiếm chém ra đều khiến người ta nhìn thấy vô cùng khiếp sợ, sống với chết đều chỉ ở trong một đường ranh giới.

Keng! Kengl! Kengl

Đao và kiếm không ngừng va chạm, kiếm quang đao khí đều đã ngưng tụ đến cực điểm, hình thành sự tương phản rõ ràng với đao ý kiếm ý điên cuồng bộc phát kia.

Trong tình huống ý cảnh trên người hai người đã vô cùng kinh người, lại tiếp tục vọt tăng lên lần nữa, trong chốc lát đã đột phá Cấp Vương, giống như ngựa hoang mất cương tuỳ ý thoải mái lao nhanh.

“Ý cảnh của bọn họ vẫn đang tăng lên, đây là muốn nghịch thiên, trực tiếp tiến vào cảnh giới Thần Hoá sao? Bọn họ mới là Bá Tước thôi đấy!”

“Loại tình huống hiện tại, bọn họ tăng vọt càng mạnh mẽ thì chứng minh bọn họ chịu đựng ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực càng lớn, càng khó mà thoát ra khỏi ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực đối với bọn họ.”

“Đầu cùng là Bá Tước, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?”

“Đáng tiếc, nếu như còn tiếp tục chiến đấu nữa, hôm nay đã định trước không có người thắng chân chính, bất luận ai thắng cũng đều là một bi kịch”

“Không chiến cũng là bi kịch, hiện tại Cô Trúc sư huynh vẫn còn một chút lòng tin, nếu như dừng chiến, chỉ sợ một chút lòng tin cuối cùng của hắn cũng sẽ lập tức bị cảm xúc tiêu cực nuốt chửng.”

“Sau trận chiến này, phần thi cuối kỳ phía sau đều trở nên dư thừa, ngoại trừ bọn họ ra, ai lấy hạng nhất đều là danh không xứng với thực.”

Vân Tố Y nhìn đến hãi hùng khiếp vía, nắm lấy bờ vai của Vân Tố Thường, trái tim thấp tha thấp thỏm theo đao kiếm loé lên, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.

Vân Tố Thường đè lấy tay của Vân Tố Y, cho nàng một chút an ủi.

“Sư phụ, nếu còn chiến đấu nữa, bọn họ sẽ bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng càng ngày càng sâu, có cần nghĩ cách ngăn cản bọn họ không?” Thiên Vũ Hạc cũng đã nhìn ra tình huống hiện tại của Cô Trúc và Hàn Sâm rất không ổn.

Vân Trường Không khẽ lắc đầu: “Hiện tại bọn họ không còn đường lui nữa, lui tức là chết, chỉ có thể tiến về phía trước, cho dù phía trước là Địa Ngục cũng chỉ có thể đi về phía trước, cầu sự sống trong cái chết, có lẽ vẫn còn một chút cơ hội sống.”

“Trong chết cầu sống thế nào?” Vân Tố Y vội vàng hỏi.

Vân Trường Không trầm ngâm một chút nói: “Mặc dù nói càng chiến đấu cảm xúc tiêu cực sẽ càng mạnh mẽ nhưng đồng thời đây cũng là một loại phát tiết, Cô Trúc đè nén quá lâu quá sâu, nếu như có thể hoàn toàn phát tiết ra ngoài, nói không chừng có thể khổ tận cam lai, cuối cùng có thể tỉnh ngộ, mặc dù chuyện này rất rất khó, nhưng mà ngoại trừ điều này ra cũng không còn cơ hội sống khác có thể tìm được.”

“Vậy Hàn Sâm thì sao? Hắn cũng cần phải phát tiết ư?” Vân Thường Y lại hỏi.

Vân Trường Không lắc đầu: “Vừa vặn tương phản, Hàn Sâm không cần phải phát tiết, hắn là bị cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc ảnh hưởng quá sâu, sự mạnh mẽ của tâm ma không dưới Cô Trúc, có điều tính cách của hắn khác với Cô Trúc, cho nên cảm xúc của hắn càng thiên hướng huỷ diệt bản thân, cuộc chiến đấu hiện tại của hắn càng nhiều hơn là kích phát ham muốn sinh tồn của bản thân, không để bản thân sinh ra ý nghĩ tìm đến cái chết.”

“Kết quả cuối cùng của trận chiến đấu này có hơn một nửa đều ở chỗ Hàn Sâm. Nếu như hắn không ngăn cản được sự ăn mòn của tâm ma, một lòng chỉ muốn tìm chết, vậy thì Cô Trúc đã mất đi mục tiêu cũng sẽ lập tức bị tâm ma hoàn toàn chôn vùi một tia lí trí cuối cùng. Cho dù Hàn Sâm có thể ngăn cản được tâm ma, nếu như không thể kiên trì tiếp tục chiến đấu với Cô Trúc để cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc hoàn †oàn phát tiết ra ngoài, kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy. Cho nên Hàn Sâm không thể thua, bất luận là thua bởi chính mình hay là thua bởi Cô Trúc, hắn đều không thể thua.”

Nghe thấy lời của Vân Trường Không, Vân Tố Y càng căng thẳng hơn.

Ở dưới sự ngăn cản của cường giả cấp Vương, ý cảnh mạnh mẽ của hai người vẫn lọt ra ngoài như cũ khiến rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung bị ý cảnh của bọn họ truyền nhiễm, khó chịu đến gần như muốn thổ huyết, ý muốn huỷ diệt và chết chóc trong lòng càng ngày càng đậm.

Chỉ thấy trên bầu trời có một đám mây trắng bay đến. Khi đến khoảng không phía trên võ đạo tràng, trong đám mây trắng kia dường như có một thú ảnh mơ hồ, từng gợn sóng từ trong đám mây trắng khuếch tán ra giống như là gợn nước bao lấy võ đạo tràng ở bên trong, tiêu trừ ý cảnh đáng sợ của hai người đến vô hình, không để nó khuếch tán ra ngoài, ảnh hưởng đến các đệ tử Trấn Thiên Cung xem chiến.

“Là Mộng Cảnh Thú đại nhân… Mộng Cảnh Thú đại nhân tự mình ra tay loại bỏ ý cảnh của bọn họ… Lẽ nào nói ý cảnh của bọn họ đã đến trình độ ngay cả cường giả cấp Vương cũng khó mà trấn áp…”

Các đệ tử Trấn Thiên Cung cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều nhưng khi nhìn thấy thú ảnh trong đám mây trắng kia, trong lòng lại chấn động mãnh liệt.

Trên thực tế cường giả cấp Vương quả thực đã không thể trấn áp nổi ý cảnh của Hàn Sâm và Cô Trúc nữa, ý cảnh của hai người đã vượt qua cấp Vương mới dẫn đến việc Mộng Cảnh Thú cấp Thần Hoá không thể không tự mình ra tay trấn áp, phòng ngừa ý cảnh và cảm xúc tiêu cực kia để lại bóng ma không xoá được trong lòng những đệ tử Trấn Thiên Cung bình thường, tránh cho nó làm huỷ đi tiền đồ của rất nhiều đệ tử, không phải ai cũng có thể giống như Cô Trúc gánh vác cảm xúc tiêu cực nặng như vậy tiếp tục tiến về phía trước.

Đao trong tay Hàn Sâm càng ngày càng điên cuồng, đao ý cũng càng ngày càng điên cuồng, cả người dường như đã hoá thân thành một hung thú xé rách hư không.

Hắn đã kế thừa đao ý cấp Thần Hoá từ trong vỏ đao, nhưng cũng chỉ là kế thừa mà thôi, không phải là đồ của bản thân hắn, khi sử dụng vẫn sẽ khó mà phối hợp hoàn mỹ được, cũng không thể phát huy ra toàn bộ uy lực.

Nhưng hiện tại dưới áp lực của cảm xúc tiêu cực, Hàn Sâm toàn lực bạo phát ra đao ý chống lại nó. Dưới áp lực to lớn, sự kết hợp của hắn với đao ý càng ngày càng chặt chẽ.

Mà sự lĩnh ngộ đao ý Nha đao của Hàn Sâm cũng càng ngày càng sâu, dần dần thật sự dung hợp với đao ý thành một thể, không giống như lúc trước đao ý chỉ là công cụ của hắn nữa, hiện tại đao ý đã dần dần hoà hợp thành bản năng của Hàn Sâm.

Đao ý Nha đao xé rách tất cả, sự điên cuồng phá hoại huỷ diệt hết thảy kia khiến cho Hàn Sâm vẫn không hoàn toàn mất đi ý chí muốn sống dưới cảm xúc tiêu cực đáng sợ.

Cùng với sự dung hợp của Hàn Sâm và đao ý Nha đao, Quỷ Nha đao trong tay hắn cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Trước đó Quỷ Nha đao tự động đi theo Hàn Sâm, thật ra chỉ là đi theo đao ý Thần Hoá trên người Hàn Sâm mà không phải là đi theo bản thân Hàn Sâm.

Cho nên từ trước đến nay, cho dù Hàn Sâm có sử dụng đao ý Thần Hoá cũng khó mà kích phát uy lực thật sự của Quỷ Nha đao.

Nhưng cùng với việc Hàn Sâm và đao ý Thần Hoá dần dần dung hợp, Quỷ Nha đao được cảm nhiễm bởi Hàn Sâm, cũng dần kích phát uy lực thật sự.

Bình Luận (0)
Comment